Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 33

“Ngọt đến phát ngấy.”

Một lúc lâu sau Diệp Ấn Dương mới hỏi: “Người đang ở đâu?”

“Ở dưới lầu, có cần em dẫn cậu ta lên không ạ?” Chương Như hăng hái thật sự, trông như đang nôn nóng muốn xem kịch hay.

“Không cần.” Diệp Ấn Dương đứng dậy tự mình xuống tầng một gặp.

Ở khu vực tiếp khách dưới lầu, vừa nhìn thấy anh, Lục Thời Luân liền bật dậy: “Anh Dương.”

“A Luân.” Diệp Ấn Dương đưa cậu ta vào phòng tiếp khách riêng: “Có chuyện gì sao?”

Vẻ mặt anh không mấy mặn mà khiến Lục Thời Luân hơi mất tự nhiên: “Em chỉ… muốn đến thăm anh thôi ạ.”

Đã cố tình đến tận công ty thì hiển nhiên không chỉ tới thăm, Diệp Ấn Dương thẳng thắn nói: “A Luân, có gì cậu cứ nói thẳng, không cần vòng vo.”

Anh nói rõ ràng như thế càng khiến Lục Thời Luân khó mở miệng hơn. Cậu ta ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng mới lấy tấm danh thiếp ra đưa cho anh. Diệp Ấn Dương nhận lấy nhìn thoáng qua, trên đó là tên một công ty chuyên sản xuất màn hình hiển thị độ phân giải cao: “Cậu đang chạy doanh số à?”

Lục Thời Luân gật đầu: “Em được tuyển vào vị trí quản trị tập sự ngành sales… Công ty em chuyên sản xuất màn hình hiển thị độ phân giải cao, cũng có rất nhiều khách hàng làm thiết bị y tế, giống như máy CT, máy gây mê ở bên E-Health các anh, kể cả màn hình nội soi đời mới nhất bên em cũng có thể sản xuất.”

Mới chỉ là thực tập sinh cho nên vẻ mặt và cách nói chuyện vẫn còn non nớt, lộ rõ phong thái lính mới. Diệp Ấn Dương xem mặt sau của danh thiếp: “Cậu đi một mình sao?”

“Đồng nghiệp em đang đợi ngoài kia.” Lục Thời Luân khá thành thật, hỏi gì đáp nấy. Trong lòng cậu, Diệp Ấn Dương vẫn giống như anh trai, thậm chí là bậc trưởng bối đáng tin cậy để dựa vào, không cần giấu giếm.

Nhưng lần này Diệp Ấn Dương lại từ chối: “A Luân, mảng kinh doanh của E-Health, các cậu không làm được đâu.”

Lục Thời Luân sững người.

Diệp Ấn Dương giải thích rõ: “Bên Thu mua có quy định tránh liên quan. Mặc dù bây giờ chúng ta không còn quan hệ trực tiếp, nhưng bộ phận này do tôi phụ trách, tôi phải là người tuân thủ nguyên tắc nghiêm ngặt nhất.” Dù chế độ không ghi rõ những điều kiêng kỵ này anh cũng cần chủ động tránh.

Không ngờ lại bị từ chối, Lục Thời Luân vội đứng lên: “Anh Dương, em, em…”

Cậu ta lắp bắp mãi không thốt ra được một câu hoàn chỉnh. Nếu là trước đây, có lẽ Diệp Ấn Dương sẽ khuyên tính cách cậu không hợp làm sales, nhưng giờ anh không còn lập trường để góp ý nữa, chỉ đứng dậy vỗ vai cậu: “Cố gắng lên, đã chọn ngành này thì cứ nghiêm túc mà làm. Làm sales rèn luyện người lắm, nghề này cũng nhiều triển vọng. Cố gắng kiên trì, học hỏi đồng nghiệp nhiều chút.”

Cả quá trình chưa đến mười phút, Diệp Ấn Dương đã tiễn Lục Thời Luân ra khỏi E-Health rồi quay lại tầng năm. Lên đến nơi, anh nghe thấy Chương Như đang nói chuyện với đồng nghiệp, bảo cuối tuần sẽ đi Trạm Giang mò hải sản.

Chẳng mấy chốc, ánh mắt hóng hớt của cô đã lia tới chỗ Diệp Ấn Dương. Thấy anh trở về nhanh như vậy, trong lòng cô không khỏi thắc mắc.

Chương Như muốn nhìn ra chút gì đó khác thường nhưng Diệp Ấn Dương chẳng để lộ mảy may, như thể chỉ xuống đi dạo một vòng, bình thản đến nỗi Chương Như thấy khó hiểu.

Rất nhanh đã đến thứ Sáu, Chương Như xách theo một cái túi to đến công ty. Vệ Tiểu Ba hỏi: “A Như đi du lịch à?”

Chương Như gật đầu đáp: “Em đi Trạm Giang mò hải sản ạ. Tan làm bạn em đến đón nên em đi thẳng luôn.” Cô còn lên kế hoạch nữa cơ, chợt nhớ đến chuyến du lịch tập thể mỗi năm một lần, Chương Như nói: “Nếu vui thì lần sau công ty mình đi cùng nhau nha.”

Vệ Tiểu Ba cảm thấy đi du lịch công ty mà chỉ loanh quanh mỗi một tỉnh thì không đáng, thế là gợi ý: “Hay đi Bắc Kinh? Dù sao sếp Diệp cũng là người Bắc Kinh, vừa hay để anh ấy dẫn chúng ta đi tham quan một vòng.”

“Cũng được á.” Chương Như quay sang nhìn Diệp Ấn Dương, nhớ tới hình nền máy tính của anh, cô cảm thấy Bắc Kinh cũng là một lựa chọn hay: “Sếp Diệp, lúc đó anh dẫn bọn em đi dạo mấy con ngõ nhỏ nha?”

Diệp Ấn Dương đứng sau lưng cô: “Bây giờ lạnh quá, nếu muốn đi thì mùa xuân hay mùa thu sẽ thích hợp hơn.” Vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra, mọi người nối đuôi nhau ra ngoài. Túi của Chương Như khá to, Đinh Khải Thuỵ tưởng nặng, bèn đề nghị: “Để tôi xách giúp cho.”

“Không cần đâu, nhẹ mà, chỉ có vài bộ đồ thôi.” Chương Như từ chối, nhưng Đinh Khải Thuỵ đã xách đi trước, giúp cô đặt xuống cạnh bàn làm việc, còn tiện tay đặt ly cà phê mua hộ cô xuống bàn.

Chương Như vừa uống cà phê cậu ta mua vừa liếc mắt với Lâm Thông như hai kẻ thiểu năng trí tuệ, mấy giây sau mới nhìn sang chỗ khác giả vờ như không có gì.

Buổi chiều, Văn Hòa mang bánh tart đến, có rất nhiều vị, vị matcha, chocolate và hạt dẻ cười. Chương Như hỏi: “Em có đơn rồi à?”

Văn Hòa cười khổ lắc đầu: “Chưa ạ, thêm một tháng nữa mà không có doanh số, em sẽ bị cho nghỉ việc.”

Chương Như lập tức hết muốn ăn, cô bé ngốc này, chưa có doanh số mà đã dám tiêu tiền mua mấy thứ này: “Lần sau đừng mua nữa.”

Văn Hòa chỉ cười: “Không sao, em vẫn còn lương mà.” Ở E-Health, mức lương cơ bản của sales không thấp, chỉ là áp lực doanh số lớn, không tạo ra giá trị thì sẽ bị đào thải vì công ty không phải nơi làm từ thiện, không thể trả lương nuôi không.

Chương Như lắc đầu: “Em không hiểu rồi, chị muốn ăn đại tiệc cơ, thí dụ như khi nào em chốt được đơn hàng lớn thì mời chị đi ăn omakase hay đồ Pháp chẳng hạn. Miệng chị kén lắm.”

Văn Hòa đồng ý ngay: “Nhất trí, em sẽ cố gắng ký được hợp đồng lớn, lúc đó mình đi uống trà chiều ở Rosewood trước rồi đi ăn món Triều Châu, chế biến sáng tạo mà cũng ngon nữa.” Mấy hôm trước Chu Minh Sơ còn dẫn phía đại lý đi ăn đồ Triều Châu, hơn 2000 tệ một người, đắt điên.

Chương Như cười toe toét ảo tưởng cùng Văn Hoà, nhưng khi Văn Hoà đi rồi cô lại vò đầu bứt tai suy nghĩ mãi, cuối cùng chạy đi tìm Diệp Ấn Dương, lí nhí gọi: “Sếp Diệp, đại ca ơi, anh rảnh không ạ?”

Đây là lần đầu tiên cô gọi người ta như thế, đứng dựa vào khung cửa mà người cứ uốn a uốn éo như con rắn đ*ng d*c, Diệp Ấn Dương trong phòng khựng lại: “Sao vậy?”

“Anh ăn bánh tart không?” Chương Như đưa hai miếng bánh tart dày nhất cho anh, còn bày lên một chiếc đĩa xinh xắn, mắt cô long lanh nhìn anh: “Thì là… anh có quen bác sĩ nào trong bệnh viện không ạ, kiểu như mấy vị trưởng khoa có quyền mua thiết bị y tế ấy?”

Tuy có chút ngượng ngùng nhưng nghe nói ông bà nội anh đều là y bác sĩ có tiếng trong các bệnh viện lớn, cô nghĩ chắc anh có thể giới thiệu cho mình vài mối quan hệ đáng tin: “Em hỏi giúp Văn Hòa, cô bé trước làm ở lễ tân ấy ạ, em ấy chuyển sang sales rồi, hai tháng nay chưa có đơn nào, anh có thể ra tay giúp đỡ một chút được không?”

Diệp Ấn Dương nhớ cô và cô gái tên Văn Hoà kia có mối quan hệ khá thân thiết, cũng thường xuyên thấy hai người đi ăn cùng nhau. Chắc là có lòng muốn giúp đỡ bạn bè nên giọng cô nghe ngọt đến phát ngấy: “Anh giúp em ấy được không ạ? Nếu không Văn Hoà bị sa thải mất…”

Diệp Ấn Dương đã từng nhìn thấy đủ loại biểu cảm của cô nhưng dáng vẻ vô thức làm nũng này thì đúng là lần đầu tiên, thêm cả nửa người trên vì nôn nóng mà gần như sắp đổ về phía anh nữa. Anh xoay cây bút trong tay, đáp: “Ông bà tôi nghỉ hưu lâu rồi, chắc không rành về nhân sự trong bệnh viện nữa. E là không giúp được gì.”

“…Ồ, vậy ạ…” Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Chương Như vẫn hơi hụt hẫng, đương nhiên chán nản nhiều hơn. Bạn bè cô tuy đông nhưng hỏi về bán rượu thì còn tìm được mối chứ mấy mảng này thì chịu.

Nghĩ một lúc, Chương Như quyết định để về thử hỏi Chương Tuyết Dương, chắc anh sẽ có người quen.

Miên man đủ thứ cho đến lúc tan ca, Tô Tinh Khải đã đợi sẵn dưới lầu, vừa thấy Chương Như đã mở cửa xe và xách túi giúp cô: “Có muốn đi ăn trước không? Chắc Giai Giai còn chưa dậy đâu.”

“Ăn cái rắm, gọi nó dậy nhanh lên!” Chương Như gọi điện cho Giai Giai, cô nàng vẫn đang ngái ngủ, bảo đêm qua làm việc đến tận sáng, giờ mệt lắm không dậy được. Chương Như sốt ruột: “Bớt lý do lý trấu lại! Bây giờ mày dậy ngay cho tao, nếu tao tới dưới nhà mà mày vẫn còn ngủ thì chết với tao!” Cúp máy xong, cô chợt nhớ ra mình quên mang giấy thấm dầu, bèn chạy xuống xe quay lại lấy.

Trong văn phòng vẫn còn vài người tăng ca, Chương Như bước vào chào qua một tiếng, lấy đồ xong thì gặp Diệp Ấn Dương cũng vừa mới đi ra: “Sếp Diệp tan làm đấy à?”

Cả hai cùng bước vào thang máy, Diệp Ấn Dương nhấn nút: “Em xuống tầng mấy?”

“Tầng một ạ, cảm ơn.” Thấy anh đã ấn 1F, Chương Như tò mò: “Xe sếp cũng đậu trên mặt đất ạ? Cuối tuần có đi chơi đâu không?”

“Còn chưa biết.”

“Ồ.” Nhớ đến mấy tin đồn của anh, Chương Như lại hỏi: “Anh không đi xem mắt gì đó à?” Hoặc đi gặp cậu em vợ cũ chẳng hạn?

Diệp Ấn Dương liếc cô một cái: “Ai nói với em là tôi đang đi xem mắt?”

Chương Như tròn mắt ngạc nhiên: “Chẳng phải anh vốn đang xem mắt sao?” Trước đó không thành đôi với Hà Oánh, cô còn tưởng gia đình anh lại giới thiệu thêm mấy mối khác cơ.

Diệp Ấn Dương không trả lời nữa. Thang máy xuống đến nơi, cả hai cùng đi ra.

Tô Tinh Khải đứng tựa vào xe đợi cô. Chương Như ngồi vào ghế phụ, vừa đóng cửa đã nhận được tin nhắn WeChat của Diệp Ấn Dương, anh gửi cho cô một danh sách ghi số điện thoại các bác sĩ ở nhiều bệnh viện kèm thêm dòng chú thích: [Tôi không rõ họ có quyền mua thiết bị y tế hay không, bảo cô ấy tự hỏi nhu cầu trước đã.]

“Chờ chút!” Chương Như vội bảo Tô Tinh Khải đừng lái xe vội, cô đọc kỹ danh sách kia rồi đột nhiên hạ cửa kính, thò đầu ra nhìn về phía sau, cuối cùng cũng thấy chiếc Volvo quen thuộc của Diệp Ấn Dương: “Sếp Diệp!”

Cô giơ một cánh tay lên thật cao, Diệp Ấn Dương hạ kính xe xuống, nghiêng đầu nhìn ra ngoài.

“Cảm ơn sếp Diệp nha! Đợi em về mang cho anh ít hàu, bổ lắm đó!” Chương Như còn nghiêm túc giơ tay chào anh theo kiểu nhà binh không tiêu chuẩn. Có lẽ như thế vẫn chưa đủ để thể hiện hết sự phấn khích của mình, cô còn đặt tay lên trán tạo dáng thành hình trái tim.

Cô ngồi trên chiếc Levante màu xanh, Diệp Ấn Dương lái xe lướt qua bên cạnh bọn họ. Chàng trai cầm lái bên phía Chương Như liếc mắt qua, ánh nhìn đầy cảnh giác xen lẫn địch ý giống hệt cái đêm sinh nhật của cô.

Diệp Ấn Dương nhấn thêm ga, trực tiếp vượt qua.

Bình thường anh ít khi vượt lên như vậy, nhưng hôm nay anh chẳng còn kiên nhẫn chờ bọn họ cứ đỗ xe chắn ngang trong bãi, dù sao đằng sau vẫn còn mấy chiếc xe phải ra nữa.

Đến cuối tuần, phòng khám thú y của Uông Đạt Phú sắp khai trương, Diệp Ấn Dương giúp anh ta rà soát lại các thiết bị, sau đó ghé qua căn hộ bên Việt Tú, bên ấy đã bắt đầu xử lý khử formaldehyde, chắc qua Tết là có thể dọn về.

Tối Chủ nhật, anh đi ăn cùng mấy người bạn học cũ, nhân vật chính là Đỗ Tuấn, anh chàng đã bắt đầu chọn ngày cưới, còn liên hệ với bên tổ chức tiệc cưới nói là muốn dựng một tiết mục nhảy mở màn cho đám phù rể, vừa nói xong lập tức quay sang nhìn Diệp Ấn Dương đầu tiên.

Diệp Ấn Dương không cần nghĩ đã đáp ngay: “Tôi không nhảy.”

Đỗ Tuấn cười ha hả: “Đội phù dâu bên kia có Chương Như đấy, tôi đang tạo cơ hội tiếp xúc thân mật cho cậu đó, hiểu không?” Cười xong thì đập trán một cái: “À quên, giờ người ta chẳng có hứng thú với cậu nữa rồi, chắc bắt tay xong cũng phải lau ngay lập tức.”

Đúng là nợ ai chứ đừng nợ Đỗ Tuấn, những lúc như thế này chỉ có anh ta mới hay bày trò lố. Diệp Ấn Dương chạm ly với Uông Đạt Phú, cụng xong vô tình đánh mắt sang điện thoại, thấy Chương Như đã nộp đơn xin nghỉ bệnh. Có vẻ chuyến đi Trạm Giang mơ mộng kia chẳng hề “mơ mộng” tí nào, cô bị dị ứng.

Nghỉ bệnh ít cũng phải hai ngày, bản thân Chương Như cũng không ngờ lại nặng như thế. Cô nằm vật vờ ở nhà không chút sức lực, tối đến nhận được điện thoại của Tô Đình: “Dị ứng nặng lắm không?”

“Cũng hơi ạ, nhưng phải nghỉ ở nhà cho mau khỏi, em xin nghỉ rồi.”

“Bị cháy nắng à?”

“Em đi nhặt hàu, chắc bị cái gì đốt mà không để ý.” Chương Như tán gẫu với chị dâu mấy câu rồi hỏi: “Dao Dao đâu chị?”

“Ở ngoài kia, muốn gặp không?” Tô Đình cầm máy đi ra phòng khách. Trong màn hình, nhóc Tóc Xoăn đang ngồi trên sofa kéo tất, kéo thế nào mà chúi cả người xuống, may được Chương Tuyết Dương đỡ kịp. Bé ngẩng mặt lên cười ngốc nghếch trong lòng ba.

Tiếng cười của trẻ con rất dễ lây lan, Chương Như cũng cười theo. Cười xong, cô nói chờ khỏi dị ứng sẽ qua chơi với cháu: “Em mua cho con bé một con ngựa bập bênh rồi, bao giờ khỏi em mang qua cho.” Vừa dứt lời, Chương Như liền nghe thấy tiếng động lạ, quay đầu nhìn, thì ra mèo Cá đang cắn màn hình laptop của cô.

“Cá!” Chương Như tức đến rớt nước mắt, nó còn nghịch ngợm hơn cả lũ nhóc tiểu học: “Thằng ranh kia, cưng muốn chết đúng không!” Dứt câu liền vội vàng cúp máy, chộp lấy cái gối chữ U xông đến đập nhóc Cá. Nhưng chưa kịp rượt được mấy bước, chân cô lại ngứa ran, buộc phải ngồi phịch xuống sofa mà gãi. Thế nhưng lời bác sĩ khuyên hạn chế gãi vẫn còn văng vẳng bên tai, Chương Như đành phải cố nhịn, cả người vặn vẹo trên ghế trông cứ như lên cơn động kinh.

Giằng co bất lực một hồi, Chương Như quay sang thì phát hiện trên mép sofa có mấy hạt thức ăn khô, chắc là nhóc Cá tha tới. Có lẽ thấy cô dạo này ăn uống chẳng được bao nhiêu, lại yếu nhớt đến nỗi rượt nó vài bước cũng không nổi nên sợ cô đói chết đây mà.

Tình cảm giữa người và mèo quả là phức tạp. Chương Như nhìn laptop rồi nhìn mèo, cuối cùng duỗi tay ôm nó vào lòng v**t v* vài cái, lại bất ngờ phát hiện ra lông của nó chạm vào da rất hợp để gãi ngứa, vừa giúp giảm ngứa lại không làm trầy da chảy máu. Thế là hai chân cô bắt đầu cọ qua cọ lại một cách kỳ quặc trên lưng nhóc Cá, đến khi nó chịu hết nổi xoè vuốt ra dọa mới chịu thả, trong lòng còn hơi tiếc nuối.

Nhưng mà ít ra chân cũng đỡ ngứa hơn nhiều.

Chương Như nằm ngẩn người trên sofa, lát sau thấy hơi lạnh, cô còn đang do dự không biết có nên về giường nằm không thì điện thoại chợt đổ chuông. Diệp Ấn Dương gọi tới: “Em đang ở nhà không?”

“Có ạ.” Chương Như liếc màn hình, đúng là Diệp Ấn Dương rồi: “Sao vậy sếp Diệp?”

“Dị ứng ấy, em đã đi bệnh viện khám chưa?”

“Đi rồi ạ, nhưng bác sĩ bảo chỉ có thể nghỉ ngơi chờ nó khỏi, dặn em không được gãi, không được cào, hạn chế ra nắng, hạn chế bị lạnh….” Nói xong, Chương Như thở dài thườn thượt: “Khổ quá đi thôi.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây: “Tôi có vài tuýp thuốc bôi dị ứng, em có muốn thử không?”

Đúng lúc bị đuôi mèo quét qua cổ, Chương Như ngồi bật dậy đối diện với nhóc Cá, vẻ mặt mông lung chẳng hiểu mô tê gì.

Không bao lâu sau, cô đi thang máy xuống dưới. Vì trời lạnh nên cô nhét sẵn túi chườm nóng trong áo, nhìn y như bà bầu năm tháng.

Bước ra khỏi tòa nhà, Diệp Ấn Dương đang đứng trong gió lạnh đợi cô. Anh mặc áo đen quần đen khiến dáng người càng thêm cao gầy, có lẽ vì trời lạnh, cả người anh toát lên vẻ trầm tĩnh sâu kín.

Chương Như đứng dưới hành hiên nhìn anh, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả.

Bình Luận (0)
Comment