“Bạn trai à? Có phải cái cái cậu đẹp trai họ Tô hay tặng hoa cho em không?”
Cả văn phòng vừa mới ồn ào náo loạn bỗng im bặt. Thấy mấy người đang đánh nhau đã buông tay ra, Diệp Ấn Dương lên tiếng: “Có vấn đề gì theo tôi vào phòng nói chuyện.” Nói xong, anh bước thẳng vào văn phòng của mình.
Vệ Tiểu Ba vừa bị đẩy một cú, cánh tay còn đập trúng bàn bầm tím một mảng. Anh ta cau mày nhìn Lại Trí Kiệt: “Đi thôi, thấy mình có lý thì vào trong mà nói.”
Lại Trí Kiệt do dự một lát, máu nóng trong đầu cũng dần hạ xuống. Trước ánh mắt của bao người, anh ta lết từng bước nặng nề vào trong.
“Nếu có bất mãn gì thì nói đi.” Diệp Ấn Dương đứng đó chờ một lúc, thấy Lại Trí Kiệt im thin thít, anh liếc sang Vệ Tiểu Ba.
Ánh mắt anh vừa lia qua, Vệ Tiểu Ba vội vàng thuật lại toàn bộ câu chuyện. Trình bày xong thấy Lại Trí Kiệt im re như quả bóng xì hơi, anh ta liền mỉa mai: “Sao bây giờ câm rồi? Vừa nãy còn hung hăng đòi đánh nhau cơ mà?” Giờ mới biết sai, sợ bị xử phạt chứ gì, làm ầm lên chỉ vì chút tiền thưởng dự án, xem ra tiền thưởng cuối năm cũng bay luôn.
“Phương án hoàn toàn công khai, tôi cũng ký tên rồi. Nếu có ý kiến cậu hoàn toàn có thể nói ra.” Diệp Ấn Dương nhìn chằm chằm Lại Trí Kiệt: “Báo với cấp trên hay gửi mail, đó đều là kênh khiếu nại của cậu, nhưng cậu lại chọn gây chuyện. Hay cậu thật sự nghĩ mình rất có lý?”
Thấy sếp có vẻ căng, Lại Trí Kiệt ấp úng trả lời: “Tôi, tôi chỉ cảm thấy tiền thưởng cho logistics quá thấp, với lại dù tôi có sai nhưng đã kịp thời sửa rồi mà…”
“Sửa?” Vệ Tiểu Ba gằn giọng, “Người khác nhắc cậu mới có cơ hội sửa, nếu không được người ta nhắc cậu có cơ hội sửa lại không? Bao lần tăng ca không phải do cậu cẩu thả sao? Quy trình làm việc là từng mắt xích ăn khớp với nhau, cậu làm hỏng thì cả nhóm đều chịu ảnh hưởng. Chưa kể đến chi phí thời gian và rủi ro, mọi người ai cũng tập trung cao độ, chỉ có mình cậu hồn vía như trên mây.”
Trước mặt Diệp Ấn Dương, Vệ Tiểu Ba không ngại nói thẳng, anh ta cũng nhận ra Lại Trí Kiệt chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, giờ có Diệp Ấn Dương anh ta không dám ho he tiếng nào: “Vậy mà cậu còn cảm thấy tiền thưởng quá thấp sao? Tiền thưởng phân chia dựa trên công sức. Cậu tự nhìn lại xem phần việc logistics cậu gánh được bao nhiêu? Người ta ngày nào cũng đi tìm khuôn mẫu, danh sách người chạy đi tìm kiếm bên cung ứng dài cả sớ, còn cậu thì sao? Có biết xấu hổ không?”
Bị mắng, Lại Trí Kiệt cúi gằm mặt, lắp ba lắp bắp: “Tôi nhất thời nghĩ không thông, tôi…”
“Nghĩ không thông nên được phép trút giận lên đồng nghiệp nữ, đổ hết lỗi lên đầu người ta, bắt người ta phải chịu sự tức giận của mình?” Giọng Diệp Ấn Dương rất nhẹ nhưng áp lực lại nặng nề vô cùng: “Đó là bản lĩnh của cậu, cách phát tiết duy nhất của cậu sao?”
Vệ Tiểu Ba đứng bên cạnh chứng kiến hết, thấy người lúc nào cũng ôn hòa như Diệp Ấn Dương cũng có lúc giận dữ như thế này, thầm nghĩ dù hiền đến mấy con người ta cũng có giới hạn. Nhìn sang Lại Trí Kiệt, anh ta càng nhìn càng thấy ghét: “Cậu còn không phục à? Tôi nói cho cậu biết nhé, công sức của A Như chẳng kém gì cậu nhưng dự án này cô ấy không nhận được một xu tiền thưởng nào, cô ấy đã kêu ca gì chưa? Cuối cùng còn bị cậu chửi! Tự nghĩ lại xem mình sai ở đâu đi!”
Trong văn phòng, ba người đàn ông đứng đối diện nhau. Ngoài hành lang thì chỉ thấy mấy cái đầu tụ lại thành vòng tròn nhỏ. Phùng Thiền đang an ủi Chương Như: “Gã họ Lại đó đầu óc có vấn đề, cô đừng để tâm nhé! Ai bảo cô không có năng lực? Chúng tôi ai cũng thấy cô giỏi mà!”
Nhóm thực tập sinh mới đến cũng gật đầu lia lịa: “Chị Như đừng buồn, chị chẳng có vấn đề gì cả.”
Chương Như thật ra buồn thì không buồn, chỉ thấy đầu óc vẫn chưa kịp load, không nghe rõ anh ta mắng gì: “Không sao, tôi ổn mà…” Nhưng bị cả đám vây quanh thế này chẳng khác nào bệnh nhân nằm trên giường bệnh.
Chương Như đưa tay gãi má, muốn uống miếng nước nhưng hết nước rồi, được Hùng Tư Tư rót cho một cốc: “Chị uống nhiều một chút cho bình tĩnh lại. À vừa nãy em đi ngang qua văn phòng sếp Diệp thấy sếp đang mắng Lại Trí Kiệt, anh ta không dám hé răng gì luôn.”
“Đúng là đồ hèn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, gặp ai to hơn thì co vòi. Đáng đời, xứng đáng thua sạch sẽ đến cái quần xì lỏn cũng không còn!”
Chương Như dễ bắt nạt ư? Thật ra đây là lần đầu tiên cô bị người ta chỉ thẳng mặt mà mắng. Khoảnh khắc ấy đầu óc cứ như lùi một nhịp, chưa kịp phản ứng thì đã có người đứng ra rồi.
Chương Như xoay ghế nhìn về phía Lâm Thông, định gọi Thông Đầu To thì cửa văn phòng mở ra, Vệ Tiểu Ba dẫn Lại Trí Kiệt ra ngoài đưa đến trước mặt cô để xin lỗi.
Lại Trí Kiệt cúi đầu, giọng hơi run: “Xin lỗi, vừa nãy do tôi xúc động quá, tôi xin lỗi.”
“Nói rõ ràng chút.” Vệ Tiểu Ba nhắc: “Sếp Diệp nói nếu không có thành ý thì khỏi miễn cưỡng.”
Lại Trí Kiệt đành nói lại: “Xin lỗi, vừa nãy do tôi hồ đồ, xin lỗi cô vì đã có thái độ không tốt và những lời đã nói.”
Chương Như nhìn anh ta một lúc rồi chậm rãi gật đầu: “Ừ, tôi nghe thấy rồi.”
Chỉ là “nghe thấy rồi” chứ không phải “không sao”. Vệ Tiểu Ba liếc Lại Trí Kiệt rồi bảo: “A Như, sếp Diệp tìm cô đấy. Giờ trong phòng chỉ có mình anh ấy, cô đi qua đi.”
Chương Như đứng dậy, thấy Lại Trí Kiệt được Vệ Tiểu Ba đưa về chỗ dọn đồ, chắc là cho nghỉ ngơi vài ngày để bình tĩnh lại.
Cô thở dài trong bụng. Đúng là kẻ nghiện cờ bạc chẳng có bản lĩnh gì, lúc nổi điên thì như chó dại, bảo sao người ta hay nói cờ bạc là thói xấu khó bỏ, người sống mà chẳng khác nào bóng ma.
Phùng Thiền cũng cảm thấy loại người này có khi chẳng bao giờ biết hối lỗi là gì, nói lời xin lỗi chẳng qua vì công việc và tiền thưởng chứ chẳng thật lòng là bao: “Mấy kẻ nghiện cờ bạc xứng đáng xui xẻo cả đời, mong là sếp Diệp không mềm lòng.”
Chương Như hít sâu một hơi rồi đi vào văn phòng Diệp Ấn Dương.
Diệp Ấn Dương đang pha trà, thấy cô vào, anh chỉ vào sofa: “Ngồi đi.”
Chương Như ngồi xuống, nhớ lời Hùng Tư Tư kể lúc nãy anh đang mắng người, cô tò mò không biết lúc mắng nhân viên, vị sếp lúc nào trông cũng hiền hoà này sẽ trông như thế nào: “Sếp Diệp…”
“Chuyện vừa rồi, tôi hy vọng không ảnh hưởng đến em.” Diệp Ấn Dương cắt ngang lời cô: “Đừng để tâm những lời người ta nói ra lúc nóng giận, càng đừng vì thế mà nghi ngờ bản thân. Em làm việc ở phòng Thu mua bấy lâu nay, năng lực và giá trị của em ai cũng nhìn thấy rõ.”
Giọng điệu anh bình tĩnh nhưng những lời anh nói thật sự chạm đến Chương Như. Dường như anh đoán được cô sẽ bận lòng, hay nói cách khác anh thật lòng không hy vọng cô để tâm đến những lời đó: “Không tin thì em thử ra ngoài hỏi bất kỳ đồng nghiệp nào xem, chắc chắn họ sẽ cho em toàn lời nhận xét tích cực.”
Được anh an ủi, Chương Như rầu rĩ cúi gằm mặt: “Em không sao mà…”
Đi làm ai mà chẳng từng bị hiểu lầm, bị trút giận, bởi vì không phải ai cũng đủ bình tĩnh và lý trí để giữ mình tỉnh táo nên mới có sự việc như vừa nãy. Nhưng đối với ai cũng vậy, bị mắng chửi thật sự chẳng dễ chịu gì. Diệp Ấn Dương rót trà cho cô: “Người sai không phải em, đừng bận tâm quá.”
Chương Như cảm thấy mình vốn không sao nhưng được anh an ủi lại muốn khóc, cô ngồi đó cúi đầu nhìn xuống mũi giày như chú sư tử mạnh mẽ cũng có lúc bị tổn thương chịu để cho người ta sờ đầu: “Dạ, em biết rồi.”
Từ góc độ này nhìn xuống, Diệp Ấn Dương chỉ thấy xoáy tóc trên đầu cô: “Chiều nay nếu không bận, em về nghỉ ngơi nửa ngày đi.”
“Anh cho em nghỉ à?” Chương Như hỏi.
Diệp Ấn Dương gật đầu: “Ừ, cho em nghỉ ngơi một hôm, quả thật dạo này em vất vả rồi.” Anh dừng lại một chút rồi nói: “Với lại dự án này tuy BP không có tiền thưởng nhưng tôi đã xác nhận với sếp Tào rồi, sẽ có thêm một khoản phụ cấp. Cuối tháng này sẽ phát cùng với lương.”
“Bọn em cũng được thưởng sao?” Chương Như có hơi bất ngờ, cô lập tức tươi tắn lại: “Cảm ơn sếp ạ!” Cô đoán anh đã tranh thủ giúp mình, thật là một vị sếp bình đẳng công chính. Nếu là ngày xưa chắc cô còn tự mình đa tình cho là anh làm vậy là vì mình, nhưng lần này cô không hề nghĩ nhiều cho nên thoải mái nhận lấy, còn vui vẻ cảm ơn anh.
Vẻ mặt cô tự nhiên không hề nịnh nọt, chắc đã quen được chiều chuộng, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu khổ. Diệp Ấn Dương thoáng suy tư một lúc, cảm thấy mặc dù Chương Như vẫn cười nhưng không có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái như trước kia, anh đoán những lời Lại Trí Kiệt nói vẫn có chút ảnh hưởng đến cô cho nên chú cá sấu đầy răng nhọn kia mới hơi bị lag một tí.
Hai người ngồi uống trà thêm vài phút, không mặn không nhạt trò chuyện đôi câu, Chương Như nhìn đồng hồ: “Sếp Diệp, em về làm việc đây.”
“Không nghỉ chiều nay à?”
“Thôi ạ, chiều nay anh Ba có buổi training.”
Diệp Ấn Dương trầm ngâm: “Có thể để Hùng Tư Tư đi thay mà? Hay là cô ấy không muốn đi học?”
Chương Như nói không cần: “Chủ yếu là em muốn tham gia buổi huấn luyện của anh Ba, vì bên Đào tạo phải làm đánh giá, em không có mặt lại bất tiện.” Nói rồi cô uống cạn chén trà, sau đó đứng dậy cười chào Diệp Ấn Dương: “Em đi trước đây.”
Diệp Ấn Dương gật đầu, nhìn cô quay lưng rời đi, thoáng cảm thấy cô hơi mất tinh thần.
Hoá ra Chương Như có vẻ như lúc nào cũng vô tư không thèm bận tâm đến mọi chuyện không phải lúc nào cũng mạnh mẽ như vẻ bề ngoài.
***
Buổi chiều training xong, Chương Như chống cằm nhìn Lâm Thông, Lâm Thông đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuồn đi thì bị cô kéo lại, quay đầu thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, cậu chàng không khỏi nổi hết cả da gà: “Gì vậy?”
Chương Như vừa rối rắm vừa khó xử: “Đừng bảo là cậu thích chị đấy nhé?”
Lâm Thông trông còn sốc hơn cả cô, biết cô tự luyến nhưng không ngờ cô lại tự luyến đến mức độ này: “Em thà theo đuổi Sử Cầm còn hơn. Mặc dù tính cách của cô ta hơi ấy nhưng ít ra còn thích đeo tất chân.” Còn Chương Như thì thích để chân trần, không phải chê chân cô xấu nhưng đối với cánh đàn ông, trơn láng trắng mịn vẫn không bằng như ẩn như hiện, đôi chân đeo tất đen có khi còn gợi cảm hơn cả đôi chân trần xinh đẹp.
Nhắc đến chuyện này, Lâm Thông còn tặc lưỡi một cái: “Nhưng mà so với tất chân em càng thích con gái cao ráo hơn, kiểu trên mét 70 ý, ví dụ như cô bạn thân Văn Hoà của chị chẳng hạn.”
Trai lùn vẫn là trai lùn, luôn có chấp niệm đối với chiều cao.
Chương Như có lòng khuyên: “Cậu rảnh rỗi thì cố nhảy dây, chơi bóng rổ đi, biết đâu trước 30 tuổi còn có cơ hội cao đến mét 75, với trọng lượng hiện tại của cậu thì hơi lùn đấy, không tốt đâu.” Nói xong lắc mông đi mất.
Quay trở về công ty thì tình cờ gặp Văn Hoà, Văn Hoà lo lắng hỏi han: “Em nghe nói vụ của Lại Trí Kiệt rồi, chị Như, chị không sao chứ?”
“Không sao, anh ta túng quá hoá liều thôi, xin lỗi chị rồi.” Hai người đứng đó nói chuyện phiếm một lúc, Lâm Thông mặt dày đi tới bắt chuyện: “Văn Hoà định ra ngoài làm việc đấy à?”
Văn Hoà đáp ừ: “Tôi tới bệnh viện một chuyến.”
Lâm Thông thở dài: “Bên sales các cô vất vả quá, ngày nào cũng phải dãi nắng dầm mưa.” Có khi còn bị người ta nhốt ngoài cửa, đến phòng khám tốn mất cả ngày cũng chẳng được tích sự gì, con gái phải cực kỳ chịu khó mới làm được nghề này.
Cậu chàng nổi lòng thương, thấy Văn Hoà tay cầm chìa khoá xe bèn hỏi: “Mua xe rồi à?”
Văn Hoà lắc đầu: “Đây là xe dự phòng của sếp Chu bọn tôi, thỉnh thoảng sẽ cho bọn tôi mượn dùng.”
Vừa mới lấy bằng không lâu đã dám lái xe rồi, Chương Như lo lắng: “Em lái chậm thôi, đừng có tự lên cao tốc đấy nhé, đi sai không chỉ bị phạt tiền mà còn nguy hiểm nữa.”
Văn Hoà cười đáp: “Em chỉ lái ở trong nội thành hay đường trên cao thôi ạ.” Nói xong thấy thời gian không còn sớm, cô ấy định rời đi, trước khi đi còn không quên bảo Chương Như: “Gần bệnh viện em đang canh me đợt này có một quán bán bánh tart trứng ngon cực, mai em mua về cho chị, ăn đồ ngọt để tâm trạng tốt hơn.”
“Oke.” Chương Như vốn chẳng có chuyện gì buồn, nói xong lại lon ton chạy vào tủ lạnh công ty lấy lon coca ra, ngay lập tức lại nhí nhảnh như thường.
Hôm sau đi làm, Lại Trí Kiệt vì gây sự và xô xát với cấp trên cùng đồng nghiệp, cuối cùng ăn một tờ thông báo xử phạt.
Chắc anh ta cũng không nghĩ tới kết cục vẫn bị ghi lỗi, nhưng quy định công ty viết rõ ràng đấy rồi, chẳng thể khiếu nại được nữa. Thế là anh ta ủ rũ mấy hôm, đoán chừng cũng biết khó mà giữ nổi tiền thưởng cuối năm, cuối cùng chủ động nộp đơn xin nghỉ.
“Thực ra là trốn chủ nợ.” Phùng Thiền phân tích: “Tháng trước tôi thấy có người chặn anh ta ngay dưới lầu rồi, chắc vì vậy nên mới bán luôn cái xe, có điều vẫn không đủ trả nợ. Cũng chẳng rõ anh ta nợ bao nhiêu nữa, đúng là hết thuốc chữa.”
Ai nghe xong cũng nghĩ như vậy. Chương Như cũng thấy rùng mình, bình thường cô hay chơi mạt chược nhưng đa phần là vì vui, không bao giờ dám chơi lớn. Trải qua vụ này, cô thở dài: “Thôi, sau này mạt chược cũng chơi ít thôi.” Những thứ dễ gây nghiện thì phải cảnh giác, tốt nhất là không dính vào.
Chương Như đứng dậy cầm cốc ra lấy nước, đi ngang qua ban công thấy mấy đồng nghiệp đang phì phèo thuốc lá, cô lại nhớ đến Diệp Ấn Dương. Hình như anh chưa bao giờ hút thuốc, rượu thì cũng chỉ uống khi xã giao, quả thật là một người rất tự chủ.
Người không ở công ty, Chương Như bèn nhắn tin cho anh: [Tối nay có buổi liên hoan, sếp Diệp có về không ạ?]
Diệp Ấn Dương đang ở chi nhánh, đưa Uông Đạt Phú đi xem thiết bị thú y. Anh cúi đầu bảo cô gửi định vị cho mình, nói là xong việc sẽ tới.
Uông Đạt Phú đang nghiên cứu máy gây mê, tận những hơn 30 vạn, gần bằng hàng ngoại: “Công ty cậu bán đắt thế này, thật sự có thị trường à?”
Diệp Ấn Dương hỏi ngược lại: “Nhu cầu làm đại phẫu cho thú cưng bên cậu có cao không?”
“Trước thì ít, giờ ngày càng nhiều.”
“Chẳng phải vậy sao.” Thị trường mà, phải chen chân vào trước rồi mới tính sau. E-Health không có lợi thế về giá nhưng chiến lược trước mắt là đánh vào thương hiệu. Diệp Ấn Dương lại dẫn Uông Đạt Phú đi xem máy sinh hóa hoàn toàn tự động: “Cái này vật liệu gần giống loại bên Nhật nhưng giá rẻ hơn hai phần ba, cậu có thể nhập trước.”
Uông Đạt Phú nghiên cứu một hồi, thấy anh cứ cúi xuống nghía điện thoại mãi bèn hỏi: “Công ty có việc gấp à?”
“Tối nay có liên hoan.”
“À.” Uông Đạt Phú thề là mình không cố tình, nhưng vừa khéo lại nhìn thấy hai chữ Chương Như: “Đây chẳng phải cô gái đang theo đuổi cậu đấy sao?”
Diệp Ấn Dương khựng lại, cất điện thoại đi: “Đừng nghe Đỗ Tuấn nói nhăng nói cuội.”
Không có lửa làm sao có khói, Uông Đạt Phú bật cười, thình lình hỏi một câu: “Trung thu lần trước cậu về Bắc Kinh, vết thương trên môi kia có phải do cô ấy cắn không?”
Lần này Diệp Ấn Dương dứt khoát làm lơ, chỉ dẫn anh ta đi dạo thêm một vòng, nhìn đồng hồ thấy cũng đã đến giờ, anh mới lái xe qua chỗ mọi người tụ tập. Đường tắc, anh nhắn bọn họ cứ ăn trước.
Lúc đến nơi bên trong đã đủ người. Chương Như ngồi ngay vị trí nổi bật nhất, đang cười hớn hở chụp hình cùng mọi người. Trông cô như chẳng có gì buồn phiền, vẫn ăn uống vui vẻ, trạng thái có vẻ bình thường.
Hôm nay trong nhà hàng còn có màn giao lưu cổ cầm, Lâm Thông cùng mấy thực tập sinh xưng tụng mình là “hảo hán Lương Sơn”, bị cô châm chọc một câu: “Mấy người giống rắn rết gián chuột hơn đó.” Kết quả suýt thì bị lôi lên sân khấu, cô bám chặt ghế sống chết không chịu đi, giống y hệt con khỉ ôm cây nhất quyết không buông.
Trong tiềm thức, đây mới là Chương Như mà Diệp Ấn Dương quen thuộc: ồn ào, tinh quái, vẻ mặt lúc nào cũng biến hóa đủ biểu cảm. Có lẽ anh đã quen nhìn cô như thế này hơn, chứ không phải dáng vẻ uể oải, vai rũ xuống như hôm ở văn phòng, mang theo chút buồn bã mơ hồ khó nói thành lời.
Cô là kiểu người có cá tính mạnh, lúc nào cũng nổi bật dễ được chú ý. Nhưng suy cho cùng, con người vốn phức tạp, chẳng ai có thể mãi mãi vô tư, mãi mãi vui vẻ hay hoàn toàn không để tâm đến bất cứ chuyện gì.
Buổi liên hoan hôm đó Diệp Ấn Dương không uống rượu vì hôm sau còn phải đi làm. Mọi người cũng không rủ nhau đi hát karaoke như bữa trước. Ăn xong đồng nghiệp lần lượt ra về, Chương Như thuộc nhóm cuối cùng, nhưng chiếc Audi TT của cô vừa hay có người để mắt tới, đã bán đi Huệ Châu rồi.
“A Như đổi xe à?” Vệ Tiểu Ba hỏi.
Chương Như gật đầu: “Vâng ạ, mà xe mới còn chưa tới, mấy hôm nữa mới đi lấy được.”
“Ra vậy.” Trong số những người còn lại, hình như chỉ có Diệp Ấn Dương là ở cùng khu Thiên Hà với cô. Vệ Tiểu Ba bèn gợi ý: “Hay em đi nhờ xe sếp Diệp, để sếp Diệp tiện đường chở một đoạn?”
Chương Như liếc sang Diệp Ấn Dương, cảm thấy chắc anh sẽ không muốn cho mình đi nhờ, thế là bịa vội một lý do: “Thôi không cần đâu ạ, bạn em tới đón cũng được.”
“Bạn trai à? Có phải cái cái cậu đẹp trai họ Tô hay tặng hoa cho em không?” Hoa gửi tới quá nhiều, ngay cả Vệ Tiểu Ba cũng nhớ rõ người này.
“Anh hóng chuyện của em à? Không nói cho anh biết đâu.” Chương Như đứng nhìn từng chiếc xe rời bãi, vẫy tay chào rồi khoác túi lên vai chạy ra McDonald’s mua ly coca, làm bộ như đang chờ người thật.
Không hiểu sao coca hôm nay lại nhạt nhẽo như nước đường vậy, chẳng có chút sảng khoái nào. Cô cố uống vài ngụm, lấy điện thoại ra định gọi xe thì chuông reo. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Diệp Ấn Dương: “Ra đây đi, tôi đang đỗ xe bên đường.”
Ngừng lại mấy giây, anh nói thêm: “Tiện đường đưa em về.”