Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 27

“Không hiểu sao, anh lại có cảm giác như bến cảng của mình vừa nổi sóng.”

Chương Như lo đến toát mồ hôi, trong đầu chỉ nghĩ cách làm sao để Da Đen không bị phạt.

Nhưng sự thật là cô đang bực mình vô cùng: nhà cung cấp kia vốn chẳng ra gì, sản phẩm thường xuyên có vấn đề, hàng đặt thì giao trễ như cơm bữa, chính họ cũng biết đây là đơn cuối cùng, làm xong coi như chấm dứt hợp tác.

Mấy đồng nghiệp ngồi phân tích nguyên nhân, Phùng Thiền cũng từng gặp chuyện tương tự nên có cái nhìn tương đối rõ ràng hơn: “Cả quy trình đều có vấn đề. Phùng Nguyên Hỉ… anh ta làm ở đây lâu như vậy, sao không nhắc nhở một câu?”

Lâm Thông hừ mũi cười khẩy: “Nhắc con khỉ, chính anh ta bày trò thì có.” Từ khâu kiểm hàng đến trả hàng tất nhiên bên kiểm định cũng có lỗi, vì một vài công đoạn có chút mập mờ nên Phùng Nguyên Hỉ mới thừa cơ hãm hại: “Anh ta không mù mà cố tình giả câm.”

Chương Như nhớ lại lời Lâm Thông từng nói, Da Đen với Phùng Nguyên Hỉ vốn có xích mích. Tan làm, cô xuống kho tìm Da Đen, cậu ta chỉ nói một câu: “Em sẽ nghỉ việc.”

Chương Như nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, tuy nhiên nghỉ cũng vô ích, tiền vẫn phải đền. Gần 800 nghìn, nếu công ty chịu một nửa thì cậu ta vẫn phải đền 400 nghìn. Chỉ dựa vào mấy đồng lãi ở quê mà sống thì nhà cậu ta lấy đâu ra từng ấy tiền?

Hôm nay Da Đen trực ca đêm, còn phải nhận hàng, cậu ta chẳng nói gì thêm, chỉ bảo cô về sớm, còn mình thì lặng lẽ quay lưng tiếp tục làm việc, bóng lưng lầm lũi khiến Chương Như nhìn mà chẳng dễ chịu chút nào.

Về đến nhà, Chương Như bật Alipay với mấy app ngân hàng ra, tính đi tính lại mới phát hiện bản thân cũng nghèo rớt mồng tơi. Cô gọi cho Giai Giai: “Mày có muốn mua túi xách không?”

“Làm gì thế, vỡ nợ à?” Chương Như xưa nay quý túi như vàng, đến cả năm xưa thà ôm nợ thẻ cũng chẳng nỡ bán, thà bán mình vào nhà họ Chương làm thuê mà giờ lại muốn bán túi thật ư? Cô nàng hỏi: “Chẳng lẽ mày không nhờ anh trai mày?”

Chương Như nằm vật ra giường: “Anh ấy mua túi làm gì, còn chẳng mấy khi mua cho vợ ảnh nữa là.” Khác với cô, Tô Đình chẳng ham hố gì mấy món xa xỉ, túi xách với đồng hồ toàn do Chương Tuyết Dương tự tay chọn, Tô Đình rất ít khi đeo.

“Thế mày cần tiền làm gì?” Giai Giai ở đầu dây bên kia mở Alipay lên chụp màn hình số dư gửi qua: “Tiền mặt thì tao có chừng này, đưa mày trước một kỳ.” Vẫn tưởng là cô đang ôm nợ thẻ.

Chương Như chẳng biết phải giải thích cho Giai Giai thế nào. Cô hỏi qua Lâm Thông rồi, vụ này không moi ra được lỗi của Phùng Nguyên Hỉ, cùng lắm chỉ quy trách nhiệm thành lơ là quy trình, mà nếu theo đúng quy trình, bên kho lại thật sự không tránh được trách nhiệm.

Biết rõ Da Đen bị gài mà vẫn chẳng giúp được, Chương Như trùm chăn, bỗng thấy cả người vô lực.

Sáng hôm sau đi làm đầu óc vẫn còn lâng lâng, xuống bãi xe lại đụng ngay Phùng Nguyên Hỉ, anh ta mặt dày chào Chương Như: “Xe này không tồi ha, hình như bây giờ ngừng sản xuất rồi nhỉ?”

Đồ đểu cáng! Chương Như chỉ muốn tát anh ta một phát, cô giả vờ đang đeo tai nghe, coi như không nghe thấy.

Phùng Nguyên Hỉ cười hềnh hệch như thái giám mười năm chưa được sờ gái, đi đến thang máy thì gặp Diệp Ấn Dương: “Chào buổi sáng sếp Diệp.”

Diệp Ấn Dương khẽ gật: “Chào buổi sáng.”

Phùng Nguyên Hỉ còn lân la: “Sếp Diệp từ đường Thể thao Đông qua đây có bị tắc không? Nghe nói bên đường Nam Nhị xảy ra sự cố, kẹt xe mãi mới thông.”

“Tôi vừa vặn đi qua lúc không bị tắc.” Thang máy đến, Diệp Ấn Dương bước vào. Chương Như đứng ngay trước mặt anh, tai nghe vẫn không tháo, cả chặng đường chẳng buồn nói một câu. Một người thường ngày khí thế hừng hực nay lại bơ phờ uể oải, thật là hiếm thấy.

Đến tầng năm, Chương Như đi ra trước. Đứng trước cửa tự động lại phải nhìn thấy bản mặt nịnh bợ của Phùng Nguyên Hỉ, cô chỉ hận không thể đá bay anh ta.

Buổi sáng ai làm việc nấy, Chương Như hoàn thành mấy buổi phỏng vấn đánh giá rồi theo dõi thêm vụ tuyển dụng quản lý phòng Thu mua. Ăn trưa về, thấy Lâm Thông đang dọn đồ như sắp đi, cô hỏi: “Cậu xin nghỉ à?”

Lâm Thông đáp không phải: “Sếp Diệp đi Thâm Quyến công tác, tiện thể qua Đông Quan đòi nợ, bảo em đi theo.”

“Đòi nợ gì vậy?”

Lâm Thông liếc cô một cái: “Cái khoản nợ kia của Da Đen ấy.”

“?” Chương Như giật thót, vừa trông thấy Diệp Ấn Dương bước ra ngoài, trong đầu như có sợi dây bật căng, cô lập tức chạy lại: “Sếp Diệp, cho em đi cùng được không?”

“Tôi đi bàn công việc, em theo làm gì?”

“Em lái xe cho mọi người, anh với Đầu To… với Lâm Thông cứ tập trung lo việc, em làm tài xế cho.” Chương Như hớn hở: “Không phải hai người cũng phải đi Thâm Quyến sao? Lái xe tới mấy nơi này mệt lắm. Hơn nữa chẳng phải sếp Tào luôn nói BP cũng phải theo sát công việc thực tế còn gì? Em cũng muốn học cách thẩm định nhà cung ứng, học luôn cách… đòi nợ nữa.”

Nói trắng ra thì mục đích là cái sau, Diệp Ấn Dương chẳng buồn vạch trần: “Tự thu xếp đi, đừng ảnh hưởng đến công việc là được.”

“Không ảnh hưởng đâu ạ, đây cũng là công việc của em mà.” Mắt Chương Như sáng lấp lánh, vừa xoay người đã lon ton thu dọn xong.

Đi công tác không bao giờ là một việc nhẹ nhàng. Kinh doanh là thế mà Thu mua cũng y hệt. Chiều hôm đó từ Quảng Châu xuống Thâm Quyến, nhà máy toàn nằm trong các khu công nghiệp heo hút, dây chuyền cũng ồn ào, đặc biệt là xưởng khuôn vừa bẩn vừa nóng khiến cô nhớ đến khu bếp nhà hàng hồi trước cũng y chang chiến trường như này, kiếm được từng đồng đâu có dễ.

Xong Thâm Quyến lại chạy qua Đông Quan, trên đường đi, Chương Như cứ luyên thuyên suốt, nào là Lương Quảng Liệt có bà nội bị bệnh Alzheimer, nhà chẳng có bao nhiêu tiền, sống nhờ vào chút tiền lợi tức của làng và cái tiệm tạp hóa chẳng ăn thua là bao kia, nhà cậu ta thuộc diện gia đình khó khăn, đáng thương lắm.

Cô vừa nói vừa len lén nhìn Diệp Ấn Dương, anh chỉ nhắc: “Tập trung lái xe.”

Nhà máy nằm ở Phụng Cương, Đông Quan, một thị trấn sát ngay Thâm Quyến. Bình thường bên A mà đến thì chẳng khác gì hoàng đế giá lâm, nhưng đến cái nhà máy này, bọn họ phải đứng ngoài gần tiếng đồng hồ bảo vệ mới cho vào, sau đó ông chủ với cái bụng bia phè phỡn mới chịu lò dò đi ra, dáng vẻ kiêu ngạo muốn chết.

Tất nhiên quá trình đàm phán cũng chẳng dễ dàng gì, nuốt tiền vào bụng rồi còn bắt ói ra, ai mà chịu cơ chứ?

“Tổng giám đốc Diệp à, không phải tôi không muốn phối hợp đâu. Khi đó bản vẽ cứ đổi tới đổi lui, lúc thì bảo mài răng chưa đều, lúc lại chê độ bóng không đủ. Bên tôi cứ phải sửa tới sửa lui, công nhân tăng ca rồi thợ vận chuyển, toàn là tiền cả. Được rồi, các anh bảo là hàng lỗi thì chúng tôi cũng nhận, nhưng muốn trả hàng thì phải trả sớm chứ, để lâu trong kho còn đem đi anod hóa, bây giờ anh đẩy về thì chúng tôi cũng chẳng dùng được. Người thiệt thòi cuối cùng vẫn là chúng tôi thôi!”

Đúng như dự đoán, vừa ngồi xuống là tên chủ nhà máy họ Long đã bắt đầu than vãn. Diệp Ấn Dương lại không nhắc đến chuyện hoàn tiền ngay: “Nếu tổng giám đốc Long rảnh, có tiện dẫn chúng tôi tham quan dây chuyền một chút không?”

Tổng giám đốc Long còn chưa hiểu ý gì, nhưng thấy Diệp Ấn Dương mặt không chút biểu cảm thì vẫn dẫn bọn họ xuống xưởng trong tâm thế đề phòng.

Nhà máy không lớn lắm, thua xa nhà máy vừa xem bên Thâm Quyến, hơn nữa tạp âm cũng ầm ĩ hơn nhiều. Chương Như theo sau gần như chẳng nghe rõ được mấy, chỉ thấy tổng giám đốc Long từ chỗ giới thiệu qua loa càng lúc càng đi gần lại Diệp Ấn Dương.

Đi theo nửa vòng cũng nóng đến toát mồ hôi, Chương Như bèn kiếm sợi dây buộc tóc lại. Lâm Thông lùi ra sau nói với cô: “Sếp Diệp bảo trong máy tính của anh ấy có bản vẽ khuôn, kêu chị tìm gửi qua di động cho anh ấy.”

“À được.” Chương Như mở điện thoại, thấy Diệp Ấn Dương đã gửi sẵn mật khẩu máy và tên file, cô quay lại xe, việc đầu tiên là bật điều hòa, vừa lau mồ hôi vừa lục tìm bản vẽ.

Ấn tượng của cô về Diệp Ấn Dương luôn là một con người nhạt nhẽo vô vị, cứ tưởng hình nền máy tính chắc sẽ để mặc định, ai ngờ mở ra lại là một bức ảnh phong cảnh, chắc là tự chụp, hình như là một con ngõ ở Bắc Kinh lúc hoàng hôn, từng cụm mây đỏ cam trên bầu trời, bóng lá in trên tường gạch. Trong ảnh còn có một cụ già mặc áo ba lỗ, đi dép lê, thong dong đứng giữa những dãy nhà cũ kỹ. Bức ảnh toát lên vẻ an nhàn và tĩnh lặng đến lạ kỳ.

Mở phần folder ra, các file được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề. Chương Như làm theo hướng dẫn, rất nhanh đã tìm được bản vẽ, sau đó gửi cho Diệp Ấn Dương xác nhận. Anh xem xong bảo bản này chưa đúng, liên hệ kho tài liệu lấy bản mới, sau đó dặn cô chờ rồi gửi lại.

Có điều hòa thổi mát, bây giờ đừng nói bảo chờ bản sẵn có, thậm chí bảo Chương Như chờ người ta vẽ lại từ đầu cô cũng chịu.

Cô định nhắn tin cho Da Đen nhưng lại không chắc liệu hôm nay có đàm phán xong không, thế là ngả lưng trên ghế, lim dim ngủ gà ngủ gật. Đến khi bản vẽ được gửi tới thì cũng là mười mấy phút sau, Diệp Ấn Dương và Lâm Thông cũng quay về.

“Thế nào rồi?” Chương Như hỏi Lâm Thông.

Lâm Thông liếc về phía sau, thấy tên giám đốc họ Long kia còn đang níu Diệp Ấn Dương như muốn nói gì đó, liền phẩy tay quạt: “Họ Long chịu trả tiền rồi.”

“Thật á?”

Lâm Thông gật đầu: “Họ Long cũng không đến nỗi quá ngu, dù sao vẫn nghe lọt.”

800 nghìn tệ quả thực rất hấp dẫn, dĩ nhiên bọn họ có thể lấy tiền xong rồi không làm đơn của E-Health nữa, nhưng nói thế nào đi nữa chuyện này cũng không hề quang minh chính đại. Trừ phi họ rút hẳn khỏi ngành linh kiện y tế, nếu không chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến khách hàng khác: “Những đơn hàng mà họ làm cho mấy khách hàng lớn kia sếp Diệp đều biết. Hơn nữa trong giới ai cũng quen nhau, nếu tin này mà lan ra, bọn họ còn làm ăn gì được nữa!”

Chương Như không ở hiện trường nên thắc mắc: “Thế là sếp Diệp đã uy h**p họ à?”

Cách nói có hơi giang hồ nhưng Lâm Thông không phản bác: “Sếp Diệp còn giới thiệu cho họ hai đơn hàng. Nếu họ chịu làm tử tế thì có thể hợp tác dài lâu.”

Vừa đe dọa vừa đưa tài nguyên, đúng là chiêu hai mặt. Chương Như nhìn lại phía sau, thấy tên họ Long tiễn Diệp Ấn Dương đến tận nơi, vẻ ngạo mạn ban đầu giờ đã chuyển sang tươi cười hớn hở: “Vậy quyết định thế nhé tổng giám đốc Diệp, lát tôi đi trước dẫn đường, khách sạn đã đặt sẵn món rồi.”

“Đi ăn cơm à sếp?” Lâm Thông hỏi.

Diệp Ấn Dương lên xe: “Đi thôi, ăn xong rồi về.”

Thế là họ đành theo, nhưng thực tình chẳng ai mặn mà gì với loại người này.

Quả nhiên bữa tiệc khó nuốt vô cùng. Tên họ Long kia có mục đích rất rõ ràng: “Tỷ lệ hàng lỗi của bên tôi mãi mà chẳng giảm được, cũng không biết vì sao, muốn thỉnh giáo sếp Diệp một chút, anh từng xem nhiều sản phẩm rồi, cảm thấy nguyên nhân nằm ở đâu?”

Lâm Thông nghe không nổi nữa bèn đứng dậy đi toilet. Chương Như cũng nhận ra có gì đó sai sai, đã miễn phí tài nguyên cho rồi giờ lại còn muốn moi móc kinh nghiệm. Thấy Diệp Ấn Dương bị rót rượu liên tục, cô bèn cầm lấy ly trống, định rót cho mình, Diệp Ấn Dương liếc sang: “Em không lái xe à?”

“Gọi tài xế lái thay là được mà, để tôi đặt luôn cho.” Gã họ Long chen vào, giơ tay định rót cho cô thì bị Diệp Ấn Dương nhẹ nhàng chặn lại: “Trên xe còn có hàng, không còn chỗ cho tài xế lái thay.”

“Ồ ồ, vậy thì thôi, người đẹp uống trà nhé, lần sau tới chúng ta lại cùng uống.” Họ Long cười giả lả rồi lại gọi đám tay chân lên mời rượu Diệp Ấn Dương.

Còn về chuyện hàng lỗi, Chương Như nghe thấy Diệp Ấn Dương nói thẳng: phản hồi nội bộ của họ bị đứt quãng, KPI gắn với quá ít phòng ban. Anh đề nghị gắn chỉ số tỷ lệ hàng đạt chuẩn với cả kỹ thuật và khuôn mẫu, đồng thời lập nhóm cải tiến, đưa ra hẳn giải thưởng “đề án cải thiện chất lượng” để khích lệ nhân viên.

Một bữa cơm ngốn mất nửa bàn rượu, tàn tiệc thì đã 11, 12 giờ đêm. Lâm Thông cũng uống nhiều, phải chạy ra hiệu thuốc mua thuốc bổ gan. Chương Như và Diệp Ấn Dương thì được tổng giám đốc Long đích thân tiễn. Thang máy đang đi xuống nửa chừng thì có hai gã say rượu bước vào, mắt lại dán chặt vào Chương Như – người phụ nữ duy nhất trong thang máy.

Chương Như còn đang cúi đầu nhắn tin, đến lúc ngẩng lên thì thấy Diệp Ấn Dương đã đứng chắn ngay trước mặt cô. Trong ánh sáng lờ mờ của thang máy, cô lại thấy rõ hai nốt ruồi nhỏ sau gáy anh.

May mắn là bình an xuống dưới sảnh, cuối cùng cũng thoát khỏi đám người họ Long, bọn họ chạy từ Đông Quan về Quảng Châu.

Không biết do Lâm Thông thận yếu hay tại đường xóc quá mà vừa đến địa phận Quảng Châu cậu ta đã kêu buồn tiểu chịu không nổi. Chương Như đành dừng trước một tiệm McDonald, nhìn cậu ta co ro chạy mất, cô quay sang hỏi: “Sếp Diệp có muốn đi không ạ?”

“Tôi ra ngoài hít không khí một lát.” Anh mở cửa, Chương Như cũng tắt máy xuống xe, ghé vào cửa hàng tiện lợi mua sữa rồi đưa cho anh một hộp. Đêm khuya nhiệt độ xuống thấp, Diệp Ấn Dương tháo kính, giơ tay bóp sống mũi. Anh đứng ở đó, dù đã uống rượu, anh vẫn giữ được sự bình tĩnh, điềm đạm. Chương Như nhìn anh rất lâu, cuối cùng ngập ngừng xoắn xuýt lên tiếng: “Cảm ơn sếp Diệp ạ, lần này Lương Quảng Liệt không phải đền tiền nữa rồi.”

Dường như Diệp Ấn Dương hiểu cô đang nghĩ gì: “Dù không phải Lương Quảng Liệt, khoản tiền này tôi cũng sẽ đòi.” Ánh mắt anh nhìn cô bình thản mà nghiêm túc, có lẽ vì bị cận thị nên mỗi khi nhìn ai anh đều nhìn rất chuyên chú.

Chương Như khẽ “à” một tiếng, cô thật sự cho rằng ít nhiều cũng liên quan tới mình: “Em còn tưởng anh nể mặt em cơ…” Hóa ra anh hoàn toàn vô tư, chỉ vì muốn cấp dưới không phải tự móc tiền túi nên mới đích thân chạy tới đây một chuyến, còn phải chịu đựng đi ăn một bữa với loại người tham tiền không biết xấu hổ kia. Nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy bản thân lúc trước càm ràm thật là thừa thãi, chẳng ra làm sao.

Gió đêm phả hơi lạnh khiến người ta rùng mình. Haiz, hình tượng lần này bị giảm nhẹ rồi, Chương Như bất giác thở dài, làn hơi này lan sang chỗ Diệp Ấn Dương. Không hiểu sao, anh lại có cảm giác như bến cảng của mình vừa nổi sóng, nước dậy từng đợt.

Editor có lời muốn nói:

Thế là truyện đi được gần 1/2 chặng đường rồi nè, cám ơn cả nhà iu vẫn luôn ủng hộ nheee, editor vẫn miệt mài edit và đọc còm mỗi ngày đấy ạ :3 Cơ mà em lười đăng bài lên page (tại sợ loãng newfeed) với lười đi PR luôn nên truyện có hơi hẻo xíu, có gì mọi người ráng ủng hộ thêm nha

Bình Luận (0)
Comment