Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 38

“Liệu có lạnh đến đông cứng không nhỉ?”

Đối với Diệp Ấn Dương, thực ra món đồ này không hề xa lạ, dù sao thì lần đầu tiên gặp nhau anh nhớ cô từng đeo thứ này ở chân, hơn nữa còn hát một bài bằng tiếng Mân Nam mang màu sắc vui tươi thú vị.

Chỉ là một chiếc nơ buộc đùi mà thôi, còn muốn tháo như thế nào nữa? Ngón trỏ khẽ giật nhẹ, hai dải ren mát lạnh rơi xuống tay, Diệp Ấn Dương nghe thấy giọng Chương Như vang lên: “Em tưởng anh không lên.”

Diệp Ấn Dương đáp: “Tôi cho rằng em thật sự không tháo được kính áp tròng.”

“Suýt nữa không tháo được thật mà.” Cô giơ tay cho anh xem, móng tay cô dài, phủ gel bóng loáng, còn đính cả hạt pha lê lấp lánh đến chói mắt. “Cái này làm gì cũng bất tiện, thật đó.” Nói xong, cô bước tới bên cạnh anh, l**m nhẹ khoé môi: “Đương nhiên em cũng có thể đeo lại để anh tháo giúp một lần nữa.”

Ngón tay cái của Diệp Ấn Dương khẽ mân mê chiếc choker bằng ren sau đó tháo một hạt châu trên đó xuống, khi thả nó xuống tủ đầu giường bên cạnh, nệm cao su cũng bị lún xuống.

Đầu tiên là một nụ hôn ướt át, cầm lòng không đặng, lòng bàn tay Chương Như bắt đầu đổ mồ hôi, cô vừa hôn vừa hỏi: “Lần trước ở trong xe, rốt cuộc anh có say thật không?”

Diệp Ấn Dương không trả lời mà chỉ nâng gáy cô lên, bàn tay dùng sức ấn cô vào lồng ngực mình, sức lực anh lớn kinh người, đầu lưỡi Chương Như tê rần: “Anh…”

“Đừng nói gì.” Diệp Ấn Dương càng dùng nhiều sức hơn kéo chân cô về phía mình, bàn tay dạo chơi qua đầu gối rồi đến lòng bàn chân, cuối cùng chiếc choker đùi cũng rớt xuống đất cùng với một mảnh vải nhỏ khác.

Hoá ra định lực của mình cũng chỉ có thế.

Bên ngoài là không khí lạnh, Chương Như đến nơi này vì muốn được ngắm tuyết, lúc này cả cơ thể như đang rảo bước trong gió tuyết, dường như chỉ cần mất đi một điểm tựa là sẽ bị gió thổi ngã trái ngả phải. Diệp Ấn Dương nâng cô lên, hỏi: “Không thoải mái sao em?”

Chương Như lắc đầu, ngậm ngón tay anh vào trong miệng, cuối cùng xoay người nhìn anh: “Anh giỏi quá.” Cô nhặt được hời rồi.

DIệp Ấn Dương dùng đầu gối đỡ lấy cô, giọng trầm thấp: “Không thoải mái thì bảo anh.”

Gió tuyết ngoài kia vẫn thổi, sau một thời gian dài đằng đẵng, khi kết thúc, Chương Như rúc vào lồng ngực anh.

Chắc là son môi trôi hết rồi, dù sao cũng làm lâu như vậy, Chương Như nghĩ.

Cô nhắm mắt s* s**ng xung quanh, đầu ngón tay chợt đụng trúng bả vai cùng cánh tay rắn chắc của Diệp Ấn Dương. Chương Như chọc nhẹ hai cái, trong lúc mơ màng, cô lần tìm từng kẽ ngón tay anh rồi lồng bàn tay mình vào, Diệp Ấn Dương cũng thuận thế nắm lấy tay cô: “Em muốn tìm gì?”

Lạ thật, vậy mà anh lại biết cô đang muốn tìm đồ: “Khăn giấy ạ.” Chương Như đáp.

Diệp Ấn Dương bật đèn đầu giường, định đứng dậy đi tìm cho cô nhưng chân Chương Như đã kịp chạm được túi giấy, cô dùng ngón chân kẹp lấy hộp khăn giấy kéo về phía mình, lau khô rồi chậm rãi trở người ôm lấy anh, cuối cùng hôn anh một cái, thật sự sướng chết mất!

“Size em mua chuẩn chứ?” Chương Như tỏ vẻ đắc ý: “Em đoán chắc là anh sẽ dùng size này.” Nói rồi còn hạ giọng thì thầm: “Là cái hôm trước ở trong xe chưa dùng đó.” Lúc mua cô còn sợ lớn quá, ai dè vừa khít, cô đúng là tinh mắt.

Diệp Ấn Dương đứng dậy tìm kính, vừa nãy hôn kịch liệt quá, không biết bị văng đi đâu mất. Tìm một lượt, cuối cùng cũng thấy nó nằm trên tấm thảm, anh đeo kính lên, Chương Như trước mặt cũng trở nên rõ nét hơn. Cô đang nằm trên giường, tay chống lên đầu, nửa cắn môi nhìn anh, lười nhác mà quyến rũ.

Diệp Ấn Dương bế cô lên, giọng nói hơi khàn mang theo chút gai sạn như được chà qua cát: “Đi tắm nhé?”

“Đợi chút đã…” Chương Như ôm lấy mặt anh rồi hôn tới tấp, Diệp Ấn Dương bật cười bóp nhẹ má cô: “Em cầm tinh con muỗi à?”

“Em thích làm ma cà rồng cơ!” Chương Như bật cười khanh khách, ngủ được vị Phật sống này thật là không dễ chút nào, cô vui đến nỗi chỉ muốn dán lên người anh, “À đúng rồi, em có quà năm mới cho anh nè!” Dứt lời tiện tay khoác tạm bộ đồ rồi chạy đi tìm đồ, moi ra mấy quyển truyện tranh dúi vào tay anh: “Anh xem đi.”

Là bộ truyện tranh Lão Phu Tử, Diệp Ấn Dương mở ra lật vài trang: “Em mua à?”

“Em sưu tầm đấy, bây giờ ở ngoài gần như không còn bán nữa rồi.” Chương Như dụi dụi đầu vào ngực anh chẳng theo trật tự nào cứ như chú bê con mới sinh. Diệp Ấn Dương ngồi thẳng dậy, lòng bàn tay vỗ nhẹ sau gáy cô: “Đi thôi, tắm rửa rồi nghỉ.” Tối nay nhảy nhót cả tối, lúc này Chương Như chắc là buồn ngủ lắm rồi, ráng lắm mới gắng gượng được đến lúc này.

Hóa ra anh định tắm chung, thật là không biết ngượng tí nào. Vào phòng tắm, Chương Như ngẩng mặt hỏi anh: “Anh không cần về nhà ạ?”

“Nhà anh không có giờ giới nghiêm.” Diệp Ấn Dương thấy cô ngẩng mặt lên, hai tay quàng lên cổ mình. Anh bật vòi hoa sen, nước trút xuống khiến cả hai cùng ướt đẫm.

Người ta hay nói sức hút lớn nhất của người đàn ông nằm trong trí tưởng tượng của người phụ nữ. Chương Như cảm thấy hình như trí tưởng tượng của mình vẫn còn hạn hẹp quá, quả nhiên cách một lớp ngăn vẫn khác hẳn. Người đàn ông thật sự có bản lĩnh không cần mánh khóe gì cả, chỉ cần nghiêm túc làm thôi. Từng động tác vuốt tóc, từng cái chạm tay, cánh tay còn tự nhiên đưa ra trước để cho cô thuận tiện nắm lấy rồi cắn nhẹ vài cái. Chương Như đổ người xuống chiếc nệm trong khách sạn, cảm giác lâng lâng thoả mãn, toàn thân như đang trôi bồng bềnh trong sung sướng.

Mấy ngày sau đó hai người đều ở lại Bắc Kinh. Chương Như đi theo Diệp Ấn Dương hết ăn lại uống, sau đó dạo phố, lang thang trong những con ngõ cổ. Cô phát hiện anh không thích chen vào nơi đông người mà thích kiểu yên tĩnh xen giữa náo nhiệt, nơi vẫn còn hơi thở cuộc sống đời thường. Cô cũng theo anh dạo qua mấy khu phố cổ mà người ta hay gọi là “đường cũ Bắc Kinh”, nghe anh kể chuyện về các tòa kiến trúc lịch sử, khám phá cái gọi là “Tứ cửu thành”.

(*) “Tứ cửu thành” (四九城) là một cách gọi dân gian, mang tính biểu tượng để chỉ thủ đô Bắc Kinh, Tứ Cửu là bốn hàng chín dãy, ám chỉ bố cục ô bàn cờ cổ điển của Bắc Kinh xưa.

Thỉnh thoảng Chương Như lại đột nhiên nảy ra vài liên tưởng thú vị, ví dụ khi đi ngang Trung Quan Thôn, cô liền thốt lên: “Ơ, chỗ này giống Hoa Cường Bắc thế?” Cô còn rất nhớ Quảng Đông: “Thâm Quyến còn có làng Thủy Bối nữa, chỗ bán vàng ý.”

(*) Trung Quan Thôn (Bắc Kinh): Thung lũng silicon TQ; Hoa Cường Bắc (Thâm Quyến): Thế giới điện tử, khu chợ điện tử nổi tiếng; Làng Thuỷ Bối (Thâm Quyến): Ngôi làng nhiều vàng bạc châu báu nhất TQ.

Diệp Ấn Dương cười: “Bắc Kinh không có khu bán vàng tầm cỡ đó đâu, em muốn đi chợ trời Phan Gia Viên thử không? Ở đó có nhiều đồ cổ, đồ cũ lắm.”

Chương Như không có hứng thú với đồ cổ, cô thấy đi trượt băng ở hồ Thập Sát Hải còn vui hơn, nhưng đi một lần là đủ rồi vì lạnh đến nỗi không mở nổi mắt: “Em muốn ăn bánh vừng chấm sốt mè, loại hôm qua ấy.” Nói xong còn nuốt nước miếng cái ực.

“Vậy thì đi phố Ngưu.” Diệp Ấn Dương dẫn cô quay đầu, lúc đi ngang qua một bệnh viện, Chương Như chợt nhớ ra: “Sản phẩm của công ty mình có bán được ở đây không ạ?”

“Có phân vùng bảo hộ, trừ khi ký hợp đồng khóa khu với bệnh viện còn không thì không được.”

“À, ra là vậy.”

Diệp Ấn Dương liếc cô một cái: “Người bạn kia của em vẫn chưa ký được đơn nào à?”

“Có rồi ạ, đang tạm thời an toàn.” Chương Như định nghịch điện thoại, đang dùng răng kéo găng tay ra thì có du khách ngoại tỉnh đến hỏi đường, cô liền chỉ sang Diệp Ấn Dương: “Anh ấy là người Bắc Kinh, bạn hỏi anh ấy đi.” Nói xong vừa lướt điện thoại vừa vểnh tai lắng nghe.

Diệp Ấn Dương chỉ đường vô cùng kiên nhẫn, chỉ là anh hay chỉ theo hướng Đông Tây Nam Bắc. Chương Như nhớ lại hồi mới quen anh cũng vậy, bèn huých nhẹ vào người anh: “Anh đừng chỉ đường Đông Tây Nam Bắc nữa, người ta nghe không hiểu đâu.”

Cô vừa có lòng nhắc nhở, du khách kia liền bật cười: “Hiểu chứ hiểu chứ, chúng tôi người Tế Nam mà.”

“Ồ ồ vậy à.” Chương Như cọ cọ điện thoại vào mặt, cô cứ tưởng chỉ có dân Bắc Kinh mới hiểu cách chỉ đường đó.

Đợi người ta đi rồi, Chương Như vừa vặn nhìn thấy hai bài đăng mới trên vòng bạn bè WeChat, một bài của Sử Cầm, một bài của Da Đen, thời gian đăng gần như cùng lúc. Dù nội dung chẳng có gì liên quan nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy chột dạ thay hai người họ.

Thấy Diệp Ấn Dương quay lại, Chương Như lập tức khóa màn hình rồi vòng tay ôm lấy anh, tò mò hỏi: “Người Bắc Kinh các anh làm sao phân biệt được hướng Đông Tây Nam Bắc hay vậy?” Cô để ý thấy ở đây ai nói chuyện cũng nhắc tới các hướng, hôm ở nhà bác tư cũng thế, bây giờ anh chỉ đường cũng thế, như thể trong đầu ai cũng có sẵn một cái la bàn vậy.

Diệp Ấn Dương lấy bản đồ ra chỉ cho cô xem: “Thành Bắc Kinh được quy hoạch ngang dọc như một bàn cờ, có rất ít phố chéo, phần lớn là trục đường chính Nam – Bắc.” Nói tóm lại, thành phố này được quy hoạch vô cùng ngay ngắn nên nhìn một cái là biết hướng.

“Ồ…” Chương Như cái hiểu cái không, song cô cảm giác thành phố này giống y hệt con người anh vậy, ngồi ra ngồi đứng ra đứng, đâu đâu cũng chỉnh tề nghiêm cẩn.

Diệp Ấn Dương đoán chắc là cô bẩm sinh không có khái niệm về phương hướng nên mới nghe xong vẫn mù tịt như vậy, anh vỗ nhẹ lưng cô: “Đi thôi, đi ăn nào.”

Chương Như thật sự có hơi đói nhưng lại không chịu nổi cái lạnh của Bắc Kinh, quán bánh vừng thì phải xếp hàng dài, Diệp Ấn Dương dẫn cô vào một quán nhỏ trong ngõ, bảo cô ngồi nghỉ còn mình thì ra xếp hàng.

Trong lúc chờ, Chương Như nhận được điện thoại của Giai Giai bảo cô tới nhà mình ăn cơm: “Ê nhỏ khùng kia, mẹ tao sinh nhật, qua nhà tao làm bát cơm canh!” Dứt lời, chợt nghe thấy ở đầu dây bên kia mẹ Giai Giai đang nói gì đó, Giai Giai không kiên nhẫn thuật lại: “Mẹ tao hỏi mày có ăn canh cá ngừ không, còn nói muốn nấu canh bí đao cho mày nữa. Trời ơi không biết là ai sinh nhật luôn, phiền quá.”

Chương Như bật cười: “Biết rồi, ăn gì cũng được, đợi tao về nhá.”

Nghe thấy vậy, Giai Giai hơi ngạc nhiên: “Về đâu? Mày không ở Quảng Châu à?”

“Có mà.” Thấy Diệp Ấn Dương quay lại, Chương Như bèn lén lút che ống nghe, thì thào đáp: “Tao đang ở Tăng Thành có việc, nói sau nhé.”

Đồ ăn được dọn lên, Diệp Ấn Dương cũng đúng lúc quay về chỗ. Ngoài bánh vừng, anh còn mang thêm cho cô một đôi găng tay mới.

“Anh mua cái này làm gì?” Chương Như ngạc nhiên.

“Em làm rơi một chiếc mà không phát hiện ra à?” Diệp Ấn Dương đặt đôi găng tay mới xuống cạnh cô. Chương Như lục túi ra mới phát hiện thật sự mất một chiếc, chắc làm rơi lúc nghịch điện thoại, tại gió Bắc Kinh mạnh quá mà.

“Cảm ơn anh.” Chương Như mỉm cười với Diệp Ấn Dương, thấy trên trán anh đọng lại mấy hạt băng, tóc cũng lấm tấm tuyết, cô giơ tay phủi cho anh: “Liệu có lạnh đến đông cứng không nhỉ?”

“Không đến mức đó đâu.” Nửa mái đầu anh được bàn tay cô v**t v* qua, Diệp Ấn Dương hơi cúi xuống để chiều theo chiều cao của cô, động tác tự nhiên như một thói quen.

Khoảnh khắc tuyết bắt đầu tan mới là lúc lạnh nhất. Sau mấy ngày rong chơi, đến mùng Sáu Tết, Chương Như trở về Quảng Châu.

Cô nàng run cầm cập trong cái lạnh của Bắc Kinh cuối cùng cũng tìm lại được phong thái thong dong tự tại khi quay lại Quảng Châu. Hôm sau Chương Như đến nhà Giai Giai ăn cơm, Đỗ Tuấn cũng có mặt. Anh chàng này vì muốn làm rể xứ Quảng mà Tết nhất cũng chẳng thèm quay về Bắc Kinh, suốt ngày ngồi uống trà, đánh bài, dạo chợ với mấy người lớn trong nhà, sớm đã hòa nhập vào gia đình bên vợ.

Có Chương Như ở đó, cuối cùng Đỗ Tuấn cũng thoát khỏi số phận bị lôi lên bàn mạt chược, anh ta thà ngồi nghiên cứu loại trần bì giá 1000 tệ một cân còn hơn bị ăn mắng vì tay thì chậm đầu óc thì ngơ.

Đàn ông lớn tướng thế này mà không biết chơi mạt chược, quả là lạ đời. Giai Giai khó chịu ra mặt, vừa giơ tấm bài lên vừa “nấu xói” bồ: “Sếp Tuấn hỏi tao hai quân W này nghĩa là gì này, còn là gì được nữa? Thiệt hết nói nổi.”

Chương Như liếc qua, chính xác mà nói đó là một quân W và một quân M, cô bèn cười lăn cười bò: “Sao mà ngay cả ‘tám sách’ cũng không nhận ra á?”

(*) Bài Mạt chược gồm 108 quân, được chia thành 3 loại Sách, Vạn và Văn. Mỗi loại có 9 quân được đánh số từ 1-9 và có 4 lá cùng loại. Tám Sách là lá bài có giá trị số 8 trong bộ Sách. Giai Giai chế giễu Đỗ Tuấn không biết chơi mạt chược, cầm lá bài có ký hiệu “W” và “M” (thực ra là một con Tám Sách bị in ngược) mà cũng không nhận ra.

“Ai mà biết? Chắc là đàn ông Bắc Kinh không biết chơi mạt chược!” Giai Giai ít nhiều vẫn còn chút thành kiến với người Bắc Kinh, bây giờ khó chịu bèn mắng Đỗ Tuấn là “cái đồ tàn dư triều Mãn Thanh” bởi nghe đâu nhà anh ta thật sự là hậu duệ của người Bát Kỳ: “Mấy người đó ai cũng bóng bẩy, nói chuyện thì hoa mỹ, suốt ngày làm bộ làm tịch.”

Chương Như bên cạnh đang mải đếm bài: “Cũng không hẳn, tao thấy người Bắc Kinh thú vị mà.” Cô nhớ tới bác tư chuyện trò luôn mồm của Diệp Ấn Dương, nhớ những người đã gặp ở Bắc Kinh trong chuyến đi vừa rồi, mỗi khi cô buột miệng hỏi một câu, bên cạnh đã có người bản địa lập tức đáp lời; khi đi dạo trong những con ngõ nhỏ có người dắt vẹt đi chơi còn thổi sáo dạy vẹt nói chuyện cho cô xem nữa: “Chỉ là lạnh quá.”

Vừa dứt câu đã bị Giai Giai trừng mắt nhìn, cái nhìn khiến cô nổi hết cả da gà: “Nói thật đi, mấy ngày nay mày đi đâu?”

“Đi đâu là đi đâu, tao ở Quảng Châu mà.” Nói dối thì phải bình tĩnh, một mình Giai Giai còn lâu mới át được Chương Như, cô bình tĩnh liếc sang: “Ra bài nhanh lên, không ra là tao ăn bây giờ.” Nói rồi thò tay sờ thử quân bài Giai Giai vừa xếp xong, rút được quân Tám Vạn mà hai mắt sáng bừng: “Mình xin phép ăn miếng to nha bạn ei!”

Giai Giai phẩy tay đập “bốp” một cái vào bàn: “Mày ăn cắp hả? Không tính!”

“Kệ mày, ai bảo mày ra không ra, giờ tao ăn đấy!”

“Ăn mẹ mày luôn đi, đồ trộm bài!”

Tiếng Quảng Đông lên xuống nhịp nhàng, đến cả chửi nhau nghe cũng hay như hát.

Một ván mạt chược mà cứ ngỡ như ra chiến trường, hai người phụ nữ họp lại thành một cái chợ. Đỗ Tuấn đang bàn chuyện đám cưới  trong nhóm chat, thấy Diệp Ấn Dương vừa online bèn hỏi khi nào anh về Quảng Châu.

Diệp Ấn Dương: [Vài hôm nữa.]

[Ok, về nhớ gọi tôi ra đánh cầu nhé, ngồi chơi mạt chược mấy hôm nay lưng muốn gãy luôn.] Hai người trò chuyện dăm ba câu, đợi trận cãi vã bên ngoài dịu xuống Đỗ Tuấn mới đi ra, vừa khéo gặp mẹ vợ ra gọi mọi người vào ăn cơm.

Trên bàn toàn món Quảng Đông, Đỗ Tuấn đã quen rồi. Đối diện là dì Hứa mẹ Giai Giai, dì đang múc canh cho Chương Như: “Năm nay ba cháu vẫn chưa về à?”

“Dạ chưa, ổng kêu bận lắm, chắc đang định kiếm mẹ kế cho cháu, bận rộn theo đuổi người ta rồi.” Chương Như cúi đầu húp canh.

“Ăn nói tầm bậy.” Dì Hứa nghiêm giọng mắng yêu: “Ba cháu không đời nào có người khác đâu, cả đời này ông ấy chỉ yêu mỗi mẹ cháu thôi.”

Chương Như cười hì hì, rút điện thoại ra nhắn tin cho ai đó.

Cơm nước xong, cô xuống phố đi dạo một vòng, lúc về dì Hứa dúi cho cô một phong bao lì xì: “Một tí lấy may cho cả năm, chắc chắn năm nay công việc thuận lơi, nhân duyên tốt lành, rảnh rỗi nhớ ghé nhà dì ăn cơm nhé.”

“Dạ vâng, cháu sẽ qua chơi thường xuyên.” Chương Như vừa đáp vừa bỏ vào miệng thêm mấy miếng bánh nữa, sau đó ôm chậu thủy tiên về nhà.

Bao lì xì dì Hứa cho cô dày ơi là dày, không giống phong cách dân Quảng chút nào. Mở ra xem, bên trong còn có mấy tờ đô-la Hồng Kông, năm nào dì cũng lén nhét thêm như thế.

Cô chụp lại gửi cho Diệp Ấn Dương, nhân tiện hỏi anh: [Sắp đi làm lại rồi, sếp ơi sếp, lì xì của anh đã chuẩn bị xong chưa đó?] Nhắn xong cô bỏ đó rồi gọi điện cho Văn Hòa, hỏi khi nào cô ấy về Quảng Châu.

“Em đang ở Quảng Châu rồi.” Văn Hoà hẹn cô: “Mai đi đánh cầu không chị?”

“Cầu lông hả? Được thôi.” Thật ra bây giờ Chương Như không cần chơi nữa cũng được, nhưng cô biết Văn Hòa đang thiếu bạn tập nên hôm sau vẫn dậy sớm, ăn mặc chỉnh tề rồi ra khỏi nhà.

Vừa đến sân cầu lông, cô tình cờ bắt gặp Khương Khương, đồng nghiệp cũ ở tổ 1 bộ phận kinh doanh, người từng tặng cô kẹo chia tay khi nghỉ việc.

Hai người chào nhau, Chương Như hỏi Khương Khương hiện giờ đang làm ở đâu, nhắc đến chuyện đó, Khương Khương tức run: “Tôi nghỉ làm ở E-Health xong về quê chơi một thời gian sau đó mới đi xin việc. Ban đầu mọi thứ vẫn ổn, ai ngờ lúc công ty mới gọi điện tới kiểm tra lý lịch thì cái thằng điên Vương Đông Ni kia lại cố tình nói xấu làm tôi mất luôn offer này!”

“Tên đó tệ vậy á?” Chương Như trố mắt: “Thế bây giờ cô tính sao, vẫn chưa tìm được chỗ mới à?”

Khương Khương nói không sao: “Tôi vẫn còn tiền tiết kiệm, qua Tết lại tìm tiếp vậy.” Rồi lại nhắc đến Vương Đông Ni: “Nếu hắn còn dám giở trò tôi tới số với hắn luôn!”

Hóa ra xích mích với cấp trên còn để lại hậu quả cỡ đó, Chương Như trầm ngâm, sau đó quay sang dặn Văn Hòa: “Em nên giữ quan hệ tốt với Chu Minh Sơ đi nhé, đừng đắc tội với anh ta.” Nhỡ đâu anh ta là Vương Đông Ni thứ hai thì sao.

Văn Hòa vốn đang bình thường, nhưng vừa nghe đến tên Chu Minh Sơ cô nàng chợt sững lại, một lúc sau mới khẽ gật đầu: “Vâng, em sẽ cẩn thận.” Giọng cô nhẹ hẫng, người như mất hồn, Chương Như thấy vậy bèn hỏi: “Sao em quay về sớm thế, không ở nhà thêm mấy ngày nữa à?”

“Có khách hàng tìm nên em quay lại sớm.” Văn Hoà trả lời như vậy.

Chương Như “ồ” một tiếng, trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Đánh xong trận cầu, Chương Như nhận được điện thoại từ Diệp Ấn Dương, cô thuận tiện nói với anh: “Anh gửi em địa chỉ của bác tư đi, em gửi ít trà cho bác ấy.”

“Không cần đâu, bác ấy có nhiều trà lắm, lần trước anh về Bắc Kinh cũng mang cho bác hai hộp trà Quảng Đông rồi.”

“Anh khách sáo với em ạ? Em đã hứa là sẽ gửi cho bác rồi mà.” Con gái Quảng Đông bọn cô nói phải giữ lời được chưa? Chương Như vừa nghe điện thoại vừa vén rèm đi vào: “Bao giờ anh về Quảng Châu thế?”

Diệp Ấn Dương đã đặt xong vé máy bay, anh đáp: “Hai hôm nữa anh về.” Vừa dứt lời, bên kia vọng lại tiếng “xột xoạt” kèm theo tiếng nước chảy tí tách, hình như cô đang bật nước: “… Em đang làm gì vậy?”

“Tắm á, em vừa c** đ* xong, đang chuẩn bị tắm nè.” Bàn chân trần của Chương Như chạm xuống sàn gạch, giọt nước lăn từ mu bàn chân xuống: “Anh tắm chưa?”

“Bây giờ mới 11 giờ sáng.” Giọng Diệp Ấn Dương đều đều như cô phát thanh viên báo giờ giấc.

“Ò, em vừa đánh cầu xong nên tắm luôn ở sân.” Chương Như hồn nhiên hỏi: “Anh có muốn gọi video với em không?”

Bên kia im lặng vài giây: “… Em tắm đi.”

“Thật sự không gọi video ạ? Vậy em tắt nha.” Xác nhận xong, Chương Như lập tức cúp máy, thầm nghĩ ngủ cũng ngủ rồi, có gì mà phải ngại. Cô không tin anh không thấy sướng, càng không tin anh không nhớ mình.

Mở vòi hoa sen, nước ào ào chảy xuống, Chương Như ngẩng mặt hứng nước, bỗng dưng bật cười.

Bắc Kinh lạnh quá cô chịu không nổi, nhưng đàn ông Bắc Kinh thì đỉnh thật sự, khiến cô cả thân lẫn tâm đều nhớ.

***

Ở Bắc Kinh, Diệp Ấn Dương vừa cúp máy đã đi xuống tầng, thấy bố mẹ đang nói chuyện ngoài ban công. Chẳng bao lâu sau, bố anh vào thư phòng lấy một quyển sách, lúc ra ngoài tiện thể trò chuyện với anh vài câu: “Căn hộ ở Việt Tú bên đó sửa xong rồi chứ?”

“Sửa xong rồi, giờ đang để tản bớt mùi.” Diệp Ấn Dương đáp.

Bác sĩ Diệp suy nghĩ một chút: “Bố nhớ khu Việt Tú kia là khu phố cổ nhỉ, không biết giờ giá nhà lên tới mức nào rồi.”

Diệp Ấn Dương vừa mới xem qua giá nhà mấy hôm trước: “Lên cao lắm, gần như chẳng kém Bắc Kinh là bao.” Anh đi lấy chìa khóa xe, bố anh bên cạnh hỏi: “Ra ngoài à?”

“Con qua Tây Thành một chuyến.”

“Ô, trời lạnh thế này cơ mà.” Bác sĩ Diệp cầm sách nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nếu có rảnh thì nói chuyện với mẹ con nhiều chút, bà ấy nhớ con lắm đấy.” Ông nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp chuyện xem mắt: “Ở bên Quảng Châu con còn gặp gỡ thêm cô gái nào không?” Đây không phải thúc giục, chỉ là hai cha con tán gẫu dăm ba câu mà thôi.

“Không xem mắt nữa.” Diệp Ấn Dương cúi đầu kéo khóa áo khoác. Bố anh đứng bên cạnh thỉnh thoảng lại liếc nhìn, định nói gì nhưng lại thôi, chỉ cười hỏi: “Đi tìm bác tư à?”

Diệp Ấn Dương lắc đầu: “Con đi phố Ngưu.”

“Thế tiện đường ghé vào tiệm của người Hồi giáo mua ít đồ ăn về nhé, mẹ con thích món gà cá kho tương với bò hầm ở đó.”

“Vâng.” Diệp Ấn Dương đang mặc áo khoác chợt nhớ ra còn quên đồ trên lầu, lấy xong quay xuống, lúc đi ngang qua ban công vẫn thấy bố mẹ đứng đó, nhất là bố anh, quanh năm suốt tháng lúc nào cũng kè kè bên vợ mọi lúc mọi nơi.

Nếu như cụm từ “lì lợm la l**m” mà được dùng trong cả hôn nhân thì bố anh chính là một người như thế, mười năm như một ngày nào cũng ở bên vợ, hết lòng vì vợ. Tình yêu của bọn họ lặng lẽ mà sâu sắc, từ khi kết hôn đến nay chưa bao giờ cãi nhau dù chỉ một câu. Nhớ đến ông bà nội ngày nào cũng đấu khẩu với nhau, so sánh hai thế hệ, hai kiểu hôn nhân khác nhau một trời một vực này, Diệp Ấn Dương bỗng thấy thật ra hôn nhân cũng rất thú vị.

Diệp Ấn Dương không làm phiền hai người nữa, lúc đeo giày chuẩn bị ra ngoài thì nhận được tin nhắn của Chương Như, cô nhắn tin báo cáo mình vừa tắm xong, giờ đang bôi sữa dưỡng thể.

Diệp Ấn Dương đọc lướt qua, sau đó gọi video cho cô, kết quả bị từ chối.

Chương Như làm bộ kinh ngạc: [Anh gọi làm gì đó?]

[Chẳng phải em nói muốn gọi video à?]

[Em nói là “video tắm” mà, lúc nãy hỏi anh thì anh lại không chịu, giờ hết cơ hội rồi!] Chương Như nhấn mạnh: [Cơ thể em không phải anh muốn xem là được đâu!!!]

Ba dấu chấm than, đủ để tưởng tượng cô gõ bàn phím mạnh tới mức nào.

Cô luôn thích kiểu đó, lúc nào cũng phải tỏ ra thật tinh quái. Diệp Ấn Dương cũng chẳng đôi co, mặc cô giành phần thắng còn mình thì đóng cửa ra ngoài, để cơn gió lạnh mùa đông tạt vào mặt.

***

Sau một ngày rong chơi, Chương Như về nhà tổ ăn cơm.

Năm nay bác gái cô giành được nén hương đầu tiên ở chùa, liền vào tiệm vàng đánh cho cô một chiếc vòng hoa năm cánh: “Bác có khấn giúp cháu rồi đó. Thầy bói nói cháu qua năm tuổi bản mệnh thì mọi thứ sẽ thuận buồm xuôi gió.”

“Cháu cảm ơn bác.” Chương Như chìa tay đeo lên, ánh vàng lấp lánh trên cổ tay: “Đẹp quá đi.” Cô ngắm nghía mãi: “Thầy bói có nói khi nào cháu phát tài không bác?” Nói xong liền thân thiết khoác tay bác gái, cười hì hì không đứng đắn nổi.

Ăn cơm xong Chương Như ngủ trưa một giấc, tỉnh dậy suýt thì không mở nổi mắt vì hai mí bị dán đầy sticker. Thủ phạm là nhóc Tóc Xoăn, cô bé cười toe toét để lộ chiếc cằm đầy thịt, vừa làm xong việc xấu đã leo lên người ba mình trốn.

“Có tin cô đánh đít bây giờ không?!” Chương Như nhe răng trợn mắt: “Đợi đấy, lát cô cắt hết bỉm của cháu!” Cô giơ tay gỡ mấy miếng sticker xuống, gỡ xong mới theo ra từ đường. Dọc đường nghe ai đó gọi “anh Dương”, Chương Như giật mình ngoảnh lại vì cứ tưởng gọi “Diệp Ấn Dương”, ai ngờ lại đụng vào vai Chương Tuyết Dương.

Chương Tuyết Dương cau mày nhìn cô: “Em đi tế bái sớm thế?”

“Bây giờ vẫn chưa đến giờ ạ?” Chương Như gãi gãi mũi, thấy Da Đen đang đẩy xe chở bà nội tới, cậu đưa hộp đồ trong tay cho cô: “Chị đưa cái này cho tổng giám đốc Diệp giúp tôi nhé.”

“Cái gì thế?” Chương Như nhìn thoáng qua, là một hộp bong bóng cá khô thượng hạng: “Thôi thôi, anh ấy là người Bắc Kinh, chắc không quen ăn mấy thứ này đâu.”Cái này đắt điên, nghĩ thôi đã thấy xót tiền rồi.

(*) 花胶 (huā jiāo) = bong bóng cá khô (còn gọi là cá da vàng phơi khô, hoặc keo cá). Đây là một loại hải sản khô cực kỳ đắt tiền, được xem là “tứ đại cao cấp” trong ẩm thực Quảng Đông cùng với tổ yến, vi cá và bào ngư. Người Hoa, đặc biệt là dân Quảng Đông, tin rằng ăn “花胶” giúp bổ máu, đẹp da, dưỡng âm, rất được phụ nữ trung niên hoặc giới nhà giàu ưa chuộng.

“Dù sao cũng mua rồi, chị đưa cho anh ấy giúp tôi đi.” Da Đen nói, “Chị gần văn phòng tổng giám đốc Diệp hơn tôi, tôi đi không tiện.” Cậu ta nói chuyện chẳng vòng vo chút nào, đứng đó nghe Chương Tuyết Dương hỏi vài chuyện trong nhà xong lại đẩy xe đưa bà đi.

Bà cụ lần trước bị té trúng bắp chân, giờ vẫn chưa hồi phục hẳn.

Chương Như ôm hộp bong bóng cá khô, kể lại cho Chương Tuyết Dương nghe đầu đuôi câu chuyện: “May mà lấy lại được số tiền đó, chứ không chắc cậu ta phải đền một nửa.” Kể xong lại thở dài: “Anh ơi, cái này đắt quá.”

Thấy cô đang rối rắm, Chương Tuyết Dương nói: “Quà của người ta, mình đâu có quyền chê đắt rẻ. Cứ mang đi biếu đi, nếu không muốn thì ra cửa hàng mới gửi bán nhờ.”

Chương Như lúc này mới sực nhớ ra tiệm mới của nhà cô có quầy hàng đặc sản: “Ờ ha, được đó.” Cô cất hộp đồ đi, vừa tới từ đường thì nhận được tin nhắn của Diệp Ấn Dương, anh nói trong nhà có việc gấp, phải đến ngày đi làm mới kịp chuyến sớm nhất về Quảng Châu.

Đúng lúc Chương Như nhận được lì xì Tết của làng, bèn hỏi anh: [Anh có cần em đổi ít tiền mới cho không?] Các công ty ở Quảng Đông có tục lệ, ngày đầu tiên đi làm của năm sẽ phải phát “lì xì khai xuân”, bao nhiêu cũng được, chủ yếu là lấy may.

Diệp Ấn Dương nói không cần: [Anh chuẩn bị rồi.]

[Vậy em chờ nhận lì xì của sếp Diệp nha!] Gửi xong tin này, Chương Như chạy đi xem múa lân.

Kỳ nghỉ Tết trôi qua nhanh như cú đá vô ảnh cước của Hoàng Phi Hồng. Ngày khai xuân năm mới, nắng xuân rực rỡ, khắp công ty vang lên lời chúc “Chúc mừng năm mới!”.

Chương Như vừa đến đã bắt đầu đi xin lì xì, từ tầng ba lên tầng năm, từ phòng Nhân sự, Hành chính sang Kinh doanh rồi R&D, nhận lì xì mà cười tít hết cả mắt. Khi quay lại bộ phận thu mua, cô trông thấy Diệp Ấn Dương, vì phải bay chuyến sớm nên anh đến hơi muộn, nhưng chẳng ai tha cho anh cả, tụi Lâm Thông còn hò hét dẫn đầu: “Bọn em chờ anh khổ lắm rồi á sếp ơi!”

Trước cửa văn phòng Diệp Ấn Dương đã xếp một hàng dài, bên trong cũng không ít, có người còn nói rõ to: “Cảm ơn sếp Diệp! Chúc sếp sớm yên bề gia thất, năm nay có tin vui, sang năm bọn em còn có lý do để lấy lì xì nữa!”

Ngày đầu đi làm chẳng ai kiêng kị gì, chỉ cần không đùa quá trớn là được, mà Diệp Ấn Dương vốn không phải người nghiêm khắc nên không ít người cũng đùa giỡn theo. Đến lượt Chương Như, cô cũng chìa tay ra xin: “Chúc sếp Diệp cung hỉ phát tài ạ~”

Diệp Ấn Dương nhìn cô một cái rồi đưa cho cô một bao lì xì: “Năm mới vui vẻ.”

“Cảm ơn sếp Diệp~” Ở đây đông người, lúc tránh ra một bên, Chương Như thoáng ngửi thấy mùi hương mát lạnh trên người anh, có lẽ là hương gió Bắc Kinh anh mang về, cô nghĩ vậy.

Ra khỏi văn phòng, cô mở lì xì ra sờ thử, sờ thấy bên trong là một tờ tiền to màu đỏ tươi. Nhìn quanh thấy một đám người vẫn còn đang xếp hàng, cô thầm cảm thấy đau ví hộ anh.

Công ty náo nhiệt cả buổi sáng, đến chiều mọi người mới dần ổn định lại làm việc.

3 giờ có buổi họp bộ phận, Chương Như ngồi cuối hàng. Trước khi họp, Diệp Ấn Dương đi ngang qua chỗ cô rồi mới lên ngồi ở vị trí chủ vị.

Vừa ngồi xuống, màn hình điện thoại anh sáng lên, là tin nhắn WeChat của Chương Như, cô gửi cho anh một tấm ảnh. Thấy anh cầm di động lên rồi phóng to bức ảnh, Chương Như cười khẽ, đến lúc anh nhìn sang, cô lập tức thu lại ánh mắt rồi ngồi nghiêm chỉnh, như thể người vừa gửi tấm ảnh nóng cực cháy kia hoàn toàn không phải là mình.

Bình Luận (0)
Comment