Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 31

“Anh thật sự không thích em sao?”

“Sếp Diệp?” Chương Như bước ra ngoài, quả thật nhìn thấy anh ngồi trong xe, cách một lớp cửa kính, cô sững người: “Anh chưa đi ạ?”

Diệp Ấn Dương nhấn nút mở cửa xe: “Lên đi.”

“Em có người đến đón rồi mà…” Chương Như ngập ngừng, Diệp Ấn Dương cũng không vạch trần: “Ở đây có camera, dừng lại lâu sẽ bị chụp.”

“Ồ…” Chương Như liếc cột trụ cách đó không xa, do dự vài giây rồi vẫn mở cửa ngồi vào.

Diệp Ấn Dương lái xe rất vững, không hề có mấy cú phanh gấp hay tăng ga đột ngột. Trong xe không có mùi hương gì đặc biệt, Chương Như chỉ ngửi thấy hương nước hoa trên người mình.

Cô tựa lưng vào ghế, thỉnh thoảng ngó ra đường rồi lại len lén nhìn mặt anh: “Sếp Diệp, anh muốn nghe nhạc không?”

“Em mở đi.” Diệp Ấn Dương bật Bluetooth trong xe, cô kết nối với điện thoại của mình, do dự giữa bài “StandUp Quảng Đông” hay “Cả nhà cùng vui”, cuối cùng đành chọn bài “Amani”. Không còn cách nào khác, playlist của cô toàn nhạc quẩy, mà nhạc Beyond thì chẳng ai là không thích.

Volvo nhìn ngoài không nổi bật nhưng dàn loa lại rất ổn, giọng rung đặc trưng của Hoàng Gia Câu vang trọn bài hát, kết bài còn có tiếng trẻ con hát chay mấy câu. Chương Như quay sang hỏi Diệp Ấn Dương: “Có phải người Bắc Kinh bọn anh ai cũng thích nghe tấu hài không?”

Chẳng hiểu đâu ra cái định kiến này, Diệp Ấn Dương nói: “Hồi nhỏ tôi từng học ở Quảng Châu mấy năm.” Thấy Chương Như còn bán tín bán nghi, anh bổ sung: “Tôi từng xem đài TVB.” Nghĩ một lúc: “Cả truyện tranh Lão Phu Tử nữa.”

Thế thì chắc không phải bịa. Đến khi nghe nhắc tới Lão Phu Tử, mắt cô sáng rực: “Em cũng từng đọc rồi! Nhà em còn giữ đó.” Thật kỳ diệu, ký ức tuổi thơ của họ lại có điểm giao nhau: “Sau đó sao anh không ở lại Quảng Châu nữa?” Cô hỏi.

Đến ngã tư, Diệp Ấn Dương giảm tốc: “Vì theo bố mẹ về Bắc Kinh.” Ông bà nội anh ngày xưa từng được điều vào miền Nam, ban đầu ở Thâm Quyến sau lại chuyển sang Quảng Châu, từ đó định cư ở đây luôn: “Bà nội tôi thích nghe kịch Quảng lắm, nghe suốt.” Ngày đó nhiều nghệ nhân gạo cội vẫn còn sống, kịch Quảng bà được nghe là nghệ thuật chân chính nên đến giờ vẫn say mê.

Chương Như gật gù: “Bữa trước em theo bác em đi nghe kịch Quảng, từng gặp bà nội anh…” Nói đến đây cô lại liếc sang Diệp Ấn Dương, sực nhớ khi ấy anh đã về Bắc Kinh, lại còn đang giận nụ hôn lần đó. Cô bứt rứt kéo dây an toàn, không nói tiếp nữa.

Đêm đã khuya, đèn đường lặng lẽ trút xuống lớp vỏ xe. Đến khi Beyond phát sang một bài khác nhẹ nhàng hơn, điện thoại của Chương Như chợt đổ chuông.

Bluetooth chưa ngắt nên trên màn hình hiện ngay tên Tô Tinh Khải.

Chương Như nhận máy, Tô Tinh Khải bên kia đang nhắc đến chuyện bán xe. Chương Như không rành giá cả lắm: “Cậu tự lo đi, tầm tầm là được, tớ không có yêu cầu gì cả.”

“Thế cậu có đi làm thủ tục sang tên không? Tớ tới đón.”

“Tớ còn bận đi làm, cuối tuần… à không, tuần này tớ phải đi công tác.” Chương Như xoay xoay cổ, hai chân gác chéo lên nhau: “Tớ sẽ gửi giấy tờ cho cậu, có gì nhờ cậu làm giúp nhé.”

Mấy động tác nhỏ của cô rất nhiều, vừa nói chuyện vừa kéo dây an toàn hoặc quấn một lọn tóc vào tay. Diệp Ấn Dương đợi đèn xanh rồi cho xe chạy, nghe thấy cô tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Giữa tháng chắc là được. Đi đâu trước?”

Không rõ bên kia nói gì, cô đáp: “Được, để tớ hỏi Giai Giai thử, trước đó nó từng bảo muốn đi Trạm Giang mò hàu.” Vừa nói vừa duỗi eo một cái, nghiêng cả sang phía anh. Có lẽ thấy không tiện, cô lại ngồi thẳng, chép miệng đáp: “Thôi để lúc đó tính. Cậu đừng lải nhải suốt thế, phiền quá.”

“Tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu thêm một lát thôi mà…” Tô Tinh Khải ở đâu dây bên kia lưu luyến không muốn cúp máy, Chương Như phát bực, mắng mấy câu rồi thẳng thừng cúp luôn. Ngẩng lên lại thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Diệp Ấn Dương, tưởng mình làm ồn đến anh, xe cũng gần đến nơi, cô vội với tay định ngắt Bluetooth, cánh tay giơ lên để lộ vết xước.

Diệp Ấn Dương liếc sang. Cô sợ anh hiểu lầm mình tự làm thương mình bèn cuống quýt giải thích: “Mèo cào! Mèo cào ạ!” Dạo này cô hơi xu cà na, hết bị đĩa cứa vào tay lại bị mèo cào. Mà nhóc Cá nhà cô thì còn đáng ghét hơn, chẳng có tí ý thức của một con mèo tí nào, Chương Như càu nhàu: “Móng sắc ghê được ấy, chắc em mắc nợ nó chín kiếp, kiếp này nó đến đòi nợ em.”

Diệp Ấn Dương nhớ đến con mèo hoang dã cô nuôi, quả thực hơi dữ, anh thuận miệng nói: “Mèo nuôi từ nhỏ tính sẽ giống chủ.”

Cô trố mắt: “Anh đang mắng em à?”

Cô hỏi kiểu nghi ngờ nhưng giọng điệu lại không chắc chắn lắm, Diệp Ấn Dương thật sự có hơi buồn cười, chưa từng thấy ai ngốc mà ngay thẳng như vậy. Trong mắt anh ánh lên ý cười, tay đưa lên miệng ho khẽ một cái: “Chắc là không.”

Chương Như không tin lắm nhưng xe cũng đã đến dưới khu chung cư. Cô tháo dây an toàn: “Cảm ơn sếp Diệp, em lên đây ạ.”

Diệp Ấn Dương về số, nghe thấy tiếng “tách” khi cô tháo dây an toàn, sau đó nhìn đôi chân bắt chéo của cô đặt xuống, túi xách cũng đã cầm lên tay. Trước khi xuống xe, anh nhắc: “Nhớ chú ý xe.”

“Dạ.” Chương Như chờ vài giây, một chiếc xe điện vun vút lướt qua phía sau. Sau khi xác nhận đã an toàn, cô vừa định mở cửa thì bỗng chần chừ, quay đầu nhìn anh, rụt rè hỏi: “Anh thật sự không thích em sao?”

Diệp Ấn Dương nhìn cô một hồi, định mở miệng thì bị cô ngắt lời: “Không sao, dù sao anh cũng yên tâm, từ giờ em sẽ không làm phiền anh nữa. Anh cứ đi tìm người mình thích đi.” Chương Như mỉm cười thật tươi, như thể đang trả tự do cho anh, dứt khoát và rộng lượng. Tất nhiên biết sai thì cũng chịu nhận lỗi: “Em biết anh là một người rất tốt, nhưng có những chuyện không thể ép được. Trước đây em sai… anh nói đúng, em vẫn nên nghiêm túc trong công việc hơn.”

Chương Như luyên thuyên thêm một đống. Thấy Diệp Ấn Dương cứ nhìn mình chằm chằm, cô lại hơi xấu hổ, cố làm ra vẻ tự nhiên: “Nói chung em cũng giống anh thôi, chuyện hôm đó xem như chưa từng xảy ra. Sau này em sẽ làm việc nghiêm túc, đợi A Lâm quay lại, nếu anh không muốn tiếp tục làm việc chung với em nữa, em có thể xin điều chuyển sang bộ phận khác…” Nói xong tự cười khan hai tiếng: “Ví dụ qua bên Đào tạo chẳng hạn, sếp Tào bảo em hợp với mảng đó, nói em có năng khiếu tẩy não người khác.”

Tiếng cười nghe rõ là khô khốc, Diệp Ấn Dương đặt tay lên cần số, không đáp lại. Ngược lại chính cô sau khi cười xong lại cảm thấy nhẹ cả người. Cô mở cửa ra: “Em lên nhà đây, sếp Diệp chạy chậm thôi nhé.”

Cửa mở ra rồi khép lại, Diệp Ấn Dương ngồi yên trong xe, nhìn Chương Như vẫy tay với mình rồi xách túi rời đi.

Chỉ là, như mọi khi, mùi nước hoa vẫn bám riết lại trong xe.

Quả nhiên chiếc thuyền không buộc thì vẫn tự trôi đi. Diệp Ấn Dương liếc qua màn hình điều khiển, phía sau có xe chớp đèn muốn xin đường.

Diệp Ấn Dương hạ cửa kính, khi đánh lái rời đi, tin nhắn của Đỗ Tuấn bỗng hiện lên kêu anh chuẩn bị làm phù rể đi: [Trong đám chúng ta chẳng còn mấy ai còn độc thân, cậu chạy đâu cho thoát.] Rồi lại chọc thêm câu: [Đương nhiên nếu cậu cưới trước, tôi sẽ làm phù rể cho cậu.]

Diệp Ấn Dương liếc một cái rồi bỏ điện thoại xuống ghế, phát ra tiếng “cộp” rất nhẹ.

***

Thời tiết thay đổi xoành xoạch, mặt trời chói chang đến nỗi tóc cũng sắp chẻ ngọn.

Hôm nay Chương Như dậy hơi trễ, lúc ra cửa bị nhóc Cá bám chặt lấy áo, gỡ mấy lần không ra, cô sốt ruột “Chị đi làm chứ có phải đi chơi đâu.” Cái gì náo nhiệt nó cũng hóng, Chương Như đành lấy áo phủ lên đầu nó, thừa dịp nó bất ngờ xoay người chạy vèo ra ngoài, đóng cửa lại cái “rầm”.

Cuối năm, mấy nhà cung ứng bắt đầu gửi lịch năm mới. Sau khi tới công ty, Chương Như gom được một đống lịch để chuẩn bị đem phát cho hàng xóm, nhất là loại lịch treo tường, ông trẻ cô bảo từ đường cần một cuốn, cô tính tan ca xong sẽ mang qua đó.

Trưa ăn cơm xong quay lại văn phòng thì đụng ngay Tôn Chính Mặc keo kiệt, anh ta cười với cô, hàm răng trắng lóa mắt: “A Như, hôm nay đã mua vé số chưa?”

“Mua rồi nhưng chưa cào. Anh muốn thử không?”

“Tôi cào giúp cô, trúng thì chia năm mươi năm mươi nhé?”

“Được thôi.” Chương Như chẳng bận tâm, lấy tờ vé sáng nay mua đưa cho anh ta. Tiếc là tay Tôn Chính Mặc chẳng đỏ tí gì, cào xong so đi so lại, chả trúng xu nào.

Có hơi quê, anh ta trả lại tờ vé số cho Chương Như, đúng lúc Phùng Nguyên Hỉ đi ngang qua, nhân tiện hỏi: “A Chính, nợ anh đòi được chưa?”

Nhắc đến chuyện này Tôn Chính Mặc liền cau có, nhưng cũng bất đắc dĩ: “Lại Trí Kiệt bị người ta đánh, giờ nằm nhà đầu sưng một cục kia kìa. Tôi đòi nợ anh ta, anh ta còn vay ngược lại bảo phải đi viện.”

“Ai đánh cơ?” Phùng Nguyên Hỉ hỏi.

Tôn Chính Mặc xòe tay: “Sao tôi biết được, chắc là chủ nợ nào đó. Nợ nần chồng chất vậy mà.”

Phùng Nguyên Hỉ liếc Chương Như một cái, đang chuẩn bị châm chọc thì Sử Cầm đi ngang qua, anh ta liền bám lấy: “Ăn cơm chưa?”

Y chang ruồi bọ bám riết, Chương Như vừa bôi kem dưỡng da tay vừa nhìn anh ta lẽo đẽo theo Sử Cầm đến tận bàn làm việc. Sử Cầm thì chẳng buồn để ý, còn lấy cặp hồ sơ đuổi: “Đi đi, không có việc làm à?”

Thế mà Phùng Nguyên Hỉ vẫn không chịu buông, cuối cùng phải nhờ đến quản lý mới Mạc Lệ, chị ấy liếc Phùng Nguyên Hỉ một cái: “Chú ý hình tượng, đây là văn phòng.”

Nhưng Phùng Nguyên Hỉ coi như không nghe thấy, tiếp tục cười đùa với Sử Cầm.

Mạc Lệ thích mặc sườn xám kiểu thiền, tay đeo vòng ngọc trong veo, cả người toát lên vẻ thanh nhã nhưng làm việc thì dứt khoát, đối nhân xử thế khéo léo. Vào công ty chưa lâu mà đã bị gọi là “Mạc Sư thái”. Chị ấy chẳng quan tâm, lúc cần thì ôn nhu, lúc phải nghiêm thì nghiêm khắc chẳng nể ai. Thấy Phùng Nguyên Hỉ lì mặt, chị gõ bàn: “Phùng Nguyên Hỉ, cậu không có bàn làm việc riêng sao?”

Bị gọi thẳng tên nên nhất thời xấu hổ, anh ta đành hậm hực bỏ đi.

Thấy thế, Chương Như chống cằm cười khúc khích rồi quay sang hỏi: “Chị Mạc Lệ, cuối tuần chị có đi công tác không, hội chợ tuyển dụng ở Thành Đô ấy?”

“Cái này phải xem sếp Diệp sắp xếp thế nào.” Mạc Lệ đưa cô hộp sữa chua, đồng thời liếc về phía văn phòng Diệp Ấn Dương. Chương Như làm việc khá năng suất, trực tiếp cầm điện thoại sang hỏi: “Sếp Diệp, đợt tuyển dụng ở Thành Đô anh có đi không?”

Diệp Ấn Dương gật đầu: “Khi nào xuất phát?”

“Chắc tối mai ạ, vì sáng thứ Bảy đã có buổi thuyết trình rồi, đi ngày đó sợ gấp quá.”

“Được.”

“Vậy lát nữa em đặt vé cho sếp nhé.” Chương Như mở app đặt vé ra, thuận tiện xác nhận với anh luôn: “Chỉ hai chúng ta thôi sao? Hay gọi thêm anh Ba hoặc quản lý Đinh nữa?”

Diệp Ấn Dương ngẩng đầu nhìn cô: “Họ còn bận thanh tra, em hỏi xem quản lý Mạc có đi được không, nếu có thì cùng đi.”

“Vâng.” Chương Như nghe theo, ra ngoài tìm Mạc Lệ, Mạc Lệ nói phải bay sáng thứ bảy vì thứ Sáu bận đón con không kịp.

Vậy tức là tối thứ sáu chỉ có Chương Như và Diệp Ấn Dương cùng bay. Chương Như cúi đầu đặt vé rồi xử lý thêm vài công việc khác, chớp mắt đã đến giờ tan ca.

Vào thang máy vô tình gặp Sử Cầm, hôm nay cô ta đeo tất chân màu đen loại tương đối mỏng, quả thật nhìn rất đẹp.

Người ta vẫn hay bảo phụ nữ Trung Quốc cả đời đều gắn bó với quần tất đen. Nhưng Chương Như với Sử Cầm không thân mấy, hơn nữa cô vốn đã có Giai Giai cung cấp nên đâu thiếu đồ để mặc. Thế là tiện tay nhắn cho Giai Giai đặt thêm mấy đôi, tính thử phối đồ với quần tất đen.

Ai ngờ Giai Giai tưởng cô tính chơi tất chân play: [Bộ phát hiện ra sở thích đặc biệt của sếp Diệp nhà mày rồi hả? Anh ta trên giường thích xé tất phụ nữ à?]

Chương Như thấy cô nàng lắm lời, chuyển khoản xong chẳng buồn đáp nữa. Cô mở bản đồ xem đường về, chọn tuyến ít kẹt xe nhất rồi chạy thẳng về nhà cũ, ghé qua chỗ ông trẻ.

Ông trẻ đang ngồi uống trà trước cửa. Thấy ông loạng choạng đứng dậy suýt ngã về sau, Chương Như vội chạy đến đỡ: “Ông không khỏe ạ?”

“Không sao, chắc tại ngồi lâu quá thôi.” Ông trẻ không bận tâm lắm, nhận mấy cuốn lịch cô đưa rồi tiện tay gói cho cô bát giò heo hầm gừng: “Nhà ở hẻm sau cho đấy, thím Bảy của cháu vừa có thêm đứa cháu.”

“À, thế để cháu mang về ăn.” Nhưng thấy ông cứ ho khan, dáng vẻ như say trà, Chương Như nghĩ một lúc rồi ôm vài cuốn lịch lên: “Để cháu phát cho mấy nhà ở hẻm sau luôn nhé.” Cô ôm lịch đi vòng qua sau, vừa khéo gặp Da Đen trên tay còn quấn băng.

Chương Như thắc mắc: “Đánh nhau hả?”

“Không ạ.”

“Thật không?” Chương Như nheo mắt, suýt nữa chống nạnh mắng: “Không được đi đánh nhau đâu đấy, cẩn thận bị bắt không đùa đâu, lại phiền ba mẹ đến bảo lãnh.”

“Em biết rồi.” Da Đen nhận một cuốn lịch rồi xoay người biến mất vào bóng đêm đặc quánh.

Chương Như đi vài bước theo hướng cậu ta rời đi, thoáng ngửi thấy mùi hương rất nhẹ, làn gió thổi qua lại tan biến vào không khí như ảo giác.

Ngày hôm sau, cô kéo vali ra sân bay. Hôm nay Diệp Ấn Dương đi giày thể thao, quần tây đổi thành quần jeans, một người vốn trầm ổn nay lại toát lên khí chất trẻ trung lịch lãm.

Cả hai cùng đi qua cửa kiểm tra an ninh. Đến lượt Chương Như, máy kêu “tít” một cái, mở vali ra, nhóc Cá từ bên trong nhảy phốc ra.

“Mày chui vào đây từ bao giờ vậy?” Không nghe thấy động tĩnh gì hết. Chương Như căn bản không phát hiện ra nó, bị nó doạ cho suýt rớt cả vía: “Thằng nhóc thối kia, không sợ chết ngạt à?” Nói xong cô vội gọi Giai Giai tới đón.

Giai Giai bị lôi từ trên giường dậy, đeo khẩu trang kính râm xuất hiện ở sân bay Bạch Vân: “Sao mày cứ hành tao vậy? Cho nó ký gửi theo mày đi, người ta cũng muốn đi chơi với mày chứ bộ.”

“Chơi cái đầu mày, tao đi công tác!” Chương Như nhét mèo vào tay Giai Giai. Cô nàng giữ chặt bốn chân con mèo, liếc nhìn Diệp Ấn Dương rồi kéo Chương Như lại hỏi nhỏ: “Chỉ hai người thôi à?”

“Ngày mai còn có một đồng nghiệp nữa.”

“Ồ, vậy đêm nay là thế giới của hai người rồi còn gì, mang tất theo chưa?”

“Thần kinh.” Chương Như lườm cô nàng, phát hiện giọng Giai Giai khàn khàn: “Cổ họng sao vậy?”

Giai Giai ôm mèo, ghé vào tai cô nói khẽ bốn chữ mập mờ: “Tiêu hao quá độ.”

Không hổ là chị em, Chương Như lập tức hiểu ngay, bật cười mắng cô nàng không biết xấu hổ: “Đi đi, trông mèo hộ tao nhá, tao phải lên máy bay rồi.”

Sắp đến giờ bay, loa thông báo cất cánh vang lên. Vali của Chương Như bị nhóc Cá quậy tung, lúc gom lại có một tờ giấy bay ra mà móng tay cô dài nhặt mãi không được. 

Diệp Ấn Dương cúi xuống nhặt hộ cô. Ngón tay anh gọn gàng, móng cắt ngắn, sạch sẽ, nhanh chóng kẹp được tờ giấy đưa cho cô. Chờ Chương Như thu dọn xong, anh lại giành lấy vali: “Đi thôi.”

Quả thật đồ đạc hơi nhiều, Chương Như không khách sáo cảm ơn anh mà chỉ xách túi theo sau, vừa đi vừa cảm thán đúng là chân dài có khác, đi đâu cũng nhanh hơn người ta.

May mà Chương Như tự bỏ thêm tiền ra mua vé hạng thương gia nên không phải bon chen. Hai người ngồi cạnh nhau, máy bay cất cánh, cô vừa kê gối chuẩn bị ngủ thì tiếp viên bất ngờ bưng bánh tới chúc mừng sinh nhật.

Tiếng hát mừng sinh nhật vang lên, Chương Như ngơ ngác, quay sang nhìn Diệp Ấn Dương mới nhớ ra: “À… cái đó… tại chứng minh thư của em ghi nhầm.” Do ông bô ngốc nghếch nhà cô ngày xưa đi khai báo lộn ngày sinh với tháng sinh, mấy chục năm rồi mà chẳng sửa lại.

Tình huống có hơi xấu hổ nhưng không tiện để tiếp viên cầm bánh đi, Diệp Ấn Dương ở bên cạnh nhìn Chương Như cố gắng tươi cười phối hợp với tiếp viên, nhận lời chúc xong, hai người đưa mắt nhìn nhau, anh khẽ cười rồi nói câu chúc mừng sinh nhật.

Lúc anh cười rộ lên rất đẹp trai, Chương Như nhỏ giọng đáp: “Sinh nhật em qua rồi…” Diệp Ấn Dương ngẩn ra, lại nghe thấy cô lập tức bổ sung: “Nhưng vẫn cảm ơn sếp Diệp nha.” Cô khách khí mỉm cười, khóe môi cong lên, chẳng khác dáng vẻ tối hôm anh đưa cô về nhà là mấy.

Máy bay lao vút lên, trong khoảnh khắc mất trọng lực, yết hầu Diệp Ấn Dương khẽ động, dường như chợt nhận ra điều gì đó.

Giữa họ giống như có một sợi dây chun, cô kéo căng ra rồi bất ngờ buông tay, dây bật ngược trở lại, “chát” một tiếng, hình như đã nảy trúng lòng bàn tay anh.

Bình Luận (0)
Comment