“Mũi gần như chạm vào mũi anh.”
[Mạnh bạo dữ, miệng anh ta bị mày cắn rách đúng không? Trầy da tróc vảy rồi kia kìa, mày thèm khát đến thế à?] Giai Giai nói câu nào đớn câu đấy: [Cắn rách miệng người ta rồi mà còn chưa ngủ được, tao nghĩ mày không cần cố nữa đâu, dù sao người ta cũng chướng mắt mày.]
[Liên quan quái gì tới mày.] Hậm hực trả lời xong, Chương Như quay đầu nhìn về phía tiệm bida, có thể loáng thoáng nhìn thấy Văn Hoà và bóng dáng Chu Minh Sơ đang cầm cây bida đứng đó nghe cô ấy nói chuyện, dáng vẻ thờ ơ.
Cúi đầu nhìn điện thoại, Giai Giai hỏi: [Không phải mày muốn biết tại sao người ta chia tay người yêu cũ à?]
Diệp Ấn Dương ư, Chương Như gọi đồ uống xong mới trả lời: [Tại sao?]
[Tao nghe Đỗ Tuấn kể, hình như bạn gái cũ của họ Diệp cũng là bác sĩ, lại còn là học trò của mẹ anh ta nữa. Sau này không biết nghĩ gì mà lại đi tố cáo ba anh ta vi phạm quy định phẫu thuật ở bệnh viện khác, còn bịa đặt mẹ anh ta ngoại tình, suýt nữa khiến cả hai người bị đình chỉ công tác.]
Chuyện này Chương Như đã từng nghe qua, một số bác sĩ nổi tiếng sẽ được mời đến các bệnh viện khác để tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân, mà vi phạm quy định phẫu thuật chắc là do không đi theo đúng quy trình báo cáo, tuy nhiên chuyện ngoại tình quả thực là một đề tài hóng hớt muôn thở: [Thật hay giả vậy?]
[Hình như là giả thì phải, nếu ngoại tình thật thì ba mẹ anh ta ly hôn lâu rồi.]
[Cũng đúng… Thế sao cô ta lại đi tố cáo vụ đó?]
[Hình như bên bệnh viện không cho cô ta chức danh gì đó nên trong lòng khó chịu, khả năng tâm lý vặn vẹo, cứ để tâm mấy chuyện linh tinh.] Cách truyền đạt của Giai Giai vẫn khá uyển chuyển, chứ theo nguyên văn lời Đỗ Tuấn nói là đầu óc có vấn đề, vì một cái chức danh chưa được duyệt mà đi cắn lung tung, cho rằng tất cả là lỗi của mẹ Diệp Ấn Dương: [Cô ta cảm thấy mẹ Diệp Ấn Dương vẫn luôn khinh thường mình cho nên mới chặn cơ hội thăng chức của mình, không cho tham gia những hạng mục ngon, vì vậy nên mới trả thù.]
Rắc rối thật, Chương Như nghĩ mãi mà không hiểu, bèn cầm cốc nước nép sang chỗ râm tránh nắng, giờ phải tranh thủ trắng lại trước khi đi làm.
Gần nửa tiếng sau, cuối cùng cũng thấy Văn Hòa bước ra, nhưng dáng đi chần chừ, vừa đi vừa ngẩn ngơ nhìn điện thoại.
“Sao vậy?” Chương Như hỏi kết quả: “Không thuận lợi à? Sao lâu thế?”
Văn Hòa ngơ ngác giơ điện thoại, giọng hơi nghẹn: “Hình như anh ấy… đồng ý rồi, ảnh bảo hôm sau đi làm thì làm đơn xin điều chuyển.”
“Giỏi quá! Em nói gì mà anh ta đồng ý vậy?”
“Em chưa nói gì cả, bạn anh ấy cũng ở đó, bảo em chơi một ván cùng bọn họ…” Mà thực tế Văn Hoà đâu có biết chơi bida, cô căng da đầu cầm lấy cây cơ, chắc do dùng hơi nhiều lực nên không cẩn thận khiến một quả bóng bida bay trúng mông Chu Minh Sơ. Lúc ấy Chu Minh Sơ đang đứng ngay cạnh, anh ta quay sang nhìn cô bằng ánh mắt như muốn hỏi “cô có ngốc không vậy”, đương nhiên cũng hỏi ra miệng thật.
“Anh ta mắng em ngốc á?” Đối với từ này, Chương Như khá là nhạy cảm, nhanh chóng liên tưởng đến Diệp Ấn Dương, cô hơi nhăn mặt: “Thế tại sao anh ta lại đồng ý?”
Văn Hoà lắc đầu: “Em cũng không rõ.”
Chương Như nghĩ nửa ngày vẫn không tài nào đoán ra, trong bụng thầm mắng Chu Minh Sơ đúng là đồ quái gở, đã định đồng ý thì sao không nói sớm cho nhẹ nhàng?
Ngày hôm sau trở về nhà tổ, các bác các chú trong làng đang ngồi dưới gốc cây chuyện trò, trông thấy cô từ xa đã gọi: “A Như, lại đây uống trà nào.”
Chương Như chạy tới, ông trẻ cô chỉ vào gói trà trên bàn: “Đây này, ba cháu gửi về đấy, nói là trà vừa mới thu ngon lắm.”
Chương Như cầm lên xem: “Trà đơn tùng ạ, loại này cháu chưa uống bao giờ.” Đưa lên mũi ngửi thử, thơm thật.
Trưởng bối trong nhà kéo ghế nhựa ra cho cô ngồi, cô vừa ngồi xuống liền thổi vài hơi cho nguội, ông trẻ khen cô càng lớn càng hiểu chuyện, còn biết giúp họ hàng tìm việc: “A Liệt làm bên công ty cháu sao rồi?”
“Tốt lắm ạ, sắp được lên chính thức rồi, biểu hiện cũng không tồi.” Chương Như nói thật, quả thật Lương Quảng Liệt làm việc ở kho hàng rất chăm chỉ, lần này còn được xét lên chính thức trước thời hạn.
Ông trẻ nhìn có vẻ vui: “Nhà A Liệt không có điều kiện, bà nội lại bị bệnh ngày càng nặng. Chúng ta là bà con láng giềng giúp được gì thì giúp.”
“Dạ, đương nhiên rồi ạ.” Chương Như vừa uống trà vừa gật đầu, khả năng của cô có hạn nhưng nếu có thể giúp cô nhất định sẽ giúp. Dù sao cũng lớn lên ở đây, hơn nữa ngày xưa bà nội A Liệt có nhiều cửa hàng, thường xuyên cho cô đồ ăn không lấy tiền.
Hôm đó hiếm khi trời dịu mát, dưới tán cây gió mát rì rào, Chương Như rất tự giác làm cô cháu gái hầu trà cho các vị trưởng bối, hết thêm nước lại rót trà, ngồi nghe được mấy chuyện trong làng: nào là miếu thờ cần sơn lại cửa, mấy tấm ván gãy phải nhờ thợ sửa, nào là quảng trường ở đầu làng có bức tường chắn cao quá, sợ tụi nhỏ bị ngã nên tính phá đi xây lại…
To nhỏ đủ thứ chuyện, còn hóng được vài chuyện buồn cười, ví dụ như hôm qua bà nội bị lẫn của Lương Quảng Liệt hỏi ông trẻ Chương Như có phải cháu nội mình không.
Biết là không nên cười nhưng Chương Như không nhịn được, cùng mấy bác bên cạnh cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
“Bà ấy lẫn quá rồi, tính ra ông còn lớn hơn bả năm tuổi lận.” Ông trẻ không ngờ đến tầm tuổi này rồi mà còn phải làm cháu trai người ta, nhưng ông cũng chẳng để bụng, tự kể tự cười, còn vung bàn tay gầy gò lên mô tả.
Dù gầy nhưng vẫn có tinh thần, đây là dáng vẻ chung của người già ở Quảng Châu. Lúc nào cũng hài hước, bình thản, tính cách lạc quan không lo nghĩ là đặc điểm của những người lớn tuổi nơi đây.
Đều là các cụ cùng thế hệ, hồi trẻ điều kiện khó khăn, chăm chỉ lại chịu khó, đến khi có tuổi, trong tay có tiền cũng không thích tiêu xài hoang phí, nước bí đao luộc hay bào ngư vi cá đều đã từng ăn, nhưng phần lớn thời gian vẫn thích ngồi quây quần uống tách trà nhạt nói chuyện phiếm. Một nhóm người, một bàn trà, ngồi từ tờ mờ sáng cho tới khi tối mịt.
Mà lúc tám chuyện cũng không hề khoe khoang, chỉ toàn tám toàn chuyện thực tế, giọng điệu lại khiêm nhường.
Chương Như uống trà no căng, bị gọi điện giục về ăn cơm. Vừa về tới nhà, thấy hai chú chó nhà Chương Tuyết Dương đang đuổi nhau với mèo, chú chó border collie tên Lion đặc biệt sung, mèo ta chạy tót lên cây rồi mà nó vẫn còn nhảy chồm chồm bên dưới gốc.
“Lion!” Chương Như nhặt cục đá ném nó: “Chó ngốc kia! Lại đây!”
Lion quay đầu liếc cô một cái rồi coi như không thấy, tiếp tục đuổi theo con mèo khác.
“A Như.” Tô Đình bế con gái đứng ngoài cửa gọi: “Ăn cơm thôi.”
“Tới liền.” Chương Như đi qua định bế nhóc Tóc Xoăn, ai ngờ bé vùi đầu vào vai mẹ không chịu cho bế.
Chương Như búng nhẹ bàn chân bé: “Nhớ nha, lát nữa có năn nỉ cô cũng không thèm bế đâu.”
Cơm canh đã dọn sẵn. Chương Như ngồi cạnh Tô Đình, còn nhóc Tóc Xoăn được Chương Tuyết Dương bế cho ăn. Con bé không chịu ngồi yên ăn, có mỗi chén cháo bé tí mà ăn từ lúc người lớn bắt đầu ăn tới khi kết thúc mới xong. Nhìn sang Chương Tuyết Dương, người từng là đại ca lạnh lùng cool ngầu, giờ làm ba cũng bị con phun cơm đầy mặt.
Ăn xong chuẩn bị đi nghe hát, Chương Như ngồi trên sofa dặm lại son. Đúng lúc Lion chạy ngang, bị cô túm lại s* s**ng một phen.
Lion dừng lại nhìn, Chương Như ngồi thẳng dậy xoa tai nó làm bộ chơi đùa, thực ra là bôi son lên lông nó: “Lion à, lâu rồi không gặp cưng càng ngày càng đẹp giai ra nha, còn đẹp giai hơn cả Châu Nhuận Phát nữa.”
Lion hất cô ra chạy đi soi gương, soi xong quay lại sủa ăng ẳng với cô. Chương Như tỉnh bơ, đổ vạ cho cô cháu gái vừa mới thay tã xong đang ngồi trên sofa: “Ôi chao con bé này, mới bé tí đã bắt nạt Lion rồi, chắc học Chương Tuyết Dương chứ gì, chẳng học được cái gì hay cả, sau này lại chọc mẹ giận cho coi.”
Lion không nói được nhưng chẳng ngốc, nó xông tới hắt hơi một cái vào bắp chân cô làm Chương Như giật nảy mình, bị nó thè lưỡi đuổi khắp nhà, suýt nữa đâm phải Chương Tuyết Dương đang nghe điện thoại.
Chương Tuyết Dương chỉ lừ mắt một cái, cả người và chó đều lập tức ngoan ngoãn. Chương Như gãi mũi: “Tối nay anh đi nghe kịch không?”
“Anh phải sang Bạch Vân một chuyến.” Chương Tuyết Dương cúp điện thoại: “Công ty mới của em thế nào rồi?”
“Hả?”
“Không phải định nghỉ việc à? Anh tưởng em tìm được chỗ mới rồi.”
Nghẹn họng vì bị hỏi, Chương Như thẹn quá hoá giận, cảm thấy trong chuyện này anh chẳng tinh tế bằng Tô Đình. Tô Đình chưa bao giờ hỏi mấy chuyện này, lúc nào cũng giữ thể diện cho cô.
Cùng một giường mà sao khác nhau vậy, Chương Như chẳng hiểu nổi: “Anh không học được xíu tinh tế nào từ vợ anh hả? Mồm miệng lúc nào cũng độc địa, trí nhớ tốt như vậy để làm gì?”
“Mẹ bảo chuẩn bị đi rồi kìa.” Thấy hai anh em sắp cãi nhau, Tô Đình bế con gái qua. Lần này cuối cùng Chương Như cũng được bế nhóc Tóc Xoăn. Chắc bé con đã ăn uống no nê nên tâm trạng rất tốt, thích hôn thì hôn, hai tay còn ôm chặt cổ Chương Như nữa.
Chương Tuyết Dương lái xe chở bọn họ đi, trên đường đi, anh nói với Chương Như: “Đi thuê két sắt ở ngân hàng đi, đừng để mấy thứ quý giá ở nhà.”
“Sao vậy?” Chương Như không hiểu, Tô Đình giải thích: “Ở khu bọn chị cũng có cô bé sống một mình, mèo mở cửa chạy ra ngoài mà không biết đóng, shipper đi ngang qua thấy vậy bèn lẻn vào trộm đồ. May mà chỉ mất của cải, chứ nhỡ nấp trong nhà thì sợ lắm.”
“Ồ.” Chương Như cúi đầu buộc tóc cho nhóc Tóc Xoăn rồi liếc anh trai: “Khu nhà anh chị toàn nhà giàu, nhà em có gì đáng để trộm đâu.” Dáng vẻ thờ ơ của cô khiến Chương Tuyết Dương thỉnh thoảng lại nghi ngờ cô với Lion xài chung một hệ điều hành, suốt ngày hi hi ha ha, nói gì cũng mặc kệ, chỉ thích làm theo ý mình.
Đến nơi, hội phụ nữ trong nhà dắt nhau đi tìm chỗ ngồi.
Kịch Quảng Đông vốn là môn nghệ thuật lâu đời, lớp trẻ bây giờ ít ai thích, hôm nay bọn họ đi nghe chủ yếu vì dì hai Dương Quỳnh là diễn viên của đoàn kịch này.
Trên sân khấu đang diễn vở Ngọc Đường Xuân, Tô Tam và Vương Tam giãi bày nỗi nhớ. Dưới sân khấu, Chương Như dẫn Dao Dao đi sờ lồng đèn, tình cờ gặp ông bà nội của Diệp Ấn Dương.
Trí nhớ cô tốt, liền bước tới chào. Hai ông bà cũng nhận ra cô, đồng thời nhìn đứa bé trong lòng cô.
“Cháu gái cháu đấy ạ.” Chương Như cầm tay bé Dao Dao dạy con bé: “Chào ông bà đi.”
“Bé được mấy tháng rồi?”
“Dạ, cháu sinh tháng Năm ạ.”
Thế chắc là được bốn tháng rưỡi, người già vốn thương trẻ con, bà nội Diệp Ấn Dương còn bế con bé một lúc. Đôi mắt bé Dao Dao tròn xoe như hạt nhãn, da trắng nõn nà, cực kỳ đáng yêu. Bà bất ngờ ngẩng lên nhìn Chương Như thêm lần nữa, thấy cũng có vài nét giống.
Hôm sau Diệp Ấn Dương về Quảng Châu. Anh tới Hải Châu ăn cơm, cả nhà trò chuyện, nhắc tới việc gặp Chương Như.
Anh chỉ gật một cái, chẳng nói gì thêm. Ông bà nghĩ chắc anh mệt vì vừa bay về nên không hỏi tiếp: “Bố mẹ cháu dạo này khỏe chứ?”
“Vẫn khoẻ ạ.”
Rõ ràng chỉ là một câu xã giao vậy mà lại khiến không khí trầm xuống. Ông cụ Diệp ho nhẹ mấy tiếng: “Thế thì tốt.” Bản thân cùng con trai con dâu đều làm nghề y nghề giáo, có một số chuyện không tiện nói, thật ra cũng chẳng có gì để nói thêm.
Bọn họ chỉ trò chuyện vài câu về chuyện nhà, dùng bữa xong, Diệp Ấn Dương phụ bà dọn dẹp, bà nội Chu Ái hỏi: “Nghe nói Đỗ Tuấn dẫn bạn gái về Bắc Kinh rồi à?”
Diệp Ấn Dương gật đầu: “Vâng, đưa về nhà ra mắt rồi.”
“Định cưới à?”
“Có ý định đấy.” Anh vừa mở máy rửa bát vừa ngồi xổm kiểm tra chỗ nước đọng dưới đáy.
Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của kỳ nghỉ, từ Hải Châu về tới nhà ở Thiên Hà, anh bật máy tính ngồi một lúc. Sau kỳ nghỉ dài, anh có thói quen tổng hợp lại công việc, coi như để sớm lấy lại trạng thái.
Chẳng mất nhiều thời gian để sắp xếp lại công việc cần làm, xem lịch trình, check mail. Lúc tìm một đoạn chat, anh kéo danh sách xuống, avatar của Chương Như cực kỳ nổi bật, tin nhắn của cô vẫn còn nằm đó, chưa trả lời.
Một đêm yên bình, ngày hôm sau đi làm.
Nghỉ lễ thì vui, đi làm lại khổ. Kỳ nghỉ dài như rút sạch sinh khí của con người, đi làm lại chẳng khác nào đi viếng mồ. Dưới tầng một của công ty có quán cà phê, người ra kẻ vào tấp nập. Chương Như vừa tới cửa đã gặp Lâm Thông, nghe cậu chàng khoe đợt nghỉ vừa rồi chạy ra Hải Nam chơi mấy ngày, còn đi nghe live show của ca sĩ nổi tiếng, sướng không để đâu cho hết.
Chương Như thì sao, rõ ràng chẳng đi đâu mà vẫn mệt rã rời, bước chân nặng như đeo chì. Hai người đi vào gọi đồ, đúng lúc Diệp Ấn Dương cầm cốc cà phê đi ra.
“Sếp Diệp.” Lâm Thông lên tiếng chào. Diệp Ấn Dương gật đầu, ánh mắt lướt qua Chương Như đúng một giây, mặc dù chẳng nói gì nhưng từ lúc ở ngoài Chương Như đã nhận ra gương mặt vốn hiền hòa giờ đây trông thật lạnh lùng.
Đến lúc họp buổi sáng, Diệp Ấn Dương cũng nghiêm khắc hơn thường lệ, anh nói rất ít, thỉnh thoảng mới lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng lại mạnh mẽ. Có điều cũng nhờ vậy, dưới sức ép ấy, cả phòng Thu mua mau chóng trở lại trạng thái làm việc sau kỳ nghỉ lễ.
Chương Như bận rộn cả sáng, hết duyệt mấy bộ hồ sơ, chốt vài cuộc hẹn, lại phân danh sách đào tạo chuyển chính thức cho phòng ban và bên kho hàng. Đến giờ ăn trưa, cô nghe thấy Phùng Thiền tức giận xả một tràng, nói rằng bên Kiểm định bị điên rồi.
Vừa đi làm đã suýt cãi nhau: “Có chuyện gì vậy?” Chương Như hỏi.
Để kể ra thì dài, Phùng Thiền có một lô hàng nhập kho, kiểm định A nói đạt, tới kiểm định B lại bảo kích thước sai: “Bó tay, hai người kiểm định nói không giống nhau, tiêu chuẩn của bọn họ tự vả mặt nhau luôn rồi.”
“Đến mức ấy cơ à?” Chương Như nghe nói trước đây bộ phận kiểm định cũng hơi có vấn đề, nhưng cỡ này thì hơi quá đáng thật: “Như thế khác gì tự rước thêm việc vào người?”
“Thế mới nói, ngày nào tốn thời gian vì ba cái vụ này, không phát điên mới lạ!” Phùng Thiền càng nói càng tức, mắt bắt đầu đỏ hoe. Chương Như nghi cô nàng thuộc kiểu người dễ rơi lệ, vội vỗ vai an ủi: “Thôi nhịn chút, cãi nhau thì dù có lý cũng thành vô lý, không tốt cho tuyến sữa đâu.”
Quả thật Phùng Thiền từng kiểm tra ra có khối u nhỏ, ngày nào cũng phải xoa bóp mong nó sớm tan: “Haizz… tôi đâu có muốn cãi nhau với bọn họ, như thể ngày nào cũng chỉ biết mắng chửi vậy.”
“Đúng vậy, hơn nữa bây giờ cô còn có thể tìm anh Ba, ảnh mới lên chức quản lý, cách nói chuyện cũng cứng rắn hơn rồi.” Chương Như góp ý.
Mạnh Trân Trân bên cạnh cười: “Sợ gì, đi mách sếp của các cô là được mà. Đi họp lãnh đạo kiểu gì tổng giám đốc Diệp của các cô cũng nhắc đến.”
Cô ấy làm ở văn phòng Thư ký Tổng giám đốc nên cũng hay tham gia họp, biết nhiều chuyện hơn. Ăn xong, cô ấy kéo Chương Như ra một góc nói nhỏ: “Nghe bảo bên Kiểm định sắp đổi sếp rồi, BOSS giao cho sếp Tào tìm người.”
“Thật á, sao đột nhiên vậy?”
“Không tự nhiên đâu, BOSS vốn định làm thế lâu rồi, có điều cũng nhờ công sếp Diệp nhà các cô đấy, ảnh giỏi xử lý người lắm.” Nhắc tới Diệp Ấn Dương, Mạnh Trân Trân bật cười.
Cô nàng thấy vị tổng giám đốc Diệp này rất thú vị, ví dụ như vấn đề bên Kiểm định cứ kéo dài mãi, trước đây sếp tổng Thu mua cũ từng cãi tay đôi với sếp tổng bên Kiểm định ngay trước mặt boss vì chuyện đó. Nhưng Diệp Ấn Dương thì khác, anh luôn dùng số liệu và thực tế để nói chuyện, rất biết bỏ nhỏ giữ lớn, lời lẽ cực kỳ có sách lược.
Quan trọng nhất là anh khác hẳn vị tổng giám đốc tiền nhiệm, anh cực kỳ điềm tĩnh, không dễ bị chọc giận. Vương Đông Ni mấy lần mỉa mai trong lúc họp mà anh chẳng hề xi nhê, trái lại còn khiến gã càng lộ rõ sự cay nghiệt, tự chuốc lấy mất mặt.
“Sao càng nghe càng thấy không giống người tốt nhỉ?” Rửa tay xong, Chương Như lấy kem dưỡng tay ra, tiện thể bóp cho cô ấy một chút.
Mạnh Trân Trân đưa tay lên mũi ngửi thử rồi bảo: “Người ta gọi đấy là lòng dạ thâm sâu.” Sự khôn khéo giấu trong lòng, có vài người thoạt nhìn thì hiền lành, thật ra người ta không thể hiện ra mà thôi: “Từng nghe qua cụm từ “boy tri thức” bao giờ chưa? Chắc sếp Diệp nhà các cô thuộc loại đó.”
(*) Nguyên văn là “脑性男” (ngôn ngữ mạng TQ): Chỉ những người con trai không nhất thiết phải đẹp trai, không cần quá nổi bật về ngoại hình, nhưng lại thông minh, có đầu óc, kiến thức phong phú, nói chuyện thú vị.
Chương Như trở về chỗ ngồi tra ba chữ này, vừa cắn móng tay vừa suy nghĩ miên man. Đúng lúc Diệp Ấn Dương cùng vài người bước vào văn phòng, anh vẫn mặc vest gọn gàng chỉnh tề, chỉ có điều khi ánh mắt cô lướt sang, anh cũng chẳng buồn liếc lại.
Có điều tài năng và năng lực của anh quả thật vẫn có sức hút riêng.
Buổi chiều còn bận hơn buổi sáng, Chương Như chạy tới chạy lui, gần tan tầm mới về chỗ ngồi nghỉ một tí, bỗng nhận được tin nhắn Diệp Ấn Dương gọi vào văn phòng.
[Vâng, tôi vào ngay.] Chương Như cầm sổ bút, làm bộ nghiêm túc bước tới gõ cửa: “Tổng giám đốc Diệp.”
Diệp Ấn Dương ngồi sau bàn làm việc nói: “Đóng cửa lại.”
“Vâng.” Chương Như xoay người khép cửa: “Có cần khóa không?”
“Không cần.” Diệp Ấn Dương nhìn cô đi tới rồi chỉ ghế đối diện: “Ngồi đi.”
Chương Như ngồi xuống, mỉm cười hỏi anh: “Tổng giám đốc Diệp tìm tôi có việc gì sao?”
Lúc mở nắp bút, cô cố tình tạo ra âm thanh khá to, Diệp Ấn Dương vẫn không phản ứng: “Tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện rõ ràng.” Nếu như nhắc nhở kín đáo không có tác dụng với cô vậy thì nên thẳng thắn.
“Sao tối hôm đó anh không nói luôn?”
“Bởi vì tôi không nói chuyện với người không tỉnh táo.”
“Nhưng hôm đó tôi có uống đâu.” Chương Như mở notebook ra vẽ vài ngôi sao lên giấy, vẽ xong ngẩng lên nhìn anh: “Nhưng tôi cũng hơi thắc mắc, chẳng phải tửu lượng của tổng giám đốc Diệp rất tốt sao, hôm đó anh say thật à?”
Đối lập với thái độ bông đùa của cô, Diệp Ấn Dương vẫn lạnh lùng như băng: “Chương Như, tôi nhớ mình từng nhắc nhở rồi, chúng ta là đồng nghiệp.”
“Vậy thì sao?”
“Tôi cho rằng em biết điều đó có nghĩa là gì.”
“Có nghĩa là gì?”
“Nghĩa là chúng ta chỉ có thể là đồng nghiệp, không thể có mối quan hệ khác.”
Chương Như chớp chớp mắt: “Tại sao? Cả hai đều độc thân mà.”
“Độc thân không có nghĩa là phải có quan hệ gì.”
“Vậy ý anh là gì, chướng mắt tôi sao?” Chương Như phản ứng nhanh nhạy, cô ngẫm nghĩ: “Không có gì cũng không sao, tôi cảm thấy chúng ta cứ tận hưởng lạc thú trước mắt thôi, làm bạn giường cũng được.”
Đã đến lúc tan ca, đồng nghiệp bên ngoài lục tục ra về, thỉnh thoảng có người liếc vào cũng chỉ nghĩ họ bàn việc, dù sao vẫn ngăn cách bởi bàn làm việc, mà mặt anh thì càng lúc càng nghiêm lại.
Anh nhìn Chương Như: “Vừa rồi em nói gì?”
Nói gì ư : “Thì là fwb đó.” Chương Như không tin trong công ty lại thiếu mấy mối quan hệ ngầm như vậy, trưởng thành cả rồi, có hormone dẫn đường, thấy ưng nhau cũng chẳng có gì lạ.
Nhớ đến lời Mạnh Trân Trân bảo anh giống boy trí thức, thật ra Diệp Ấn Dương không hề tệ chút nào, khuôn mặt đẹp trai kiểu đoan chính, có đầu óc lại giỏi giang, dáng người cao lớn, ngủ với anh cô cũng đâu có lỗ.
Chỉ là hơi kiểu cách, Chương Như khẽ cười, mũi giày vươn qua khều chân anh, bị anh né ngay.
“Tôi không có sở thích này.” Diệp Ấn Dương gằn từng chữ, giọng điệu nghiêm khác. Thậm chí anh còn không hiểu tại sao cô lại có suy nghĩ này: “Em không nghĩ sau này gặp nhau sẽ lúng túng sao?”
“Có gì mà lúng túng?” Chương Như thật sự không hiểu.
“Sau này còn làm việc với nhau thế nào?”
Ngủ một đêm mà cũng ảnh hưởng công việc ư? Chương Như cầm bút cân nhắc vài giây: “Vậy cũng đâu có sao, nếu như anh thấy điều đó ảnh hưởng đến công việc thì đợi A Lâm đi làm lại rồi gọi cậu ấy về phòng Thu mua là được.”
“Vậy tức là ngay từ ban đầu em đã chẳng có ý định gắn bó với phòng Thu mua.” Diệp Ấn Dương nhìn thẳng vào mắt cô, thậm chí đôi mắt anh còn hơi nheo lại: “Đây là công việc, em coi nó là gì?”
Tại sao đi làm luôn gắn với trách nhiệm? Không chỉ vì xứng đáng với đồng lương mình được nhận mà còn bởi phía sau một vị trí là hàng chục, thậm chí hàng trăm mắt xích cùng hợp tác. Mọi người ai cũng nghiêm túc làm việc, chỉ cần có một người lơ là, cả dây chuyền đều sẽ bị kéo xuống.
“Tôi chưa từng nghĩ em lại là kiểu người như vậy, Chương Như.”
Giọng anh lạnh đến mức đông cứng. Chương Như đang cắm đầu hí hoáy vẽ hình người que (*) lên giấy, ngòi bút kéo ra một vệt mực dài, cô ngẩng lên ngơ ngác nhìn anh, miệng lẩm bẩm: “Giả vờ gì chứ, ban đầu anh cũng đâu có ưa gì tôi? Giờ lại nói như thể không có tôi thì bộ phận thu mua không chạy nổi ấy.”
(*) Nguyên văn là “丁老头” (Đinh lão đầu, lão Đinh), thực ra không phải một nhân vật có thật mà là kiểu biểu tượng, tại trùng họ với một nhân viên họ Đinh trong công ty sẽ xuất hiện ở chương sau nên editor giải thích một chút.
Nghe là biết cô không phục, lại còn ám chỉ anh làm quá lên. Diệp Ấn Dương vẫn giữ được bình tĩnh như mọi khi: “Tối hôm đó ở trong xe, em có biết hành vi đó gọi là gì không?”
“Không biết. Tôi chỉ biết lúc tôi nắm tay anh thì anh không hất ra, lúc tôi hôn anh thì anh còn đưa lưỡi đáp lại. Mà…” Chương Như ngả người tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, đầu nghiêng nghiêng nhìn anh: “Kỹ thuật hôn của anh cũng thường thôi.” Nghe như cố ý khiêu khích.
Ngay khoảnh khắc ấy, Diệp Ấn Dương cuối cùng cũng nhận ra vấn đề, trong chuyện này anh vốn chẳng thể nói lý với cô.
Anh cầm laptop đứng dậy: “Em đi đi. Chuyện hôm đó tôi coi như chưa từng xảy ra. Nhưng sau này mong em giữ đúng mực.”
Chương Như ngồi nhìn anh sắp xếp đồ đạc, bỏ từng món một vào túi. Ngón tay anh vừa dài vừa đẹp, cũng rất có lực.
Đợi anh thu dọn xong, Chương Như cũng đứng lên, duỗi tay kéo chớp cửa sổ “soạt” một cái che hết lớp kính, rồi nhanh như chớp tiến lại gần anh. Cô kiễng chân, mũi gần như chạm vào mũi anh.
Hơi thở nóng hổi quẩn quanh nơi chóp mũi, sóng gợn lăn tăn trong mắt Chương Như, cô nụ cười phảng phất chút tà khí: “Hôm đó anh cứng nhanh lắm mà. Tôi hỏi anh, anh thật sự không nghĩ tới chuyện đó sao?” Đừng bảo là uống nhiều mắc tiểu nha? Cô chớp mắt, giọng kéo dài: “Anh không sờ eo tôi ư? Rõ ràng chạm đến mông rồi còn gì. Nói xem, mông tôi có mềm không, sờ có đã tay không?”
Diệp Ấn Dương cau chặt mày, đang định lùi lại thì Chương Như đã bắn cho anh một nụ hôn gió cổ lỗ sĩ. Ngay sau đó, cô đóng nắp bút, vứt bút vào hộp rồi mở cửa ung dung bước ra ngoài, dáng đi kiêu kỳ, tiếng giày cao gót “cộp cộp” dội thẳng vào màng nhĩ.
Bên ngoài tầm này chẳng còn mấy người, mấy người tăng ca cũng đã kéo nhau xuống căng tin hết. Chương Như tắt máy, xách túi lên, đeo kính râm, rồi bước về phía thang máy với phong thái ngang tàng chẳng coi ai ra gì.
Qua lớp kính, Diệp Ấn Dương nhìn theo bóng lưng cô, trong đầu chỉ còn bốn chữ: Nước đổ lá khoai.
Editor có lời muốn nói:
Nụ hôn lần trước cháy cỡ đó mà tác giả không miêu tả kỹ (nghi là bị cắt nên chương trước mới ngắn như thế huhu đớn TvT)