“Em mà tìm người yêu thì sẽ tự tìm bên ngoài.”
Vào nhà hàng ăn trưa, hai sếp còn có lòng gọi thêm cả món tráng miệng, Chương Như cúi đầu ăn, chỉ im lặng ngồi bên cạnh nghe họ trò chuyện, nào là sản phẩm mới của bên đối thủ không qua được kiểm định rồi thị trường thiết bị y tế dành cho thú cưng đang được mở rộng ra sao…
Nghe thấy Tào Ngật Sơn nói Diệp Ấn Dương có một người bạn sắp mở phòng khám cho thú cưng ở đây, Chương Như tò mò hỏi: “Ở chỗ nào thế ạ?”
“Hải Châu.”
“Có danh thiếp không sếp? Để hôm nào em đem mèo qua khám thử.” Chương Như cảm thấy hình như nhóc Cá nhà mình bị lây cảm, dạo này cứ hắt xì liên tục, định bụng tìm dịp đưa nó đi kiểm tra.
Diệp Ấn Dương gửi cho cô một mã WeChat: “Em có thể đặt lịch khám qua đây, nhưng bên họ vẫn chưa chính thức khai trương.”
“Không sao, vậy em đợi khai trương rồi đi.” Chương Như cúi đầu quét mã, tiện tay trả lời vài tin nhắn của bạn bè. Tào Ngật Sơn bỗng hỏi vu vơ: “A Như đã có bạn trai chưa?”
Chương Như lắc đầu: “Chưa ạ, sếp Tào muốn giới thiệu cho tôi ạ?”
Đương nhiên Tào Ngật Sơn không cho rằng Chương Như thiếu người theo đuổi, ông mỉm cười: “Muốn tìm kiểu người như thế nào?”
Chương Như đang ăn một miếng bánh trứng muối, mấy hạt mè trên mặt bánh giòn tan trong miệng, cô vừa nhai vừa đáp: “Không có yêu cầu gì đâu ạ, nhân phẩm tốt sức khỏe tốt là được.”
Tào Ngật Sơn bật cười: “Thường những người nói ‘không có yêu cầu gì’ lại là người có tiêu chuẩn cao nhất.”
“Hừm, cũng có lý.” Chương Như nuốt miếng bánh rồi vươn tay rót thêm trà cho hai sếp. Khi rót cho Diệp Ấn Dương, cô bỗng ngẩng đầu hỏi: “Hay là sếp Diệp giới thiệu cho em một người đi?”
“Hửm?”
“Bạn trai ý.”
Đúng lúc nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, Diệp Ấn Dương hơi nghiêng người: “Được, tôi sẽ để ý giúp.”
Chương Như bật cười, cô còn lâu mới tin, đàn ông có thể nghiêm túc nhưng tuyệt đối không thể giả vờ nghiêm túc, cô muốn xem thử anh định diễn kiểu nghiêm túc này đến bao giờ.
Cơm nước xong, Chương Như nhận được tin nhắn của Văn Hòa báo đã chốt được một đơn hàng, bây giờ đang về công ty để báo cáo.
Chương Như mừng rỡ như trúng vé số, vừa về công ty liền chạy thẳng sang bộ phận kinh doanh. Thấy một cô gái mặc váy hai dây màu rượu vang, dáng người xêm xêm Văn Hòa, cô hỏi: “Người kia là ai thế?”
Văn Hòa đáp: “Cô Giang, đại lý lớn nhất của công ty mình đó.”
Chương Như gật gù: “Bảo sao lại đeo túi Hermès.” Mà còn là da hiếm nữa chứ, cô quay sang hỏi thăm chuyện đơn hàng của Văn Hoà: “Đơn này em tự ký được à?”
Văn Hoà đáp không phải: “Nhóm nhỏ bọn em cùng nhau làm, sếp Chu cũng hỗ trợ một ít.”
“Anh ta tốt bụng thế sao?” Chương Như đánh mắt sang văn phòng của Chu Minh Sơ, một đồng nghiệp bên cạnh mỉm cười giải thích: “Thật ra tính tình sếp Chu không tệ như mọi người thấy đâu, thỉnh thoảng anh ấy cũng giúp đỡ chúng tôi ít nhiều, hơn nữa đúng là đơn hàng kia rề rà thật, anh ấy ra tay thúc đẩy một phen cũng là chuyện thường tình.”
Chương Như giả vờ đồng tình: “Thật sao? Tôi cũng thấy sếp Chu nhà các cô tốt tính phết.” Nói xong quay sang nhìn Văn Hoà cười, dù sao đơn đã chốt có nghĩa là cô ấy có thể ở lại, còn mấy chuyện khác không đáng để bận tâm.
Buổi chiều có trà chiều, Chương Như ăn xong trên tầng năm rồi xuống tầng ba, thấy team Hành chính đang đau đầu lo chuẩn bị sự kiện tiệc cuối năm.
Cái kiểu đau đầu này Chương Như quá hiểu rồi, trong năm có biết bao nhiêu là sự kiện, lúc nào cũng phải nghĩ ra ý tưởng mới, người lanh trí đến mấy cũng có lúc cạn ý tưởng.
Ngồi ở dưới một lúc, Chương Như thấy cấp trên cũ của mình xuất hiện bèn cất tiếng chào: “Chị Quách Tuệ!” Rồi nhìn thằng bé đằng sau: “Hạo Tử đấy à?”
“Chị Chương Như…” Thằng nhóc từng kéo váy đi theo mông cô hồi trước giờ đã cao hơn chút nhưng giọng vẫn dẻo quẹo như xưa. Chương Như hay gọi cậu bé là “gián con” mà cậu bé lại bám cô như gián thật.
Chương Như dẫn Hạo Tử lên tầng trên chơi, tiện thể giới thiệu với đồng nghiệp: “Đây là con trai của chị Quách quản lý phòng Hành chính, tên là Hạo Tử.” Nói xong dặn nó ngồi yên một chỗ rồi bê đồ tới gõ cửa văn phòng Diệp Ấn Dương: “Sếp Diệp ơi, tới giờ tea break rồi nè.”
Thật ra Diệp Ấn Dương không có thói quen uống trà chiều nhưng vẫn bị cô nhiệt tình dúi vào tay một ly trà chanh cùng một hộp bánh: “Sếp bổ sung năng lượng đi ạ, sống lâu mới cống hiến lâu dài được, đâu ai chết vì nghỉ ngơi một lát bao giờ.”
Chương Như mang nét dí dỏm đặc trưng của người Quảng Đông, mở miệng toàn những câu nửa thật nửa đùa như lời thoại trong phim truyền hình. Diệp Ấn Dương nhìn đồ ăn trên bàn rồi đáp: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Đôi mắt cô khẽ cong, giọng điệu vừa có ý trêu trọc vừa biết giữ chừng mực, nói xong liền quay người rời đi không ở lại thêm.
Bây giờ Hạo Tử ngoan hơn nhiều, Chương Như bật phim hoạt hình cho nó xem, chọn trúng bộ phim Quân Đoàn Ếch Xanh, cậu bé chỉ vào chú ếch xanh rồi hỏi ếch này bị cường tuyến giáp phải không, Chương Như nghe mà chỉ biết câm nín: “Em nghe ai nói vậy?”
“Bác sĩ trong viện nhà em nói vậy ạ, bị cường tuyến giáp thì mắt mới to và lồi như thế.”
Chương Như trừng mắt còn lớn hơn cả chú ếch xanh kia: “Nói linh ta linh tinh.” Nhưng vẫn bất đắc dĩ tìm bộ phim khác tên là Gấu đến rồi cho cậu nhóc: “Nè, cho em xem cái này cho trọc đầu luôn.” Trên màn hình, anh chàng đầu trọc bị gấu rượt chạy té khói, trông vừa ngốc vừa tội.
Hạo Tử đeo tai nghe, thỉnh thoảng lại hút một ngụm trà chanh xem đến là say mê. Một lúc sau cậu bé đột nhiên nói: “Chị Chương Như ơi, cái chú ngồi trong kia đang nhìn chị kìa.”
“Chú nào?” Chương Như ngẩng lên nhìn quanh. Hạo Tử chỉ về phía trước, chính là văn phòng của Diệp Ấn Dương, nhưng khi cô nhìn qua thì chỉ thấy anh đang cầm điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc như thể hoàn toàn tập trung vào công việc.
Cô nghi thằng bé này nhìn nhầm, định hỏi lại thì Hạo Tử mải mê coi phim chẳng buồn trả lời cô nữa.
May là đứa nhóc này khá ngoan và yên tĩnh, không quấy phá. Chương Như để nó ngồi một bên, lấy son ra dặm lại rồi tiếp tục cúi đầu làm việc.
Đến gần giờ tan tầm, Hạo Tử kéo áo cô: “Chị Chương Như, người trong kia là ai vậy?”
“Là sếp bọn chị.”
“Ồ, thế sao chị cứ nhìn chú ấy hoài vậy?”
Chương Như vội vàng phủ nhận: “Chị đâu có nhìn anh ấy.” Chỉ là chỗ ngồi của cô ở ngay đối diện văn phòng anh thôi mà.
“Có mà, chị cứ lén nhìn suốt.” Đôi khi trẻ con trung thực đến mức không cần mạng của người lớn luôn. May mà Chương Như không có dây thần kinh xấu hổ, thậm chí cô còn lợi dụng “máy theo dõi mini” này: “Thế em giúp chị quan sát kỹ xem anh ấy có nhìn lại chị không, nếu có thì nhìn mấy lần nhé.”
“Dạ, để em đếm cho.” Hạo Tử nghiêm túc gật đầu.
Nhưng chẳng bao lâu sau Diệp Ấn Dương đã đi ra ngoài, bên trong chỉ còn lại khung cửa kính sạch bóng.
Chương Như ngồi nhớ lại câu “chú kia nhìn chị kìa” cậu nhóc nói vừa nãy, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Mặc dù không biết rốt cuộc Diệp Ấn Dương đã nghĩ thông hay cuối cùng cũng chịu đầu hàng, nhưng tình hình hiện tại quả thật chẳng khác nào trời quang mây tạnh, cỏ non mọc lại. Chương Như đắc chí, cảm giác dưới chân là đám mây bồng bềnh còn bản thân lúc nào cũng có thể bay lên vậy.
Cô cảm thấy Diệp Ấn Dương cũng tinh mắt phết, biết rằng bỏ lỡ cô là điều đáng tiếc cỡ nào, dù sao thì người đẹp như cô không thiếu nhưng vừa đẹp vừa thú vị thì không nhiều, mà vừa thú vị vừa có khí chất như cô lại càng hiếm. Vậy nên bây giờ cô chỉ cần chờ, chờ anh chủ động lại lần nữa rồi cô sẽ phối hợp. Sau đó ư? Một phát ăn ngay chứ sao.
Dĩ nhiên chuyện tốt như thế Chương Như sẽ chẳng bao giờ hé răng với ai.
Ban ngày cô vẫn làm việc cẩn thận nghiêm túc như thường, còn tối về thì ngóng dài cổ, chờ Diệp Ấn Dương tự ship mình đến tận nơi, vậy mà cứ thế chờ đến tận cuối năm Dương lịch.
Hôm trước kỳ nghỉ, sau khi họp xong, Vệ Tiểu Ba hỏi: “Nghỉ lễ A Như định đi chơi đâu không?”
“Bọn em có buổi họp lớp, ở ngay Quảng Châu thôi.” Chương Như bâng quơ đáp rồi giả vờ quay đầu, làm bộ làm tịch hỏi Diệp Ấn Dương: “Sếp Diệp có về Bắc Kinh không ạ?”
Diệp Ấn Dương vốn là người lịch thiệp, dù đang có tin đồn sắp được thăng chức lên VP, anh vẫn không có chút dáng vẻ quan liêu nào, nói chuyện lúc nào cũng nhìn thẳng người đối diện: “Năm nay tôi không về.”
“Ồ, thế là ăn Tết Dương ở Quảng Châu ạ.” Chương Như đứng dậy cười: “Trùng hợp ghê, em cũng ăn Tết ở Quảng Châu.” Nói xong ôm laptop đi thẳng, làm bộ chỉ thuận miệng nói chứ chẳng có chút ám chỉ nào.
Cuối năm bận rộn, cô hiểu mà.
Ngày nghỉ Tết Dương lịch vừa vặn rơi vào thứ Bảy, hôm nay Chương Như đặc biệt trang điểm kỹ, chọn một chiếc áo khoác da oversize phối với quần tất đen, soi gương thấy mình vừa gợi cảm vừa ngầu lòi, quả nhiên đến khách sạn liền có mấy bạn học lao tới khen: “Trời ơi A Như hôm nay xinh thế!”
“Xinh gì đâu, hôm nay lạnh quá, tái mét hết rồi nè.” Chương Như đi vòng quanh phòng bao như con bướm bay lượn, uống được hai ly rượu thì bị Giai Giai huých vai: “Ê nhìn kìa, bạn trai cũ của mày tới rồi.”
Chương Như liếc qua một giây rồi cúi đầu nói nhỏ với Giai Giai mấy câu, tiện tay vén tóc đi thẳng ra nhà vệ sinh.
Tránh người ta không phải vì ngại mà vì thật sự không muốn gặp, gặp lại mất hứng.
Thảm khách sạn khá dày, bước đi không phát ra tiếng động. Ra khỏi WC, Chương Như thấy ban công có view đẹp nên định đi qua chụp tấm ảnh, vừa xoay người liền chạm mắt với Diệp Ấn Dương.
“Sếp Diệp?” Chương Như ngạc nhiên thật sự: “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi đến bàn công chuyện.” Anh hỏi ngược lại: “Em họp lớp ở đây à?”
Chương Như gật đầu, miệng đáp nhưng tâm trí đã bay đi nơi khác, chẳng lẽ anh thấy định vị cô đăng trên WeChat nên mới tìm đến?
Thật ra khi con người đang quá tự tin và tràn trề hy vọng, họ luôn có thể tìm ra lý do hợp tình hợp lý cho mọi sự trùng hợp. Chương Như cắn môi, mượn cớ có người đi ngang lặng lẽ dịch người sang góc bên cạnh: “Mai sếp có kế hoạch gì không ạ?”
“Mai tôi đưa người nhà đi uống trà.”
“Ngày kia ạ?”
“Ngày kia bạn tôi khai trương bệnh viện thú cưng.”
“Vậy… tối nay thì sao ạ?” Chương Như nhìn anh không chớp mắt, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cô hơi bước tới một bước, đầu ngón tay vươn ra: “Nếu tối nay anh chưa có hẹn, vậy có muốn qua nhà em không? Nhà em còn ít trà mới, có thể cùng thử…” Giọng Chương Như kéo dài mềm mại như tơ, nhưng còn chưa dứt câu cô đã nghe tiếng giày cao gót vang lên: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Một giọng nữ xa lạ vang lên từ phía sau, Chương Như quay lại, đối phương là một cô gái cao ráo xinh đẹp, đang mỉm cười chào Diệp Ấn Dương: “Sao anh lại đứng đây?”
Chương Như giật mình khựng người như bị điện giật, vội lùi ra sau một bước.
Diệp Ấn Dương liếc cô một cái: “Vị này là tổng giám đốc Giang.” Rồi giới thiệu cô với đối phương: “Đây là đồng nghiệp của tôi, Chương Như.”
“Chào cô.” Người đẹp mỉm cười chào Chương Như, còn lịch sự bắt tay với cô: “Tôi là Giang Hân.”
“Chào tổng giám đốc Giang, tôi là Chương Như.” Thật ra Chương Như mở miệng mà vẫn không biết mình đang nói gì, một giây đó chỉ cảm nhận rõ cảm giác muốn chui xuống đất trốn vì quê quá trời quê. Cô nhận ra Giang Hân, chính là phía đại lý lớn từng gặp ở phòng Kinh doanh. Giờ cô mới hiểu ra, đây chính là đối tượng xem mắt Chủ tịch định giới thiệu cho Diệp Ấn Dương.
Vậy tức là… hôm nay người ta đến để đi xem mắt.
Nếu không phải da mặt đủ dày, chắc Chương Như đã quê đến nỗi bỏ chạy luôn cho rồi, cô khẽ phủi vạt áo, nói: “Vậy hai người cứ nói chuyện nhé, em đi trước.” Nói xong xoay người rút lui cực kỳ tự nhiên.
Chỉ là vừa rời đi vừa cảm thấy rối bời, với tính cách của Diệp Ấn Dương, anh mà lại tán tỉnh cấp dưới trong lúc đi xem mắt sao? Không thể, nếu không xem mắt khéo anh còn chẳng buồn tán ai nữa là!
Chẳng lẽ do cô nghĩ nhiều, vốn dĩ người ta chẳng có ý định đó?
Chương Như cảm giác như vừa uống liền nửa thùng rượu, đầu óc quay cuồng, vừa quay lưng suýt thì vấp vào mép thảm, may mà chưa ngã. Xui rủi thế nào lại chạm mặt kẻ mà cô không muốn gặp nhất – Hoàng Gia Đào, bạn trai cũ của cô.
“Không sao chứ?” Hoàng Gia Đào bước tới hỏi với vẻ quan tâm: “Sao mà đi đứng chẳng nhìn đường tí gì vậy?”
Chương Như chẳng buồn đáp, định lách qua thì nghe anh ta nói một câu đầy ẩn ý: “Anh còn tưởng em không tới.”
“Hình như người không nên tới là anh mới phải?” Chương Như nhướng mày, sớm biết anh ta đến cô đã viện cớ bị cảm cho xong. Đúng là chán chết, phí thời gian của cô.
Cô vẫn luôn nói chuyện sắc sảo như vậy, Hoàng Gia Đào thở dài: “Em tránh anh làm gì, anh có phải ma đâu.” Nói rồi theo thói quen đưa tay chặn cô lại. Hành động này khiến Chương Như sôi máu, lùi hẳn về sau nửa mét như tránh dịch: “Anh tránh ra được không vậy?”
Hôm nay cô mặc khoác da đen, tóc nhuộm đen, sắc mặt lạnh đến nỗi không ai dám lại gần. Hoàng Gia Đào bị tổn thương vì thái độ ấy: “Nói chuyện vài câu thôi mà, dù sao cũng là bạn học cũ.”
Chương Như trừng mắt: “Thật sự không tránh ra đúng không?”
Hoàng Gia Đào hiểu tính cô, nghiến răng nói: “Không! Em đánh anh cũng được, đánh xong cho anh nói hai câu, chỉ hai phút thôi.”
“Đồ điên!” Chương Như hùng hổ chửi thề, cúi xuống toan cởi giày định ném, nhưng tay vừa chạm gót thì chợt có người giữ tay cô lại từ phía sau: “Lại định đánh nhau à?” Quay đầu thấy Diệp Ấn Dương, Chương Như hơi bất ngờ: “Sao anh lại tới đây?” Nhưng cũng không rảnh quản anh: “Anh chờ một chút, để em đánh tên này liệt giường đã.”
Diệp Ấn Dương sao có thể để cô động thủ: “Có gì thì nói chuyện, đừng đánh nhau.”
“Em không đánh nhau, anh ta không dám đánh trả đâu.” Chương Như cãi cùn, vẫn muốn cởi giày đập tên kia một trận nhưng tay phải bị anh giữ chặt không buông, cô cúi xuống định tháo chiếc bên kia, lần này Diệp Ấn Dương gần như ôm ngang người cô để giữ cô lại: “Chương Như, bình tĩnh.”
Nhìn cảnh hai người giằng co, ánh mắt Hoàng Gia Đào dần tối lại: “Hóa ra em với anh ta…?”
“Điên à, đây là sếp của tôi!” Chương Như tức tối chửi ầm lên rồi quay đầu chỉ về phía Giang Hân: “Không thấy người ta có bạn gái sao? Anh bị mù à!” Cô vừa xấu hổ vừa tức, tiện tay vung chiếc giày ném thẳng vào người Hoàng Gia Đào: “Đừng có làm xấu mặt tôi ở đây, cút đi!”
Cũng may Giai Giai kịp thời chạy đến: “Má ơi bảo sao mày đi lâu thế!” Đúng là chị em, đến lúc cần là lập tức có mặt đứng về phía Chương Như ngay. Cô nàng cũng không ngại chửi thẳng mặt Hoàng Gia Đào: “Này, bây giờ cậu tồi cỡ này rồi cơ à? Sắp kết hôn đến nơi mà vẫn còn đeo bám người ta? Cút ngay, nếu không tôi gọi cho bạn gái cậu cắt xừ cái của nợ kia đi bây giờ!”
Bị chửi hội đồng, Hoàng Gia Đào chỉ biết phủi bụi trên người rồi cúi xuống nhặt chiếc giày của Chương Như. Diệp Ấn Dương bước lên nhận lấy, không để anh ta tới gần cô.
Hai người đàn ông nhìn nhau vài giây, Hoàng Gia Đào nhìn Chương Như một cái rồi mới quay lưng bỏ đi.
Diệp Ấn Dương đặt chiếc giày xuống trước mặt Chương Như, Chương Như thấy hôm nay thật xui tận mạng, vừa nãy thì tự mình đa tình bây giờ lại đánh nhau ngay trước mặt sếp. Cô thở dài nói câu cảm ơn rồi kéo tay Giai Giai: “Đi thôi, chúng ta quay về.”
“Em uống rượu à?” Diệp Ấn Dương hỏi cô: “Uống rồi thì về kiểu gì?”
“Em chưa uống, lát có thể lái được.” Thực ra là uống rồi nhưng Giai Giai biết cô bây giờ chẳng muốn đối mặt với anh nên nhanh tay đeo túi cho cô rồi kéo đi luôn.
Hai người sánh vai rời đi như một cặp song sinh, từ đằng sau vẫn còn thấy lửa giận bốc lên phừng phừng, vừa đi vừa lầm bầm mắng người. Đôi môi màu đỏ rực của Chương Như quay về phía Giai Giai, miệng mắng mỏ không ngừng, đến nỗi xa như thế còn loáng thoáng nghe được vài câu, có khi nước miếng cũng sắp phun vào mặt đối phương rồi cũng nên.
Diệp Ấn Dương đứng nguyên tại chỗ một lúc, lát sau Giang Hân đi đến, giọng điệu pha chút trêu chọc: “Đồng nghiệp cơ á?” Lúc ở ban công, cô ấy rõ ràng nhìn thấy ngón tay Chương Như mập mờ móc vào túi áo anh, nhất thời cảm thấy hứng thú: “Hóa ra tổng giám đốc Diệp cũng biết nói dối.”
***
Một ngày cực kỳ xui xẻo, vừa về đến nhà, Chương Như lập tức xoá luôn WeChat của Hoàng Gia Đào.
Cô tức muốn chết, hận không thể gọi cho Chương Tuyết Dương nhờ anh đánh gã ta một trận, nhưng lại sợ bị anh mắng ngược, đành vò đầu bứt tai một hồi, cuối cùng tức đến nỗi ngủ quên luôn.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô nhận được cuộc gọi của Văn Hoà rủ đi đánh cầu lông: “Chị Như, giáo viên cầu lông em tìm được hôm trước ấy, anh ấy nói hôm nay có thể dạy được hai người.”
Chương Như lái xe đến nơi, tò mò không biết tại sao tự nhiên Văn Hoà lại muốn chơi cầu lông, Văn Hoà đáp: “Có một khách hàng thích chơi môn này, em học để tiện chơi với họ.”
“À… ra vậy.” Chương Như cảm thán, làm nghề sales thật không dễ dàng, đến sở thích của khách hàng cũng phải học theo: “Thế nếu khách thích chạy mô tô thì sao?” Cô hỏi.
Văn Hòa đáp: “Thì em sẽ đi học lái mô tô!” Nghĩ một lúc rồi bật cười: “Nhưng chắc phải đợi em gom đủ tiền mua xe đã.”
Thấy Văn Hoà kiên định như thế, ban đầu Chương Như còn cảm thấy việc học như thế này hơi tốn kém, nhưng nghĩ lại thì học được cũng tốt cho mình, chẳng thể nói hoàn toàn là vì khách hàng: “Học nhiều còn hơn ngồi không, ba chị từng nói vậy đấy.”
Văn Hoà gật đầu: “Sếp bọn em cũng dạy vậy á.” Học gì đi nữa thì vẫn là đầu tư cho công việc, đầu tư cho cả bản thân.
Nói thì nói thế nhưng đến khi hỏi học phí của huấn luyện viên, Chương Như vẫn thầm cảm thấy Văn Hoà quả là quyết đoán, thật dám chi tiền.
Cô gái từng xem tình yêu là trên hết giờ đã trưởng thành rồi, Chương Như thật lòng khen cô ấy: “Sau này chắc chắn em sẽ làm nên chuyện lớn!” Thậm chí còn khích lệ: “Có khi còn giỏi hơn cả Chu Minh Sơ ấy chứ, tương lai em làm sếp của anh ta luôn cho chị!”
Văn Hoà chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, nhưng nghe Chương Như nói thế, tự dưng cô nàng lại mơ mộng một ngày nào đó có thể “cưỡi lên đầu” Chu Minh Sơ.
Hai người cười cười nói nói, Văn Hoà còn bắt chước vẻ mặt nghiêm khắc của Chu Minh Sơ, nói bằng giọng châm chọc: “Chu Minh Sơ, cậu có bị ngốc không ? Người ta nhờ đón con thì cậu đi đón thật, cậu làm sale hay làm bảo mẫu? Cậu tưởng hễ có mặt bất cứ lúc nào thì người ta sẽ nghĩ cậu chuyên nghiệp hả? Không được người ta tôn trọng thì làm sao chốt được đơn! Không hiểu được điều này thì tốt nhất đổi nghề đi!”
Rồi lại đổi sang giọng dạy dỗ: “Tiểu Chu này, cậu quay video ‘unbox túi’ xem trong túi cậu có gì cho phòng Marketing đi, đừng suốt ngày mặt mày như đưa đám thế. Làm sale phải hòa đồng với mọi người, hiểu chưa?”
Chương Như nghe nói Chu Minh Sơ từng từ chối quay video kiểu đó, cũng tò mò hỏi: “Thế trong túi xách của anh ta có gì mà giấu ghê vậy?”
“Chắc là vết son môi của phụ nữ chứ gì.” Văn Hoà cả gan đoán, nhưng đoán xong vẫn hèn hèn rụt cổ lại: “Em đùa thôi.”
Hai người ngồi bên sân nghỉ một lúc, sau đó quay lại đánh thêm vài hiệp nữa. Kết thúc buổi tập, họ cùng nhau đi ăn một bữa.
Người vô tâm vô phổi như Chương Như chẳng mấy chốc đã quên chuyện xấu hổ đêm hôm trước.
Đến sau kỳ nghỉ Tết Dương lịch, khi lại tình cờ gặp Diệp Ấn Dương ở bãi đậu xe, cô vẫn chào anh như không có chuyện gì.
Năm nay Tết Nguyên Đán đến nhanh, hơn nữa ngành Y tế vốn nghỉ sớm hơn các ngành khác cho nên ai cũng bị cuốn vào khối công việc chồng chất trước kỳ nghỉ.
Vì sắp có buổi liên hoan cuối năm, Chương Như bị phòng Hành chính giao thêm nhiệm vụ đứng ra hỏi ý kiến mọi người: “Có ai muốn đăng ký biểu diễn tiết mục nào không? Phục trang, đạo cụ công ty bao hết, còn có thưởng tham gia nữa.”
Đưa mắt nhìn khắp phòng họp một lượt, thấy mọi người chỉ thì thầm bàn tán mà chẳng có ai lên tiếng, Chương Như biết mọi người ngại, bèn bổ sung: “Mọi người đừng ngại, tranh thủ làm thịt công ty đi chứ! Biết đâu phòng mình diễn hay lại đoạt giải nhất, nở mày nở mặt biết bao.”
Diệp Ấn Dương ngồi ở vị trí chủ vị suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không cần vội, chuyện này có thể bàn riêng sau, ai có hứng thú thì đăng ký thử xem.”
“Vâng ạ.” Anh vừa mở miệng, Chương Như không tiện tiếp tục đề tài này nữa, chỉ cười gượng hai tiếng: “Cái này không bắt buộc đâu, chỉ là tôi thấy… náo nhiệt chút cũng vui mà.” Phòng Thu mua vốn nổi tiếng là lạnh như băng, hiếm khi chịu tham gia mấy hoạt động kiểu này, thậm chí còn khó kéo lên sân khấu hơn cả phòng Tài vụ. Nhưng Chương Như nghĩ đã làm chung công ty thì chúng ta vẫn nên cởi mở, hoạt động nội bộ cũng là dịp để gắn kết mà.
“Chị Như hát hay, hay là lên hát một bài đi?” Lâm Thông đột nhiên đề nghị.
Thật ra Chương Như cảm thấy không có vấn đề gì, “Nhưng tôi hát một mình á?”
“Có thể tìm ai đó hát song ca, ví dụ như… quản lý Đinh thì sao?”
“Hát bài gì?” Phùng Thiền hỏi.
Lâm Thông giả bộ trầm ngâm: “Lâu đài tình ái chẳng hạn?” Nói xong cả phòng im lặng như tờ, rồi có người cười phá lên, có người lại cười gượng gạo.
Bên dưới bàn, Chương Như sút mạnh một phát vào chân cậu ta, Lâm Thông vội vàng nghiêm túc lại: “Tôi nhớ là Sử Cầm biết nhảy, hai người có thể cùng nhau biểu diễn một tiết mục cho mọi người thấy người đẹp của phòng Thu mua chúng ta tài giỏi cỡ nào.”
Chương Như và Sử Cầm mắt to trừng mắt nhỏ, tan họp, Chương Như đi tìm cô ta: “Cô biết nhảy à?”
“Cũng không giỏi lắm đâu…” Sử Cầm ấp úng đáp, có vẻ không mặn mà cho lắm. Đúng lúc Mạc Sư thái từ phòng kế bên đi ngang qua, chị cười nói: “Sếp Diệp vừa bảo phòng nào tham gia biểu diễn sẽ được thưởng thêm đấy.”
Chương Như lập tức quay sang nhìn Sử Cầm: “Có tiền mà không kiếm, cô có bị ngốc không vậy?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Sử Cầm bị chọc tức, trừng mắt lườm cô một cái: “Cô mới ngốc ấy!” Nói rồi giả vờ có việc, đứng dậy đi luôn.
Chương Như quay trở về vị trí của mình, sau đó tìm được một video gửi qua cho Sử Cầm: [Tôi sẽ hát bài này.]
Chưa đầy mười phút sau, Sử Cầm trả lời: [Tôi không nhảy bài này đâu, quê chết!]
Chương Như ngả người ra ghế: [Thế cô chọn đi, tôi hát gì cũng được.]
Bên kia hiển thị “đang nhập…” rất lâu, cuối cùng Sử Cầm mới nhắn lại: [Một mình tôi không nhảy được.]
Chương Như nhướn mày: [Thì gọi thêm vài người nữa! Để tôi rủ Phùng Thiền với Tư Tư!] Toàn là người trẻ vừa có năng khiếu vừa có nhan sắc, tại sao không lên sân khấu biểu diễn thử xem!
Sử Cầm lại nhắn: [Tôi biết nhảy chứ không biết biên đạo.]
Cái này dễ mà: [Thuê biên đạo dạy!] Tiền có phải để trưng đâu.
Sau hai ngày chạy ngược xuôi, Chương Như lo phần nhân sự, Sử Cầm lo thuê biên đạo và chọn bài, cuối cùng còn kéo thêm cả phòng Tài vụ – cái phòng vốn chẳng bao giờ chịu ra mặt tham gia cùng. Hai bên hợp sức, vừa đủ cho ra một tiết mục để giao nộp cho Hành chính để khỏi bị chê năm nào cũng ngồi dưới cổ vũ.
Nhưng thời gian bắt đầu eo hẹp, ngoài việc tập tiết mục, Chương Như còn bị dồn một đống báo cáo cuối năm, kế hoạch rồi cả đánh giá hiệu suất… bận đến nỗi suýt quên mất chuyện xấu hổ với Diệp Ấn Dương.
Chỉ là cũng có đôi chuyện thương tâm, thỉnh thoảng đi tắm mát xa ngực, cô cảm giác hình như ngực nhỏ đi rồi. Hoảng hết cả hồn, Chương Như chạy ra soi gương kỹ hơn, cuối cùng nghiêm túc quyết định từ giờ trở đi nhất định phải uống sinh tố đu đủ mỗi ngày!
Sáng hôm sau cô còn đi đường vòng để mua, đến công ty suýt thì muộn. Trùng hợp sao Đinh Khải Thuỵ cũng vừa tới, hôm nay chưa kịp mua cà phê.
“Tôi có rồi.” Chương Như giơ cốc sinh tố đu đủ ra: “Ngon lắm đấy, cậu thử uống xem. Tôi thấy còn ngon hơn cả cà phê ấy, sau này tôi cai cà phê luôn.”
“Cảm ơn.” Đinh Khải Thuỵ giơ tay nhận lấy, có vẻ như lần đầu tiên thấy món này.
Trong thang máy chỉ có hai người, Chương Như hỏi bâng quơ: “Quản lý Đinh có bạn gái chưa?”
“Chưa.” Mặt Đinh Khải Thuỵ đỏ lựng, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt cô, có vẻ hơi lúng túng.
“Thế có cần tôi giới thiệu cho không? Tôi có nhiều bạn lắm, trong ngoài tỉnh đều có.” Chương Như có lòng giới thiệu, lúc quay sang nhìn cậu ta khóe môi hơi cong lên.
“Tạm thời không cần đâu… cảm ơn.” Đinh Khải Thuỵ cười gượng, kiểu người này thuần khiết quá khiến Chương Như cũng thấy hơi ái ngại. May mà thang máy kịp thời mở ra, hai người bước ra cùng lúc, cùng mang đồ đi họp rồi cùng nhau xuất hiện trước bao cặp mắt hóng hớt.
Ngay cả Lâm Thông cũng phải nhắn riêng cho cô: [Đừng bảo chị với anh Đinh là thật nhé?]
Diệp Ấn Dương bắt đầu phát biểu, Chương Như mặt không đổi sắc khóa màn hình, coi như không thấy tin nhắn.
Còn một tuần nữa là đến Year End Party, xong là nghỉ Tết. Hôm nay họp hơi lâu, họp team lớn xong còn họp team nhỏ với ban quản lý.
Giữa lúc chuyển ca, Diệp Ấn Dương có điện thoại, anh bảo mọi người nghỉ năm phút rồi ra ngoài nghe máy.
Chương Như thấy hơi mệt, vừa ngồi nghỉ vừa hút một ngụm sinh tố đu đủ. Vệ Tiểu Ba chợt ho nhẹ: “Hôm nay A Như đến hơi trễ đấy nha.”
“Vầng, nay em dậy muộn.” Chương Như vừa uống vừa đáp, lại nghe thấy Vệ Tiểu Ba hỏi: “Em với Tiểu Đinh đi chung tới đây à?”
“Gặp nhau trong thang máy thôi.” Chương Như cắn ống hút nhìn anh ta: “Có chuyện gì sao anh Ba?”
“Không sao.” Vệ Tiểu Ba nói vậy nhưng mắt lại dừng trên cốc sinh tố đu đủ của cô: “Cái này Tiểu Đinh mua hả? Anh thấy bàn cậu ta cũng có một ly giống hệt.”
Chương Như ngẩn ra mấy giây mới phản ứng lại: “Ý anh Ba là sao? Anh đang ám chỉ gì à?”
Cô vẫn luôn thẳng thắn như vậy, ngược lại khiến Vệ Tiểu Ba trở nên lúng túng, nhất là khi Diệp Ấn Dương vừa mới quay lại, anh ta có cảm giác tiến thoái lưỡng nan, đành nói tiếp: “Không có gì, chỉ là anh thấy hình như dạo này em với Tiểu Đinh… khá thân thì phải?”
Chương Như đâu ngốc: “Làm gì có, bọn em chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi. Em sẽ không bao giờ dính dáng đến mấy chuyện yêu đương trong công ty đâu, ok?”
“À à anh đâu có nói em yêu đương trong công ty đâu.” Cảm giác bị Diệp Ấn Dương nhìn chăm chú, hai bên thái dương Vệ Tiểu Ba nhảy giật, anh ta chỉ nói vu vơ thôi, thực ra cũng định nhắc khéo, dù sao thì Đinh Khải Thuỵ thích Chương Như là chuyện mà ai cũng biết, mà anh ta lại sợ cả hai vì vậy mà ảnh hưởng đến công việc. Giờ chỉ mong kết thúc chủ đề nhanh nhất có thể: “Không có gì là tốt rồi, haha, anh chỉ nhắc nhở chút thôi chứ vẫn tin em biết chừng mực mà.”
“Nhắc nhở nghĩa là nghi ngờ rồi.” Chương Như lập luận rành rọt: “Yêu đương chốn công sở đến chó còn chẳng thèm ý! Em mà tìm người yêu thì sẽ tự tìm bên ngoài, người theo đuổi em xếp hàng dài dằng dặc đếm không xuể kia kìa.” Nhàm chán thật chứ.
“Thật sao? Anh cũng nghĩ thế.” Vệ Tiểu Ba hối hận đến xanh cả ruột, liếc nhìn sắc mặt chẳng mấy tốt đẹp của Diệp Ấn Dương, trong lòng chỉ muốn tự vả mình một cái, tự dưng lo chuyện bao đồng làm gì không biết!
Editor có lời muốn nói:
Mấy chương nữa là sếp Diệp vào tròng rồi nè =))) Cái bài Lâu đài tình ái là editor biên cho hợp với người Việt mình á :v
Văn Hoà cố lên, có khi sắp được “cưỡi lên đầu” ông sếp nhà mình rồi đấy =)))