Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 18

“Gian tình chốn công sở.”

“Cốc cốc——” Có người kịp thời gõ cửa: “Tổng giám đốc Diệp, bây giờ chúng ta xuất phát chứ ạ?”

May là văn phòng không phải không gian kín, Diệp Ấn Dương xoay người cầm lấy túi công văn: “Còn chuyện gì khác không? Tới giờ tôi phải đi rồi.”

Chương Như lắc đầu: “Sếp Diệp quả là người tốt.” Đôi môi mỏng mượt mà ít nếp nhăn, chắc chắn rất dễ hôn. Cô đứng dậy, chẳng hiểu sao lại mỉm cười với anh một cái, sau đó quay lưng bước ra khỏi văn phòng.

Cả đời này chưa bao giờ để tâm một người đàn ông đến thế, Chương Như ngồi bên cửa sổ ngó xuống sân, thấy Diệp Ấn Dương cùng đồng nghiệp lên xe, sau đó chiếc xe chậm rãi rời khỏi khuôn viên.

Chương Như uống mấy ngụm nước rồi xuống lầu lấy hàng chuyển phát.

Thang máy vừa mở, bên trong là một người đàn ông cao gầy, sắc mặt âm trầm – Chu Minh Sơ, phòng Kinh doanh.

Chương Như bước vào, lễ phép chào hỏi: “Chào tổng giám đốc Chu.”

Chu Minh Sơ chỉ liếc cô một cái, không nói gì.

Qua tấm gương thang máy, Chương Như lén quan sát anh ta. Khuôn mặt lạnh như băng này có chút giống Chương Tuyết Dương nhưng cảm giác khác hẳn, Chương Tuyết Dương là kiểu lười để ý đến người khác, còn Chu Minh Sơ lại chẳng buồn để mắt đến bất kỳ ai, thậm chí đến cả chó anh ta cũng không thèm liếc. Chương Như cảm giác người này lúc nào cũng chán đời, cứ lo ngày nào đó đến công ty sẽ không thấy bóng dáng anh ta nữa. Trong lòng vừa thương hại vừa thấy kỳ lạ, sống kiểu gì mà nhạt nhẽo vậy không biết, chắc do làm kinh doanh kiếm được nhiều tiền quá thành ra mất phương hướng nên mới trống rỗng đến vậy.

Trong thang máy lạnh căm, cửa vừa mở ra Chương Như lập tức bay ra ngoài, ôm hai cánh tay run cầm cập đi về phía quầy lễ tân: “Hàng của chị mấy kiện?”

“Hai kiện.” Văn Hòa đã phân sẵn: “Em định lát nữa mang lên cho chị, vừa nãy hơi bận.”

“Không sao, chị xuống vận động tí chứ ngồi mãi xẹp mông mất.” Mông là bộ phận Chương Như tự tin nhất trên cơ thể, đương nhiên phải giữ gìn cẩn thận rồi.

Hàng chuyển phát đều khá cồng kềnh, không bỏ vừa tủ, Văn Hòa đưa hai tấm bảng vẽ cỡ lớn cho cô. Ngay lúc đó, bàn lễ tân bị người nào đó gõ “cốc cốc” hai cái: “Chìa khóa xe.” Chu Minh Sơ đứng đó mặt không cảm xúc nhìn Văn Hoà.

Văn Hòa vội vàng tìm chìa khóa đưa cho anh: “Tổng giám đốc Chu ạ.”

Cùng với chìa khóa còn có một bó hoa, Chu Minh Sơ chẳng thèm nhìn, tiện tay quăng thẳng vào thùng rác, chỉ cầm chìa khóa đi luôn, một câu cảm ơn cũng không có.

Chương Như nhặt tấm thiệp bị rơi xuống, “ồ” một tiếng, trên đó in rõ một dấu son môi đỏ chót. Cô liếc nhìn bóng lưng Chu Minh Sơ: “Ơ, sao chìa khóa xe của anh ta lại ở quầy lễ tân?”

“Người ta mang đến ạ.” Văn Hòa cũng không rõ: “Chắc là đi bảo dưỡng hay sửa chữa gì đó, nhân viên mang đến trả giúp chăng?”

Chương Như phe phẩy tấm thiệp, chợt nhớ ra hỏi: “Trước em bảo muốn làm kinh doanh nhỉ?”

Văn Hòa gật đầu: “Em muốn chuyển sang đó, nhưng… bên kia chịu nhận mới được.”

“Em muốn qua bên nào, Vương Đông Ni hay sếp Chu?”

Chắc chắn Văn Hòa không muốn sang bên Vương Đông Ni: “Nhưng nghe nói sếp Chu yêu cầu cao lắm.” Cô nàng ấp úng, tỏ vẻ thiếu tự tin.

Ngày hôm sau tan làm sớm, kịp chạy ra trạm tàu phía Nam trước giờ cao điểm, hai người đón được bà ngoại của Văn Hòa.

Bà tay xách nách mang, nhìn thôi đã thấy mệt. Văn Hòa trách nhẹ: “Không cần mang nhiều vậy đâu bà, ở đây cái gì cũng có mà.”

“Bà biết, nhưng mấy thứ này ở nhà bà ăn không hết, đem cho cháu cũng được.” Bà vừa nói vừa xoa tay, lại ngại ngùng nhìn sang Chương Như.

“Cháu chào bà ạ.” Chương Như vui vẻ tự giới thiệu, nhanh nhẹn chất đồ đạc vào cốp xe rồi lái xe đưa hai bà cháu về nhà.

Một căn hộ nhỏ một phòng ngủ một phòng khách, diện tích không lớn nhưng cái gì cần cũng có. Chương Như ngồi chơi một lát rồi vội vã đến bệnh viện thăm Tằng Khả Lâm.

Thật ra mới có hơn một tháng không gặp, Tằng Khả Lâm nằm trên giường bệnh tóc tai rối bù, khuôn mặt trắng bệch như dính tro tường.

Lần đầu tiên thấy Tằng Khả Lâm chật vật yếu ớt đến thế, Chương Như chợt đỏ hoe mắt: “Cậu không sao chứ?”

“Không sao, đỡ nhiều rồi. Vừa nãy còn đi dạo hành lang một lượt nữa cơ.” Nhìn thấy mắt cô ngấn lệ, Tằng Khả Lâm vừa cảm động vừa buồn cười, chỉ tay sang bên cạnh: “Ngồi đi, đừng đứng nữa, tớ không muốn ngẩng đầu đâu, mỏi cổ lắm.”

“Được được, để tớ ngồi.” Chương Như vừa sụt sịt vừa ngồi xuống: “Chắc đau lắm nhỉ, cậu sinh thường hay sinh mổ vậy?”

“Sinh thường, nhưng bác sĩ nói chắc do tớ ít vận động, với lại em bé hơi to nên sinh khá vất vả.” Tằng Khả Lâm bảo chồng bế con ra cho Chương Như xem, hai người một ngồi một nằm cứ thế trò chuyện trong phòng bệnh rất lâu, nhắc đến cả chuyện bên bộ phận thu mua.

Tằng Khả Lâm nói: “Cái nhà máy ở Vô Tích ấy, nhờ quan hệ của Vương Đông Ni mới chen chân vào được.” Càng là công ty lớn thì chuyện thu mua càng phức tạp, nhà cung ứng có ô dù quen biết là chuyện bình thường. E-Health mời Diệp Ấn Dương về chắc chắn cũng mong anh dọn sạch chỗ này.

Còn trẻ mà leo được lên đến chức giám đốc sao có thể hiền lành. Tằng Khả Lâm thấy nhận định của mình lúc đó hoàn toàn đúng: “Cắt hẳn nhà cung ứng này đi, đổi sang bên báo giá thấp hơn nhưng chất lượng ổn định, như vậy thành tích tiết giảm chi phí sẽ rất đẹp. Đây chính là công lao thực sự của sếp Diệp.”

Còn về Lý Du, Tằng Khả Lâm hỏi: “Cậu thấy ý sếp Diệp thế nào?”

Chương Như dựa vào trực giác nói luôn: “Hình như anh ấy không muốn giữ Lý Du?”

Tằng Khả Lâm gật đầu: “Một người dù có giỏi đến mấy nhưng ba lòng bốn dạ thì vẫn là nhược điểm chí mạng. Doanh nghiệp người đến người đi, chẳng có ai là không thể thay thế cả, nếu có thì cũng chỉ là ảo tưởng thôi. Cho nên cứ nghe theo ý sếp Diệp, anh ấy bảo kệ thì cứ mặc kệ đã, tranh thủ thời gian lo chuyện khác.”

“Ừm, được.” Chương Như vừa nói vừa đổi tư thế từ ngồi sang dựa, tay bóc một quả chuối, sau đó sực nhớ ra chỉ vào túi quà để bên cạnh: “Cái này phòng Thu mua gửi cho cậu đấy.”

“Chắc là ý của sếp Diệp chứ gì?” Tằng Khả Lâm cười nhạt. Ở trong phòng Thu mua bao lâu, cô ấy biết rất rõ bình thường nhân viên cưới xin hay sinh con người khác đều tự tặng riêng, nào có chuyện tặng chung thế này: “Cậu về nhớ gửi lời cảm ơn giúp tớ nhé, cảm ơn anh ấy còn nhớ đến tớ.”

“Được thôi, lát nữa tớ gọi cho anh ấy, đảm bảo truyền đạt đầy đủ.” Chương Như cười rạng rỡ, hàng mi cong vút như muốn bay lên.

Tằng Khả Lâm nhìn cô một hồi: “Tớ hỏi cậu chuyện này nhé.”

“Chuyện gì?”

“Lúc trước rốt cuộc vì sao cậu lại muốn sang bộ phận thu mua?”

“Bởi vì lương cao hơn, lại có tương lai hơn?” Chương Như vừa nhai chuối vừa đáp, má phồng lên, ánh mắt lóe chút gian xảo.

Tằng Khả Lâm cười khẽ: “Cậu biết tại sao trợ lý trước của bộ phận phải nghỉ việc không?”

“Chẳng phải theo tổng giám đốc Hồ sang công ty khác rồi sao?”

“Nói vậy thôi chứ thật ra là bị đuổi. Cậu quên à, cô ta nghỉ việc còn sớm hơn tổng giám đốc Hồ.” Tằng Khả Lâm nhìn thẳng Chương Như: “Cô ta từng có một đoạn gian tình với tổng giám đốc Hồ, mà khi bị đuổi tổng giám đốc Hồ không hề bảo vệ, thậm chí còn chẳng buông một câu giúp đỡ.”

Trong môi trường công sở, nam nữ ở chung lâu ngày, người xuất sắc sẽ thể hiện tài năng, trách nhiệm và bản lĩnh. Khi hormone nổi lên, ánh mắt va chạm nhau rất dễ bị cuốn vào sức hút lẫn nhau rồi nảy sinh tình cảm vượt ngoài khuôn khổ công việc. Mà công ty thì cực kỳ kỵ những chuyện này, người có nguyên tắc tất nhiên cũng sẽ không dây vào.

Chương Như cười ngoác miệng: “Thì ra còn có vụ này à, thế thì không tính là tình yêu văn phòng mà là vụng trộm nơi công sở mới đúng.” Vì sếp Hồ đã có vợ.

Tằng Khả Lâm bị chọc cười đến đau vết thương: “Thôi được rồi, tớ chỉ muốn nhắc cậu mấy chuyện này người thiệt thòi luôn là phụ nữ, đàn ông thực tế lắm, có chuyện chỉ biết lo thân mình trước thôi.”

Chương Như gật đầu tán đồng: “Ừ, đàn ông đúng là đồ rác rưởi.” Vừa nói vừa nhắn tin WeChat cho Diệp Ấn Dương: [Sếp Diệp, em đã đưa quà cho Khả Lâm rồi, cô ấy bảo cảm ơn anh.]

Nhận được tin nhắn thì đã khá muộn, Diệp Ấn Dương nhìn đồng hồ rồi trả lời: [Ừ, vất vả rồi.]

Anh đang ở công trường, gạch lát nền căn hộ đã làm xong, khoảng chừng hai tháng nữa có thể nghiệm thu, để đó một thời gian, chắc cuối năm hoặc đầu năm sau là có thể dọn về ở.

Xem xong, anh bước ra khỏi khu chung cư, cái nóng hầm hập ập vào mặt.

Đã tháng Chín rồi mà Quảng Châu vẫn nắng gay gắt, thời tiết cứ hết mưa lại nắng. Nghĩ đến Bắc Kinh vào tháng này chắc đang là lúc giao mùa dễ chịu nhất, lá ngân hạnh chuẩn bị rơi vàng cả mặt đất, những cây liễu bị gió thổi lao xao, đúng chất thu sang mát mẻ.

Lên xe đúng lúc nhận điện thoại từ nhà gọi, hỏi anh có về Bắc Kinh ăn Tết Trung Thu không.

Diệp Ấn Dương cài dây an toàn: “Đến lúc đó rồi tính, nếu bên này không vướng việc gì thì con sẽ về.”

“Ừ, không thì bố mẹ sang Quảng Châu cũng được, cả nhà đoàn tụ một bữa. Mẹ con nhớ con lắm, còn bảo muốn mừng sinh nhật cho con.” Cha anh Diệp Trang nói thêm mấy câu rồi hạ thấp giọng như nhìn sang vợ: “Nghe nói bà nội có giới thiệu một đối tượng cho con à?”

“Vâng, giới thiệu một lần, giờ không nói chuyện nữa rồi.”

“Sao, không hợp hả? Gặp nhau mấy lần rồi?”

“Chính thức thì một lần, sau đó tình cờ chạm mặt vài lần.”

“Ồ, ra là thế.” Diệp Trang quay sang nhìn vợ rồi lại hạ giọng, do dự hỏi: “Nếu không tìm được người phù hợp thì con thử liên lạc lại với Tiểu Nhã xem? Nghe nói nó…”

“Bố.” Diệp Ấn Dương cắt ngang, vừa sang số vừa khởi động xe: “Con đang lái xe, để sau nói.”

Xe chạy hướng về Thiên Hà, đi qua một cây cầu vượt, tiếng cụng ly, tiếng gọi món từ quán nhậu bên dưới vọng lên, náo nhiệt vô cùng.

“Ăn sập Quảng Châu” không chỉ là một câu nói, khác hẳn Bắc Kinh tĩnh lặng về đêm, ở đây quán xá vỉa hè lúc nào cũng đông đúc, hàng quán nào cũng tấp nập. Ngay cả hàng trái cây cũng mở tới khuya, có khi ba bốn giờ sáng vẫn thấy có người rủ nhau ngồi ngoài trời ăn uống rôm rả.

Hai thành phố một Bắc một Nam, nếu như có điểm chung thì chắc là cái chất đời thường, phóng khoáng, chẳng câu nệ.

Sắp về đến nhà lại có điện thoại, Diệp Ấn Dương nghe máy: “Alo?”

“Sếp Diệp, đi phượt đi!” Người gọi là Chương Như.

Anh liếc đồng hồ lần nữa: “Thôi, cô cứ chơi đi.”

“Không phải chỉ có mình em đâu, ở đây đông lắm, Đỗ Tuấn cũng đến, anh đến đi, bọn mình chạy xe thẳng qua Thâm Quyến!”

Nửa đêm nửa hôm mà còn rủ nhau đi phượt liên tỉnh tìm vui, Diệp Ấn Dương lại từ chối: “Muộn quá rồi, vả lại mai tôi còn có việc.”

“Ơ thế mai anh đi đâu chơi? Em định đi tháp Quảng Châu.” Chương Như vẫn nói liên hồi, thấy anh không nhận lời thì thôi không ép nữa: “Vậy mấy hôm nữa mình đi chơi cầu lông nha!”

Diệp Ấn Dương nghi ngờ cô đã uống kha khá, nói năng bắt đầu lộn xộn. Cúp máy xong, anh nghĩ một lát rồi nhắn cho Đỗ Tuấn: [Ra ngoài chơi à?]

Đỗ Tuấn trả lời rất nhanh: [Chuẩn bị sang Thâm Quyến, vừa gọi cậu mà? Sao, đổi ý muốn đi rồi hả?]

Diệp Ấn Dương mở cửa nhà, nhắn lại: [Có tuổi rồi, lúc nào thấy sức không kham nổi thì nhớ giữ gìn gan thận.] Thực ra Đỗ Tuấn còn lớn hơn anh vài tuổi.

Đỗ Tuấn lập tức gửi voice chat chửi thề: “Cậu ghen tỵ hả, mấy lời này không chọc được tôi đâu, còn nếu sĩ diện không xuống nước được thì để tôi gọi thêm cuộc nữa hoặc lái xe qua rước luôn!”

Làm người quan trọng nhất là vui vẻ, những thứ khác đều xếp sau. Mấy cô nàng phương Nam này mà bạo dạn lên thì… Đỗ Tuấn quá quen rồi.

Rạng sáng ở club Phúc Điền, tiếng nhạc xập xà xập xình. Nơi này gần cửa khẩu, có cả dân Hồng Kông qua quẩy. Ánh đèn neon hắt lên mặt ai nấy đều sáng rỡ.

Nhóm Chương Như đi rất đông, họ ngồi xuống gọi rượu. Chẳng bao lâu sau Kim Tử người Thâm Quyến văng một câu: Đông Quản ngày xưa là thiên đường của đàn ông, liền bị Phương Bảo Châu người đẹp quê Đông Quản chửi te tua: “Thâm Quyến bọn cậu thì ghê gớm lắm chắc? Ăn nhiều giò heo bị ngu người hay bị điều hoà siêu thị thổi cho mát đầu rồi? Không có việc thì mò sang khu Hoa Cường Bắc nhờ người ta lắp lại não đi, đồ ngu!”

Hai người cãi nhau bôm bốp, người xung quanh phải đứng ra can. Giai Giai uống thêm mấy ly nên phản ứng chậm hẳn, chỉ thấy miệng mấp máy chứ tai thì ù đặc, cứ tưởng mình bị điếc, thế là đập bàn hét: “Im hết cho bà!”

“Im gì mà im, người ồn nhất là mày đó!” Chương Như vỗ gáy cô nàng một cái: “Đi, đi giải rượu nào!”

Đúng lúc trên bục có chỗ trống, Chương Như leo lên, cái băng đô tai thú lấp lánh trên đầu. Cô nắm tay Giai Giai, hai chị em một trên một dưới nhảy nhót lắc lư. Đổi nhạc, Chương Như vừa mở mắt liền bắt gặp Đỗ Tuấn đang nói chuyện với ai đó, một người không quen.

Cô liền gọi Giai Giai quay lại nhìn, nhưng khi họ quay về thì người kia đã đi mất, chỉ thấy mỗi bóng lưng toát ra khí chất học sinh rõ rệt.

“Ai vậy?” Giai Giai hỏi.

“Em trai của một người bạn.” Đỗ Tuấn lau mồ hôi trên trán cô nàng, thúc giục: “Về được rồi chứ?” Anh ta thật sự không muốn thừa nhận, nhưng phải công nhận đã bị Diệp Ấn Dương đoán trúng, giờ này mình bắt đầu buồn ngủ thật.

May là Chương Như cũng nhớ ngày mai mình còn có việc, liền lấy áo khoác, xách túi rồi gọi mọi người giải tán. Ra ngoài lại chạm mặt cậu sinh viên kia, trông cậu ta non nớt, ngây ngô, gặp mấy cô nàng ăn mặc mát mẻ một chút đến mắt cũng không dám nhìn thẳng.

Cậu ta lễ phép chào Đỗ Tuấn rồi đi ngay. Chương Như cũng chẳng để tâm, mãi đến sáng hôm sau ngủ dậy mới thấy Giai Giai nhắn cậu sinh viên tối qua là em trai của bạn gái cũ Diệp Ấn Dương.

[Nghe nói đang học đại học ở Quảng Châu, gia cảnh cũng bình thường.]

Chương Như vừa rửa mặt vừa trả lời: [Ồ.] Thái độ không mấy bận tâm. Cái cô đang gấp hơn là muộn giờ rồi, thế là vội vàng gọi điện cho Văn Hòa: “Đợi chị 30 phút, chị đến ngay!”

Mất hơn 10 phút trang điểm làm tóc, Chương Như hấp tấp lái xe đi đón Văn Hòa. May mà đường không kẹt, đón được rồi hai người chạy thẳng sang Lệ Loan đưa bà ngoại đi ăn một bữa sáng kiểu Quảng đúng điệu.

Cuối tuần, quán xưa đông nườm nượp, may là Chương Như đã nhờ người giữ bàn sẵn. Ai ngờ lại trùng hợp gặp Diệp Ấn Dương.

“Sếp Diệp.” Chương Như tươi cười bước tới chào.

Diệp Ấn Dương cũng thấy cô: “Cũng đến uống trà à?”

“Vâng.” Chương Như cười híp mắt: “Ông bà nội của anh ạ?”

Diệp Ấn Dương gật đầu, còn chưa kịp nói gì, Chương Như đã nhanh nhẹn lễ phép chào ngay: “Ông nội, bà nội, cháu là Chương Như, đồng nghiệp của sếp Diệp ạ.”

“Chào cháu.” Hai cụ cũng gật đầu đáp lại. Cô gái nhỏ tươi cười rạng rỡ, nhìn là thấy vui mắt: “Cháu cũng đến ăn sáng à?”

“Dạ vâng, đồ ăn chỗ này ngon chứ ạ?”

“Ngon, quán này mở lâu lắm rồi.” Hai cụ tưởng lần đầu cô đến, còn nhiệt tình giới thiệu: “Quán này tên là Chương Ký, vị Quảng Châu khá chuẩn, cháu cứ gọi thoải mái không sai được đâu…”

Diệp Ấn Dương vừa rót trà cho bà nội vừa lên tiếng: “Nhà hàng này nhà cô ấy mở đó.”

Chu Ái sửng sốt, Chương Như, Chương Ký, bảo sao trùng hợp thế: “Thật là khéo quá.”

“Dạ, nghe sếp Diệp bảo ông bà hay ghé qua chơi, cảm ơn ông bà đã ủng hộ nhà cháu ạ.” Chương Như rất có chừng mực, không làm phiền lâu, chỉ nói đôi câu khách sáo rồi vui vẻ rời đi.

Chẳng mấy chốc, trên bàn bọn họ lại có thêm một đĩa bánh cuốn.

“Hình như chúng ta đâu có gọi món này?” Chu Ái lật thực đơn, nhớ rõ các món đã lên đủ rồi, hôm nay họ cũng không gọi bánh cuốn.

Điện thoại Diệp Ấn Dương sáng lên, hiện ra tin nhắn: [Sếp Diệp đừng khách sáo nha, anh mời em cà phê thì em mời anh điểm tâm, coi như huề.] Anh ngẩng đầu nhìn, bắt gặp Chương Như đang cười tươi rói với mình.

“Cô bé kia tặng hả?” Ông nội hỏi.

Diệp Ấn Dương gật đầu.

“Vậy thì thử xem, dù sao cũng là tấm lòng của người ta.”

Diệp Ấn Dương cầm đũa gắp phần bánh cuốn chia cho người nhà trước, sau đó mới tới lượt mình. Bánh cuốn gà gừng, nhân tôm tươi và thịt gà muối rắc thêm chút gừng với rau thơm. Lớp bánh mỏng tang, ăn vừa mềm vừa dai, trơn tuột trong miệng.

Nhà hàng lâu đời mang phong cách cũ, có thể nói hơi lỗi thời, không sang chảnh như ở bên Hoàng Phố. Ở đây bàn nào cũng kín, khách đa phần là người lớn tuổi, hơn nữa toàn là khách quen. Mấy quản lý hay nhân viên chạy bàn đi ngang qua đều có người nhận ra.

Quay lại thì thấy Chương Như đang đứng cạnh cầu thang làm nũng với một quản lý nữ, thân mật gọi là “chị Lan”, trông thân nhau như hai chị em.

“Cô bé này thú vị nhỉ, rất cởi mở.” Ông nội nhận xét.

Diệp Ấn Dương gật đầu: “Tính cách cô ấy rất tốt.” Chương Như ở ngoài đời quả thật rất dễ tạo thiện cảm, một chút duyên dáng ngược lại khiến cho người ta thấy cô hoạt bát, tươi tắn hơn.

Chỉ là nếu không biết giữ chừng mực thì dễ thành lả lơi suồng sã, bất cứ lúc nào cũng có khả năng vượt ranh giới nguy hiểm.

Ăn xong chuẩn bị tính tiền, ra quầy mới phát hiện đã được giảm giá, Diệp Ấn Dương gửi tin nhắn cho cô: [Cảm ơn.]

[Có gì đâu ạ~ Bao giờ anh rảnh thì viết review giúp quán em là được.]

[Được, cô muốn viết như thế nào?]

[Để em viết cho!] Chương Như nhắn xong thì chạy lại, cầm luôn điện thoại anh bấm lia lịa.

Anh liếc nhìn quanh: “Trước cô từng làm ở đây à?”

“Dạ vâng.” Chương Như chỉ vào phía văn phòng: “Em từng ngồi đó hơn nửa năm.”

“Quản lý tài chính?”

“Em chỉ làm kế toán thôi, chứ quản lý tài chính là anh trai em.” Vừa nói vừa cúi đầu gõ chữ, còn chụp thêm mấy tấm ảnh không gian quán, sau đó mới trả lại điện thoại cho anh, xong xuôi cô nghiêng người cúi chào ông bà anh một góc 90 độ chuẩn không cần chỉnh: “Cháu cảm ơn ông bà ạ, ông bà đi thong thả, lần sau lại ghé quán nha.” Khéo léo, lễ phép, còn duyên dáng hơn cả nhân viên lễ tân.

“Cô bé đó phụ trách mảng gì thế?” Ra khỏi nhà hàng, ông cụ Diệp không nhịn được tò mò.

“HR, tạm thời điều qua bộ phận cháu hỗ trợ.”

“Vậy à, ông thấy tính cô bé ấy hợp với việc giao tiếp đấy.”

Điểm này Diệp Ấn Dương cũng đồng ý: “Cô ấy có cách riêng của mình.” Chưa chắc đã bài bản nhưng lại hiệu quả.

Xe lăn bánh ra tới đường lớn, Diệp Ấn Dương nhắc thêm: “Ông từng gặp cô ấy rồi, lần ở bệnh viện, cô ấy chính là người bắt kẻ quấy rối trong phòng siêu âm đấy.”

Ông cụ vỗ trán: “Bảo sao ông thấy quen quen.”

“Bắt kẻ quấy rối gì cơ?” Bà nội Chu Ái hỏi, nghe bọn họ kể chuyện Chương Như dám đối đầu với lưu manh, “Con bé này to gan thật.” Chỉ là hơi liều, nghe mà vừa thán phục vừa không khỏi nghĩ mà sợ.

Xe rẽ vào con hẻm nhỏ, Chu Ái bỗng nhớ đến Hà Oánh: “Bà nhớ trước đó cô bé ấy từng quen một người, cũng suýt tính đến chuyện cưới hỏi rồi, sau không hiểu sao lại chia tay…”

Nhưng hình như vẫn chưa chấm dứt hẳn: “Đối phương trông thế nào?”

Diệp Ấn Dương nhớ lại, hôm cùng Chương Như đi ăn, trên Đông lộ Long Tân anh từng thấy một gã đàn ông: “Đầu trọc, da hơi ngăm.” Khi ấy còn lôi kéo giằng co với Hà Oánh nhưng vừa thấy anh liền buông tay.

“Chắc đúng là người đó rồi.” Chu Ái cũng từng gặp, xác nhận người yêu cũ của Hà Oánh trông như vậy thật: “Nếu vậy thì thôi không gặp nữa, bà sẽ tìm xem còn ai phù hợp hơn không, còn chuyện của cô bé ấy cháu đừng kể lung tung. Một là chưa chắc chắn, hai là hai nhà cũng quen biết, bà ngoại con bé ngày xưa ở trong bệnh viện từng giúp đỡ bà nhiều… Có khi con bé có nỗi khổ riêng, giúp con bé giấu diếm cũng được.” Nhưng mà chưa dứt khoát với người cũ mà đã đi xem mắt thì đúng là hiếm thấy.

Diệp Ấn Dương gật đầu: “Cháu hiểu.” Thật ra ngay từ lần đầu gặp, trước khi Hà Oánh hốt hoảng bỏ đi, anh đã loáng thoáng nghe thấy trong điện thoại đối phương gọi cô ấy là “vợ”, chỉ là lúc đó ồn quá nên anh không chắc chắn lắm.

Xe dừng đèn đỏ, Diệp Ấn Dương mở điện thoại ra xem lại phần review, chỉ toàn những lời khen có cánh của Chương Như, còn đặc biệt thêm câu quán có nhiều người đẹp phục vụ.

Nhớ lại cả sảnh toàn các chú các bác, anh thật sự không hiểu cô viết vậy cho ai đọc.

Editor có lời muốn nói:

Hoá ra Đỗ Tuấn hơn sếp Diệp vài tuổi, ban đầu tui cứ tưởng bằng tuổi nhau cơ, thôi thì coi như bạn vong niên đi ha =)))Chu Minh Sơ và Văn Hoà là nam nữ chính trong bộ truyện khác của tác giả, tên là Hoa Đô không nóng nựcTô Đình và Chương Tuyết Dương cũng có câu chuyện riêng trong Chuyện tình Quảng Phủ.

 

Bình Luận (0)
Comment