“Chỉ hứng thú với anh thôi.”
Trúng thưởng là chuyện lớn, phỏng vấn cũng vậy, Chương Như vội vàng chạy tới. Diệp Ấn Dương liếc nhìn cô một cái rồi cầm sơ yếu lý lịch đi thẳng về phía văn phòng.
Kết quả phỏng vấn vốn dĩ phải được giữ bí mật, Chương Như lẽo đẽo đi theo, sau khi vào phòng mới hỏi: “Sao rồi, ổn không sếp?”
Diệp Ấn Dương ngồi vào ghế, suy tư một lát rồi nói: “Sao em tìm được người này? Cô ấy vẫn đang giữ chức vụ ở công ty cũ.” Vẫn còn đang tại chức, hơn nữa dựa vào tin tức vừa nhận được thì bộ sơ yếu lý lịch này không phải do chính chủ chủ động nộp.
“Thì gọi điện chứ sao, trước đó em lọc hồ sơ theo yêu cầu của anh thì tìm được một ứng viên trong ngành nhưng người ta đến công ty mới nhận chức rồi, em hỏi anh ta có người quen nào giới thiệu không thì anh ta gửi cho em thông tin của cô Mạc Lệ này, bọn họ là bạn học.”
Nghe cô nói nhẹ nhàng như không, song Diệp Ấn Dương biết chắc hẳn từ lúc “chuyển tiếp” đến “giới thiệu thành công” cô phải tốn rất nhiều công sức, đặc biệt còn phải lấy được sơ yếu lý lịch của người vốn không có ý định tìm việc, đâu có dễ dàng gì.
Huống hồ trước khi phỏng vấn, Chương Như cũng từng nói cô đã nhắn tin cho người ta từ sáng sớm đến khi tan ca, lì vô cùng.
“Vì sao không tìm headhunter?” Diệp Ấn Dương hỏi.
“Tại tìm thì mất tiền.”
“Đâu có trừ vào lương của em.”
Chương Như nhún vai: “Nhưng ngân sách tính lên đầu em mà.” Trước kia khi Tằng Khả Lâm còn quản lý, chi phí tuyển dụng của phòng Thu mua lúc nào cũng thấp. Cô không thể vừa lên chức đã xài một đống tiền được, nếu không cuối năm báo cáo ngân sách vượt mức, phòng Thu mua bị đội sổ thì mất mặt lắm.
Chương Như chẳng màng chức vụ cao hay thấp, cũng chẳng ham làm sếp, nhưng sĩ diện thì vẫn phải giữ. Đặc biệt cô còn đang tiếp quản công việc người khác để lại, càng phải giữ gìn cẩn thận.
Diệp Ấn Dương im lặng vài giây, vừa ký giấy tờ vừa nói: “Có thể tiến hành bước tiếp theo, xác nhận thời gian nhận việc với cô ấy.”
“Dạ được!” Chương Như trở mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa nãy ở trước cửa phòng họp còn bày ra dáng vẻ sắp cãi nhau với anh đến nơi, giờ lại cười tươi roi rói. Bắt gặp Diệp Ấn Dương đang nhìn, cô còn không quên hỏi đùa: “Có phải sếp Diệp thấy em rất giỏi không?”
Diệp Ấn Dương vốn thẳng thắn, người đáng khen anh không bao giờ tiếc lời: “Quả thật điều kiện không tồi, ứng viên em tìm được lần này thật sự là người phù hợp nhất từ trước đến giờ.” Ứng viên này quả thực rất xuất sắc, lúc trò chuyện anh cảm thấy ý định nhảy việc cũng không thấp. Bản thân đang làm quản lý ở công ty khác, nếu đổi sang một nơi khác có khi còn được thăng chức, thế mà Chương Như thuyết phục được cô ấy về E-Health làm quản lý phòng Thu mua, chắc cô đã phải nói khô cả cổ: “Tìm được người này không dễ dàng, vất vả cho em rồi.”
“Vậy tuần này thứ Sáu là sinh nhật em, em mở tiệc ở Hải Châu, anh phải tới đó nha.”
Thế nào là “thuận nước đẩy thuyền”? Chính là đây.
Ánh nhìn tán thưởng của Diệp Ấn Dương lập tức thu về, anh cúi đầu phê duyệt mức lương: “Lúc đưa offer nhớ thêm bước xác minh.” Duyệt xong thì đưa hồ sơ cho cô: “Quay về làm việc đi.”
Chương Như đứng ì ra đó không chịu đi: “Đến cả sinh nhật em anh cũng không đến à? Không nể mặt em vậy sao?”
Điện thoại của tổng giám đốc Thạch gọi đến kịp lúc, Diệp Ấn Dương cho cô xem màn hình, vừa nhận vừa đứng lên đi ra ngoài: “Ừ, bây giờ xuống ngay.”
Chương Như theo anh ra ngoài, trơ mắt nhìn anh đi xa dần, còn bản thân cứ đứng chưng hửng tại chỗ. May sao nghĩ đến 200 tệ tiền thưởng sắp về tay mới thấy phấn khởi trở lại, cô quay về chuẩn bị bao trà sữa cả phòng.
Đúng lúc đó, Lại Trí Kiệt lững thững đi tới: “Tôi hỏi cô cái này.”
“Gì vậy?”
“Tại sao hiệu suất lần này của tôi lại bị xếp hạng C?” Đây là mức thấp nhất.
Chương Như ngẩng đầu, bắt gặp hai quầng thâm mắt xanh lè như mất ngủ triền miên của anh ta: “Anh đã xem lại phiếu đơn chưa?”
“Xem rồi.”
“Thế mai tôi hẹn anh nói chuyện riêng nhé? Giờ sắp tan ca, chắc anh cũng bận nhỉ?”
Lại Trí Kiệt châm chọc: “Mai gặp cô thì có thể từ C biến thành A không?”
Ngữ khí có gì đó là lạ, đúng lúc Vệ Tiểu Ba đi ngang qua: “Sao thế?”
Lại Trí Kiệt: “Tôi muốn biết vì sao bị đánh giá C.”
“Bởi vì cậu nghỉ quá nhiều, còn làm sai đơn một lần. Tháng trước mô hình tính toán chi phí logistics cũng bị lỗi, công ty bị thiệt hại thật. Không trừ lương cậu đã là may rồi.”
“Nhưng tổn thất đâu có lớn.”
“Thế cậu còn muốn thiệt hại bao nhiêu thì mới tính là lớn? May mà phát hiện kịp thời không thì cậu đã phải bồi thường rồi.” Giọng Vệ Tiểu Ba mang chút khí thế của một người quản lý: “Chú ý thái độ, thái độ đó của cậu là sao?”
Lại Trí Kiệt không nói nữa, quay đầu bỏ đi.
Vệ Tiểu Ba cau chặt mày rồi quay lại an ủi Chương Như: “Không sao đâu A Như, cứ kệ cậu ta. Tính cậu ta vốn vậy rồi.”
Chương Như gật đầu nhưng trong lòng vẫn nghĩ ngợi.
Hai ngày sau, đến thứ Sáu, Chương Như dậy sớm trang điểm kỹ càng, tự cảm thấy mình hôm nay xinh đẹp rạng ngời. Trong lúc đợi thang máy, cô đã tranh thủ selfie lia lịa. Lâm Thông đi cùng Diệp Ấn Dương tới, thang máy đến, bọn họ cùng nhau bước vào.
“Hôm nay có dịp gì thế?” Lâm Thông hỏi.
“Sinh nhật chị đó.”
“Ôi thế à, em còn tưởng hôm nay sinh nhật Tề Thiên Đại Thánh cơ chứ.” Lâm Thông trêu cô kẻ mắt đậm quá trông cứ như Tôn Ngộ Không: “Trông cái mí mắt đầy nhũ của chị đi kìa, hôm nay phòng Thu mua khỏi bật đèn, chị chớp mắt thôi cũng đủ sáng rồi.”
Chương Như trừng mắt lườm cậu ta một cái, Lâm Thông lại gảy gảy bó hoa trên tay cô: “Hoa ai tặng thế?”
“Không biết, chưa kịp xem.” Chương Như mới nhận xong nên tiện tay ôm theo. Cô lôi tấm thiệp ra xem, đọc xong hừ lạnh: “Thần kinh.”
Lâm Thông tò mò: “Ai gửi vậy?”
“Bạn trai cũ.”
“Sao chị biết?” Lâm Thông không hiểu: “Trên này đâu có ký tên.”
Chương Như cười lạnh: “Chính vì không ghi tên nên mới chắc chắn là anh ta.” Chỉ có hội người yêu cũ mới thích chơi cái trò gửi quà ẩn danh này. Ngoài mặt thì tỏ ra không muốn làm phiền chứ thực ra cứ muốn mình phải đoán, hoặc là cố tình thổi vài gợn sóng để thăm dò thử, muốn chứng tỏ bản thân vẫn còn một chỗ trong lòng đối phương: “Rảnh thật.”
Câu nào câu nấy như giấu dao, mọi người trong thang máy đều nghe thấy. Diệp Ấn Dương hơi liếc sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cô, Chương Như còn cố tình nhướng mày đầy khiêu khích.
Vào đến văn phòng, Chương Như ném ngay bó hoa vào thùng rác, tay trái xách túi, tay phải cầm kính râm, vừa đi vừa chào đồng nghiệp, đi qua một đoạn hành lang mà cứ như sải bước trên thảm đỏ.
Hôm nay sinh nhật, Chương Như “tự phát sáng” theo đúng nghĩa đen, đi đến đâu cũng như con diều bay phấp phới.
Buổi trưa, cô sang phòng Kinh doanh tìm Văn Hòa. Tòa nhà E-Health có hình vòng cung, Thu mua và Kinh doanh ở hai đầu khác nhau, đi giày cao gót từ bên này qua bên kia mỏi hết cả chân.
Văn Hòa vừa bàn giao công việc lễ tân xong, mấy ngày nay đang làm quen sản phẩm, tuần sau sẽ theo team tới bệnh viện. Chương Như hỏi cô ấy đã quen việc chưa, Văn Hòa gật đầu: “Cũng ổn ạ, chỉ là sản phẩm hơi phức tạp. Nghe nói sau này sẽ có cơ hội đi trực cùng hoặc đi triển lãm hội chợ, cứ thuyết trình liên tục mấy ngày thì sẽ quen dần thôi.”
“Nào, đi ăn thôi.” Trước đó Chương Như còn tiện tay đặt cho cô ấy một cái giá đỡ notebook: “Cái này tản nhiệt tốt, còn làm giá đỡ được, đỡ phải cúi đầu nhiều.” Hại cổ lắm.
Hai người đi xuống cầu thang, bắt gặp mấy sếp đang đứng ở tầng một. Chương Như kéo Văn Hòa lại chào: “Chào sếp Diệp, sếp Tào, sếp Thạch, sếp Chu ạ. Các sếp đi đâu mà đông thế?”
“Đi ăn trưa.” Tào Ngật Sơn tươi cười mời bọn họ: “Hai người ăn chưa? Đi cùng bọn tôi nhé?”
Chương Như giơ tay che nắng: “Chưa ăn ạ, vẫn còn sớm.” Nhưng đi theo các sếp chắc chắn sẽ có đồ ngon.
Sáu người chia thành hai xe. Chương Như với Văn Hòa ngồi xe của Tào Ngật Sơn đến một quán ăn gia đình gần công ty, vừa có dimsum vừa có món mặn. Bọn họ ngồi ở đại sảnh, ngoài cửa sổ là hàng cây xanh rợp.
Hoàng Phố quả là xanh sạch đẹp, nhìn thôi cũng thấy mát mắt.
Món bánh ngàn lớp thanh long được làm giống hệt túi Lady Dior, được bày tinh xảo trong đĩa sứ. Chương Như đoán cánh đàn ông ngại động thủ, thế là xung phong làm em gái chia bánh, lần lượt chia cho từng người. Đến lượt Chu Minh Sơ, cô liếc Văn Hòa một cái.
Văn Hòa quả nhiên tinh ý, dùng đũa chung gắp cho “lão Chu” nhà mình một miếng: “Tổng giám đốc Chu, cái này ngon lắm ạ, anh ăn thử xem.”
Chu Minh Sơ nhìn miếng điểm tâm rồi lại nhìn sang cái đĩa trống của cô: “Cô ăn chưa?”
“Chưa… ạ.”
“Vậy sao biết là ngon?”
“A…?” Văn Hòa bị hỏi mà ngớ người.
Loại người như Chu Minh Sơ thật sự khó đối phó, Chương Như kịp thời cứu vãn bầu không khí: “Tất nhiên là từng ăn rồi, trước đây tôi còn gói về cho Văn Hòa mà. Nhưng chắc ăn nóng sẽ giòn hơn nhiều, sếp Chu nếm thử đi.” Nói xong cũng không cho anh ta cơ hội tiếp tục bắt bẻ, cô lập tức bảo Văn Hòa uống canh, còn nói với Văn Hoà trong này bỏ nhiều nguyên liệu lắm.
Các sếp bắt đầu tán gẫu, tất nhiên không phải chuyện công ty, cùng lắm là tám chút chuyện trong ngành, cập nhật tin tức mới, đôi khi cũng lôi hai cô gái ra hỏi chuyện: “Nhà hàng Chương Ký nhà cô cũng có chi nhánh ở Thâm Quyến đúng không?”
Chương Như gật đầu: “Vâng ạ, có hai cửa hàng, ở Nam Sơn với ở Phúc Điền.”
“Ồ, không tính mở rộng sang thành phố khác à?”
“Nghe nói sang năm sẽ mở ở Phật Sơn thì phải?” Tào Ngật Sơn nói.
Chương Như chợt nhớ ra ông có quen biết Chương Tuyết Dương, liền vô thức sờ d** tai: “Hình như vậy ạ.” Thật ra cô thấy hơi chột dạ vì kế hoạch mở rộng của nhà mình cô đâu có nắm rõ.
May là các sếp chỉ hỏi xã giao rồi nhanh chóng đổi sang đề tài khác. Chương Như và Văn Hòa ngồi một bên, nghe không hiểu thì im, có món ngon thì ăn, gặp món ngon hơn thì ghé tai nhau tám vài câu.
Ăn cũng gần no rồi, Chương Như xoa bụng cảm thấy vẫn có thể xử thêm một miếng bồ câu nữa bèn đưa tay lấy đũa chung, nhưng đúng lúc ấy Diệp Ấn Dương cũng đưa tay ra.
Ở nơi công cộng thế này, Chương Như vẫn biết chừng mực, lập tức rút tay lại rồi chuyển sang gắp trái cây. Diệp Ấn Dương lại không dừng tay mà gắp miếng bồ câu ấy bỏ vào bát của Chương Như, sau đó tiếp tục vừa ăn vừa trò chuyện cùng mọi người, động tác thực tự nhiên cũng thực phong độ.
Chương Như ăn xong miếng bồ câu kia liền lén rút điện thoại ra nhắn cho anh, gửi định vị nơi tổ chức sinh nhật tối nay: [Sếp Diệp nhất định phải đến nha. Dù gió mưa cỡ nào em cũng đợi, anh không đến em nhất quyết không cắt bánh đâu.]
Điện thoại rung lên, Diệp Ấn Dương biết ngay là tin nhắn từ cô, nhưng cả bữa cơm anh không mở ra xem.
Trở về công ty, Chương Như ăn no đến díu hết cả mắt, tranh thủ ngủ trưa một giấc, tỉnh lại thì thấy Sử Cầm mặc áo khoác đen phối váy trắng đi ngang qua, trông cũng xinh.
Cô còn đang ngái ngủ chưa tỉnh, đang ngồi ngẩn ngơ ở chỗ thì chợt hoàn hồn vì tiếng thông báo tin nhắn nhóm nhảy ra liên hồi.
Nhóm trưởng là Giai Giai, hai người bình thường cãi vã suốt nhưng tình cảm vẫn thân thiết như chị em. Toàn bộ sinh nhật lần này của cô đều do Giai Giai lo từ A đến Z: bỏ tiền, bỏ công, lại còn lôi kéo bạn bè đến. Cô nàng còn nói trong nhóm là tối nay đông lắm, nhớ mặc bikini ra sân khấu, không thì thật là có lỗi với các anh em mất công chạy từ bốn phương tám hướng tới đây.
Đương nhiên cũng không quên cà khịa: [Mà sếp Diệp nhà mày có đến không đó?]
Chương Như tranh thủ vươn vai liếc sang phòng họp bên cạnh, Diệp Ấn Dương vẫn đang họp, chắc là liên quan đến dự án mới. Chương Như mở di động định nhắn tin hỏi anh nhưng đúng lúc có thực tập sinh đến hỏi về hồ sơ, một lát sau cô lại phải đi tiếp người đến phỏng vấn rồi sang phòng R&D dự thính đào tạo, mãi đến lúc quay lại bộ phận thì Diệp Ấn Dương đã đi đâu mất tiêu rồi.
“Sếp Diệp đâu rồi?” Chương Như há hốc mồm.
“Đi rồi, hình như tới bệnh viện xem thiết bị.” Lâm Thông vừa gặm gà rán vừa hỏi thăm tiệc sinh nhật tối nay của Chương Như: “Có mỹ nhân không chị?”
Chương Như dán mắt vào điện thoại, bực mình lườm cậu ta một cái: “Có cũng không tới lượt cậu!”
Tiệc sinh nhật được tổ chức ở sân thượng của một khu cắm trại ngoài trời: có ban nhạc, nướng BBQ, bánh ngọt và rượu. Hơn nửa khu này là bạn bè của Chương Như với muôn hình muôn vẻ: kẻ thổi bóng bay, người thì đùa giỡn rượt nhau.
Ban nhạc do Kim Chính tìm, cậu ta vốn mê mấy trò này từ hồi ở nước ngoài, giờ lôi cả hội bạn tham gia đàn hát. Hôm nay Chương Như chơi đến ướt đẫm mồ hôi rồi ôm mic hát bài “Càng về đêm càng nhiều cơ hội”: “Nếu như anh… chẳng dám hư… vậy thì tội cho anh thôi…”
Giọng cô khá dễ nghe, hát thể loại này nghe cứ như lắp autotune vậy. Tô Tinh Khải ngồi ở dưới nghe đến ngây dại, Lâm Thông chạy tới mời rượu còn bị từ chối: “Không được, lát tôi còn lái xe.”
“Để đưa Chương Như về chứ gì?” Lâm Thông biết thừa vị này là cậu “bạn thân” bền nhất của Chương Như, bèn cười hề hề: “Hiểu mà hiểu mà.” Nhưng quay qua nhìn Chương Như trên sân khấu, cậu chàng không khỏi thắc mắc rốt cuộc bọn họ thích cô ở điểm nào? Thích sự phóng khoáng bất cần của cô? Hay thích cô lâu lâu lại tưng tửng? Hay là thích cái kiểu quẩy hết mình chẳng màng sống chết của người khác kia? Đấy, nghe thử lời bài hát này xem: “Ai hôn tôi, tôi hôn lại, chẳng hề có lỗi chi…”
Nhưng Chương Như đâu thèm quan tâm người khác nghĩ gì, tối nay cô cực kỳ vui, cũng cực kỳ xúc động, bởi thật sự có những người bạn ở xa cũng lặn lội đến chung vui cùng mình. Cô cảm động đến nỗi suýt khóc, lúc cắt bánh còn làm rơi nguyên miếng mi giả xuống mặt bánh.
Cả bọn cười nghiêng ngả, Giai Giai tí thì dí đầu cô xuống: “Trời ơi mày làm cái trò gì thế, miếng này tự đi mà ăn, cắt lẹ lên!”
Tóm lại đây là một buổi tiệc cực kỳ náo nhiệt, nhưng cao trào lại kết thúc bằng màn tỏ tình của Kim Chính.
Đầu tiên cậu ta cầm mic hát bài “Vô điều kiện”: “Khi mà trào lưu thích sự mới mẻ, khi những người cạnh bên chỉ thích tiếng tăm…” Nghe thâm tình chẳng kém gì Trần Dịch Tấn phiên bản Quảng Châu. Rồi dưới sự cổ vũ của bạn bè, cậu công khai tỏ tình Giai Giai. Đúng lúc đó, Đỗ Tuấn đột nhiên xuất hiện, bắt gặp cảnh tượng ầm ĩ này.
Mọi người xung quanh vỗ tay, huýt sáo rầm rầm, chỉ hận đêm nay không thể đẩy Kim Chính và Giai Giai vào động phòng khiến mặt Đỗ Tuấn tái mét, suýt thì lao vào đánh nhau. Giai Giai tức giận mắng anh bị bệnh à rồi quay lưng bỏ đi.
Bữa tiệc thế là tan, thời gian cũng không còn sớm, Chương Như bắt đầu đuổi bạn bè về nhà, dặn những ai không uống đưa người khác về nhà an toàn, sau đó nhìn Đỗ Tuấn một mình ngồi lẻ loi uống rượu, dáng vẻ thê lương.
Cô đi qua khuyên mà không được, Đỗ Tuấn càng uống càng say, Chương Như đành gọi điện cho Diệp Ấn Dương: “Sếp Diệp mau đến vớt bạn anh đi, sếp Tuấn sắp điên rồi!”
Cô còn cố tình nói quá lên, sau đó lén pha nước vào rượu của anh ta rồi tranh thủ vào nhà vệ sinh. Lúc quay lại, cô trông thấy bên cạnh lều xuất hiện một bóng dáng cao lớn, Diệp Ấn Dương mặc áo thun cotton cổ bẻ, quần kaki đơn giản, đúng chuẩn trai Bắc chính hiệu.
“Sếp Diệp.” Chương Như dắt anh đến chỗ Đỗ Tuấn: “Đó, em không lừa anh đâu, anh ta uống gục luôn rồi, em không vác nổi.” Rồi lại tò mò hỏi Diệp Ấn Dương: “Đàn ông Bắc Kinh các anh yêu đương đều cố chấp thế à?”
Diệp Ấn Dương chỉ lo quan sát Đỗ Tuấn, chẳng buồn đáp.
Chương Như lại chọc: “Lúc anh chia tay cũng thế hả?”
“Em muốn nói gì?” Diệp Ấn Dương cúi xuống thử chạm vào mũi Đỗ Tuấn như muốn kiểm tra xem anh ta còn sống không vậy.
“Em có nói gì đâu, trò chuyện tí thôi mà.” Cô ngồi xổm bên cạnh, nhỏ giọng trêu: “Yên tâm, em không có hứng thú với bạn gái cũ của anh đâu, chỉ hứng thú với anh thôi.” Rồi lại đoán: “Cái bưu kiện trong văn phòng anh có phải của bạn gái cũ gửi đến không?”
Cảnh tiệc tàn ngổn ngang, Diệp Ấn Dương nhận ra người trước mặt cũng nồng nặc mùi rượu chẳng kém gì Đỗ Tuấn, liền hơi nghiêng người tránh sang một bên: “Em nên về nhà nghỉ đi, không cần lo cho cậu ta.”
Chương Như vẫn khăng khăng: “Không vội mà, anh đến rồi thì ăn miếng bánh đi chứ.” Cô cắt thêm một miếng đưa cho Diệp Ấn Dương, mắt long lanh nhìn, còn kèm lời giải thích: “Bạn em cắt đó, không phải em đâu, em đợi anh đến mới cắt.”
Đỗ Tuấn rốt cuộc vẫn không nhịn được cười, hóa ra anh chàng này vẫn chưa say quắc quần câu mà chỉ ngủ gật một lát, Diệp Ấn Dương vừa đến là tỉnh rồi, sau đó nghe Chương Như trêu ghẹo Diệp Ấn Dương mà sắp quên cả chuyện ấm ức của mình ban nãy.
Diệp Ấn Dương vỗ vai anh ta: “Đi nổi không?”
“Được.” Đỗ Tuấn thở hắt ra một hơi, còn nhớ đưa quà sinh nhật cho Chương Như: “Cho cô này.”
“Cảm ơn sếp Tuấn nha.” Chương Như nhận lấy. Đỗ Tuấn xin lỗi cô: “Xin lỗi vì đã phá tiệc sinh nhật của cô, hôm khác tôi mời rượu bù nhé.”
Chương Như xua tay: “Không sao không sao, dù gì cũng sắp tan rồi mà, bọn tôi cũng chơi đủ rồi.”
Đỗ Tuấn vịn bàn đứng lên, còn buông một câu: “Đàn ông Bắc Kinh chúng tôi khi yêu đương không phải không buông bỏ được, nhưng tôi và Hứa Giai Giai từng bàn đến chuyện cưới xin rồi, tôi không thể coi như chưa từng có gì được.” Anh ta chỉ nói ngắn gọn như vậy. Đúng lúc đó, có người khác bước lên sân thượng, Tô Tinh Khải tiễn bạn bè xong quay lại, thấy đột nhiên có thêm một người đàn ông thì sững lại, sau đó đi thẳng đến hỏi Chương Như: “Đi chưa?”
“Đi thôi, sao cậu không về Huệ Châu?” Chương Như không hiểu tại sao cậu ta vẫn chưa đi.
“Tớ đưa cậu về, gọi tài xế lái thay không an toàn.” Tô Tinh Khải vừa nói vừa tự nhiên cầm lấy túi xách của cô. Chủ quán cũng chuẩn bị đóng cửa, hai bên chào hỏi rồi ra về, Chương Như đi cùng Tô Tinh Khải.
“Kia chính là cậu thiếu gia Huệ Châu trước đó tôi từng nói, nhà kinh doanh xe, cũng là công tử con nhà giàu, theo đuổi Chương Như lâu rồi.” Đỗ Tuấn ngà ngà say giới thiệu với Diệp Ấn Dương, còn lo lắng thay cho bạn: “Thế rốt cuộc cậu với Chương Như là thế nào? Tôi thấy cô ấy vẫn để tâm cậu lắm.”
“Cậu uống bằng mắt à?” Bao nhiêu năm nay, Diệp Ấn Dương hiếm khi phải đi vớt người thế này, nhất là với dân tình trường lão luyện như Đỗ Tuấn, thật là mất mặt.
“Tôi đâu tiêu sái bằng cậu, muốn kết hôn mà còn khó hơn kiếm tiền.” Đỗ Tuấn loạng choạng vịn vai anh, tập tễnh xuống lầu.
Dưới lầu, Chương Như vừa định lên xe, Tô Tinh Khải ga lăng mở cửa cho cô, còn giơ tay che nóc xe. Trước khi đóng cửa, cậu ta quay đầu nhìn Diệp Ấn Dương.
Tóc cậu ta dài, còn nhuộm đúng màu giống hệt Chương Như trước đây. Nếu cô không nhuộm đen lại thì đứng cạnh nhau chẳng khác nào màu tóc đôi.
Diệp Ấn Dương mở cửa nhét Đỗ Tuấn vào xe mình, anh ta lập tức ngủ say như chết.
Hai chiếc xe một trước một sau rời đi, đến ngã rẽ thì tách ra hai hướng. Điện thoại Diệp Ấn Dương rung lên, là tin nhắn từ Chương Như: [Sếp Diệp ơi, anh nhắc sếp Tuấn ngày mai đừng tìm Giai Giai nữa, nếu không nó quạo thật đấy, đời này đừng mong quay lại.]
Diệp Ấn Dương liếc nhìn Đỗ Tuấn, anh chàng đang ngủ mê man như chết, chắc phải đến ngày kia mới tỉnh.
Còn Chương Như, sau bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt ồn ào, cuối tuần lại ở nhà ngủ một mạch, ngủ say đến nỗi nhóc Cá phải vào phòng mấy lần ngửi ngửi xem cô còn sống không.
Có lẽ vì ngủ quá đã nên sáng thứ Hai đi làm mí mắt cô cứ giật liên hồi, Chương Như cắn bánh mì còn lỡ cắn trúng lưỡi, đau chảy cả nước mắt.
Cuối tháng, cả bộ phận bận như chong chóng, nào là thúc đơn rồi đối soát công nợ. Từ đầu tuần Diệp Ấn Dương đã vắng mặt ở công ty, ngay cả cuộc họp thường kỳ cũng giao cho Vệ Tiểu Ba làm thay. Chương Như cũng bị cuốn vào guồng công việc. Mấy ngày sau bỗng có tin họp khẩn: trong lúc đối soát, phát hiện bên Tài vụ đã thanh toán thừa một khoản, nguyên nhân là có lô hàng bị quên trả về cho nhà cung cấp.
Nghe thấy là sản phẩm kim loại, Chương Như còn chưa hiểu: “Sao lại quên trả hàng được?”
“Do quy trình có vấn đề, nhưng hiện tại trách nhiệm chính thuộc về kho.” Mà người trực tiếp phụ trách chính là Lương Quảng Liệt – cậu nhóc Da Đen. Nhà cung cấp làm xong đơn hàng liền không chịu hoàn tiền, vậy nên số tiền này khả năng cao không thể thu hồi.
Chương Như sửng sốt: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Vệ Tiểu Ba đưa email cho cô xem. Chương Như lia mắt qua một lượt, hai mí mắt giật loạn. Gây thiệt hại cho công ty, nặng thì bị sa thải, nhẹ cũng bị kỷ luật nặng. Với số tiền này, đề xuất xử lý cao nhất chính là bắt Da Đen tự đền bù.
Editor có lời muốn nói:
3Y ráng lên anh, giãy được 4 chương nữa là bị vả mặt liền à =))))
Mấy chương tiếp theo dài điên lên được ý TvT