“Mày tưởng tao thích dây dưa với trai công ty lắm hả?”
Đến cuối tháng, đất Quảng Châu vốn chẳng mấy khi tôn trọng mùa đông rốt cuộc cũng hạ nhiệt mấy ngày liên tiếp, lạnh đến nỗi phải xoa tay cho ấm.
Chương Như mặc áo khoác dạ màu nâu phối cùng đôi bốt cao cổ. Lúc xuống xe, cô bắt gặp con bạc Lại Trí Kiệt, anh ta lái một chiếc xe cũ kỹ, loại xe mở cửa còn phải dùng chìa khóa c*m v**, lúc đợi thang máy cô nghe thấy người khác hỏi anh ta có phải xe cũng đem đi cắm sạch rồi không.
Lại Trí Kiệt lại không thích nói đùa, chưa được mấy câu đã gầm gừ muốn cãi nhau. Chương Như tránh vào tiệm cà phê, Văn Hòa kéo cửa cho cô: “Chào buổi sáng chị Như.”
“Morning, hôm nay em không phải ra ngoài à?” Chương Như ngạc nhiên khi thấy cô ấy đang có mặt ở công ty. Văn Hòa cười đáp: “Dạo này có hội nghị học thuật tổ chức ở đây, em phải đi theo học hỏi.”
Hai người mua cà phê xong cùng nhau vào thang máy. Nghe Văn Hòa kể phải đặt khách sạn, Chương Như dặn cô nàng đừng đặt tầng 4 và tầng 18: “Không chỉ Quảng Đông, nhiều nơi khác cũng kiêng kị tại nghe không được may mắn.”
“Dạ em nhớ rồi.” Lên đến tầng năm, Văn Hòa xách mấy túi cà phê vẫy tay chào Chương Như. Chương Như đi về chỗ ngồi của mình, chẳng bao lâu sau thì thấy Diệp Ấn Dương xuất hiện.
Anh mang theo cặp máy tính, hôm nay cũng mặc áo khoác dạ màu nâu nhưng là kiểu áo măng tô dài, mỗi bước đi, vạt áo khẽ lật theo nhịp bước chân, dáng dấp qnh phong nhã, làn da cũng đẹp, nhìn qua đã biết đây là kiểu người sinh hoạt điều độ, ngủ sớm dậy sớm. Theo lời Mạnh Trân Trân nói, anh chính là một “manner boy” chính hiệu vừa có phong độ vừa có ngoại hình.
Chương Như nhìn chằm chằm anh một lúc, nhìn từ ngoài hành lang vào đến tận văn phòng, còn mình thì ôm cốc cà phê ngồi ngẩn ra đó. Đợi đồng nghiệp lần lượt đến đông đủ, một ngày làm việc mới chính thức bắt đầu.
Dự án sắp đến giai đoạn kết thúc, cả nhóm đều có cảm giác hưng phấn sau một thời gian dài mệt mỏi, tiếng gõ bàn phím vang lên giòn giã, lúc gọi điện thoại cũng khí thế hơn hẳn. Lâm Thông với cái thân hình nặng ký bước đi còn phải vung tay lấy đà. Cậu chàng than thở với Chương Như: “Ôi thật chẳng dễ dàng, dự án này làm em cạn hết cả dầu.”
“Sắp có tiền thưởng rồi, để chị châm thêm dầu cho cậu.” Chương Như có vẻ bị cảm nhẹ, khi nói chuyện giọng nghẹt mũi chính cô nghe còn thấy gợi cảm.
Làm được nửa buổi, Chương Tuyết Dương gửi cho cô một đường link, mở ra là trang xe Mercedes GLC, hỏi cô thích màu nào.
[Tự dưng tặng xe cho em làm gì, hay anh định mua cho A Đình?]
Mẫu này vốn phân cho quản lý cửa hàng. Chương Tuyết Dương trả lời: [Cô ấy đi Range Rover.]
Cừ thật, người bé tí mà thích lái Land Rover to đùng, Chương Như tưởng tượng một chút rồi nhắn: [Vậy em lấy màu đỏ.] Đổi xe mới cũng được, ghế sau gắn thêm baby chair sau này có thể chở nhóc Tóc Xoăn đi chơi.
Mới sáng sớm đã được tặng xe, Chương Như cười ngoác miệng đến tận mang tai, lập tức nhắn tin cho Tô Tinh Khải nhờ cậu bán giúp chiếc Audi TT của mình.
Đang nói chuyện thì quản lý mới Mạc Lệ gọi cô: “A Như rảnh không?”
“Đây ạ.” Chương Như đẩy ghế đứng dậy đi sang, hai người vào văn phòng Diệp Ấn Dương bàn công việc. E-Health chuẩn bị xây dựng dây chuyền sản xuất ở Thành Đô, cần có kho bãi và bộ phận thu mua ở đó nên bây giờ phải bắt đầu chọn người, đồng thời cũng cần dự trữ đội ngũ.
“A Như, sắp tới chắc em phải tuyển thêm nhiều đợt nữa, cố gắng sau Tết có một nhóm nhân sự mới có thể vào việc.” Mạc Lệ nói.
Chương Như gật đầu: “Em sẽ báo với nhân sự, mấy hội chợ việc làm gần đây em sẽ cố gắng đi hết.”
“Ừ vất vả rồi, đến lúc đó bọn chị cũng sẽ đi cùng em.” Mạc Lệ mỉm cười với cô. Chị vốn quen biết Chương Như từ trước, hồi đó Chương Như thường xuyên nhắn tin cho chị, dù có mục đích rõ ràng nhưng không khiến người ta khó chịu. Xem vòng bạn bè, chị cảm thấy đây là nàng tiểu thư nhõng nhẽo, song gặp ngoài đời lại là một cô gái vừa kiêu kỳ vừa chân thành, rất dễ tạo thiện cảm: “Nhớ báo trước vài ngày nhé, đến lúc đó tổng giám đốc Diệp cũng có thể đi cùng.”
“Sếp Diệp cũng đi sao?” Chương Như nhìn sang Diệp Ấn Dương. Anh gật đầu: “Tổng giám đốc Tào nói phải tổ chức tuyên truyền, không phối hợp không được.”
E-Health cần tuyển dụng quy mô lớn, Tào Ngật Sơn đã bắt đầu điều động các giám đốc bộ phận đi làm công tác tuyên truyền, người đầu tiên nhắm đến chính là anh.
Trông anh có vẻ bất đắc dĩ, Chương Như chợt nhớ đến đồng nghiệp phụ trách tài khoản tuyển dụng từng nhờ anh quay một clip “unbox túi”, thì ra là để quảng bá chuyện này. Xem ra bây giờ tuyển người khó thật, các sếp cũng phải lấy nhan sắc ra để chiêu người tài. Nghĩ đến đó, Chương Như suýt thì bật cười, nhưng bị ánh mắt Diệp Ấn Dương lia qua, cô đành nuốt ngược tiếng cười vào bụng.
Bàn chuyện xong, Chương Như mải nói chuyện với Mạc Lệ, lúc đứng lên túi áo vô tình mắc vào bàn. Viên pha lê hồng dính trên đó lăn lông lốc sang phía Diệp Ấn Dương, anh nhặt lên đưa cho cô. Chương Như cảm ơn anh, lát sau ra ngoài tự thử gắn lại vào chỗ cũ nhưng không dính được nữa, thế là cô thẳng tay quăng vào thùng rác, sau đó vác tập tài liệu lên vai, tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm.
Đến thứ Tư, nhiệt độ lại nhích lên đôi chút. Sau khi họp với bên Nhân sự, Chương Như bị BP bên R&D kéo đi uống trà chiều.
Bộ phận R&D chiếm riêng một tầng, còn có cả khu trưng bày sản phẩm mới. Chương Như tiện tay lấy một miếng bánh, ăn xong cầm cốc trà chanh đi ngang qua thấy Diệp Ấn Dương đang ở phòng trưng bày nghiên cứu bản vẽ với người khác. Buổi sáng có hội của hiệp hội tổ chức sự kiện ở đây, hôm nay anh thắt cà vạt, giờ lại nhét cà vạt vào trong áo vest, hình tượng vô cùng chỉnh tề và chuyên nghiệp.
Chương Như bước đến chào: “Sếp Diệp.” Đúng lúc anh vừa xong việc, nghe cô hỏi đủ thứ: “Đây là EK530 đúng không ạ? Cái này có thể soi nội tạng rõ ràng thế này cơ á?”
Nói nhiều cũng không bằng nhìn trực tiếp. Diệp Ấn Dương hướng dẫn cô nắm tay thành nắm đấm rỗng, sau đó đưa đầu dò vào trong, phóng to đến mức hiện lên rõ mồn một.
Chương Như nhìn màn hình, thấy công nghệ quả thực kỳ diệu, đến cả đường chỉ tay chằng chịt cũng soi ra hết, chỉ là tay cô cũng không có nhiều đường lắm. Sếp Thạch đùa: “Chỉ tay thế này nhìn là biết số sướng, một đời không sóng gió, thuận lợi suôn sẻ.”
Chương Như cười hì hì, sóng gió đời này của cô chắc toàn ở chỗ nhóc Cá, còn bản thân thì đúng là khá tự hào: “Đúng đó, tôi chưa bao giờ chịu khổ gì cả.” Nhưng rồi lại nghĩ thoáng: “Người chỗ tôi thường nói, mệnh bảo có thì sớm muộn gì cũng có, mệnh bảo không có thì đành phải nhờ các cụ nhà mình thôi…”
Tính cách cô là vậy, vừa kiêu ngạo vừa hay pha trò. Diệp Ấn Dương liếc cô một cái, đúng lúc Chương Như cũng nhìn lại, nhưng lần này cô nhanh chóng quay mặt đi, suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: “Cái này có dùng cho thú cưng được không?” Trước đó đưa nhóc Cá đi triệt sản ở bệnh viện thú y hình như cũng từng thấy những thiết bị như thế này.
Diệp Ấn Dương trầm ngâm: “Cấu tạo cơ thể người và động vật có nhiều điểm khác nhau, đương nhiên theo lý thuyết, thiết bị y tế cho người tinh vi hơn thiết bị y tế cho thú y…”
Thật ra Chương Như không chú ý anh đang nói gì mà có hơi thất thần, nghe xong cô mới buột miệng thốt ra: “Anh hiểu biết nhiều ghê.” Một câu cảm thán đơn giản, thốt ra một cách chậm rãi.
Diệp Ấn Dương có cảm giác bị ánh mắt cô quấn lấy. Chuyện này vốn xảy ra thường xuyên, anh cũng đã quen với việc bị cô nhìn như thế, nhưng rõ ràng dạo này trong ánh mắt cô có gì đó khác lạ, do dự, giằng xé, lưỡng lự và bất định… Một mặt Diệp Ấn Dương để mặc cho cô nhìn, mặt khác dường như anh cũng bị dao động bởi ánh mắt ấy. Trong lòng như chiếc đồng hồ quả lắc cũ, con lắc cứ rung mãi rung mãi, khiến người ta chẳng thể tập trung.
Một người có tính cách rõ ràng, vốn hay viết hết cảm xúc lên mặt, nhưng Diệp Ấn Dương không tài nào đoán được cảm xúc hiện tại của Chương Như là gì. Nghĩ đến dáng vẻ cô giở trò hôn gió trong văn phòng mình hôm Quốc khánh, so với hiện giờ thì quả thật khó đoán.
Thứ Bảy, Diệp Ấn Dương tranh thủ đưa ông bà đến một viện phúc lợi ở Phiên Ngu để khám sức khỏe miễn phí cho trẻ em ở đó.
Đội tình nguyện có mặt đủ các khoa. Bà nội Chu Ái bận xong kéo anh lại, lại nhắc đến cô gái lần trước, bảo cũng có mặt trong đội tình nguyện lần này, muốn nhân cơ hội giới thiệu cho anh gặp.
Diệp Ấn Dương bật cười: “Bà vừa làm thiện nguyện vừa quan tâm đến mấy việc riêng thế này thì không chuyên tâm được đâu.”
Anh đứng đó thản nhiên đáp, thậm chí còn có chút bông đùa. Chu Ái không đoán ra được suy nghĩ của cháu trai, thử hỏi: “Đỗ Tuấn thật sự chia tay cô gái Quảng Châu kia rồi à?”
Đỗ Tuấn sao… Diệp Ấn Dương nghĩ một lúc: “Cháu không rõ nữa.” Một cậu bé ngồi xe lăn đang đánh bóng bàn cùng với bạn, quả bóng rơi xuống lăn về phía này, anh cúi người nhặt lên, tiện tay trả lại.
Còn về Đỗ Tuấn, thực tế thì đã quay lại với Giai Giai rồi.
Giai Giai không chịu nói rõ quá trình thế nào, nhưng Chương Như đoán tám chín phần không thoát khỏi chuyện trên giường: “Nhà anh ta không phản đối mày bán đồ lót gợi cảm nữa à? Hay mày định đổi nghề vì yêu?”
“Bộ tao ngu chắc? Mày nghĩ tao bị thiểu năng hả?” Giai Giai đang xem chất liệu vải, sờ mép ren rồi thử kéo nhẹ, cuối cùng chọn một bộ màu trắng đưa cho Chương Như: “Mày hợp kiểu Pháp, loại này ngực lép như mày không mặc thử không được, hiệu ứng thị giác đỉnh lắm.”
Chương Như lôi ra xem thử kiểu dáng, một chiếc choker ren đeo chân rơi xuống đất, còn đính cả hạt châu và nơ, cô liền phản pháo lại Giai Giai: “Của tao không to lắm nhưng chắc đỡ hơn bức tường của mày chứ?” Vừa giẫm trúng chỗ đau của đối phương thì điện thoại reo, Lâm Thông ở đầu dây bên kia thúc giục: “Đi chưa? Bọn em sắp tới rồi.”
Chương Như nhìn đồng hồ: “Vội gì, mọi người cứ ngồi trước đi, chị bảo ông chủ lên món cho.”
“Gì? Mày đi đâu vậy?” Giai Giai đang cầm chiếc áo ngực đính ngọc trai, lắc qua lắc lại như dụng cụ tra khảo: “Dẫn tao theo với, ăn gì cũng được.”
“Bọn tao liên hoan công ty, mày đi theo làm gì?” Chương Như liếc cô nàng một cái nhưng cuối cùng vẫn kéo theo.
Bọn họ đến một quán cháo ở Phiên Ngu, quán giấu mình dưới gốc cây đa, gần đó còn có miếu thờ, tuy chỉ là quán vỉa hè nhưng hương vị cực chuẩn.
Giai Giai và Lâm Thông vốn quen biết nhau, mấy đồng nghiệp khác cũng lần lượt giới thiệu chào hỏi. Đinh Khải Thuỵ có gương mặt sáng sủa trắng trẻo thì bị nhìn nhiều hơn mấy lần: “Còn trẻ vậy đã làm quản lý rồi, giỏi thật đấy.”
Cô nàng vừa mở miệng đã khen không ngớt khiến Đinh Khải Thuỵ đỏ hết cả tai: “Xin chào.”
Lâu lắm rồi mới gặp được một chàng trai biết đỏ mặt, trong sáng đến nỗi Giai Giai nhìn cũng thấy lạ, mà một khi cô nàng đã thấy lạ thì lại càng muốn chuốc rượu. Lâm Thông cũng hùa theo: “Anh Đinh, mình cạn một ly nào. Em vẫn còn non nớt, sau này phải học hỏi nhiều từ anh.” Trước đây cậu ta đâu có nhanh mồm nhanh miệng thế này, chắc làm thu mua lâu quá cũng bắt đầu học được mấy trò láu cá. Chương Như buồn cười: “Cậu định học cái gì?”
“Nhiều lắm, kỹ thuật, tìm nguồn hàng, rồi tư duy này… đều phải học hỏi.” Lâm Thông kể: “Hồi trước ống kính tự động lấy nét có vấn đề, cuối cùng phải nhờ anh Đinh giải quyết. Anh ấy tìm được một loại keo dán, bên R&D bảo rất hiệu quả, dán keo lên thì nước không lọt vào được nữa.”
Đinh Khải Thuỵ lắc đầu: “Cái đó là tổng giám đốc Diệp nói với tôi, cũng là anh ấy tìm được nguồn xưởng đấy. Vốn dĩ lô hàng của chúng ta nhỏ, lượng dùng không lớn, người ta không muốn cho thử nghiệm nhưng nhờ tổng giám đốc Diệp có quen biết nên mới được, hình như đó là nhà cung ứng từ công ty trước của anh ấy.” Cậu ta cũng thật thà ngay thẳng: “So với tổng giám đốc Diệp, tôi còn phải tích lũy học hỏi nhiều.”
“Anh đừng khiêm tốn thế.” Lâm Thông nói chuyện tương đối thẳng thắn: “Anh xem những người vào công ty sớm hơn, tuổi tác và thâm niên nhiều hơn mình đi, có khi chẳng bằng đâu.”
Đinh Khải Thuỵ đẩy gọng kính: “Vẫn nhờ được tổng giám đốc Diệp coi trọng.” Tửu lượng của Đinh Khải Thuỵ không cao, uống đến đây gò má bắt đầu đỏ ửng, mặc dù Diệp Ấn Dương không có mặt nhưng khi nhắc đến anh, Đinh Khải Thuỵ vẫn rất kính trọng: “Lần này được tham gia dự án cùng tổng giám đốc Diệp, bản thân tôi cũng học hỏi được rất nhiều.”
Với dự án quy mô lớn, kinh nghiệm chính là chìa khóa để xử lý mọi tình huống bất ngờ. Lần này Diệp Ấn Dương đích thân dẫn đội, được anh chỉ điểm là một việc cực kỳ hiếm có. Dù sao kẻ mạnh luôn có lợi thế sinh thái, họ có thể chọn dẫn dắt hoặc mặc kệ bạn tự mày mò. So với vị giám đốc tiền nhiệm, Diệp Ấn Dương thực sự đang dẫn dắt và bồi dưỡng nhân tài.
Chương Như gắp một miếng gà luộc: “Ừm ừm, quả thật sếp Diệp tốt lắm.” Không có kiểu khôn lỏi giấu nghề để người khác chết đói, một vị sếp như anh quả thật không tệ. Nhưng tất nhiên điều này cũng phải có hai chiều: anh chịu dạy, chịu dẫn dắt, còn cấp dưới cũng phải nể phục và tin tưởng anh.
Ông chủ bưng thêm món lên, trên bàn chật kín, Chương Như giúp họ dọn bớt, chẳng may bị chiếc đĩa đựng tôm cà ri cắt trúng tay, cô rụt lại kêu khẽ.
“Không sao chứ?” Giai Giai kéo tay cô qua xem, may mà vết cắt không sâu, chỉ hơi chảy máu. Chương Như tùy tiện lấy giấy lau: “Không sao, mai là khỏi ấy mà.” Tính cô vốn xuề xoà, chẳng thèm để ý mấy vết xước nhỏ thế này.
Mọi người lại tiếp tục ăn uống. Giữa chừng Đinh Khải Thuỵ ra ngoài một lát, lúc quay lại đưa cho Chương Như hai miếng băng cá nhân: “Tốt nhất vẫn nên dán lại, hạn chế để vết thương hở.”
Lâm Thông và Giai Giai nhìn nhau, trong ánh mắt thoáng chút kỳ quặc.
Giai Giai nhìn cậu ta thêm vài lần, nghĩ đến cái tên Đinh Khải Thuỵ lại nhớ đến thiếu gia Huệ Châu Tô Tinh Khải.
Tô Tinh Khải và Đinh Khải Thuỵ, có lẽ những người trong tên có chữ Khải đều khó kháng cự nổi sức hút của Chương Như, hết người này đến người khác, ai cũng muốn làm con cá trong ao của con nhỏ ngốc nghếch này.
Ăn xong, Giai Giai lén hỏi Chương Như: “Mày chưa từng nghĩ đổi mục tiêu khác à?”
“Mục tiêu gì?”
Giai Giai khẽ hất cằm về phía Đinh Khải Thuỵ. Chương Như ngơ ngác: “Mày tưởng tao thích dây dưa với trai công ty lắm hả, nhất định phải ăn cỏ bên cạnh mới được sao?”
Câu này thật sự khiến người ta phải suy nghĩ, Giai Giai vừa nhai kẹo cao su vừa liếc cô một cái đầy ẩn ý.
Bước sang tuần mới, dự án chính thức kết thúc, đã sản xuất thành công một lô nhỏ EK530, chuyển lên logistics phân phối cho các đại lý lớn và các khoa trong bệnh viện.
Bận rộn xong là lúc chia tiền. Trong chuyện chia thưởng, E-Health vẫn luôn hào phóng theo nguyên tắc “khích lệ kịp thời mới hiệu quả”, không giống mấy công ty khác trả nhỏ giọt như nặn kem đánh răng mà là trả thẳng một lần, thậm chí còn có thể chọn nhận tiền mặt.
Lâm Thông nhận bằng tiền mặt, đúng lúc tối đi dự đám cưới, cậu chàng lười đi ngân hàng đổi tiền mừng thế là ôm luôn xấp tiền đỏ choét về chỗ ngồi, nhét vào túi như ông chủ mỏ than: “Liên hoan em bao, đừng tranh với em.”
“Cậu mà đòi bao, vốn dĩ đã có khoản này rồi.” Phùng Thiền ghét bỏ ra mặt: “Ngồi xuống đi, đừng dạy hư thực tập sinh.”
Đám thực tập sinh lại thích xem các tiền bối bày trò, ai nấy cười rộ cả lên. Nghe đến chuyện liên hoan, bọn họ hỏi có được tham gia không.
Chương Như nói có: “Cùng đi chứ.” Rồi chỉ sang bên cạnh: “Bọn họ già cả rồi không nhảy nhót nổi nữa, chỉ trông chờ vào các em kéo không khí lên thôi.”
“Này, cô bảo ai già đấy?” Phùng Thiền ném chiếc bánh bao chà bông lên người cô. Chương Như bóc ra cắn một miếng, Lại Trí Kiệt đột nhiên đi tới: “Phương án chia thưởng lần này cô làm hả?”
Anh ta đứng từ trên cao nhìn xuống, Chương Như sửng sốt: “Có chuyện gì sao?”
“Tại sao logistics lại được ít như vậy, mà cô còn trừ tiền của tôi nữa?” Lại Trí Kiệt mặt mũi hằm hằm lửa giận. Miếng bánh chà bông nghẹn trong cổ Chương Như, cô nói: “Anh tính sai chi phí chênh lệch mấy lần…”
“Người khác chưa từng sai bao giờ đúng không, chỉ mình tôi sai chắc?!” Lại Trí Kiệt trừng mắt nhìn cô, giọng điệu sắc bén, anh ta gắt gỏng: “Được, cô bảo tôi sai, vậy tôi hỏi cô, có phải tiền liên hoan trích ra từ quỹ thưởng không?”
“Không…”
“Không cái gì mà không?!” Lại Trí Kiệt bỗng bùng nổ: “Ai cho phép cô động đến khoản đó? Ai cho phép cô trích thưởng ra? Đã hỏi ý kiến mọi người chưa? Một BP như cô có quyền to vậy sao? Suốt ngày chỉ biết bày trò ăn uống, có biết làm việc gì thực tế không? Trước kia Tằng Khả Lâm không bao giờ tổ chức ba cái trò vô bổ này, chỉ có cô thích nhảy nhót phí thời gian phí tiền thôi. Cô không thiếu tiền, đi làm chỉ để chơi bời, không có nghĩa người khác cũng được thoải mái như cô!”
“Có chuyện gì thì nói cho tử tế.” Vệ Tiểu Ba bước tới kéo anh ta, nhưng Lại Trí Kiệt hất ra, chỉ tay vào mặt Chương Như: “Cô thì có năng lực gì? Suốt ngày chỉ biết cười hi hi ha ha ngốc nghếch, hết chạy chỗ này lại chạy chỗ kia, coi công việc như trò chơi, có tí kiến thức chuyên môn nào không? Cô dựa vào đâu mà đi chia thưởng như thế? Loại người như cô không nên làm BP mà nên quay về làm hành chính lo ba cái việc lặt vặt kia đi thì hơn!”
Cả văn phòng chết lặng. Lâm Thông đập bàn một cái: “Anh bị điên à Lại Trí Kiệt, gào cái quái gì thế, bắt nạt con gái hả? Tưởng to mồm là ngon à?” Cậu ta tuy béo nhưng chẳng ngán ai bao giờ, hất ghế đứng bật dậy: “Có biết nói chuyện tử tế không? Có biết tôn trọng người khác là gì không?”
“Không liên quan đến cậu, cậu đừng có lắm mồm.” Lại Trí Kiệt chẳng thèm để ý đến Lâm Thông. Lâm Thông chửi thẳng: “Anh còn ra vẻ mình đúng à? Suốt ngày hồn vía trên mây, suốt ngày làm việc riêng, ở đây có ai chưa từng gánh hộ anh không? Đóng góp bao nhiêu thì hưởng bấy nhiêu, hiểu chưa? Chơi bài thua sạch rồi chạy đến công ty giở chứng à?” Chửi xong còn cười khẩy: “Đái không ra lại trách gió lạnh, bản thân vô dụng chỉ biết đổ lỗi cho người khác, khốn nạn thật.”
Cậu ta chửi ngoa đến nỗi mặt Lại Trí Kiệt hết đỏ lại trắng, quay sang gầm lên: “Mày mới là đồ khốn ấy, tao đập chết mày bây giờ!” Nói xong liền túm lấy Lâm Thông định ra tay đánh.
Đám thực tập sinh hoảng hồn, mấy người gan dạ vội lao đến can ngăn.
Trong lúc hỗn loạn, Diệp Ấn Dương từ chỗ rẽ đi tới: “Tại sao cãi nhau?” Anh đứng đó, gương mặt lạnh lùng đến cực điểm.