Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 24

“Chúc mày sớm ngủ được 3Y, ngủ đủ chín kiếp, ngủ cho đã đời.”

Chương – nước đổ lá khoai –  Như mấy ngày liền vẫn giữ nguyên dáng vẻ chẳng sao cả, đi làm vẫn tám chuyện, công việc thì vẫn làm, không chậm trễ chút nào.

Tháng 10 có một đợt thực tập sinh mới vào, Chương Như sang tòa nhà đào tạo để đón người của bộ phận mình, vừa bước vào hành lang đã trông thấy Da Đen. Cậu ta thật sự quá nổi bật, đặc biệt là khi đứng giữa nguyên một đám sinh viên ngoan hiền mới ra trường, cái thân hình cơ bắp đó trông cứ như tay giang hồ lạc vào chốn đại học, ngay giây sau có thể tay kẹp điếu thuốc xông vào đánh nhau luôn vậy.

Chương Như nghi ngờ cậu vừa chui từ mỏ than về: “Xong việc bên này chưa?”

“Gần xong rồi, hôm nay là ngày cuối cùng huấn luyện.”

“Ồ, vậy trưa đi ăn chung nhé?”

“Vâng.” Da Đen ít nói, Chương Như cũng còn việc phải làm, bèn quay người dắt theo đám thực tập sinh non nớt rời đi.

Đi tới cửa, cô quay đầu lại nhìn lần nữa. Da Đen đang đứng trước cửa phòng nói chuyện với mấy người phòng đào tạo. Lạ là ở đây mọi người đa số đều né tránh cậu nhưng vẫn có vài người vây quanh, nhìn kỹ trông chẳng khác gì cảnh đại ca xã hội đen đang thu nạp đám đàn em, cả bọn thương lượng xem nên đi đâu thu phí bảo kê.

Quay về phòng Thu mua, Chương Như giới thiệu nhóm thực tập sinh mới với mọi người, sau đó phân nhóm rồi giúp họ kiểm tra quà nhập chức cùng chỗ ngồi của mình.

Văn Hòa mang đồ lên. Dạo này ngày nào Chương Như cũng nhận một đến hai bó hoa, hôm nay lại thêm một bó. Cô lật tấm thiệp ra xem: “Bạn học gửi.”

“Bạn đại học hả?”

“Bạn tiểu học, bạn cấp ba thì ra nước ngoài rồi.”

Bạn tiểu học còn cất công gửi hoa đến tận nơi á? Phùng Thiền hỏi: “Người này từng crush cô đúng không?”

Chương Như lắc đầu: “Không phải.” Cô không phải kiểu người thích giấu chuyện riêng, nếu là người theo đuổi thì cô đã nhận luôn rồi: “Người này không phải thích tôi mà là hồi đi học bị tôi dọa sợ nên có hơi ám ảnh xíu thôi.” Cô bứt vài bông hoa tặng cho Phùng Thiền, vừa quay đầu lại thì thấy bên cạnh bàn mình có thêm một chiếc hộp: “Cái gì đây, của chị à?”

“Không, của tổng giám đốc Diệp đấy.” Văn Hòa vừa cầm lên, đó là một chiếc hộp khá dài.

“Đồ gì mà to dữ?” Phùng Thiền hiếu kỳ.

Văn Hòa lắc đầu, khi ký nhận chỉ thấy tên họ của người gửi chứ không ghi nội dung gì: “Không biết bên trong là cái gì.”

“Chắc là vợt cầu lông.” Chương Như đoán.

Phùng Thiền thử nhấc lên, khá nhẹ: “Không chừng bên cung ứng gửi? Biết sếp Diệp thích chơi cầu lông nên nịnh nọt ấy mà.”

Chương Như lại cảm thấy vô lý: “Có nhà cung ứng nào ngốc thế đâu? Đồ hối lộ mà lại gửi thẳng tới công ty, không muốn làm ăn nữa chắc?”

Phùng Thiền cười cô: “Cô không biết rồi, thật sự có nhà cung cấp ngốc như vậy đấy, không chỉ gửi tới công ty mà còn trực tiếp xách tới cơ, chỉ sợ người khác không biết họ đang tặng quà cho đội Thu mua ấy chứ.” Nói rồi quay sang Văn Hòa: “Sếp Diệp đi công tác rồi, cô cứ để trong văn phòng anh ấy đi.”

Chương Như liếc nhìn văn phòng trống trơn. Đúng là dạo gần đây Diệp Ấn Dương hiếm khi xuất hiện, bận đến nỗi chẳng thấy bóng dáng đâu. Nếu cô hơi tự luyến một tí thì chắc sẽ nghĩ anh đang né tránh mình.

Trưa ra ngoài ăn cơm, Da Đen đã đứng đợi dưới lầu. Hôm nay Mạnh Trân Trân cũng đi cùng, vừa xuống đã trợn mắt: “Wow, trai cơ bắp hả?”

“Sao, thích à?” Chương Như dẫn cô ấy tới giới thiệu: “Đây là A Liệt, Lương Quảng Liệt.”

Trông cũng hơi “lẫm liệt” thật, cả người đậm chất đàn ông hoang dã. Nếu là mấy năm trước, chắc chắn Mạnh Trân Trân khó mà khước từ kiểu đàn ông này, nhưng giờ thì khác rồi, cô ấy chỉ rụt rè mỉm cười bắt chuyện mấy câu rồi cả nhóm cùng đi ăn.

Họ lại vào nhà hàng cafe lần trước, hôm nay đến sớm nên không cần xếp hàng, vừa ngồi xuống thì trông thấy Sử Cầm và Phùng Nguyên Hỉ, hai người kia ngồi đối diện nhau, cách họ không xa.

Đều là nhân viên phòng Thu mua, Mạnh Trân Trân ghé vào tai Chương Như buôn chuyện: “Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì nhỉ, ngày nào cũng dính nhau như sam ấy.”

“Đồng nghiệp thôi, còn có thể là gì nữa.”

“Cô tin à?”

“Cùng một bộ phận lại cấm yêu đương, chẳng lẽ họ là người yêu?” Chương Như cúi đầu tráng bát, nhắc tới chuyện này, cô không khỏi nghĩ đến Diệp Ấn Dương, khóe môi cong nhẹ: “Yên tâm đi, bọn họ trong sáng chắc luôn. Nếu không trong sáng thì cũng có người ra tay tách họ ra.”

“Ai vậy, ai tách cơ?” Hôm nay Mạnh Trân Trân hơi ngốc, nhất định phải hỏi tới cùng. Chương Như liếc cô nàng một cái: “Pháp Hải ấy!”

Món ăn lên nhanh, bọn họ vừa ăn vừa tám chuyện. Da Đen ngồi đối diện hỏi câu nào đáp câu đấy, tuyệt nhiên không tham gia tám chuyện mà chỉ cắm cúi ăn cơm.

“Chiều nay huấn luyện xong có về kho hàng nữa không?” Chương Như hỏi.

Da Đen lắc đầu: “Không.”

“Ò.” Chương Như ăn nốt miếng thịt bò cuối cùng, lúc ăn xong chuẩn bị rời đi, Da Đen nhắc nhở cô: “Chờ chút, đằng sau chị có người đang bưng đồ ăn.”

Lối đi vừa chật vừa hẹp, có người phục vụ bưng khay đồ ăn đi ngang qua bàn bọn họ không cẩn thận dẫm trúng dầu ăn trên sàn nhà, khay và đồ ăn trên khay cũng bị đổ theo. Da Đen phản ứng nhanh đứng lên che cho người khách đằng sau, bát canh bị đổ xuống cánh tay và quần cậu. Quần thì còn đỡ một chút còn cánh tay bị bỏng một mảng.

“Không sao chứ?” Chương Như giật bắn mình, nhanh chóng đứng lên lau cho cậu, nhân viên nhà hàng cũng chạy tới xem xét tình hình.

Trong lúc hỗn loạn, có người do dự lên tiếng: “Cậu có bị bỏng không?” Người hỏi là Sử Cầm, người được cậu che chắn lúc nãy cũng là cô ta. Nếu không có Da Đen, bát canh kia đã đổ thẳng vào người cô ta rồi.

Câu đó Chương Như cũng muốn hỏi: “Cậu có đau không? Hay là đi bệnh viện xem thử.”

“Không sao.” Da Đen nhận lấy túi chườm đá từ nhân viên nhà hàng rồi đè lên chỗ bỏng, trông bình thản như không có việc gì, nói thế nào cũng không chịu đi bệnh viện.

Chương Như vẫn không yên tâm, nhất quyết kéo cậu ta về bàn lễ tân của công ty tìm thuốc trị bỏng bôi vào, bôi xong thì hỏi: “Không cần đi bệnh viện thật à?”

Da Đen lắc đầu, sau đó lấy cuốn sổ con trong túi quần ra chạy đi huấn luyện tiếp, vốn dĩ không để chuyện này trong lòng.

Chương Như đi rửa tay sau đó trở lại tầng năm. Thấy cô đi tới, Sử Cầm chần chừ hỏi thăm: “Người bạn kia của cô không sao chứ?”

“Không biết nữa, chắc là bị bỏng.” Da cậu ta đen nên thoạt nhìn vết thương có màu hơi hồng, cũng may tạm thời không nổi bọng nước.

Sử Cầm còn định hỏi thêm, Phùng Nguyên Hỉ bên cạnh đã chen vào: “Không cần lo, chắc chẳng có vấn đề gì đâu, bọn c* li ở kho hàng đứa nào mà chả da dày thịt béo, làm sao bị bỏng được.”

Nghe đến câu cuối kia, Chương Như quay đầu yên lặng nhìn chằm chằm anh ta khiến Phùng Nguyên Hỉ tự dưng thấy chột dạ, ho khan một tiếng rồi bỏ đi.

Thằng ngu, Chương Như mắng thầm trong lòng. Làm c* li cái đầu anh, bây giờ Da Đen được điều chuyển về đây rồi đấy, suốt ngày chỉ biết khinh thường người khác, ngồi văn phòng thì hay lắm chắc?

Người đẹp không thèm để ý mấy người ngu. Chương Như ngủ trưa xong, chiều lên xem các thực tập sinh, lúc chuẩn bị đi uống miếng nước thì Diệp Ấn Dương quay trở lại.

Mặc dù ở cùng một phòng ban nhưng Diệp Ấn Dương bận hơn cô nhiều, dạo này thường xuyên đi công tác. Chương Như cũng nắm được đại khái anh đang bận một hạng mục vô cùng quan trọng, hình như liên quan đến nội soi, nói chung là thiết bị y tế công nghệ cao vừa đắt vừa phức tạp.

Cô lấy nước xong quay lại, thấy văn phòng anh người ra người vào, ai cũng tìm anh, từ phòng mình cho đến các bộ phận khác. Mãi mới đến lượt Chương Như thì cũng sắp hết giờ làm.

May mà mai đã là cuối tuần, Chương Như cũng không ngại tăng ca, vì có hơi nhiều việc cần báo cáo nên cô ôm laptop đi tới: “Tổng giám đốc Diệp, bây giờ anh rảnh không?”

Diệp Ấn Dương đang cầm một kiện hàng hình chữ nhật, lật sang mặt có vận đơn nhìn qua một chút rồi đặt lại vào giá, không có ý định mở: “Vào đi.” Giọng anh bình thản, ánh mắt cũng chẳng xao động, thật sự coi chuyện kia chưa từng xảy ra giống như anh đã nói hôm nọ.

Chương Như ôm laptop bước vào, cũng làm bộ như không có gì, ngồi xuống bắt đầu báo cáo công việc.

Quả thật có rất nhiều việc cần trao đổi và xác nhận, không chỉ một hai chuyện: ví dụ như đánh giá hiệu suất quý 3, phân công thực tập sinh, rồi cả tình hình tuyển dụng trưởng nhóm A.

“Tôi đã lọc hồ sơ gửi vào mail anh rồi, tổng giám đốc Diệp xem cái nào phù hợp để tôi hẹn qua phỏng vấn tuần sau.” Chương Như ngẩng mặt, khi nói chuyện luôn nhìn thẳng Diệp Ấn Dương, không còn trêu chọc nhưng lúc nào cũng cười tủm tỉm như thể trên mặt anh có số trúng thưởng tối nay vậy.

Người bình thường bị nhìn như vậy thể nào cũng thấy ngại, nhưng Diệp Ấn Dương đối phó với cô mấy lần rồi, giờ đã chuẩn bị sẵn tâm lý chiêu nào của cô cũng coi như không thấy, thậm chí gần như miễn dịch: “Được, tôi sẽ phản hồi email cho em sau.” Giọng anh không vương cảm xúc, nói xong lại nhắc tới một việc khác: “EK530 chuẩn bị sản xuất lô đầu tiên, bên thu mua cần tách nhân sự ra để thành lập tổ dự án, công ty sẽ có thưởng thêm, em làm phương án phân chia đi, thứ Tư tuần sau gửi tôi.”

“Vâng.” Chương Như hỏi số tiền thưởng, thấy cao quá bèn tò mò hỏi: “Sếp Diệp, sản phẩm EK530 này lợi hại lắm hả?”

Diệp Ấn Dương nói với cô mấy thông tin mấu chốt: “Đã có bằng sáng chế, xin được chứng nhận hạng ba, tuần sau chính phủ sẽ xuống phỏng vấn.” Đây là sản phẩm hoàn toàn tự nghiên cứu của E-Health, kỹ thuật có sự đột phá và cũng được sự chú ý trong ngành.

“À ra là vậy.” Cô cúi đầu gõ thêm một lúc, sau đó hỏi thêm chi tiết việc lập tổ dự án, cuối cùng ngẩng lên nhìn bầu trời đã sẩm tối bên ngoài.

Chương Như lưu tài liệu, miệng hỏi: “Ngày mai sếp Diệp có hẹn chưa? Không thì mình đi dạo phố nhé?”

Cô rất tự nhiên lái sang chuyện riêng, Diệp Ấn Dương cũng ứng đối vô cùng tự nhiên: “Ngày mai tôi có việc.”

“Ồ, thế tuần sau thì sao, mình đi xem phim nha?” Chương Như vẫn chưa bỏ cuộc, dáng vẻ bám riết không tha nhưng nhìn kỹ thì chẳng thấy có bao nhiêu thành ý.

Diệp Ấn Dương im lặng, đứng dậy thu dọn đồ, cô chống cằm nhìn: “Sếp Diệp chưa trả lời tôi đâu đấy.” Rất kiên trì.

Diệp Ấn Dương dừng lại, rút gọn bốn chữ “không có hứng thú” thành: “Không đi.”

“Anh không thích xem phim à? Không sao, tháng sau có concert ở Hải Tâm Sa, tôi đang canh vé, mua được sẽ rủ anh.” Nói xong cô cũng đứng lên, gập laptop rồi đi luôn.

Cô đi một cách dứt khoát như thể lời mời vừa rồi chỉ là một phần “quy trình làm người” của mình, anh có đồng ý hay không thì cũng phải hỏi. Không quan trọng kết quả mà là muốn đẩy công việc sang một bên, thoát khỏi thân phận đồng nghiệp, nhắc anh rằng cô còn có mục đích khác, kéo gần chút khoảng cách mập mờ khó gọi tên giữa hai người.

Kết hợp với cuộc nói chuyện hôm nọ, thật ra cũng không khó đoán tâm tư của cô, cô chỉ đang hứng thú nhất thời, đây chỉ là một khoảnh khắc “không thể là ai khác”.

Diệp Ấn Dương chưa từng gặp kiểu người này bao giờ, song anh cũng không cảm thấy cần phí thời gian đi phân tích rõ ràng động cơ của cô. Anh xách cặp, tắt đèn, xuống lầu đi thẳng. Trong khu công nghiệp xe cộ thưa thớt, anh vừa chạy được không xa liền trông thấy chiếc Audi TT vàng chói như quả xoài đột biến kia của cô, quen thuộc đến nỗi không thể nào nhầm được.

Trên đường, Đỗ Tuấn gọi điện tới: “Ngày mai đi ăn không? Bọn lão Uông tới rồi.”

“Được, xác nhận xong thì gửi địa chỉ cho tôi, lúc đó tôi qua.”

“Ở Chương Ký Hoàng Phố chứ đâu.” Đỗ Tuấn nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ: “Mất công từ xa tới đây tất nhiên phải đưa bọn họ đi ăn món Quảng chính gốc rồi.”

Nghe giọng anh ta khàn khàn, Diệp Ấn Dương hỏi: “Bị bệnh à?”

“Chưa, nhưng sắp rồi.” Đỗ Tuấn thều thào.

Hôm sau gặp, quả thật trông anh ta như sống dở chết dở. Hỏi ra mới biết là thất tình.

Ở tuổi này mà còn có thể thất tình đến mức ấy, Uông Đạt Phú thấy lạ: “Cậu thế này trông có khác gì ly hôn không? Sao mà khổ thế?”

Đỗ Tuấn cười khổ: “Cậu không hiểu đâu, cái này còn đau hơn cả ly dị.”

Uông Đạt Phú không hiểu thật, anh ta mở phòng khám thú y, ngày nào cũng bận giao tiếp với chó mèo, vừa tốt nghiệp đại học đã cưới được vợ, tình cảm chẳng mấy sóng gió: “Vậy có chuyện gì? Cô gái kia cắm sừng cậu hả?” Không thì sao lại khổ sở như vậy.

Đỗ Tuấn im lặng. Uông Đạt Phú quay sang hỏi Diệp Ấn Dương: “Có chuyện gì vậy?”

Diệp Ấn Dương cũng không rõ, vừa suy nghĩ một chút thì có người khác chen vào đoán hộ: “Hay là bị phát hiện ra chuyện uống thuốc? Tuổi này sức yếu dần là bình thường, nhưng uống thuốc thì phải giấu kỹ, bình thường đừng có cố quá. Uống nhiều chỉ càng hỏng thêm thôi, con gái bây giờ đâu có ngốc, dù cậu có tiền đi nữa, năm phút ba hiệp người ta cũng chẳng ham đâu.”

“Biến!” Đỗ Tuấn vừa tức vừa buồn cười, mắng: “Ăn đi, bớt trêu tôi lại.”

Món ăn lên rất nhanh, hương vị và cách trang trí đều tuyệt vời, Chương Ký xưa nay luôn nấu rất chắc tay. Nhân viên phục vụ cũng lanh lợi, đĩa xương vừa đầy là đổi ngay, đũa mà rơi xuống đất thì lập tức mang đôi mới tới.

Trên bàn tiệc toàn là bạn học cũ, có người tóm được Diệp Ấn Dương: “Sao thế lớp trưởng, hôm nay uống ít vậy, lần trước đâu có thế?”

“Sợ uống say.” Quả thực Diệp Ấn Dương đang cố gắng khống chế tửu lượng của mình nhưng nói vậy chẳng ai tin. Đỗ Tuấn buồn cười: “Cậu mà còn sợ say à? Trong đám này cậu uống khỏe nhất, nhìn bề ngoài văn nhã chứ tửu lượng thì chẳng văn nhã tí gì, bao nhiêu năm nay hiếm khi thấy cậu gục lần nào. Đừng có xạo nữa, lão Uông bay từ xa đến đây, không uống với cậu ấy mấy chén thì coi sao được?”

Uông Đạt Phú lại dễ tính: “Thôi, uống ít cũng tốt, vợ tôi không cho uống nhiều. Hôm nay rượu này nặng, say khó chịu lắm.”

Anh ta thì dễ nói chuyện, nhưng Đỗ Tuấn lại không vui, có tí men vào là bắt đầu chuốc rượu Diệp Ấn Dương. Nhìn cái bộ dạng rầu rĩ kia của anh ta, Diệp Ấn Dương cạn ly trước: “Được, vậy cậu uống trước đi.”

Người đang buồn thường dễ say. Đỗ Tuấn chợt nhớ lại hồi quen Giai Giai cũng là lúc tham gia hôn lễ ở nhà hàng này, lúc đó cô vừa uống rượu vừa chửi anh, bảo đây là rượu giả, người bán rượu giả toàn lũ thất đức, nguyền rủa anh xui xẻo cả năm. Sau đó hai người thành đôi, tình cảm êm đẹp chẳng mấy khi cãi vã.

Ai ngờ con gái Quảng Châu miệng lưỡi sắc bén như dao, nói bỏ là bỏ. Nửa đêm đã đổi khóa cửa, thẳng thừng đuổi anh ra ngoài. Lúc yêu thì gọi anh là “cục cưng”, hết yêu lại là “đồ khốn nạn”. Lúc mặn nồng thì gặm sạch anh không còn chừa miếng nào, khi uốn chiếc eo thon trên người anh chỉ khiến anh muốn chết vì cô ngay lập tức; nhưng chia tay rồi thì gặm cũng biến thành chửi thề, không tài nào nghe nổi.

Đỗ Tuấn tự nhận mình ở Quảng Châu không phải ngày một ngày hai, song vẫn không hiểu nổi tiếng Quảng, cũng chẳng hiểu nổi phụ nữ nơi đây. Cứ tưởng sẽ cùng nhau đi đến đầu bạc răng long, kết quả hóa ra chỉ là cặp đôi ăn liền, quen một thời gian là tan, bị đá ra đường ngay trong đêm.

Anh ta lảm nhảm như phiên bản nam của Đỗ Thập Nương làm Uông Đạt Phú sững hết cả người: “Gái Quảng Châu ghê gớm vậy à?”

Đỗ Tuấn cười lạnh, chỉ sang Diệp Ấn Dương: “Hỏi cậu ta đi.”

Thấy Diệp Ấn Dương không đáp, Đỗ Tuấn lại không hiểu, bèn chọc điện thoại anh: “Nhắn cho Chương Như, bảo cô ấy giảm giá cho bọn mình, tiện thể hỏi thử xem có quen Hứa Giai Giai không.”

Điện thoại bị dính bẩn, Diệp Ấn Dương rút khăn giấy ra lau sạch, sau đó cầm lên vào nhà vệ sinh. Giữa đường anh nhận được tin nhắn của Chương Như nói tuần sau có triển lãm anime ở Bà Sa, hỏi anh có muốn đi cùng không.

Diệp Ấn Dương chưa trả lời. Một lúc sau, cô lại gửi link sự kiện, nói sẽ có nhiều coser nổi tiếng, vui lắm.

Anh ngồi xuống sofa trong phòng riêng, cúi đầu gõ một hàng chữ, nhắc cô chỉnh lại bảng tự đánh giá quý trước rồi phân loại theo cấp bậc, phải nộp trước 10 giờ tối nay.

Bên kia, Chương Như mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn liền cười khà khà như đạo tặc.

“Bị điên à?” Giai Giai đang đi mua túi xách với cô ở Taikoo Hui, liếc qua thấy tin nhắn đến từ 3Y mà lại toàn chuyện công việc: “Bắt mày tăng ca mà mày còn cười, máu M hả?”

Chương Như không thèm để ý mà chỉ cúi đầu trả lời Diệp Ấn Dương. Giai Giai lắc đầu, cảm thấy cô thật là không biết xấu hổ: “Cưng à, mày hết thuốc chữa thật rồi, mày cứ quấn lấy người ta mà người ta đâu có thích mày. Nói cho mày biết nha, gia cảnh Diệp Ấn Dương không hề tệ, ba mẹ đều là bác sĩ bệnh viện lớn, hơn nữa người ta sinh ra lớn lên ngay tại thủ đô, căn bản chả coi bọn uống nước sông Châu Giang như bọn mình ra gì.”

Chương Như gõ chữ xong thì tắt điện thoại, buồn cười nghe cô nàng càu nhàu: “Ba mẹ Đỗ Tuấn làm gì?”

“Giáo viên, lại còn giảng viên đại học nữa chứ, ghê gớm chưa? Hơn nữa nhà người ta có cả tứ hợp viện đấy.” Giai Giai cười nhạt.

Chương Như chống cằm: “Thế thì sao, ba mẹ anh ta không cho mày bán đồ nội y tình thú à?”

“Chắc thế, chắc là thấy xấu hổ, cảm thấy tao làm người mẫu chẳng khác nào đóng phim ếch, bắt tao bỏ việc. Buồn cười, có cái tứ hợp viện thì ghê gớm lắm chắc? Tổ tiên tao cũng từng ở nhà gỗ Tây Quan, còn quyên góp cả trường học đấy nhé!” Sự tích quang vinh của tổ tiên nhà Giai Giai có kể cũng không hết: “Có gì ghê gớm đâu! Người Bắc Kinh thì sao, đi tiểu vang hơn người bình thường chắc? Bà dì tao ở Hong Kong còn không kiêu căng bằng nhà họ. Đúng là cổ hủ, tao đây không thèm chơi cùng nhé!”

Nếu như vậy thật thì quả thực hơi quá đáng. Chương Như đưa cho cô nàng một cái kính râm: “Thử xem.”

Giai Giai đeo lên soi gương: “Cũng được.”

“Thế tặng mày đấy.” Chương Như quét mã thanh toán: “Đi, đi ăn gì đi.”

Hai người chạy sang Đại Gia Lạc ăn bữa xế. Không ai nhắc đến chuyện chia tay, chỉ có Giai Giai hỏi: “3Y từ chối mày thế nào?”

“Ảnh nói không chấp nhận mối quan hệ nam nữ bậy bạ, không có hứng thú với fwb.” Thẳng thắn đến nỗi khiến cô trông chẳng khác nào kẻ trăng hoa. Một ông cụ non suốt ngày giả vờ như thể Phật sống thật vậy, khiến cô chỉ muốn thắp nhang cho anh ngay lập tức.

Nhưng vẫn câu nói kia, Chương Như vốn không phải người dễ dàng chịu thất bại, thậm chí cô còn không cho rằng anh thực sự vô cảm như vậy: “Thôi, mấy cái này nói với mày cũng không hiểu, tao tự biết là được.” Nói xong liền uống nốt cốc sữa nóng, l**m môi: “Về thôi, tao về tăng ca đây.”

“Bệnh hả, không sao chứ?” Giai Giai sờ trán cô. Trước kia Chương Tuyết Dương bắt cô tăng ca thì cô chửi om sòm, mà đó còn là việc nhà mình nữa kìa: “Mày bị nhập à?” Cô nàng lẩm bẩm, như vậy rồi mà vẫn còn vui vẻ được, cảm thấy Chương Như hết cứu nổi: “Chúc mày sớm ngủ được 3Y, ngủ đủ chín kiếp, ngủ cho đã đời.”

“Khỏi.” Chương Như lau miệng, tặng Giai Giai một nụ cười khờ khạo: “Tao chỉ sợ ảnh không chịu ngủ với tao thôi.” Dù sao cũng là cấp trên, như vậy có khác gì sờ mông hổ đâu.

Đêm đó cô tăng ca soạn tài liệu, đến 9 giờ 55 phút tối mới gửi mail cho Diệp Ấn Dương, còn cố tình nhắn WeChat nhắc anh, sau đó cô mới đi tắm.

Tắm xong nhìn mình trong gương, Chương Như cảm thấy cần nhuộm lại tóc, hơn nữa màu hiện tại để cũng lâu rồi, muốn đổi cho mới mẻ. Hôm sau Chương Như chạy đi nhuộm sang màu nâu lạnh, nhìn bằng mắt thường thì đen nhưng dưới ánh sáng lại có hiệu ứng khiến cô trông trang nhã hơn.

Phùng Thiền khen: “Màu này đẹp đấy, nhìn tóc dày hẳn ra”

Chương Như nghẹn họng: “Ý là bình thường tôi hói hả?”

“Không phải, màu này làm tóc trông dày hơn, cũng khí chất hơn.” Lâm Thông đứng cạnh chen vào.

Chắc gu cậu chàng là con gái tóc đen nên thấy hợp mắt hơn. Trước kia màu tóc cũ làm cô trông hơi chói, đôi khi gợi cảm nhưng cũng có lúc trông ngốc ngốc làm sao. Giờ màu mới lại nâng tầm khí chất, dung mạo vốn rực rỡ nay thoáng chút lạnh lùng, đúng chất nickname WeChat của cô: Thuần Dục.

DNA “la l**m nịnh nọt” của Lâm Thông bắt đầu trỗi dậy, hai tay xoa vào nhau như ruồi: “Uống cà phê không người đẹp? Em đi mua cho.”

“Thôi, sợ c** nh* nước miếng vô đó.” Chương Như cầm điện thoại tự đi xuống đặt. Trong quán cà phê cô bắt gặp Đinh Khải Thuỵ, cậu ta cúi đầu hỏi Chương Như: “Latte dừa non ba phần ngọt phải không? Tôi mua sẵn cho cô rồi, lúc thấy cô vừa đi thẳng vào văn phòng ấy.”

“Ồ, cảm ơn quản lý Đinh nha.” Chương Như không ngờ cậu ta tốt vậy: “Nhưng còn bọn Phùng Thiền nữa, tôi…”

“Đều có, tôi đặt dư mà.” Đinh Khải Thuỵ mỉm cười với cô, sau đó nhìn ra phía sau: “Sếp Diệp, chào buổi sáng.”

Chương Như quay đầu, thấy Diệp Ấn Dương đứng cách đó chỉ hai ba mét, hôm nay anh mặc sơ mi xanh nhạt còn vương mùi nước giặt: “Chào buổi sáng.”

“Sếp Diệp cũng mua cà phê à? Tôi đặt cho anh rồi, lát nữa có liền.” Vừa nói xong, cà phê đã đến lượt.

Ba người cùng đi vào thang máy. Chương Như cứ nhìn trộm Diệp Ấn Dương mãi, thấy anh đang trò chuyện với Đinh Khải Thuỵ. Hóa ra anh chàng này bình thường trông hiền lành giờ cũng biết mua cà phê lấy lòng sếp, quả nhiên “vị trí quyết định cái đầu”, cũng coi như có tiềm năng.

Rất nhanh đã tới tầng năm, mọi người cùng đi ra. Đinh Khải Thuỵ chia cà phê cho đồng nghiệp, Phùng Thiền và Lâm Thông cũng có phần, dù không đúng loại muốn uống nhưng người ta mời thì mình đâu dám chê: “Cảm ơn quản lý Đinh nha, khách sáo quá.”

Đinh Khải Thuỵ phát xong liền quay lại làm việc. Lúc đi ngang qua chỗ Chương Như định hỏi kết quả đánh giá nhóm mình thì thấy trên sổ cô vẽ hình người que, Đinh Khải Thuỵ chợt nhớ đến một chuyện, nói mỗi lần thấy ai vẽ cái này đều tưởng là vẽ mình bởi vì cậu ta họ Đinh (丁).

“Hả?” Chương Như ngớ người, không ngờ dân kỹ thuật cũng biết đùa, bèn cười phá lên. Đinh Khải Thuỵ lại không hiểu sao cô cười, còn nghiêm túc giải thích: “Thật mà, trước kia tôi cứ tưởng người ta cố tình vẽ như thế để chọc tôi.”

Chương Như bị sặc cà phê nghẹn cả cổ, chống bàn ho sặc sụa. Đinh Khải Thuỵ hốt hoảng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”

Lần này tới lượt Lâm Thông và Phùng Thiền cũng bật cười, còn che mặt cười trộm.

Bên ngoài mọi người cười nói vui vẻ, Diệp Ấn Dương đứng lên khép cửa sổ lại, thấy Chương Như cười đỏ hết mặt, còn chảy cả nước mắt, Đinh Khải Thuỵ lại lóng ngóng đứng đó như cột điện, mãi mới biết xoay người đưa cho cô tờ giấy.

Bình Luận (0)
Comment