Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 34

“Tựa vào vai anh.”

“Sếp Diệp.” Chương Như tiến lên hai bước, nhìn Diệp Ấn Dương đang đến gần: “Sao anh lại tới đây vậy?”

Diệp Ấn Dương hỏi cô: “Bị dị ứng do phơi nắng à?”

“Không phải ạ, chắc là bị con gì chích.”

“Chắc là sứa hoặc hải quỳ.” Diệp Ấn Dương đưa đồ cho cô.

“Ở đâu ra vậy?” Chương Như giơ tay đón lấy, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào khuôn mặt anh, cố tìm xem có chút biến hóa nào không.

Diệp Ấn Dương cứ thế để mặc cô nhìn: “Đơn thuốc do một vị trưởng bối trong nhà kê, trước từng dùng qua, nhưng cũng không chắc có thể áp dụng được cho tất cả các loại dị ứng, em dùng thì thử bôi một ít trước, nếu không có phản ứng gì mới bôi tiếp.”

Chương Như: “Ồ… cảm ơn anh nha.” Trong nhà anh toàn bác sĩ, muốn xem bệnh gì chắc cũng dễ hơn. Cô ôm túi chườm nóng hỏi: “Sếp Diệp lên nhà ngồi chút không ạ… Trời lạnh thế này, anh có muốn lên uống tách trà không?”

“Không cần đâu.” Diệp Ấn Dương đút tay vào túi: “Em về đi, tôi cũng đi luôn đây.” Anh lấy chìa khóa xe từ trong túi ra như thể thật sự chỉ tiện đường mang chút đồ qua rồi đi.

Thấy anh quay lưng định đi thật, Chương Như buột miệng: “Sếp Diệp, anh biết sửa máy tính không ạ?”

Diệp Ấn Dương quay đầu, nghe thấy Chương Như đáng thương nói: “Máy tính em hỏng rồi, bị mèo cắn.” Do vừa ch** n**c mắt nên dưới mắt cô vẫn còn vương vệt đỏ, hai mắt tròn xoe nhìn anh chăm chú lại càng toát lên vẻ ấm ức. 

Dĩ nhiên, phần ấm ức này chủ yếu là do con mèo nhà mình.

Diệp Ấn Dương đi theo cô lên nhà, đây là lần thứ hai anh bước vào nhà cô. Phòng khách không khác gì lần trước, vẫn rực rỡ sắc màu, chỉ thêm chiếc xe đẩy màu hồng trắng đặt cạnh bàn trà. Con mèo cô nuôi đang nằm gọn trên đó, vừa lắc lư vừa trừng mắt nhìn anh chằm chằm.

“Cái này là xe ngựa đồ chơi em mua cho cháu gái, quên đổi địa chỉ nên người ta ship thẳng tới đây luôn.” Chương Như vội đuổi con mèo xuống rồi phủ vải lên xe, sau đó kéo máy tính ra, trong lòng nghẹn một cục tức: “Nè anh xem đi.”

Diệp Ấn Dương đi tới, thấy chiếc laptop bị mèo cắn. Một góc màn hình đã nứt loang, ở giữa đầy vệt màu và sọc dọc. Anh quay đầu nhìn con mèo: “Răng khoẻ phết nhỉ.”

“Ngày mai em lôi nó đi nhổ hết răng!” Chương Như giận dữ, vốn chỉ định mở máy lên xem vài email, xử lý chút việc ở nhà, ai ngờ bị tên quàng thượng này phá hỏng hết chẳng làm ăn được gì nữa.

Mèo Cá thì dửng dưng lườm cô một cái rồi thong thả duỗi người vươn vai, sau đó bước lại gần chân Diệp Ấn Dương.

Diệp Ấn Dương ngồi xổm xuống gãi gãi cằm nó, sau đó kiểm tra máy tính: “Chắc chỉ có thể thay màn hoặc dùng màn hình rời thôi.”

Nói đến thay màn, Chương Như nhớ bạn mình từng thay màn hình MacBook mất tận 4-5000 tệ, cô tức điên người, giơ tay dí đầu nhóc Cá: “Chắc là cưng tưởng nhà mình giàu lắm đúng không? Chị nghèo rớt mồng tơi ra đây này! Thay màn xong hết tiền mua đồ ăn cho cưng, tới lúc đó chúng ta cùng chết đói nhé!” Còn chưa mắng hết câu, túi chườm nóng trong áo lại rơi xuống, nhóc Cá lập tức nhào tới chiếm luôn.

Mèo giống chủ, nó cũng sợ lạnh.

Diệp Ấn Dương nhìn một người một mèo cãi nhau một hồi, đến khi cả hai chịu yên anh mới đứng lên: “Em mang máy ra cửa hàng chính hãng bảo hành thử xem. Ngoài cửa hàng cũng có thể thay màn được nhưng chắc sẽ bị lệch màu, dù sao cũng không phải màn hình gốc.”

Chương Như thở dài: “Thôi để em ra Apple Store thay, mới mua năm nay vậy mà…” Nghĩ đến lại phải tốn tiền, cả người cô như xẹp xuống mười phân, ngẩng đầu lên thì thấy anh như cao thêm: “Sếp Diệp, em pha trà cho anh nhé.” Nói xong mới giật mình, chẳng lẽ anh lên nhà để uống trà với cô thật sao?

Chương Như nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc, đêm hôm khuya khoắt chạy tới tìm đồng nghiệp nữ cấp dưới, khó mà không nghĩ lung tung. Chẳng lẽ anh sợ cô giả bệnh, hay nghi ngờ vết dị ứng là do cô vẽ ra?

“Sếp Diệp này… anh có muốn xem chân em không?” Chương Như thử thăm dò, tay đã đặt lên đùi, giả bộ sắp vén váy. Diệp Ấn Dương lập tức dời mắt: “Trước khi bôi thuốc, nhớ rửa qua bằng nước muối sinh lý, như vậy sẽ nhanh khỏi hơn.”

“Ừm… vâng ạ.” Động tác của Chương Như khựng lại, mấy giây sau, anh lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Tôi về đây, em dưỡng thương cho tốt, nếu vẫn không khỏi thì đổi bệnh viện khác khám thử xem.” Nói rồi anh vòng qua nhóc Cá rồi đi thẳng ra cửa.

“Sếp Diệp!” Chương Như bất ngờ gọi với theo, giọng điệu như thể phát hiện quần anh bị tuột khóa.

Diệp Ấn Dương quay lại, ánh mắt anh khiến Chương Như căng thẳng đến lắp bắp: “Anh… anh thật sự không uống trà sao?”

Diệp Ấn Dương nhìn cô, đôi mắt cong cong dịu dàng nhưng ánh nhìn lại thẳng tắp khác thường. Căn nhà yên tĩnh đến độ nghe rõ tiếng Chương Như nuốt nước bọt.

Anh nghiêng đầu né đi: “Không uống, em nghỉ ngơi đi.” Nói rồi sải bước rời khỏi nhà cô.

Chương Như đứng ở cửa, ánh mắt dõi theo bóng lưng anh.

“Gì vậy trời…” Cô lẩm bẩm, lần viếng thăm nửa đêm này khiến cô vừa rối rắm vừa ngẩn ngơ, tâm trí lạc lối, hết nghĩ đông lại nghĩ tây.

Quay đầu lại, ánh mắt vô tình chạm phải lọ hoa anh tặng từ lần ở Thành Đô. Dù hoa đã gần héo rũ nhưng sắc đỏ vẫn khiến cô có ảo giác, tựa như đêm nay, từ giọng nói đến dáng vẻ của Diệp Ấn Dương có đôi lúc khiến cô thật sự có cảm giác chỉ cần cố thêm chút nữa là có thể giữ anh ở lại.

Nhưng vừa ló đầu ra nhìn, người ta đã bước vào thang máy đi xuống dưới, chẳng lưu lại lấy một cơn gió lạnh.

Chương Như đóng cửa quay vào nhà, hai chân lại bắt đầu phát tác, cô vén váy lên nhìn xuống đôi chân hơi sưng, cảm thấy bản thân thảm quá trời thảm, đi chơi một chuyến thôi mà cũng bị dị ứng. Đã vậy mấy hôm nữa còn có buổi họp lớp, nếu đến khi đó chân vẫn không khỏi thì cô thà rằng không đi chứ không xấu hổ chết.

Nhớ đến lời Diệp Ấn Dương dặn phải sát khuẩn bằng nước muối sinh lý mà trong nhà không có, Chương Như cầm di động lên định đặt trên mạng. Trước tiên mở túi thuốc anh đưa ra xem thử, thế mà lại thấy trong đó có một hộp thuốc mỡ bôi ngoài da, ngoài ra còn có kem lô hội cùng một chai nước muối sinh lý anh vừa nhắc tới.

Chương Như lấy từng món đồ ra đặt lên bàn, suy nghĩ một lúc rồi chụp ảnh gửi cho Diệp Ấn Dương kèm một câu cảm ơn.

Diệp Ấn Dương không trả lời.

Mấy ngày sau, Chương Như nghe lời anh kiên trì rửa và bôi thuốc, chân dần dần hết sưng hết ngứa, mẩn đỏ cũng mờ đi. Sau khi nghỉ ốm năm ngày, cuối tuần cô mới dám ra ngoài mang máy tính đi kiểm tra, quả nhiên người ta bảo phải gửi về hãng để thay màn… Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, về nhà cô vẫn tức giận mắng nhóc Cá một trận.

Nhưng cũng không phải không có tin vui, ví dụ như xe mới của cô đã về, một chiếc Mercedes GLC màu đỏ rực dáng coupe thanh lịch, phần đuôi tròn đầy như mông Chương Như vậy, cảm giác lúc lái phê không thể tả.

Sáng thứ Hai lái xe tới công ty gặp ngay Tào Ngật Sơn, ông hỏi: “A Như đổi xe rồi à?”

“Vâng ạ, anh trai tôi mua cho đấy.”

Tào Ngật Sơn có quen biết Chương Tuyết Dương, ông gật đầu: “Anh trai cô đối xử với cô tốt thật.”

“Hì hì.” Chương Như đắc ý hất cầm, lúc này mới nhìn thấy người phía sau: “Chào buổi sáng sếp Diệp.”

“Chào buổi sáng.” Diệp Ấn Dương gật đầu với cô, Chương Như chỉ mỉm cười rồi quay đi, không nhắc đến chuyện đêm hôm nọ anh mang thuốc tới.

Lên đến tầng năm, Tào Ngật Sơn cũng theo bọn họ ra khỏi thang máy, thấy Chương Như đi về phía bàn làm việc của mình, Đinh Khải Thuỵ đúng lúc mang cà phê tới cho cô, hai người đứng đó nói chuyện một lúc, hình ảnh nam thanh nữ tú ấy trông thật là đẹp mắt.

Tào Ngật Sơn nhướng mày: “Tiểu Đinh không tồi đấy nhỉ, cũng biết mua cà phê cho đồng nghiệp cơ.”

Diệp Ấn Dương cũng đưa mắt nhìn sang nhưng không nói gì.

Tào Ngật Sơn mỉm cười như thể chỉ thuận miệng khen một câu, ông cũng chẳng cần quá bận tâm đến phòng Thu mua, đối với một vị sếp luôn tuân thủ quy định và nguyên tắc như Diệp Ấn Dương, nếu cấp dưới thật sự xảy ra tình huống gây ảnh hưởng đến công việc, anh sẽ nghĩ cách xử lý.

Hai người cùng đi vào văn phòng, Tào Ngật Sơn pha một bình trà: “Hình như dạo này Chủ tịch tìm cậu hơi nhiều thì phải?”

“Cũng bình thường, có tìm vài lần.” 

Tào Ngật Sơn trầm ngâm: “Chủ tịch khá coi trọng cậu đấy.” Bây giờ nghĩ lại, thật là không uổng công khi đó tìm đủ cách đào anh tới công ty này, trễ một chút thôi khéo anh nhận offer của công ty khác mất.

Nói thật thì trước khi Diệp Ấn Dương về E-Health, trong mắt nhiều quản lý chuyên nghiệp, bộ phận thu mua chẳng khác gì một mớ hỗn độn, dù sao thì vị giám đốc tiền nhiệm cũng ra đi một cách chẳng vẻ vang gì. Mà Thu mua lại còn phải kiêm luôn cả kho bãi, đồng nghĩa với việc cả dây chuyền vật tư đều nằm gọn trong tay bộ phận này, thành ra khối lượng quản lý của anh vừa rộng vừa nặng. Lúc đầu còn lo anh phân thân không xuể, nhưng sự thật chứng minh, một người lãnh đạo giỏi chẳng bao giờ thiếu sức lực và năng lực, mà điều quan trọng là họ có logic làm việc của riêng mình.

Huống chi với lý lịch vàng, danh tiếng tốt và quan hệ rộng rãi, cộng thêm khả năng huy động nguồn lực, Diệp Ấn Dương hoàn toàn là người có thể gánh vác đại cục, chắc chắn tiền đồ vô cùng sáng lạn.

Tào Ngật Sơn nửa đùa nửa thật: “Dạo này trong công ty nhiều lời đồn lắm, chắc cậu cũng nghe qua một hai rồi nhỉ?”

“Ví dụ như?” Diệp Ấn Dương ngồi xuống, thong thả xắn tay áo lên.

Tào Ngật Sơn vừa pha trà vừa cười, cười anh biết rõ còn hỏi, cũng cười anh lý trí đến nỗi không để lộ nửa kẽ hở, đúng là không giây phút nào không buông lỏng.

Ngâm xong một ấm trà, Tào Ngật Sơn thoáng thấy trên bàn anh có một chuỗi Phật châu: “Dạo này bắt đầu chơi cái này rồi à?”

“Trước kia từng sưu tầm, giờ lấy ra chà lại thôi, cũng lâu lắm rồi.” Diệp Ấn Dương đáp. Đúng lúc đó, cửa phòng bị gõ nhẹ vài cái, Chương Như ló đầu vào: “Các sếp đang uống trà ạ?”

Tào Ngật Sơn gọi cô: “Vừa pha xong, vào uống một ly không?”

“Thôi ạ, sắp vào giờ làm rồi tôi không uống đâu.” Chương Như đưa hai túi trà trong tay cho ông: “Ba tôi vừa mới gửi bạch trà Vân Nam tới, ông ấy bảo loại này tốt, có thể uống hàng ngày.” Nói rồi cô bước vào đưa trà cho hai vị lãnh đạo.

“Cảm ơn nhé.” Tào Ngật Sơn nói chờ lát nữa sẽ pha thử. Nhận lấy túi trà, ông lại hỏi: “Tuần trước A Như bị dị ứng đúng không, giờ đỡ chưa?”

“Cơ bản là ổn rồi ạ, còn để lại tí vết chắc phải từ từ mới hết, nhưng không bị sưng ngứa, không đau nữa.” Hôm nay Chương Như rất biết chừng mực, thấy Tào Ngật Sơn sáng sớm đã tìm Diệp Ấn Dương, đoán hai người có chuyện cần bàn nên chỉ ghé vào gửi trà, trò chuyện mấy câu rồi lui ra.

Về tới chỗ ngồi, cô gọi Văn Hòa tới đưa cho cô ấy hộp trà được đóng gói kỹ hơn, bảo cô ấy mang đi tặng khách hàng: “Tuần trước đi gặp khách hàng thế nào, có tiến triển gì không?”

“Catalogue sản phẩm đều gửi rồi ạ, có vài người nói sẽ tranh thủ xem.” Văn Hòa có hơi phấn khởi, dù chưa nhận được tín hiệu đơn hàng rõ ràng nào nhưng với ngành thiết bị y tế, chu kỳ thành giao vốn dài, chỉ cần bắt được liên hệ với nhân sự cốt lõi vậy đã rất tốt rồi: “Chị Như, tin tức này chị lấy ở đâu thế?”

“Chị nhờ một người bạn hỏi hộ thôi.” Chương Như không nói là Diệp Ấn Dương, dù cô có l* m*ng đến đâu thì những chuyện nhạy cảm thế này vẫn rõ ràng: “Cố gắng nhá, tranh thủ sớm chốt được đơn nào cũng tốt, mấy loại thiết bị nhỏ nhỏ chắc cũng được nhỉ?”

Văn Hòa gật đầu: “Được ạ, miễn phá con số 0 tròn trĩnh là được.” Bây giờ cô ấy tràn đầy tự tin, cảm giác mình không đến mức bị đào thải, bèn duỗi tay nhận lấy trà Chương Như đưa: “Chị Như, em đi chỉnh PPT đây, hôm nào rảnh mình đi ăn nhé.”

“Ok ok.” Chương Như nhìn cô ấy rời đi, bản thân cũng xoay bút nghĩ ngợi một lúc rồi lại cắm đầu vào công việc.

Nghỉ ốm xong là gần cuối năm, công việc dồn lại một đống, hai ngày đầu tuần Chương Như bận đến nỗi chẳng dám rời khỏi chỗ, đến cả đi rót nước cũng phải chạy vội chạy vàng.

Trưa hôm đó, Diệp Ấn Dương họp xong đi ra liền trông thấy Chương Như đang gõ bàn phím bùm bụp, mắt dán chặt vào màn hình, trên mặt dán tờ giấy thấm dầu màu xanh trông chẳng khác nào dán cao dán.

Tào Ngật Sơn bên cạnh đoán cô chưa ăn, bèn gọi: “A Như.”

“Dạ?” Chương Như mờ mịt ngẩng đầu lên: “Sao thế ạ?”

“Ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Thế đi cùng nhé?”

Thực ra Chương Như vẫn còn một đống việc, hơn nữa sáng ăn no quá nên giờ không thấy đói mấy. Nhưng cô vẫn liếc Diệp Ấn Dương một cái rồi giả bộ nhìn đồng hồ bên cạnh: “Á! Đã trưa rồi sao!” Nói xong vội vàng khóa màn hình, thu dọn đồ đạc, sau đó lon ton theo hai sếp đi ăn ké.

Ba người qua trung tâm thương mại đối diện, giờ cao điểm nên thang máy chật cứng. Chương Như bị chen vào tít trong, trong lúc giày cao gót bên trái vô tình giẫm lên chân phải, cô được Diệp Ấn Dương đỡ mới không loạng choạng. Ngẩng đầu lên vài lần, cô nhìn thấy cổ áo trắng tinh cùng đường chân tóc rõ ràng của anh.

Chương Như bất giác nhớ tới đêm hôm đó ở nhà mình, rõ ràng anh đã có chút do dự. Tuy cô không có kinh nghiệm theo đuổi đàn ông nhưng kinh nghiệm được theo đuổi thì không thiếu. Bé Gián Thuần Dục thật ra cũng chẳng thuần khiết đến thế, trong chuyện nam nữ, trực giác của cô luôn nhạy bén, nói là tự tin chẳng bằng nói đó là do kinh nghiệm.

Hai người đứng rất gần nhau, Chương Như hơi nghiêng đầu như đang tựa vào vai anh. Cô nghĩ chắc hẳn hôm đó không phải ảo giác, nếu như cô mở lời thêm một câu nữa thôi, có lẽ anh sẽ ở lại qua đêm thật.

Editor có lời muốn nói:

Tình hình là editor mới đi du lịch về nên mấy hôm nay toàn là chương dự trữ thôi á, thành ra dưới chương không có phần tâm sự lảm nhảm của editor :v Thấy cả nhà nôn nóng cho hai người yêu nhau quá, có khi 3Y muốn nghiêm túc mà bà Như lại chạy mất dép chứ đùa =))))))

 

Bình Luận (0)
Comment