“Anh có thích ai không?”
Là một người đã quen nhìn sắc mặt cấp trên để đoán ý, buổi họp hôm đó đối với Vệ Tiểu Ba chẳng khác nào tra tấn.
Anh ta ngẩng lên thấy Diệp Ấn Dương mặt không chút biểu cảm, nhìn xuống lại thấy Chương Như cứ mím chặt môi, bầu không khí nặng nề âm u khó tả. Chờ mãi mới họp xong, Vệ Tiểu Ba bị Diệp Ấn Dương giữ lại để bàn về hội nghị các nhà cung ứng, bàn xong anh hỏi: “Lô hàng K1 lại có vấn đề à?”
“Vâng ạ, có một đợt độ sáng của đèn tuýp không đạt, nhưng bên họ nói hiện tại không có ai rảnh để kiểm tra, hỏi xem bên mình có thể giúp họ chọn lọc lại được không.”
Diệp Ấn Dương tỏ thái độ: “Bên mình có thể lọc giúp nhưng phí công phải nhân ba, không thì trả nguyên lô về.”
“Rõ ạ.” Vệ Tiểu Ba không dám nói thêm, liếc nhìn nét mặt của anh rồi rón rén rời khỏi phòng họp.
Đến giờ ăn trưa, anh ta bưng khay cơm qua tìm Chương Như, vòng vo vài câu rồi dè dặt nói: “A Như à, mấy lời sáng nay anh chỉ lỡ miệng thôi, em đừng để bụng nhé…”
“Không sao đâu anh Ba, em quên rồi.” Chương Như vốn không phải người hay để tâm, cãi nhau xong là thôi, sau đó vẫn nói cười bình thường. Ăn xong bữa ấy, Vệ Tiểu Ba mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Chương Như thấy anh ta trông hơi tội, bản thân cũng lặng lẽ thở dài, thật ra làm quản lý không nên sợ mất lòng người khác, nếu sợ sẽ bị nhân viên nắm thóp, nhẹ thì bị qua mặt, nặng thì bị lợi dụng… Anh trai cô từng nói làm quản lý là một công việc cực khổ, không có chuyện lúc nào cũng có thể làm vừa lòng thiên hạ.
Điện thoại rung lên, tin nhắn của Sử Cầm chỉ vỏn vẹn hai chữ: [Đi tập.]
Cô nhắn lại: [Đợi chút.] Hôm nay ăn no quá, Chương Như còn ợ một cái.
Buổi tập luyện diễn ra ở tòa nhà đào tạo, bài bọn họ chọn có tên là “Phản ứng dây chuyền” của Lâm San San. Hôm nay Chương Như hơi mất tập trung, bị Sử Cầm trừng mắt mấy lần: “Cô nghĩ ngợi gì thế?”
(*) “Phản ứng dây chuyển” – Lâm San San thực chất là bài Cherry Cherry Lady ver HongKong =)))
“Tôi còn chưa tiêu hóa xong.” Chương Như vừa xoa ngực vừa than: “Nghỉ ngơi xíu đi, hôm nay ăn no quá.”
Cả nhóm ngồi nghỉ bên cửa sổ, Chương Như quay đầu với tay lấy chai nước, mắt liếc thấy trên màn hình điện thoại của Sử Cầm là avatar WeChat của Da Đen.
Hình như Sử Cầm cũng nhận ra, cuống quýt trượt màn hình về giao diện chính, bốn mắt chạm nhau, bầu không khí thoáng chút ngượng ngùng.
Chương Như hơi hất cằm về phía cô ta: “Khăn giấy.”
Sử Cầm đảo mắt sang bên cạnh rồi đưa hộp giấy qua. Chương Như nhận lấy, chỉ cảm ơn chứ không hỏi thêm gì.
Có lẽ vì chột dạ, sau đó lúc tập lại, Sử Cầm không còn cãi nhau với cô như mọi khi.
Nhưng Chương Như thì hơi tò mò, tối về hỏi Giai Giai: “Mày thấy Da Đen thế nào?”
“Lương Quảng Liệt á?” Giai Giai suy ngẫm một lúc: “Cũng ổn mà, trông khỏe mạnh, nhìn là biết đáng tin, kiểu đàn ông dễ mang lại cảm giác an toàn. Sao, không ăn cỏ gần nhà nữa đổi sang cỏ đầu hẻm à?”
Chương Như mắng cô nàng thần kinh rồi tiện thể hỏi: “Tết này mày về đâu ăn Tết?”
“Ở Quảng Châu chứ đâu.”
“Không đi Bắc Kinh à?”
“Tao lên đấy làm gì, triều cống chắc?” Giai Giai nhăn mặt: “Giờ Bắc Kinh lạnh điên, làm gì, mày muốn đi à?”
“Tao đi làm gì?” Chương Như nói chuyện câu được câu chăng với Giai Giai rồi mỉm cười cúp máy.
***
Buổi tổng duyệt trước ngày diễn ra Year End Party, Chương Như lên sân khấu với full makeup, ở Quảng Đông không thể thiếu makeup phong cách: tóc uốn xoăn kiểu retro, váy cổ yếm màu xanh lá chuẩn phong cách Hồng Kông vừa gợi cảm vừa cổ điển. Tổng duyệt xong, Chương Như qua hội trường bên cạnh, nơi đang diễn ra hội nghị các nhà cung ứng của E-Health.
Chương Như rón rén bước vào từ phía sau, vừa trông thấy cô, Lâm Thông liền huýt sáo một cái: “Đỉnh nha.” Với dáng người bốc lửa cùng đôi mắt như biết nói ấy, đàn ông nào nhìn mà chân chẳng mềm?
“Vẫn chưa xong hả?” Chương Như nhỏ giọng hỏi.
“Sắp rồi.” Đây là hội nghị chiến lược thường niên của các nhà cung cấp, không phải sân khấu biểu diễn sự kiện qua loa mà thật sự là một nơi để bàn việc. Từ kế hoạch năm tới của E-Health đến việc đàm phán trực tiếp tại chỗ, đổi mức chiết khấu lấy đơn hàng, vừa để các bên thấy công ty đang ngày càng lớn mạnh vừa khiến họ tâm phục khẩu phục mà sẵn sàng nhượng lợi nhuận.
Người chủ trì là Diệp Ấn Dương, ngay cả Chủ tịch cũng có mặt. Chương Như ngồi dưới nghe các lãnh đạo phát biểu, nhìn anh đối đáp với đại diện nhà cung cấp bằng giọng nói bình tĩnh cùng thái độ đĩnh đạc, nhớ đến trong một lần huấn luyện nội bộ anh đã nói: Một nhân viên thu mua ưu tú nhất định phải là bậc thầy về thông tin, am hiểu thị trường và nhìn xa hơn cả thị trường.
Người này quả thật rất rất giỏi.
Sau khi kết thúc hội nghị, Chương Như giúp bọn họ đưa tiễn vài nhóm nhà cung ứng, quay đầu lại liền trông thấy Diệp Ấn Dương, cô chào: “Sếp Diệp.”
“Tổng duyệt xong rồi à?”
“Rồi ạ.” Chương Như đứng lại nói chuyện với anh, mấy nhà cung ứng bên cạnh đều tò mò liếc nhìn: “Tổng giám đốc Diệp, vị này là…?”
“HRBP, phụ trách hỗ trợ bộ phận thu mua.”
“Quả là đại mỹ nhân.” Mọi người lập tức nịnh hót sôi nổi khiến lòng hư vinh của Chương Như được thỏa mãn đến cực điểm. Cô đứng cạnh Diệp Ấn Dương, cùng anh trò chuyện đôi ba câu; lúc không nói thì chỉ mỉm cười, trông vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng.
Cuối cùng hội nghị cũng kết thúc, mọi người lần lượt xuống thang máy. Đến tầng thấp hơn, có mấy người đàn ông uống rượu bước vào, lần này chẳng chờ Diệp Ấn Dương phản ứng, Chương Như đã chủ động đứng ra sau lưng anh.
Quả thực gái xinh ra ngoài rất dễ bị chú ý, gặp tình huống nguy hiểm phải tự tìm cách bảo vệ bản thân.
Hôm nay Chương Như lái xe riêng đến, cả cô và Diệp Ấn Dương đều đỗ ở tầng hầm thấp nhất nên cuối cùng chỉ còn lại hai người trong thang máy.
Khi ra khỏi thang máy, Diệp Ấn Dương gọi cô lại: “Chương Như.”
“Dạ?” Chương Như đang lục tìm chìa khóa xe, khẽ đáp một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn anh.
“Em còn nhớ tổng giám đốc Giang Hân mà em từng gặp ở khách sạn hôm đó không?”
“Nhớ ạ.”
“Cô ấy từng là đại lý bên công ty cũ của tôi, chúng tôi quen nhau từ trước đó rồi. Cô ấy không phải bạn gái tôi, hôm đó cũng không phải buổi xem mắt.”
“…À.” Đầu óc Chương Như đặc quánh như keo dán nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt anh dừng rất lâu trên mặt mình.
Câu “Tôi và cô ấy không phải đang xem mắt” ấy, Chương Như cất trong lòng cả đêm, đến nằm mơ vẫn nhớ rõ từng chữ. Sáng hôm sau thức dậy cảm giác như chưa ngủ đủ, cô đắp liền hai miếng mặt nạ cấp cứu, sau khi xác nhận lớp trang điểm hoàn hảo mới vội vã đến khách sạn.
Nếu Vương Gia Vệ sinh ra đã đeo kính râm thì Chương Như sinh ra đã cầm sẵn micro. Cô nhảy thì không giỏi nhưng hát lại là sở trường. Hôm đó khá nhiều tiết mục biểu diễn nhưng tiết mục hát nhảy của phòng Thu mua vẫn nổi bật nhất.
Ca khúc họ chọn là “Phản ứng dây chuyền”, một bản nhạc sôi động của thập niên 80. Chương Như là giọng ca chính, chỉ cần nhớ vị trí, thỉnh thoảng nắm tay đồng nghiệp nhảy phụ họa vài động tác là được.
Cô rất chịu chơi, giữa bài còn đùa một câu duyên dáng “Cho hôn một cái nào~” rồi chu môi thả một nụ hôn gió đầy phong tình khiến cả khán phòng bật cười vỗ tay rào rào.
Bài hát không dài, đoạn điệp khúc có mấy câu: “Vì anh thân độ cơ thể tăng cao, mạch đập cũng phát ra tiếng động…” Khi cô hát đến đó, ánh mắt khẽ lướt qua Diệp Ấn Dương, dường như thấy anh đang mỉm cười, ánh nhìn cũng dõi theo theo từng cử chỉ của cô khiến Chương Như có ảo giác rằng dường như anh vẫn luôn dõi theo mình.
Kết thúc tiết mục, quả nhiên phòng Thu mua đoạt giải nhất, mà khéo thay người trao giải lại chính là Diệp Ấn Dương. Chương Như đại diện lên nhận cúp, khi hai người trao nhận, đầu ngón tay khẽ chạm vào nhau chẳng ai rút về ngay.
Nửa sau buổi tiệc là thời gian dùng bữa, nhưng thực ra ít ai ngồi ăn, hầu hết đều cầm ly rượu đứng lên giao lưu.
Chương Như lại nhìn thấy Giang Hân, người đẹp bên đại lý kia, cô ấy đang uống rượu với phòng Kinh doanh, bên cạnh là Chu Minh Sơ và Vương Đông Ni. Chu Minh Sơ nhanh chóng rời đi, chỉ còn Vương Đông Ni tươi cười nịnh bợ. Trong mắt Chương Như, gã đúng kiểu nịnh trên đạp dưới, thấy ai có quyền có tiền là đeo bám, bây giờ đi theo sau Giang Hân, có vẻ như định làm cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga đây mà.
Chương Như giả vờ như không thấy, mắt nhìn thẳng cầm ly rượu đi ngang qua, thình lình nghe thấy Vương Đông Ni gọi sau lưng, cô quay đầu lại thấy Vương Đông Ni nhíu mày: “Gọi cô mà sao không phản ứng?”
“Anh gọi tôi á? Tôi không nghe thấy.”
“Tổng giám đốc Giang gọi cô mấy lần rồi đấy.” Vương Đông Ni chau mày có vẻ bất mãn, giơ mấy ngón tay lên ra hiệu: “Đây là tổng giám đốc Giang, khách hàng của công ty mình, cô qua uống với cô ấy một ly đi.”
“Xin lỗi, tôi không uống được rượu.” Chương Như từ chối, quay đầu đi đúng lúc thấy Diệp Ấn Dương đi tới, anh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Sếp Vương kêu em uống rượu với khách hàng ạ!” Cô vừa nói vừa nhìn sang Vương Đông Ni, giọng điệu có chút hờn dỗi: “Em bị dị ứng rượu mà, sáng nay còn uống kháng sinh nữa. Lỡ mà có chuyện gì sếp Vương chịu trách nhiệm nhé?”
Tất nhiên Vương Đông Ni biết cô đang nói dối, gã cười lạnh một tiếng, định lên tiếng dằn mặt thì Diệp Ấn Dương đã bước tới chắn trước mặt Chương Như: “Trùng hợp thật, vừa hay tôi cũng muốn mời tổng giám đốc Vương vài ly, à, còn cả tổng giám đốc Tiền bên Thành Thái nữa…” Nói rồi vỗ vai gã hai cái, sau đó chỉ về phía mấy khách hàng lớn phía bên kia, thuận tay kéo gã đi luôn.
Chương Như nhịn lắm mới không trợn mắt nhìn theo bóng Vương Đông Ni. Giang Hân bên cạnh bước tới, mỉm cười khen cô: “Cô hát hay lắm, trang phục cũng đẹp nữa.”
Chương Như cảm ơn, Giang Hân thấy cô vẫn còn chút bực bội bèn nói nhỏ: “Vừa nãy không phải tôi muốn mời rượu đâu, là Vương Đông Ni tự chủ trương đấy.” Cô ấy nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Thật ra tôi cũng không thích uống rượu, chỉ là thấy cô nên muốn chào một tiếng thôi.”
Chương Như gật đầu: “Tôi biết mà, mấy chuyện đó chỉ có tổng giám đốc Vương mới làm thôi. Với lại tôi nghe nói tổng giám đốc Giang rất dịu dàng, chắc chắn không bao giờ ép ai uống rượu.”
Lời cô nói khiến Giang Hân bật cười: “Nghe ai nói thế, sếp Chu của mấy người à?”
“Sếp Diệp đấy.” Chương Như nói dối mà không thèm chớp mắt: “Sếp Diệp bảo quen biết tổng giám đốc Giang từ trước đó rồi.”
Cô vừa dứt lời, Giang Hân hơi dựa người vào bàn bên cạnh, mỉm cười đáp: “Đúng là tôi và tổng giám đốc Diệp có quen biết nhau từ trước. Tôi không phải bạn gái anh ấy, có điều… Chủ tịch các cô từng bảo muốn sắp xếp cho hai chúng tôi đi xem mắt.” Cô ấy cố ý dừng một chút rồi lại nhìn sang Chương Như: “Nhưng hôm đó ở khách sạn không phải xem mắt đâu, chúng tôi tới bàn chuyện công việc thật.”
Vậy là Diệp Ấn Dương không nói dối, Chương Như nghĩ.
Cô chủ động cụng ly với Giang Hân, Giang Hân hỏi: “Hết dị ứng rồi à?”
“Phải tùy xem uống với ai.” Chương Như đáp đâu ra đấy: “Được uống với tổng giám đốc Giang là niềm vinh hạnh ba đời của tôi, có say cũng đáng.”
“Thế còn với Vương Đông Ni thì sao?”
“Với anh ta thì khỏi đi, chỉ cần nhìn thôi cũng dị ứng rồi.”
Giang Hân bật cười khanh khách, cười xong lại có chút ngẩn ngơ: “Thật ra tôi cũng gần giống cô, nhưng làm việc với anh ta thì đâu thể tránh.” Nói rồi quay đầu nhìn sang hướng khác, ánh mắt dõi theo như đang tìm kiếm ai đó.
Chương Như không biết cô ấy tìm ai nên cũng tiện thể nhìn theo, chợt thấy Diệp Ấn Dương đang quay lưng về phía này. Trông anh khá bận rộn, xung quanh toàn người là người, có vẻ cũng uống kha khá, vành tai đã ửng đỏ lên rồi.
Người uống nhiều sẽ cần một tách trà đặc, Chương Như luôn tinh ý, thấy anh ra ban công hít thở không khí liền đi theo: “Sếp Diệp.” Cô đưa cho anh cốc trà.
“Cảm ơn.” Diệp Ấn Dương nhận lấy, uống hai ngụm, cảm giác trong cổ họng đặc quánh rượu, anh giơ tay xoa xoa cổ rồi hắng giọng.
Thật không dễ gì, dù cho có là sếp lớn, đến tiệc cuối năm vẫn phải uống, vừa uống với khách vừa phải uống với người trong công ty. Chương Như hỏi anh: “Hôm nay em hát hay không?”
Diệp Ấn Dương bật cười: “Rất hay.” Từ lần đầu nghe cô hát, anh đã biết cô có giọng ca trời phú rồi.
Chương Như nói: “Đó là bài mẹ em thích nhất đấy.” Cô dựa khuỷu tay lên lan can, nghiêng đầu nhìn anh: “Mẹ em ngầu lắm luôn, hồi trẻ mẹ em từng làm ca sĩ ở một câu lạc bộ. Bà ấy không phải người Quảng Đông nhưng nói tiếng Quảng chuẩn cực kỳ, bình thường toàn tự học bằng cách nghe đài và đọc sách thôi, anh thấy giỏi không?”
Diệp Ấn Dương đại khái biết sơ qua về tình huống gia đình cô, bèn hỏi: “Mẹ em quê ở đâu?”
“Không rõ ạ, hình như chính bà ấy cũng không biết. Chứng minh nhân dân được ông chủ câu lạc bộ làm giúp cho. Hồi đó bà ấy một mình đến Quảng Châu sống rất tự do, rảnh là đi bar, đi vũ trường nhảy suốt.” Chương Như kể lại những chuyện cô từng nghe người lớn nói, ai cũng bảo cô giống mẹ, cô cũng thấy chắc việc mình thích đi bar là cái gen có sẵn trong máu rồi, nghĩ đến đó lại bật cười.
Diệp Ấn Dương uống hết nửa cốc trà, cơn gió đêm lùa qua vài lần, đầu óc cũng tỉnh táo hơn chút. Anh nhìn sang Chương Như bên cạnh, cô khẽ đá mũi giày vào bậc thềm, mấy lọn tóc xoăn mềm bị gió hất tung che đi sống mũi thanh mảnh.
Anh nhìn đến xuất thần, thình lình cô bỗng quay đầu lại: “Vị tổng giám đốc Giang kia vừa nói với em, hôm đó hai người gặp nhau để bàn công việc.”
“Cô ấy thích Chu Minh Sơ.” Diệp Ấn Dương cảm thấy có lẽ mình uống hơi nhiều thật rồi, đến cả chuyện riêng của người ta cũng lỡ miệng nói ra. Mà Chương Như thì vốn thích hóng hớt, nghe xong lập tức nhớ lại cảnh vừa nãy, à thì ra lúc nãy Giang Hân cứ nhìn quanh là đang tìm cái bản mặt chán đời của Chu Minh Sơ.
“Ôi trời, tin hot tin hot!” Mắt cô sáng rực, Diệp Ấn Dương đưa tay lên miệng giả vờ ho khẽ: “Tôi chỉ đoán thôi, chưa chắc đâu.”
Chương Như cười khúc khích, giọng điệu chắc nịch: “Chắc chắn là thật. Tổng giám đốc Giang thích sếp Chu bên mình, em nhìn ra hết!” Nói xong cô chớp chớp mắt nhìn Diệp Ấn Dương: “Sếp Diệp này.”
“Hửm?”
“Anh có thích ai không?” Hai bàn tay cô đặt trên lan can khẽ trượt lại gần Diệp Ấn Dương. Mà khi câu hỏi ấy phát ra, Chương Như đã thấy được manh mối trong ánh mắt anh, cô nghĩ, có lẽ cô đã biết câu trả lời rồi.