“Có ý mà không dám.”
Cười thì cười vậy chứ dạo này Chương Như bận điên, nhất là làm cái phương án chia thưởng, cô làm mà muốn khùng luôn.
Buổi sáng họp xong công bố việc thành lập tổ dự án, Chương Như đi ra liền ngồi chờ danh sách, tiện thể gọi thêm mấy cuộc điện thoại hẹn phỏng vấn, đến chiều lại phải chạy sang cầu cứu phòng Nhân sự.
Làm việc ở công ty lớn cũng có cái hay, nơi đây nhiều nhân tài nên cũng tiện học hỏi tham khảo kinh nghiệm, nếu không biết thì có thể nhờ người khác chỉ dẫn, đồng nghiệp chuyên môn có thể giúp mình giải quyết rắc rối, thậm chí còn có thể vịn cớ ấy để xin một suất đào tạo.
Diệp Ấn Dương cho hạn chót trước thứ Tư, Chương Như về văn phòng lôi mấy phương án cũ ngày trước ra so sánh rồi tự mình tổng kết lại ý tưởng. Chiều thứ Ba, cô đeo tai nghe chống ồn, tập trung cao độ một lúc lâu cuối cùng cũng làm ra được bản phương án đầu tiên.
Ngồi lâu ê hết cả mông, cổ vai gáy còn mỏi hơn, Chương Như thầm nghĩ chắc phải đi tìm chú Bỉnh nhờ bấm huyệt mới được. Cô đứng dậy vươn vai, vừa hay trông thấy Diệp Ấn Dương đang tháo kính xoa sống mũi rồi lắc vai, chắc dạo này anh bận quá nên cũng mệt.
“Sếp Diệp.” Chương Như gõ cửa bước vào: “Phương án em gửi mail cho anh rồi, nhớ check nhé.”
“Ừ.” Diệp Ấn Dương buông tay khỏi vai, nhìn cô bước từng bước vào rồi lại nghe cô lên tiếng mời: “Vai sếp không thoải mái ạ? Anh có nhớ em từng nói em có ông chú họ bấm huyệt siêu giỏi không, để hôm nào em đưa anh tới, đảm bảo hữu hiệu, không lừa anh đâu.”
Diệp Ấn Dương mơ hồ nhớ đã từng nghe cô nhắc qua một lần, nhưng rõ ràng anh không hề có ý muốn đi cùng: “Cảm ơn, vai tôi không sao, có vấn đề sẽ đi bệnh viện sau.”
“Chú em còn giỏi hơn cả bác sĩ đấy, anh không tin em hả?” Chương Như nói chắc như đinh đóng cột: “Chú em là cao nhân đó, bấm huyệt hay châm cứu đều đỉnh lắm, còn biết múa lân nữa cơ… À đúng rồi, Đỗ Tuấn cũng từng đi đấy, không tin anh hỏi anh ta xem!”
Thấy cô càng lúc càng tới gần, Diệp Ấn Dương liền đeo kính lên: “Về việc tuyển dụng quản lý phòng Thu mua, mấy CV trước tôi đã xem rồi, không phù hợp lắm. Tôi sẽ gửi cho em vài doanh nghiệp để so sánh, em lên mạng tìm thử. Tôi cần người có kinh nghiệm trực tiếp quản lý ít nhất 20 người trong hai năm trở lại đây, tốt nhất là có khả năng tìm nguồn cung ứng. Lương có thể bàn thêm, cần thiết thì có thể xin chi phí cho headhunter hỗ trợ tìm người.”
Anh nghiêm túc nói chuyện, còn Chương Như đứng đó bỗng dưng lại bật cười.
Người này thú vị ghê, cứ mỗi lần cô nói chuyện ngoài lề, anh lại đẩy cho cô thêm việc. Nhưng Chương Như thấy thế cũng hay, ít nhất còn chịu đáp lại, vì thế cô càng cười rạng rỡ hơn: “Ok, mai em sẽ làm ngay.”
Đồng ý sảng khoái thật mà người vẫn chưa chịu đi, Diệp Ấn Dương hỏi: “Còn chuyện gì khác không?”
Chương Như bèn hỏi thăm tin tức: “Sếp Diệp này, cổ phiếu công ty mình có tăng không vậy?”
“Không rõ.” Anh trả lời cụt ngủn, thậm chí còn không buồn giải thích thêm. Nếu là trước kia, chắc chắn anh sẽ phân tích thêm rằng giá cổ phiếu lên xuống không thể quan sát được nhất thời, nhưng với tình hình giữa hai người hiện tại, anh chọn nói ít làm ít.
“Cốc cốc——” Vệ Tiểu Ba gõ cửa: “Sếp Diệp, bên giám sát dược phẩm vừa tới kiểm tra kho đột xuất, em có cần qua không ạ, hay là…?”
Có việc chính sự, Chương Như cũng nghiêm chỉnh hơn: “Thế em đi trước đây ạ, sếp nhớ xem mail nhé, em có gửi kèm hai file đấy.”
Diệp Ấn Dương gật đầu, thấy cô cuối cùng cũng chịu ra ngoài, trong phòng chỉ vương lại thoang thoảng mùi thảo mộc từ thuốc nhuộm tóc.
Diệp Ấn Dương chưa từng nhuộm tóc, cũng không hiểu tại sao nhuộm xong mấy ngày rồi vẫn còn mùi hoá chất. Khẽ nhíu mày, anh bắt đầu phân công phối hợp kiểm tra: “Gọi Tiểu Đinh đi theo đi, dẫn theo hai thực tập sinh nữa. Hỏi xem bên sales có cần thêm người không.”
“Rõ ạ.” Vệ Tiểu Ba đi ra ngoài sắp xếp nhân sự. Chương Như liền lượn tới: “Anh Ba, công ty mình bị ai tố cáo ạ?”
“Chắc không đâu, sao tự dưng hỏi vậy?” Vệ Tiểu Ba giật bắn mình vì cô đột nhiên xuất hiện.
“A anh đừng căng thẳng…” Máy lạnh mạnh quá, Chương Như phải quấn khăn lên cổ, khi nói chuyện khăn quàng che mất miệng: “Em cũng chỉ đoán thôi.” Ở E-Health lâu rồi, cô cũng biết đến mấy vụ kiểm tra đột xuất. Bên Cục Giám sát Dược phẩm mà tới kiểm tra thì chẳng khác nào tập kích, không cần báo trước trực tiếp xông vào luôn, sau đó dưới tình huống công ty chưa kịp chuẩn bị có thể kiểm tra sản phẩm. Không chỉ kiểm tra kho hàng mà đôi khi còn lôi cả hậu cần ra soi, như hoá đơn chứng từ tài vụ hay hồ sơ nhân sự, bằng cấp nhân viên,… Mà việc kiểm tra đột xuất này có rất nhiều nguyên do, bị tố cáo khiếu nại cũng là một trong số đó.
Vệ Tiểu Ba nói chắc là không phải: “Có khi vô tình bốc thăm trúng hoặc do bên mình có sản phẩm mới nên bị chú ý hơn, cũng chưa chắc đã là xấu.” Anh ta còn giải thích thêm: “Bên Thu mua chúng ta cũng hay bị kiểm tra đột xuất lắm, do sếp Diệp yêu cầu đó, thỉnh thoảng còn cùng R&D tới tận dây chuyền bên cung ứng để kiểm tra, càng đột ngột càng chân thực.”
“Ồ…” Chương Như kéo khăn che miệng ra vẻ bí hiểm. Vệ Tiểu Ba thấy buồn cười: “Cô muốn đi không? Bảo Tiểu Đinh dẫn đi.”
Chương Như cũng muốn nhưng tối nay đã có hẹn mất rồi: “Thôi để lần sau đi ạ, nay em có party rồi.” Nói rồi vừa đấm lưng vừa quay về chỗ, bước thấp bước cao hệt bà lão bị thấp khớp làm Vệ Tiểu Ba nhịn cười muốn rớt nước mắt.
Xét về kinh nghiệm thì Chương Như không bằng Tằng Khả Lâm, nhưng thái độ thì miễn bàn, lúc nào cũng tươi cười. Cô vào bộ phận thu mua khiến bầu không khí cả phòng náo nhiệt hẳn lên. Dĩ nhiên một phần cũng nhờ Diệp Ấn Dương là sếp lớn mà tốt tính, nếu ngày nào anh cũng nghiêm mặt thì BP có hoạt bát cỡ mấy cũng không kéo nổi không khí cả team lên.
***
Chiều tan tầm, Chương Như lái xe tới nhà hàng nhà mình. Cậu bạn Kim Chính đã ngồi đợi được một lúc, vừa thấy cô, cậu ta lập tức đứng bật dậy theo phản xạ: “Đúng giờ thế?”
“Gần mà, lại không bị kẹt xe.” Chương Như đặt túi xuống nhìn Kim Chính, cậu ta lăn lộn bên ngoài bao năm qua, trước kia còn suốt ngày đăng outfit trai thời thượng lên vòng bạn bè, giờ vừa về đã đổi thành áo phông dài, quần đùi, dép lê đúng chuẩn trai đất Quảng. Hoá ra có là du học sinh Mỹ thì cuối cùng cũng phải về với phong cách bản địa thôi: “Tìm tớ có việc gì à?”
“Về rồi nên muốn gặp cậu chứ sao.” Kim Chính ga lăng kéo ghế ra cho cô: “Không gọi Giai Giai đến à?”
Chương Như biết ngay cậu ta có ý đồ xấu: “Giai Giai sắp cưới rồi, đâu có rảnh mà ngó tới cậu.”
“Cô ấy chia tay rồi mà?”
“Sao cậu biết?”
“Tớ để ý cô ấy suốt, tất nhiên phải biết chứ.” Kim Chính cười giả lả: “Cậu thấy trùng hợp không, tớ vừa về nước thì cô ấy chia tay… Tại sao thế? Anh chàng Bắc Kinh kia không ổn à?”
Vừa là bạn cũ mà cũng là bạn thân, Chương Như không vòng vo nữa, kể sơ sơ: “Ba mẹ anh ta đều là giáo viên, chắc thuộc kiểu gia đình dòng dõi tri thức nên có yêu cầu riêng thôi.”
Kim Chính gật gù: “À, nếu là giáo viên thì quả thực…” Cậu chàng liếc nhìn Chương Như nhưng không dám nói thêm. Chương Như lại chẳng bận tâm: “Tuỳ người thôi, đâu phải giáo viên nào cũng vậy.” Nhưng công bằng mà nói, giáo viên, bác sĩ hay mấy nghề có địa vị xã hội cao thường mong con trai nhà mình tìm được một cô bạn gái dịu dàng nết na, chỉ cần ngồi một chỗ trông cũng giống như tranh. Điểm này thì cả cô lẫn Giai Giai đều xịt ngay từ vòng gửi xe, bọn cô mà ngồi yên một chỗ thì chỉ có ngáp ngắn ngáp dài hoặc là cắm mặt chơi game thôi.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn ra. Bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện, Chương Như còn nhắn cho Chương Tuyết Dương: [Anh mua cổ phiếu công ty em đi, chắc chắn sẽ tăng. Mai mốt tăng rồi chia cho em 20% là được.]
Chẳng bao lâu sau đã nhận được phản hồi nhưng là giọng con nít chưa mọc răng. Chương Như nghe một lúc, đoán là Dao Dao dẫm trúng điện thoại của ba, thế là cô bèn gửi voice: “Bạn nhỏ Chương Vịnh Dao à, xin bạn hãy dừng ngay hành vi không văn minh lại, cẩn thận lát nữa ba tét mông đấy nhé.” Trong đầu cô lập tức hiện ra hình ảnh một bé gái tóc xoăn mũm mĩm ôm điện thoại mà la hét, nước dãi lem nhem đầy màn hình.
“Con gái của anh Tuyết Dương hả?” Kim Chính hỏi.
“Ừa, mới đẻ năm nay.” Chương Như uống thêm ngụm canh gà hầm hoa, món này dùng gà thả vườn Thanh Viễn, da mỏng xương mềm, nước canh trôi xuống cổ họng ngọt lịm. Cô húp thêm mấy muỗng, thấy Kim Chính ngồi im bèn hỏi: “Sao, đồ ăn nhà tớ không ngon à?”
“Ngon chứ ngon chứ.” Kim Chính sợ cô vô cùng, chẳng dám chê bai nửa câu, ngoan ngoãn gắp thêm mấy miếng: “Anh Tuyết Dương mới cưới chưa lâu mà đã có con gái rồi.” Nói xong thì hóng hớt: “Thế cậu thì sao, có bạn trai chưa?”
“Chưa.”
“Hoàng Gia Đào sắp kết hôn rồi mà cậu vẫn chưa có mảnh tình vắt vai, chẳng lẽ vẫn chưa quên được cậu ta?” Kim Chính tự thấy mình to gan thật, nói xong còn liếc nhìn Chương Như, kết quả bị cô xạc cho một trận: “Cậu tưởng tớ nhát gan, có ý mà không dám như cậu hả? Tớ mà thích ai là múc luôn, chứ không ôm cái thứ tình cảm đơn phương mười mấy năm chỉ làm cảm động được mình như cậu đâu, vô ích bỏ xừ.”
Kim Chính bị mắng đến nỗi không dám ngẩng đầu: “Đúng đúng đúng… Cậu thì bạo rồi, tớ đâu có dám so.”
“Còn nữa, làm ơn phân biệt rõ giúp tớ, là tớ đây không cần Hoàng Gia Đào nhé. Tớ mà muốn á, ngoắc tay cái là gã cụp đuôi chạy tới liền!” Chương Như bực mình trừng mắt lườm cậu ta, trừng xong lại rút điện thoại quay một đoạn video đồ ăn ngắn gửi cho Diệp Ấn Dương. Ngay cả đang ăn tối cũng bận rộn như đi làm, gửi xong còn không quên lời mời: [Sếp Diệp ơi, lần sau mình cùng đi ăn nha, món gà hầm hoa với lạp xưởng Đông Quản này ngon cực!]
Hôm nay cô tan làm sớm, lúc gửi tin nhắn Diệp Ấn Dương vẫn còn tăng ca. Anh mở ra xem, thấy từng món từng món một hiện lên, đặc biệt là góc quay đặc tả nồi canh gà kéo dài tận bốn năm giây đủ để anh thấy hết từng nguyên liệu, thể hiện trọn vẹn cái cố chấp của dân Quảng Đông đối với việc nấu canh.
Xem xong ngẩng đầu thấy vừa đến giờ tan ca, Diệp Ấn Dương thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty, vừa bước ra khỏi thang máy thì nhận được điện thoại từ nhà. Bà nội Chu Ái lại có đối tượng xem mắt mới: “Là cô bé ở khoa bên cạnh khoa của bà, cuối tuần cháu đi gặp thử nhé?”
Diệp Ấn Dương mở cửa xe, đặt túi lên ghế phụ rồi tiện tay đóng cửa: “Gần đây cháu có dự án quan trọng, tạm thời không rảnh bận tâm đến mấy chuyện này bà ạ.”
Chu Ái tưởng anh còn lấn cấn vì chuyện lần trước nên vội vàng giải thích: “Lần này chắc chắn không dây dưa với người cũ, cô bé ấy ít nói, ngoan ngoãn hiền lành lắm, không lằng nhằng phiền phức đâu.” Bà còn dùng lý lẽ để thuyết phục: “Cháu xem Đỗ Tuấn sắp cưới rồi kìa, cháu không nhanh chóng tìm đi, sau này nó có con rồi mà cháu vẫn lủi thủi một mình coi có chán không.”
Diệp Ấn Dương bật điều hòa kên, ngón tay vuốt nhẹ vô lăng: “Đỗ Tuấn chia tay rồi.” Thật ra anh vốn không muốn đâm sau lưng anh em của mình, nhưng vừa thốt ra xong, bên kia điện thoại liền im bặt. Anh nhân cơ hội vào số: “Cháu đang lái xe, lát nữa nói chuyện sau nhé?”
“Được rồi, nhớ chạy chậm thôi nhé. Cháu vừa tan ca phải không, đừng quên ăn cơm. Lần trước bà đưa canh cho cháu ấy, nhớ uống nhiều một chút, canh hầm ở đây bổ lắm đó.”
Cuối cùng cũng kết thúc cuộc gọi, Diệp Ấn Dương lái xe về căn hộ ở Thiên Hà. Vừa về đến nơi, mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn của ông nội, giọng điệu như đang tố cáo: [Tôi đã bảo rồi mà, anh mà chịu đi gặp một người thì kiểu gì sau cũng sẽ có vô số người khác, trừ khi anh tự tìm còn không thì bà Chu nhà anh sẽ không bao giờ chịu ngồi yên đâu.]
Bà Chu nhà anh… Diệp Ấn Dương tựa lưng vào tủ lạnh, bật cười đến nỗi vai khẽ run. Anh nhớ hồi nhỏ ở Quảng Châu, ông bà gần như tuần nào cũng cãi nhau, từ viện đến nhà, không ai chịu nhường ai. Anh cũng chẳng hiểu tại sao hai người lại nên duyên rồi cứ cãi cọ mà sống với nhau bao năm trời. Nhưng dẫu ồn ào thế nào thì họ cũng không bao giờ nhắc tới chuyện ly hôn.
Có lẽ đó cũng là một dạng “ân ái” khác. Diệp Ấn Dương mở tủ lạnh tìm ít đồ bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, sau đó đi thay quần áo. Vừa quay lại thì nghe thấy hai tiếng “ting ting” báo tin nhắn tới cách nhau chỉ vài giây, không cần đoán cũng biết là Chương Như.
Cô có thói quen như vậy, gửi ảnh, gửi clip cho anh, sau đó bổ sung thêm vài câu, tốc độ đánh máy nhanh đến nỗi chỉ vài giây là xong. Bất kể anh có trả lời hay không, cô vẫn hứng khởi tự biên tự diễn một mình, vui vẻ như thể đã có người tương tác cùng.
Diệp Ấn Dương chưa từng gặp ai theo đuổi kiểu đó, anh đoán cô cũng không am hiểu cách theo đuổi người khác, chỉ tự tìm vui thôi. Tuổi trẻ vốn hay xao động lại thích chơi bời, giống như con thuyền không buộc dây, chỉ là hứng thú trong thoáng chốc, hết hứng thì tự trôi đi mất. Có lẽ anh vốn không nên để trong lòng, không nên xem cô như một câu đố không biết lời giải, dù sao càng coi trọng thì cô càng lấn tới.
Muốn làm gì thì làm đi, anh nghĩ vậy.
Mấy ngày sau, hầu hết thời gian Diệp Ấn Dương đều đi công tác hoặc xuống xưởng cùng bộ phận R&D. Công việc nội bộ giao cho Vệ Tiểu Ba xử lý, còn với Chương Như thì nhiều lắm cũng chỉ nhắn vài tin qua WeChat.
Gần đây Chương Như bận tuyển dụng, đa phần vị trí để Vệ Tiểu Ba quyết định, nhưng chức vụ Quản lý phòng Thu mua vẫn phải do Diệp Ấn Dương xét duyệt. Hơn nữa yêu cầu của anh lại cao, hồ sơ cô tìm được thường bị đánh trượt, hoặc là không đủ dự án, hoặc là CV trông quá trau chuốt, nhìn ảo ảo chứ không thật.
Đến nỗi Chương Như nghi anh cố tình làm khó, bản thân thì mệt mỏi xoay đủ cách để sàng lọc hồ sơ, cuối cùng cũng tìm được một người trông có vẻ hợp. Thấy anh đúng lúc cũng ở công ty, cô lập tức chạy đến tóm anh: “Sếp Diệp, ứng viên này anh Ba trò chuyện rồi, cảm thấy khá ổn. Bây giờ anh có rảnh đi gặp thử không?”
“Không rảnh lắm.” Diệp Ấn Dương đang định đi xuống bên dây chuyền: “Hồ sơ để trong phòng tôi, mai tôi sẽ báo lại lịch phỏng vấn vòng hai.”
“Nhưng mà người này em săn mãi mới được đó, thật sự xuất sắc lắm…” Thấy anh vừa nói xong đã muốn đi, Chương Như không cam tâm lẽo đẽo theo sau: “Sếp Diệp, anh dành chút thời gian để gặp đi, nửa tiếng thôi. Không thì lần sau hẹn lại khó lắm.”
Cô nhắm mắt theo sát, cầm hồ sơ từ hành lang theo anh đến tận thang máy, dáng vẻ như muốn theo cả vào. Sếp Thạch bên R&D đi cùng cũng bật cười: “Hay là sếp Diệp đi gặp thử xem? Tôi cũng quay về xử lý nốt chuyện kia, thấu kính lần trước cần phải test lại.”
“Tầm nhìn chưa đủ rộng à?” Diệp Ấn Dương hỏi.
Sếp Thạch gật đầu: “Phần tự động lấy nét cũng hơi có vấn đề.”
Diệp Ấn Dương suy tư một lúc: “Có thể do model chưa đủ, phần lấy nét chắc là do độ kín chưa đạt.” Hai người đứng đó bắt đầu bàn tiếp chuyện kỹ thuật, nào là điện cực cao tần, gia công gốm sứ… Chương Như nghe trợn mắt há mồm. Cuối cùng sếp Thạch bật cười chỉ vào cô: “A Như sắp ngủ gật rồi kìa.”
Diệp Ấn Dương quay lại nhìn, cô vẫn giơ tập hồ sơ ra, ánh mắt tha thiết ngẩng mặt chờ anh như nhóc ăn xin. Anh liếc đồng hồ: “Nửa tiếng chắc không đủ, bốn mươi phút đi.” Rồi hẹn lại thời gian sếp Thạch, sau đó nhận lấy hồ sơ từ tay Chương Như. Nhìn lướt qua, quả thật cũng có ấn tượng, anh từng trả lời mail rằng có thể hẹn người này: “Bên headhunter tìm à?”
“Em tự tìm đấy!” Chương Như kéo anh về phía phòng phỏng vấn, vừa đi vừa kể lại khó khăn của mình: “Em gọi điện mấy lần lận, còn trò chuyện WeChat với cô ấy từ sáng tới tối, thiếu điều đến công ty cô ấy ngồi chờ… Tóm lại, đảm bảo không làm anh thất vọng, nhân tài đó!” Chương Như lúc này trông y hệt mấy cô nhân viên bán hàng ở triển lãm, chắc cho cô cầm cuốn catalogue cũng có thể phát hết cả hội trường.
Đến cửa phòng phỏng vấn, Chương Như còn tri kỷ đưa bút cho anh: “Sếp Diệp, người này thật sự xuất sắc lắm, anh cứ trò chuyện kỹ một chút, em chờ tin tốt của anh ạ.”
Phỏng vấn vốn là chọn lựa đôi bên, chẳng ai phải cầu xin để được vào công ty. Thấy cô tha thiết như vậy, Diệp Ấn Dương thoáng nhíu mày, gần như đoán được có thể cô sẽ có thái độ nịnh bợ với ứng viên: “Dù giỏi thế nào cũng phải xem xét ý định của họ. Nếu miễn cưỡng thì không cần phỏng vấn vòng hai.”
Chương Như ngẩn ra, thật sự không hiểu, cô không hề nịnh bợ ai mà chỉ muốn trân trọng công sức mình bỏ ra, mong sớm có thành quả thôi. Nghe anh nói vậy, cô thấy hơi hụt hẫng, nhưng lại sợ bên trong nghe thấy, đành nhỏ giọng đáp: “Ý anh là gì? Anh định đổi ý hả?” Nói xong lập tức giơ hai tay ra chắn, như thể sẵn sàng cản đường anh bất cứ lúc nào.
Hai người mắt đối mắt, cuối cùng Diệp Ấn Dương vẫn là người dời ánh nhìn trước, gõ cửa bước vào.
Chương Như lập tức thở phào như quả bóng xì hơi, đứng canh ở cửa thêm hai phút rồi mới chịu quay về.
Vừa về chỗ, Lâm Thông kéo ghế lại hỏi: “Nè, em hỏi cái này.”
“Gì?”
“Da Đen… cái cậu hàng xóm A Liệt của chị ấy, có phải đã đắc tội Phùng Nguyên Hỉ không?”
Chương Như ngẩn ra: “Không, sao cậu hỏi vậy?”
Lâm Thông liếc nhìn chỗ ngồi trống không của Phùng Nguyên Hỉ, hạ giọng nói với Chương Như là lần trước cậu chàng xuống kho nhận hàng, thấy Da Đen và Phùng Nguyên Hỉ cãi nhau: “Cũng không hẳn là cãi nhau, chắc là có xích mích gì đấy.” Cụ thể xích mích gì thì Lâm Thông không biết, chỉ thấy bọn họ giằng co, nhưng mà nhìn cái tướng của Da Đen thì không cần mở miệng, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến Phùng Nguyên Hỉ sợ cứng, cuối cùng chỉ dám hăm doạ vài câu rồi bỏ đi.
“Em bảo này, Phùng Nguyên Hỉ bụng dạ hẹp hòi lắm, coi chừng cậu ta tìm cách chơi xấu đấy.” Lâm Thông vừa nhắc nhở xong thì thấy Phùng Nguyên Hỉ quay lại, tiện tay lấy một chai sữa chua trên bàn Chương Như rồi đi.
Chương Như liếc nhìn Phùng Nguyên Hỉ, cô nhớ cậu ta phụ trách thu mua vật dụng kim loại mà Da Đen cũng ở kho kim loại. Nếu cậu ta cố ý giở trò thì quả thực khó phòng bị.
Trong lòng ngứa ngáy, Chương Như nhắn tin WeChat cho Da Đen nhưng chắc cậu bận, nửa tiếng sau vẫn không trả lời.
“Chương Như.” Đinh Khải Thuỵ đi tới hỏi: “Hôm trước cô bảo điền bảng khảo sát, tôi làm xong rồi, nhờ cô xem đã đúng chưa, nếu sai thì tôi sửa.”
“Ồ, được.” Đó là bảng khảo sát bên Đào tạo gửi tới. Chương Như mở ra xem, quả nhiên điền cực kỳ cẩn thận, mấy chỗ vốn chỉ cần tick mà nếu có mục “khác” thì cậu ta cũng ghi thêm hẳn mấy ý, nghiêm túc thật sự: “Cậu điền tốt lắm, nếu ai cũng điền nghiêm túc như cậu thì tôi qua bên Đào tạo cũng nở mày nở mặt.”
Làm hành chính sợ nhất là người ta thờ ơ, nhắc ba lần mới chịu làm, người tích cực như Đinh Khải Thuỵ khan hiếm vô cùng. Chương Như hào phóng lấy một thanh bánh xốp nhập khẩu từ hộp đồ ăn vặt của mình ra đưa cho cậu ta: “Cái này ngon lắm, bạn tôi xách tay từ nước ngoài về đó.”
“Cảm ơn nhé.” Đinh Khải Thuỵ nhận lấy, đúng lúc trông thấy tờ vé số màu đỏ chót trên bàn cô: “Cô vẫn còn mua vé số hả?”
“Ừ, ngày nào cũng mua mà.” Nhớ ra tờ hôm nay chưa cào, thấy Đinh Khải Thuỵ cứ nhìn chằm chằm, cô đưa cho cậu ta chiếc kẹp giấy: “Cào giúp tôi đi, mượn tay cậu lấy hên.”
Đồ ăn và vé số đều bị nhét vào tay, dưới cái nhìn chăm chú của Chương Như, Đinh Khải Thuỵ đành phải cúi người cào thử. Chương Như căng mắt nhìn, cuối cùng đối chiếu, ôi trời thế mà trúng tận hai số lận! Cộng lại được những 200 tệ!
Trúng lớn rồi! Chương Như mừng rỡ, bật dậy ôm vai Đinh Khải Thuỵ lắc liên tục: “Cậu giỏi quá đi!” Cô vui phát điên, Diệp Ấn Dương đứng trong góc thấy cô lắc vai Đinh Khải Thuỵ liên hồi, nếu vai cậu ta mà lắp lò xo chắc cô đã nhảy lên người rồi. May mà cô còn ý thức được đây là văn phòng nên nhanh chóng buông ra, hai tay che mặt xuýt xoa rồi lí nhí nói gì đó với Đinh Khải Thuỵ.
Ngay lúc ấy, cuối cùng cô cũng trông thấy anh: “Sếp Diệp!”
Editor có lời muốn nói:
Không biết các bà có để ý không nhưng bà Như đang theo đuổi 3Y theo chiến thuật lúc lạnh lúc nóng, theo đó editor cũng sẽ thay đổi cách xưng hô cho linh hoạt nha =))) Lúc nào bả nạnh nùng thì xưng tôi – anh/tổng giám đốc Diệp còn khi nào nhiệt tình thì chắc các bà đoán ra liền kk