Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 13

“Sếp Diệp say rồi ạ?”

Lợi thế của việc chuyển chức vụ nội bộ là không cần làm quen lại với công ty và mọi người, đặc biệt là người như Chương Như, trong công ty không ai là không biết cô.

Chương Như bàn giao công việc với Tằng Khả Lâm trong vòng một tuần. Hôm bàn giao xong, bộ phận thu mua tổ chức tiệc chia tay Tằng Khả Lâm và chính thức chào đón Chương Như gia nhập.

Bữa tiệc diễn ra ở chi nhánh mới của nhà hàng Chương Ký. Chương Như thông thạo dẫn mọi người vào, sau đó rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Diệp Ấn Dương: “Trước đây sếp Diệp từng ăn ở nhà hàng của nhà em bao giờ chưa?”

Diệp Ấn Dương suy nghĩ một chút: “Bên Lệ Loan có một cửa hàng phải không?”

“Vâng, bên Lệ Loan là nhà hàng cũ của nhà em.”

“Ông bà tôi thích đến đó uống trà sáng.”

“Vậy hẳn là khách quen rồi! Bên nhà hàng cũ tiệm trà đã dừng kinh doanh một thời gian, năm ngoái mới mở lại.” Chương Như cười toe toét, sau đó rót rượu mời anh: “Chén này cảm ơn sếp và gia đình đã ủng hộ nhà hàng cũ của nhà em. Lần sau nếu gia đình tới nữa sếp cứ nói với em, em có thể giảm giá, còn tặng thêm hai xửng điểm tâm nữa!”

“Em đi sao không thấy chị tặng điểm tâm?” Lâm Thông xen vào một câu, bị Chương Như phớt lờ.

Cô lại rót rượu cho Diệp Ấn Dương: “Sếp Diệp, chén này cảm ơn anh đã đánh giá cao, từ nay về sau chúng ta là cộng sự rồi, em nhất định sẽ làm tốt!” Những lời trên bàn tiệc cô nói ra vô cùng trôi chảy, đủ mọi lý do để chạm cốc với anh, hơn nữa đôi mắt cong cong, cười xán lạn vô cùng.

Diệp Ấn Dương ngồi xuống uống cùng cô. Vệ Tiểu Ba bên kia không khỏi cười trêu: “Tiểu Chương định chuốc say sếp Diệp nhà chúng ta đấy à.”

“Anh Ba gọi em A Như là được rồi ạ.” Chương Như quay sang mời anh ta: “Nào anh Ba, cạn ly.”

“Được được được.” Vệ Tiểu Ba thực ra vẫn hơi sợ cô, không thể quên được hình ảnh ác nữ đánh Dương Vũ hôm nọ, nhưng có cô mở đầu, anh chàng cũng nhân cơ hội nâng ly mời Diệp Ấn Dương: “Sếp Diệp, em xin phép mời anh một ly, đợt này anh vất vả rồi, chuyện của Chính Huy may có anh đứng ra xử lý, nếu không thì không biết kết thúc thế nào.” Uống xong lại ra hiệu cho đám người nhóm B lần lượt chạy đến mời rượu. Diệp Ấn Dương cũng rất nể mặt bọn họ, ai mời cũng uống.

Cấp trên thì vẫn là cấp trên, anh không cố ý hòa đồng với cấp dưới nhưng cũng không phải kiểu lãnh đạo lạnh lùng nghiêm khắc, phần lớn thời gian đều dễ tiếp cận.

Bên kia chén chú chén anh, Chương Như phát hiện anh uống khá tốt, bèn chộp lấy cơ hội tìm sự hiện diện: “Sếp Diệp uống chút trà đi ạ, đừng để say.”

“Cảm ơn.” Trà đặc giải rượu, uống xong Diệp Ấn Dương tháo kính ra. Chương Như lập tức hỏi: “Sếp Diệp say rồi ạ?”

“Còn tạm.” Diệp Ấn Dương lau kính xong đeo lại, tầm mắt tập trung vào nốt ruồi trên mũi cô. Nốt ruồi này như là thành viên cơ động, không chắc ngày mai sẽ xuất hiện ở bộ phận nào, lại giống một trò chơi dò mìn khác.

Mọi người đều đã uống rượu, trên bàn tiệc bắt đầu tán gẫu rôm rả, Chương Như chủ yếu bám lấy Diệp Ấn Dương: “Sếp Diệp trước kia sống chung với ông bà ạ?”

“Họ sống ở Hải Châu, tôi ở Việt Tú.” Được cô nhắc nhở, Diệp Ấn Dương nhớ ra vài ngày nữa nên đi xem tình hình cải tạo nhà. Anh lấy điện thoại định xem tiến độ trang trí, lại nghe Chương Như tò mò hỏi: “Việt Tú là chỗ nào vậy?”

Diệp Ấn Dương nói một địa danh. Phùng Thiền đi vệ sinh về vừa nghe thấy, nhất thời gợi lên chút chuyện buồn: “Nhà em năm 08 từng mua nhà khu đó, tiếc là chỉ giữ hai năm đã bán rồi, haiz, lúc đó còn tưởng kiếm bộn rồi đó.” Kết quả sau đó giá nhà ngày càng tăng, khiến bây giờ gia đình cô mỗi lần đi ngang qua đó tim lại nhỏ máu.

Chương Như có thể hiểu: “Những năm 90 ông em còn định mua nhà ở đảo Nhị Sa, đợi gom đủ tiền lại cho người khác mượn mất, đến giờ vẫn chưa trả.” Chuyện này còn đau lòng hơn.

Giá nhà là chủ đề không bao giờ lỗi thời, dần dần có vài người cũng tham gia, anh một câu tôi một câu. Ở phía bên kia bàn, Phùng Nguyên Hỷ nghiêng người nói nhỏ với Sử Cầm: “Xem người ta giỏi xây dựng quan hệ chưa kìa, náo nhiệt ghê.”

“Tiểu thư nhà hàng lớn mà, con nhà giàu sao chúng ta so được.” Sử Cầm nhìn logo Chương Ký trên chiếc khăn ăn, cười không chút cảm xúc.

Ra tay đánh người không những không bị đuổi mà còn được chuyển chức vụ thuận lợi, quả nhiên có tiền thật tốt, đi đâu cũng dễ sống, đến chỗ công sở cũng được coi trọng, được đối xử đặc biệt.

Trong công ty có một câu nói đùa rằng BP là người chị tri kỷ, người mới đến lần này lại là người đã gây ra vụ náo loạn lớn ở bộ phận thu mua dạo trước, Phùng Nguyên Hỷ nửa thật nửa đùa nhắc nhở Sử Cầm: “Chớ nói bừa, cẩn thận người ta đánh cả cô đấy.”

Sử Cầm liếc nhìn Chương Như, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Chương Như nhìn sang, cô ta thản nhiên quay đi. Còn Chương Như ngáp dài một cái, cảm thấy kính áp tròng sắp rơi, cô nâng cằm đảo đảo mắt.

Nay đông người quá, đến tay còn chẳng sờ được, cô cũng không mong hôm nay có thể một phát ăn được Diệp Ấn Dương ngay cho nên lúc tan tiệc đã gọi tài xế lái thay. Trước khi đi, cô nhìn Diệp Ấn Dương, anh đứng đó nói chuyện với mấy người khác, áo sơ mi cởi hai cúc, tay áo xắn lên cánh tay, uống bao nhiêu cũng không có vẻ say, khí chất hiền hoà vững vàng, trông rất tinh anh sạch sẽ.

Cô nhìn khá lâu, Diệp Ấn Dương cũng đưa mắt sang phía này. Chương Như vẫy tay với anh rồi lên xe rời đi.

Trên xe ngoài cô còn có trợ lý bộ phận Hùng Tư Tư và Tằng Khả Lâm, cô đưa Hùng Tư Tư về nhà trước rồi mới đưa Tằng Khả Lâm về đến dưới nhà.

Trên xe để đồ đạc trong văn phòng của Tằng Khả Lâm. Chương Như giúp cô ấy bê hộp xuống, nghe cô dặn dò lần cuối: “Sau này có vấn đề gì cứ tìm tớ, Wechat hay điện thoại đều được.”

“Ừ, đừng lo cho tớ, cậu yên tâm sinh con đi.” Chương Như đứng đó nói chuyện với Tằng Khả Lâm vài câu, không tiện để tài xế lái thay đợi lâu. Thực ra Tằng Khả Lâm cũng không quá lo: “Công việc BP tuy nhìn có vẻ phức tạp, nhưng mỗi nghề đều có niềm vui riêng, cậu cứ từ từ cảm nhận đi. Gặp vấn đề thì tự mình linh hoạt, Thu mua không phải bộ phận tốt lắm nhưng cũng không đến nỗi tệ, tớ tin rằng sau khi sếp Diệp đến sẽ ngày càng tốt hơn.”

Thu mua tốt hay không Chương Như không quan tâm, giờ cô chỉ muốn lột lớp vỏ bọc quân tử của Diệp Ấn Dương xuống thôi.

Nhưng cô sẽ không đánh rắn động cỏ, dù sao tôn chỉ cuộc đời cô là đêm càng khuya càng có nhiều cơ hội, giáo dục phẩm chất nhiều lắm chỉ ràng buộc cô không được cưỡng ép đối phương chứ không quản được cô tấn công thế nào.

Về đến nhà mở cửa ra đã thấy con mèo cô nuôi đang tung hoành ngang dọc khắp nơi, thấy cô về cũng không thèm chào mà chỉ lạnh lùng liếc một cái sau đó quay mông lại với cô.

Chương Như không hiểu loài động vật này kiêu ngạo cái gì, ngày nào cũng nhìn người khác bằng nửa con mắt như Chương Tuyết Dương vậy, bạn ngọt ngào với nó nó coi bạn là đồ dở hơi.

Chương Như thay dép đi tắm, loa bluetooth đang phát bài “Đả Tước Anh Hùng Truyện”, tắm xong thấy cuộc gọi của Diệp Ấn Dương, cô nghe máy: “Alo?”

“Về đến nhà chưa?”

“Rồi ạ, sếp Diệp chưa về sao?” Chương Như đứng trước gương ngắm nghía thân hình, nhìn thẳng mặt, nhìn nghiêng mông, ngực tuy không to lắm nhưng vừa đủ. Cô ngẩng cằm sờ cổ, nghe Diệp Ấn Dương nói trong nhóm đang hỏi đã về đến nhà an toàn chưa: “Cô trả lời đi, đừng để đồng nghiệp lo lắng.”

“Ơ? Em vẫn chưa trả lời à?” Chương Như vội vào wechat xem, thấy tin nhắn đánh ra chưa gửi, có lẽ lúc nãy trong thang máy tín hiệu kém nên bị chặn: “Em trả lời bây giờ đây.”

“Ừ.” Diệp Ấn Dương đang định cúp máy, đột nhiên nghe cô quát lên: “Thằng nhãi kia!”

“Sao thế?”

“Không có chuyện gì… Con mèo nhà em lại cắn túi của em!” Chương Như tức điên, chạy lại túm cổ nhóc Cá lên: “Nhãi ranh! Mai chị sẽ dẫn cưng đi cắt bi!”

Cô đang nổi giận mắng mèo, Diệp Ấn Dương đợi một lúc rồi cúp máy cũng định đi tắm, thấy Đỗ Tuấn nhắn tin rủ anh mai đi đánh cầu lông: [Gọi Chương Như đi cùng đi.]

Diệp Ấn Dương: [Tôi không rảnh.]

[Chương Như thì sao?]

[Cậu đi mà hỏi cô ấy.]

[Bây giờ hai người không ở cùng nhau à?]

[Không hiểu ý cậu là gì.] Diệp Ấn Dương nhíu mày, Đỗ Tuấn lập tức gửi tin nhắn thoại: “Không có ý gì cả, chẳng phải nghe nói cô ấy sang bộ phận của cậu rồi sao? Cảm thấy chắc chắn sau này hai người sẽ chung sống hòa thuận.” Giọng điệu nhuốm ý cười không hề có ý tốt.

Diệp Ấn Dương không để ý anh ta nữa, vứt điện thoại đi vào phòng tắm.

Bình Luận (0)
Comment