“Mua bó hoa tặng bạn gái đi này.”
Tháng 12 ở Thành Đô lạnh tê tái, mưa vừa rơi xuống là gió luồn tận xương.
Chương Như bị lạnh đến đần người, vừa về tới khách sạn là bật nước nóng đi tắm ngay, tắm xong tranh thủ nhắn tin hỏi Diệp Ấn Dương xem bài thuyết trình PPT có cần chỉnh sửa gì không.
Một lúc sau anh mới trả lời, bảo không cần, cứ để nguyên bản cũ. Chương Như thấy vậy thì không làm phiền nữa, c** s*ch quần áo chui vào bồn tắm, ngâm mình đến khi mười đầu ngón tay nhăn nhúm lại mới chịu đứng dậy.
Sáng hôm sau, vừa dậy sửa soạn thì phát hiện quên mang kem nền, may mà BP phòng kinh doanh Tinh Tinh đến trước cô một ngày lại ở ngay tầng trên, Chương Như bèn đi thang máy lên xin cô ấy vài pump, lúc quay về phòng thì đụng phải Diệp Ấn Dương trong thang máy.
Vốn cũng hơi để ý, Chương Như theo phản xạ che mặt không muốn người khác phái nhìn thấy mình trong trạng thái mặt mộc: “Chào buổi sáng sếp Diệp.”
“Chào buổi sáng.” Diệp Ấn Dương cũng gật đầu đáp, thấy cô che chắn kỹ đến nỗi chỉ hở mỗi đôi mắt y hệt lần trước đi spa, mấy ngón tay dán chặt lên mặt, động tác không hiểu sao lại thấy buồn cười.
Thực ra không khác biệt nhiều, chỉ là mặt mộc trông cô thoáng nét ngây thơ, đuôi mắt hơi xếch thường ngày bớt đi phần sắc bén, giống như vừa ngủ dậy nên vẫn còn ngơ ngác, tóc tai cũng rối xù, cô hỏi anh: “Sếp Diệp dậy sớm thế?”
Thật ra không sớm lắm, Diệp Ấn Dương nhìn đồng hồ: “Đi xuống ăn sáng.”
“Ồ.” Chương Như chỉ thuận miệng hỏi vậy nên không nói thêm nữa. Đợi thang máy mở ra, cô vội buông câu “Em đi trước đây” rồi chạy biến, mang đôi dép khách sạn mà gót cứ bật bật lên theo từng bước.
Cửa thang máy khép lại, Diệp Ấn Dương xuống nhà hàng thì gặp Vương Đông Ni. Tổ 2 của phòng Kinh doanh thiếu người, nhân sự biến động cũng nhiều, Vương Đông Ni cho rằng do BP không biết tuyển nên lần này đích thân ra mặt, nói muốn đào tạo một lứa thực tập sinh cho mình.
“Nếu có người phù hợp, sếp Diệp đừng giành với phòng Kinh doanh nhé.” Vương Đông Ni cười đùa.
Lời khách sáo ai chả nói được, Diệp Ấn Dương cũng xã giao vài câu, đợi đến giờ thì cùng tới trường học.
Chương Như vừa thấy Vương Đông Ni là đã thấy ngán, miễn cưỡng chào hỏi vài câu. Vương Đông Ni giả bộ như lãnh đạo đi thanh tra, khoanh tay đứng đó pha trò: “Hôm nay tới nghe sếp Diệp thuyết trình, tôi đến học hỏi kinh nghiệm thôi.” Còn nói là muốn chuẩn bị cho buổi thuyết trình lần sau của mình.
Chương Như nửa tin nửa ngờ, không nghĩ phòng Nhân sự lại để gã đi thuyết trình thật, nhưng Tinh Tinh lại bảo đúng là có sắp xếp cho Vương Đông Ni một buổi: “Ban đầu định để sếp Chu lên, nhưng mà cô biết rồi đấy… Sếp Chu không dễ nói chuyện đâu.” Trong các bộ phận chức năng, Chu Minh Sơ chắc là người khó hợp tác nhất. Ngoài đào tạo ra, chuyện gì tới tìm anh ta thì 90% là vô ích, lúc nào cũng coi người khác như không khí: “Vẫn là sếp Diệp nhà các cô tốt, cũng chẳng bao giờ nhiều lời.”
Tinh Tinh vừa than thở xong thì clip quảng bá của E-Health cũng vừa kết thúc. Trong tiếng giới thiệu của MC, Diệp Ấn Dương cầm mic bước lên bục, chính thức đại diện E-Health diễn thuyết.
Một lãnh đạo có ngoại hình ưa nhìn quả thật có thể giúp công ty ghi điểm mạnh, huống hồ lại là kiểu lãnh đạo như Diệp Ấn Dương. Anh nói chuyện mạch lạc, giọng điệu trầm ổn, từng câu từng chữ khiến người ta có cảm giác như gió xuân thoảng qua. Chương Như từng nghe Mạnh Trân Trân phân tích, nói đó là biểu hiện của sự tự tin và thân thiện. Người thiếu tự tin mới hay phô trương, gồng mình khoe mẽ để che lấp sự trống rỗng bên trong, ví dụ như Vương Đông Ni vậy.
Vương Đông Ni thích khoe cho người khác thấy mình học rộng hiểu nhiều; còn Diệp Ấn Dương nhìn vào đã thấy học thức và năng lực thật sự. Anh chủ yếu trình bày bằng chất giọng trần thuật, không ba hoa sáo rỗng cũng không hô hào sôi nổi. Một kiểu khí chất tinh anh rõ rệt nhưng không hề phô trương, mà bài phát biểu của anh lại không hề nhàm chán, không khí hội trường được anh dẫn dắt rất tốt, từng tràng pháo tay và các câu hỏi nối tiếp nhau rôm rả.
Tinh Tinh ghé vào tai Chương Như: “Bảo sao Boss lại thích sếp Diệp nhà các cô.” Xét ở vài khía cạnh nào đó, Diệp Ấn Dương quả thật rất giống vị Chủ tịch của E-Health, hơn nữa ngành thiết bị y tế và dược phẩm vốn đặc thù, điều đáng quý nhất chính là phẩm chất khiêm tốn và thực tế.
Chương Như cũng chăm chú nhìn Diệp Ấn Dương. Có cô bé sinh viên gan dạ đứng lên hỏi có phải vào công ty sẽ do chính anh dẫn dắt không. Chương Như vừa nắm con búp bê trong tay vừa nghe anh trả lời, giọng điệu khéo léo lại điểm chút hài hước phong cách dân kỹ thuật, bản thân Chương Như cũng lặng lẽ thở dài.
Quả nhiên những kẻ tinh anh chẳng thể nào ăn chung nồi ngủ chung giường với cô được. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, một người đàn ông xuất sắc thế này không phải chỉ có mình cô không thể với tới. Hơn nữa chính cô là người buông tay trước, chẳng có gì mất mặt cả.
Không lâu sau, buổi diễn thuyết kết thúc. Diệp Ấn Dương xuống dưới uống nước, lập tức bị các bạn sinh viên vây quanh hỏi về định hướng nghề nghiệp, gợi ý vị trí này nọ.
Chương Như đứng một bên chờ, thấy anh bắt đầu nhìn đồng hồ, cô bèn nhanh nhẹn chen vào như một vệ sĩ: “Được rồi được rồi, các bạn sinh viên xin hãy nhường đường một chút, tổng giám đốc Diệp còn có lịch trình khác, các bạn để anh ấy nghỉ ngơi chút nha, lát nữa sẽ có tiết mục bốc thăm thẻ ‘phỏng vấn trực tiếp’, ai rút trúng sẽ được nói chuyện trực tiếp với tổng giám đốc Diệp luôn đấy!” Rồi không quên tranh thủ quảng cáo: “Mặc dù hôm nay tổng giám đốc Diệp đại diện công ty đứng đây nhưng anh ấy vẫn hy vọng mọi người quan tâm nhiều hơn đến các vị trí ở phòng Thu mua và Kho vận chuyển. Không thể để tổng giám đốc Diệp nói đến khô cả cổ, vừa quay đi mọi người lại nộp đơn hết cho các phòng khác, thế thì xấu hổ lắm!”
Cô vừa nói vừa kéo Diệp Ấn Dương ra khỏi đám đông, ra tới hành lang mới thở phào một hơi: “Sếp Diệp về trước đi, bên này bọn em lo được.”
Diệp Ấn Dương quả thật vẫn còn việc khác: “Vậy thì làm phiền mọi người, nhớ thu nhiều CV nhé.”
“Yên tâm đi, chắc chắn em với chị Mạc Lệ sẽ siêng nhất cho xem.” Chương Như vẫn hãnh diện vì màn hò hét vừa rồi của mình, lại còn trách anh: “Sao sếp không nói những câu đó?”
“Câu nào?”
“Phải bảo sinh viên ưu tiên nộp CV cho phòng Thu mua chứ!” Chương Như hùng hồn đáp.
Diệp Ấn Dương nhìn cô: “Tôi có nói rồi.”
“Hả?” Cô chậm tiêu, ngơ ra như bò đội nón.
Anh che đồng hồ lại, nhờ lợi thế chiều cao khẽ liếc từ trên xuống: “Chứng tỏ em không tập trung nghe, đầu óc mải mê nghĩ gì vậy?”
Lần này đến lượt Chương Như cứng họng, ấp úng chống chế: “Em có nghĩ gì đâu… chắc lúc đó đang uống nước nên không nghe thấy.”
Diệp Ấn Dương nhàn nhã nhìn cô hai giây, chẳng nói thêm gì mà chỉ khoác áo rồi xoay người đi mất.
Chương Như gãi tai, ngượng ngùng chạy về tiếp tục bận rộn với công tác tuyển dụng.
Chiều hôm đó, bầu trời Thành Đô mờ sương nhưng lại hé nắng, dễ chịu hơn hẳn hôm qua.
Xong việc về khách sạn, hôm nay Chương Như ở chung phòng với Mạc Lệ nên không dám độc chiếm phòng tắm. Chương Như tắm nhanh bằng nước nóng rồi lại lao vào bận rộn phân loại hồ sơ, trả lời câu hỏi của sinh viên. Trong nhóm WeChat liên tục có tin nhảy ra, may mà các bạn đều rất lịch sự, nói năng lễ phép không khiến người khác khó chịu.
Do lịch trình tuyển dụng là chạy liền mấy trường nên họ phải ở lại đây vài ngày. Diệp Ấn Dương cũng không quay về vì còn phải kiểm tra kho bãi và gặp gỡ nhà cung ứng đã hẹn từ trước.
Qua hôm sau, Chương Như Tinh Tinh than thở, kể rằng tối qua cô nàng tranh thủ đi ăn cùng một người bạn khác giới bình thường ở đây, ai dè bị mấy người bán hoa chặn ngay trước cửa IFS, tức đến run người.
“Trời ơi mấy bà đó gian manh lắm! Ban đầu tôi nói không mua, họ lại bảo hôm nay ngày lễ, thấy tôi xinh nên tặng. Tôi còn thắc mắc hôm nay ngày gì, với lại cũng hơi ngại từ chối, kết quả vừa dúi hoa vào tay tôi thì lập tức quay sang đòi bạn tôi trả tiền. Một bông 10 tệ, tôi bị ép lấy hai mươi bông mà lại còn hoa giả!” Tinh Tinh vẫn ấm ức, kể lại mà tay còn run: “Tôi nói trả lại, họ nhận tiền rồi còn quay ra chửi tôi. Lúc đấy tôi đang cầm cái túi mua đồ ở UR đối diện, họ mắng tôi rẻ rúng, bảo tôi là loại con gái đào mỏ, giả vờ làm gì chẳng phải vẫn để đàn ông bao thôi sao! Rõ ràng cái túi đó tôi tự mua!”
Thật ra nếu đổi lại là mình thì chắc Chương Như cũng tức, thế là cô lập tức đồng cảm với Tinh Tinh, dỗ dành an ủi cô nàng cùng mấy người đồng nghiệp khác. Mạc Lệ mỉm cười: “Ở Quảng Châu cũng có mấy vụ vậy. Hồi đó chị với ông xã chị thành đôi cũng nhờ mấy người bán hoa kiểu này đó.”
Chị ấy vừa mở miệng, mọi người lập tức tò mò, dù sao chẳng có ai lại không thích nghe chuyện tình cảm, nhất là chuyện tình cảm phiên bản đời thực.
Chương Như ngồi gần nhất, nghe Mạc Lệ kể lại chuyện cũ, chị ấy nói mình quen chồng qua xem mắt, sau đó cùng đi dạo ở gần tháp Quảng Châu. Lúc đó quan hệ của hai người thậm chí còn chưa tới mức mập mờ, nhưng vì bị ép mua một bó hoa mà hai người chọc nhau mãi, nói tới nói lui thế nào mà lại thành một đôi, sau đó thì hẹn hò rồi cưới nhau theo lẽ tự nhiên: “Dĩ nhiên mấy chuyện này tốt nhất đừng nên gặp phải, có thể coi là ép mua ép bán, nếu cần cũng có thể báo cảnh sát.”
Chương Như gật đầu: “Đúng là nên báo cảnh sát.” Nhỏ thì chỉ là mất một khoản tiền, nhưng xét trên phương diện lớn hơn thì có khi chỉ vì chuyện này mà mất luôn thiện cảm với cả một thành phố, như thế thì không hay.
Buổi chiều bận rộn xong, Mạc Lệ rủ Chương Như có muốn ghé qua kho hàng không, Chương Như gật đầu: “Vâng ạ, chờ em đi vệ sinh cái đã.”
Vào nhà vệ sinh thì nhận được điện thoại của Giai Giai, cô nàng vừa mở miệng đã hỏi đã ngủ với Diệp Ấn Dương chưa, Chương Như nghiêm túc tuyên bố: “Bây giờ bọn tao là đồng nghiệp trong sáng.”
“Tại sao?” Thú tính săn mồi còn chưa được thoả mãn mà đã từ bỏ á, đừng hòng Giai Giai tin, cô nàng hỏi: “Mày hết đ*ng d*c rồi à? Hay là nhắm mục tiêu khác rồi?”
“Liên quan gì đến mày, gọi điện làm gì thế?” Chương Như sốt ruột muốn đi, Giai Giai cũng nghe ra cô đang gấp, bèn hỏi khi nào quay về Quảng Châu, bảo cô nhanh nhanh đến đón nhóc Cá.
Chương Như nói không đón: “Tặng cho mày đấy, sau này để nó làm hoa đồng cho mày với Đỗ Tuấn.”
“Đồ ác độc!” Giai Giai tức tối mắng: “Tao đây không thèm, mày mà không mang về thì tao sẽ quẳng nó ra quảng trường Lệ Loan cho ma quỷ bắt nó đi luôn!” Nhắc đến chuyện này cô nàng lại càng bực, ga trải giường lụa mới thay, Đỗ Tuấn vốn đã ghét ga giường trơn quá ảnh hưởng đến phát huy, kết quả tối qua hai người đang thân mật thì nhóc Cá bỗng dưng “meo” một tiếng nghe rõ là rợn người bên cạnh làm Đỗ Tuấn suýt nữa xoạc chân rách bẹn: “Tao mặc kệ, mày xuống máy bay là phải đến đón nó ngay, nuôi thêm hai ngày nữa tao vỡ mạch máu mất.”
Nói xong, Giai Giai cúp điện thoại, bật dậy mở tủ lạnh tìm đồ ăn.
Vừa mở tủ lạnh, Đỗ Tuấn đi tới đỡ cánh cửa cho cô: “Dậy sớm thế?”
“Không ngủ được, đói.” Giai Giai lấy một hộp sữa Yantang, Đỗ Tuấn đứng sau dùng eo dí sát cô: “Vừa gọi cho ai thế?”
“Chương Như.” Giai Giai uống một ngụm sữa, cố tình nhìn anh rồi chậm rãi l**m sạch vệt sữa ở khoé môi, bỗng nhớ ra hỏi: “Người bạn tên Diệp Ấn Dương của anh bị mù à?”
“Sao vậy, Chương Như không tán đổ người ta nên bắt đầu nói xấu à?”
“Không phải, bọn em vẫn tử tế lắm.” Chương Như không phải kiểu người không ai theo đuổi, người muốn tán cô đầy ra.
Giai Giai liền nhắc lại nguyên văn lời Chương Như vừa nói, Đỗ Tuấn căn bản chẳng buồn nghe, chỉ chờ cô nàng uống hết sữa rồi cúi xuống hôn một cái: “Lạnh.” Nói rồi miệng dính lấy, tay còn định thò vào trong áo, bắp chân bất ngờ bị húc một cái. Cúi đầu nhìn, hoá ra lại là mèo Cá.
Sau chuyện tối qua, Đỗ Tuấn gần như có bóng ma tâm lý vì nó, anh ta lập tức vịn vào tủ lạnh né sang một bên: “Con mèo này làm sao thế không biết?”
“Không biết nó làm sao, chỉ biết anh nhát chết thì có.” Giai Giai xoay người lấy chút đồ ăn cho mèo, không quên gửi thêm một tin nhắn cho Chương Như, giục cô nhanh về mà đón mèo, nếu không sẽ đem gửi quán cà phê mèo trước rồi ném qua Lệ Loan học nghề, để con mèo thần kinh mà cô nuôi hoàn toàn thần kinh thật luôn.
Độc ác quá thể, ở tận Thành Đô xa xôi, Chương Như cũng cảm nhận được Giai Giai đang “dục cầu bất mãn” đến mức nào, cô nghĩ ngợi một chút rồi nhắn lại, dặn Cá phải ngoan ngoãn, nhưng đang ghi âm tin nhắn, vừa bước xuống xe suýt nữa bị một chiếc mô tô quẹt phải.
Ôi trời ơi, mới ra đường đã suýt bị xe tông, may mà Chương Như kịp lùi một bước, Diệp Ấn Dương cũng đúng lúc đi ngang qua: “Không sao chứ?”
“Không sao không sao, chỉ bị giật mình thôi.” Chương Như vỗ ngực, ở Quảng Châu cấm xe máy lâu rồi, giờ nhìn thấy mô tô cô vẫn thấy lạ lẫm.
E-Health đầu tư ở đây không ít, chiếm cả một góc khu công nghiệp, vừa bước vào đã trông thấy logo và linh vật công ty. Chương Như theo Mạc Lệ lượn một vòng trong kho, lúc xem xong, cô nhìn thấy Diệp Ấn Dương đang nói chuyện với bên quản lý toà nhà. Đợi bọn họ trao đổi xong thì trời cũng sẩm tối, vừa khéo đến giờ ăn cơm.
“Ăn ở đâu đây?” Chương Như và Mạc Lệ đồng thanh hỏi, cuối cùng Diệp Ấn Dương lại là người chọn chỗ.
Mạc Lệ nói đùa: “Hôm nay tổng giám đốc Diệp mời hả?”
Diệp Ấn Dương suy nghĩ một lát: “Trong WeChat chắc vẫn còn tiền, cố gắng không để hai người phải trả.”
Sếp mời thì ai lại từ chối, Chương Như với Mạc Lệ đi theo, chỗ bọn họ chọn là một quán cơm gia đình, vị trí khá kín đáo.
Chương Như thấy anh rành rẽ chỗ này bèn hỏi: “Sếp hay đến đây sao?”
“Trước đây đi công tác từng ghé qua.” Diệp Ấn Dương dẫn bọn họ vào, may mà đã gọi điện đặt bàn từ trước nếu không thì hết chỗ.
Ba người có hai người là người Quảng Đông, tuy Chương Như luôn nói mình ăn được cay nhưng chỗ Diệp Ấn Dương chọn vẫn là một quán khá chiều khẩu vị người ngoại tỉnh. Ngoài mấy món bày biện cầu kỳ Chương Như không nhớ rõ ra, ấn tượng nhất là món da vịt ngọt và súp móng giò.
Những món này tuy không phải kiểu cay tê bùng vị giác nhưng đậu phộng trong súp móng giò lại ngon y chang đậu phộng trong món chân gà sốt tàu xì, món da vịt ngọt cũng được hầm rất khéo, nghe ông chủ nói đầu bếp chính là người Nhạc Sơn, mỗi ngày chỉ làm số lượng giới hạn.
Có câu “đồ ăn Tứ Xuyên mà không cay thì bạn ăn không nổi”, đến khi tính tiền, Chương Như liếc qua hoá đơn thì thấy quả nhiên đắt thật, lại nhìn sang Diệp Ấn Dương mặt mũi vẫn thản nhiên, cô thầm nghĩ chắc anh cũng giàu phết. Quả nhiên dân đi làm cũng chia thành năm bảy loại, bảo sao ai cũng cố leo lên, lương của lãnh đạo quả là hấp dẫn.
Ăn xong chuẩn bị quay về khách sạn, Mạc Lệ bất ngờ nhận được điện thoại nghe bảo rằng bên dưới có một nhân viên thu mua lỡ gửi nhầm hợp đồng, gửi hợp đồng của nhà cung cấp A cho nhà cung cấp B, sợ quá gọi điện cầu cứu chị.
Mạc Lệ bình tĩnh xử lý, ôm máy tính ngồi ở quán nhỏ ven đường chữa cháy. Chị bận việc của chị, Chương Như thì chẳng có gì làm, Diệp Ấn Dương tất nhiên cũng không thể bỏ mặc nên hai người bèn đi dạo một vòng.
Hai người giữ một khoảng cách nhất định, thỉnh thoảng nói vài câu, không khí lại hài hoà một cách bất ngờ.
Chương Như trong tay cầm một cành cây khô bẻ chơi, Diệp Ấn Dương thì đút tay túi quần, đeo kính, khí chất nho nhã, mặt mũi càng nhìn càng thuận mắt. Chương Như liếc thêm vài lần, lại nhớ đến lần đầu gặp mặt thấy anh cực kỳ chướng mắt, sau đó trong đầu toàn nghĩ đến chuyện ngủ với anh, mấy lần còn mộng xuân nữa, kết quả cuối cùng vẫn chẳng húp được miếng nào.
Không biết từ lúc nào, cành cây đã bị cô bẻ vụn, Chương Như lấy điện thoại ra, đúng lúc một bà cụ đội mũ len đi tới, sau lưng bà cõng giỏ tre, trong tay ôm xô nhựa đầy hoa. Đến trước mặt cô, bà đưa ra một bó rồi quay sang cười với Diệp Ấn Dương phía sau: “Anh chàng đẹp trai, mua bó hoa tặng bạn gái đi này.”
Nhớ đến chuyện Tinh Tinh kể bị lừa hoa ở IFS, Chương Như thoáng cảnh giác. Nhưng người bán lại là một bà cụ nhìn mặt mũi trông không giống kẻ lừa đảo, trong lúc cô còn do dự, Diệp Ấn Dương đã rút điện thoại ra quét mã thanh toán: “Bao nhiêu tiền ạ?”
“5 đồng một bông, chỗ này có chín bông, cậu đưa tôi 40 là được.” Thanh toán xong, bà cụ cảm ơn rối rít: “Cảm ơn nhé, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long.” Giọng bà trầm bổng nghe như hát, chắc là tiếng Tứ Xuyên, vừa nói vừa mở một nụ cười hiền hậu: “Cô bé này đẹp quá, cậu thật là có phúc.”
“Cảm ơn bà.” Diệp Ấn Dương cũng không nói thêm gì, trả tiền xong liền tiễn bà cụ đi.
Chương Như ôm bó hoa, chợt thấy ngại ngùng: “Em chuyển khoản trả anh nhé.”
Diệp Ấn Dương không có phản ứng gì đặc biệt: “Em cứ cầm đi, kia là hoa thật. Ở đây không có lừa đảo đâu.”
Nghe giọng điệu có vẻ như anh biết ở vài nơi khác có lừa đảo thật. Chương Như ôm bó hoa lên ngửi, đối với cô, nhận hoa vốn là chuyện thường tình. Cô dùng ngón tay khẽ gẩy mấy cánh hoa, nhìn bóng lưng vững vàng điềm tĩnh của Diệp Ấn Dương ở phía trước, cô bỗng tò mò hỏi: “Sếp Diệp, anh với bạn gái cũ quen nhau thế nào vậy?”
Bắt gặp ánh mắt ấy, Diệp Ấn Dương vốn đã quen với kiểu đôi lúc hay vượt ranh giới trong những dịp riêng tư của cô, anh liền đáp: “Thế còn em, em với bạn trai cũ quen nhau thế nào?”
“Bạn học đó, bạn học cấp hai.” Chương Như nói: “Nhưng không phải hẹn hò từ hồi cấp hai, lúc đó anh trai em còn ở trường, anh ấy không cho.” Trường bọn họ cấp hai và cấp ba học chung, ông anh Chương Tuyết Dương hơn cô mấy khóa, giống như “thần giữ cửa” thỉnh thoảng xuất hiện ở khu lớp dưới, có anh ở đó, ngay cả một bức thư tình cô cũng chưa từng được nhận.
Diệp Ấn Dương nghe ra chút tiếc nuối: “Vậy là sau khi tốt nghiệp cấp hai mới bắt đầu yêu?”
Chương Như lắc đầu, nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Lên đại học cơ, cậu ấy cố ý đổi nguyện vọng để được học cùng trường với em, bám em lắm.” Nói xong còn nhếch môi cười, có vẻ đắc ý với sức hút của mình: “Mà cậu ta cũng nhạy bén phết đấy, người theo đuổi em nhiều lắm, căn bản không lo ế.”
“Thế sao lại chia tay?”
“Không thích nữa thì chia tay thôi, còn có thể vì lý do gì chứ?” Chương Như đang vân vê cánh hoa trong tay, vô tình bứt rụng một cánh, cô bỗng sực nhớ ra câu hỏi của mình Diệp Ấn Dương không trả lời, ngược lại còn dùng chính câu hỏi đó để moi hết chuyện riêng tư của cô.
Cảnh tượng này khiến cô thấy quen quen, Chương Như xoa bàn tay bị gió thổi lạnh cóng: “Vậy anh với bạn gái cũ thì thế nào, nghe nói hai người vốn tính đến chuyện kết hôn rồi?” Cô nghiêng người lại gần, bó hoa và bả vai cùng phết qua lồng ngực Diệp Ấn Dương, trong mắt cô lóe lên chút tò mò khiến anh thoáng dấy lên một cảm giác khác lạ, rất khó chịu.
Anh nhìn đỉnh đầu cô, giơ tay chỉ sang hướng khác: “Bên kia có người đang hát.”
Còn hát bằng tiếng Quảng Đông nữa, Chương Như chạy lại nghe, có hai bạn trẻ đang đàn hát ca khúc “Có rượu hôm nay say”: “Năm nay hăm tám, tuổi vàng ngọc xanh biếc, tóc mai hương phấn dìu thục nữ…”
“Là bài của Hứa Quan Kiệt.” Chương Như nói với Diệp Ấn Dương: “Ba em thích nhất ca sĩ này.”
Đó là một ca sĩ kỳ cựu, Diệp Ấn Dương cũng từng nghe qua, anh khẽ gật đầu, lại nghe Chương Như hỏi: “Anh có thích ca sĩ nào không, ca sĩ nào hát tiếng Quảng Đông ấy?”
Giọng Diệp Ấn Dương vang lên bên tai, anh nghĩ đến một người khá nổi tiếng: “Lê Minh?”
“Tại sao?”
“Vì anh ta cũng coi như người Bắc Kinh?” Hình như là sinh ra ở Bắc Kinh.
Chương Như “ồ” một tiếng, cô dậm dậm chân vô tình giẫm lên Diệp Ấn Dương, lúc này mới nhận ra anh đang đứng phía đón gió, hơn nữa khi nhìn thấy bàn tay lạnh cóng của cô, anh còn chìa tay ra: “Để tôi cầm giúp nhé?”
“Được thôi.” Chương Như quả thực đang lạnh phát run, nhưng khi đưa hoa cho anh, cô không nhịn được liếc Diệp Ấn Dương nhiều hơn một cái. Sắc mặt anh vẫn bình thường, còn đầu óc cô thì như bị đông cứng không nghĩ được điều gì khác, cô mỉm cười: “Cảm ơn sếp Diệp, sếp tốt ghê ấy.”
Tính cô vốn thất thường nhưng rất ít khi làm phật lòng người khác, ngay cả với những người đáng ghét cô cũng có thể cười tươi rói, ví dụ như Vương Đông Ni bên Kinh doanh, hai người dù công khai hay ngấm ngầm thì vẫn luôn kỵ nhau, nhưng gặp nhau cô vẫn gọi một tiếng “sếp Vương” không để người ta bắt bẻ được câu nào. Tất nhiên lúc tức giận đến cực điểm, chắc cô cũng sẽ trực tiếp động thủ.
Diệp Ấn Dương nhận lấy bó hoa, anh cảm thấy có lẽ đối với cô anh cũng chỉ như một Vương Đông Ni khác, tuy chưa từng cãi nhau nhưng suốt quá trình tiếp xúc, thật sự không hẳn là hòa hợp.
Nhìn Chương Như bị gió thổi đến nỗi rụt rè nép sang một bên, Diệp Ấn Dương quay đầu liếc về phía Mạc Lệ đang ngồi: “Đi thôi, chắc có thể quay lại rồi.” Nói xong quay mặt đi, nhưng vẫn đứng về phía ngược gió.
***
Trở lại Quảng Châu, Chương Như mở cửa sổ ra phơi nắng cả buổi, đến nỗi nhóc Cá nhà cô khó chịu phải chạy qua đá một cái cô mới chịu rời khỏi chỗ nắng, chạy đi massage chân với Giai Giai.
Giai Giai bĩu môi nhìn nhóc Cá: “Con mèo nhà mày thành tinh thật rồi, Đỗ Tuấn hễ lại gần tao là nó lại phát rồ lên. Sau này mày mà dẫn đàn ông về thì nhớ tránh nó ra, không khéo nó phá hỏng việc, chẳng làm ăn được gì đâu.”
Chương Như nghe tai này lọt tai kia, tay thì lướt WeChat, đúng lúc thấy thiệp mời đám cưới bạn trai cũ gửi đến, người đàn ông trong ảnh cưới mặc trường sam, cô bật cười: “Nhìn chẳng khác gì cậu ấm yếu nhớt cưới vợ để xung hỉ ấy.”
Nhưng mà cô dâu càng nhìn càng thấy quen, Chương Như dừng lại, phóng to màn hình ra, cuối cùng vỗ đùi cái đét, cô nhớ ra đây là ai rồi. Thì ra cái người lần trước ló đầu vào nhìn cô rõ lâu ở thẩm mỹ viện lại chính là vị hôn thê của Hoàng Gia Đào!
“Bảo sao ánh mắt cứ u ám rình rập kiểu gì ấy, hóa ra biết tao à?” Chương Như lấy làm lạ: “Nhưng tao đã gặp cô ta bao giờ đâu, sao cô ta lại biết tao?”
Giai Giai cũng ghé mặt vào nghiên cứu: “Có khi Hoàng Gia Đào còn giữ nhiều ảnh của mày hoặc cô ta từng lén tìm hiểu về mày, từng gặp qua rồi?” Nhưng nói gì thì nói, tự dưng ôm thù địch với người yêu cũ của bạn trai, nhân phẩm kém quá.
Chương Như nghiêm túc suy nghĩ, à, đúng là từng chạm mặt một lần nhưng chỉ thoáng qua, bản thân cô chẳng có ấn tượng gì nhiều.
Giai Giai bỗng gập điện thoại, hất chân cô: “Mày thật sự không cưa 3Y nữa à, hết hy vọng rồi hả?”
Chương Như chẹp miệng: “Cưa không đổ thì biết làm sao, chẳng lẽ đè người ta ra h**p?” Nói xong còn bật cười, bởi quả thật cô đã từng có ý đồ đó rồi nhưng cuối cùng thất bại.
Thôi kệ, cưa không được thì từ bỏ vậy, cô vốn chẳng muốn dây dưa.
Đến thứ Hai đi làm, Chương Như nhận được tin nhắn từ Mạnh Trân Trân bên văn phòng Thư ký, báo rằng Diệp Ấn Dương có khả năng sẽ được thăng lên làm VP Thu mua: “Nghe nói khi mới vào công ty đã bàn trước là tối thiểu thử thách một năm. Nhưng Chủ tịch Trần quý tổng giám đốc Diệp lắm, nên có thể sẽ thăng chức sớm hơn đấy.”
VP đấy! Phó Chủ tịch đấy! Quyền cao chức trọng hẳn! Chương Như cắn ngón tay: “Ghê thật ghê thật.”
Mạnh Trân Trân nhún vai đáp này có là gì: “Nghe nói Chủ tịch Trần còn định giới thiệu bạn gái cho tổng giám đốc Diệp nữa, nghe nói xinh đẹp lắm.” Nói xong nháy mắt với Chương Như: “Tiếc là Chủ tịch Trần không có con gái, chứ không chẳng phải kéo về làm rể luôn sao? Không khéo tổng giám đốc Diệp còn có thể kế nghiệp E-Health nữa ấy chứ chẳng phải dừng ở mỗi cái chức VP.”
Chương Như gật gù: “Cũng có thể, sếp Diệp mà nắm quyền E-Health, việc đầu tiên là tống cổ Vương Đông Ni ra ngoài, trả lại sự trong lành cho chốn này.” Nói rồi cô cúi đầu lướt điện thoại, định đặt mua ngựa bập bênh cho cháu gái.
Buổi chiều mở họp ngồi chờ một lúc, mọi người ngồi trong phòng bàn tán chuyện linh tinh. Chương Như nhìn đồng hồ: “Sao sếp Diệp vẫn chưa tới nhỉ?” Anh rất hiếm khi tới muộn, cũng ít khi đến sát giờ, nay quá 10 phút rồi mà vẫn chưa thấy.
“Sếp Diệp vừa lên văn phòng Chủ tịch, chắc đang bàn công việc.” Mạc Sư thái đáp.
Vệ Tiểu Ba cười hì hì: “Cũng có thể bàn chuyện khác, ví dụ như xem mắt chẳng hạn?”
Thì ra tin tức này đã lan nhanh như thế, chẳng còn gì là bí mật. Chờ thêm lát nữa, rốt cuộc cửa cũng mở ra, Diệp Ấn Dương bước vào: “Xin lỗi, có việc đột xuất.”
“Không sao, không sao, bọn em cũng vừa mới đến thôi.” Vệ Tiểu Ba vội vàng đứng dậy kéo ghế ra cho lãnh đạo, còn Chương Như lại nhớ tới lời Mạnh Trân Trân nói, ánh mắt dõi theo anh hồi lâu, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên hàng xịn ai cũng nhòm ngó.
Diệp Ấn Dương không biết cô đang nghĩ gì, nhưng cảm nhận được ánh mắt kia, anh nhìn lại: “Phía BP báo cáo trước tình hình tuyển dụng lần này nhé?”
“A, vâng ạ.” Chương Như nhanh chóng lấy lại tinh thần, mở máy tính rồi trượt xuống, bắt đầu tổng kết công việc.
Quả thật cô đã trưởng thành hơn nhiều, so với trước kia chỉ toàn suy nghĩ lan man, bây giờ đã biết trình bày mạch lạc, có số liệu, có phân tích, vừa bày tỏ suy nghĩ của bản thân vừa khơi thông thông tin.
Họp xong ai về chỗ người đấy. Diệp Ấn Dương còn bận trong văn phòng một lát, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Chương Như đứng ngoài hỏi: “Sếp Diệp ơi, dưới lầu có người tìm anh!”
Không hiểu sao trông cô rất phấn khích, Diệp Ấn Dương hỏi: “Có nói là ai không?”
Chương Như gãi đầu, không chắc chắn lắm: “Là… em vợ anh thì phải?” Giọng cô nhỏ nhẹ cẩn thận, nhưng trong đôi mắt lại sáng rực đầy hứng thú.
Ánh mắt này Diệp Ấn Dương không lạ. Đêm ở Thành Đô cô cũng như thế, dường như trong ánh mắt ấy đã không còn hứng thú với anh nữa mà biến thành một sự tò mò thuần khiết, tò mò không biết anh còn chuyện gì đáng để hóng hớt nữa không.
Không phải nhàn rỗi, nhưng quả thật Diệp Ấn Dương đã nhận ra một hiện tượng. Ví dụ như để cảnh giác và đối kháng, anh đã dành quá nhiều sự chú ý vào cô. Trong một khoảnh khắc, anh chợt không chắc chắn lắm, rốt cuộc, sự đối kháng này dành cho ai?