“Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, cô nâng mặt anh lên rồi đặt xuống một nụ hôn.”
Diệp Ấn Dương mới về công ty chưa được bao lâu, Chương Như đã phải xuống phòng Nhân sự tầng dưới để tham gia buổi đào tạo. Tiện đường đi qua phòng Hành chính, cô cầm một phần quà sinh nhật lên giúp mọi người, là quà của Diệp Ấn Dương. Hôm qua công ty tổ chức tiệc sinh nhật theo tháng nhưng anh lại không có mặt.
Gần đến giờ tan tầm, Chương Như gõ cửa bước vào văn phòng: “Sếp Diệp, quà sinh nhật bên Hành chính đưa cho anh này.”
“Cảm ơn.” Diệp Ấn Dương nhận lấy, mở ra xem thì thấy bên trong toàn mấy món quà nhỏ xinh, trong đó còn có một chiếc máy chụp ảnh Polaroid màu sắc sặc sỡ. Anh ngước mắt nhìn Chương Như nhưng Chương Như đã ra khỏi phòng, trông có vẻ chẳng có hứng thú với những thứ này hơn cả anh.
Sáng hôm sau lại tình cờ gặp Chương Như ở trước cửa thang máy, Diệp Ấn Dương thấy cô đi đứng vẫn chưa dám dùng sức, bèn hỏi: “Chưa khỏi hẳn à?”
“Sắp rồi.” Chương Như mắt nhìn thẳng, không còn vẻ nhiệt tình tíu tít như thường ngày. Khi cửa thang máy vừa mở, cô lập tức nhường chỗ: “Sếp Diệp đi trước đi ạ.”
Diệp Ấn Dương liếc nhìn cổ tay cô, đoán hôm trước chơi cầu lông bị va đập như vậy kiểu gì cũng để lại vết bầm, nhưng nhìn thái độ khách sáo của cô, anh lại không mở miệng được.
Sau khi vào thang máy, Chương Như nhận một cuộc gọi. Cậu bạn Tô Tinh Khải gọi điện tới hỏi han vài câu rồi nhân tiện bàn kế hoạch đi chơi Trung thu, hỏi cô có muốn đi Disney Hong Kong không: “Hay chúng ta đi lặn biển ở Palau nhé? Tháng sau sinh nhật cậu mà, ở đó ít người, tớ có thể tổ chức sinh nhật trước cho cậu ở dưới nước.”
Chương Như chẳng có tí hứng thú nào: “Không đi, chán lắm.” Đi lặn có chụp được quả ảnh nào ra hồn đâu, bản thân cô ở dưới nước chẳng khác nào cá đầu to biến dị, cái mặt nạ dưỡng khí trông hệt như ống thở ICU, nếu mà nằm ngửa thì có thể đóng đinh đậy nắp quan tài được luôn.
Chương Như vừa nói chuyện điện thoại vừa quay lại chỗ làm, thấy đồng nghiệp đang chia nhau đặc sản Tây An Diệp Ấn Dương mang về hôm qua.
Trong lúc tán gẫu, từ đặc sản Tây An chuyển sang đặc sản của các vùng, Lâm Thông liền chỉ vào Chương Như: “Kìa, đặc sản Quảng Đông của chúng ta đang ngồi ngay kia, con gián to nhất tỉnh, ngay cả cái cốc của chị ấy cũng có viết kìa.”
Chương Như mắt cũng chẳng buồn liếc cậu ta một cái.
Thấy cô không thèm phản ứng, Lâm Thông càng đắc ý: “Sao thế, Miss Chương có tâm sự à?” Rồi hết nhìn bàn cô đến gầm bàn, chẳng lẽ được nhiều người tặng hoa quá cũng thấy phiền? Thế là cậu chàng góp ý: “Nếu chị thấy phiền thì để em liên hệ tiệm hoa dưới lầu mua lại nhá, 30% giá vẫn lời chán.”
Chương Như bình thản soi gương tô lại son, tô xong thì tiện tay nhét luôn một bó hoa vào lòng cậu ta: “Cho cậu đấy, đồ ngốc!” Có mấy đồng bạc cũng muốn tính toán. Sau đó cô đứng dậy nhắc cả phòng: “Họp thôi họp thôi, ai uống nước thì uống đi, ai đi vệ sinh thì đi trước, đừng vào trễ nha.” Nói xong ôm laptop vào phòng họp cùng Hùng Tư Tư trước để chỉnh lại thiết bị.
Thiết bị trong phòng họp này hơi “chập mạch”, máy chiếu thường xuyên bị lỗi hơn những phòng khác, không biết có phải tại đường dây hay không mà thay bao nhiêu lần cũng vậy. Trước kia Chương Như ở phòng Hành chính hay được gọi đến cấp cứu mấy vụ này nên quen tay hơn Hùng Tư Tư nhiều.
Trong mấy ngày Diệp Ấn Dương đi công tác, việc cần báo cáo với anh khá nhiều nên cuộc họp lần này cũng kéo dài lâu hơn thường lệ.
Có chuyện liên quan tới nhà cung ứng mới, đây là đơn hàng lớn, cần bàn xem có cần cử QA thường trú để kịp thời kiểm tra sản phẩm và phản hồi hai bên không, ngoài ra cũng có vấn đề hối thúc tiến độ và họp đấu thầu.
Đến lượt Lâm Thông báo cáo, cậu ta nhắc đến một chuyện.
Gần đây cậu phụ trách thu mua khóa bảng, liên hệ so sánh giá giữa một nhà máy ở Long Hoa và một nhà máy ở Bảo An, cả hai đều thuộc Thâm Quyến. Lạ là lần nào báo giá, phía Bảo An cũng thấp hơn Long Hoa một chút, hơn nữa lần nào Long Hoa báo giá xong thì Bảo An mới lập tức gửi báo giá sau. Số lần trùng hợp quá nhiều khiến Lâm Thông thấy bất an, tuy nhiên do từng mắc lỗi nên cậu chàng không dám quyết, mà thực ra giá cả chênh lệch không nhiều nên cậu ta cứ lưỡng lự.
Diệp Ấn Dương trước hết nhìn quanh phòng một lượt: “Có ai đưa ra được cách xử lý không?”
Hỏi một lượt mà chẳng thấy ai nói, anh quay sang Đinh Khải Thuỵ: “Tiểu Đinh có ý kiến gì không?”
Đinh Khải Thuỵ ngồi tận gần cửa, cậu ta cúi đầu suy nghĩ một lát, mái tóc dày như phủ kín rong biển: “Tôi cho rằng có khả năng bên Bảo An có tay trong.”
Diệp Ấn Dương nhìn cậu: “Nói rõ hơn xem, cụ thể nghĩa là gì?”
“Tức là trong nhà máy Long Hoa có người báo tin cho bên Bảo An.” Đinh Khải Thuỵ đẩy gọng kính, nghiêm túc phân tích: “Xét về thời điểm và giá cả, một bên vừa vặn hơn bên kia một chút, khả năng cao ‘có nội gián’.”
“Vậy trong tình huống này nên xử lý thế nào?”
“Chốt thời điểm báo giá cuối cùng.” Đinh Khải Thuỵ dùng từ rất cẩn thận: “Vì nghi ngờ này là hợp lý, chúng ta có thể yêu cầu cả hai bên gửi báo giá cuối cùng trước một thời hạn cố định, ví dụ như 5 giờ chiều nay, lúc đó lấy mức giá thấp nhất, cũng công bằng hơn.”
“Cậu cảm thấy có cần thiết phải làm vậy không?” Diệp Ấn Dương lại hỏi: “Cho dù chênh lệch không nhiều, nếu để họ đấu giá rồi cuối cùng chúng ta hưởng lợi, vậy tại sao không chọn bên báo thấp hơn ngay từ bây giờ?”
Liên tục bị cấp trên đặt câu hỏi, Đinh Khải Thuỵ hơi căng thẳng, cậu chàng ngồi thẳng dậy, bảng tên trước ngực không cẩn thận va vào bàn. Ngồi bên cạnh, Chương Như tiện tay nhét lại vào túi áo giúp cậu, còn mấp máy môi nhắc nhở: “Đừng căng thẳng.”
“Cảm ơn.” Vành tai Đinh Khải Thuỵ đỏ bừng, c** nh* giọng đáp lại, lúc này bình tĩnh hơn hẳn: “Bởi vì chúng ta đặt hàng không thể chỉ nhìn mỗi giá, hơn nữa lần nào bên nhà máy Bảo An cũng chỉ hạ giá thấp hơn chút xíu, nghĩa là họ không thực sự muốn nhượng lợi, khả năng chỉ dùng chiêu trò để lấy đơn giá thấp. Nếu sau này xảy ra tỉ lệ lỗi sản phẩm cao hay khâu logistics, bảo hành không hợp tác, cuối cùng người bị thiệt hại vẫn là chúng ta. Quan trọng hơn là nếu thực sự có hành vi tiết lộ thông tin, tôi cho rằng bên Bảo An chưa đủ tư cách làm đối tác, hợp tác với công ty kiểu này rủi ro lớn hơn lợi ích bên ngoài.”
Cậu ta nói xong, cả phòng họp lặng đi. Một lát sau, Diệp Ấn Dương hỏi: “Còn ai có ý kiến khác không?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chỉ có Lâm Thông phụ họa: “Em thấy anh Đinh phân tích rất chuẩn, em cũng từng nghi ngờ có chuyện thông đồng sau lưng, bởi vì có lần bên Bảo An báo giá muộn hơn đúng hai tiếng nhưng lại tỏ ra cực kỳ tự tin sẽ giành được đơn của mình.”
Diệp Ấn Dương lật lại tài liệu trong tay rồi ngẩng lên: “Được, vậy chuyện này cậu và Tiểu Đinh cùng nhau xử lý, có gì không rõ thì trực tiếp hỏi cậu ấy.”
“Dạ vâng.” Lâm Thông chỉ biết gật đầu, không dám có ý kiến gì.
Ra khỏi phòng họp, cậu ta không nhịn được tám chuyện với Chương Như: “Anh Đinh sắp được thăng chức rồi à?” Cậu ta còn làm động tác tay đi lên, bị Chương Như đấm một phát vào vai: “Lo làm việc của mình đi, hóng cái gì mà hóng.”
Thật ra không chỉ mỗi Lâm Thông hóng chuyện này, sau cuộc họp, không ít người thì thầm bàn tán, dù sao cách Diệp Ấn Dương xử lý đã thể hiện rất rõ thái độ của anh.
Quả nhiên hôm sau đi làm đã có tin tức: Hai nhà cung ứng Lâm Thông đề cập tới trong cuộc họp kia thực sự có hành vi “thông đồng”.
Do thời gian gấp nên không kịp phản hồi, lần này báo giá cuối cùng của nhà máy Bảo An không lấn át được đối thủ, còn đối thủ nhanh chóng điều tra ra kẻ tiết lộ thông tin.
Chuyện đi đến hồi kết, thậm chí nhà cung ứng bị hại còn cảm ơn E-Health, chủ động giảm thêm 1% giá bày tỏ thành ý hợp tác.
Cũng ngay chiều hôm đó, Chương Như đến văn phòng của Diệp Ấn Dương, xác nhận bắt đầu làm thủ tục thăng chức cho Đinh Khải Thuỵ.
“Vâng, lát nữa em làm luôn.” Chương Như ngồi trên sofa cúi đầu ghi chép lời anh dặn, thỉnh thoảng lại trao đổi, bọn họ toàn bàn công việc, tuyệt nhiên không nhắc gì đến buổi tối hôm kia.
Hai người ngồi cách nhau, cái bàn trà ngăn ở giữa, Diệp Ấn Dương hỏi: “Nghe nói gần đây cô sắp xếp liên hoan với bên Tài vụ à?”
“Không tính là liên hoan, chỉ là gọi vài người đi chơi thôi, không đông lắm đâu.” Chương Như đáp.
Nếu nói mâu thuẫn giữa hai phòng ban thật ra cũng không khó hiểu, phòng Thu mua vì là nơi tiêu tiền cho nên non nửa nhân viên đều có chút kiêu ngạo, được bên cung ứng nịnh bợ nhiều khó tránh khỏi tự cao, thế nên họ thường coi thường phòng Tài vụ, cảm thấy chi tiền là trách nhiệm của bên Tài vụ, lại thích biến trách nhiệm thành quyền lực, kiểu thói quen này xuất phát từ mấy doanh nghiệp nhà nước.
Phía Tài vụ thì lại nghĩ phòng Thu mua làm việc không có kế hoạch, toàn phá hỏng quy trình, tiêu tiền như thể tiền của mình, một ngày 24 giờ chỉ biết ngồi chờ họ giải ngân.
Nhân sự hai bên không ít nhưng không phải ai cũng đối đầu với nhau, chỉ cần gác lại chuyện công việc thì vẫn có thể ngồi nói chuyện khác, hơn nữa có giao tình riêng thì lúc gặp vấn đề cũng dễ trao đổi hơn, các cụ có câu yêu nhau lắm cắn nhau đau cũng là vì thế.
Diệp Ấn Dương suy tư một lúc, cảm thấy cô chịu khó tạo điều kiện giao lưu giữa các phòng ban như vậy cũng không dễ: “Vậy phiền cô theo sát thêm nhé, chi phí phát sinh có thể báo về công ty.”
“Thực ra bọn em lén đi chơi mà, chia AA hết, không cần báo.” Chương Như vốn định từ chối, song nghĩ lại quả thực nếu được hỗ trợ kinh phí thì thuận lợi hơn, bèn gật đầu: “Vâng, thế thì cảm ơn tổng giám đốc Diệp đã hỗ trợ ạ.” Cô nghiêm túc đáp bằng giọng điệu công việc, đứng đắn vô cùng: “Còn chuyện gì khác không ạ? Nếu không thì em xin phép đi trước.”
Diệp Ấn Dương nhìn cô hai giây: “Ừ, cô đi làm việc đi.”
“Vâng.” Chương Như gập sổ lại, không thừa không thiếu câu nào. Mà khi đứng lên, Diệp Ấn Dương liếc qua bàn trà, thấy chén trà anh rót cho cô vẫn chưa hề động tới.
Từ hôm đó cả hai bước vào một cách thức ở chung mới. Chương Như không còn ríu rít bám theo anh nữa, cũng không hễ rảnh lại mò vào văn phòng ngồi, vô tình gặp nhau trong thang máy hay hầm để xe thì cũng chỉ chào hỏi. Tất nhiên cô cũng bận, vừa phải tham gia các khóa đào tạo chuyên môn bên HR sắp xếp, vừa lo xử lý biến động nhân sự ở phòng Thu mua.
Vốn dĩ trong một khoảnh khắc nào đó, Diệp Ấn Dương cảm thấy trong công việc có lẽ bọn họ sẽ có chút xung đột, nhưng Chương Như làm gì cũng đúng mực, không lôi cảm xúc cá nhân vào, điểm này anh đánh giá rất cao.
Việc thăng chức của Vệ Tiểu Ba và Đinh Khải Thuỵ chỉ cách nhau hai ngày. Chương Như nhân lúc rảnh tám chuyện với Tằng Khả Lâm, đầu tiên là nhắc đến chuyện Lý Du nghỉ việc. Tằng Khả Lâm nói: [Sếp Diệp nên làm như vậy. Không sợ người ta rời đi, có vị trí trống thì ưu tiên thăng chức trong nội bộ. Điều đó tốt cho sự ổn định của team, cũng giảm gánh nặng cho BP.]
Điều này Chương Như cũng biết: [Công nhận.] Không cần cô giữ chân người muốn nghỉ mà cũng không cần tuyển thêm, đơn giản lại gọn lẹ.
Còn chuyện Đinh Khải Thuỵ thăng chức, mấy con “cáo già” trong phòng chỉ dám âm thầm càm ràm chứ ngoài mặt không dám ho he nửa lời.
Tằng Khả Lâm phân tích: [Cậu đừng lo, sếp Diệp một khi đã quyết thì chẳng thèm quan tâm đến mấy lời ong ve kia đâu.] Chốn công sở không phải phim cung đấu, cũng không cực đoan đến mức đó. Đứng trên lập trường của BP, Tằng Khả Lâm cảm thấy Diệp Ấn Dương xử lý như thế là quá ổn: [Được đi theo một người sếp như vậy coi như hời rồi.]
Một người biết dùng người, sở hữu đôi mắt phát hiện nhân tài lại có dũng khí dùng người, so với những quản lý hay chần chừ, thích làm màu, thích đấu đá quyền lực để thỏa mãn d*c v*ng kiểm soát thì Diệp Ấn Dương thuộc vào hàng hiếm. Bởi chốn công sở vốn đầy rẫy những kẻ tiểu nhân, gặp được cấp trên như thế này chẳng khác nào gặp được Phật sống.
[Phật sống á?] Chương Như đang ăn dưa hấu, lúc gõ ra ba chữ này trong đầu như tưởng tượng ra hào quang dát vàng mọc trên đầu Diệp Ấn Dương.
Tằng Khả Lâm nhắn tin tằng tằng: [Không phải Phật sống thì là gì? Cậu chưa gặp phải sếp tồi nên không biết, sếp Diệp gánh hầu hết áp lực rồi, cũng đủ năng lực trấn áp được tình hình, không gây thêm phiền cho cậu là mừng rồi.]
Cô ấy còn lấy ví dụ: [Nghĩ thử coi, nếu Lý Du nghỉ việc mà sếp Diệp bắt cậu giữ lại, cơ mà không chịu tăng lương cho anh ta thì cậu phải làm sao? Rồi chuyện Đinh Khải Thuỵ được thăng chức, nếu anh ấy là một vị sếp thiếu trách nhiệm thì sẽ kêu cậu đi xoa dịu đám cáo già kia trước. Cậu nghĩ cậu có xoa dịu nổi không? Làm thế khác nào đẩy cậu ra làm bia đỡ, trở thành kẻ xấu để sau này bị họ ghim.]
Việc thăng chức cho Đinh Khải Thuỵ, đối với Diệp Ấn Dương bọn họ cùng lắm là ấm ức trong lòng, nhưng nếu người đóng vai kẻ xấu là BP như Chương Như thì kiểu gì cũng phải chịu lời ra tiếng vào, hoặc tệ hơn là trở thành mục tiêu bị để ý và công kích.
Cho nên thế nào gọi là một vị sếp tồi? Những việc xấu xa nặng nhọc như đuổi người, giữ người… toàn đẩy hết cho BP làm, mọi tiếng xấu đều để BP gánh. Điều đó không phải là hợp tác cũng chẳng phải hỗ trợ mà là coi BP như vũ khí để sai khiến. Đương nhiên cũng có rất nhiều lãnh đạo phòng ban làm thế, nhưng điều đã thành thói quen không có nghĩa là nó đúng, ngay cả Lỗ Tấn cũng từng nói như vậy. Hơn nữa nếu cứ như vậy mãi, hình ảnh BP trong phòng ban toàn là hình ảnh tiêu cực, dễ bị mọi người ghét bỏ, xa lánh, làm sao còn chỗ đứng trong bộ phận nữa?
Đọc một tràng dài, Chương Như hoa cả mắt, nhưng tóm lại chỉ gói gọn trong một câu: Diệp Ấn Dương quả là một vị sếp siêu siêu siêu tốt!
Cô liếc về phía văn phòng bên kia, đôi môi mím lại, suýt thì bị rớt mấy giọt nước dưa hấu.
Chân đã lành hẳn, buổi tối lên bar uống đến say mèm, Chương Như giật phắt cái mũ trên đầu bartender xuống đội thử rồi cắm đầu chạy, miệng còn nghêu ngao hát: “Đi trước nha~ vậy nha~ lần sau chơi tiếp nha~~~”
Mụ điên này… Giai Giai phía sau ôm bụng cười không đứng dậy nổi, lại nghĩ đến Diệp Ấn Dương, một người tuổi trẻ đầy hứa hẹn, một người quậy banh nóc nhà, hai người này mà leo lên được cùng một cái giường mới là lạ.
Cô nàng nghi ngờ Chương Như thần kinh thật sự có vấn đề: “Nói thật đi, có cần tao đưa mày đi bốc thuốc không?”
“Chửi ai có bệnh đấy, tao bình thường hơn mày đó.” Chương Như lò dò quay lại, dúi cái mũ vào tay bartender.
Bartender nhe răng cười: “Tặng cô đó, giữ lấy đi, hôm khác cậu Tô thanh toán cho tôi sau cũng được.”
“Mũ xấu quá, tôi không cần.” Chương Như lại dúi lên đầu anh ta, nhưng bartender cố tình né ra sau. Cô rướn nửa người qua quầy bar, suýt thì ngã, bị Giai Giai túm lại: “Cẩn thận, lỡ té một cái lại đần hơn bây giờ.”
Giai Giai càng tò mò chuyện của cô với Diệp Ấn Dương hơn: “Đừng bảo mày c** đ* ra rồi nhưng bị người ta chê dáng không đẹp nhé?”
“Tao có cởi đâu?” Chương Như bị kéo về, ngồi phịch xuống ghế, ê hết cả mông.
Nói thế mà cô cũng chẳng nổi giận, Giai Giai nhìn cô một hồi, càng nhìn càng thấy khó hiểu, sau đó sực nhớ ra: “Nghe nói cuối năm nay Hoàng Gia Đào cưới à?”
“Không biết.”
“Bạn trai cũ mày sắp cưới mà mày không biết á?” Giai Giai không tin: “Thiệp mời chắc sắp phát rồi đấy, mày cũng phải có phần chứ.”
“Liên quan gì tới tao.” Chương Như ngồi trên ghế một lát, một lần nữa đội cái mũ xấu òm của bartender lên, miệng lẩm bẩm: “Hình như ba tao cũng có cái y hệt.”
Chấn thương ở chân đã khỏi hẳn, lâu rồi không uống nên hôm nay Chương Như uống hơi nhiều. Đỗ Tuấn đến đón Giai Giai tiện thể đưa cô về dưới nhà.
Chương Như khăng khăng mình tự đi được, bị Đỗ Tuấn hoài nghi: “Uống cỡ này có đi nổi không vậy?”
Giai Giai không đồng tình chút nào: “Anh xem thường ai đấy? Nói cho anh biết nha, tửu lượng của Chương Như thuộc hàng nhất nhì trong số mấy đứa bọn em đấy. Giai Bắc Kinh cũng không đấu lại cô ấy đâu.”
“Rồi rồi, anh không có ý đó.” Đỗ Tuấn vội cười xòa: “Anh chỉ sợ cô ấy không tự lên nhà được thôi, hay để anh đưa cô ấy lên nhé?”
“Không cần, em tự đưa được, anh chờ ở đây đi.” Giai Giai mở cửa xuống xe, đỡ eo Chương Như đi vào khu chung cư.
Cả hai đều uống không ít, bước chân lảo đảo như sắp ngã, vậy mà thần kỳ làm sao vẫn bước được thẳng hàng.
Đỗ Tuấn nhìn mà bật cười, còn quay clip gửi cho Diệp Ấn Dương kèm thêm mấy đoạn voice chat.
Câu đầu tiên là: “Thấy chưa, con gái nhà người ta vì cậu nên mới uống say như vậy đấy, cậu đáng chết lắm.”
Câu tiếp theo là: “Tôi bảo này, người theo đuổi cô ấy đâu có ít, ở Huệ Châu có một cậu thiếu gia nhà mở gara theo đuổi từ hồi đi học tới tận bây giờ, cái đó gọi là kiên trì không bỏ đấy.”
Và câu cuối cùng: “Gái tốt khó tìm, không có ý gì đâu, chỉ mong cậu đừng có hối hận thôi.”
Tin nhắn gửi đi lúc quá muộn, lúc Diệp Ấn Dương mở ra xem thì đã là sáng hôm sau.
Hai ngày đi làm cuối cùng trước kỳ nghỉ Trung thu, đa phần mọi người đều thả lỏng, cười nói nhiều hơn hẳn.
Đến giờ cơm trưa, Chương Như vươn vai, Phùng Thiến thò đầu qua hỏi: “Đang xem gì đấy?”
“Mẹ vợ rực rỡ.” Chương Như nghiêng iPad cho cô nàng xem ké, đúng lúc Diệp Ấn Dương từ phòng làm việc bước ra, cô liền rút tay về, cũng thu ánh mắt lại, dáng vẻ nghiêm túc khiến người ta hoài nghi tính chân thật của video được quay vào tối hôm qua.
Diệp Ấn Dương xuống lầu ăn cơm, tiện thể bàn chút việc với Tào Ngật Sơn, ăn xong còn mang mấy túi đồ ngọt lên cho Chương Như: “Chia cho mọi người nhé, xem như trà chiều.”
“Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Diệp.” Chương Như nhận lấy, bên trong có chè và vài món ăn vặt mua ở tiệm trà trước đây cô từng đi. Cô vừa mở ra thì nghe thấy Diệp Ấn Dương nói: “Tối mai đi ăn một bữa nhé.”
Chương Như lập tức ngẩng đầu: “Chúng ta sao?”
Diệp Ấn Dương ngừng lại một chút: “Cả phòng, trước kỳ nghỉ tụ tập một bữa, địa điểm cho các cô chọn.”
“À…” Chương Như khẽ mân mê túi đồ, dường như không hề cảm thấy lúng túng: “Được, vậy chậm nhất mai em sẽ gửi địa chỉ cho anh.” Nói xong còn khẽ mỉm cười, trông vô cùng nhã nhặn.
Hai người thoạt nhìn yên ả và thân thiện một cách kỳ lạ, không có cảm giác gượng gạo vì mối quan hệ rạn nứt. Thực ra vốn dĩ họ cũng chưa đi xa tới mức đó.
Hôm sau tan làm, cả phòng lái xe tới chỗ hẹn, ăn uống no say. Vệ Tiểu Ba vì chuyện thăng chức nên liên tục cụng ly cảm ơn sếp, Đinh Khải Thuỵ vốn không giỏi mấy khoản xã giao nhưng cũng phụ họa theo, thêm những người khác nữa, chỉ mới bắt đầu ăn mà Diệp Ấn Dương đã uống kha khá.
Ăn uống xong lại rủ nhau đi karaoke. Bởi vì cách đó không xa nên Diệp Ấn Dương cũng không từ chối, đi cùng mọi người.
Chính là quán của Đỗ Tuấn, trùng hợp thay, lần đầu Chương Như gặp anh cũng là ở đây. Vì hôm nay đông người lại có quen biết nên phòng bao vẫn là căn phòng lần trước.
Đỗ Tuấn không có mặt nhưng rất nể mặt, gửi tặng rất nhiều đồ uống và trái cây. Chỉ là tối nay Chương Như không uống một giọt, lấy cớ “không tiện”.
Trước nay phong cách của cả phòng ban luôn noi theo sếp, mà Diệp Ấn Dương vốn không ép ai uống bao giờ, càng không chuốc rượu phái nữ, thế là mọi người đều mặc định rằng Chương Như đang tới kỳ nên chẳng ai làm khó.
Dù không uống, Chương Như vẫn là người náo nhiệt nhất, dẫn dắt bầu không khí của cả phòng. Cô mở màn bằng một bài hát có tên 《Cầu Thần》 trong bộ phim “Đường Bá Hổ điểm Thu Hương” cùng Lâm Thông, mang phong cách vừa kinh điển vừa lầy lội, rất hợp với tính cách của cô.
Giọng hát của Chương Như rất êm tai, bài nào cũng cầm mic hát được, khi hát đến đoạn cao trào, cô tinh tế buông mic cho đồng nghiệp trổ tài, mình chỉ hát đệm.
Người như thế mấy ai lại không thích, Tào Ngật Sơn nói đúng, phòng Thu mua cần một BP như cô để khuấy động bầu không khí. Người khác khó mà hòa nhập nhanh đến vậy, cũng chẳng dễ dàng thật lòng lan tỏa năng lượng cho tập thể.
Hát được nửa chừng, Chương Như tranh thủ tới bàn anh: “Em lấy trà thay rượu, chúc tổng giám đốc Diệp Trung thu vui vẻ trước nha.”
Đến quán Karaoke, Diệp Ấn Dương đã uống đến lượt thứ hai, hoàn toàn có thể uống trà cùng cô, song cuối cùng anh vẫn cầm ly rượu lên: “Trung thu vui vẻ.”
Cô uống cạn sạch chén trà, cười tủm tỉm nhìn anh uống hết ly rượu rồi đặt cốc xuống, quay đi nhập cuộc với đồng nghiệp tiếp. Ngoài chén trà này, cô chẳng lại gần bàn anh thêm lần nào nữa.
Tan tiệc, Chương Như dựa vào vai Phùng Thiền chơi điện thoại, không để ý bị robot giao hàng chạy ngang qua làm giật bắn mình: “Trời đất thần thánh quỷ thần ơi!”
Cả bọn phá lên cười: “Chương Như ôi là Chương Như, bình thường gan vậy mà cũng bị robot hù hả?”
“Hồn vía tôi suýt thì bay mất rồi đấy.” Cô ôm ngực nuốt nước miếng.
“Không phải sợ, nhưng lần sau đi đường đừng dán mắt vào điện thoại, sàn trơn lắm.” Đinh Khải Thuỵ chẳng biết chui từ đâu ra, giọng điệu như ma làm cô suýt thì nhảy dựng.
Chương Như né sang một bên, cánh tay vô tình chạm phải Diệp Ấn Dương.
“Cẩn thận.” Diệp Ấn Dương đỡ lấy cô: “Quả thật sàn hơi trơn.”
Chương Như ngước nhìn anh, chớp chớp mắt, sau đó khóa màn hình cất điện thoại đi.
Ra đến sảnh lớn, Vệ Tiểu Ba còn nhiệt tình quan tâm: “Sếp Diệp, để em đưa anh về nhé?” Xe của Diệp Ấn Dương đang được gửi đi bảo dưỡng.
Diệp Ấn Dương từ chối: “Không cần, tôi gọi taxi.” Không tiện đường, hơn nữa Vệ Tiểu Ba cũng uống rượu, phải gọi tài xế thay, đi vòng vèo rất phiền.
“Sếp Diệp ở khu Thiên Hà đúng không ạ? Em với A Như cũng ở khu Thiên Hà, em ngồi xe cô ấy về, hay là sếp đi cùng bọn em luôn?” Phùng Thiền đề nghị.
Lúc này đã đến đại sảnh, Chương Như ở ngay bên cạnh, nhìn sang anh rồi mỉm cười với Phùng Thiền: “Thôi, chắc sếp Diệp không muốn đi xe tôi đâu.”
“Sao có thể, cô lái xe vững mà? Hay là A Như không muốn chở sếp vì còn bận đi tăng hai? Chả trách tối nay lại không uống cùng mọi người.” Vệ Tiểu Ba uống nhiều, nói chuyện bắt đầu nuốt lưỡi.
“Làm gì có, muộn thế này chỉ về nhà ngủ thôi còn tụ tập gì nữa.” Chương Như thành thật lắc đầu, ý cười trong mắt như chẳng biết nói dối là gì.
Lúc này là 1 rưỡi sáng, mọi người tan cuộc, ai về nhà nấy.
Chiếc Audi TT của cô là xe bốn chỗ, tất nhiên không thể để sếp ngồi ghế phụ cho nên ghế sau chật hẹp nhường cho Phùng Thiền.
Phùng Thiền xuống xe trước, xe tiếp tục chạy, hướng về khu Diệp Ấn Dương ở.
Hôm nay Diệp Ấn Dương uống khá nhiều, vừa lên xe đã nhắm mắt dưỡng thần, đầu vẫn còn hơi nhức, chỉ mơ hồ nghe thấy Chương Như gọi: “Tổng giám đốc Diệp.”
Anh khẽ “ừ” một tiếng, nghe cô hỏi: “Em ghé vào đổ xăng lát được không? Tiện đi WC luôn.”
“Được.” Diệp Ấn Dương mở mắt, thấy cô đang tra bản đồ tìm cây xăng gần nhất, anh khẽ hắng giọng chỉ đường: “Rẽ phải ở giao lộ phía trước rồi đi thẳng sẽ thấy trạm Sinopec.”
“Vâng.” Đáp xong, Chương Như không nói thêm, từ lúc Phùng Thiền xuống xe cô đã im lặng. Biết nhau bao lâu, có lẽ đây là lần đầu anh thấy cô yên tĩnh như vậy, trong cơn nhức đầu nửa tỉnh nửa mê, Diệp Ấn Dương chợt nghĩ thế.
Chỉ là Diệp Ấn Dương quên mất, trước giờ cô vẫn luôn là đối tượng nguy hiểm.
Sau khi xe tấp vào trạm xăng, Chương Như vẫn luôn im lặng, mà tác dụng chậm của cồn bắt đầu xuất hiện, anh rơi vào trạng thái mông lung. Xe một lần nữa khởi động rồi lại dừng, Diệp Ấn Dương mơ hồ nghe thấy tiếng “tách” như tiếng tháo dây an toàn, tiếp đó là giọng nói của cô: “Sếp Diệp.”
Diệp Ấn Dương chậm rãi mở mắt, thấy Chương Như nghiêng đầu nhìn mình: “Sếp say rồi ạ?”
“Vẫn ổn.” Diệp Ấn Dương tựa lưng vào ghế, định giơ tay ấn huyệt Thái Dương, nhưng Chương Như đã trực tiếp nắm lấy, mười ngón đan chặt.
Thấy Diệp Ấn Dương không hất ra, Chương Như từ bên ghế lái trèo hẳn qua ngồi lên đùi anh, gỡ kính anh ra, sau đó đặt tay kia của anh lên eo mình.
Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, cô nâng mặt anh lên rồi đặt xuống một nụ hôn.
Editor có lời muốn nói (Hơi dài bạn có thể bỏ qua):
Nào để điểm danh lại những ong bướm quanh bà Như nào =)))
Vị trí số 1 xuất hiện đầu tiên là nam rapper (đã bay màu)Số 2 là cậu bạn thiếu gia họ Tô nhà giàu theo đuổi đã lâu mà vẫn chỉ mang danh bạn thânSố 3 là anh chàng nyc sắp cướiCùng vài đối tượng đang theo đuổi không buồn kể tênMay là bà Như dây thần kinh cảm giác bị liệt, buồn không quá 1 ngày chứ không nghĩ gì 3Y được là nam chính =))) Tính bà Như cũng khá giống tính t nên t hiểu, người mà ngay từ ban đầu mình xác định là đối tượng thì không hết hy vọng là không bỏ cuộc, mà người mình không thích mãi mãi chỉ làm bạn được thôi
Thêm nữa truyện viết dưới góc nhìn nữ chính nên chúng ta không thấy được rõ suy nghĩ và sự thay đổi cảm xúc của nam chính, nhưng qua hành động và lời nói cùng sự quan tâm âm thầm thì có thể thấy 3Y nhà mình đang lung lay rồi mà đoán chừng là e dè thân phận cấp trên cấp dưới + tính cách giữa 2 người nên chưa thể tiến tới (mà chưa tiến được thì nhất quyết không cho cơ hội nào). Thôi thì để xem chương sau hai anh chị xử lý cái nụ hôn này sao nha hehe