Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 28

“Nhịp tim cô đập rất nhanh, như muốn nhảy vào bàn tay anh vậy.”

Theo đúng thỏa thuận, trong thời hạn quy định nếu bên nhà cung cấp hoàn lại tiền cho E-Health thì lô hàng không đạt chuẩn kia cũng sẽ được kéo về. Chỉ là mặc dù Da Đen không phải bồi thường nhưng hồ sơ cá nhân của cậu vẫn bị ghi lại một lỗi, nửa năm tới đừng mong được thăng chức hay tăng lương.

Chương Như vốn tưởng cậu sẽ nghỉ việc vì tức giận nhưng Da Đen vẫn tiếp tục làm việc ở kho. Tổ trưởng kho còn khen: “A Liệt cái gì cũng tốt, chỉ là hơi ít nói, không cần lo lắng về cậu ấy.”

Chương Như gật đầu: “Tôi có lo đâu.” Nhưng khi đi ngang qua kho hàng gặp Da Đen, cô vẫn nhắc một câu: “Cậu nhớ cảm ơn sếp Diệp nhé, làm việc cho cẩn thận vào, làm ở đây thì phải cố gắng.”

“Vâng.” Da Đen chỉ nhàn nhạt đáp. Cho dù cô có nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần, cậu cũng không tỏ ra khó chịu, nhưng cũng chẳng quá coi trọng.

Chương Như vốn muốn hỏi rốt cuộc giữa cậu và Phùng Nguyên Hỉ có khúc mắc gì, nhưng lại sợ nhắc đến tên kia sẽ chọc giận cậu khiến cậu nghĩ quẩn làm chuyện điên rồ. Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn chọn im lặng.

Bên phòng Thu mua, tuy Diệp Ấn Dương đã đòi lại được tiền, song vẫn siết chặt yêu cầu nội bộ. Quy trình có thể mơ hồ nhưng vấn đề kiểm tra chất lượng tuyệt đối không thể tránh khỏi trách nhiệm với bên kho. Anh giao cho Vệ Tiểu Ba xử lý, yêu cầu kho phải rà soát lại toàn bộ quy trình.

“Ý của tổng giám đốc Diệp là phải lập quy định, phải tập huấn, phải công khai, và những chuyện tương tự thế này không được phép tái diễn.” Vệ Tiểu Ba phân tích: “Lãnh đạo vẫn coi trọng vụ việc này lắm.” Dù sao thì người trong nhà lại hãm hại nhau, khó nói ra mà cũng chẳng dễ nghe.

“Thế sếp Diệp có bảo xử lý Phùng Nguyên Hỉ không?”

Chuyện này Vệ Tiểu Ba không tiện nói, anh ta ho khẽ: “Làm việc làm việc. Bây giờ EK530 là quan trọng nhất, lo xong dự án này ai cũng có thưởng.” Nói rồi quay sang Chương Như: “A Như cũng vất vả rồi.”

Chương Như lắc đầu: “Tôi có vất vả gì đâu, các anh mới hay tăng ca, các anh mới cực khổ nhất.”

Người ta cứ tưởng việc thu mua chỉ cần biết chi tiền là được, tuy nhiên do đặc thù ngành nghề nên thực ra yêu cầu rất cao: phải biết đọc bản vẽ, nghiên cứu quy trình, so sánh vật liệu… Khối lượng và độ khó công việc đều lớn, nhất là khi theo dự án trọng điểm, thời gian nghỉ ngơi cực kỳ ít.

Hơn nữa cả đội thoạt nhìn thì bình thường, nhưng tách riêng ra ai cũng rất xuất sắc. Ngay cả Thông Đầu To bề ngoài trông như tên mập chỉ biết ăn chơi nhậu nhẹt, ngày xưa đi học cũng là học sinh giỏi thực thụ đấy.

Kết thúc cuộc họp, Chương Như nhắn vào nhóm chat: [Mọi người cố lên nhé, chịu khó thêm chút nữa, xong dự án thì có thưởng!] Sắp đến cuối năm lại sắp được thưởng Tết, ai cũng được đón một cái Tết sung túc, thật vui biết bao.

Tan làm, Lâm Thông đi theo than mệt gần chết, hỏi Chương Như: “Chẳng phải chị hay bảo có ông chú làm massage giỏi lắm sao, ở đâu vậy, mai đi chung không?”

“Ở Hải Châu.” Chương Như cúi đầu gửi định vị cho cậu: “Cứ đi theo bản đồ ấy.”

“Chị không đi à? Mọi khi chị suốt ngày kêu gào đau cổ vai gáy còn gì?”

“Ngày mai chị đi xem concert.”

“Thế ngày kia?”

“Ngày kia đi làm mặt rồi, không rảnh.”

“Chậc, bận quá ha.” Lâm Thông lầm bầm, thấy hai sếp tới thì nhanh trí giữ thang máy: “Sếp Diệp, quản lý Đinh.”

Mọi người cùng vào thang máy, Chương Như gửi định vị xong liền dặn Lâm Thông: “Đường nhỏ xe không vào được đâu, nhớ tự đi bộ một đoạn đấy. Vào đường Tế Cương thấy cái cổng mái vòm thì rẽ trái, đừng nhầm nhá.” Lần trước cô rẽ phải, vòng một vòng lớn mà vẫn chưa tìm ra, phải hỏi Chương Tuyết Dương mới biết đường.

Đinh Khải Thuỵ nghe thấy vậy bèn hỏi: “Đi đâu thế?”

“Đi massage, miss Chương giới thiệu đó. Anh Đinh đi không?”

“A Như có đi cùng không?”

“Chị ấy không đi, chị ấy bận đi đu idol rồi, ngày nào cũng kín lịch.” Lâm Thông ngáp dài, còn không quên mời sếp: “Sếp Diệp đi không ạ, nghe A Như nói tay nghề của chú này giỏi lắm.”

Cửa thang máy mở, Diệp Ấn Dương vừa bước ra đã nghe thấy Chương Như nghe điện thoại ở phía sau: “Chuyện gì?”

Cô dùng tiếng Quảng, giọng điệu nghe có phần thiếu kiên nhẫn, nhưng rõ ràng vẫn nghe ra đang từ chối ai đó: “Không rảnh, đã bảo đi nghe live show rồi, vé này tớ phải tranh mãi mới được đấy… Ngày kia cũng không, đi làm mặt xong xấu không dám gặp ai đâu, không đi.” Nói xong vừa cầm điện thoại vừa đi ra ngoài.

“Thấy chưa, tôi đã nói chị ấy bận rồi mà.” Lâm Thông liếc nhìn Đinh Khải Thuỵ, đột nhiên đùa một câu: “Chẳng lẽ phải đợi A Như rảnh anh mới chịu đi chung hả anh Đinh?”

Bị hỏi vậy, Đinh Khải Thuỵ khựng lại: “Không phải, vốn dĩ tôi cũng… định đi massage với bạn bên khu Thái Cổ Thương mà.”

Lâm Thông nhướn mày, đưa mắt sang nhìn Diệp Ấn Dương, tưởng anh cũng sẽ từ chối nên thôi không hỏi nữa, chào xong thì đi luôn.

Xe hôm nay đỗ ngoài trời, bị nắng chiếu nóng hầm hập. Diệp Ấn Dương bật điều hòa lên để xả nhiệt, lúc đứng cạnh xe chờ thì thấy Chương Như cùng chiếc xe ô tô màu vàng chạy ngang qua, còn rất lễ phép hạ kính xuống chào anh rồi mới phóng xe đi.

Thứ Bảy hôm sau, bầu trời Quảng Châu u ám rồi chuyển mưa lất phất.

Diệp Ấn Dương và Uông Đạt Phú đến sân bóng từ sớm, đánh xong một trận Đỗ Tuấn mới lò dò xuất hiện, Uông Đạt Phú gọi anh ta một tiếng Thập Nương: “Sống lại rồi à?”

Đỗ Tuấn ngồi xuống ghế thay giày: “Cậu còn chưa đi à?”

“Ở đây có một bệnh viện chuẩn bị sang nhượng, tôi đang bàn chuyện với bọn họ.” Uông Đạt Phú bước tới, hạ giọng trêu: “Nghe nói cậu nửa đêm quậy banh cái tiệc sinh nhật nhà người ta chỉ vì thấy bạn gái cũ được tỏ tình à?”

Đỗ Tuấn liếc sang Diệp Ấn Dương, Diệp Ấn Dương vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh: “Không phải tôi nói.”

Chẳng qua hôm đó khi nhận được điện thoại của Chương Như, đúng lúc anh đang ở bệnh viện thú cưng mà Uông Đạt Phú đi xem nên đã bị nghe lỏm. Vì là giọng con gái nên lúc ấy Uông Đạt Phú còn nhìn anh bằng ánh mắt đầy thâm ý.

Nhắc đến chuyện này Đỗ Tuấn lập tức chen vào, mách lẻo với Uông Đạt Phú: “Trực giác của cậu chuẩn đấy, cô gái đó với cậu ta chắc chắn có gì đó.”

“Có gì?”

“Người ta thích cậu ấy, tiếc là cậu ta không chịu, cứng đầu cứng cổ lắm.” Nói xong, Đỗ Tuấn đứng dậy khởi động giãn cơ chuẩn bị vào sân.

Đời người không thể lúc nào cũng đen đủi, tình trường thất bại thì ít ra cũng phải tìm lại chút oai phong trên sân bóng chứ.

Khởi động xong, Đỗ Tuấn gọi đồng đội mang vợt vào sân, phen này định nghiền nát Diệp Ấn Dương. Nhưng sự thật chứng minh, một khi đã xui thì đến cả đi tiểu cũng có thể vẩy ướt giày.

Cách Diệp Ấn Dương chơi bóng cũng như cách anh làm người: vững vàng và ổn định, thuộc kiểu phòng thủ để phản công, đầu trận không bộc lộ nhiều tài năng nhưng khả năng tăng tốc rất nhanh, một khi nắm được cách chơi của đối thủ rồi thì cứ ép liên tục, cuối cùng giơ vợt đón một cú cao điểm khiến Đỗ Tuấn và đồng đội chạy tới chạy lui, cú cuối cùng thì đánh ra ngoài, thua trận.

Đỗ Tuấn lau mồ hôi, cằn nhằn Diệp Ấn Dương chơi ăn gian. Diệp Ấn Dương chỉ thản nhiên nhận xét: “Cậu nhiều động tác giả quá, lại còn quá để ý đến đối thủ. Tốt hơn hết là giữ vững lối đánh của mình, cứ bị ảnh hưởng thế này khó mà thắng lắm.” Một câu tổng kết: “Vừa chiếm được chút thế thượng phong đã hùng hổ cướp bóng, dễ bay màu lắm.”

Nói nhiều như vậy nhưng tuyệt nhiên không đả động đến ưu thế xuất phát sớm và nền tảng chắc như bàn thạch của mình. Đỗ Tuấn đứng bên sân thở hổn hển một lúc rồi bọn họ cùng rời sân đi ăn khuya. Anh ta hỏi Uông Đạt Phú: “Cậu định mở chi nhánh ở đây thật à?”

Uông Đạt Phú gật đầu: “Ban đầu định chọn Thâm Quyến, sau bàn với lão Diệp thấy Quảng Châu thích hợp hơn.” Nhu cầu tiêu dùng cho thú cưng ở Quảng Đông đứng top đầu cả nước, đặc biệt là Quảng Châu đông dân, thị trường và nhu cầu cũng cao hơn hẳn.

Nghe nhắc đến Thâm Quyến, Đỗ Tuấn chợt nhớ ra một chuyện: “Lần trước tôi đi bar bên đó tình cờ gặp A Luân.” Anh ta nhìn sang Diệp Ấn Dương, “A Luân nói định đi thực tập, chắc bây giờ bắt đầu đi làm rồi nhỉ?”

Diệp Ấn Dương lắc đầu: “Không rõ.”

“Nó cũng ở Quảng Châu, chẳng lẽ không gọi cho cậu à?”

“Trước kia có gọi, nhưng là chuyện từ rất lâu rồi.” Từ tận tháng Năm, nửa đầu năm nay, sau đó lại gọi nhưng anh không bắt máy nữa.

“Gọi cho cậu làm gì?”

“Bảo là sắp sinh nhật mẹ nó.”

“Thằng nhóc thối.” Đỗ Tuấn không nhịn được nói kháy: “Chắc chắn người nhà bắt nó gọi.” Không phải Đỗ Tuấn cay nghiệt mà anh ta thật sự không có ấn tượng tốt với cái nhà ấy. Trong mắt họ chắc vẫn còn luyến tiếc người con rể hờ Diệp Ấn Dương điều kiện tốt, tính tình hiền lành này lắm, còn hữu dụng hơn thằng con ruột nhiều. Nhưng bọn họ nào biết Diệp Ấn Dương cũng có nguyên tắc riêng, đã chia tay thì dứt khoát sạch sẽ, tuyệt đối không dây dưa.

“Thế còn Lục Thời Nhã, cô ta có liên lạc với cậu không?”

Thấy Diệp Ấn Dương không đáp lời, Đỗ Tuấn tức giận bật cười. Người này là vậy, dù có nói gì thì anh vẫn trưng dáng vẻ đó ra, đương nhiên con người này chẳng có chuyện gì để hóng, ngoại trừ chuyện của Chương Như.

Ba người đàn ông, trong đó hai người độc thân, uống rượu mà chẳng có tí hứng thú nào. Đỗ Tuấn bèn gọi điện cho Chương Như: “Ra uống một chén không?”

“Không rảnh không rảnh, tôi đang ở Hải Tâm Sa!” Bên kia ồn ào náo nhiệt, Chương Như nói đang đi xem concert. Đỗ Tuấn hỏi Giai Giai cũng ở đó đúng không, Chương Như trả lời tín hiệu kém, nghe không rõ rồi dập máy.

Cô đâu có ngu, không thèm dính vào chuyện của bọn họ đâu.

***

Chủ nhật, Chương Như đi spa làm liệu trình vi kim. Có lẽ lần này thuốc tê ngấm tốt nên ngoài cánh mũi và nhân trung hơi đau ra thì những chỗ khác cô đều chịu được.

Làm xong, cô đi sang phòng bên, thấy Giai Giai đang làm liệu trình ánh sáng quang tử, “Tách” một cái như tiếng vợt muỗi điện quét trúng muỗi. Trên mắt cô nàng đắp hai miếng che sáng màu trắng nom hệt như Ultraman phiên bản nữ.

Chương Như nói chuyện phiếm với cô nàng: “Bây giờ mày đang yêu Đỗ Tuấn hay Kim Chính?”

“Tao yêu Ngô Ngạn Tổ.”

“Ồ, thế cũng chung thủy đấy. Tao thì vừa ly hôn với Tôn Ngộ Không xong.”

Cửa phòng mở, lúc họ đang nói chuyện, ngoài hành lang bất ngờ có ai đó thò đầu vào. Chương Như ngẩng lên đối diện với người nọ, thấy hơi quen nhưng không nhớ rõ là ai.

Thật thất lễ, ngay cả y tá cũng thấy lạ: “Chào chị, chị tìm ai ạ?”

Người kia không nói gì, ánh mắt lại dừng hơi lâu trên người Chương Như. Cô thấy khó hiểu, đoán là đi nhầm chỗ nên cũng chẳng bận tâm. Lăn kim xong mặt đỏ như mông khỉ, cô chỉ mong tối về đắp thêm mặt nạ để mai đỡ sưng.

Nhưng tối đó về nhà, nhóc Cá cứ trốn vào trong góc không chịu lại gần Chương Như, xem ra tình hình không được khả quan lắm.

Quả nhiên sáng hôm sau tỉnh dậy mặt vẫn đỏ bừng, Chương Như đành đeo khẩu trang đi làm. Nghĩ bụng sớm biết vậy đã đi làm từ thứ Bảy rồi, nhưng thứ Bảy lại phải trang điểm đi concert. Haizz, đời đâu thể vẹn cả đôi đường.

Đến công ty, Lâm Thông nhìn cô chằm chằm hồi lâu: “Chị bị hủy dung rồi à?”

“Cậu mới bị hủy dung ấy, chị đẹp chết đi được, hiểu chưa?”

Lâm Thông chẳng biết có đẹp hay không, chỉ biết cô cực kỳ tự luyến: “Mặt đỏ hơn cả Quan Công kia kìa.”

Chương Như giật mình, vội che khẩu trang: “Cậu nhìn thấy á?” Rõ ràng cô đã che kín rồi mà.

Lâm Thông cố tình trêu cô, chắp tay vái: “Xin Quan huynh phù hộ cho đệ được nhiều tiền thưởng nhé!” Đang nói thì có người gọi Chương Như: “A Như ơi, màn hình trong phòng họp lại hỏng rồi, cô qua xem giúp tôi với, lát nữa sếp Diệp cần dùng.”

“Ok, qua ngay đây.” Lại là phòng họp xui xẻo đó, Chương Như rút dây ra cắm lại, sau đó bấm điều khiển loay hoay một lúc, cuối cùng re-start, màn hình mới sáng lên.

Trong phòng họp không có ai, tấm kính to có tác dụng phản chiếu như gương, cô nhớ lời Lâm Thông nói, liền tháo khẩu trang ra soi thử. Bất ngờ sau lưng có tiếng ho khẽ rồi tiếng gõ cửa vang lên, sau đó trong gương hiện ra gương mặt của Diệp Ấn Dương.

Chương Như vội vàng đeo khẩu trang lại, quay đầu thấy anh còn dẫn theo vài đồng nghiệp phía sau. Cô luống cuống y như kẻ trộm, hai tay bấu chặt khẩu trang: “Sếp Diệp.”

Giọng cô hốt hoảng như thể ban ngày gặp ma. Diệp Ấn Dương bước vào, thấy cô lách vội qua mình, tay che mặt chạy biến đi, bước chân rối loạn.

Anh ngồi xuống bàn họp, chờ mọi người tập trung đủ mới mở laptop khởi động cuộc họp. Đây là buổi họp tổng kết giữa kỳ dự án nên các hạng mục hầu như đều đã đi vào khuôn khổ, chỉ cần nghe báo cáo rồi phân công công việc tiếp là xong.

Lúc anh quay về văn phòng, Chương Như mang tài liệu đến ký, tiện thể báo cáo: “Sếp Diệp, quản lý mới nói là có thể nhận chức sớm, tuần sau luôn ạ.”

“Không đợi nhận thưởng cuối năm bên đó à?”

“Cô ấy bảo không lấy, vốn cũng chẳng được bao nhiêu.” Chương Như suy nghĩ rồi bổ sung: “Nghe giọng điệu thì chắc là bên kia biết cô ấy sắp đi nên đã nhanh chóng tìm người thay thế, còn gạt cô ấy ra khỏi công việc, chắc thấy chán nên muốn nghỉ luôn.”

Đều cùng ngành, Diệp Ấn Dương cũng nghe tiếng môi trường bên đó, anh gật đầu: “Được.” Nói xong cúi đầu ký giấy tờ, trong khi Chương Như cứ lén nhìn anh hết lần này đến lần khác. Cô đang đeo khẩu trang kín mít lại còn đeo thêm kính khiến đôi mắt trông càng to tròn hơn.

Rất hiếm khi thấy cô dè dặt như vậy, Diệp Ấn Dương đưa mắt ra cửa sổ, hỏi: “Có chuyện gì muốn nói không?”

Chương Như che kính: “Vừa nãy anh… không nhìn thấy chứ?”

“Thấy gì cơ?” Diệp Ấn Dương cố tình hỏi lại.

“Mặt em ấy.” Cô nhỏ giọng giải thích: “Thực ra em chỉ lăn kim thôi, mau khỏi lắm.”

Chắc là cô không biết cái điệu bộ nghiêm túc của mình trông buồn cười như thế nào. Diệp Ấn Dương tiếp tục ký tên, cố tình im lặng vài phút không trả lời cô. Ký xong thấy cô vẫn nhìn mình bằng ánh mắt trông ngóng, anh chỉ lên tiếng giao việc cho cô: “Tuần này tổ chức team building đi. Dự án hoàn thành quá nửa rồi, cho mọi người xả hơi một chút.”

Chương Như vâng dạ rồi bỏ tập hồ sơ anh vừa ký tên xong vào hộp đựng, lúc đứng lên vẫn còn liếc anh một cái, Diệp Ấn Dương né tránh ánh mắt cô: “Em đi hỏi mấy đồng nghiệp khác đi, tôi không rõ lắm.”

Thế có nghĩa là vẫn chưa thấy rồi, Chương Như nhẹ nhõm hẳn: “Vâng ạ.” Cô ôm tập hồ sơ ra ngoài, bắt đầu hăng hái lo vụ team building. 

Đối với chuyện này, Chương Như vô cùng tích cực, với Chương Như việc tổ chức team building là nhẹ nhàng nhất, hơn nữa lần này còn là team building giữa các phòng ban với nhau, kết hợp với phòng R&D và phòng Kinh doanh.

Sáng sớm Thứ Năm, cả đoàn hai chiếc xe bus cùng nhau đi Từ Hoá chơi bóng chuyền, chèo thuyền kayak và ăn một bữa cơm thôn quê. Nghe nói có trò đua xe địa hình, Chương Như lập tức rủ team tham gia, còn định lôi cả sếp Thạch của phòng R&D đi cùng, sếp Thạch sợ cô thật sự: “Tha cho tôi đi, tôi từng bị gãy tay, không dám chơi mấy trò này đâu, kêu sếp Diệp của các cô kìa, cậu ta còn trẻ còn khoẻ, thích hợp hơn.”

Chương Như liếc sang Diệp Ấn Dương, gãi gãi mí mắt: “Nghe nói sếp Diệp nhà tôi cũng từng bị chấn thương… Thôi không sao, các anh cứ ở đây đi, bọn tôi tự chơi!” Cô vui vẻ dẫn người đi thay đồ.

Khu vực đua xe địa hình cũng có huấn luyện viên chuyên biệt, bọn cô đội mũ bảo hộ rồi nghe huấn luyện viên hướng dẫn. Vừa chạy thử hai vòng, chuẩn bị thi đấu thì bị Diệp Ấn Dương ngăn lại: “Đua xe nguy hiểm lắm, chơi cho vui thôi, nhớ chú ý an toàn. Chẳng may ngã đừng chống tay xuống đất kẻo gãy xương.”

“Dạ dạ, sếp Diệp từng chơi rồi ạ?” Chương Như phủi bụi trên người, buột miệng hỏi một câu, nhưng không chờ Diệp Ấn Dương trả lời đã kéo Hùng Tư Tư lên xe.

Con gái thể trọng nhẹ nên cần hai người đi một xe, Chương Như và Hùng Tư Tư chung một chiếc, Hùng Tư Tư ngồi sau ôm eo cô, mấy lần hét toáng lên vì độ điên rồ của cô.

Trò này vừa sợ vừa phê vừa ngầu, tiếng động cơ gầm rít vang trời. Diệp Ấn Dương vừa nghe điện thoại xong quay lại liền trông thấy tình huống lật xe, Chương Như ngã nhào xuống bùn mà vẫn cười ha hả, tóc tai dính đầy bùn đất dúm dó thành một cục, cô và Hùng Tư Tư trông y như hai chú tiểu đồng sau khi biết chuyện Tôn Ngộ Không trộm quả nhân sâm bắt đầu chửi um sùm.

Đinh Khải Thuỵ chạy tới kéo bọn họ lên, Chương Như vừa cười vừa theo anh ta về, cái khí chất vừa anh dũng vừa ngốc nghếch lại có thể tồn tại một cách hoà hợp trên cùng một con người.

Tối bọn họ cùng nhau đốt lửa trại, nướng BBQ và ngắm sao. Chương Như mặt đã đỡ nhưng vẫn cần kiêng bia rượu. Ngồi bên bếp nướng, cô vẫn bảo Lâm Thông rót cho mình một ít. Cậu chàng uống say, rót nhầm bằng tay trái, bị cô đập một cái: “Tôi còn chưa chết đâu đấy, rót cho tử tế coi, dùng tay phải!”

Lâm Thông vừa ôm đầu vừa cãi: “Còn trẻ mà mê tín vậy.” May có Đinh Khải Thuỵ đỡ lời: “Đây là phong tục Quảng Châu, bà nội tôi cũng hay dặn không được rót trà rót rượu cho người khác bằng tay trái, hồi bé tôi đưa trà cho người lớn mà dùng tay trái là bị ăn mắng ngay.”

Anh ta nhắc đến chuyện này Chương Như mới nhớ ra: “Ủa anh là người Quảng Châu à? Sao không thấy nói tiếng Quảng?”

“Hồi nhỏ tôi đến nơi khác sống cùng người nhà, lên đại học mới về Quảng Châu.”

“Thế người trong nhà không nói chuyện với nhau bằng tiếng Quảng à?”

“Có chứ, nhưng ở trường chỉ nói tiếng phổ thông thôi nên thành thói quen.”

Chương Như gật gù tỏ vẻ đã hiểu, dù sao bây giờ có rất nhiều bạn trẻ dù sinh ra ở Quảng Châu nhưng không biết nói tiếng Quảng. Có điều Lâm Thông lại tương đối tự hào về quê mình: “Phật Sơn quê em mới nói tiếng Quảng giỏi.”

Cậu chàng bắt đầu khoe khoang, hai người gốc Quảng Châu bên cạnh chẳng buồn để ý đến cậu. Chương Như giơ tay nhận xiên thịt bò Phùng Thiền đưa, Phùng Thiền lúc này mới sực nhớ ra xiên này do một đồng nghiệp người Tứ Xuyên nêm gia vị, bèn quay sang nhắc cô: “Cay đấy, cô ăn thử xíu thôi, đừng ăn nhiều.”

Nhưng đã chậm, Chương Như cắn một phát hết nửa xiên thịt, cô do dự không biết nên nhả ra không, kết quả bị sặc ớt, ho sặc sụa.

Đinh Khải Thuỵ đưa cho cô lon coca lạnh: “Nếu không ăn được cay thì đừng ăn, dễ bị đau dạ dày lắm, không tốt đâu.”

“Không ăn nữa.” Chương Như uống một ngụm coca rồi đứng dậy đi vệ sinh. Đi ra thấy mấy sếp bên kia đang nướng ếch ương beo thơm lừng, sếp Thạch thấy cô bèn gọi: “A Như lại đây ăn.”

“Tới liền tới liền.” Chương Như hít hà đi qua, bàn của bọn họ lửa cháy rất mạnh. Cô vừa định ngồi xuống thì cục pin dự phòng của đồng nghiệp nào đó nằm bên cạnh bàn đột nhiên nổ “bụp” một cái khói bốc ngùn ngụt. Chương Như sợ phát khiếp, suýt nữa văng khỏi chỗ ngồi, may được Diệp Ấn Dương giữ lại: “Cẩn thận.”

“Trời ơi giật hết cả mình! Muốn ám sát hay gì vậy?” Chương Như vỗ ngực, vẫn chưa hết hoảng sợ.

Cô là kiểu người rất dễ bị giật mình, lần trước là robot đưa cơm, lần này do nổ pin dự phòng. Diệp Ấn Dương có thể cảm nhận được khoảnh khắc kia cô đã hoảng sợ cỡ nào, bởi vì nhịp tim cô đập rất nhanh, như muốn nhảy vào bàn tay anh vậy.

Đương nhiên cũng có nhiều người bị giật mình như Chương Như, cả đoàn đổ xô lại xem xét tình huống: “Hết cả hồn! Mấy cái này nguy hiểm thật sự, cũng may nổ ngoài trời chứ ở trong xe hay ở trong nhà thì toi đời.”

Chương Như sợ thì sợ chứ vẫn ham hóng hớt, xem đủ rồi mới quay lại ăn ếch.

Dù ở đâu cô cũng thể bắt chuyện, cùng bàn có một vị quản lý phòng Kinh doanh đợt vừa rồi cũng đi concert ở Hải Tâm Sa, hai người hàn huyên về vụ mua vé, nói bây giờ không thể tự tranh vé được mà chỉ có thể mua từ bọn phe vé. Chương Như vừa xé miếng thịt ếch vừa nói: “Vé 1500 mà bán ra tận 2300, còn bảo là giá hữu nghị nữa chứ.”

Ôi đời là vậy mà, đồng nghiệp bên cạnh thở dài: “Lấy của cô 800 là còn có lương tâm rồi đấy, tôi phải trả thêm gấp đôi mới mua được.”

“Thế xem ra bọn bán vé cho tôi còn tốt chán, lần sau tôi mua giúp cô nhé, có khi tiết kiệm được mấy trăm đấy.” Chương Như bật cười, tay vẫn thoăn thoắt chia mẻ thịt dê nướng mới ra lò cho mọi người, ưu tiên chia cho các sếp trước: “Sếp Thạch, sếp Diệp nè.”

Cả hai lúc này đều đã no rồi, bèn nói: “Mọi người ăn đi.”

“Vâng.” Thế thì cô không khách sáo nữa. Chương Như lại chia cho những người khác, vừa chia vừa tươi cười rạng rỡ.

Diệp Ấn Dương nhận một cuộc gọi, đứng sang chỗ vắng vẻ nghe máy, quay lại thấy Chương Như đã chiếm luôn ghế mình, chắc anh đi khá lâu nên cô quên mất chỗ kia còn có người, một tay cô chống ghế, một tay giơ lên vẽ vòng tròn trong không khí.

Khói nướng bay nghi ngút, Diệp Ấn Dương đứng bên này cúi đầu lướt WeChat, nhìn thấy bài đăng của cô, cô đứng ở buổi concert hôn cây gậy phát sáng trên tay. Anh kéo xuống dưới, bỗng dưng nhận ra đã khá lâu rồi cô không gửi tin nhắn riêng rủ anh đi chơi, cũng chẳng tự dưng chia sẻ mấy điều vặt vãnh với anh nữa.

Editor có lời muốn nói:

Ôi các bà còm tốc độ dữ vậy, từ từ thôi cho editor còn edit nữa :v Nay lên thêm chương nữa coi như bù cho hôm qua không có chương mới nè

Bình Luận (0)
Comment