“Bạn gái tổng giám đốc Diệp hả?”
Cuối tuần, Chương Như mang nhóc Cá đi làm phẫu thuật triệt sản, sợ Cá nghĩ quẩn nên còn đặc biệt ở nhà bầu bạn với nó. Nhưng có lẽ ở nhà hai ngày bí bách quá nên đến thứ Hai đi làm, cô đột nhiên thấy tòa nhà công ty cũng trở nên dễ chịu hơn hẳn.
Trong thang máy gặp Lâm Thông và Mạnh Trân Trân, Mạnh Trân Trân khoanh tay nhìn cô: “Hôm nay mặc đẹp thế?”
Chương Như: “Tôi đây dù không ăn diện cũng thế này, trời sinh đã đẹp, Chu Ân của đất Quảng Châu đó.”
“Trư nhân Quảng Châu thì có.” Mạnh Trân Trân dè bỉu cô một câu, giữa mùa hè nóng nực mà lại mặc váy da chỉ để khoe b* m*ng cong vút: “Cô nên sang bộ phận R&D mới đúng, vào Thu mua chỉ tổ phí của giời.”
Một số công ty internet có một chức vụ gọi là “Nhân viên cổ vũ cho lập trình viên”, chuyên phụ trách hoạt náo bầu không khí giúp các lập trình viên làm việc vui vẻ nâng cao hiệu suất. Mạnh Trân Trân cảm thấy Chương Như rất phù hợp với vị trí đó, đừng nhìn cô tính tình bất ổn định thỉnh thoảng còn ra tay đánh người, mấy anh chàng IT bề ngoài trông thì chỉnh tề, thực ra đa phần là mấy anh giai ngoài lạnh trong nóng, hơn nữa con người vốn bị thu hút bởi những người hoàn toàn trái ngược với mình, họ căn bản không kháng cự nổi, gặp phải mấy người có máu M có khi còn cầu xin bị Chương Như đánh.
“Tôi nói thật đấy, cô có muốn cân nhắc lại việc sang R&D không? Chắc hẳn sếp Thạch sẽ hoan nghênh cô lắm.”
Chương Như từ chối: “Tôi muốn tỏa sáng ở bộ phận thu mua hơn.”
Lâm Thông lặng lẽ thêm một câu: “Không mong chị tỏa sáng đâu, chỉ cần không nổi điên là được.” Nói xong thì bước ra khỏi thang máy đi đến khu làm việc của bộ phận thu mua, đúng lúc thấy Hùng Tư Tư đang lau bàn cho mình.
Chương Như liếc nhìn, Lâm Thông giang tay: “Em không bảo cô ấy lau, cô ấy tự động tay đấy.”
“Chào buổi sáng.” Hùng Tư Tư quay đầu nhìn thấy họ, tay cầm khăn lau đã rất tự nhiên, như thể đây là việc cô ấy nên làm.
“Chào buổi sáng Tư Tư.” Chương Như đi qua chào cô ấy: “Tóc lại cắt rồi à?” Ngắn hơn trước kia, trông cứ như con trai.
“Hôm qua em mới cắt, trời nóng quá dễ đổ mồ hôi.” Hùng Tư Tư trả lời rành rọt, đẩy kính lên rồi bưng chậu nước đi lau bàn cho người khác.
“Đúng là ngốc.” Lâm Thông lén nhắn tin với Chương Như trên wechat.
Họp buổi sáng, Chương Như cũng cầm sổ bút đi theo, tìm chỗ giữa ngồi xuống để chuẩn bị nghe họp.
Đây là điều Tằng Khả Lâm đã dạy cô, muốn hỗ trợ tốt một bộ phận thì phải hiểu rõ mỗi người được phân công như thế nào, công việc quan trọng nhất hiện tại là gì, cho nên phải tham gia nhiều cuộc họp nội bộ để “mài tai”, không thì khi họ nói mấy thuật ngữ và chỉ số lại nghe không hiểu mất.
Cuộc họp sắp bắt đầu, Diệp Ấn Dương bước vào, trên người mặc áo sơ mi được là phẳng phiu, đến gọng kính cũng chỉnh tề.
Không có lời nào dư thừa, đi thẳng vào vấn đề. Sau khi xác định kế hoạch mua hàng nửa cuối năm, có người nhắc đến một báo giá: “Đã thương lượng với bên Uy Đông rồi, họ đồng ý giảm 1.9%.”
“Tiếp tục ép, ép đến trên 2.5% rồi hãy đề cập.”
Người đó liếc nhìn Vệ Tiểu Ba, Vệ Tiểu Ba cũng do dự: “Tổng giám đốc Diệp, chuyện này e là hơi khó, 1.9% là họ đã nhượng bộ rồi, hơn nữa bên đó là đại lý cấp một, e rằng…”
“Cứ thương lượng đi, vẫn còn không gian.” Diệp Ấn Dương lật tài liệu đánh giá nhà cung cấp, giọng điệu chắc chắn.
“Vâng.” Vệ Tiểu Ba cũng không dám nói gì nữa.
Chương Như cúi đầu xem tài liệu họp, đây là một lô mua thăm dò, xét về số tiền hẳn là giao dịch lớn, giảm 1.9% tính ra cũng khá khả quan, hơn nữa người ta đã nói là nhượng bộ rồi, ép thế này không biết có đàm phán nổi không.
Cuộc họp vẫn tiếp tục diễn ra bên tai, có người nhắc đến việc cải tạo kho: “Thiết bị đã lắp đặt xong, chạy thử không có vấn đề gì, hiện cũng đã đào tạo một lượt, hôm sau tổng giám đốc Diệp có qua thì để em hẹn trước nhà cung cấp.”
“Chiều mai tôi qua.”
“Vâng.”
Cuối cuộc họp, Diệp Ấn Dương hỏi Chương Như: “Phía BP có gì muốn nói không?”
Chương Như đang gõ chữ, ngẩng đầu nhìn anh: “À, em có thể đến kho hàng cùng tổng giám đốc Diệp được không?” Chương Như chưa đến kho bao giờ nên muốn qua đó xem, nhưng dĩ nhiên cô có lý do chính đáng hơn: “Tháng sau có hội chợ tuyển dụng, em định hỏi xem bên kho có cần dự trữ nhân lực không.”
Diệp Ấn Dương gật đầu: “Được, nếu rảnh thì cùng đi.”
“Vâng.” Chương Như cười với anh, rất chi là nghiêm túc đứng đắn.
Buổi trưa các BP ăn trưa cùng nhau. Chương Như vừa ăn vừa nghe, hiếm khi cô không chen lời được bởi than phiền quá nhiều.
Ví như BP Kinh doanh Tinh Tinh, cô ấy kể bên Kinh doanh ngày nào cũng đấu đá không biết nghe ai: “Cái lão Vương Đông Ni đó phiền chết đi được, doanh số không đạt còn trách tôi không tuyển được người. Trách tôi á? Lão tự nhiên đuổi việc người ta, người tự xin nghỉ còn nhiều hơn nữa kìa, đội của sếp Chu ổn định hơn nhiều.”
“Tôi nghe nói sếp Chu cũng khó chiều lắm, mặt mũi suốt ngày như đưa đám, chẳng phải trước đó cô nói lúc họp toàn xem cô như không khí còn gì?”
“Ít ra sếp Chu đẹp trai!” Tinh Tinh nói xong cũng tự thấy tức cười: “Còn hơn sếp Vương tính khí thất thường, tôi không hiểu nổi tại sao một người đàn ông lại có thể thích đổ lỗi thích gây chuyện đến thế, chẳng có tí bản lĩnh nào! A Như, cô nói xem đúng không?”
Chương Như gật gù: “Việc đổ lỗi cũng như bạo hành gia đình vậy, có lần đầu sẽ có lần hai, phải trị!”
Lời nghe thì thô nhưng không phải không có lý, hơn nữa còn có tính dẫn dắt, nhanh chóng dẫn đến một đợt chỉ trích mới.
Tào Ngật Sơn kịp thời khống chế hiện trường: “Bên Thu mua thuận lợi cả chứ?”
Chương Như đáp: “Thuận lợi lắm ạ.” So với các bộ phận khác có vẻ phiền phức, Diệp Ấn Dương khá dễ nói chuyện: “Tôi và Tổng giám đốc Diệp vô cùng hoà thuận.”
Tào Ngật Sơn gật đầu: “Biên chế nhân sự nửa cuối năm phải xác nhận với Tổng giám đốc Diệp, còn cơ cấu nên bổ sung thì bổ sung, vị trí nhân sự không thể khuyết lâu, đặc biệt là vị trí quản lý, để lâu sẽ ra vấn đề.”
“Vâng, tôi hiểu rồi ạ.” Chương Như cúi đầu uống chè mè đen, không thấy có vấn đề gì. Cô và Diệp Ấn Dương hợp tác với nhau quả đúng là đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn.
Buổi chiều Chương Như bận việc đào tạo một lúc, sau đó bắt đầu sắp xếp lại cơ cấu.
Cô ngồi cạnh cửa sổ, đối diện là Hùng Tư Tư vốn đang chỉnh sửa biên bản họp, nhưng lúc thì phải giúp Sử Cầm photocopy, lúc lại phải giúp Phùng Nguyên Hỷ xuống lầu gửi đồ, mãi mới ngồi xuống được một lúc thì Sử Cầm lại nói bị muỗi đốt, đứng dậy gãi tay không ngừng.
“Này em gái.” Cô ta gọi Hùng Tư Tư: “Em sang Hành chính lấy một bộ xịt muỗi về cho chị, muỗi đốt không làm việc được.”
“À vâng.” Hùng Tư Tư không thèm nghĩ ngợi đã bị sai đi làm việc. Bị gọi là em gái, công việc cũng là việc của người em gái, đang bị người khác định vị mềm về thân phận.
Chương Như thu lại tầm mắt khỏi bóng lưng Hùng Tư Tư, vô thức xoay cây bút ký trên tay.
Được gọi là người đẹp chưa chắc thật sự là người đẹp, bị chửi là đồ khốn không hẳn thật sự là đồ khốn, nhưng nếu bị gọi là em gái mãi thì thật sự sẽ bị người khác coi như em gái mà sai bảo luôn.
Buổi chiều hôm sau, Chương Như theo mọi người đến kho hàng ở Phiên Ngu.
Trước kia cô cũng từng đến chơi nhà máy của bạn bè, ấn tượng về kho hàng là bí bách nóng nực, quản lý kho kiểm hàng xuất hàng ở nhiều nơi, công nhân bê tới bê lui cầm sổ gạch đi gạch lại. Nhưng kho hàng của E-Health lại giống như siêu thị Sam’s Club cỡ lớn vậy, tất cả hàng hóa được sắp xếp chỉnh tề, hơn nữa mỗi dãy đều có màn hình, trên màn hình cập nhật số liệu tồn kho theo thời gian thực tế, cũng có xe nhỏ tự động xuất hàng, quản lý tự động tinh vi thật sự.
Tuy nhiên vì là kho thành phẩm siêu lớn nên vẫn tốn nhân lực.
Chương Như bước ra khỏi kho thành phẩm liền nhìn thấy Da Đen, trước ông trẻ nhờ cô giới thiệu việc làm cho cậu, cô giới thiệu nội bộ đến đây.
Da Đen cơ bắp cuồn cuộn, đứng dưới ánh mặt trời trông càng giống miếng xá xíu đen, cậu nhóc nhìn cô trước rồi mới nhìn sang mấy người Diệp Ấn Dương, không có phản ứng gì.
Chương Như đi qua đá nhẹ giày cậu: “Tổng giám đốc Diệp đó, chào đi!” Tên nhóc này có bị ngu không, kho thuộc quản lý của phòng Thu mua, có cơ hội lộ mặt còn không biết thể hiện.
Bị Chương Như đá, Da Đen mới miễn cưỡng chào: “Tổng giám đốc Diệp.” Chào xong đi luôn, như thể Diệp Ấn Dương là gương chiếu yêu sắp chiếu cậu về nguyên hình không bằng, thật là vô tích sự.
“Hàng xóm của em.” Chương Như cười khan hai tiếng, quản lý kho bên cạnh cũng cười: “Không sao, A Liệt không thích nói chuyện chứ thông minh chăm chỉ lắm.” Có thể nói là chịu thương chịu khó.
Lúc này Chương Như mới lấy lại chút thể diện, ưỡn ngực tiếp tục đi theo họ nghe họ nói chuyện.
Bàn xong việc trời đã gần tối, hoàng hôn Quảng Châu rất đẹp, sau đám mây vàng cam là một mảng trời xanh tím. Diệp Ấn Dương đứng ở cổng khu công nghiệp nghe điện thoại, một chiếc lá rơi trên vai anh, Chương Như đưa tay ra gỡ giúp, ngón tay chạm vào cổ và d** tai anh, nhẹ nhàng như gãi một cái.
Diệp Ấn Dương quay đầu, Chương Như mỉm cười vô hại, son dưỡng vừa tô dưới ánh đèn phản quang khiến đôi môi căng mọng như bánh mì mới được quết bơ.
Cùng đi còn có Lâm Thông, không lâu sau cậu chàng mới đi WC về: “Về chưa ạ, tổng giám đốc Diệp?”
“Về thôi.” Diệp Ấn Dương vừa nói xong, Lâm Thông phát hiện lưng anh dính bụi, có lẽ vừa cọ vào góc nào đó.
Chương Như còn tinh hơn cú vọ, lớn tiếng hô lên như cứu giá: “Mấy việc nặng nhọc này sao phiền tổng giám đốc Diệp được, để em!” Liền chạy tới vỗ vỗ tay và lưng anh, quả nhiên cơ bắp cứng cáp có da có thịt, không phải loại ẻo lả. Vỗ xong cô cười toe toét hỏi: “Chúng ta không đi ăn rồi hẵng về sao, giờ này muộn rồi.”
Trong lòng Diệp Ấn Dương thoáng thấy kỳ lạ, nhưng thấy cô thản nhiên, nhìn giờ giấc cũng không còn sớm, anh nói: “Đi ăn xong về cũng được.”
“Đi đi, để em dẫn đường, gần đây có quán ngon lắm!” Chương Như không hổ là thổ địa nơi đây, suốt đường còn khoe tổ tiên nhà cô từ thời nhà Thanh đã sinh sống ở Quảng Châu, từ đường lớn rẽ vào đường nhỏ, cuối cùng dẫn mọi người đến gần đường Long Tân Đông, xuyên qua những ngôi nhà mái vòm và ngõ hẻm phố cũ đến một quán ăn.
Là một quán ăn cũ, không trang trí gì. Chương Như vừa chạy vào đã vỗ vai chào hỏi: “Chú Sinh!” khiến người đang chiên đồ ăn giật bắn mình: “Con nhóc này muốn chết à.” Là một ông chú đầu trọc giọng sang sảng, trên người mặc áo ba lỗ trắng, trông không có vẻ gì là vui mừng khi nhìn thấy Chương Như: “Chạy đến đây làm gì?”
“Cháu dẫn đồng nghiệp đến ủng hộ chú.” Chương Như chỉ Diệp Ấn Dương và Lâm Thông phía sau: “Cháu khoe với bọn họ tay nghề của chú tốt lắm, tuyệt kỹ Tây Quan đó!”
Chú Sinh chỉ cô: “Mồm mép tép nhảy, lễ tết thì chẳng thấy mặt mũi đâu, ở đây không có của rẻ cho cháu chiếm đâu.” Chú nói thì nói thế nhưng lại bưng một đĩa bánh đậu đỏ vừa mới chiên ra, dùng giọng Quảng Đông phổ thông chiêu đãi họ: “Đồng nghiệp à, các cậu cứ tự nhiên nhé, chỗ quán bé đường nhỏ bọn tôi không câu nệ đâu.”
Diệp Ấn Dương đứng gần, thuận tay đỡ lấy đĩa: “Cảm ơn chú.”
Đưa mắt nhìn xung quanh, quả thực quán khá nhỏ và cũ, cửa là tấm che được nhà máy tài trợ, ấm đồng bị lửa đốt cháy đen sì đáy, ở bên cạnh, thực khách và người già đi qua cửa khá đông, khu vực này vừa có sự thô lỗ tr*n tr** lại vừa thân thiện gần gũi, còn mang nét thân quen giữa những người hàng xóm láng giềng.
Chương Như vẫn quanh quẩn bên vợ chồng chủ quán như cô út trong hẻm Bắc Kinh, miệng lưỡi thì ngọt xớt, đến nhà nào cũng có thể trêu đùa vài câu, lúc nói chuyện cô hay nháy mắt nháy mày, thêm âm điệu trầm bổng độc đáo của tiếng Quảng Đông khiến Diệp Ấn Dương chợt nghĩ đến một từ đã từng xem trong phim Hồng Kông: Lanh lợi.
Quán tuy nhỏ nhưng món ăn rất đúng phong vị Quảng Châu xưa.
Ba người gọi gần một bàn ăn, món ăn được trình bày dân dã không câu nệ nhưng hương vị rất chuẩn, ví như đậu que sốt tôm trên bếp sắt, vỏ đậu hơi nhăn, ăn vào vẫn giòn mềm, có mùi thơm đậm đà phức tạp.
Rau xà lách cuốn thịt nghêu, rau củ dùng để xào nghêu rất nhiều, bao gồm cả nhân hạnh nhân và tóp mỡ, ăn vào vừa tươi vừa dai. Còn có thịt quay ở đây, da rất giòn, bên ngoài giữ một lớp mỡ, chấm đường trắng ăn vào cảm giác mỡ như tan ra trong miệng.
Chương Như cuối cùng cũng chịu ngồi xuống, cô gắp một miếng bánh đậu đỏ chiên lên ăn, món điểm tâm đơn giản nhưng ăn hoài không chán, cắn một miếng mùi đậu bùng nổ trong miệng, độ mềm vừa phải, hơn nữa trong mùi thơm của sữa còn phảng phất mùi cháy do chiên rán.
“Ở đây ít người biết lắm, năm nào em cũng đến ăn vài lần.”
Diệp Ấn Dương muốn cười: “Năm nào cũng?” Nghe như tuần nào cũng đến vài lần vậy.
Chương Như cười hì hì vén tóc mái lên: “Tại đồ ăn ngon ở Quảng Châu nhiều quá…” Nơi để vui chơi cũng quá nhiều, cô mà hăng lên thật chưa chắc đã nhớ đến đây ủng hộ.
Máy lạnh không đủ mạnh, Chương Như tự đi vặn thấp xuống, thấy trên bàn có một hũ sa tế bèn hỏi: “Chú Sinh, đây là gì vậy?”
“Sa tế đó, trên đấy có ghi còn gì?” Chú Sinh đang lắc chảo, bận rộn vẫn đáp cô: “Cay lắm đấy, đừng có ăn bừa nhé.”
“Không sao cháu ăn cay được.” Chương Như mang về hỏi Diệp Ấn Dương: “Sếp Diệp thử chút không ạ?”
“Tôi không cần, cô ăn đi.” Diệp Ấn Dương hỏi: “Chẳng phải người Quảng Đông không ăn cay được sao?”
“Cũng không hẳn, em đến đầu thỏ tẩm cay tê còn gặm được nữa là.” Chương Như lại hỏi Lâm Thông, Lâm Thông vẫy tay nói không ăn nhưng lại mở to mắt nhìn cô xúc một muỗng lớn bỏ vào trộn cơm rồi bị cay đến mắt đờ đẫn, đôi môi dần đỏ lên, cô hít hà trước mặt Diệp Ấn Dương, cảm giác lưỡi rắn sắp thè ra rồi.
Diệp Ấn Dương đứng dậy lấy cho cô một chai nước. Chương Như uống ừng ực, dần dần lấy lại cảm giác nơi miệng: “Ôi… cay tê hết cả miệng.”
Cô quay người mở quạt cho thổi vào miệng. Bàn ăn nhỏ, vốn dĩ khoảng cách mấy người không xa, cô nghiêng người như vậy, sợi tóc bị gió máy lạnh thổi chạm vào kính thậm chí vào cả khóe mắt của Diệp Ấn Dương, có thứ gì đó lăn qua nơi thần kinh nhạy cảm nhất của thị giác, cảm giác vi diệu khi hai lần tiếp xúc cơ thể vừa rồi lại lướt qua tim, Diệp Ấn Dương thản nhiên giãn ra một khoảng cách lịch sự: “Tôi đi WC một chút.”
Anh đi WC, Chương Như không đến nỗi b**n th** đi theo nghe trộm, nhưng lúc anh về kịp thời đưa khăn giấy rồi còn giúp anh cất điện thoại các thứ.
Đời cô chưa bao giờ tích cực thế này, chính Chương Như cũng cảm động vì sự hy sinh lớn lao của mình cho nên ăn xong chạy liền sang bên cạnh mua thêm một tấm vé số cào, cảm thấy kiểu gì cũng phá vỡ kỷ lục 0 trúng.
Lâm Thông cho rằng cô không có vận may này: “Chị đừng mua nữa, thà chọn ngẫu nhiên một cặp xổ số còn hơn, chị cào không ra thứ gì đâu.”
“Tôi coi như nộp thêm thuế được không?” Chương Như ai oán trừng cậu một cái, lúc ra ngoài thấy bên ngoài có thêm một người, đang nói chuyện với Diệp Ấn Dương.
Lâm Thông thấy đó là một người đẹp tóc dài thướt tha bèn đoán: “Bạn gái tổng giám đốc Diệp hả?”
“Không phải, đối tượng xem mắt thôi.”
“Sao chị biết?” Lâm Thông nghi ngờ.
Đương nhiên là từng gặp rồi, Chương Như khẽ mấp máy môi, hai người bên kia cũng nhìn sang.
Bọn họ đi qua, dừng lại lúc Chương Như và Hà Oánh nhìn nhau. Hà Oánh mỉm cười với cô nhưng khứu giác nhạy bén nhanh chóng ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô giống với mùi trong xe Diệp Ấn Dương hôm đó.
Tác giả có lời muốn nói:
Ở đây tôi đặc biệt muốn giới thiệu đến các bạn về hoàng hôn Quảng Châu, thật sự vô cùng đẹp, đẹp muốn khóc, đẹp không còn lời nào để mô tả.