“Sao anh từ chối tôi?”
Có lẽ sắp tới thời điểm rụng trứng nên tâm trạng cứ như ngồi tàu lượn siêu tốc, Chương Như cảm thấy tinh thần mình sắp phân liệt, hành vi mất kiểm soát. Hôm đó sau khi hoạt động kết thúc, cô đi theo Diệp Ấn Dương vào thang máy, nếu không phải Mạnh Trân Trân kéo lại, cô suýt nữa đã theo anh xuống bãi đỗ xe tầng dưới như mấy kẻ rình rập b**n th** rồi.
Hôm sau đến trung tâm chăm sóc sau sinh, cuối tuần xe nhiều, Chương Như chỉ chiếm được chỗ đỗ bên rìa. Cô sợ nhất đỗ chỗ này, radar phía sau kêu gần như rách họng mà vẫn không đỗ được, đành gọi cho Chương Tuyết Dương: “Anh xuống đỗ xe giúp em với!”
Không lâu sau, Chương Tuyết Dương ôm bộ mặt cau có xuống đỗ xe giúp cô. Chương Như giơ hai ngón tay cái lên với anh: “Good boy! Giỏi lắm!” Đỗ xe vô cùng chuẩn chỉnh ngay ngắn, khoảng cách trước sau đều như nhau.
Hai anh em đi vào thang máy, Chương Như vỗ vai anh: “Nhìn nè.” Là quảng cáo của một hãng nhẫn cưới, nhân vật nam chính trong quảng cáo cầm nhẫn quỳ xuống trước mặt nữ chính. Chương Như hỏi: “Có giống anh không?”
Chương Tuyết Dương chỉ liếc một cái rồi quay đi: “Bị quỷ ám à?”
“Ừa, em dính phải con quỷ hung ác nhà anh đó.” Chương Như đâu có sợ anh, chớ nhìn bộ mặt cau có này mà sợ, thường ngày dù quyền cao chức trọng cỡ nào, để cưới được vợ chẳng phải vẫn quỳ xuống hay sao: “Ai bảo anh cầu hôn lại để cho em thấy chứ?” Ra khỏi thang máy, cô lại hỏi: “Anh, anh biết đánh cầu lông không?”
Chương Tuyết Dương lạnh lùng nhìn cô: “Em đánh người chưa đủ, còn định đánh cầu lông nữa à?”
Chương Như giật mình, nhưng khi người ta thiếu tự tin tính khí lại càng hung hăng, cô vô thức nói to: “Ai nói với anh vậy?” Thật quá đáng!
Làm sai mà còn ngang ngược như vậy, Chương Tuyết Dương cúi đầu nhìn con nhóc ngỗ nghịch này: “Em không thể dùng não để làm việc à? Ai cũng dám chọc, không sợ bị trả thù hả?” Họ Dương kia bị bắt kịp thời, cũng coi là người trọng thể diện, nếu gặp phải kẻ vô liêm sỉ thì sao?
Chương Như bị anh nhìn mà sợ, may là sắp đến phòng của chị dâu, cô đưa ngón tay lên miệng: “Suỵt, anh nói nhỏ thôi, đừng làm vợ con anh sợ.”
“Sao thế?” Tô Đình vừa bước ra từ phòng, ngẩng đầu nhìn hai anh em: “Xe khó đỗ à?”
“Dễ lắm ạ, kỹ thuật lái xe của anh em không cần phải bàn luôn!” Chương Như như thấy cứu tinh, lập tức kéo Tô Đình đi xem em bé. Đến giờ cơm trưa, hai người chị dâu em chồng chia nhau một bát giò heo hầm gừng.
Giò heo hầm rất mềm, vừa thơm ngon vừa k*ch th*ch vị giác, nhưng Chương Như thích trứng và gừng bên trong hơn. Trứng ngấm vị giấm gừng đậm, ngay cả lòng đỏ cũng rất đậm vị, ăn xong còn có thể dùng nước sốt trộn cơm.
Em bé tỉnh dậy khóc vì đói, Tô Đình bế bé lên cho bú, sau đó Chương Tuyết Dương lại đón lấy vỗ ợ cho bé. Hai vợ chồng đứng một chỗ nhìn con gái, Chương Như xúc hết cơm trong bát, kéo Tô Đình lại hỏi: “Lúc gặp anh em, chị có… phản ứng gì đặc biệt không? Ý em là, lúc hai người mới bắt đầu mập mờ với nhau ấy?” Cô xoa mặt, cố gắng tìm từ ngữ chính xác: “Tâm lý hay sinh lý đều được?”
Trong ấn tượng của Tô Đình dường như không có giai đoạn mập mờ với Chương Tuyết Dương, nếu nhất định phải nói ra thì đại khái là sợ anh, muốn trốn anh: “Em biết đấy, lúc đó anh ấy khá là… doạ người.”
Chương Như thì biết cái quần ấy, chị em thân thiết và anh trai mình lén lút yêu nhau trong công ty mà đương sự cô đây chẳng hay biết gì, sau này vô tình phát hiện ra đúng lúc hai người đang mâu thuẫn, giờ nghĩ lại vẫn còn giận đây này: “A Đình, em cứ tưởng chị là người thật thà chứ…”
Tô Đình bị cô nói mà ngại: “Dạo này công việc ổn không?”
“Cũng cũng.”
“Có liên lạc với chú hai không?”
“Có chứ, lão buôn trà nhà em đi Phúc Kiến thu mua trà rồi.” Chương Như nằm vắt ngang trên giường chơi điện thoại, trông còn giống người đang ở cữ hơn cả Tô Đình, khóe miệng nở nụ cười hơi đần độn.
Tô Đình luôn cảm thấy hôm nay Chương Như có chút kỳ lạ, đi qua thấy cô đang xem dụng cụ chơi cầu lông: “Định học đánh cầu lông à?”
“Hả?” Bản thân Chương Như cũng không nhận ra mình đang làm gì: “Em xem thôi, chỉ xem thôi mà…” Đợi phản ứng lại, cô xoa xoa mũi rồi cười toe toét, quyết định đáp lại tiếng gọi của hormone.
Hôm sau dậy sớm đem nhóc Cá đi làm phẫu thuật triệt sản để nó khỏi suốt ngày đi tè bậy trong nhà.
Trước khi phẫu thuật cần kiểm tra, Chương Như tiện thể nộp luôn tiền siêu âm tim, siêu âm B cho nó kiểm tra toàn diện. Trong lúc chờ đợi, Giai Giai đi cùng Chương Như thấy cô suốt ngày soi gương bèn hỏi: “Hẹn hò với trai à?”
“Không.”
“Thế thì đỏm dáng làm gì?”
Chương Như trợn mắt, lười tranh cãi với cô nàng.
Nhóc Cá nhanh chóng được đưa ra, bác sĩ nói có chút vấn đề nhỏ nhưng vẫn có thể phẫu thuật. Chương Như không yên tâm lắm, lấy thuốc định để nó tĩnh dưỡng vài ngày rồi quay lại sau.
Ra ngoài, hai người mang mèo đến Đào Kim tìm một tiệm đồ ngọt. Khu này nhiều người Tây, có một người hình như lạc đường, dừng lại hỏi đường bọn họ.
Chương Như nói tiếng Anh nhiều nhất là lúc hát bài “Wonderland”, cô và Giai Giai nhìn nhau rồi ăn ý lắc đầu, nhà này được cả hai chị em đều học dốt.
Anh khách Tây cảm ơn bọn họ rồi nhanh chóng tìm được người qua đường khác có thể nói tiếng Anh trôi chảy như tiếng mẹ đẻ.
Chương Như nghĩ đến Diệp Ấn Dương, đột nhiên hỏi Giai Giai: “Cậu có thấy đàn ông biết nói tiếng Anh vô cùng đẹp trai không?”
“Gã chằn tinh Shrek cũng biết nói tiếng Anh, cậu thấy gã đó đẹp trai không?” Giai Giai hỏi ngược lại.
Chương Như chẳng buồn trả lời cô nàng, tìm bãi cỏ thả nhóc Cá lên thảm hóng gió. Giai Giai đá chân cô: “Crush ai rồi à?”
Trời hôm nay đẹp ghê, Chương Như nằm xuống thảm, kể chuyện của Diệp Ấn Dương: “Anh ta đỡ rượu giúp tao đấy.”
“Cho nên mày mắc bệnh tương tư rồi à?” Giai Giai chống cằm suy nghĩ một lúc: “Không đúng, đừng bảo mày lăn giường với người ta rồi nhé?” Nói xong đột nhiên ngồi dậy, nhớ ra số bao cao su bị thiếu: “Vãi đạn~ một hộp có tận ba cái, tình hình chiến đấu của hai người kịch liệt thế sao!”
Chương Như không nói gì, Giai Giai cảm thấy không ổn, quan sát cô một lúc: “Chưa làm à?”
“…” Chương Như đưa tay chơi với mèo: “Mày nói xem tao có nên cho nó phối giống rồi mới thiến không?”
“Mày mới cần phối giống ấy! Vô dụng thế, đàn ông đưa về đến nhà rồi mà còn không ngủ được!” Giai Giai bật cười ha hả không chừa cho cô chút mặt mũi nào, cô nàng đưa tay bắt lấy Chương Như, cổ Chương Như như đóng băng không ngoái lại được: “Sái cổ à? Đi tìm chú Bỉnh bảo chú xoa bóp cho?”
Chương Như không thèm để ý cô nàng, ngồi dậy lấy phấn phủ thấm mồ hôi. Giai Giai bên cạnh tự biên tự diễn: “Mày muốn ngủ với anh ta có gì khó? Cứ trực tiếp… à không đúng, hình như người ta chướng mắt mày thì phải.”
Chương Như lạnh lùng liếc cô nàng một cái: “Tao cũng chướng mắt anh ta nhé.” Chỉ là đột nhiên hơi xúc động mãnh liệt tí thôi.
Giai Giai cho rằng cô chỉ đang khoác lác: “Mày sắp nghỉ rồi thì tán người ta kiểu gì?”
“Không nghỉ nữa.” Chương Như nằm xuống, lấy mũ lưỡi trai che mặt: “Tao nghĩ kỹ rồi, vẫn phải làm ra chút thành tích, không thể để Chương Tuyết Dương coi thường tao được. Hơn nữa công ty này rất tốt, ừm, có thể học được nhiều thứ, tao vẫn nên tập trung cho sự nghiệp một tí.”
Xúc phạm người nghe quá rồi, Chương Như mà cũng muốn tập trung cho sự nghiệp ư? Não Giai Giai như mất tích hai giây, rồi lập tức hahaha một tràng dài: “Cười chết tao, vậy là mày muốn theo đuổi đàn ông nên mới không đi nữa chứ gì?” Hiển nhiên Chương Như đang tính nước ấm luộc ếch đây mà, Giai Giai cười đau cả bụng: “Mày cũng có ngày này hả? Người ta không xem trọng mày mà mày còn định cưỡng ép!”
Nhưng cười thì cười vậy chứ Giai Giai cũng tò mò không biết tại sao Diệp Ấn Dương không có chút hứng thú nào với Chương Như, dù sao Chương Như… cũng khá đỉnh. Cô đặc biệt được lòng người khác phái, thường chỉ có người khác theo đuôi cô, đàn ông gặp cô chỉ có nhớ nhung chứ không có không thèm ngoái nhìn.
Trên bãi cỏ có nhiều người cũng dắt chó đi dạo, Giai Giai nhìn hai chân đung đưa của Chương Như rồi kéo mèo của cô đến vò nó hai phát: “Tội nghiệp cưng.” Đều trong thời kỳ đ*ng d*c mà thằng nhóc này sắp bị cắt mất bi rồi, thật là không có miêu quyền: “Kiếp sau cưng đầu thai làm người đi nha, chứ bị thiến rồi chỉ có thể làm thái giám tìm người đối thực thôi.”
Nhóc Cá đứng dậy tặng cô nàng một trảo, Giai Giai vội lùi lại. Chương Như tránh nắng dưới mũ nhìn cô nàng bị cào khiến Giai Giai tức giận mắng cô là đồ con gái bất hiếu.
Người bị khùng nuôi mèo cũng bị khùng.
***
Một tuần mới lại đến, Chương Như vẫn đi làm như thường lệ.
Cô cố ý ngồi trong quán cà phê đợi Diệp Ấn Dương xuất hiện rồi ôm cốc cà phê đi theo: “Chào buổi sáng sếp Diệp.”
“Chào buổi sáng.” Diệp Ấn Dương trả lời một câu, xách cặp đi về phía thang máy.
Trong thang máy chỉ có hai người họ, Chương Như đứng phía sau, cảm thấy hai nốt ruồi sau gáy anh càng nhìn càng thuận mắt, lại cảm thấy tóc phía sau gáy anh hình như hơi xoăn, trông có vẻ rậm: “Hồi nhỏ sếp Diệp tóc xoăn ạ?” Cô đột nhiên hỏi.
Diệp Ấn Dương quay đầu, Chương Như nhìn thẳng vào mắt anh, vòng sáng của cặp kính áp tròng như muốn hút người ta vào: “Cháu gái em tóc cũng xoăn, đáng yêu lắm, trông cứ như sư tử đá vậy.”
Người thường ngày không ưa nịnh hôm nay lại đặc biệt thân thiện, nhưng Diệp Ấn Dương chẳng cần soi gương cũng có thể trả lời rõ ràng: “Tóc tôi chưa xoăn bao giờ.” Cũng không cảm thấy mình có điểm nào giống sư tử đá.
“Ồ, anh trai và chị dâu em cũng tóc thẳng, nhưng con gái bọn họ lại là tóc xoăn.”
“Chắc là gen lặn.” Loại trừ khả năng suy dinh dưỡng, Diệp Ấn Dương nhớ lại di truyền học: “Chính xác là gen lặn di truyền trội, anh chị em hồi nhỏ chắc cũng có một người từng có thời kỳ tóc xoăn tự nhiên, chỉ là bây giờ mọc thẳng rồi.”
“Thế chắc là gen bên nhà chị dâu.” Chương Như cong mắt cười, khen anh: “Sếp Diệp học rộng thật đấy!” Khen xong thì cửa thang máy cũng mở, Chương Như vẫy tay với Diệp Ấn Dương: “Tạm biệt sếp Diệp nha!”
Cửa thang máy đóng lại, cô như cơn gió bay ra ngoài, đôi giày gót nhọn gõ trên sàn, đuôi tóc được uốn công phu đung đưa phía sau vai theo bước chân chủ nhân của nó.
Lên đến tầng năm, Diệp Ấn Dương bước tới văn phòng, trợ lý mới Hùng Tư Tư vừa lau xong bàn cho anh: “Buổi sáng tốt lành, Tổng giám đốc Diệp.”
“Chào buổi sáng.” Diệp Ấn Dương nhìn khăn lau trong tay cô ấy, Hùng Tư Tư vội giấu ra sau: “Tổng giám đốc Diệp, em xin phép ra ngoài trước ạ.”
Diệp Ấn Dương gật đầu, cô ấy nhanh chóng rời đi, nhìn qua tấm kính trong suốt, anh thấy cô bé lại đang giúp người khác lau máy tính dọn bàn.
Là trợ lý bộ phận chứ không phải lao công, Diệp Ấn Dương hơi nhíu mày, đúng lúc điện thoại trên bàn khẽ rung, bà nội Chu Ái gọi tới: “Cháu đi làm chưa?”
“Vừa đến công ty ạ.” Đây là cuộc gọi video, Diệp Ấn Dương kẹp điện thoại lên giá, thấy bà nội mới làm tóc xoăn, ông nội bên cạnh lẩm bẩm đang đẹp mà lại làm giống sư tử châu Phi, bị bà quát: “Ông có im đi không? Ra ngoài cho cá ăn đi, tôi có chuyện muốn nói với cháu trai!”
Diệp Ấn Dương nghe thấy vậy thì mỉm cười: “Kiểu tóc này đẹp, cá tính lắm ạ.”
Quả nhiên cháu trai vẫn tâm lý, bù đắp nỗi tiếc nuối không có cháu gái của Chu Ái. Bà bình tĩnh lại hỏi thăm về tình hình sinh hoạt, sau đó nhắc một chuyện: “Nghe nói cô gái nhà họ Hà bị đụng xe, cháu xử lý giúp à? Người lớn nhà họ nói muốn mời cháu ăn cơm, cháu xem hôm nào rảnh ăn một bữa?”
Diệp Ấn Dương xem lịch: “Chưa chắc cháu đã có thời gian.” E-Health đang cải tạo kho hàng, khả năng cao anh phải đến kho một chuyến.
“Không sao, bọn họ nói có thể đổi ngày, biết cháu mới đến công ty chắc sẽ bận, khi nào rảnh ăn một bữa cơm cũng được.” Chu Ái vui vẻ nói, lại tự nhiên nhắc đến Hà Oánh: “Con bé thân là con gái gồng gánh cả một nhà máy cũng không dễ dàng gì, nghe nói người quen ở đây không nhiều, tình huống của hai đứa hơi giống nhau, bình thường hẹn nhau ra ngoài đi dạo, kết bạn trước xem thế nào.”
“Vâng.” Thời gian không còn nhiều, Diệp Ấn Dương kết thúc cuộc gọi lao vào công việc tuần mới. Cách hai tầng, Chương Như cũng bắt đầu bận rộn.
Cô bận tìm ba người, lần lượt là Quách Tuệ, Tằng Khả Lâm và Tào Ngật Sơn.
Đương nhiên Quách Tuệ rất vui vì cô không đi, Tằng Khả Lâm thì hồ nghi: “Tới tiếp nhận vị trí của tớ á, cậu nói thật sao?”
“Đúng vậy.”
“Chẳng phải cậu và sếp Diệp không hợp nhau sao?”
“Nói bậy, tớ vô cùng ngưỡng mộ Tổng giám đốc Diệp.” Chương Như tóc xoăn môi đỏ, hôm nay còn cố ý chấm một nốt ruồi ngay dưới mắt trông đầy phong tình: “Anh ấy xử lý Dương Vũ tớ cảm ơn còn không kịp, sao lại không hợp được?”
Tằng Khả Lâm hỏi thêm mấy câu mà vẫn bán tín bán nghi: “Hay là cậu đi nói chuyện với sếp Tào trước đi?” Cô ấy dừng một chút rồi cười an ủi: “Đừng sợ, chắc không có vấn đề gì đâu, sếp Tào quý cậu mà.”
“Cũng đúng.” Chương Như quay đầu đi tìm Tào Ngật Sơn, Tào Ngật Sơn có vẻ không ngạc nhiên lắm, làm tổng giám đốc phải trấn định hơn nhiều. Ông ngồi trong văn phòng nói chuyện với Chương Như gần nửa tiếng, cuối cùng suy tư nói: “Cô về trước đi, lát nữa tôi trả lời cô sau nhé.”
“Vâng, Tổng giám đốc Tào vất vả rồi ạ.” Hôm nay nụ cười của Chương Như vô cùng rực rỡ, còn nhớ kê lại ghế đã ngồi.
Tào Ngật Sơn bận đến tận hôm sau mới rảnh, buổi chiều ông mới đến bộ phận thu mua: “Nói chuyện một lúc nhé?”
Diệp Ấn Dương xem đồng hồ: “Lâu không?”
“Yên tâm, thời gian pha một ấm trà.” Tào Ngật Sơn bước vào, tay cầm một hộp trà: “Bạch trà Phúc Đỉnh lâu năm, đồ tốt đấy.”
Ông học đại học ở Quảng Châu lại lấy vợ Triều Sán, cách pha trà vô cùng thuần thục, lọc xong thì đẩy chén cho Diệp Ấn Dương: “Cậu thử đi.”
Một chén trà vừa ngửi đã thấy hương thơm nồng, vào miệng xuống họng có vị ngọt hậu, Diệp Ấn Dương cũng nếm được là trà ngon: “Không tệ, mua ở đâu vậy?” Có thể mua một ít tặng trưởng bối, ông nội anh thích uống trà.
“Cô bé tên Chương Như bên Hành chính tặng.” Tào Ngật Sơn rót thêm trà cho anh: “Ba cô nhóc ấy là thương nhân buôn trà, không thiếu những thứ này.” Thêm chén trà mới, tự nhiên cũng nhắc đến chuyện muốn nói: “Tôi thấy ý hướng của cô bé ấy vẫn khá mạnh, Tằng Khả Lâm cũng nói có thể đảm nhiệm, nhưng tôi vẫn chưa trả lời cô ấy mà muốn đến hỏi ý cậu trước.”
“Không còn người khác sao?”
Phản ứng đầu tiên là như vậy, Tào Ngật Sơn cười: “Không muốn hả?”
Diệp Ấn Dương hơi nhíu mày: “HR khi chọn người thay thế nên cân nhắc độ phù hợp chứ nhỉ?” Rất rõ ràng, anh và Chương Như không hợp nhau.
Tào Ngật Sơn suy nghĩ: “Cậu cảm thấy cô ấy có vấn đề rất lớn là do tính cách không hợp à?”
Diệp Ấn Dương mân mê chén trà: “Không đến mức nói người ta có vấn đề lớn.” Anh không phủ nhận ưu điểm của Chương Như, ví dụ ra mặt vì bạn là nghĩa khí, ra tay khi thấy bất bình cũng có thể xem là tốt bụng, nhưng ở môi trường công sở tính cách như vậy chính là một nhân tố không ổn định, mà sự ổn định lại là tố chất nghề nghiệp rất quan trọng, rất rõ ràng cô không có tố chất ấy. Làm việc với người như vậy phiền phức sẽ nhiều hơn, cũng tốn sức tiếp xúc không cần thiết.
Uống xong một ấm trà, trong lòng Tào Ngật Sơn cũng hiểu rõ.
BP về cơ cấu tuy thuộc nhân sự nhưng khi phái đến phòng ban cụ thể, ý kiến của lãnh đạo bên này cũng rất quan trọng. Nói đơn giản, bộ phận thu mua cũng có quyền quyết định nhất định.
(*) BP là viết tắt của Business Partner – có thể hiểu là “Đối tác chiến lược” hoặc “Cộng sự chiến lược”, là những người đóng vai trò cầu nối chiến lược giữa phòng Nhân sự và các bộ phận kinh doanh khác trong công ty.
Ông về văn phòng tìm Chương Như nói rõ chuyện này, cười nhẹ đề nghị: “Nhân sự vẫn còn vị trí khác, hoặc là cô đến bên đào tạo trước đã?”
Chương Như mắt giật giật: “Ý sếp là… tổng giám đốc Diệp không cần tôi sao?”
“Không thể nói vậy.” Tào Ngật Sơn trầm ngâm: “Chỉ là tình hình của phòng Thu mua khá đặc thù, có thể cậu ấy nghiêng về việc tuyển người nhiều kinh nghiệm hơn.”
Chương Như sửng sốt, trong đầu cũng nổ tung.
Cô vô cùng không hiểu cũng không tiếp nhận được chuyện ấy, vì thế hôm đó khi tan làm gặp Diệp Ấn Dương trong thang máy, ánh mắt cô như muốn xuyên thủng người anh, nào còn dáng vẻ nịnh nọt cười toe toét khen người ta học rộng buổi sáng.
Đợi cửa thang máy mở, lần này cô không cần nghĩ cũng đi theo, một mạch theo đến chỗ đậu xe của Diệp Ấn Dương: “Sao anh từ chối tôi?”
“Vì không hợp.”
“Chỗ nào không hợp? Tôi chủ động thế này cơ mà!”
Cô giống như đứa trẻ đòi kẹo mà không được, Diệp Ấn Dương đứng bên cửa xe nói lý lẽ với cô: “Cô xem, vấn đề là ở đây. Cô chỉ quan tâm đến cảm xúc chứ không nghĩ đến trọng điểm, căn bản không thể giao tiếp, hơn nữa nếu tôi nhớ không nhầm, từ khi quen biết đến giờ, chúng ta ở cùng nhau cũng không mấy vui vẻ thì phải?”
“Trước là trước sau là sau, anh định quy chụp tôi cả đời như vậy sao?” Giọng Chương Như nghe giận dữ thấy rõ.
Nhiều năm đi làm, Diệp Ấn Dương đã gặp đủ loại người nhưng chưa từng thấy ai chuyển việc thất bại liền đi tính sổ, tự tiến cử mà làm như ép mua ép bán. Anh mở cửa xe bỏ túi vào: “Vậy bây giờ cô xông tới như vậy là định làm gì, tìm tôi quyết đấu một trận sao?” Anh quay đầu nhìn Chương Như, dường như có thể thấy chân tóc đang dựng đứng hết lên của cô, trông còn giống sư tử châu Phi nóng nảy hơn cả bà nội vừa mới đi uốn tóc của anh: “Tại sao cô nhất định phải vào bộ phận thu mua?”
“Tôi, tôi…” Nhìn chiếc kính phản quang của anh, đột nhiên Chương Như nghẹn họng: “Tôi thích tầng năm, tầng năm phong cảnh đẹp!”
Hệ thống ngôn ngữ kỳ quái, Diệp Ấn Dương nhíu mày nhìn cô nhưng cũng không hoàn toàn không thể hiểu, đại khái như lời Tào Ngật Sơn nói, cô muốn học hỏi thêm chút: “Chỉ là một vị trí bình thường mà thôi, nếu cô muốn chuyển vị trí, chắc hẳn phía tổng giám đốc Tào có nhiều vị trí phù hợp với cô hơn.” Anh cố gắng kiên nhẫn: “Chương Như, bây giờ cô đang rất không lý trí, đây cũng không phải phản ứng nên có của một nhân viên công sở có thể diện.”
Đột nhiên nghe thấy tên mình phát ra từ miệng anh, Chương Như như cương thi bị dán bùa đứng đơ ra đó, mãi đến khi Diệp Ấn Dương lái xe đi mới động đậy: “Này… tôi còn chưa… nói xong…” Giọng cô đứt quãng, bị tiếng động cơ che mất.
Chương Như bực bội về tìm xe mình, đúng lúc Giai Giai gọi điện hẹn: “Đi bơi đi.”
“Không đi.”
“Vậy đi đánh bài đi.” Bạn trai không ở đây, Giai Giai cô đơn muốn chết: “Mau đến đi, một trăm một giờ, đánh vài ván thôi.”
“Không có tâm trạng.” Chương Như có tiền cũng không buồn kiếm: “Liệu mà trông chừng bạn trai mày đi, đàn ông to xác miệng rộng sao cái gì cũng nói ra hết vậy? Khiến Chương Tuyết Dương lại mắng tao một trận!”
Qua điện thoại, Giai Giai như bị phun nước bọt: “Gì mà nóng vậy, tìm anh nào giải nhiệt đi~” Nói xong kịp thời cúp máy để khỏi bị cô lải nhải.
Chương Như ném điện thoại lên ghế phụ, xe chạy chưa được bao xa, cùng Diệp Ấn Dương xe trước xe sau chờ đèn đỏ.
Cô nhìn đuôi xe anh chằm chằm, đột nhiên ngả ra sau, lại không giận nữa.
Đèn đỏ ở ngã tư dài dằng dặc, chiếc Audi TT màu vàng phía sau nổi bật giữa một hàng xe. Diệp Ấn Dương đếm ngược giây nhìn gương chiếu hậu, Chương Như đang soi gương tô son, môi chu ra như không có chuyện gì, tỉ mỉ tô vẽ.
Người này mỗi lúc một kiểu, Diệp Ấn Dương nghĩ vậy, cũng cho rằng cô đã từ bỏ rồi, mọi chuyện kết thúc ở đây.
Nhưng thực tế chứng minh, anh thật sự không hiểu rõ Chương Như.
Chương Như rất ít khi có cảm giác thất bại, cô như biến thành một đoạn lò xo, bị Diệp Ấn Dương đè một cái thì bật càng cao, trên người mọc ra một cỗ sĩ khí đầy ảo tưởng. Thể diện ấy hả, cô mà thể diện lên thì thật sự rất thể diện, không phải hư danh.
Hôm sau Chương Như mặc một bộ váy vest đen, phong cách OL cũ giống như nữ công sở trong bộ phim “s*x and the City”, thanh lịch gõ cửa văn phòng của Diệp Ấn Dương: “Tổng giám đốc Diệp, buổi sáng tốt lành.”
Diệp Ấn Dương khựng lại: “Tôi nhớ hôm qua chúng ta đã nói chuyện rồi mà?”
“Ồ, tôi đến lấy đồ của tôi.”
“Đồ gì?”
“Tấm vé số đó.” Chương Như thuận tiện đi vào: “Đây là đồ tôi bỏ quên trong văn phòng của anh.”
Tấm vé cào vẫn ở vị trí cũ, lần này Diệp Ấn Dương rất thoải mái rút ra đưa cho cô. Chương Như nhận lấy nhưng không vội đi: “Tổng giám đốc Diệp bây giờ không bận chứ?” Không thì cũng không rảnh lấy vé cào, cô nghĩ vậy, trực tiếp ngồi lên ghế đối diện, cong mắt khẽ cười, bản chất láu cá cũng lộ ra rồi.
Editor có lời muốn nói:
Chương này dài khiếp =))) Cả nhà đoán xem chương sau bà Như thuyết phục 3Y thành công không nào?
Sao ta, qua những gì Chương Như thể hiện ra trước mặt sếp Diệp thì sếp nhận định bả như vậy cũng bình thường, chưa kể ấn tượng lúc mới gặp còn sâu đậm thế cơ mà, nhưng những gì Chương Như thể hiện tốt trong công việc thì sếp Diệp chưa có cơ hội nhìn thấy, bởi thế nên mới có chương này =)))