Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 16

“Tôi có bạn trai rồi.”

Chỉ chậm một nhịp thôi, lời Diệp Ấn Dương định nói đã bị chặn ngay trong miệng cô.

Sau một thoáng im lặng đầy phức tạp, anh lên tiếng giải thích: “Đây là đồ cô đánh rơi trên xe tôi.” Sợ cô không nhớ lại nhắc thêm: “Cái lần cô say rượu ấy.”

Chương Như vẫn nhìn anh chằm chằm, não như mất hút, toàn thân toát lên vẻ ngốc nghếch vượt ra ngoài sự bối rối.

Diệp Ấn Dương xem đồng hồ: “Không còn sớm nữa, cô về đi, hôm nay tăng ca vất vả rồi.”

“Ò…” Chương Như cuối cùng cũng tìm được bộ não vừa biến mất, sợ anh hiểu nhầm nên thử bổ sung một câu: “Cái này không phải của em.”

“Tôi biết, nhưng nó rơi ra từ chiếc túi cô lấy nhầm.” Tay Diệp Ấn Dương đặt trên vô lăng, mắt nhìn phía trước, không nhìn cô nữa.

Hình như cũng không xấu hổ lắm nhưng trong lòng có chút kỳ quặc, Chương Như yếu ớt giải thích: “Vừa nãy ý em là… anh có muốn ngồi trong xe nói chuyện thêm một lúc không?”

“Nói chuyện gì?”

“Nói chuyện về… anh Ba?”

“Chẳng phải vừa nãy nói về cậu ấy rồi sao?”

Ngón chân của Chương Như vô thức quặp lại trong giày, nhìn góc nghiêng của anh, cô đột nhiên buột miệng: “Thật ra em đang độc thân!”

Bên ngoài có mấy chiếc xe lao vút qua, đúng lúc mang theo tiếng gió giúp Diệp Ấn Dương lờ đi câu nói này của cô, anh chỉ vào điện thoại: “Cô có điện thoại.”

Bảo vệ gọi điện tới, nói là bắt được nhóc Cá bên bể phun nước trong khu nhà, hỏi Chương Như có nhà không để mang tới trả.

“Sao lại chạy ra ngoài nữa?” Đây không phải lần đầu, Chương Như sốt ruột chạy xuống xe, đóng cửa lại, cô chạy như điên không chút hình tượng, nào còn dáng vẻ làm duyên làm dáng trong xe lúc nãy.

Còn ý của câu nói vừa nãy thì tùy người ta suy diễn vậy.

Mong chỉ là nghĩ nhiều.

Mùi nước hoa vẫn còn vương vấn nơi chóp mũi. Diệp Ấn Dương hạ cửa kính xuống to hơn, vào số rồi rời đi.

Còn tại bốt bảo vệ khu nhà, cuối cùng sau khi chạy như bay đến, Chương Như đã trông thấy thằng con trai vừa bỏ trốn của mình.

Cô dùng tay bóp mũi nhóc Cá: “Cưng bị quỷ mê hoặc à, lại chạy trốn hả?” Nếu bảo vệ không biết có khi đã chạy mất tiêu rồi: “Ngoài kia không ăn không uống toàn là xe cộ, cưng đã bị thiến rồi đấy, có ra ngoài cũng không đăng cơ được, cưng không có công cụ hành sự đâu hiểu không?”

“Méo!” Nhóc Cá trên tay cô vẫn cố gào cái mồm lên cãi, Chương Như cảm ơn bảo vệ rồi ôm con yêu tinh này đi, cãi nhau với nó suốt dọc đường, về đến nhà vẫn còn um sùm.

Vừa đóng cửa lại, nhóc Cá đạp mạnh một cái vào túi Chương Như rồi từ trong lòng cô bay vọt lên nóc tủ, chễm chệ nhìn xuống kêu.

“Chạy cái gì mà chạy, cưng còn lý sự à?” Chương Như tức đau cả não, lấy điện thoại ra chụp lại bộ dạng nổi loạn này: “Chị nói cho cưng biết, tốt nhất cưng nên nghe lời, nếu còn lần sau chị không đi tìm cưng nữa đâu!”

Nhóc Cá đáp lại cô bằng ánh mắt khinh thường. Chương Như trừng mắt, chẳng bao lâu sau đã thấy mỏi cổ, thế là giận dỗi bỏ đi tắm.

Một tuần tăng ca hai lần, hồi thi đại học cô còn không chăm chỉ thế này.

Tắm xong ra đắp mặt nạ chân. Trên Wechat, Tô Đình hỏi cô có muốn gắn định vị không, loại giống như cái Lion đang đeo, sau này đi lạc cũng không sợ.

Chương Như không có ấn tượng mấy: “Lion đeo loại gì thế, cho em xem với?”

Tô Đình gọi video cho cô, khuôn mặt to đùng của chú chó border collie xuất hiện trên màn hình. Chương Như gọi nó: “Lion! Đồ chó ngốc!”

Lion bật ra sau vì bị giật mình, thấy cô lập tức sủa hai tiếng: Chị mắng ai? Đồ đầu heo!

Trong khi bọn họ cãi nhau, Tô Đình chụp định vị trên cổ Lion cho Chương Như xem: “Điện thoại cũng có thể định vị, chắc là khá chuẩn.”

Chương Như quan sát kỹ: “Thế thì được, em cũng mua một cái, chị bảo anh gửi link cho em nhé.”

“Anh ấy đang dỗ Dao Dao ngủ, lát nữa em bảo anh ấy gửi đi.”

“À à vậy đừng làm phiền anh ấy.” Chương Như tự giác hạ giọng, bé tóc xoăn là nhóc tì có yêu cầu cao, ngủ cũng cần bế như người lớn cần có wifi, rời ra tí là khóc.

“À, tóc xoăn của bé em hỏi rồi, người ta bảo có thể là gen lặn.” Chương Như nhớ đến lời Diệp Ấn Dương nói: “Hình như là gen lặn di truyền trội… A Đình, hồi nhỏ tóc chị cũng xoăn à?”

“Sao em không nghĩ đến anh em trước, có khi di truyền từ anh ấy thì sao?” Tô Đình không thừa nhận.

“Không thể nào.” Mái tóc xoăn tít dễ thương như thế sao có thể liên quan đến Chương Tuyết Dương được, Chương Như có bằng chứng: “Em có ảnh hồi nhỏ của anh ấy, cái thì vênh váo chết đi được, cái thì nhăn mặt nhíu mày mất kiên nhẫn, đợi em tìm cho chị xem.”

Nhấn vào mục lưu trữ trên QQ, Chương Như đang lướt ảnh trong đống album riêng tư, chợt nghe thấy Tô Đình bên kia đang nói chuyện với ai: “Dao Dao ngủ rồi à?”

“Rồi.” Giọng điệu lạnh như băng, chắc chắn là Chương Tuyết Dương chứ còn ai vào đây. Chương Như hỏi: “Nhóc Tóc Xoăn ngủ rồi à?”

“Gọi ai là nhóc Tóc Xoăn?”

“Gọi con gái anh ấy.” Chương Như gác chân lên sofa: “Định vị của Lion mua ở đâu vậy, em cũng muốn mua cho nhóc Cá một cái.”

“Mèo và chó khác nhau, em đeo thứ này cho nó có khi nó sẽ cắn đứt để giãy ra đấy.” Hơn nữa mèo nhỏ hơn, đeo sẽ bị nặng, không tốt cho xương sống.

“Vậy làm sao bây giờ?” 

“Đổi khóa nhà đi.” Triệt sản rồi còn chạy ra ngoài. Chương Tuyết Dương ngồi xuống cạnh Tô Đình: “Anh đã nói với em rồi, mèo có nuôi cũng không thân…”

“Anh mới nuôi mãi không thân ấy.” Chương Như đột nhiên lại bênh vực mèo nhà mình: “Mèo thông minh mới biết mở khóa chứ?”

Chương Tuyết Dương không tiếp tục cãi nhau với cô nữa: “Vừa tan làm à?”

“Vầng, em tăng ca, dạo này…” Chương Như đột nhiên giật mình, sợ Chương Tuyết Dương hỏi chuyện công việc bèn nói thêm hai câu rồi vội vã cúp máy.

Cuối cùng nhóc Cá cũng chịu từ nóc tủ nhảy xuống, vẫy đuôi thong thả đi ngang qua Chương Như. Người và mèo nhìn nhau, lần này đến lượt Chương Như không thèm để ý đến nó.

Cởi mặt nạ chân, Chương Như đi rửa chân chuẩn bị ngủ. Trước khi ngủ, cô nhìn vỏ hộp bao cao su, là loại có hạt. Cô cầm trên tay lật qua lật lại, nhớ đến chuyện ôm đùi Giai Giai nói, lại nhớ tới phản ứng của Diệp Ấn Dương vừa nãy.

So với ôm đùi, Chương Như muốn nhìn khoai hơn.

***

Khóa cửa phải đổi, mèo cũng phải trị. Lần này Chương Như thật sự tức giận, hôm sau ra ngoài lập tức nhét nhóc Cá vào balo vũ trụ. Thích chạy ra ngoài ư, vậy thì đi làm cùng cô nhé.

Nhóc Cá chưa tỉnh ngủ, mơ màng mở mắt ra đã ở môi Tr**ng X* lạ, bị mấy người lạ hoắc vây quanh dòm ngó.

“Ngoan thế, không động đậy chút nào luôn.” Phùng Thiền vươn tay định sờ tai nó, bị Chương Như nhắc: “Cẩn thận, nó biết cào đấy.”

“Không sao, tôi cũng nuôi mèo.” Phùng Thiền ngồi xổm xuống thêm ít nước cho nhóc Cá: “Trước tôi cũng từng mang mèo đến công ty, nó hoang dã lắm, biết tự đi thang máy lên lầu cơ, sao mèo nhà cô nhát thế?” Nom tính cách khác xa Chương Như.

Chương Như đang thoa kem tay, thấy nhóc Cá co rúm trong balo không dám ra, coi bộ bị ép phải giao tiếp xã hội thế này chẳng khác nào bị ép đi hòa thân, trông cái bộ dạng ngốc xít chưa kìa, sướng.

Nhưng sự thật chứng minh, đến cô cũng không hiểu mèo nhà mình.

Buổi chiều Chương Như hơi bận, trước khi đi nhóc Cá xuất hiện trên giá tài liệu bên cạnh Lâm Thông, mông trượt vào khe, bốn chân ngửa lên trời ngủ rất ngông. Chương Như không thèm quản nó, đầu tiên sang R&D lượn một vòng, lúc quay về thấy mèo ta đang bám trên vai Đinh Khải Thụy, đuôi quét lên cổ lên ngực người ta. Lúc Chương Như đi qua, vài sợi lông mèo đã chui vào cổ áo.

Thất lễ quá: “Ôi, xuống mau.” Chương Như định đuổi nó, nó trực tiếp trượt ra trước ngồi lên đùi Đinh Khải Thụy. Đinh Khải Thụy cúi đầu nhìn nó: “Không sao, cứ để nó ngồi, không ảnh hưởng tôi đâu.”

Chương Như nhìn anh chàng đẹp trai khôi ngô này rồi lại nhìn nhóc Cá, ánh mắt dần trở nên kỳ quặc, nghi ngờ thiến hình như cũng không ổn.

Một lúc sau, Chương Như chạy đi tham gia hai buổi phỏng vấn, về văn phòng không thấy nhóc Cá đâu. Được đồng nghiệp chỉ nó lẻn vào văn phòng Diệp Ấn Dương, cô nhón chân nhìn, Diệp Ấn Dương đang lấy súp thưởng cho nó ăn.

“Sếp Diệp.” Chương Như thoải mái gõ cửa vào: “Súp thưởng ở đâu đấy ạ?”

“Lấy trong túi.”

“Ồ.” Chương Như nhìn túi anh, nhớ lần trước bên Marketing từng nhờ anh quay video review những món đồ mang đi làm, trong túi anh thường có hai que súp thưởng, anh nói thỉnh thoảng gặp mèo hoang sẽ cho chúng ăn.

Ăn hết già nửa que, Diệp Ấn Dương ép từ đáy lên. Chương Như thấy động tác anh có vẻ vô cùng thành thạo bèn hỏi: “Trước đây sếp Diệp từng nuôi mèo ạ?”

“Từng nuôi một con, nhưng bị bệnh mất rồi.” Đó cũng là một chú mèo hoang được nhận nuôi, mắc bệnh về tim dẫn đến khí quản xẹp, không chữa được.

“Vậy ạ…” Chương Như cũng ngồi xổm xuống đối diện anh, xem anh dùng tay kia v**t v* nhóc Cá. Tay anh đẹp ghê, móng tay cũng sạch sẽ, không bị ám vàng bởi khói thuốc như những người đàn ông khác.

Cô nhìn nhóc Cá: “Mèo nhà em hoang dã lắm, suốt ngày chạy ra ngoài. Em định đeo định vị cho nó, nhưng anh em bảo đeo sẽ đè xương sống.”

Diệp Ấn Dương gật đầu: “Đeo vào không tiện l**m lông, hơn nữa bản tính của loài mèo không thuần, nổi điên lên dễ làm mình bị thương.” Thêm việc thích leo trèo chạy nhảy trong nhà, nếu bị mắc vào đồ đạc có thể sẽ bị ngạt thở thậm chí bị siết cổ. Nói chung còn nguy hiểm hơn.

“Vậy không đeo nữa.” Chương Như chống tay lên mũi giày: “Anh em bảo chi bằng đổi khóa nhà, đổi sang loại khóa có thể khoá chặt từ bên ngoài… À sếp ơi, anh có tham gia hội chợ tuyển dụng Vũ Hán không ạ?”

“Khi nào?”

“Thứ Tư đến thứ Sáu tuần sau.”

“Bảo Vệ Tiểu Ba đi cùng đi, nếu Phùng Thiền không bận cũng có thể dẫn theo.”

“Vâng ạ.” Chương Như mượn cơ hội nhìn nhóc Cá để lén quan sát anh. Bên ngoài có người gõ cửa, Lâm Thông đứng ở cửa hỏi: “Tổng giám đốc Diệp, đã hẹn xong thời gian liên kiểm bên Hoa Thác rồi ạ.”

“Bên nghiệp vụ cử ai qua?”

“Tổng giám đốc Chu ạ.”

“Ừ.” Cho mèo ăn xong, Diệp Ấn Dương đứng dậy.

Chương Như hỏi: “Sếp Diệp đi công tác ạ?”

“Đi Vô Tích một chuyến.” Diệp Ấn Dương đáp.

“Sếp Diệp có quen tổng giám đốc Chu không?”

“Cùng đánh cầu vài lần.”

“Ồ.” Chương Như định tám chuyện với anh về vị tổng giám đốc Chu mặt mũi lúc nào cũng u ám bên nghiệp vụ, không ngờ hai người đã thành bạn cầu từ bao giờ… Cô đứng một chân, gãi gót chân bị ngứa: “Em đang nghĩ có nên tổ chức hoạt động team building không, dạo này mọi người thúc nguyên liệu với đối chiếu đều mệt rồi, vừa vặn ra ngoài thư giãn luôn.”

“Được, việc này tự cô xem xét nhé.” Diệp Ấn Dương không có ý kiến, cũng thấy cần một hoạt động tập trung mọi người lại để gắn kết tình cảm và nâng cao khả năng teamwork: “Nhưng cố gắng đừng đi xa quá, thời gian đi về quá dài ảnh hưởng đến trải nghiệm.”

“Vậy chúng ta đi Huệ Châu hoặc Tăng Thành, đi trượt nước hay chơi vượt địa hình đều được!” Mấy chuyện chơi bời này Chương Như vô cùng am hiểu, cả Quảng Đông chỗ chơi nào cô cũng từng đi rồi: “Chúng ta còn có thể thuê một căn biệt thự lớn, khu biệt thự thường có tiệc bể bơi BBQ!”

Vừa nói đến chơi hai mắt cô lập tức sáng lên. Diệp Ấn Dương bị đuôi nhóc Cá quấn vào bắp chân: “Tham khảo ý kiến mọi người nữa.”

“Vâng ạ.” Chương Như nhanh tay túm nhóc Cá đi. So với vẻ ngốc nghếch chậm chạp trong xe tối qua, bóng lưng cô lúc này nhẹ nhàng như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Sau đó đi công tác mấy ngày, ai bận việc nấy.

Diệp Ấn Dương đi Vô Tích, Chương Như đi Vũ Hán, thuận tiện theo dõi việc tổ chức team building. Đến cuối tuần quay về Quảng Châu, cô dẫn đoàn đi Huệ Châu team building.

Chiếc bè cao su như cái bánh bao trương nổi trên mặt nước. Chương Như cầm loa nhắc mọi người mặc áo phao rồi phát cho từng người kem chống nắng và túi chống nước dùng một lần: “Sợ nước thì đừng xuống, trang sức đắt tốt nhất không nên đeo kẻo rơi xuống nước lại không tìm được, tay không được rời khỏi mép thuyền, lúc lên dốc nhất định phải bám chặt không bị cuốn ra ngoài thì nguy!”

Cô vừa đi vừa hét, Lý Du đột nhiên giơ tay: “Còn kem chống nắng không A Như?”

“Anh Lý cũng cần sao?” Chương Như ngạc nhiên: “Sợ đen quá vợ không nhận ra ạ?” Nói xong thì đưa bình xịt chống nắng cho Lý Du trong tiếng cười ồ của mọi người, thấy nhẫn cưới trên tay trái anh, cô hỏi: “Anh Lý, nhẫn đeo có chặt không?”

“Khá chặt.” Tuy nhiên Lý Du vẫn suy tư một giây: “Thôi tôi cất đi vậy.” Dù sao cũng là nhẫn cưới.

“Đúng vậy, về nhà thấy mất nhẫn chắc vợ anh đến cửa cũng không cho vào mất.” Chương Như hét khản cả giọng, quay lại thấy Sử Cầm, chắc cô ta sợ nắng lắm, trên đầu không chỉ đội mũ rộng vành mà còn đeo cả khẩu trang kín mít, ăn mặc cứ như ninja.

“Đội cái này không được, phải đội mũ bảo hiểm.” Chương Như chỉ lên đầu Sử Cầm, nhân viên phụ trách an toàn bên cạnh cũng đến kiểm tra: “Người đẹp phải đội mũ bảo hiểm nhé, va vào đầu không đùa được đâu.” Không đội không cho chơi, đây là quy định.

Sử Cầm không vui vẻ đổi mũ. Chương Như lại nhắc: “Cô cũng nên cởi khẩu trang đi kẻo dính nước không thở được.”

“Liên quan gì đến cô?” Sử Cầm trợn mắt bỏ đi. Phùng Thiền bên cạnh kéo Chương Như lại: “Kệ cô ta, tính cô ta vậy đấy.”

“He he.” Chương Như theo Phùng Thiền tránh sang một bên, sau đó móc một khẩu súng nước từ trong túi ra: “Đây, lát nữa cứ nhắm vào cô ta!” Nói xong chụp hình gửi cho Diệp Ấn Dương: [Sếp Diệp mau đến đi! Bọn em bắt đầu rồi!]

Diệp Ấn Dương: [Vừa đến sân bay, mọi người cứ chơi trước đi.] Nhắn xong lại dặn: [Nhớ chú ý an toàn.]

Chương Như trả lời vâng, bản thân cũng trang bị đầy đủ, đeo kính bơi hăng hái tìm một bè cao su bắt đầu trượt.

Người ta đồn trò trượt nước ở Thanh Viễn rất vui, thực ra ở Huệ Châu cũng vui không kém. Hẻm núi dốc và quanh co, vừa đến tầng đối lưu cô đã bắt đầu té nước xung quanh, lại lấy súng nước dưới chân bắn mạnh vào gáy người phía trước.

Chủ động khiêu khích như thế, hậu quả là bị trái phải trước sau vây công khiến Hùng Tư Tư ở cùng bè cũng phải ôm đầu tránh nước.

“Ôi vãi sao ai cũng tấn công tôi vậy!” Chương Như bơi về phía trước, bị kéo lại vây đánh. Cô ôm Hùng Tư Tư hét lớn, âm thanh xuyên qua cả khu vực.

Đợi cuối cùng đến đích, cả người Chương Như ướt sũng lên bờ th* d*c. Trên bờ nhiều người xỏ nhầm giày, chiếc nọ xọ chiếc kia. Chương Như cười bọn họ không nghe lời cô dặn, không treo dép trên ngực như mình, cười xong thì thấy thuyền của Sử Cầm đang từ hẻm núi xuống bị thuyền sau đâm lật, cô ta bị đè bên dưới với tư thế úp mặt.

Chương Như vội xuống nước vớt người, trước tiên gỡ khẩu trang trên mặt.

Trên mặt không bị bịt, Sử Cầm thở hổn hển, thật sự trải nghiệm cảm giác suýt thì ngạt thở.

Chương Như kéo cô ta ngồi dậy, Phùng Nguyên Hỷ cũng bò đến quan tâm: “Không sao chứ?”

“Đã bảo là đừng đeo rồi.” Chương Như trả đồ cho cô ta rồi quay đi kiểm tra quân số, sau đó sắp xếp lên xe về biệt thự. Đợi chia phòng xong, Chương Như đi tắm. Lúc trời tối mấy người Diệp Ấn Dương cuối cùng mới đến.

Bọn họ dùng bữa tối ở nhà hàng của khu nghỉ dưỡng, ở đây có hải sản BBQ cùng các hoạt động biểu diễn. Chương Như đang cắt một con tôm hùm thì thấy Diệp Ấn Dương với phong cách ngày thường bước đến.

Áo thun quần đùi dép xỏ ngón, tay và chân đều lộ ra ngoài, trắng thật, rất trắng, dáng người anh tuấn phong độ như trẻ ra vài tuổi, đặc biệt khi ngồi cạnh Vệ Tiểu Ba mặt tròn đầu đinh, trông anh như vừa mới tốt nghiệp vài năm, đến trường đại học có khi còn bị gọi là đàn anh.

Dao nĩa trên tay Chương Như trơn trượt, lần đầu thấy tôm hùm còn khó xử lý hơn cả đàn ông.

Lâm Thông bưng hai đĩa đồ ăn đầy ú ụ đến: “Chị trực tiếp dùng tay là được mà, sao phải vất vả thế.”

Chương Như cũng thấy mệt, bèn vứt dao nĩa đi dùng tay không bóc vỏ: “Đi công tác thuận lợi không?”

Lâm Thông lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Diệp nổi cáu.”

“Hả? Tại sao?”

Lâm Thông mượn cớ lấy khăn giấy dịch sang gần Chương Như, giọng đè thấp hơn: “Nhà cung cấp đưa người vào phòng tổng giám đốc Diệp.” Là loại gái bao xinh đẹp, đêm hôm trực tiếp dùng thẻ phòng mở cửa vào: “Tổng giám đốc Diệp và tổng giám đốc Chu uống rượu ở quầy bar, lúc về phòng thì phát hiện ra.”

“Tổng giám đốc Chu cũng bị hả?”

“Vâng, hơn nữa hai người còn cùng về kiểm tra.”

“?” Hai người đàn ông uống rượu đến nửa đêm, tình cảm tốt vậy sao?

Ngoài kia bắt đầu biểu diễn, bên trong nhà hàng cũng ồn ào không kém. Chương Như vừa ngồi ăn vừa hóng chuyện, nghe nói sau khi xuống máy bay được nhà cung cấp bên kia đón là bắt đầu vòng vo, đến giờ cơm thì dẫn đi ăn, ăn xong thuận tiện đi dạo xung quanh làm người ta mệt không còn sức rồi đưa về khách sạn, buổi tối trực tiếp thêm một ‘bữa ăn khuya’.

Theo quy trình, nếu bữa ăn khuya này thành công thì buổi kiểm tra chất lượng ngày hôm sau sẽ thành kiểm tra qua loa, nhà cung cấp trực tiếp lấy ra sản phẩm tốt nhất rồi báo cáo kiểm tra, tốt cho tôi cũng tốt cho anh.

“Rồi sao nữa?” Chương Như hỏi.

“Rồi tổng giám đốc Diệp kiên trì kiểm tra thực tế, tổng giám đốc Chu cũng dẫn khách hàng đi cùng, cuối cùng kiểm tra ra loại gì thì đánh giá đúng loại đó… Nhà cung cấp Vô Tích e là không làm được nữa.” Có vài lời Lâm Thông cũng không dám nói, mặc dù nhớ lại chuyện hôm đó, Diệp Ấn Dương có vẻ như đang bắt cá, nhưng là bắt được một nhà cung cấp không quy củ.

Chương Như nhìn Diệp Ấn Dương, chuyến công tác béo bở trong mắt người khác, với quân tử giữ mình như anh có lẽ là một sự xúc phạm nhân cách.

Nhưng người quân tử khi nổi giận sẽ như thế nào, thật ra Chương Như cũng hơi tò mò.

Ngoài kia bắt đầu biểu diễn. Chương Như đã ăn no định qua xem náo nhiệt, cô đứng dậy, quần đùi hở một mảng lưng lớn, lúc đi qua kéo theo vô số ánh mắt, cuối cùng dừng ở bàn Diệp Ấn Dương. Đầu tiên cô cười nói vài câu với đồng nghiệp rồi mới hỏi Diệp Ấn Dương: “Sếp Diệp có đi xem biểu diễn không?”

“Không đi, cô đi đi.” Diệp Ấn Dương lướt điện thoại.

“Anh Ba đi không?” Chương Như hỏi tiếp.

Vệ Tiểu Ba nhìn đám người reo hò nhảy nhót, cảm thấy không hợp lắm: “… Cô đi đi, các cô trẻ trung thoải mái hơn.”

“Vậy các anh cứ từ từ dùng bữa nhé.” Chương Như gọi mấy đồng nghiệp thích náo nhiệt cùng nhau đến sân khấu.

Dưới bể bơi và trên bờ đều có người. Chương Như đứng một lúc cũng chạy xuống nước, trên sân khấu vừa đổi sang ban nhạc hát bài wonderland: “Xoay trái, xoay phải, cơ thể cũng hòa cùng nhịp điệu…”

Nhịp trống có vẻ quen tai, Chương Như nhảy vài cái lại càng thấy quen. Cô ngẩng đầu nhìn nam rapper đội mũ lưỡi trai đối diện, quả nhiên là người quen.

Chết tiệt, xui ghê.

Bên kia nhạc vang trời, ở nhà hàng phía bên này, Vệ Tiểu Ba uống thêm vài ly, bắt đầu giãi bày với Diệp Ấn Dương.

Lúc thì nhắc đến tình hình gia đình, lúc lại làm rõ quan hệ với sếp cũ: “Tổng giám đốc Diệp, em nói thật với anh, lúc tổng giám đốc Hồ đi cũng hỏi em nhưng em từ chối, thật đấy, em luôn muốn ở lại E-Health, đối với em nơi này có ý nghĩa lớn lao hơn nhiều. Giờ anh đến, em cũng hy vọng dưới sự dẫn dắt của anh phòng Thu mua mình ngày càng phát triển, em cũng muốn học hỏi thêm từ anh, anh yên tâm, em nhất định sẽ trung thành với E-Health, chắc chắc cũng không hai lời với anh…”

Lải nha lải nhải, có thể nhận ra đã hơi say rồi.

Diệp Ấn Dương uống nước, chiếc điện thoại bên cạnh cốc nước sáng lên, anh đi ra ngoài nghe máy, bà nội Chu Ái hỏi: “Vẫn đang đi công tác sao?”

“Cháu đang đi team building ở Huệ Châu.”

“Về rồi à, bên Vô Tích thế nào?”

“Khá tốt ạ, phong cảnh không tệ.”

Tạp âm vọng vào ống nghe, đám đông la hét trên sân khấu cũng vọng tới đây, Diệp Ấn Dương đi ra chỗ ít người, nghe bà gọi điện nhắc đến Hà Oánh: “Chuyện cô bé nhà họ Hà bà muốn hỏi ý cháu thế nào, dù sao nhà người ta cũng hẹn cháu mấy lần, lần này kiểu gì cũng nên sắp xếp thời gian tham gia chứ.”

“Bà từ chối giúp cháu, cứ nói là không hợp, đừng làm chậm trễ người ta.”

“Sao lại không hợp?” Chu Ái không hiểu: “Bà thấy cô bé ấy ấn tượng với cháu phết mà, con gái nhà người ta cũng chủ động, hai đứa gặp nhau không nhiều, sao lại thấy không hợp?”

Diệp Ấn Dương suy tư, bỗng loáng thoáng nghe được tiếng cãi vã, thấy Chương Như và một chàng trai đội mũ lưỡi trai.

Người này anh từng gặp, chính là người từng hẹn hò với cô ở đảo Nhị Sa, sau không hiểu tại sao lại bỏ đi, lần này không hiểu vì sao cãi nhau.

Thấy bên kia bắt đầu động chân động tay, Diệp Ấn Dương cúp máy sớm: “Cụ thể thế nào đợi cháu về nói sau ạ.”

“Được rồi, bà đợi cháu về, nhưng vẫn nên cân nhắc xem nhé, nếu không phải chuyện gì to tát thì cứ tiếp xúc thêm, đừng vội kết luận.”

“Vâng.”

Tắt máy, Diệp Ấn Dương đi về phía đó. Dưới gốc cây dừa, Chương Như đang thấy đen đủi vô cùng: “Anh có phiền không vậy? Cứ bám riết người ta không buông.”

Nam rapper cũng thấy xấu hổ, nhưng anh ta thật lòng thích Chương Như, nếu không thì đã không theo đuổi lâu như thế. Hôm đó chia tay nhau ở đảo Nhị Sa anh ta nghĩ mãi không thông, đợi đến lúc đủ dũng khí đi tìm Chương Như thì phát hiện mình bị chặn rồi: “Anh gọi điện cho em bao nhiêu cuộc em không nghe, không thể cho anh thêm cơ hội sao? Anh đã làm gì sai mà em đột nhiên trở mặt vậy?”

“Tôi đã bao giờ đồng ý gì với anh chưa?” Chương Như chưa bao giờ gặp phải dạng này, hết đổi số gọi điện lại thêm Wechat, cô giơ tay: “Buông ra đồ khốn, anh muốn gây sự hả? Dám động vào tôi tôi đánh anh một trận bây giờ!” Vừa mắng xong đột nhiên mắt sáng lên: “Sếp Diệp!”

Diệp Ấn Dương đi tới đứng giữa hai người, đồng thời gỡ tay anh chàng rapper đang nắm lấy tay Chương Như ra.

Lúc này Chương Như mới phát hiện ra anh rất khoẻ, lúc dùng lực cơ bắp tay nổi lên, vô cùng tương phản với vẻ ngoài nho nhã.

“Liên quan đếch gì đến anh, anh là ai?” Nam rapper chửi một câu, đột nhiên đả thông Chương Như.

Cô dựa vào Diệp Ấn Dương, khoác tay anh: “Tôi có bạn trai rồi được chưa, đừng làm phiền tôi nữa!” Nói xong định ra hiệu với Diệp Ấn Dương, Diệp Ấn Dương im lặng một giây, sau đó gỡ tay cô ra…

Editor có lời muốn nói: 

Quê là quê là quê chúng mình quê nhiều =)))

Bình Luận (0)
Comment