“Anh muốn làm… trong xe ạ?”
“Sếp Diệp.” Lâm Thông lên tiếng trước. Chương Như thì cầm hai tấm vé số nhìn Diệp Ấn Dương rồi lại nhìn Hà Oánh.
“Hà Oánh, bạn tôi.” Diệp Ấn Dương quay đầu giới thiệu đơn giản với cả hai bên.
Đôi bên không quen biết nên cũng chẳng có gì để nói chuyện. Hà Oánh lịch sự gật đầu định rời đi, chỉ là không rõ bản thân bị gì mà trước khi quay người bỗng hỏi Diệp Ấn Dương: “Bà ngoại tôi nói cuối tuần làm thêm món mời cả nhà anh đến ăn cơm, anh xem thứ Bảy hay Chủ nhật hôm nào rảnh để nhà tôi chuẩn bị trước nhé.” Nói xong thì mỉm cười với bọn họ rồi quay người đi tìm xe.
Chỗ đậu xe ở khu này thật sự bất tiện, Chương Như dẫn họ về đường cũ. Lâm Thông lái xe còn cô ngồi ghế phụ, đưa mắt nhìn Diệp Ấn Dương qua kính chiếu hậu: “Sếp Diệp có tiền xu không ạ?”
“Chờ chút, để tôi tìm xem.” Diệp Ấn Dương thật sự lục từ trong túi ra một đồng. Anh đang định đưa qua thì Chương Như trực tiếp đưa tấm vé số tới: “Sếp Diệp cào giúp em một tấm đi, mượn vận may của anh!”
“Tay tôi không đỏ đâu, có khi cào ra tấm trắng đấy.”
“Không sao, em cũng hay xịt lắm.” Chương Như đã quen rồi.
Cô giữ động tác đưa, Diệp Ấn Dương đành nhận lấy, kê vé số lên đùi rồi dùng đồng xu cào xát từng dòng: “Xin lỗi, phí mất một vé của cô rồi.” Không trúng, nói xong bản thân anh cũng cười, thật không ngờ vận may lại kém thế: “Tấm vé trước của cô đã mang đi đổi thưởng chưa?”
“Ơ? Cái nào cơ?”
“Cái lấy từ văn phòng tôi ấy.” Diệp Ấn Dương đưa tấm vé trắng cho cô: “Hình như tấm đó trúng một số, cô về soát lại đi.”
Chương Như chỉ nhớ mang máng giải may mắn ở góc trên bên trái hình như chưa cào, tuy nhiên sau khi mượn cớ lấy về cũng không quan tâm nữa, thật sự trúng thưởng sao: “Lát em về xem sau ạ, sếp Diệp mắt tinh ghê!”
Trời đã tối từ lâu, hai bên đường có người đang bày bán hàng, Lâm Thông chỉ ra bên ngoài: “Em nói thật đấy, đi ném vòng có khi tỷ lệ trúng còn cao hơn mua vé số.”
Chương Như mạnh miệng cãi: “Cậu thì biết gì, đây là cách quản lý tài chính của chị.” Nói xong lại làm phiền Diệp Ấn Dương: “Sếp Diệp bình thường có hay quản lý tài chính không ạ? Có mua cổ phiếu không?”
“Có mua một ít.”
“Thật á, vậy có cổ phiếu nào giới thiệu em với!” Thật ra Chương Như đến cả biểu đồ K-line còn chẳng biết xem, dĩ nhiên trong tay cô cũng không có tiền, kiếm không đủ tiêu, hỏi chuyện này đơn giản là muốn bắt chuyện.
Diệp Ấn Dương nghiêm túc suy nghĩ: “Hình như không có, trong tay tôi cơ bản chỉ nắm giữ cổ phiếu dài hạn, thật ra tôi không hay quan tâm đến mấy thứ này lắm.” Anh theo chủ nghĩa dài hạn, không mua bán thường xuyên, chỉ nắm giữ để phòng khi có biến động lớn mới cân nhắc cấu hình lại, cho nên không tiện giới thiệu lung tung cho người khác.
“Không sao, anh cứ tùy tiện giới thiệu hai cổ đi, lỗ em chịu.” Chương Như bám vào ghế quay người ra sau, ánh mắt trông mong: “Em tin tưởng ánh mắt của sếp Diệp.”
Nếu không phải hôm nay cô cứ mở miệng ra là khen thì có lẽ Diệp Ấn Dương đã quên luôn cái cảnh cô đeo kính râm ngạo nghễ đi ngang qua trước mặt mình, thái độ trước và sau tương phản rõ rệt.
Chương Như không biết mình đã khiến người ta cảnh giác, về đến nhà, cô tìm tấm vé số đó để đối chiếu phần thưởng, 20 tệ đến tay khiến cả người lâng lâng, cảm thấy dạo này cũng hên, thế là ngày hôm sau lết xác đến công ty Giai Giai chơi mạt chược.
Ngồi vào bàn mạt chược, cô đợi dài cả cổ Giai Giai mới đến: “Dậy sớm khiếp vậy, rối loạn nội tiết tố à?”
“Mấy giờ rồi chị hai?” Chương Như cho cô nàng xem giờ: “Tối qua mày đi cướp ngân hàng à mà ngủ muộn thế.”
Giai Giai ngáp dài nhìn cô sờ quân bài: “Mày tưởng tao thảm như mày á, chị đây có khoai thật để sờ, đâu có rảnh cho mày muốn gặp là gặp được.”
Đúng là cái đồ không biết xấu hổ, đến giờ Chương Như vẫn không hiểu rốt cuộc cô nàng này và Đỗ Tuấn quen nhau bằng cách nào hôm ăn tiệc cưới Chương Tuyết Dương: “Nghe nói đàn ông qua ba mươi bắt đầu yếu dần rồi đấy, mày đừng có vắt kiệt Đỗ Tuấn.” Nói xong ngoảnh nhìn ra sau văn phòng: “Sao ít người thế, chẳng lẽ phá sản rồi hả?”
“Phỉ phui cái mỏ mày, đừng có trù ẻo tao!” Giai Giai phun một câu, gọi điện kêu mấy đồng đội chơi mạt chược trong công ty đi làm, nhân viên mà lại dậy muộn hơn cả sếp, thật là bó tay.
Một lúc sau toàn bộ mới đến đông đủ, trên bàn bắt đầu rải bài, bọn họ chơi từ trưa đến tối. Chương Như không may mắn như tưởng tượng, chơi xong tính lại tiền, không lỗ cũng không lãi.
Giai Giai cười cô: “Kẻ ngốc ấy à, đời này đừng mơ có vận cờ bạc.” Cười xong rút một điếu thuốc rồi gõ xuống bàn hai cái: “Mày ăn được 3Y chưa?”
Chương Như đổi sang tư thế nằm dựa, không nói gì.
Giai Giai hiểu ngay là chưa xơ múi được gì, nào dễ dàng đến thế: “Mày không muốn biết tại sao anh ta lại chia tay hả?”
“Có gì hay mà hỏi.” Ai chẳng có người cũ, tuy nhiên Chương Như chợt nhớ tới cô gái tên Hà Oánh kia: “Có một đối tượng xem mắt, tao tưởng không thành nhưng hình như vẫn nói chuyện.” Còn hẹn đến nhà ăn cơm nữa.
Cổ lỗ sĩ thế, thời buổi nào mà còn đi xem mắt. Giai Giai tò mò hỏi: “Trông thế nào?”
“Không nhìn rõ.” Chương Như sờ cằm: “Nhưng hình như ngực to hơn tao.”
“Thế thì mày tiêu rồi, mày có trẻ trung mơn mởn cỡ nào cũng không bằng đôi g* b*ng đ** của người ta.” Giai Giai bật cười ha hả như điên, dí ngón chân vào người cô: “Mai chơi ném đĩa nhé.”
“Không rảnh, phải tăng ca.” Có điện thoại gọi tới, Chương Như chỉ liếc một cái sau đó trực tiếp từ chối rồi chặn luôn.
Tăng ca đau khổ cỡ đó, Chương Như không tin trên đời này có người tự nguyện tăng ca, trừ Hùng Tư Tư.
Hôm sau hơn mười giờ tối, Chương Như đã ngủ gục trên bàn được một giấc, Hùng Tư Tư vẫn chăm chú nhìn máy tính.
Chương Như chạy vào WC rửa mặt cho tỉnh táo, lúc về thấy Hùng Tư Tư đã thu dọn đồ đạc định đi, cô vội tắt máy xách túi đuổi theo, Hùng Tư Tư giữ cửa thang máy cho cô: “Chị vào không ạ?”
“Vào chứ.” Chương Như bước vào: “Trùng hợp thật, em cũng tăng ca à.” Cô cố ý nói đùa, cơ mà hình như Hùng Tư Tư không có tế bào hài hước nên chỉ gật đầu đáp lại rồi quay mặt vào cửa thang máy.
Chương Như cũng không cố gắng tìm chủ đề, xuống dưới lầu, cô lắc lắc chìa khóa xe: “Đi không, chị đưa em về.”
“Chẳng phải chị ở khu Thiên Hà sao ạ?” Hình như hai hướng khác nhau.
“Chị hẹn bạn ăn khuya, đi ngang qua chỗ em.” Chương Như nói dối không chớp mắt, thuận tiện cho Hùng Tư Tư đi nhờ xe.
Cô đã xem qua lịch sử chấm công của Hùng Tư Tư, dạo này cô bé thường xuyên tăng ca, biên bản họp cũng gửi vào buổi tối, còn tại sao ban ngày không rảnh ư, không phải cô ấy lười hay hiệu suất thấp mà do có quá nhiều việc vặt vãnh chiếm hết thời gian, căn bản không tập trung được.
Giờ này trên đường không có xe, Chương Như mở chút nhạc: “Lúc Tư Tư vào có ai bàn giao công việc cho em không?”
Hùng Tư Tư lắc đầu: “Không ạ.” Trợ lý bộ phận trước đã đi theo giám đốc cũ, khi cô ấy nhận việc không có ai bàn giao.
“Vậy hồi mới vào ai dẫn dắt em?”
“Dạ, anh Ba có nói sơ qua những việc cần làm.”
“Ừ vậy à…” Chương Như gõ vô lăng, nói chuyện câu được câu chăng với cô ấy.
Cũng không khác quan sát lần trước là bao, Hùng Tư Tư không phải người nhát gan, cô bé này quá thật thà và quá muốn được công nhận cho nên khi nghe người ta nói trợ lý trước giữ gìn môi trường văn phòng rất tốt, ám chỉ cô ấy nên lau bàn chạy việc giúp, thế là từ giúp đỡ biến thành nghĩa vụ sau đó trở thành một phần công việc, từ cảm ơn biến thành không có một lời cảm ơn nào.
Lâm Thông nói cô ấy ngốc quả không sai, nếu như muốn được công nhận nhờ vào việc lau bàn giúp thì sẽ chỉ bị người khác coi thường, hơn nữa có cần thiết phải được tất cả mọi người công nhận hay không, làm tốt việc của mình, được cấp trên công nhận là được rồi.
Nói đơn giản là ai đánh giá hiệu suất cho mình thì mới cần nhận được sự công nhận của người đó, làm mấy việc thừa thãi cũng vô ích.
“Sao hồi đó em đến E-Health làm việc?” Chương Như hỏi tiếp.
Hùng Tư Tư đáp: “Em cảm thấy E-Health rất tốt, sản phẩm và công nghệ luôn được update, từ hồi thực tập em đã muốn đến đây rồi nhưng lúc đó không có vị trí phù hợp.”
Chương Như ừ một tiếng: “Hồi em vào là sếp Diệp phỏng vấn à?”
Hùng Tư Tư lắc đầu: “Không ạ, nhưng chị Khả Lâm nói tổng giám đốc Diệp có xem qua CV của em.”
Vậy có lẽ anh xem trọng sự chịu khó và nói ít làm nhiều của cô ấy. Chương Như nghĩ vậy, cô dừng xe bên đường: “Đến rồi, cẩn thận quên đồ nhé.”
Hùng Tư Tư chỉ có một cái túi, cô bé đeo lên vai, do dự hỏi Chương Như: “Tổng giám đốc Diệp bảo chị tìm em ạ?”
Chương Như: “Không phải, sao em lại nghĩ vậy?”
“Em nghe nói… nếu sắp bị sa thải, HR sẽ nói chuyện với mình trước.”
Nghĩa là cô ấy cũng tự biết công việc hiện tại có vấn đề.
Chương Như luồn ngón tay vào tóc, dựa vào cửa xe nhìn Hùng Tư Tư: “Em nghĩ nhiều rồi, sếp Diệp cũng không quản được em đi hay ở, anh ấy…” Anh ấy đang làm gì nhỉ? Chương Như gãi đầu: “Sao em cứ không tự tin thế, sếp Diệp chọn em chắc chắn vì CV của em xuất sắc, nghĩa là công nhận em đó… em quên mình học trường gì rồi à?” Chương Như chỉ ra một ưu thế rõ rệt của cô nàng.
“Nhưng E-Health đầy người xuất sắc hơn nhiều, trường của tổng giám đốc Diệp cũng rất nổi tiếng…”
“Em so với anh ấy làm gì, muốn so thì so với chị này.” Chương Như nói tên trường mình: “Chị học dốt thế còn chưa nói gì.”
Hùng Tư Tư nhìn cô: “Học lực không đại diện cho tất cả, chị xuất sắc hơn em nhiều.” Chương Như mới đến Thu mua không lâu đã quen thân với những người khác trong bộ phận, như hội Phùng Thiền bình thường ít nói hôm nay đi làm còn nhờ Chương Như bấm lỗ tai giúp, trưa lại cùng nhau ăn cơm, hơn nữa người của bộ phận khác cũng thích nói chuyện với Chương Như, các mối quan hệ của cô rất tốt, Hùng Tư Tư cảm thấy bản thân không bằng.
Đêm hôm khuya khoắt còn được khen khiến Chương Như sướng phổng lỗ mũi: “Chị tốt thế sao? He he.” Cô cố gắng để bản thân cười trông không quá ngốc, an ủi Hùng Tư Tư vài câu rồi nhìn cô bé xuống xe về nhà.
Một cô gái ngoan ngoãn chỉn chu, hồi đi học là học sinh giỏi, nghe lời thầy cô nghe lời cha mẹ, chỉ cần cắm đầu học là được, nhưng ra ngoài xã hội có quá nhiều loại người, đặc biệt là chốn công sở nơi đầy rẫy những kẻ muốn làm cha làm mẹ người khác, Sử Cầm và Phùng Nguyên Hỷ chính là một trong số đó.
Chương Như lấy điện thoại lướt vòng bạn bè, tối nay tăng ca cô cố ý chụp ảnh đăng lên tường nhà nhưng lâu thế rồi mà Diệp Ấn Dương đến like cũng không buồn nhấn, chán.
Hôm sau Hành chính làm trà chiều, Chương Như qua chơi một lúc. Hùng Tư Tư đang ăn thì nhận được tin nhắn của Sử Cầm, bảo chụp xem có những gì.
Hùng Tư Tư chụp gửi qua, Sử Cầm vừa gửi tin nhắn bằng giọng nói than thở Hành chính làm trà chiều càng ngày càng qua loa, vừa bảo Hùng Tư Tư mang mấy món cô ta muốn ăn lên: “Tiện thể lấy cho chị một cốc đá, đồ uống để lâu tan hết rồi.”
“Vâng.” Hùng Tư Tư cúi đầu nhận lời. Chương Như nhìn cô ấy đi lấy hộp đựng, há miệng định lên tiếng nhưng bị Quách Tuệ kéo lại: “Đi đâu thế?”
“Em định bảo cô ấy bên đó hết cốc rồi.”
“Vậy à, chị tưởng em lại định làm gì.” Quách Tuệ nhắc nhở cô: “Thu liễm tính tình lại, đã sang bộ phận thu mua rồi thì chớ có gây sự.”
Chương Như tít mắt cười: “Chị Quách Tuệ cứ yên tâm, em không ra mặt đâu.” Muốn gây chuyện đương nhiên phải có cách, cô là người thô lỗ đến vậy sao?
Đương nhiên là không rồi.
Chương Như và Hùng Tư Tư cùng về bộ phận thu mua. Cô cầm hoa quả và đồ uống vào văn phòng Diệp Ấn Dương: “Sếp Diệp ơi, trà chiều đây ạ.”
“Để đây là được, cảm ơn.” Diệp Ấn Dương nhìn cốc đồ uống lớn cô đặt phía trước: “Cái gì đây?”
“Trà sữa chân trâu đấy, lớp kem bên trên này ngon lắm, phô mai muối biển… có cả cà phê nữa, anh tự chọn đi.” Chương Như lấy cốc khác ra, nhân tiện dò hỏi lịch trình: “Tối nay sếp đi đánh cầu không ạ? Em cũng muốn vận động một chút, dạo này hình như hơi béo, em cần giảm béo.”
Cô đứng hơi gần, người đã vượt qua bàn làm việc. Diệp Ấn Dương quay đi uống nước: “Dạo này tôi hơi giãn cơ, không đánh được.”
“Ối, anh bị giãn cơ ạ, em có quen một chú tay nghề massage giỏi lắm, hôm nào em dẫn anh đến nhé.” Lúc này sự chậm hiểu của Chương Như quả là một lớp bảo vệ tốt, phản ứng chậm đến nỗi Diệp Ấn Dương phải tự hỏi liệu bản thân có nghĩ nhiều quá không: “Cảm ơn, tôi đến bệnh viện khám rồi, dán cao xong cũng đỡ hơn nhiều, dịp khác đến chỗ cô giới thiệu sau.”
“Được, vậy lần sau em dẫn anh đi.” Giữa ban ngày ban mặt Chương Như cũng không ở lâu, cô để đồ ăn xuống rồi quay người rời đi. Diệp Ấn Dương chợt nhớ đến bao cao su cô đánh rơi trên xe, anh nên trả lại nhưng trực tiếp trả trong văn phòng hình như hơi kỳ.
Trong lúc do dự, Chương Như đã đóng cửa ra ngoài.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy satin, có lẽ do máy lạnh thổi, da quá khô khiến váy dán sát vào chân, lúc di chuyển chắc hẳn vô cùng duyên dáng yêu kiều, bởi hôm nay Diệp Ấn Dương có liếc nhìn cô không chỉ một giây.
Ra ngoài, Chương Như tập trung vào công việc chính. Cô tìm Vệ Tiểu Ba trước: “Em thấy dạo này bên logistics hình như vẫn chưa đối chiếu xong, anh để Tư Tư qua giúp được không?”
“Hùng Tư Tư?” Vệ Tiểu Ba suy nghĩ: “Hình như dạo này cô ấy đang giúp Sử Cầm nhập đơn.”
“Nhưng nhập đơn không thuộc phần việc của cô ấy mà? Hơn nữa việc nhập đơn cũng không gấp, Sử Cầm rảnh tự làm cũng được.” Chương Như nói rất trực tiếp, cô không tin Vệ Tiểu Ba không biết chuyện bắt nạt người mới, chỉ là sợ mất lòng nên mới giả vờ không thấy khiến mấy người kia ngày càng lấn tới.
Quả nhiên ánh mắt Vệ Tiểu Ba có vẻ lảng tránh: “Đây là… ý của sếp Diệp sao?”
“Việc nhỏ thế này còn phải đợi sếp Diệp ra chỉ thị ạ? Em tưởng tìm anh là được rồi.” Chương Như làm bộ ngạc nhiên: “Sếp Diệp bận như thế, nhiều công việc trong bộ phận nên giao cho anh xử lý rồi chứ?” Cô giả vờ nhớ lại: “Lần trước họp sếp không bảo anh Ba nên xem xét nội vụ sao ạ? Ý là ngoài nhóm B anh cũng nên thử quản lý nhóm khác ấy?”
Quả thật Diệp Ấn Dương có nói câu tương tự, Vệ Tiểu Ba cũng đoán đó có phải ám chỉ chuyện thăng chức không nhưng không dám chắc…
Người có tính cách do dự là vậy, mãi không bước ra khỏi vùng an toàn được, cũng hơi muốn ra oai nhưng lại lưỡng lự cân nhắc có nên cẩn thận hay không, Chương Như gãi mặt: “Thế chắc em nghe nhầm rồi, để em đi tìm sếp Diệp vậy, tiện thể hỏi chuyện Tư Tư xử lý thế nào.”
“Này A Như…” Vệ Tiểu Ba gọi cô lại: “Đợi đã đợi đã, đừng vội… việc nhỏ thế này đi tìm sếp Diệp liệu có ổn không?”
“Chắc chắn là không ổn rồi.” Chương Như khẳng định: “Anh Ba nghĩ xem, rõ ràng anh có thể xử lý thế mà lại đi làm phiền sếp, dù em biết chắc chắn anh sẽ giải quyết được, nhưng sếp Diệp chưa chắc đã nghĩ vậy, nếu anh ấy hỏi tại sao em không tìm anh, em không biết trả lời sao đâu.”
Chương Như cũng không nói dối, nếu cô là Diệp Ấn Dương thì sẽ không quan tâm Vệ Tiểu Ba lo ngại điều gì mà trực tiếp đánh giá là không có năng lực luôn, còn cân nhắc thăng chức làm gì nữa.
Lời cô nói khiến Vệ Tiểu Ba bắt đầu lung lay: “Thật ra anh muốn Tư Tư tự mình vượt qua, đó cũng là một cách rèn luyện cho cô bé…”
“Em biết anh Ba tốt bụng, nhưng anh có thể sẽ bị người khác hiểu lầm vì sự lương thiện của mình đấy.” Nói câu này Chương Như cũng tự thấy mình hơi khoác lác: “Đúng, chính là ý này, anh nhìn tình trạng của Tư Tư bây giờ đi, em nghĩ không thể không quản anh Ba ạ!”
Theo từng tiếng “anh Ba” của cô, cuối cùng Vệ Tiểu Ba cũng quyết định sẽ ra mặt.
Hùng Tư Tư nhanh chóng được cử sang hỗ trợ đối chiếu giúp đội logistics. Quản lý đội logistics là Lại Trí Kiệt, cũng là quả bom thật sự của phòng Thu mua, dù sao người đam mê cờ bạc tính tình tương đối nóng nảy.
Lại Trí Kiệt đang đau đầu vì thua bạc, chỉ muốn giữ hiệu suất để nhanh chóng trả nợ. Sử Cầm vẫn chưa nhận ra tình hình, cô ta không vui vì Hùng Tư Tư được cử sang giúp logistics, bình thường vẫn hay gọi Hùng Tư Tư làm cái này cái kia.
Hùng Tư Tư thì không có thuật phân thân, hai ngày cuối đợt đối chiếu bận chân không chạm đất. Sử Cầm bảo gửi mẫu, thấy Hùng Tư Tư chưa làm kịp bèn gắt gỏng: “Lại đi đối chiếu, logistics bình thường nhàn mãi quen rồi à?” Rồi chỉ huy Hùng Tư Tư: “Em đi gửi mẫu cho chị trước đi, chuyển phát nhanh sắp đến rồi.”
Lại Trí Kiệt mới vừa bị bên Tài chính chọc tức, giờ nghe thấy thế lập tức bốc hỏa: “Cô bị điên à Sử Cầm? Không có tay hay không có chân, suốt ngày chỉ biết sai bảo người khác làm việc, cô trả lương cho cô ấy à?”
“Liên quan gì đến anh, tôi đâu có bảo anh làm?” Sử Cầm tức đỏ mặt vì bị anh ta quát.
“Cô làm ảnh hưởng đến công việc của tôi!” Lại Trí Kiệt giơ tay chỉ Sử Cầm rồi ném hộp mẫu lên bàn làm việc của cô ta: “Việc của mình thì tự đi mà làm, cô là Từ Hy Thái hậu 2.0 à mà chỉ biết chỉ huy người khác, có cần cử Lý Liên Anh đến nâng bô cho cô không?”
“Anh bị thần kinh hả, tự dưng chửi người khác?!” Sử Cầm bên cạnh tức run cả tay. Phùng Nguyên Hỷ đi qua giảng hòa: “Thôi thôi, đồng nghiệp một nhà đừng cãi nhau kẻo tổn thương hòa khí.” Anh ta làm người hòa giải kéo Sử Cầm sang một bên an ủi. Bên kia Hùng Tư Tư cũng bị ấn ngồi xuống chỗ của mình: “Cô làm việc của mình đi! Làm xong muộn Tài chính lại càm ràm, lúc đó cả đám cùng bị trừ điểm hiệu suất nhé!”
Hùng Tư Tư ngồi xuống, mắt lén nhìn Sử Cầm rồi nhanh chóng quay đầu tiếp tục đối chiếu. Trông bộ dạng cô bé vẫn thật thà nhưng phiếu gửi hàng bị hỏng trên bàn bị cô vò thành một cục rồi ném vào thùng rác.
Vệ Tiểu Ba hắng giọng đứng dậy ra hiệu, vờ vịt nói: “Được rồi đi làm việc đi đừng cãi nhau, tổng giám đốc Diệp còn ở trong văn phòng đấy, mọi người bình tĩnh lại đi.”
Đến chiều tan làm, anh ta vui vẻ vào văn phòng Diệp Ấn Dương báo cáo tiến triển: “Tổng giám đốc Diệp, báo giá bên Uy Đông đã thương lượng xuống còn 2,7% rồi.” Thật ra anh ta đã sẵn sàng dùng chiêu phá vỡ đàm phán để ép giá, không ngờ lại ép xuống được thật.
Vì thế Vệ Tiểu Ba rất phấn khích, cảm thấy có thể thừa thắng xông lê, nhưng Diệp Ấn Dương nhận được báo giá này liền bắt đầu ký: “Đặt hàng đi, 2,7% được rồi.”
Vệ Tiểu Ba không cam tâm: “Tổng giám đốc Diệp, chúng ta còn có thể thương lượng, chắc chắn vẫn ép xuống được.”
Diệp Ấn Dương lắc đầu: “Vẫn phải cho người ta kiếm tiền chứ, ép lợi nhuận xuống thấp quá chưa chắc đã tốt.” Báo giá chỉ là bước đầu hợp tác mua hàng, kỳ giao dịch quá dài, nếu đối phương nảy sinh tâm lý tiêu cực khiến chất lượng logistics và dịch vụ có vấn đề thì quả thật không đáng: “Chúng ta mưu cầu hợp tác lâu dài, đến mức này rồi thì không cần tranh nữa.”
“Vâng.” Vệ Tiểu Ba cũng kịp thời nhận ra vấn đề. Đơn hàng ký trong không vui thường có rủi ro, để người ta kiếm chút tiền, quá trình giao dịch mới được đảm bảo hơn.
Diệp Ấn Dương lật sang trang dự trữ nguyên liệu phía sau: “Vừa nãy bên ngoài có chuyện gì vậy?”
“À, là Lại Trí Kiệt và Sử Cầm…” Vệ Tiểu Ba kể lại đại khái sự việc: “Cũng không phải mâu thuẫn gì, cuối tháng ai cũng bận nên có hơi nóng nảy, lát nữa tôi sẽ nói chuyện riêng với bọn họ rồi khuyên giải sau ạ.”
Diệp Ấn Dương im lặng vài phút, sau khi xem hết trang dự trữ nguyên liệu lại chuyển sang trang xét duyệt chất lượng, cuối cùng lấy một danh thiếp ra đưa cho anh ta: “Xưởng RX.”
Vệ Tiểu Ba cúi đầu nhìn danh thiếp, hơi sửng sốt.
Đó là một xưởng sản xuất chip nước ngoài có xếp hạng khá cao, nổi tiếng làm máy đo oxy trong máu. Xưởng sản xuất như vậy trừ khi có quy mô đủ lớn, nếu không thì đều lấy hàng từ đại lý trong nước. Mua trực tiếp từ nhà máy thì giá cả và kiểm soát chất lượng đều có lợi thế lớn. Muốn lấy được quan hệ với bên này cần dựa vào khả năng huy động tài nguyên.
“Tổng giám đốc Diệp, cái này…”
“Cậu bảo Lý Du liên hệ với họ, giá cả đã thương lượng xong, có hàng sẵn.”
Vệ Tiểu Ba không ngốc, việc ngoại giao vốn không thuộc quản lý của anh ta, đột nhiên giao cho anh ta theo dõi việc này chính là có ý thăng chức: “Vâng, tổng giám đốc Diệp, tôi sẽ đi làm ngay.”
Diệp Ấn Dương gật đầu, xuyên qua tấm kính văn phòng nhìn ra ngoài, anh thấy Chương Như tai cài ống hút giấy, đang ngồi trước màn hình bóc da chết trên môi.
Anh mỉm cười, biết tại sao Tào Ngật Sơn tiến cử cô rồi, quả là kỳ tài chốn công sở.
***
Tối đó hơn tám giờ Diệp Ấn Dương mới xách cặp ra về, vô tình gặp Chương Như trong thang máy.
“Sếp Diệp cũng về ạ?” Cô theo anh vào thang máy, thế nhưng xuống dưới lầu lại làm bộ lấy điện thoại ra đặt xe.
“Hôm nay không lái xe à?”
“Xe em mang đi bảo dưỡng rồi ạ.” Chương Như cầm di động nhìn anh, tay bấm vào giao diện app đặt xe rồi không nhấn gì nữa.
Diệp Ấn Dương tìm chìa khoá xe của mình: “Hay là tôi đưa cô về một đoạn?”
“Được ạ!” Gian kế của Chương Như đã thành công, cô lon ton ngồi vào xe Diệp Ấn Dương, đặt áo khoác của anh xuống ghế sau: “Sợ sếp mệt nên em ngồi ghế trước cho tiện nói chuyện với sếp nha, sếp có ngại không ạ?”
“Không sao.” Diệp Ấn Dương khởi động xe, lúc lái vào bốt bảo vệ, anh hạ cửa kính xuống, hơi cúi đầu đáp lại lời chào của bảo vệ, bỗng nghe thấy Chương Như ngồi bên cạnh hỏi: “Sao sếp chọn xe này thế ạ?”
“Nhà tôi ai cũng đi Volvo.” Tuy nhiên số mẫu xe có thể chọn không nhiều, anh cũng vừa mới đổi sang chiếc này cách đây không lâu: “Cảm giác khi lái cũng được, không gian và cách âm đều không tệ, cũng khá thực dụng.”
Rẽ sang hướng khu Thiên Hà, đèn đường sáng trưng chiếu rọi làn xe.
So với khu Thiên Hà hay Hải Châu, Hoàng Phố không nổi tiếng bằng, không có khu thương mại nổi tiếng, khi muốn tìm chỗ ăn chơi người ta thường không nghĩ đến nơi này, nhưng công tác phủ xanh ở đây lại rất tốt, xét về mặt công nghiệp cũng có thể coi là hòn ngọc sáng trong ngành công nghệ sáng tạo của Quảng Châu.
Nhưng đối với Chương Như, cô chỉ cảm thấy đèn đường hai bên quá lộng lẫy khiến cô có ảo giác mình đang đăng cơ làm vua.
“Sao hôm nay trong văn phòng lại xảy ra tranh cãi?” Câu hỏi của Diệp Ấn Dương kéo cô trở về thực tại, Chương Như bèn kể lại sự việc một cách chi tiết. Cô kể kỹ hơn Vệ Tiểu Ba nhưng cũng không quên nhấn mạnh vai trò của anh ta: “Nếu không có anh Ba ra mặt thì chuyện này khó giải quyết lắm.”
Nhân chủ đề này, Chương Như bắt đầu hỏi đủ thứ chuyện. Giữa chừng, Diệp Ấn Dương có nghe một cuộc điện thoại. Khi cắm sạc điện thoại, anh phát hiện hai chân cô bắt chéo vào nhau, bắp chân trắng nõn lọt vào tầm mắt, mũi chân m*n tr*n gót chân, cả thân người cũng nghiêng về phía anh.
“Sếp Diệp vẫn còn đi xem mắt sao?” Chương Như chống tay lên hộp điều khiển trung tâm giữa xe, giả vờ vô tình vén tóc.
Diệp Ấn Dương trả lời qua loa, thuận tay bật nhạc trong xe, tiếng gió bên ngoài ùa vào giúp anh thỉnh thoảng có thể lờ đi hoặc giả vờ không nghe thấy lời cô nói.
May mà đường không xa, Diệp Ấn Dương đỗ xe trước cổng khu nhà cô, cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả lại hộp bao cao su kia. Thế nhưng anh đã đánh giá quá cao trí nhớ của Chương Như. Trong khoảnh khắc nhận lấy hộp bao cao su, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, giọng điệu không thể tin nổi: “Anh muốn làm… trong xe ạ?” Bạo thế!
Editor có lời muốn nói:
Kết chương đúng chỗ quá =))))))))))