Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 17

“Thật ra đây không phải một phản ứng tốt, nhưng Diệp Ấn Dương phát hiện mình đã bắt đầu cảnh giác với cô.”

Cánh tay của Chương Như lơ lửng giữa không trung một cách ngượng ngùng, chỉ thấy Diệp Ấn Dương bước lên phía trước: “Dù là chia tay hay lý do gì, nếu đối phương không muốn qua lại nữa thì níu kéo cũng vô nghĩa.”

“Liên quan gì đến anh?” Nam rapper đi vòng qua anh định bắt Chương Như, bị Diệp Ấn Dương trực tiếp giữ tay bèn tức giận chửi đổng: “Muốn đánh nhau à?”

“Cậu thử động thủ xem.” Diệp Ấn Dương nhìn thẳng, nam rapper tức giận: “Mẹ kiếp, tao…” Anh ta cầm điện thoại định gọi người, đúng lúc Lâm Thông dẫn vài đồng nghiệp nam chạy tới: “Sao thế sao thế?” Cậu chàng hùng hổ giơ tay chỉ vào nam rapper định dọa vài câu, phát hiện là người quen, trước từng chơi ném đĩa cùng.

“Người anh em.” Lâm Thông lập tức đổi thái độ: “Có gì bình tĩnh nói chuyện, đừng nóng, lại đây lại đây…” Nói xong tắt điện thoại anh ta rồi kéo sang một bên khuyên nhủ.

Một lúc sau Lâm Thông gãi đầu quay về: “A Như, hay là chị cho cậu ta một lý do đi, tại sao không muốn tiếp tục nữa?” Thái độ này tức là không cam tâm, cho bậc thang xuống cũng được.

Chuyện này cũng cần gì lý do ư? Chương Như nhìn khuyên tai của anh chàng rapper, buột miệng: “Anh tôi không cho tôi quen dân chơi.”

Nam rapper tức cười: “Được, cô thanh cao, ở club cô chưa bao giờ chạm vào ai!” Nói xong liền quay đi, hoàn toàn thất vọng.

Bị mọi người vây xem tình sử, Chương Như vén tóc, hoàn toàn không để bụng: “Đi về quẩy tiếp, mọi người ăn no chưa?”

Chị gái này tích cực thật, Lâm Thông không còn gì để nói, lặng lẽ đi uống rượu cùng vài đồng nghiệp khác.

Chương Như theo Diệp Ấn Dương về biệt thự, cô cứ lẽo đẽo đi sau khiến anh phải quay đầu hỏi: “Có việc gì không?”

“Không phải anh từng nói động thủ là cách giải quyết ngu ngốc nhất sao?” Chương Như hỏi.

Diệp Ấn Dương: “Tôi không động thủ trước.” Nhưng không có nghĩa sẽ không phản kích trước những khiêu khích bằng vũ lực.

Chương Như không hiểu: “Rõ ràng có cách giải quyết đơn giản hơn, anh đóng giả làm bạn trai em là được mà?” Sợ hỏng danh tiết ư? Đồ cổ hủ.

Diệp Ấn Dương nhíu mày: “Tôi không hay nói dối kiểu đó.”

Chương Như nhìn chằm chằm anh một lúc, đột nhiên bật cười hề hề. Không nói dối nhưng sẵn sàng động thủ vì cô, hiểu vậy cũng được đúng chứ?

Đến đây lại tâm trạng tốt, về Quảng Châu, Chương Như kể chuyện với Giai Giai khiến cô nàng bất lực cảm thán: “Mày bị hoang tưởng à, rõ ràng người ta không hề bị mày mê hoặc!”

“Sao có thể, tao đã làm gì đâu!”

“Muốn người ta không biết thì đừng hành động ngu ngốc thế.” Giai Giai đâm cô một nhát: “Bao cao su đến tay rồi mà còn không ăn được, điều đó có nghĩa là mày không hề có sức hấp dẫn đối với anh ta, nothing đó hiểu không đồ ngốc?”

Mình nhiệt tình châm lửa người ta tưởng mình đốt lửa lên xào thịt bò.

“Chẳng phải mày bảo anh ta đang xem mắt à? Có khi người ta hẹn hò với đối tượng xem mắt rồi, rảnh đâu mà quan tâm mày.”

Câu này khiến Chương Như cảnh giác: “Không thể nào?”

“Khó nói lắm.” Giai Giai gọi người lấy rượu: “Cần chị truyền cho cưng vài chiêu không?”

Lời này nghe rất quen tai, quen như bị sỉ nhục, Chương Như giằng co giữa thể diện và hiện thực: “Chiêu gì?”

Giai Giai trầm ngâm suy nghĩ: “Đi nâng ngực đi.” Nói xong tự bật cười ha ha như điên.

Tối về đến nhà, vừa hay Đỗ Tuấn cũng đã về, Giai Giai hỏi chuyện Diệp Ấn Dương: “Anh ta hẹn hò với đối tượng xem mắt rồi à?”

“Anh không rõ.” Đỗ Tuấn lấy nước trong tủ lạnh, Giai Giai lần mò từ phía sau: “Hay có khi nào lại liên lạc với người cũ?” Nên mới lạnh nhạt với Chương Như như thế.

“Đối tượng xem mắt thì không biết, nhưng người cũ chắc chắn không thể.”

“Tại sao?”

Đỗ Tuấn quay lại vỗ đầu Giai Giai: “Vốn dĩ không hợp, chia tay gọn gàng dứt khoát, hơn nữa em có thể quay lại với người suýt hại cha mẹ mình thân bại danh liệt được không?”

“Ôi, nghiêm trọng thế sao.” Thật ra Giai Giai không quan tâm lắm, say rồi chỉ muốn làm nũng, liền đá giày ngồi lên bàn, kéo khoá, tay quen cửa quen nẻo đi vào.

Một đêm suýt thì bị hút cạn tinh lực, hôm sau Đỗ Tuấn gặp Diệp Ấn Dương hỏi về việc xem mắt: “Ưng à, đang hẹn hò?”

“Không.” Diệp Ấn Dương đánh vào đuôi cầu, quả cầu nảy lên vợt: “Không hợp, không gặp nữa.”

“Sao lại không hợp, chỗ nào không hợp?”

“Bận, không rảnh.”

Đối thủ đang trao đổi chiến thuật, Đỗ Tuấn quay ra hỏi: “Thế tình hình bây giờ sao rồi, công việc bận đến nỗi không rảnh phát triển quan hệ luôn à?”

“Đánh cầu thì tập trung đánh, không chia sẻ chuyện riêng tư, tôi không có hứng thú với chuyện riêng của cậu, cậu cũng đừng hỏi.” Diệp Ấn Dương cầm vợt bằng tay thuận, sau đó ra sân tìm vị trí.

Đỗ Tuấn đi theo: “Đừng khổ hạnh thế chứ, bên cạnh có người có thể cân nhắc mà, ví dụ như Chương Như.”

“Chúng tôi là đồng nghiệp, đừng đùa nữa.” Diệp Ấn Dương làm động tác xác nhận, phía đối diện đã chuẩn bị.

Anh dùng tay thuận phát cầu, quả cầu bay cao, ngay từ đầu đã dùng cách đánh mãnh liệt khiến Đỗ Tuấn mềm nhũn cả chân, đánh đôi chưa hết hai hiệp đã mệt lả.

Đến tuần làm việc mới gặp Chương Như dưới lầu, hai người một trước một sau đi mua cà phê, Diệp Ấn Dương quay sang nhìn: “Muốn uống gì?”

“Em uống Latte dừa tươi, cảm ơn sếp Diệp!” Chương Như đi song song với anh, khẽ chạm vào khuỷu tay anh.

Cô có rất nhiều túi xách, đặc biệt thích những chiếc túi có hình thù kỳ lạ, ví dụ như hôm qua là hình trụ, đeo lên vai như vác theo cả chai nước lớn, hôm nay trực tiếp xách túi hình đầu chuột Mickey đi làm.

Diệp Ấn Dương đứng sang một bên tránh cái đầu chuột to.

Chương Như cầm cốc cà phê cùng anh đến quầy lễ tân, Văn Hòa đứng đó mỉm cười với hai người: “Chào buổi sáng sếp Diệp, chào buổi sáng chị Như.”

“Chào buổi sáng.” Chương Như dựa vào quầy: “Cuối tuần bà em đến à?”

“Thứ Sáu đến ạ, em mua vé tối rồi, tan làm qua đón bà.”

“Ở đâu?”

“Ở trạm tàu điện phía Nam.”

Chương Như búng tay: “Vậy để chị đi đón cùng.” Buổi tối người đông xe nhiều, người già ngồi xe đã mệt, dẫn đi tàu điện chuyển qua chuyển lại rất phiền: “Em gửi thông tin chuyến tàu cho chị xem có cần tan làm sớm không, tắc đường lại không hay.” Nói xong thấy Diệp Ấn Dương đi mất, cô vội vàng đuổi theo, trông chẳng khác nào cái đuôi nhỏ, đến Văn Hòa cũng phải nhìn theo.

Buổi sáng bận rộn một lúc, Mạnh Trân Trân trực trên tầng sáu gọi Chương Như lên ăn bánh hạnh nhân cô nàng mới mua ở Macau: “Bà chủ làm thủ công đấy, hoàn toàn khác mấy thứ máy móc ngoài thị trường.”

“Vị không giống.” Chương Như cắn hai miếng, vụn rơi lả tả, từng hạt hạnh nhân ăn vào miệng mang cảm giác mới ra lò như như hồi nhỏ được dẫn đi tiệm bánh vậy.

Chương Như ngồi bên ngoài tám chuyện với Mạnh Trân Trân, cô kể lần trước đi Macau ăn tô vằn thắn tận 90 tệ, đắt đến nỗi không nỡ đi vệ sinh.

“90 tệ có đáng là bao, có tiền không ném vào sòng bạc là may rồi.” Mạnh Trân Trân đưa cho cô bánh xà phòng làm thủ công được điều chế rất thơm, ngửi như mùi hoa quế đêm tháng Tám.

Hai người đang nghiên cứu mùi thơm kia thì một bàn tay đột nhiên với tới: “Cái gì đây?”

Chương Như giật mình, thấy người đến là Vương Đông Ni bèn cất tiếng: “Dọa chết tôi rồi tổng giám đốc Vương, anh từ đâu chui ra vậy?”

“Vừa họp xong.” Vương Đông Ni đặt bánh xà phòng xuống, mọi người bên trong tan họp, lãnh đạo các bộ phận bước ra. Trông thấy Diệp Ấn Dương, gã đột nhiên lớn tiếng: “A Như giờ là người của tổng giám đốc Diệp, tôi đâu dám dọa, nếu chẳng may doạ thật khéo phải tự vả hai cái bồi tội.”

“Việc nhỏ đâu cần tổng giám đốc Vương tự tay làm, để tôi ra tay giúp cho.” Chương Như giả vờ xắn tay áo, Vương Đông Ni sững người, lại thấy cô cười ha hả: “Đùa thôi, tôi nào dám đánh tổng giám đốc Vương?” Nói xong thì bưng hộp bánh đứng dậy phát cho các sếp đi ngang qua.

Tào Ngật Sơn bị đường huyết cao: “Ăn cái này phải uống trà, không dám ăn không.”

“Vậy sếp Diệp ăn một miếng đi ạ.”

Diệp Ấn Dương cũng vẫy tay: “Tôi không ăn ngọt.” Ly nước lần trước đã đủ ngọt rồi, không dám tùy tiện nhận bánh.

“Ò.” Chương Như đậy hộp lại, theo bọn họ vào trong thang máy.

Vương Đông Ni cũng vào cùng, trong thang máy gã nhìn Chương Như: “A Như à, làm người làm việc nên tỉnh táo, giờ chuyển sang bộ phận mới, sau này phải học hỏi tổng giám đốc Diệp nhiều vào, tâm thái tốt, thái độ phải đúng mực.”

“Vâng tổng giám đốc Vương, tôi nhất định sẽ giữ vững tâm thái, tâm thái không đúng nói nhiều lại bị người ta đổ lỗi, xấu hổ lắm.” Chương Như ôm đồ ăn trong tay, miệng cười tủm tỉm đáp lại.

Sắc mặt Vương Đông Ni vốn không tốt, bị cô đáp lời lại càng trở nên u ám như dẫm phải cứt chó, ra khỏi thang máy lại nở một nụ cười như có như không: “Tổng giám đốc Diệp quân tử chính trực, năng lực mạnh mẽ, nhân phẩm lại càng miễn bàn, anh hùng cứu mỹ nhân mà lòng cũng không loạn, được đi theo tổng giám đốc Diệp là một điều may mắn.”

Đồ thần kinh, Chương Như đưa mắt quan sát Diệp Ấn Dương, sau đó về chỗ nhắn tin với Mạnh Trân Trân, Mạnh Trân Trân nói: [Không nghe ra hả? Gã ta đang mắng gà dọa khỉ, không nhắm vào cô mà nhắm tổng giám đốc Diệp đấy.]

[Sếp Diệp đắc tội gã à?]

[Cái đó thì phải hỏi tổng giám đốc Diệp, chặn đường kiếm tiền của người ta, chắc người ta hận lắm.]

Chương Như ngẫm nghĩ: [Chuyện bên Vô Tích à?]

Mạnh Trân Trân không trả lời rõ nhưng gửi một sticker qua.

Chương Như ngả người ra sau, dùng bút gõ trán.

“A Như.” Lý Du tới tìm cô: “Cô tính giúp tôi xem còn bao nhiêu ngày phép?”

“OK, ngay đây.” Đúng lúc gần đây Chương Như đang thống kê cái này, cô mở hệ thống và tài liệu ra đối chiếu một lượt: “Hết rồi, cuối tháng trước anh Lý nghỉ hết hai ngày phép đông cuối cùng rồi.”

“À vậy à…” Hàng lông mày thưa thớt của Lý Du nhíu lại, lẩm bẩm sao mà hết nhanh thế.

Chương Như nghiêng đầu nhìn anh ta rời đi, tóc sau gáy trông như vừa mới cắt.

Hôm sau đi làm, chỗ Lý Du trống không, hỏi ra mới biết xin nghỉ có việc riêng, mà nghỉ tận hai ba ngày, việc trên bàn chất đống không ai nhận.

Đến thứ Năm, Chương Như dậy muộn, vội vã chạy vào thang máy thì gặp Diệp Ấn Dương: “Chào buổi sáng sếp Diệp.”

“Chào buổi sáng.” Diệp Ấn Dương vẫn mặc áo sơ mi quần tây, chỉnh tề đến nỗi Chương Như nghi ngờ anh bận ủi đồ nên mới đến muộn.

Chương Như nghiêng đầu hỏi: “Sếp Diệp ăn sáng chưa?” Thuận tiện ngửi ngửi, không có mùi phụ nữ.

“Ăn rồi.” Diệp Ấn Dương nhìn túi McDonald cô đang cầm, miệng túi được buộc bừa như củ tỏi.

“Cô tự làm à?”

“Chỉ cần quay nóng là được, em làm đại thôi.”

“Ồ.” Cũng biết nấu ăn cơ à. Chương Như bước ra khỏi thang máy: “Sáng nay sếp Diệp rảnh không ạ, em muốn hẹn anh nói chuyện công việc.”

Hôm nay Diệp Ấn Dương có lịch: “Chín rưỡi tôi phải ra ngoài, không xác định khi nào về…”

Chương Như rất biết nắm bắt cơ hội: “Vậy trước chín rưỡi em tới tìm anh nhé? Nửa tiếng là đủ rồi.”

“Cũng được.” Diệp Ấn Dương nhìn cô chạy như bay về chỗ, để túi xuống rồi mở máy, sau đó lạch cạch gõ chữ, chắc đang chỉnh đề cương.

Khoảng năm phút sau, Chương Như gõ cửa vào văn phòng, báo cáo tự đánh giá hiệu suất tháng trước xong quay ra nói về tình hình nhân sự.

Ví dụ như sau hôm đó Sử Cầm không sai bảo Hùng Tư Tư nữa, Hùng Tư Tư cũng không lau bàn giúp cô ta, ví dụ như sự thay đổi của Vệ Tiểu Ba: “Về các công việc trong bộ phận, anh Ba đã có ý thức quản lý theo dõi, người khác cũng dần quen, gặp việc khó thì hỏi, anh Ba cũng không ngại ngần giúp đỡ…”

À, còn vấn đề của Lý Du quản lý việc thu mua ngoài nước.

“Chẳng phải đợt này có dự án chip sao, hiệu suất của Lý Du có vẻ thấp, anh Ba đến nói chuyện rồi, cảm giác anh ta đang vô cùng phân tâm, sếp xem có nên nói chuyện hoặc…” Chương Như sờ mũi: “Vợ anh ta quen Mạnh Trân Trân văn phòng Thư ký Tổng giám đốc, hay là em thử đi đường này nhé?”

Thử? Để giữ một đồng nghiệp mà phải giữ quan hệ tốt với người nhà anh ta sao?

Diệp Ấn Dương rót trà, thật ra anh không có thói quen pha trà khi nói chuyện, đến Quảng Châu mới dần thay đổi theo, đôi lúc pha trà cũng giúp anh sắp xếp lại suy nghĩ: “Chuyện này tôi đã biết, tạm không cần quan tâm.”

Không quan tâm á? Chương Như thắc mắc: “Sếp Diệp có cách khác hay hơn ạ?”

“Chỉ là chưa nguy cấp đến mức ấy, không cần phải tiếp xúc với người nhà.”

Thời gian hai chén trà đã trôi qua, đại khái nói chuyện xong rồi, Diệp Ấn Dương đứng dậy: “Tằng Khả Lâm sinh con rồi sao?”

“Dạ, nghe nói không thuận lợi cho lắm, phải dùng forceps đỡ đẻ, đau lắm.” Chương Như nhắc đến mà nổi da gà như chính mình bị khó sinh vậy.

(*) Forceps là một dụng cụ gồm có 2 cành tách biệt với nhau, đặc điểm giống thìa rỗng và 2 cành này khi đặt lên đầu của thai nhi sẽ khớp vào với nhau bởi một cái khóa. Sau đó bác sĩ sẽ dùng tay tác động lên forceps nhằm kẹp, xoay đồng thời kéo thai nhi ra ngoài *m đ** và đảm bảo không gây sang chấn cho cả mẹ và bé.

Diệp Ấn Dương gật đầu: “Nếu như cô đi thăm cô ấy thì mua quà mừng giúp luôn nhé, lấy danh nghĩa của bộ phận, tiền quà tôi sẽ chuyển sau.” Tằng Khả Lâm làm việc ở Thu mua một thời gian không ngắn, lúc anh mới đến cô ấy đã hỗ trợ rất nhiều trong công việc, những chuyện lớn như sinh con cũng nên quan tâm một chút: “Cô ấy là người Quảng Đông à? Tập tục ở đây tôi không rõ lắm cho nên phiền cô…” Còn chưa dứt lời, anh quay lại thấy Chương Như nhìn chằm chằm mình mắt cũng không thèm chớp.

Thật ra đây không phải một phản ứng tốt, nhưng Diệp Ấn Dương phát hiện mình đã bắt đầu cảnh giác với cô.

Bình Luận (0)
Comment