“Đường cong.”
Trong không gian chật hẹp, điều hòa chẳng đủ lạnh. Theo một loạt động tác liền mạch, hai bờ môi nóng bỏng như dung nham sôi trào, Diệp Ấn Dương bỗng rùng mình một cái.
Nụ hôn ấy chẳng thể coi là hoàn hảo, Chương Như vừa hôn vừa rên khẽ, còn Diệp Ấn Dương sau khi tỉnh rượu thì gần như biến thành cắn xé.
Mười đầu ngón tay vẫn đan chặt, Chương Như giữ lấy anh không buông, tư thế bị động ấy khiến Diệp Ấn Dương dần tỉnh táo, nghiêng đầu né đi: “Em làm gì vậy?”
“Hôn anh đó.” Chương Như vẫn ôm lấy mặt anh, giọng nói đến bản thân nghe cũng thấy quyến rũ, như vuốt mèo khẽ cào vào tai người ta.
“Chương Như!” Từng sợi dây thần kinh trong đầu Diệp Ấn Dương đều đang nảy loạn, anh vừa thở gấp vừa trốn tránh: “Đừng động đậy!” Chương Như cọ cọ vào người anh, bật cười: “Thưa sir, em đầu hàng rồi, đừng chĩa súng vào em nữa…”
Diệp Ấn Dương nghiến răng, đẩy vai cô cô liền nhào tới, chặn cằm cô cô trực tiếp quàng tay qua, Diệp Ấn Dương chỉ có thể dùng sức giữ chặt bả vai cô: “Em nhất định phải thế này sao?”
“Thế này là thế nào?” Chương Như chớp mắt giả đò ngây thơ: “Anh không muốn sao?”
“Mở cửa!” Giọng anh cứng như thép, từ chối trả lời câu hỏi đó.
Cửa nào cơ? Chương Như cúi đầu. Mười ngón tay đang đan chặt lần lượt bị gỡ ra, cuối cùng hai bàn tay to lớn của anh giữ lấy vai cô, ép cô ngã về phía bảng điều khiển. Khuôn mặt Diệp Ấn Dương xanh mét: “Cửa xe, mở ra.” Anh kéo cửa bên mình nhưng cửa xe đã bị khóa chết.
Ánh mắt Chương Như nhìn anh trân trân rồi đột nhiên liều mạng lao tới cắn môi anh, dã tính lại trỗi dậy, nhưng sức lực nam nữ quá chênh lệch, cuối cùng cô lại bị đẩy bật ra, lưng đập vào bảng điều khiển.
Hơi đau, Chương Như khẽ hít một hơi: “Không hôn thì thôi, sao anh lại nổi nóng với em?”
Diệp Ấn Dương mím môi, gương mặt nghiêm lại chưa từng thấy. Trong mắt anh không có “Phật” không có “tình”, chỉ còn lửa giận.
Thì ra khi bị chọc điên anh lại đáng sợ thế này, Chương Như vừa định mở miệng, anh đã lên tiếng trước: “Quay về chỗ của em đi!” Anh bắt đầu ra lệnh cho cô: “Cả kính nữa, tìm cho tôi.”
Giọng điệu nghiêm khắc, lạnh lùng như băng, đủ để dọa người. Chương Như bặm môi, chậm rãi bò về ghế lái rồi trả lại kính cho anh.
Môi Diệp Ấn Dương rớm máu vì bị cắn rách, sau khi đeo kính lên, trước mặt là gương mặt xinh đẹp, ánh mắt gợn sóng cùng một góc nội y hững hờ. Chương Như l**m môi nhìn anh: “Thế… chúng ta…”
“Mở cửa.”
“Cạch” một tiếng, cửa xe được mở khoá. Diệp Ấn Dương duỗi chân, thẳng thừng xuống xe bỏ chạy.
Chương Như ngây ra vài giây rồi vội vàng chạy theo, chỉ thấy Diệp Ấn Dương vòng qua đầu xe sang bên kia đường, trên chiếc quần xuất hiện vài vết nhăn vì vừa bị cô ngồi lên, anh giơ tay bắt một chiếc taxi rồi biến mất.
Lần này mới thật là cởi ra rồi mà vẫn chưa ngủ được, Chương Như ôm lấy cổ áo, ngơ ngác đứng bên đường, trông như mẫu vật phế phẩm vừa mới được khai quật. Cô cúi đầu nhìn ngực mình, tuy không lớn nhưng… cũng cân đối mà?
Từ quyến rũ hóa ngớ ngẩn, kịch bản trong đầu đâu có giống như này. Nghĩ mãi không thông, Chương Như bèn gọi cho Diệp Ấn Dương, chuông vừa reo đã bị cúp. Thế là cô mở WeChat nhắn tin cho anh: [Sao anh lại chạy?]
Đợi mãi không thấy trả lời, trong miệng Chương Như vẫn còn vương mùi rượu, đầu lưỡi tê tê, cô lục trong xe thấy cả hộp bao cao su đã xé vỏ sẵn. Khó hiểu, cô gọi cho Giai Giai: “Họ Diệp kia trước chia tay người yêu cũ vì lý do gì vậy?” Chương Như vô cùng hoài nghi là do không lên nổi, nhưng rõ ràng cô sờ thử thấy cũng to, căng phồng lên như một ngọn núi nhỏ mà.
Giai Giai ở đầu dây bên kia im lặng vài giây: “… Vì người đã chết rồi.”
“Ai chết cơ?”
“Tao chết đây nè đm!” Giai Giai tức điên lên mắng cô: “Giờ nào rồi hả con nhỏ khùng kia? Mày không ngủ kệ mày, tao còn phải đi ngủ. Tao đang bị phản ứng độ cao đấy biết không?”
Phản ứng độ cao mà còn hét to vậy má: “Tao tưởng mày đang ở Tân Cương?”
“Thì sao, ở Tân Cương không được phép có phản ứng độ cao à? Tao…” Còn chưa kịp dứt câu, đầu dây bên kia chợt “ọe” một cái làm Chương Như hoảng hốt cúp thẳng máy.
Một lát sau, Đỗ Tuấn nhắn tin nói sáng nay Giai Giai chạy vài vòng bên hồ Sayram nên giờ thấy buồn nôn.
Chương Như vội nhắn lại: [À à, thế anh bảo nó nghỉ ngơi nhiều vào nhé, không chịu nổi thì về đi.] Nói gì thì nói, dù sao vẫn phải vận động nhiều hơn. Đến tuổi này rồi mà đi bơi vẫn còn dùng phao, giờ lại bay qua tận Tân Cương chơi, mà Sayram còn ở tận Bắc Tân Cương, bay về Nam Tân Cương chẳng phải còn toi đời hơn sao.
Chương Như vặn điều hòa xuống thấp nhằm ép bớt hơi nóng trong người xuống rồi lái xe về thẳng nhà.
Nhóc Cá đã ngủ, căn nhà trở nên im ắng. Chương Như tắm nước lạnh xong về phòng, tay khẽ chạm lên môi, vừa sấy tóc vừa nhớ lại nụ hôn trên xe.
Nụ hôn ấy ngắn thì ngắn thật, nhưng đôi môi kia thật sự hôn quá đã, chỉ tiếc chủ nhân của nó quá hung dữ.
Chương Như mở máy, lại bấm gọi cho anh, lần này báo thẳng là thuê bao đang tắt máy. Có khi nào Diệp Ấn Dương chặn cô rồi không? Trước khi đi ngủ, Chương Như nghĩ vậy.
***
Kỳ nghỉ Trung thu và Quốc khánh kéo dài một mạch bảy ngày. Ngoài hai hôm đi Huệ Châu, mấy ngày còn lại Chương Như đều ở Quảng Châu: lúc chơi bài lúc chè chén, có lúc dành thời gian cho bạn bè người thân.
Có hôm cô đi bơi ở một hồ bơi đang hot trên mạng, ai ngờ gặp ngay một ông chú bơi bướm hai tay khuấy nước như sóng thần, cô bơi ngay làn bên cạnh, vừa ngoi lên thở đã bị ép uống mấy ngụm nước, bơi xong ngồi trên bờ còn thấy tức bụng.
Văn Hòa tắm xong đi ra, thấy cô ngây người thì hỏi: “Chị sao thế?”
“Chị cảm thấy hình như chị bị đau dạ dày.” Chương Như ôm bụng: “Cứ quặn lên từng cơn ấy, khó chịu quá.”
“Hay là đi khám thử?”
Chương Như lắc đầu, duỗi chân nghịch nước dưới bể.
Văn Hòa đoán cô có tâm sự, nhưng quan sát thêm vài lần lại thấy không giống, bởi ngay sau đó Chương Như đã quay sang hỏi: “Bộ bikini này của chị đẹp không?”
“Đẹp, nhìn trắng hẳn ra.”
Được khen, Chương Như sướng phổng mũi: “Mua trên TikTok Live đấy, 100 tệ hai bộ, còn được tặng cả kính bơi.” Cô còn mở clip tìm tài khoản cho Văn Hòa xem. Thấy người bán là một nam streamer, Văn Hòa bất ngờ: “Con trai mà đi bán đồ bơi nữ á?”
Chương Như gật gù: “Lại còn là blindbox nữa cơ.” Cô mở video của người này ra: “Em xem thử đi, cậu ta bán khéo lắm, nói chuyện ngọt xớt.”
Văn Hòa cũng xem thử vài video, mặc dù không mấy hứng thú nhưng trọng điểm vẫn là bộ bikini này của Chương Như.
Có lẽ do chọn đúng loại phù hợp nên Chương Như mặc bộ này vô cùng hợp: “Chị mặc đẹp kinh khủng, tôn dáng nữa, đường cong nét nào ra nét đấy.” Còn cố ý bổ sung thêm một câu: “Khe rãnh cũng đẹp, đầy đặn.”
Văn Hoà khen đúng chỗ ngứa, biết Chương Như để ý nhất là đường cong body. Quả nhiên Chương Như cười đắc chí, người ta có câu đẹp mà không tục, cô mặc bộ này lộ mà không hở. Thế là cô bèn cố ý hóp bụng, rủ Văn Hòa chụp một loạt ảnh bên bể bơi, cuối cùng búng tay một cái: “Đi, đi ăn thôi!”
“Được ạ.” Văn Hoà đi cùng cô, cười nói vui vẻ.
Chương Như vẫn là Chương Như, chỉ cần được khen là vui cả ngày, câu cửa miệng luôn là “có gì đâu, chuyện nhỏ mà”, chẳng mấy khi overthinking cũng không phí sức cho những thứ tiêu cực buồn bực, ở cạnh cô lúc nào cũng thoải mái.
Thay đồ xong, hai người vừa trò chuyện vừa đi ra, Chương Như chợt thấy bóng dáng quen quen: “Kia có phải sếp Chu không?”
Văn Hòa nhìn theo: “Hình như vậy.”
“Chuẩn rồi.” Cái vẻ mặt chán đời ấy sao mà nhầm được, Chương Như kéo Văn Hòa tránh đi: “Đi thôi, khỏi chào hỏi.” Lý do là cô vẫn còn ghim chuyện Chu Minh Sơ không đồng ý cho Văn Hòa điều chuyển sang phòng Kinh doanh, chưa từng thấy ai vô tình như vậy.
“Chị Như.” Văn Hòa đi được vài bước thì lại do dự níu tay cô: “Em vẫn muốn qua đó gặp sếp Chu nói chuyện thêm lần nữa về việc điều chuyển.” Cô ấy muốn cố gắng tranh thủ một lần, nếu thật sự không được thì chỉ đành tham gia nhóm của Vương Đông Ni vậy.
Chương Như hắt xì một cái: “Được, chị đi với em.”
Văn Hòa lắc đầu: “Em nghĩ em vẫn nên tự đi.” Tính cách của Chu Minh Sơ tương đối khó gần, Văn Hoà sợ anh ta không buồn nể nang gì Chương Như, hơn nữa dù sao đây cũng là chuyện của mình, mình qua một mình sẽ có thành ý hơn.
“… Thôi được, chị chờ bên ngoài nhé. Có gì thì nhắn chị.” Chu Minh Sơ vừa vào phòng bida. Văn Hòa cũng đi vào theo. Chương Như ra ngoài hành lang tìm chỗ ngồi, tiện tay lướt WeChat trong lúc chờ.
Bạn bè ai cũng đang đi du lịch khắp nơi. Chương Như bấm vào nick của Giai Giai, nhắn hỏi xem cô nàng đang làm gì.
Giai Giai mau chóng trả lời: [Ở Bắc Kinh, đang ăn cơm với người đàn ông mày không ngủ được nè.]
Editor có lời muốn nói:
Đọc hint các chương sau thì lẽ ra cảnh hôn này phải choáy hơn cơ, thấy rõ 3Y có phản ứng với bà Như, nhưng mà hình như bị Tấn Giang cắt xừ rồi (hoặc là tác giả cố tình né) :