Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 19

“Đêm hôm khuya khoắt.”

Cuối tuần, Chương Như với Văn Hòa đưa bà ngoại đi dạo quanh Quảng Châu, từ công viên hồ Lệ Loan ra bờ sông Châu Giang rồi lên cả tháp Quảng Châu.

Ban đầu họ còn lo bà sợ độ cao, ai ngờ vừa lên vòng quay khổng lồ bà đã đứng dán vào cửa kính nhìn xuống, còn quay sang bảo Văn Hòa: “Chà, chỗ này vui đấy. Năm xưa ba mẹ cháu cũng từng đến đây làm công, hình như ở Bạch… Bạch…”

“Bạch Vân ạ?” Chương Như nhắc.

“Ừ đúng rồi, Bạch Vân. Hồi đó có mấy xưởng do người Hồng Kông mở, làm đồ da.” Trí nhớ của bà cụ cực tốt, tuổi đã cao mà vẫn còn minh mẫn, răng không rụng cái nào, tóc chải gọn gàng, đôi khuyên vàng cũ trên tai sáng loáng như mới.

Hôm bà trở về quê, Văn Hòa mua tặng bà một đôi khuyên mới. Trước khi lên xe bà còn dặn dò: “Cháu cứ yên tâm làm việc, rảnh thì về thăm, đừng lo cho bà.” Rồi bà nắm tay Chương Như: “Mấy hôm nay làm phiền cháu rồi, lần sau tới chỗ bà chơi bà nấu cơm cho ăn nhé.”

“Dạ được, lần sau cháu với Văn Hòa cùng về ạ.” Chương Như đứng cạnh nghe hai bà cháu trò chuyện, đợi đến lúc bấm căn cước qua cổng, cô dõi mắt nhìn theo bóng dáng bà cụ đi xa dần.

Trên đường về, Văn Hòa kể với Chương Như: “Bà em khen chị tốt bụng đấy.”

“Có gì đâu.” Chương Như khiêm tốn: “Em với bà cũng tình cảm phết ha, bà còn gọi em là bé cưng nữa, chị nghe thấy rồi nha.”

Văn Hòa bật cười, có chút ngượng ngùng khi nhớ lại chuyện cũ: “Thật ra hồi nhỏ em sống tốt lắm, tính cách cũng hoạt bát nữa.” Tuy là đứa trẻ nhà quê nhưng ba mẹ cô thường xuyên gửi tiền về, mỗi lần về còn mua quần áo mới, đồ chơi mới cho cô nữa, thế nên có đợt cô rất được bạn bè ghen tị, bản thân cũng hay vui vẻ cười nói.

“Thế sau này tại sao tính cách lại thay đổi?”

Văn Hòa im lặng hồi lâu: “Thật ra chuyện này em cũng khó nói rõ…” Đại khái là do xung quanh có vài vị trưởng bối thích quan tâm chuyện của người khác, ăn mặc đẹp một chút thì bị kêu là phù phiếm, mua đồ ăn vặt thì bị chê là tham ăn, cười to một tí cũng bị mắng mỏ.

Chương Như nhíu mày: “Đúng là có những người đáng ghét thật, chị cũng từng gặp rồi.”

“Chị cũng từng bị sao?” Văn Hòa hơi bất ngờ.

Chương Như gật đầu: “Đương nhiên.” Có lẽ do từ nhỏ cô vốn nghịch ngợm, có một người trong họ cứ nghi ngờ đầu óc cô không bình thường. Có năm cả nhà về từ đường ăn cơm, người đó không nhịn được nói: “Suốt ngày cười ngớ nga ngớ ngẩn, không biết mẹ mày chết rồi à? Sau này mày chỉ là đứa mồ côi mẹ thôi hiểu không?”

Trong khi Chương Như sững người, mặt mũi nóng bừng thì bất ngờ bị ai đó kéo mạnh ra sau lưng: “Liên quan quái gì đến ông? Bảy chục tuổi đầu liệu mà lo thân mình trước đi, cút ngay!” 

Đó là lần đầu tiên cô nghe thấy Chương Tuyết Dương văng tục, trong đầu còn ngẩn ngơ nghĩ: Giọng Chương Tuyết Dương lúc vỡ giọng thật là khó nghe, y chang vịt đực vậy: “Nhưng mà sau đó chẳng ai dám nói thế với chị nữa, hê hê.” Chương Như cười đắc ý.

Văn Hòa cũng cười theo: “Thật tốt quá.” Cô ấy chợt hiểu thêm về Chương Như – một người tràn đầy sức sống, năng lượng cảm xúc mạnh mẽ, có lẽ vì từ nhỏ đã được bảo vệ và nhận được nhiều tình yêu thương cho nên chính nghĩa trong lòng cũng trong trẻo hơn người khác.

Người như thế chắc chẳng có bao nhiêu phiền não. Văn Hòa đang nghĩ vậy thì chợt nghe thấy Chương Như hỏi: “Em biết chơi cầu lông không?”

“Cầu lông á?” Văn Hòa nghĩ một lát: “Trước em có chơi nhưng lâu lắm rồi. Chị muốn đi đánh cầu ạ?” Cô ấy liếc đồng hồ, giờ đã hơi muộn rồi.

Chương Như ngó ra ngoài cửa kính: “Hôm nay thì chưa, trước tiên phải đi sắm đồ đã.” Nói xong cô bẻ tay lái, rẽ vào trung tâm mua sắm Hoa Thành mua một đống dụng cụ.

Hôm sau đi làm, Chương Như bận rộn cả buổi sáng, lúc ra phòng trà giải lao một lát thì thấy Diệp Ấn Dương đang đứng nói chuyện với tổng giám đốc phòng Kinh doanh Chu Minh Sơ ngoài hành lang, trông khá thân thiết.

Liếc nhìn gương mặt đầy chán đời của Chu Minh Sơ, Chương Như không hiểu sao hai người lại hợp cạ được. Đợi anh ta đi rồi, cô mới vội bám theo Diệp Ấn Dương: “Sếp Diệp, anh với sếp Chu thân lắm sao?”

Diệp Ấn Dương trông thấy cô ôm cái cốc vàng khè, bên trên khắc chữ giống hệt tên WeChat: “Có chuyện gì à?”

“Có ạ, em muốn nhờ anh giúp một việc.” Cô lon ton theo anh vào văn phòng, thấy trên bàn có ấm trà mới bèn rót cho mình một cốc: “Chuyện về Văn Hòa bên lễ tân ý ạ, cô ấy muốn chuyển sang bên Kinh doanh. Anh có thể phím trước với sếp Chu một tiếng được không, bảo là cô ấy cũng rất ưu tú, chăm chỉ chịu khó lắm.”

Cái cốc kia nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt, nhưng Diệp Ấn Dương vẫn giữ phép lịch sự không nói. Chuyện của Văn Hòa thì anh từ chối thẳng: “Muốn chuyển bộ phận thì tự nộp đơn, không cần rườm rà như vậy.”

“Nhưng bọn em sợ sếp Chu không chịu…” Chương Như khó xử.

“Tại sao lại sợ cậu ta từ chối?”

“Tại… sếp Chu khó bắt chuyện quá?”

Diệp Ấn Dương suy nghĩ một chút. Đúng là tính tình Chu Minh Sơ hơi lập dị nhưng không đến nỗi cố tình làm khó người khác: “Bộ phận kinh doanh không đòi hỏi quá cao nhưng cần sự kiên nhẫn và bền bỉ. Cứ để cô ấy chuẩn bị rồi trực tiếp nói chuyện với tổng giám đốc Chu. Chỉ cần hiểu biết rõ về nghề và có thành ý thì không vấn đề gì. Không cần thiết phải đi nhờ vả cho lắm, đôi khi còn phản tác dụng.”

“Vầng… để em bảo cô ấy thử làm vậy xem.” Chương Như cúi đầu nhắn tin cho Văn Hòa, tiện thể uống cạn một bình trà của anh. Đúng lúc hệ thống OA nhảy ra thông báo – đơn xin nghỉ việc của Lý Du.

Chuyện này đã được lường trước, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy. Cô ngẩng lên nhìn Diệp Ấn Dương, kể lại cho anh nghe.

Anh chẳng có biểu cảm gì đặc biệt: “Nên làm gì thì làm vậy, cứ theo đúng quy trình.”

“Dạ rõ.” Chương Như lại chôm thêm một tách trà rồi quay về chỗ tiếp tục làm việc.

***

Chỉ mất hai ngày, đơn xin nghỉ của Lý Du đã được duyệt. Có lẽ bản thân anh ta cũng không ngờ lại nhanh như thế. Nghĩ đi nghĩ lại thấy offer mới cũng chẳng đáng, anh ta bèn tranh thủ giờ cơm trưa đến tìm Chương Như nói chuyện nhưng bị cô cười hề hề đánh trống lảng. Càng nghĩ càng hối hận, anh ta liền rủ Vệ Tiểu Ba đi nhậu, hôm sau có buổi họp nhỏ, Vệ Tiểu Ba nhắc đến chuyện này với Diệp Ấn Dương.

“Thật ra Lý Du cũng không muốn đi đâu, chỉ là thấy mình ở công ty bao năm mà lương cấp bậc vẫn…”

“Cậu thấy ai thích hợp để thay thế vị trí đó?” Diệp Ấn Dương lật sang một trang, cắt ngang lời Vệ Tiểu Ba.

Vệ Tiểu Ba ngớ ra: “Không tuyển ngoài ạ?”

“Ưu tiên chọn nội bộ.” Diệp Ấn Dương suy nghĩ rồi nói: “Dưới Phùng Thiền có người tên Âu Dương Ưng trước cũng từng làm mảng đối ngoại rồi đúng không?”

Nếu anh không nhắc, Vệ Tiểu Ba cũng quên mất: “À vâng, Âu Dương Ưng giỏi tiếng Anh lắm. Lúc mới đầu vào làm ở mảng đối ngoại, sau này… vì một số chuyện nên mới bị điều sang bên đóng gói vật liệu.” Ngẫm lại thì quả thật đây là một người có năng lực, chỉ có điều hơi thẳng tính, dễ đắc tội với người khác.

Diệp Ấn Dương suy tư một lúc rồi nhìn sang Chương Như: “Hai người thử trò chuyện với cậu ấy xem, nếu ổn thì để trực tiếp cậu ấy bàn giao với Lý Du.”

“Vâng.”

Ra khỏi văn phòng, Chương Như liền hỏi Vệ Tiểu Ba: “Nãy anh Ba còn định nói gì nữa đúng không? Sao Âu Dương Ưng lại bị chuyển đi ạ?”

Vệ Tiểu Ba biết không giấu được cô, bèn khai: “Vì cậu ta ép giá gắt quá, hiệu suất công việc cũng hơi chậm.” Cho nên mới bị giám đốc cũ đẩy đi. Thêm nữa Âu Dương Ưng vốn chẳng có tham vọng gì, cứ chạy việc lặt vặt dưới trướng Phùng Thiền, lâu dần chẳng còn mấy ai nhớ tới.

Ép giá gắt quá sao, Chương Như nhếch miệng cười, văn vẻ thế thôi chứ nói thẳng ra là chặn đường ăn hoa hồng của người khác.

Hai người đi ra ngoài, thấy chỗ ngồi của Lý Du lại trống trơn, Vệ Tiểu Ba thở dài: “Sếp Diệp quyết đoán thật.”

Chương Như vỗ vai anh: “Không sao đâu anh Ba. Có ai chịu làm một công ty cả đời đâu, người đến người đi là chuyện bình thường.”

Còn về phần Lý Du, bảo xui cũng không hẳn, chỉ là tham vọng nhiều quá. Trên đời vốn không có công việc nào hoàn hảo trăm phần trăm, lấy đơn xin nghỉ ra để mặc cả đúng là điều dại dột nhất, nhất là đối với lãnh đạo kiểu ngoài mềm trong cứng như Diệp Ấn Dương, chọn sai thời điểm thì một lần thôi cũng đủ đập mặt vào tường không quay đầu được nữa.

Nhìn lại Diệp Ấn Dương, tưởng hiền hòa ai ngờ lại quyết liệt như vậy. Nếu cần điều động quan hệ anh nhất định sẽ điều động, nhân viên lấp lửng không trung thành anh cũng có thể bỏ ngay, không hề dễ nói chuyện như những gì anh thể hiện ra bên ngoài. Người như vậy Chương Như không hiểu được, nhưng chắc chỉ cần “tiếp xúc sâu” là hiểu thôi.

Thở dài thườn thượt kiểu già đời, cô thấy ngành Thu mua chẳng khác nào một vũng nước sâu, định nhắc Chương Tuyết Dương một tiếng lại sợ anh bơ mình, thế là tối về bèn gọi cho Tô Đình hỏi thử: “Bên nhà hàng giờ còn vụ ăn chia hoa hồng không?”

Tô Đình nhớ tới lời Chương Tuyết Dương: “Anh em bảo nước trong quá thì không có cá, không để người ta kiếm chác tí thì không tồn tại nổi, khoản thu nhập xám ấy không bao giờ cắt sạch được.”

“Ồ, ra vậy…” Chương Như lơ mơ hiểu: “Chị hồi phục ổn chưa?”

“Khá ổn, chị cảm thấy mình hồi phục rồi.”

“Thế hôm nào mình đi bar đi, ở Thâm Quyến vui lắm. Nhưng đừng để anh em biết nha, có gì em qua đón, khuya thì về nhà em ngủ.”

“Ừ.” Tô Đình khẽ đáp: “Anh em về rồi, để lúc khác nói tiếp nhé.”

Gan có chút éc thế thôi à, Chương Như quẳng điện thoại rồi đánh một giấc tới sáng.

Hôm sau đi làm, tình cờ gặp Diệp Ấn Dương ở bãi xe, cô lon ton theo anh lên tầng năm: “Sếp Diệp, tối qua anh có đi đánh cầu không?”

“Không.”

“Ở lại tăng ca ạ?”

“Cũng không.”

“Ồ, thế thì anh…”

Diệp Ấn Dương dừng ở cửa văn phòng: “Gửi cho tôi phiếu ghi chép hiệu suất và toàn bộ quá trình làm việc của Đinh Khải Thuỵ từ khi vào công ty đến giờ, cả đánh giá của phòng nhân sự về tình hình của cậu ta nữa. Buổi sáng làm xong được không?”

Chương Như tính toán thử: “Chắc phải chiều mới xong ạ, sáng bên kia có buổi đào tạo.” Cô suy nghĩ một lúc: “Giờ em đi làm luôn cũng được, đào tạo 10 giờ mới bắt đầu, còn một tiếng để xử lý trước phần tài liệu. Chiều em cố gắng gửi báo cáo đánh giá cho anh sớm được không?”

“Được, vất vả rồi.” Diệp Ấn Dương bước vào văn phòng, lúc ngồi xuống, anh vô thức nhìn ra ngoài. Chương Như nãy còn lon ton theo sau, giờ đã quay về bàn làm việc, chắc phải gấp rút làm báo cáo nên hôm nay không còn mấy thủ tục “khấn vái” như thường lệ, lịch vạn niên cũng chưa kịp xé, chỉ tập trung nghiêm túc nhìn màn hình.

Trước khi cô kịp quay lại, Diệp Ấn Dương đã thu lại ánh mắt, bắt đầu một ngày bận rộn.

Bận nhất chính là thứ Sáu mà nhàn nhất cũng là thứ Sáu. Dù sao làm xong công việc hôm nay là đến cuối tuần, trước kỳ nghỉ ngơi làm gì cũng thấy hiệu quả hơn.

Chương Như làm rất nhanh, buổi chiều vừa đi làm được một tiếng đã gửi tài liệu sang cho Diệp Ấn Dương. Cô vừa quay về đã thấy tin nhắn của Đỗ Tuấn hỏi cuối tuần có đi đánh cầu không.

Chương Như xác nhận trước: [Sếp Diệp cũng đi chứ?]

[Chứ không phải cô đi đánh với tôi à?] Đỗ Tuấn cười cô rồi lại dặn dò: [Cậu ấy có đi, nhưng ngày mai nhớ đừng có bán đứng tôi, cứ nói là tình cờ gặp thôi.]

[Anh yên tâm, tôi đâu phải kiểu bán đứng bạn bè.] Chương Như liếc về phía văn phòng. Diệp Ấn Dương đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, chắc đang xem báo cáo hiệu suất cô vừa gửi.

Cô đảo mắt quan sát văn phòng yên tĩnh một lượt, bắt gặp Đinh Khải Thuỵ mặc áo sơ mi phối với quần kẻ ô vuông, phong cách mang hơi hướng dân kỹ thuật, trong đầu chợt hiện lên bốn chữ: Thật biết dùng người.

Tối về tắm rửa xong, Chương Như thay bộ đồ thể thao mới mua, cầm vợt đứng trước gương thử làm một cú vung tay. Chuẩn không cần chỉnh, nhìn cái dáng thôi đã thấy ngầu rồi!

Sáng hôm sau, cô thức giấc vì bị con mèo nhà mình ịn mông lên mặt.

Chương Như không rõ mèo nhà người khác thế nào, chứ từ ngày bị thiến xong, nhóc Cá nhà cô đêm nào cũng đứng đầu giường gào khóc, thỉnh thoảng còn d*ng ch*n khoe cái mông trụi lủi. Cô vừa phủi lông mèo trên miệng vừa tức tối nhảy ra khỏi giường, đánh răng rửa mặt xong lao thẳng đến sân cầu.

Lúc Diệp Ấn Dương tới nơi, Chương Như đang hăng hái luyện tập với người khác. Thấy anh đến, cô còn vẫy tay chào thật to: “Sếp Diệp!”

Diệp Ấn Dương liếc nhìn Đỗ Tuấn, mặt anh chàng tỉnh bơ: “Tình cờ gặp nên gọi qua luôn.”

Hôm nay đánh đôi, bốn người một sân. Chương Như đang tập với một tay bán chuyên, bước chân loạn là loạn xạ, hiển nhiên đánh cầu nghiệp dư quen rồi mà còn mạnh miệng: “Sếp Diệp ơi, lát nữa em solo với anh nha, em đánh giỏi lắm đó!”

Đỗ Tuấn dọa: “Cô nghiêm túc hả? Solo với cậu ấy, cậu ấy đập mấy quả là gãy vợt luôn đấy.”

Diệp Ấn Dương đứng một bên quấn băng tay, thấy Chương Như phát bóng còn không đứng vững, anh chẳng nói gì nhiều, chỉ quay sang Đỗ Tuấn: “Cậu kèm cô ấy đi.”

Trận đánh đôi bắt đầu, Đỗ Tuấn phải kéo theo Chương Như gà mờ, hai người chạy trước chạy sau, thỉnh thoảng còn va vào nhau. Ban đầu Chương Như còn cố dùng sức để đỡ được vài quả, nhưng đến khi đối thủ liên tục phát cầu, cô gần như kiệt sức, ngồi bệt xuống sân xém tí nữa là nằm luôn.

“Đuối rồi hả?” Đỗ Tuấn đưa cho cô chai nước, cằm hất về phía Diệp Ấn Dương: “Cô tính thi với cậu ta á? Người ta chơi cầu từ bé, hồi đại học còn làm cả trọng tài, muốn dùng cái này để cua đàn ông hả, em gái à, chắc em lựa nhầm đường rồi.”

Thời gian nghỉ rất ngắn, đối thủ bên kia hỏi: “Đánh tiếp không?”

“Đánh chứ!” Chương Như tu xong chai nước, đứng dậy lại vác vợt lên.

Cứ đến mà tra tấn tôi đi, Chương Như nghĩ. Đỗ Tuấn không ngờ cô lì như vậy, còn Chương Như thì lần đầu biết đánh cầu cũng có thể mệt như chó thế này.

***

Kết thúc trận đấu, cô chạy đi tìm Diệp Ấn Dương. Anh đang cầm điện thoại đọc tin nhắn, Hà Oánh nhắn hỏi anh có rảnh không, muốn gặp mặt nói chuyện.

Địa điểm lại ở ngay gần sân cầu. Diệp Ấn Dương trả lời, đúng lúc nghe thấy Chương Như ở bên cạnh than thở tay đau. Anh khoác áo lên vai, bình thản nói: “Cách cô phát lực có vấn đề, đập cầu đừng dồn hết lực vào cổ tay, dùng nhiều sức quá dễ bị đau.”

“Vậy làm sao để tránh dùng lực cổ tay ạ? Sếp Diệp dạy em đi.”

Diệp Ấn Dương dựng cổ áo lên, lạnh nhạt đáp: “Tôi không phải huấn luyện viên, không dạy bài bản được.” Anh vốn không phải kiểu người ham chiến thắng, nhưng đối diện với Chương Như, vậy mà không thể không lạnh lùng buộc cô giữ khoảng cách.

“Đi luôn à?” Đỗ Tuấn hỏi: “Không đi ăn cùng nhau sao?”

“Có việc rồi, để lần sau đi.” Diệp Ấn Dương nói đi là đi, để lại Chương Như nhìn Đỗ Tuấn bằng ánh mắt ai oán.

“Sao? Còn chưa bỏ cuộc à?” Đỗ Tuấn nhìn đồng hồ, đánh cầu lông nửa ngày mà chẳng có tiến triển gì: “Tôi phải ghé công ty một chuyến, cô tự lái xe về được không? Nếu tay đau thì tôi gọi tài xế hộ cho nhé?”

“Không cần đâu, tôi chưa yếu ớt đến vậy. Anh cứ đi đi, tôi nghỉ một lát rồi về.” Chương Như thấy hơi hụt hẫng, ngồi ngẩn ra ở sân thêm một lúc, cuối cùng thay đồ rồi đội mũ rồi rời đi.

Tay đúng là hơi đau thật nên Chương Như không dám lái quá xanh. Đến một ngã rẽ, cô bất ngờ trông thấy chiếc Volvo xám của Diệp Ấn Dương đỗ trong bãi.

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô cũng quành vào trong, đi vòng vòng một lúc thì thấy anh đang ngồi đối diện với Hà Oánh trên tầng hai của một quán cà phê.

“Tôi muốn hỏi anh lý do, là vì cô gái lần trước sao?” Hà Oánh nhìn Diệp Ấn Dương.

“Ai cơ?”

“Vị đồng nghiệp nữ kia của anh ấy.” Hà Oánh cực kỳ ấn tượng với Chương Như, một cô gái xinh đẹp lại hoạt bát: “Anh từ chối tôi vì mối quan hệ với cô ấy sao?”

Diệp Ấn Dương hơi nhíu mày: “Không phải.”

Hà Oánh khẽ mỉm cười: “Tôi cũng đoán vậy.” Vụ bao cao su và nước hoa trước đó cô ấy đã từng suy nghĩ rất lâu, ví dụ như anh có fwb hay không chẳng hạn, nhưng sau khi gặp Chương Như, cô ấy cảm thấy hai người chỉ đơn thuần là đồng nghiệp vì dù sao thoạt nhìn cũng không mờ ám đến thế.

“Thật ra tôi đã đoán được một chút, cái người anh nhìn thấy ở Đông lộ Long Tân kia quả thật chính là người yêu cũ của tôi, nhưng không phải tôi vẫn chưa dứt khoát với gã ta, chỉ là… chỉ là tôi bị gã điên đó đeo bám…” Nhắc đến chuyện này, giọng Hà Oánh bắt đầu hơi run.

Diệp Ấn Dương nhíu mày: “Đây là chuyện riêng của cô, không nhất thiết phải nói với tôi.”

Hà Oánh cụp mắt, cô cho rằng mình nên thẳng thắn với anh chuyện này, một là giải thích bản thân không dây dưa với tình cũ, hai là thật sự cảm thấy Diệp Ấn Dương là một đối tượng không tồi, nếu có khả năng cô vẫn muốn tiếp tục tiếp xúc với anh: “Vậy anh…”

Diệp Ấn Dương cầm điện thoại lên: “Đợt này E-Health có một vụ đấu thầu máy phân tích, tôi thấy nhà máy các cô cũng nộp hồ sơ.”

“Nhưng tổng sản lượng rất thấp, vậy mà cũng ảnh hưởng sao?” Hà Oánh hơi do dự.

“Vụ thầu này bên cô không qua được đâu. Bất kể là sản lượng hay thông số đều không đạt yêu cầu kiểm soát chất lượng. Tôi tới đây vì muốn nói, nếu cô cần, tôi có thể giới thiệu cho cô một công ty chuyên làm thiết bị nhãn khoa khác, sản phẩm bên cô chắc sẽ hợp với tiêu chuẩn của họ hơn.”

Diệp Ấn Dương nghiêng đầu liếc sang một bên rồi cầm điện thoại nhắn cho Chương Như: [Đừng núp nữa, tôi thấy cô rồi.] Cô vừa bước vào anh đã phát hiện ra rồi, cái dáng vẻ đeo giày cao gót mà vẫn cố tình bước nhẹ ấy trông gượng gạo vô cùng, lén lút lướt qua như ma vậy, tưởng cái cột che được mình chắc.

Mí mắt phải của Hà Oánh khẽ giật: “Tôi đến đây không phải vì chuyện này…” Cô ấy nhìn Diệp Ấn Dương, anh ngồi thẳng lưng nhắn tin, nhắn xong ngẩng đầu nhìn cô, giọng điệu vẫn bình thản.

Ngón tay Hà Oánh siết chặt cốc, bỗng dưng không biết nên nói gì, khi đang cố sắp xếp lại suy nghĩ thì điện thoại bỗng reo lên. Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Hà Oánh!” Quay đầu nhìn, người đến là gã bạn trai cũ đầu trọc oan hồn bất tán kia: “Rẻ mạt thật đấy Hà Oánh, người ta đã nói không muốn tiếp tục mà cô còn bám riết sao?”

“Mã Xuyên, chúng ta đã chia tay rồi!” Vừa nhìn thấy gã, cả người Hà Oánh run lẩy bẩy, ký ức bị gã quấy rầy ngày đêm tràn về. Cô ấy đứng bật dậy muốn đi lại bị gã ép xuống ghế một cách thô bạo: “Đi đâu? Cô nhìn lại bộ dạng rẻ rúng này mà xem. Với lại tôi đã đồng ý chia tay chưa? Cô còn dám chạy sang tận Quảng Châu, cho dù ra nước ngoài ông đây vẫn lôi về được!”

Chương Như vốn định chuồn lẹ, vừa thấy bên này ầm ĩ bèn sấn lại, vừa tới đã thấy Hà Oánh bị đẩy qua đẩy lại, Diệp Ấn Dương cũng phải đứng dậy can: “Có gì thì nói, đừng động tay động chân.”

Gã đầu trọc cười khẩy: “Tôi động tay động chân với bạn gái tôi thì sao? Tôi còn ngủ với cô ta rồi cơ mà. Sao, anh cũng ngủ rồi nên muốn tranh với tôi à?” Nói xong liền kéo Hà Oánh về phía mình. Hà Oánh hoảng loạn định trốn ra sau lưng Diệp Ấn Dương, lại bị gã nửa ôm nửa lôi đi.

Nhìn Hà Oánh thét chói tai vì sợ, cả người run bần bật, Chương Như theo phản xạ hét lên: “Này! Cô ấy không muốn đi với anh, buông tay ra, đây là bắt cóc đó!”

“Cút! Cẩn thận tao tát mày đấy!” Gã trọc dùng sức đẩy khiến Chương Như hơi lảo đảo, Diệp Ấn Dương lập tức che chắn cho Chương Như, anh tiến lên đấm một cú khiến gã ta ngã dúi dụi vào bàn ghế. Hai người nhanh chóng quần nhau, may mà nhân viên quán đã gọi cảnh sát từ sớm, đội tuần tra tới kịp để khống chế tình hình.

Bọn họ bị đưa về đồn làm tường trình, mãi đến tám chín giờ tối mới ra.

Sắc mặt Hà Oánh trắng bệch, nào còn dáng vẻ tao nhã bình tĩnh như ngày đầu gặp mặt. Cô ấy trông như người mất hồn, liên tục xin lỗi Diệp Ấn Dương: “Xin lỗi, liên lụy tới anh rồi.” Sau đó lại quay sang Chương Như: “Cảm ơn cô, thật đấy.” Nếu không nhờ tiếng hét đó của Chương Như chắc cô ấy đã bị lôi đi mất rồi.

Chương Như sờ mũi: “Không có gì, nhưng… cô có cần gọi người nhà tới đón không?”

Hà Oánh lắc đầu: “Tôi không muốn để họ biết.”

“Vẫn nên nói một tiếng thì hơn.” Diệp Ấn Dương nhắc nhở: “Tình huống của cô hơi phức tạp, người nhà mà biết sẽ cảnh giác hơn.”

“Đúng đúng đúng.” Chương Như ở bên cạnh gật đầu lia lịa, gã đầu trọc tên Mã Xuyên đó đúng là đồ điên, chia tay rồi vẫn không tha. Loại tâm thần này mà không bị nhốt lại, lỡ có ngày mò tới tận nhà dọa dẫm các cụ trong nhà thì nguy to: “Tôi nghĩ cô nên nói với họ một tiếng, người một nhà đâu có gì phải giấu.”

Cô tận tình khuyên nhủ, Diệp Ấn Dương quay sang liếc cô một cái, càng nhìn càng thấy cô có dáng vẻ “bà dì khu phố” tương lai, sau này già rồi có khi tay chắp sau lưng vác loa đi khắp nơi thấy ai vứt rác bừa bãi là phải nhắc nhở một câu, ai hắt nước lung tung cũng phải lải nhải vài tiếng.

Nghe cô khuyên nhủ xong, Hà Oánh mặt cắt không còn giọt máu rời đi. Diệp Ấn Dương rút điện thoại ra gọi xe, Chương Như nhón chân nhìn anh: “Anh đi đâu thế?”

“Xe cô không cần lái về à?”

Chương Như: “Quên mất.” Hồi nãy đi cùng xe cảnh sát, giờ phải quay lại quán cà phê lấy.

“Sếp Diệp, anh không bị thương chứ?” Cô vẫn líu lo như mọi khi, dù vừa mới bước ra từ đồn công an.

“Không sao.” Diệp Ấn Dương nhìn màn hình, thấy tài xế đã rẽ vào đường, anh nói: “Đi thôi, ra bên đường chờ.”

“À à, nhưng hình như tay anh có vết thương kìa.” Chương Như vừa nói vừa đi theo anh, mải xách túi mà quên nhìn đường, gót giày bị kẹt vào khe gạch, đôi giày vốn đã lệch gót từ lúc ở quán cà phê, lần này rốt cuộc gãy hẳn khiến cô cũng bị trẹo chân theo.

Thế là một ngày vốn đã rắc rối giờ còn phải đi bệnh viện chườm đá kiểm tra, ra khỏi viện thì đã nửa đêm.

Chương Như được Diệp Ấn Dương đưa về dưới lầu, cô chớp mắt nhìn anh: “Không đưa em lên à? Em đi không nổi đâu.”

Diệp Ấn Dương cúi xuống nhìn mắt cá chân chưa hoàn toàn hết sưng của cô rồi im lặng lái xe vào khu nhà, sau đó dìu cô lên nhà.

Bước vào phòng, phong cách trang trí cực kỳ sặc sỡ như cả bảng màu bị đổ tung. Màu sắc bão hòa cao đi với nội thất hình thù kỳ lạ, tranh treo tường cũng khác thường, mang một phong cách độc lạ khó hiểu. Nhưng nhà cửa lại sạch bóng một cách bất ngờ, sạch đến mức anh chợt nhớ tới nét chữ gọn gàng của cô.

“Sếp Diệp ngồi đi, tự nhiên như ở nhà nhé.” Chương Như nhảy cà thọt trong nhà, lúc thì tìm điều khiển điều hòa, lúc lại đi rót nước cho anh, rót xong quay lại đã thấy mèo ta đang cạy túi xách của mình, đồ đạc rơi tứ tung.

“Thằng trời đánh kia!” Đến giờ cô vẫn không hiểu, người ta nuôi thú cưng thì được cưng chiều, còn cô nuôi thì thành ô sin. Cô tức giận vẽ vòng tròn trên sàn rồi dọa nó: “Bước ra là chị cắt đuôi!”

Nhóc Cá xông ra ngoạm luôn thỏi son trong túi cô không nhả, còn suýt lao vào cái chân đau của cô. Chương Như giận nghiến răng: “Má! Thích quá thì để chị gả cưng cho nó luôn, mai dắt đi đăng ký kết hôn!” Mắng xong còn phải quay sang giải thích với Diệp Ấn Dương: “Xin lỗi anh, nó không đứng đắn chút nào, có hơi ngốc tí.”

Diệp Ấn Dương đưa tay che miệng khẽ ho một tiếng: “Cô nghỉ ngơi đi, tôi về đây.”

“Đừng mà sếp!” Chương Như vất vả lắm mới dụ được anh vào nhà, nào chịu để anh đi dễ dàng như thế. Cô nhảy lò cò giữ anh lại: “Để em xử lý vết thương cho. Anh phải lo cho em cả tối nay rồi.”

“Tôi về dán miếng băng cá nhân là được, không đáng gì đâu.”

“Thế để em tìm băng cá nhân cho anh.” Chương Như nhất quyết không cho anh đi: “Đã tới nhà rồi thì phải uống chén trà, đây là tập quán của người Quảng Đông chúng em, không thì thất lễ lắm.” Cô vịn ghế sofa, một chân nhấc cao, dáng vẻ buồn cười vô cùng. Đôi mắt nhìn anh sáng quắc, trong lòng như muốn nói đã bước chân vào động Bàn Tơ thì đừng hòng thoát.

Đêm hôm khuya khoắt đến nhà riêng của phái nữ, ngoại trừ cô thì chỉ có một con mèo, Diệp Ấn Dương ngắm cái vẻ ngây ngô chẳng chút phòng bị ấy, lại nhớ đến lời Đỗ Tuấn bảo cô “ngốc nghếch”, chính anh cũng thấy cảnh giác ban đầu của mình có phần thừa thãi. Nhớ lại lúc cô cãi nhau với mèo, càng cãi càng thua, rốt cuộc chỉ được cái mồm, làm việc gì cũng chỉ được cái mã mà thôi.

“Cô muốn nói chuyện gì?”

“Nói chuyện tinh tinh thôi ạ.”

“Được thôi.” Diệp Ấn Dương bước tới, ngồi xuống chiếc ghế sofa màu hồng chóe: “Vậy trước tiên nói xem tại sao cô lại theo dõi tôi?”

Bình Luận (0)
Comment