“Thật là biết nịnh.”
Chương Như l**m môi: “Em có theo dõi anh đâu, đừng đổ oan cho người ta.”
“Vậy giải thích đi, sao cô lại xuất hiện trong quán cà phê đó?”
“Em… đi ngang qua thôi, muốn gọi một ly uống không được sao?”
Diệp Ấn Dương im lặng.
Trong phòng khách nhà Chương Như, món đồ tử tế duy nhất là chiếc bàn trà thấp bên cạnh sofa, chất gỗ đỏ, bên trên bày mấy bộ ấm chén cùng đủ các loại trà. Chú mèo tên Cá đang ngồi chồm hổm trên đó nhìn họ, chiếc cổ rụt lại, đôi mắt nheo thành hình tam giác ngược như hổ rình mồi. Ai ngờ ngay giây sau, nó thình lình trượt chân đạp phải cây chổi đánh trà, “ầm” một cái ngã lăn ra sàn, tự lăn thêm hai vòng rồi chui tọt vào gầm sofa mất hút.
Diệp Ấn Dương quay lại nhìn Chương Như: “Nếu đã không theo dõi, vậy cô lén lút làm gì?”
Anh nhìn thẳng vào cô, mắt chạm mắt. Chương Như ấp úng hồi lâu, cuối cùng nặn ra một câu: “Em chỉ sợ anh hiểu lầm thôi mà!” Dù sao cũng đang ở nhà mình, không có lý thì cũng phải có khí thế, Chương Như từ chột dạ chuyển sang bực bội, cái người này mở miệng ra là chất vấn, đây mà là nói chuyện phiếm ư? “Nè, có phải anh vừa nhìn thấy em là lập tức cho rằng em đang theo dõi anh không? Con người ta sống đừng nên đa nghi quá, chỉ là tay em đau không lái xe được, tiện đường ghé vào đó ngồi chút thôi!”
Bị cô lật ngược thế cờ, Diệp Ấn Dương vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, ánh sáng hắt lên mắt kính cũng chẳng mảy may thay đổi: “Chương Như, cô bao nhiêu tuổi rồi, nói dối vui lắm sao?”
“Em, em nói dối chỗ nào?” Chương Như tự thấy mình cũng lanh trí, cứ ngẩng cổ đấu mắt với anh.
Diệp Ấn Dương không hề nao núng: “Nếu cô nhỏ hơn mười tuổi, làm gì tôi cũng không bình luận. Nhưng đã là người lớn, làm việc phải có chừng mực. Chuyện này cô có đồng ý không?”
Dáng vẻ anh lúc bình tĩnh trông chẳng khác gì mấy người đi truyền giáo, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, trong mắt Chương Như thấp thoáng chút bối rối: “Ý anh là gì… sao tự dưng nói mấy cái này vậy.”
Khóe môi Diệp Ấn Dương khẽ nhếch lên, nghe cô lẩm bẩm cứ như tự độc thoại.
Cho rằng mình thông minh giỏi tính kế, nhưng thực ra tính toán lúc nào cũng hỏng bét, thùng rỗng kêu to chỉ dựa vào chút khí thế cứng đầu: “Chương Như, chúng ta là đồng nghiệp, hiện tại còn ở chung một phòng ban.” Diệp Ấn Dương nhắc nhở.
Chương Như bấu lấy tay vịn sofa: “Em có làm gì đâu?”
“Cô đang ảnh hưởng đến tôi.” Diệp Ấn Dương đứng dậy, chọn cách dừng lại ở thời điểm vừa phải: “Có một số chuyện không cần nói quá rõ, tôi nghĩ cô hiểu ý tôi.”
Anh tiện tay nhặt cây chổi đánh trà rơi dưới đất đặt lại lên bàn: “Đã trễ rồi, chân cô còn chưa lành, nghỉ ngơi sớm đi. Thứ hai nếu chưa đi làm được thì nộp đơn xin nghỉ bệnh.” Nói xong anh quay lưng đi thẳng, mặc kệ cô gọi thế nào cũng không dừng lại.
Cửa khép lại, Chương Như đến cả vạt áo anh còn chưa chạm được, chỉ có thể ngồi thẫn thờ nơi anh vừa ngồi.
Chẳng bao lâu, nhóc Cá lại chui ra, cái đuôi nhọn quét qua bụng dưới khiến cô chợt đau nhói, lúc đó mới phát hiện dì cả tới rồi.
Dưới lầu, Diệp Ấn Dương lái xe đi, màn hình điều khiển bật nhắc nhở: Xe sắp đến kỳ số km, cuối tháng cần đem đi bảo dưỡng.
Khoảng cách không xa, anh toàn gặp đèn xanh nên nhanh chóng quay về bãi đỗ trong khu dân cư. Lúc xuống xe đi về tòa nhà, anh thấy bên bồn hoa có đôi nam nữ đang ôm nhau hôn nhau say đắm, tới gần mới nhận ra là Vương Đông Ni.
Vương Đông Ni cũng nhìn thấy anh, gã vội đẩy người trong lòng ra: “Tổng giám đốc Diệp về muộn thế?” Nói rồi đưa mắt ra hiệu, cô gái kia bĩu môi, bỏ đi một cách miễn cưỡng. Không chào hỏi cũng không giới thiệu, mối quan hệ thế nào nhìn cái là biết liền.
Diệp Ấn Dương không có hứng thú hóng chuyện, chỉ đứng đó gật đầu chào. Vương Đông Ni hỏi: “Nghe nói ngày mai tổng giám đốc Diệp đi dự hội nghị thượng đỉnh ở Tây An à?”
Anh không phủ nhận: “Tổng giám đốc Vương cũng đi sao?”
“Tôi không nhận được thông báo, chắc bên Kinh doanh lão Chu đi. Dạo này anh ta chiếm nhiều tài nguyên, cũng giống anh thôi, đều là người được hội đồng quản trị ưu ái.” Vương Đông Ni nhếch mép, nửa cười nửa không, đồng thời cái mũi nhạy bén ngửi thấy hương nước hoa phụ nữ thoang thoảng trên người Diệp Ấn Dương.
Hai người vốn không ở cùng tòa, nói dăm ba câu xã giao rồi mạnh ai nấy về.
Hội nghị kéo dài mấy ngày liền, Diệp Ấn Dương không xuất hiện ở công ty. Chương Như chân đã bớt sưng, tập tễnh đi làm như bình thường.
Chân cẳng không tiện nên số lần đứng dậy đi tuần tra ít đi hẳn, ngay cả cơm trưa cũng nhờ Văn Hòa mua giúp.
Hai người ngồi kề nhau, Chương Như hỏi thăm chuyện điều chuyển: “Em nói chuyện với tổng giám đốc Chu chưa?”
“Chưa ạ…” Văn Hòa không tìm được cơ hội gặp riêng Chu Minh Sơ: “Nhưng tổng giám đốc Vương lại đến hỏi em có muốn sang phòng Kinh doanh không, bảo điền đơn vào bên họ, còn hứa giúp em kiếm nhiều tiền nữa.”
“Vương Đông Ni?” Chương Như lập tức nhíu mày: “Gã ta cũng tự tin ghê.” Cô vốn ghét Vương Đông Ni, Văn Hòa mà về đội gã ta chẳng khác nào dê vào miệng cọp: “Hay là em nhắn thẳng cho tổng giám đốc Chu qua OA đi? Ở công ty không gặp được thì kiểu gì cũng phải lên đó check mail chứ?”
Văn Hòa chọc chọc miếng cơm: “Em có nhắn rồi nhưng không trả lời.”
“Nhắn lúc nào?”
“Thứ Năm tuần trước.” Văn Hoà đã lấy hết can đảm gửi mail, đầu tiên là cẩn thận chào hỏi, sau đó gõ một đoạn thật cẩn thận, xóa đi viết lại mấy lần mới thấy tạm ổn. Kết quả chẳng nhận được phản hồi: “Hơn nữa… mục thông báo chỉ hiển thị đã đọc.” Lại còn ngay trong vòng nửa tiếng sau khi cô gửi.
Rõ ràng là xem rồi mà không thèm để ý, chảnh thật đấy. Chảnh như vậy làm sao ra được thành tích nhỉ, Chương Như chẳng hiểu nổi: “Chẳng lẽ bình thường anh ta cũng đối diện với khách hàng bằng khuôn mặt lạnh tanh hờ hững đấy à?”
Văn Hòa lắc đầu: “Không rõ nữa, nhưng anh ta ngồi được vào vị trí đó chắc chắn cũng có năng lực.”
Ừ thì đúng vậy. Chương Như tay trái cầm đũa, gãi gãi mũi: “Không sao, để chị đi thám thính giúp cho.”
Chiều có thời gian, cô lê chân sang phòng Kinh doanh, tình cờ gặp Khương Khương của tổ 2 đang phát kẹo chia tay: “Ơ? Cô sang đây rồi à, tôi định lát nữa qua bên kia.”
“Cô nghỉ việc hả?” Chương Như hỏi.
“Ừ, hết tháng này đi.”
“Sau định phát triển ở đâu?”
“Còn chưa biết nữa, đang tìm.” Khương Khương nói đùa: “Hay tôi xin chuyển sang phòng Thu mua nhỉ, bên đó có chỗ nào thích hợp với tôi không?”
Chương Như gật đầu đáp có: “Bên Thu mua đang thiếu người, nhưng mà sang đây thì không được đeo cái này đâu.” Cô chỉ chiếc đồng hồ Balloon Bleu trên tay Khương Khương. Hai người nhìn nhau cười, trong lòng hiểu rõ mà không nói, Khương Khương thở dài: “Thôi, tiếc là sếp Diệp không tuyển trợ lý, nếu không tôi thử ứng cử vị trí đó cũng hay.”
“Chớ nghe cô ấy nói nhảm.” Tinh Tinh BP Kinh doanh ngồi bên cạnh bật cười: “Hôm qua cô ấy còn bảo muốn xin sang tổ 1 theo sếp Chu kìa, ngày nào cũng phát bệnh đào hoa.”
Bọn họ cười đùa một lúc rồi Khương Khương lại đi phát kẹo. Đây vốn là thói quen nhỏ ở công ty, ai sắp nghỉ việc sẽ mua một ít đồ ăn đến chia cho đồng nghiệp. Hồi Chương Như định nghỉ cũng làm thế, chỉ là cuối cùng không đi nữa.
Kinh doanh quả thật lắm tiền, Khương Khương mới vào hơn hai năm, ban đầu Swarovski còn thấy đắt, giờ mua Balloon Bleu toàn chọn loại đính kim cương: “Cái đó gần 80 nghìn tệ, cô ấy vừa mới tậu đấy.” Tinh Tinh kể.
“Gắn kim cương đẹp mà, đã mua thì mua hẳn loại xịn.” Chương Như ngồi xuống chỗ bên cạnh Tinh Tinh, hai người ríu rít nói chuyện.
Tinh Tinh cũng có ấn tượng tốt với Văn Hòa, hơn nữa Văn Hoà cao ráo lại xinh đẹp, làm sales đúng là có lợi thế: “Được, chuyện này để tôi tìm cơ hội nói với sếp Chu.” Cô ấy còn dặn thêm: “Nhớ nhắc Văn Hòa đừng sang chỗ sếp Vương. Tên đó không phải người tốt đâu, háo sắc chết đi được.”
Chương Như giơ ngón cái lên: “Yêu cái nè, tối nay đi đánh bài nha.”
Tinh Tinh bật cười: “Tuần này tôi bận, để lần sau đi. Chuẩn bị nhiều tiền vào nha, tôi phải chém cho bằng sạch.” Ai chẳng biết vận đỏ vận đen của Chương Như, vé số chưa bao giờ trúng, bàn mạt chược thì toàn thua, đúng là vua đen đủi.
Nhưng lần này Tinh Tinh đoán sai rồi.
Tối ở chỗ của Giai Giai, ngay ván đầu Chương Như đã bốc được bốn cây khẩn, cười toe toét tới tận mang tai.
Giai Giai tò mò, mấy hôm nay cô không nhắc đến Diệp Ấn Dương, trong lúc đánh bài bèn thử dò hỏi: “Đừng bảo là theo đuổi thất bại, người ta thấy phiền nên từ chối thẳng rồi nha?”
Chương Như không trả lời, ngón tay mảnh khảnh rút một cây Cửu Vạn dằn mạnh xuống bàn: “Tự ù!” Từ lúc đó trở đi, cô ù liên tục như trùm cuối, động tí là ù.
Giai Giai tức xì khói, nghi ngờ cô gian lận: “Mày có giấu bài không đấy?”
“Vận đỏ thôi mà, làm sao?” Thường ngày đen đủi, hôm nay bỗng đỏ khác thường, Chương Như cười đến nở mày nở mặt, vung tay như chị đại: “Đừng lắm lời nữa, nôn tiền ra đây!”
Có lẽ khi khí vận quá thịnh, cả máu huyết cũng lưu thông nhanh hơn, hôm sau ngủ dậy, cô thấy chân mình gần như lành hẳn.
Làn váy tung bay theo gió, đi làm gõ bàn phím cũng như đang gõ mạt chược. Văn Hòa ôm hai bó hoa tới: “Chị Như, của chị này.”
“Ai gửi thế?” Cô rút thiệp ra xem, Vệ Tiểu Ba ở bên cạnh trêu: “Dạo này nhận được nhiều hoa thế, chắc không phải cùng một người theo đuổi đâu ha, A Như hot ghê.”
“Em lúc nào chẳng hot.” Chương Như bâng quơ đáp: “Hơn nữa sắp sinh nhật em rồi, xếp hàng tặng từ giờ là vừa đẹp.”
“Bao giờ sinh nhật?” Vệ Tiểu Ba tò mò.
Chương Như tính nhẩm: “Còn khoảng một tháng nữa.”
“…Ôi trời.” Lâm Thông giơ ngón cái với cô: “Mấy cái lốp dự phòng của chị trí nhớ tốt thật đấy, đúng là biết nịnh.”
Chương Như chẳng thèm để ý đến cậu ta, bên trong bó hoa còn có đôi bông tai. Cô gỡ ra soi gương định đeo luôn, đang cài lên tai thì nghe thấy Lâm Thông gọi “Sếp Diệp”.
Cô nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt Diệp Ấn Dương, người vừa trở về từ chuyến công tác.
Ánh mắt hai người chạm nhau một giây, Chương Như lập tức thu lại, nửa khuôn mặt chìm trong nắng sớm, cả thân người viền lên ánh vàng như thể sắp hóa tiên bay đi vậy.
Editor có lời muốn nói:
Hai anh chị cứ vờn nhau nhiều vào cho tôi =))))