“Hôm nay trông anh hiền lành giống kiểu đàn ông mình cứ mặt dày đeo bám rồi nỗ lực một xíu là có thể ngủ được.”
“Hôm nay tôi mặc thế này trông có thể diện không?” Chương Như hỏi.
“Tôi có việc phải ra ngoài.” Diệp Ấn Dương đáp.
“Sẽ không làm anh mất quá nhiều thời gian đâu, 30… à không, 20 phút thôi là được.” Cô bày rõ tư thế sẽ không dễ dàng rời đi. Diệp Ấn Dương liếc nhìn đồng hồ: “Cô muốn nói gì?”
“Tôi không kém cỏi đến thế đâu, không tin tôi nói cho anh nghe tình hình nhân sự trong bộ phận của anh nhé?” Chương Như đặt hai tay lên bàn anh, ngồi ngay ngắn, dưới ánh đèn văn phòng, nốt ruồi chấm nơi khóe mắt cô như vảy cá mới mọc.
Nhưng việc chặn người ta trong văn phòng không còn là hành động thiếu suy nghĩ nữa, mà là một sự xúc phạm và thiếu tôn trọng thực sự.
Diệp Ấn Dương gập máy tính lại: “Cô nói đi.” Anh ngồi xuống, ngả người ra sau, sắc mặt nghiêm túc, giọng điệu cũng hơi trầm xuống, toàn bộ con người bắt đầu tỏa ra uy áp của một người lãnh đạo.
Chương Như liếc nhìn xung quanh: “Có thể mượn giấy bút được không?”
Diệp Ấn Dương đẩy cây bút ký tên trên bàn của mình về phía cô. Chương Như lịch sự cảm ơn rồi bày ra tư thế sắp phân tích tình hình Trung Đông, cô rút một tờ giấy bắt đầu viết: “Nè, trước tiên xét theo cơ cấu, bộ phận thu mua hiện đang thiếu một quản lý. Dương Vũ bị bắt, cơ hội này rơi xuống trưởng nhóm B là Vệ Tiểu Ba. Trưởng nhóm Vệ vừa thật thà vừa thận trọng, biết giữ khoảng cách với nhà cung cấp, nhưng luôn rụt rè trong cách quản lý nhân viên, hơn nữa anh ta khá thân với vị tổng giám đốc Thu mua trước, tôi đoán có lẽ tổng giám đốc Diệp e ngại anh ta vì điều này, hoặc vẫn đang đánh giá năng lực của anh ta.”
“Tiếp theo, nhóm A hiện thiếu một trưởng nhóm, tổng giám đốc Diệp hẳn đang nghĩ xem nên đề bạt ai lên hay là tuyển từ bên ngoài? Nếu đề bạt nội bộ, tôi đoán là Đinh Khải Thụy, bởi vì trước đây anh ta từng làm ở bộ phận R&D, tương đối quen thuộc với quy trình và nguyên liệu, nhưng nếu đề bạt anh ta lên, những người có thâm niên hơn chắc chắn sẽ không phục, đặc biệt là Phù Bân. Người này dễ bị người khác dắt mũi nhất, có lẽ chỉ cần bị xúi giục là nộp đơn từ chức ngay… Dĩ nhiên nếu anh ta thực sự muốn đi cũng không sao, bởi năng lực chỉ có vậy, đi rồi bộ phận thu mua cũng chẳng mất mát gì, nhưng nếu gây chuyện thì không hay lắm, nên trước khi đề bạt người mới phải nghĩ cách áp chế Phù Bân đã.”
“Còn Phùng Thiền bên phụ liệu, năng lực mạnh nhưng EQ thấp, suốt ngày cãi nhau với R&D và Kiểm định, miệng lưỡi vụng về lại không cãi nổi người ta, luôn bị chặn họng đến phát khóc, khóc như Mạnh Khương Nữ ở Hoàng Phố, hơi vô dụng, cần rèn luyện tâm lý thêm.”
“Ngoài ra, Lý Du phụ trách mảng thu mua nước ngoài cũng có thể xem là nhân viên nòng cốt rồi. Anh ta luôn muốn nhảy việc, hiện đang tiếp xúc với hai công ty ở Thâm Quyến và Nam Kinh, đều do headhunter tìm, nhưng vợ con đều ở Quảng Châu, anh ta lại không nỡ xa vợ, hơn nữa lương công ty mới cao nhưng chưa chắc ổn định nên anh ta cứ do dự mãi… Người này nếu muốn dùng thì nên giữ lại, dù sao tuyển người mới cũng phiền phức, hoặc tìm một người để anh ta đào tạo, dần dần tiếp quản công việc của anh ta, như vậy sau này anh ta đi rồi cũng không sợ, có thể thay thế bất cứ lúc nào.”
“Thông Đầu To, Lâm Thông cũng tàm tạm, cậu ta bình thường không gây họa gì, lần trước bị lừa nên làm việc càng thận trọng hơn, có thể từ từ bồi dưỡng.”
Tóc hôm nay búi hơi chặt, Chương Như hơi gỡ ra cho lỏng bớt. Cô hắng giọng tiếp tục, từ người bình thường nói đến mấy người không ưa lắm: “Phùng Nguyên Hỷ hay khoe khoang mình có quan hệ họ hàng với chủ tịch Trần, thực tế chủ tịch Trần còn chẳng biết anh ta tên gì; Lại Trí Kiệt đam mê cờ bạc, tháng trước chạy sang Macau thua sạch sẽ đến cái quần đùi cũng không còn, tháng này tiền trả góp nhà vẫn phải mượn Tôn Chính Mặc, có tính lãi; Tôn Chính Mặc thì có tiền nhưng phẩm cách không tốt hơn nữa lại keo kiệt, trước đây từng hẹn hò với Cửu Cửu bên pháp vụ, nhưng vì cô ấy học nói tiếng Quảng không chuẩn nên anh ta chê cô ấy là gái ngọng, sau đó cô ấy tiết lộ chuyện đến mua bao cao su anh ta còn AA (cưa đôi), với cả chuyện trên giường của anh ta…”
Phân tích dần chệch hướng sang hóng hớt, Diệp Ấn Dương nhịn cười ngăn cô lại: “Được rồi.”
“Tôi còn chưa nói xong mà, vị tổng giám đốc họ Hồ trước kia của bên anh hay đắc tội người khác khiến quan hệ giữa Thu mua và Tài chính đặc biệt căng thẳng, sau khi tổng giám đốc Diệp đến có lẽ đã dịu đi đôi chút nhưng người trong bộ phận anh vẫn quen cãi nhau với phòng Tài chính khiến việc đối chiếu hay xin thanh toán đều hơi bất tiện.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
“Còn nữa…”
“Đủ rồi.” Trên mặt Diệp Ấn Dương thấp thoáng một nụ cười nhẹ. Anh đứng dậy bước đến tủ lạnh lấy một chai nước vặn nắp đưa cho Chương Như: “Những điều này cô đã trình bày rất tốt, tôi đều nhớ rồi.”
“Anh nhớ rồi á?” Chương Như nghi ngờ anh còn chưa chăm chú nghe, liếc ra ngoài vừa lúc thấy Hùng Tư Tư: “À, còn trợ lý mới mà các anh tuyển nữa, mấy người Sử Cầm và Phùng Nguyên Hỷ thích bắt nạt người khác, hẳn là không ít lần sai bảo cô ấy nhỉ? Ví dụ như bắt đi mua cà phê, lau bàn hay tưới cây các thứ?”
Diệp Ấn Dương mỉm cười: “Cô uống chút nước đã.”
Chương Như thực sự khát, định vặn nắp chai thì phát hiện đã được mở sẵn, bèn ngửa đầu uống ừng ực mấy ngụm lớn, cuối cùng lau miệng: “Tôi có thể làm tốt vai trò hỗ trợ cho anh, thật đấy.” Ý chính là công việc này tôi có thể làm nhé, anh coi thường ai chứ: “Nếu anh không tin tôi phân tích tình hình công ty cho anh nghe nhé? Ví dụ như bên Kinh doanh, hiện Vương Đông Ni và một phó tổng họ Chu khác đang tranh giành vị trí cấp trên, hội đồng quản trị…”
“Cốc cốc ——” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Diệp Ấn Dương giơ tay ra hiệu cho cô, không để cô ngốc nghếch nói ra hết tất cả mọi chuyện: “Cô nghỉ ngơi chút đã.” Sau đó nói với bên ngoài: “Mời vào.”
“Tổng giám đốc Diệp.” Người bên ngoài mở cửa: “Bên Chính Huy đến xin thanh toán, chúng tôi đã nói với phòng Tài chính rồi, nhưng Tài chính vẫn giữ không chịu trả.”
“Ừ, tôi sẽ qua ngay.”
“Vâng.” Người kia nghi hoặc nhìn Chương Như một cái rồi đóng cửa rời đi.
Diệp Ấn Dương cầm điện thoại lên, trong nhóm chat, nhà cung cấp đang spam như viết huyết thư. Ngẩng đầu nhìn Chương Như, cô đang nhìn anh chằm chằm: “Tôi học tài chính cũng từng làm kế toán, tôi biết tính toán, có thể hợp tác với anh, không những không vướng chân vướng tay mà còn có thể giúp anh giải quyết vấn đề nữa! Tôi nói thật đấy, nếu không giúp được anh tôi sẽ chạy một vòng Quảng trường Lệ Loan!” Lại nói với anh chuyện thực tế: “A Lâm bụng to thế, Quảng Châu thì nóng phát điên, cô ấy ngày nào đi làm về cũng vất vả, đừng kéo dài nữa, để cô ấy nghỉ thai sản đi.”
Diệp Ấn Dương trầm ngâm một lúc: “Chuyện BP, tôi sẽ cân nhắc lại.”
Cân nhắc lại tức là vẫn chưa chắc chắn. Chương Như sốt ruột muốn nói cho anh biết mình giỏi giang và chăm chỉ thế nào: “Anh không hỏi những điều vừa nói làm sao tôi biết được sao?”
Diệp Ấn Dương cười: “Không cần hỏi.” Mấy chục người trong bộ phận thu mua, cô một hơi nói hết quá nửa, còn biết phân loại nhân sự, logic và tính điều lệ không tệ. Dù một phần thông tin đến từ Tằng Khả Lâm nhưng cô có thể nhớ rõ như vậy đã là đáng quý. Tuy vừa phân tích vừa buôn dưa nhưng vẫn có một số kiến giải riêng, năng lực quan sát khá mạnh.
“Vậy anh nói đi, bây giờ có còn không thể giao tiếp với tôi nữa không?”
“Cô nói rất tốt.” Diệp Ấn Dương nhìn nốt ruồi ở khóe mắt cô, có lẽ dán không tốt nên đã bong viền: “Nhưng cô cũng nên rõ, BP là vị trí hỗ trợ, tôi không thể vỗ tay một cái là quyết định được, hơn nữa cô vừa cũng nghe thấy rồi đấy, hiện tại tôi thực sự có việc gấp cần xử lý. Vì vậy, cho tôi thêm chút thời gian nhé?”
Chương Như bĩu môi: “Thôi được, dù sao anh cũng phải cân nhắc kỹ, dùng tôi anh sẽ không lỗ đâu, không ai phù hợp hơn tôi cả!” Cô đứng dậy định đi, lại nghe Diệp Ấn Dương gọi: “Đợi đã.”
“Làm gì?” Chương Như biểu diễn xong hơi mệt, đặc biệt là biểu diễn xong vẫn chưa nhận được offer ngay. Cô không kiên nhẫn lắm quay đầu lại, Diệp Ấn Dương nhắc nhở: “Vé số của cô.”
Chương Như mím môi quay lại lấy. Diệp Ấn Dương đưa tấm vé cào cho cô: “Xin lỗi.” Anh nhìn Chương Như chăm chú, giọng điệu chân thành và ôn hòa: “Tôi xin lỗi vì những lời mình đã nói.” Về chuyện không thể giao tiếp với cô, định kiến hay là thiên kiến, quả thực đều là lỗi của anh.
Chương Như chằm chằm đối mặt với anh, một lúc sau mới liếc sang chỗ khác: “Thôi, tôi cũng không phải người nhỏ nhen.”
Có thể là ảo giác, trong một khoảnh khắc, Diệp Ấn Dương thấy trong ánh mắt cô thoáng hiện một giây tủi thân, nhưng rất nhanh lại nghe cô đầy lý lẽ: “Nếu thấy có lỗi với tôi, vậy lát nữa sếp Diệp xong việc nhớ nói với sếp Tào là anh đã đồng ý rồi nhé. Nếu vẫn thấy áy náy thì cũng có thể mời tôi ăn cơm.” Chương Như nở nụ cười mà cô cho là đẹp nhất và rất kiềm chế không liếc mắt đưa tình với anh: “Tôi có thể nhận việc bất cứ lúc nào và lúc nào cũng có thời gian rảnh đi ăn một bữa, tôi chờ tin tốt của sếp Diệp!”
Đúng là sắp trèo lên đầu anh rồi đấy.
Diệp Ấn Dương nhìn cô bước đi như bay, ra ngoài kia giơ tay ra hiệu OK với Tằng Khả Lâm rồi nháy mắt chẳng có vẻ gì là đàng hoàng, cúi đầu nhìn tờ giấy cô để lại, người thì hung hăng xông xáo lúc nào cũng cười sang sảng, chữ viết lại khá quy củ, nhìn là biết hồi đi học bị bắt luyện rồi.
Điện thoại rung lên: “Tổng giám đốc Diệp, nhà cung cấp nói muốn tìm anh.”
“Đến ngay.” Cúp máy, Diệp Ấn Dương nhíu mày vì lịch trình dày đặc như lịch trình của đội trưởng đội chữa cháy của mình. Anh thực sự cần gấp những cánh tay đắc lực, ví dụ như một quản lý có năng lực và một BP có thể bổ khuyết.
***
Mấy tiếng buổi sáng trôi qua vùn vụt. Trong lúc Diệp Ấn Dương vẫn đang bận dập lửa, Chương Như và vài đồng nghiệp sang trung tâm thương mại đối diện ăn trưa tại một nhà hàng cà phê.
Đây là nhà hàng khá nổi ở khu vực Hoàng Phố. Xá xíu đen béo mà không ngấy, bánh mì sữa chảy khi cắt ra hương thơm và sốt sữa bùng nổ khứu giác và thị giác, hơn nữa viền bánh giòn rụm cùng với bột ca cao phủ trên mặt thật sự ngon nuốt lưỡi.
Một đĩa chân gà sốt tương đen được đem lên mà không có găng tay, Chương Như trực tiếp xé que tăm ra, dùng vỏ tăm đeo vào đầu kia, lần lượt đưa cho Tằng Khả Lâm và Văn Hòa.
Tằng Khả Lâm hỏi tại sao cô đột nhiên không đi nữa. Chương Như chẹp miệng: “Vì Vương Đông Ni đó.” Cô cũng không hoàn toàn nói dối: “Tớ muốn ở lại xem đồ ngu đó cuối cùng chết thế nào.” Bộ phận Kinh doanh đâu có yên ả để gã ta muốn làm gì thì làm, trong đấy toàn những kẻ tinh ranh đấu đá nhau, ngày nào cũng giương đao múa kiếm. Hiện có một phó tổng khác đang tranh giành vị trí cấp trên với gã, chắc chắn kẻ thua sẽ phải cuốn xéo.
“Thế sếp Diệp đồng ý miệng với cậu rồi à?”
“Trong lòng anh ấy đồng ý rồi.” Chương Như tin chắc trời không phụ người lương thiện, đồng thời nói dối cũng chẳng buồn quẹt miệng: “Tớ có thể nhìn ra anh ấy đánh giá rất cao tớ.”
Vẻ mặt như nắm chắc phần thắng khiến cho Văn Hòa bật cười. Chương Như hỏi cô ấy: “Em không tin à?”
Văn Hòa vội gật đầu: “Tin chứ.” Cô không thấy Chương Như có điểm nào không tốt, tính cách tốt năng lực mạnh, hơn nữa còn có thể thẳng thắn tranh giành vị trí mình muốn, ngầu thật.
Nay nhà hàng đông khách nhưng đồ ăn lên nhanh. Tằng Khả Lâm bây giờ bụng to, ăn nhiều chút là dễ no. Cô ấy đưa miếng bụng cá cho Chương Như: “Trước cũng định tìm một người trong bộ phận thu mua để thay thế. Cậu không sợ sếp Diệp nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy trực tiếp tìm một người trong bộ phận để bổ khuyết sẽ thuận tiện hơn sao?”
“Không sợ, ở Thu mua không có ai phù hợp hơn tớ.” Chương Như gắp một miếng bụng cá ăn. Bụng cá chiên giòn, răng cô lại chắc, răng rắc một cái đến cả xương cũng bị cắn vỡ.
Bữa ăn này kéo dài suốt buổi trưa. Lúc về gặp Diệp Ấn Dương và Tào Ngật Sơn, Chương Như từ xa đã gọi: “Sếp Diệp! Sếp Tào!”
Tào Ngật Sơn ngoảnh lại thấy cô: “Chạy đâu về thế?”
“Đi ăn cơm ạ, hai sếp ăn chưa?”
“Đang định đi đây, có chỗ nào ngon giới thiệu không?” Tào Ngật Sơn phụ trách mảng nhân sự, phần lớn thời gian đều ôn hòa như vị Phật Di Lặc.
“Sếp sang nhà hàng cà phê đối diện đi ạ.” Chương Như nhấc chiếc túi nilon trong tay lên: “Hương vị rất chuẩn, tôi còn mua mang về nữa.” Nhưng nghĩ lại thấy không đúng: “Nhưng ở đó hơi ồn, nếu hai sếp cần bàn việc thì nên tìm chỗ yên tĩnh hơn cho thuận tiện.” Nói xong còn đặc biệt chỉ một nhà hàng có phòng riêng khác.
Trong lời nói đầy toan tính nhỏ, cô nghe thấy Tào Ngật Sơn cười thầm: “Ừ, tôi và tổng giám đốc Diệp sẽ qua xem.”
“Vậy hai sếp bận đi, bọn tôi đi trước đây.” Chương Như cười hì hì, còn cố tình nhìn Diệp Ấn Dương một cái rồi mới quay người rời đi. Phía sau đầu cô búi tóc rất chặt, còn đeo một cái lưới búi tóc kiểu bà già khiến Diệp Ấn Dương nghĩ đến cái giỏ đi chợ mua rau hồi nhỏ.
Tào Ngật Sơn vẫn còn cười, cười xong hỏi: “Nghe nói mới sáng sớm cậu đã bị cô ấy oanh tạc một trận à? Sao rồi, vẫn giữ ý kiến ban đầu hay đã có chuyển biến?”
Diệp Ấn Dương nói thật: “Chuyển biến thì cũng có.” Nhưng lo ngại cũng có.
Tào Ngật Sơn quay đầu suy tư: “Thực ra dễ kích động cũng không hẳn là xấu.” Ông nhìn Diệp Ấn Dương: “Tôi đã nói với cậu rồi, tính cách cô ấy rất dễ hòa nhập, thực ra đó cũng là một dạng EQ cao.” Đây là lợi thế bẩm sinh không thể thay thế, hơn nữa Chương Như thân với Tằng Khả Lâm, không lo có mâu thuẫn khi bàn giao: “Cậu không nhận, bên Tài chính bao gồm cả sếp tổng bên đó đều muốn cô nhóc ấy qua, người ta rất được săn đón đấy.”
Diệp Ấn Dương không nói gì, Tào Ngật Sơn cũng không vội tiếp tục đề cập. Hai người sang khu trung tâm thương mại đối diện tìm một nhà hàng của người Hoa Hẹ. Canh thịt heo đất dùng nước suối hầm, uống vào ngọt thanh không tạp vị.
Vừa ăn vừa nói chuyện, Tào Ngật Sơn lại nhắc một phương án: “Hay là tôi điều BP bên Kinh doanh qua cho cậu, để Chương Như đi theo Kinh doanh?”
Để cô đi theo Kinh doanh rồi ngày nào cũng cãi nhau với Vương Đông Ni hả? Diệp Ấn Dương gật đầu: “Tôi thấy được, bên Kinh doanh chắc hẳn có một bộ phận không nhỏ rất hoan nghênh cô ấy.”
Tào Ngật Sơn cười, sự hài hước của ông luôn chừng mực, nhưng tính cách nhìn chung vẫn thiên về trầm tĩnh. Mà bộ phận thu mua vẫn chưa thoát khỏi bóng ma của vị tổng giám đốc trước, toàn bộ bộ phận tương đối rời rạc, thiếu sức sống, bầu không khí thường ngày cũng hơi nghiêm túc, bên Tài chính ở tầng trên còn có nhân khí hơn họ. Phòng ban như vậy cần một BP có sức lan tỏa mạnh nên Tào Ngật Sơn mới tiến cử Chương Như là vì thế.
Dĩ nhiên còn một phương án khả thi nữa là tìm người trong chính bộ phận thu mua: “Cô gái tên Sử Cầm trong bộ phận cậu hình như cũng có nguyện vọng này, ý cậu thế nào?”
“Sử Cầm?” Diệp Ấn Dương nhớ lại người đó, chân mày nhíu lại.
“Càng không phù hợp hơn đúng không?” Tào Ngật Sơn nhân cơ hội quyết định luôn: “Vậy cứ để Chương Như đảm nhiệm tạm đi. Tằng Khả Lâm sinh con cũng chỉ mất vài tháng, nếu thực sự không được, lúc đó để Tằng Khả Lâm quay lại.”
Lâu rồi không tìm được nhân tuyển phù hợp, nhân sự còn sốt ruột hơn cả bộ phận. Diệp Ấn Dương liếc nhìn lão cáo già này: “Chẳng phải trước kia anh nói Chương Như làm hỗ trợ có thể sẽ kém hơn chút sao?”
“Vậy nên mới cần cậu dẫn dắt.” Tào Ngật Sơn là người tinh ranh, ông cười tủm tỉm gạt đi câu nói này: “Tổng giám đốc Diệp năng lực mạnh, nên dẫn dắt cô ấy nhiều hơn. Quá trình dẫn dắt chính là quá trình hòa hợp. Tôi tin rằng cô ấy sẽ không làm cậu thất vọng đâu.” Lại nửa đùa nửa thật trêu: “Cậu nên biết đấy, không có BP nào hoàn toàn phù hợp với mình. Cậu tìm bạn gái cũng đâu có tìm được người 100% phù hợp với bản thân, đều cần hòa hợp, cần tiếp xúc lâu dần mới thành quen.”
Điện thoại trên bàn rung như máy xay, mở ra là tin nhắn của Chương Như: “Sếp Diệp ơi, chiều tôi đến chỗ anh nhé? Mấy giờ anh rảnh?” Phía sau còn kèm theo một sticker.
Bữa cơm kết thúc, Diệp Ấn Dương trả lời cô ba chữ: “Tìm tổng giám đốc Tào.”
***
Ngày làm việc cuối cùng của tuần đó, Chương Như chuyển từ Hành chính sang Thu mua.
Cô đi rất sớm, đồ đạc cũng nhiều, trên mặt bàn hổ lốn bao nhiêu thứ, đầu tiên là tự thay dép đi trong nhà rồi lấy nước mở máy tạo ẩm, sau đó nâng tạ 0.5kg, nâng xong dùng để gõ cổ vai gáy rồi xé một trang lịch, cuối cùng thay vài que tạo hương.
Đi làm như làm phép vậy. Lâm Thông đứng bên cạnh nhìn mà đầu càng to hơn: “Chị đi tảo mộ sớm thế?”
Chương Như đá một cái đẩy cái ghế của cậu ta ra xa, đột nhiên mắt lóe sáng: “Sếp Diệp buổi sáng tốt lành!” Cô đứng bật dậy, thậm chí còn chào kiểu quân đội.
“Chào buổi sáng.” Diệp Ấn Dương gật đầu đi qua, nhìn cô mặc váy vest đi dép xỏ ngón, ở trong văn phòng mà lại toát lên phong thái của một ông chú ngoài chợ, một người luôn phản kháng mọi sự tiêu chuẩn hóa.
Chương Như gần như không chớp mắt tiễn anh vào văn phòng, sau đó quay đầu hỏi Lâm Thông: “Nè Thông Đầu To, nay chị đẹp không?”
Không xong rồi, yêu quái đánh vào bộ phận thu mua rồi. Lâm Thông vừa nói chị đẹp đến chết đi được, vừa cầm tách trà lên: “Mụ phù thuỷ kia, ta sẽ thu phục ngươi!”
Bên ngoài người và yêu đại chiến, trong văn phòng, Diệp Ấn Dương mở điện thoại tra Quảng trường Lệ Loan rồi nhìn Chương Như đang đùa nghịch với Lâm Thông, có cảm giác sau giây phút tinh anh cô lại lộ ra vẻ ngốc nghếch, chẳng ra dáng mà cũng chẳng đáng tin cậy chút nào.
9 giờ đúng, Chương Như cuối cùng cũng nghiêm túc trở lại. Cô thay giày cao gót, tầm mắt nâng lên vừa lúc chạm mắt với Diệp Ấn Dương bên trong, cảm thấy hôm nay trông anh hiền lành giống kiểu đàn ông mình cứ mặt dày đeo bám rồi nỗ lực một xíu là có thể ngủ được.
Editor có lời muốn nói:
Bà Như đã bắt đầu kế hoạch cưa cẩm anh nhà, thêm nữa sắp tới làm việc cùng ở vị trí BP (thường xuyên tiếp xúc) nên từ nay sẽ thay đổi xưng hô xíu nha cả nhà