“Mình về muộn một chút được không?”
Buổi họp đầu xuân cũng không dài lắm, chủ yếu để mọi người lấy lại tinh thần sau kỳ nghỉ Tết. Dù sao vẫn còn không ít người tâm hồn vẫn còn lơ lửng trên mây, chẳng hạn như Chương Như.
Hôm nay cô thu hoạch được kha khá, họp xong còn nhớ unbox mấy phong bao lì xì dài ngắn xanh đỏ đủ kiểu mình nhận được, tiền rải khắp mặt bàn làm việc. Trong nhóm chat công ty, tin nhắn liên tục nhảy ra, mọi người sôi nổi tám chuyện “lì xì mở bát” năm nay.
Điều khiến ai nấy bất ngờ là trong số các lãnh đạo, Chu Minh Sơ lại là người lì xì nhiều tiền nhất, nhưng vì anh ta vốn nổi tiếng lạnh lùng nên chẳng mấy ai dám mò tới chúc “Cung hỉ phát tài”.
Mạnh Trân Trân là người đầu tiên hối hận: [Sớm biết anh ta lì xì khủng như thế, dù có phải lết mông tới tôi cũng phải đến chúc ‘phát tài phát lộc’ hai lần!]
So ra da mặt của Chương Như dày hơn nhiều, gặp Chu Minh Sơ cô liền chúc Tết luôn. Lúc ấy chỉ nghĩ chúc cho có lệ, ai ngờ lại bốc trúng quả secret to nhất, sướng âm ỉ cả buổi: [Ôi sếp Chu đúng là đại gia ngầm.]
[Sếp nhà cô cũng giàu mà.] Mạnh Trân Trân cảm thấy Diệp Ấn Dương là người trầm ổn nhất, không keo kiệt mà cũng chẳng phung phí: [Tôi thấy hàng người trước cửa văn phòng anh ấy dài ngoằng, chắc phát không ít nhỉ.]
Chương Như nhớ lại, đúng là xếp hàng dài thật, người ra người vào rộn ràng, chắc anh phát lì xì đến cả mỏi tay: [Tôi nghĩ chắc cũng kha khá đấy.]
[Không sao, hai người đó kiểu gì cũng kiếm lại được, chút tiền đó ăn thua gì.] Mạnh Trân Trân nói bóng nói gió, Chương Như nghe hiểu nhưng cũng không tiện hỏi sâu.
Cô cúi đầu thu dọn đống bao lì xì, mơ hồ nghe thấy ai đó gọi “sếp Diệp”. Nghiêng đầu nhìn qua, cô thấy Diệp Ấn Dương đang nói chuyện với đồng nghiệp. Có vẻ vừa từ Bắc xuống Nam nên anh vẫn chưa kịp thích nghi với thời tiết, anh cởi áo khoác chỉ mặc mỗi chiếc áo len cổ tròn, trông đơn giản mà gọn gàng.
Phùng Thiền chia cho Chương Như ít đồ ăn: “Hôm nay sếp Diệp ăn mặc cứ như ở nhà ý nhỉ, giống người đàn ông của gia đình quá.”
Chương Như gật đầu đồng tình, quả thật đây là lần đầu tiên cô thấy anh ăn mặc thoải mái như vậy trong công ty, cô quay đầu rút túi đồ: “Trong túi có gì thế?”
“Kẹo m*t vị soda, của bên WW gửi qua.” Phùng Thiền dúi luôn cả túi cho cô, tiện thể tám chuyện: “Cô nói xem, sếp Diệp thật sự chưa có bạn gái hở? Tôi nghe nói chủ tịch định giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh ấy, không biết đã đi chưa nhỉ?”
“Chắc là đi rồi.” Lâm Thông vừa bóc kẹo vừa chen vào: “Nghe bảo đối phương là một đại lý lớn của công ty mình đó. Mọi người còn nhớ cô Giang hôm Year End Party không? Cái người đeo đồng hồ Rolex, mặc váy trắng, chân dài miên man, xinh cực kỳ ấy.”
Nhìn Lâm Thông khoa tay múa chân, nước miếng như sắp chảy cả ra, Phùng Thiền cười khì: “Nhớ chứ, cao ráo thon thả đúng gu cậu còn gì.”
Bọn họ tám chuyện rôm rả còn Chương Như thì ngậm kẹo, đầu óc thả trôi theo mấy chuyện vụng trộm chẳng đứng đắn gì cho cam.
Cô nhớ lại mấy ngày “vụng trộm” ở Bắc Kinh, hai người đã cực kỳ ăn ý. Chỉ cần cô khoá màn hình điện thoại Diệp Ấn Dương lại rồi nhìn anh bằng ánh mắt đó, Diệp Ấn Dương liền hiểu hết, chuyện trên giường thì hợp nhau khỏi chê.
Hơn nữa cô cực kỳ thích anh khi ấy: có sức, có nhịp, có độ bền, cô hoàn toàn chịu được.
Chỉ là giờ ngồi đây trong văn phòng, anh lại đang nghiêm túc thuyết trình công việc, dáng vẻ điềm đạm ấy chẳng tài nào liên hệ nổi với người đàn ông từng khiến cô run rẩy dưới thân, lúc này đây tự dưng có một loại cảm giác ở chốn công cộng phải kiên quyết nghiêm túc.
Cuối cùng khi Diệp Ấn Dương nói xong, ánh mắt hai người thoáng chạm nhau. Chương Như vô thức m*t kẹo phát ra một tiếng “chụt” rồi giả vờ dụi mắt, quay người đi trước.
Lúc tan làm, cô ngồi ở chỗ của mình gửi vài tin nhắn sau đó mới đứng dậy vươn vai.
Phòng Thu mua đối diện với thang máy, Chương Như thấy Chu Minh Sơ và Văn Hoà một trước một sau đi đến. Nếu không có gì thay đổi, hai người chắc sẽ cùng vào chung thang máy, nhưng vừa thấy Chương Như, Văn Hoà thở phào một hơi như trút được gánh nặng, lập tức rẽ từ thang máy sang đây thuận thế tách khỏi hướng với Chu Minh Sơ.
“Chị Như.” Văn Hoà xách túi đi thẳng tới bên này, đúng lúc chợt nhớ ra mang thứ này đến cho cô: “Em nghe bảo lọ xịt này trị viêm mũi tốt lắm, chị muốn dùng thử không?”
“Ở đâu ra thế?”
“Bên công ty dược khác tặng đấy, họ nói sản phẩm này bán chạy nhất.”
“Thế để chị thử.” Chương Như nhận lấy, tiện tay đưa cho cô ấy một chiếc kẹo: “Hôm nay không cần tăng ca à?”
“Không ạ.”
“Vậy tối nay làm gì, đi đánh cầu hả?”
Văn Hoà lắc đầu: “Em hẹn hàng xóm ăn lẩu tại nhà, chị muốn đi cùng không?”
Chương Như cắn chiếc kẹo m*t, suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Thôi, chị phải về trông mèo.” Vừa dứt lời, cô thấy Chu Minh Sơ bước ra khỏi thang máy, mắt nhìn thẳng, chân hướng về văn phòng của Diệp Ấn Dương.
Chương Như cảm giác Văn Hoà có gì đó lạ lạ, đặc biệt là khi nhìn thấy Chu Minh Sơ, cô nàng lập tức quay lưng đi như muốn tàng hình luôn vậy.
“Em sợ anh ta à?” Chương Như hỏi.
Sắc mặt Văn Hoà hơi tái: “Không ạ…”
“Thế thì đi thôi, chị đưa em về.” Chương Như liếc tin nhắn Diệp Ấn Dương vừa gửi đến sau đó tắt máy tính, xách túi cùng Văn Hoà ra chỗ thang máy.
Vận may đi thang máy của Văn Hoà hôm nay chẳng tốt chút nào, né được Chu Minh Sơ lại gặp ngay Vương Đông Ni.
Gã họ Vương vừa mở miệng đã toát lên mùi đáng khinh, gã nhắc tới chiếc IPhone đời mới nhất Văn Hoà bốc thăm trúng thưởng được hôm Year End Party: “Điện thoại mới của Văn Hoà đâu, bán rồi à?”
“Không bán, tôi cho người nhà dùng rồi.”
“Ô, thế trúng thưởng không bao mọi người bữa à?” Vương Đông Ni nhìn thẳng vào Văn Hoà: “Hay là tôi mời cũng được, chỉ cần cô nể mặt tôi thôi.”
Mới khai xuân đã lộ bản chất, cái ngữ dầu gió này thật cmn đáng khinh làm sao, mùi dầu vừa nồng vừa dễ khiến người ta nóng máu.
“Ơ tổng giám đốc Vương?” Chương Như tiến lên giơ tay quơ quơ trước mặt gã: “Tôi còn đứng đây mà anh không thấy sao? Sao anh lại dám quấy rối người khác ngay giữa công ty thế?”
“Tôi quấy rối chỗ nào?” Vương Đông Ni giật bắn vì bị cô hỏi thẳng thừng như thế.
“Anh hẹn Văn Hoà đi ăn riêng, thế chẳng phải quấy rối thì là gì?” Vẻ mặt Chương Như vô cùng nghiêm túc: “Anh làm vậy rất dễ khiến người ta nghi ngờ anh có ý đồ riêng đó, tổng giám đốc Vương ạ.”
Mặt Vương Đông Ni hết đỏ lại trắng: “Tôi có nói là đi riêng bao giờ?”
“Ồ, thế chắc tôi nghe nhầm. Nếu không đi riêng thì tôi đi cùng được chứ?” Chương Như hỏi.
“Đương nhiên là được.” Vương Đông Ni nhớ lại sự kiện xảy ra hôm Year End Party, giả vờ mỉm cười thân thiện: “Nhưng tôi sợ cô lại bị dị ứng rượu, thế bây giờ cô còn phải uống thuốc kháng sinh nữa không?”
Chương Như giả vờ không hiểu, cô mở điện thoại tìm ngay một nhà hàng: “Tổng giám đốc Vương có muốn đi chỗ này không? Tối nay luôn, hôm nay ai cũng rảnh.” Cô giơ màn hình cho Vương Đông Ni xem, chỗ đó giá trung bình một người hơn 1500 tệ, nghĩ đến bao lì xì gã ta phát chỉ có 20 đồng, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết tỏng gã sẽ viện cớ từ chối.
Sau khi rời công ty, cô lái xe đưa Văn Hoà về nhà, đang định nổ máy lần nữa đi thì điện thoại đổ chuông, người gọi là Diệp Ấn Dương: “Về tới nhà chưa em?”
“Chưa ạ, em đang trên đường.” Chương Như hỏi lại: “Anh vẫn còn ở công ty à?”
Đầu bên kia vọng tới tiếng còi xe, Diệp Ấn Dương nói: “Anh đang sắp đến dưới nhà em.”
“Hả? Anh đợi chút, em về liền đây.” Chương Như liếc sang chiếc xe đang định lấn đường của mình, lập tức đạp ga chặn đầu.
Vạch kẻ liền mà còn cố đổi làn, bị mù hay gì vậy?!
Khi về đến nhà nhìn thấy chiếc Volvo bóng loáng đậu trước cửa, Chương Như dừng xe, bước tới ôm lấy Diệp Ấn Dương rồi hôn anh một cái. Mẩu kẹo trong miệng cô bị đầu lưỡi của hai người quấn lấy, cuốn qua cuốn lại thành một nụ hôn vừa sâu vừa ngọt. Cuối cùng viên kẹo lại bị Chương Như cuốn về trong miệng mình, cô cắn “rắc” một cái, đắc ý hỏi anh: “Thích không ạ?” Quả nhiên cô vẫn là người hôn giỏi nhất.
Diệp Ấn Dương dựa vào thân xe ôm lấy cô: “Kẹt xe à?”
“Đưa người ta về một đoạn.” Chương Như cọ cọ chân vào anh: “Ảnh em chụp đẹp không? Anh phóng to nhìn chỗ nào thế?” Ngực, chân hay là nửa bên mông cong vút của cô?
Diệp Ấn Dương nhớ lại tấm ảnh kia, ngón tay cái khẽ cào hai cái sau lưng cô: “Chụp bao giờ thế?”
“Không nhớ nữa, anh muốn em mặc lại cho anh xem không?”
“Em định mặc kiểu gì đây?”
“Thì cởi bộ này ra rồi mặc lại bộ kia chứ sao.” Tay Chương Như chẳng ngoan ngoãn gì cả, luồn ngay vào trong áo len của anh: “Nhà anh, nhà em, hay là…” Đi khách sạn?
Diệp Ấn Dương giữ lấy tay cô, Chương Như ngạc nhiên: “Sao thế, anh không muốn à?”
“Hôm nay có một buổi tiệc khai xuân đột xuất, Chủ tịch Trần không tới kịp, anh phải đi với tổng giám đốc Chu.”
Chương Như nhìn anh, khẽ “ồ” một tiếng.
Diệp Ấn Dương mở cửa xe, lấy một thùng xốp đưa cho cô: “Thứ này không để lâu được đâu, ba ngày không ăn hết thì đừng ăn nữa kẻo đau bụng.”
“Cái gì thế ạ?”
“Đồ ăn vặt thôi.”
Chương Như mở ra xem, đột nhiên nhớ ra: “À, em cũng có cái này cho anh nè.”
Vừa hay vẫn để trong xe, Chương Như chạy vòng ra sau lấy hộp bong bóng cá loại thượng hạng đưa cho anh: “Anh đừng xem thường nha, cái này năm chữ số một cân đấy, mắc lắm.”
Người Quảng Đông vốn thích hải sản khô, Diệp Ấn Dương từng theo bà nội dạo quanh mấy cửa hàng khô kiểu này, anh cầm lên nhìn rồi bảo: “Em đem trả lại đi, không cần thiết đâu.”
“Dạ được.” Chương Như lập tức nhận lại, cong mắt cười: “Em cũng nói với người ta rồi, sếp Diệp nhà em tốt lắm, làm sao có chuyện nhận quà của cấp dưới được, đúng không?”
Cô nói chuyện mà cứ như đang diễn, Diệp Ấn Dương bèn cố ý trêu cô: “Cũng chưa chắc, biết đâu anh chỉ không thích hải sản thì sao.”
“Vậy anh thích gì, nữ sắc ạ?” Chương Như đối đáp nhanh như chớp, ngón tay đã bắt đầu lân la tới chỗ khóa quần anh, bị Diệp Ấn Dương giữ lại: “Mới mua à?” Anh nhìn chiếc vòng trên cổ tay cô.
Chương Như lắc đầu: “Bác gái em tặng đó, đẹp không?” Rồi kể cho anh: “Bác gái là vợ bác cả em, bác ấy tốt lắm, hồi nhỏ bác gái nuôi em lớn đấy.”
Một người luôn được quan tâm và yêu thương từ nhỏ, cảm xúc cũng tự nhiên và tươi sáng hơn người khác. Diệp Ấn Dương nhớ đến mấy hôm ở Bắc Kinh, cô chỉ cần lướt trúng một đoạn video ngắn thôi cũng có thể cười lăn lộn trên giường. Anh chạm nhẹ vào chiếc vòng rồi cúi đầu nhìn đồng hồ: “Anh phải đi rồi.”
“Ò.” Đoán là anh tranh thủ qua gặp mình nên Chương Như cũng chẳng níu nữa: “Anh đi đi ạ.”
Diệp Ấn Dương cúi xuống hôn lên mí mắt cô, sau đó nhận một cuộc gọi thúc giục rồi lái xe đi.
Chương Như về nhà mở thùng xốp ra, bên trong là bánh vừng nướng nhân sốt mè, bánh bò khô và cả bánh nếp lăn bột đậu vàng mà cô từng ăn nữa, trong thùng còn được anh bỏ thêm đá lạnh để bảo quản mát.
Chương Như đưa tay chạm vào mí mắt, khẽ cười, cái người này chu đáo ghê gớm.
Chỉ có điều đầu năm thật sự quá bận, muốn hẹn nhau một buổi chẳng dễ dàng. Mấy ngày sau, Diệp Ấn Dương hết đi tiệc xã giao lại đến Chương Như bận đi dự tiệc sinh nhật, đi đám cưới rồi ăn mừng Văn Hoà có đơn hàng mới.
Chiều thứ Sáu, sau nửa ngày bận rộn mãi mới rảnh ra được một chút, Chương Như sắp xếp xong lịch luân chuyển cho nhóm thực tập sinh rồi sang văn phòng Diệp Ấn Dương báo cáo ngắn gọn.
Ban đầu hết thảy vẫn bình thường, cho đến khi ngón tay cô khẽ trượt trên mặt bàn chạm vào tay anh và bị anh nắm lấy.
Diệp Ấn Dương siết mạnh tay cô: “Tối nay em có bận không?”
“Tối nay em phải qua nhà chị Quách Tuệ, sinh nhật thằng bé Hạo Tử con trai chị ấy.” Diệp Ấn Dương có chút ấn tượng với con trai của Quách Tuệ, lần trước Chương Như và cậu bé ngồi một chỗ không biết cãi nhau cái gì mà mặt mày hằm hằm. Nhưng nghĩ lại, người như cô đến mèo chó còn gây chuyện được, với con nít lại càng không lạ.
“Có về muộn không?”
“Không biết nữa, chắc đợi thổi bánh xong mới về.” Đại khái chắc cũng khoảng nửa đêm, Chương Như lắc lắc ngón tay anh: “Anh định hẹn em ạ?”
“Hôm nay em không lái xe sao?” Diệp Ấn Dương ngẫm nghĩ: “Vậy anh đến đón em, sau đó mình đi xem phim nhé?”
“Được thôi.” Thật ra đi đâu cũng được, vì dù sao cuối cùng vẫn về đến một chỗ thôi ấy mà.
Bàn tay anh rất lớn, nhớ đến lúc anh kéo mình lên, tay anh dễ dàng nắm trọn mắt cá chân cô. Chương Như say mê, chỉ muốn hôn lên khuôn mặt tuấn tú đó, nhưng đây là văn phòng, cửa lại đang mở, hai người chỉ có thể nắm tay chốc lát.
Rất nhanh đã có người bước tới, nghe thấy tiếng bước chân, Chương Như vội rút tay lại, đứng lên nói: “Sếp Diệp, nếu không còn việc gì khác thì em xin phép.”
Diệp Ấn Dương gật đầu: “Ừ.” Giọng nói đã khôi phục phong thái lạnh nhạt thường ngày.
Ôi, được ngủ với người đàn ông cùng chốn văn phòng thật sự vừa k*ch th*ch vừa có cảm giác thành tựu, Chương Như giả vờ nghiêm túc nở một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp, gập tài liệu lại rồi đi ra ngoài.
Ngoài cửa là Vệ Tiểu Ba và Phùng Nguyên Hỉ. Phùng Nguyên Hỉ gầy nhẳng như tên nghiện, vừa đến trước mặt cấp trên đã lập tức cúi đầu chào: “Sếp Diệp.”
Anh ta cũng là một người thực dụng thấy quyền là bám, trước đây Vệ Tiểu Ba chỉ là một trưởng nhóm nho nhỏ, anh ta chẳng thèm nể nang chút nào, giờ lên làm quản lý thì lại bắt đầu nịnh nọt, nhưng người anh ta nịnh nhất vẫn là Diệp Ấn Dương.
Còn chưa đi chưa xa, Chương Như đã nghe thấy bọn họ bàn chuyện công chuyện, hình như liên quan đến một lô nguyên liệu bị thay đổi quy trình sản xuất dẫn đến hao hụt lớn, bên sản phẩm lại đổ cho bộ phận thu mua, nói là chất lượng có vấn đề yêu cầu trả về phía nhà cung cấp.
Phùng Nguyên Hỉ cằn nhằn: “Sếp Diệp, tôi đã cãi nhau một trận với bọn họ rồi, quá đáng thật chứ, coi phòng Thu mua là cái gì vậy? Cứ thế này ai thèm cung cấp hàng cho mình nữa?”
Đúng là loại cáo mượn oai hùm, chắc anh ta nghe đồn Diệp Ấn Dương sắp thăng chức VP nên tự cho mình cái quyền lên mặt đây mà.
Chương Như quay về chỗ ngồi, cầm cốc đi rót nước.
Đến phòng trà thì gặp Sử Cầm đang loay hoay với máy làm đá, Chương Như thấy cô ta ấn liên tục mà không được, bèn bước tới vỗ vai: “Tránh ra, để tôi xem nào.”
Sử Cầm không nói gì, chỉ mím môi tránh qua một bên. Chương Như kiểm tra một hồi, phát hiện cảm biến bị kẹt: “Cô định lấy nhiều đá thế làm gì, tắm à?” Đầy tràn cả khay ra rồi kìa, chặn luôn cả thanh gạt, không tắc mới lạ.
Sửa xong quay lại thì thấy mắt Sử Cầm hơi đỏ, Chương Như hỏi: “Thất tình hả?”
Sử Cầm nhìn cô như nhìn kẻ thù, vừa cất giọng đã thấy nghèn nghẹn: “Không liên quan gì đến cô.”
Chương Như mới không thèm để ý, cô tự xúc một cốc đá rồi cắt chanh pha nước uống. Cắt xong nhìn sang bên cạnh, thấy Sử Cầm đang đổ cả gói thuốc Đông y vào cốc rồi lại thêm đá ào ào, trông tàn bạo ghê.
Tối hôm đó, Chương Như đi chung xe với Quách Tuệ tới nhà chị ăn sinh nhật. Trong nhà toàn trẻ con, ồn ào đến inh tai nhức óc, cũng may bản thân Chương Như vốn là một người rảnh rỗi tự biết tìm vui, có thể ngồi ngắm chó chạy vòng quanh hộp đèn cả buổi cũng được huống chi là lũ nhỏ. Trẻ con chơi gì cô chơi nấy, hết Vương Giả Vinh Diệu rồi lại tới PS4.
Giữa chừng, Diệp Ấn Dương gọi đến: “Bọn em ăn chưa?”
“Ăn lâu rồi ạ.” Giờ này là mấy giờ rồi chứ, Chương Như hỏi lại: “Anh đang ở đâu đó?”
“Ở dưới xưởng, đang xử lý chút việc.”
“Ơ, anh chưa ăn cơm à?” Chương Như liếc nhìn đồng hồ, giờ đã muộn lắm rồi.
Đối với người Trung Quốc, chẳng gì quan trọng hơn cơm ba bữa đúng giờ. Tuy bản thân Chương Như cũng chẳng làm được điều đó nhưng điều đó không ngăn được cô lấy cớ để nhắc người khác: “Anh nhớ ăn đúng bữa đấy nhé, không là hại dạ dày lắm. Anh trai em từng bị viêm dạ dày cấp, chắc chắn là do không chịu ăn uống đúng giờ. Anh cũng nên chú ý chút đi.” Huống chi bọn họ còn phải uống rượu tiếp khách, mà rượu xã giao chính là thứ hại dạ dày nhất.
Bên kia, hình như Diệp Ấn Dương vừa mới lên xe, cô nghe tiếng cửa xe đóng lại, sau đó anh hỏi: “Bây giờ anh qua đón em nhé?”
“Anh đi ăn trước đi, ăn xong rồi đón em sau cũng được, thời gian chắc vừa khớp.”
“Được, vậy em gửi định vị cho anh đi.”
“Dạ dạ.”
Cô nghe điện thoại ở ngoài ban công, vừa cúp máy, Hạo Tử lập tức ló nửa người ra: “Chị Chương Như, chị đang gọi điện với ai thế?”
“Đàn ông đó.”
“Có phải là chú trong văn phòng chị không ạ, cái người mà chị hay nhìn lén ấy?”
Không ngờ thằng bé còn nhớ chuyện đó, Chương Như lập tức cảnh giác: “Chuyện đó em không kể với ai đấy chứ?”
Hạo Tử lắc đầu: “Chưa kể ạ.”
“Không phải chưa kể mà là không được kể đâu đấy nhé.” Chương Như nghiêm mặt nói: “Đấy là bí mật của chị. Nếu em nói ra, chị sẽ gặp họa lớn đấy.”
“Họa lớn là gì ạ?” Hạo Tử ngơ ngác không hiểu.
“Là bị công ty đuổi việc đó! Em mà bị đuổi học thì sẽ không được đi học nữa, còn chị mà bị đuổi thì không được đi làm, bị đá ra khỏi công ty, sau này không có tiền, sẽ đói chết luôn!” Dọa trẻ con chẳng cần tốn bao nhiêu chất xám, Chương Như cố tình nói nghiêm trọng lên. Nói xong, cô xoay đầu thằng bé lại: “Đi thôi, đến lúc cắt bánh gato rồi.”
“Á!” Hạo Tử không vui, bịt tai giả vờ như chưa nghe thấy: “Không có bánh gato đâu, ba mẹ em nói sẽ tạo bất ngờ cho em mà!”
“Cái đồ ranh con, bánh bị em khoét một lỗ rồi mà còn giả vờ giả vịt!” Chương Như rút hộp mô hình phi hành gia đưa cho cậu nhóc, bổ sung vào phần quà sinh nhật: “Đi thôi đi thôi, ngoài này nóng quá.” Hôm nay cô mặc hơi nhiều lớp.
Khách mời hôm nay phần lớn là trẻ con nên chẳng mấy ai trụ được đến nửa đêm. Sau khi thổi nến và ăn bánh xong, Chương Như là một trong những vị khách cuối cùng rời đi. Cô bước ra khỏi khu chung cư với tâm trạng phơi phới, được Diệp Ấn Dương đang đỗ xe chờ ở bên đường đón rồi cả hai cùng tới rạp chiếu phim gần đó xem suất chiếu nửa đêm.
Lấy vé xong, họ ngồi ngoài sảnh đợi một lúc, trong lúc đó Diệp Ấn Dương đi mua bỏng ngô. Khi phim sắp bắt đầu chiếu, Chương Như chạy đi toilet.
Diệp Ấn Dương cầm áo khoác và bỏng ngô của cô đứng chờ ngoài hành lang, bỗng có hai ông bà đi qua hỏi: “Chàng trai này, cái này có phải của các cháu không?”
Đó là một chai xịt thơm miệng màu tím, Diệp Ấn Dương nhận ra cái đó của Chương Như, bèn đón lấy: “Cảm ơn hai bác.”
“Không có gì.” Ông lão nhìn vợ bước vào toilet rồi đứng lại trò chuyện với anh: “Dẫn bạn gái đi xem phim à?”
Diệp Ấn Dương gật đầu: “Bác cũng thế ạ?”
“Đúng vậy, tôi đưa bà nhà tôi đi xem phim. Già rồi nên mất ngủ, xem phim cho qua thời gian.” Ông cụ nói chuyện rất cởi mở, kể rằng mình sống ngay gần đây. Diệp Ấn Dương nghe giọng liền đoán ra ông là người bản địa nói giọng Quảng khá rõ.
Bọn họ tán gẫu vài câu, bà cụ đi vệ sinh xong quay lại, hai người chào anh rồi đi vào rạp, lúc đó bọn họ chuyển sang nói tiếng Quảng. So với tiếng Quảng Hồng Kông, tiếng Quảng Quảng Đông gốc nghe có phần nặng hơn, giọng điệu nghe tương đối choé, chắc vì thế mà nhiều người cảm thấy người già nơi này có vẻ hơi hung dữ.
Lại đợi thêm mấy phút, cuối cùng Chương Như cũng chịu ra khỏi toilet: “Nhanh nhanh, phim chiếu chưa anh? Mau đi thôi!” Cô kéo tay anh chạy vào rạp, Diệp Ấn Dương tinh mắt, nhận ra trên đùi cô đã có thêm một lớp tất mỏng trong suốt.
Giờ này không đông cho lắm, trong rạp hầu như là các cặp đôi. Phim hôm nay chiếu là thể loại trinh thám, nhạc nền còn căng thẳng hơn cả nội dung. Xem được nửa chừng, phía sau vang lên tiếng đôi kia đang hôn nhau, động tĩnh lớn đến nỗi Chương Như có cảm giác mình đang đóng vai kẻ nghe lén dưới gầm giường nhà người ta.
Cô liếc mắt sang Diệp Ấn Dương, anh hiểu ý ngay: “Ra ngoài nhé?”
“Đi!” Hai người ăn ý gật đầu, rốt cuộc cũng thoát khỏi thứ âm thanh ướt át lộ liễu kia.
Khi đứng trong thang máy, Chương Như tựa đầu vào vai anh lướt điện thoại. Giai Giai nhắn tin rủ cuối tuần đi chọn váy cưới, cô đáp lại bằng con số “1”. Ra khỏi thang, nhìn thấy một chiếc gương lớn, cô kéo tay Diệp Ấn Dương: “Anh cọ thử cái này đi.”
“Cọ? Cọ thế nào?”
“Thế này này, mềm mềm.” Chương Như đưa ngón tay ấn lên mặt gương: “Nhìn xem, mặt anh méo rồi này.”
Đây là một chiếc gương góc rộng, Diệp Ấn Dương không nhịn được bật cười, sửa lại cho cô: “Phải là ‘chọc thử’ mới đúng.”
(*) Phiên âm là chuo nhưng bà Như đọc là cuo =)))
Chương Như tròn mắt nhìn anh, Diệp Ấn Dương kiên nhẫn giải thích: “Một cái là âm bằng lưỡi, một cái là âm uốn lưỡi.”
“Ồ~” Chương Như chậm rãi nói tiếp: “Anh nói tiếng phổ thông chuẩn ghê.”
Trong mắt Diệp Ấn Dương đã giấu không nổi nụ cười: “Vậy là em cũng biết tiếng phổ thông của mình không chuẩn hả?” Thật ra không chỉ có mỗi chứ đó, chữ “thành” trong “thành phố” cô cũng phát âm không chuẩn, ví dụ như hồi ở Bắc Kinh, khi nói “Đông Thành” với “Tây Thành”, cô lại phát âm thành “Đông Trần” với “Tây Trần”.
Anh vốn không định nói, Chương Như cũng không biết phát âm của mình trong tai người Bắc Kinh nghe tệ đến thế, thế là cô hậm hực đẩy anh một cái: “Người Bắc Kinh các anh nói tiếng phổ thông cũng có chuẩn mấy đâu!” Đám bạn người Bắc Kinh của cô rất thích nuốt âm, có lúc gọi tên cô nghe sai bét, gọi “Chương Như” bị nuốt mất âm nghe qua cứ như “con gián” vậy.
Bị chọc quê đến đỏ cả tai, Chương Như vừa xấu hổ vừa bực, bỏ anh lại phía sau còn mình tự đi trước. Đến chỗ rẽ giữa các khu, cô lại mù mịt: “Xe ở đâu ấy nhỉ?”
Diệp Ấn Dương đi tới nắm lấy tay cô: “Ở khu K.”
Cơn giận của Chương Như đến nhanh mà tan cũng nhanh, cô không gạt tay anh ra, hơn nữa anh nắm chặt quá, bàn tay anh vừa to vừa ấm khiến cô bất giác dán sát vào.
Bãi đỗ xe ngầm trống trải và yên tĩnh, khu K hầu như chẳng có mấy chiếc xe. Chương Như ngồi vào ghế phụ, thấy Diệp Ấn Dương chuẩn bị vào số thì chợt giơ tay chặn lại: “Hay mình về trễ một chút được không anh?”
Diệp Ấn Dương nhìn cô, thấy cô bật đèn trần xe rồi nghiêng người qua: “Em muốn làm ở trên xe.” Cô khẽ nắm lấy tay anh, giọng thì thào mà chắc nịch.
“Ở đây có người đấy.”
“Không có đâu, giờ này muộn rồi mà.” Chương Như tháo mắt kính của anh xuống: “Làm vậy anh có thấy rõ em không?”
“Vẫn thấy.” Diệp Ấn Dương vẫn chưa cận nặng đến mức ấy, huống chi cô còn bật đèn trần.
“Thế mình chưa về vội được không ạ?” Giọng Chương Như rất nhỏ, nói chuyện mà cứ như đi ăn trộm. Cô dẫn dắt anh sờ quần tất mình vừa mới mặc vào, loại này cô đã lựa rất kỹ, sờ vào cảm giác vô cùng tuyệt hơn nữa lại mỏng, chắc là cũng dễ xé.
Nơi trống trải sẽ bị vọng tiếng, cũng may mặc dù gara này không có đèn cảm ứng bằng âm thanh nhưng cũng không có nhiều xe đỗ lại như bọn họ, nếu tắt đèn thì cũng xem như không thấy được gì.
Trong không gian chật hẹp, vị trí ghế lái do có vô lăng điều khiển nên càng chật chội hơn, Diệp Ấn Dương không ngốc, có chút chần chừ ôm lấy eo Chương Như: “Chương Như.”
“Dạ?” Chương Như giữ chặt tay anh, mặt hướng về phía trước một chút. Diệp Ấn Dương đang xem xét xem cô đang nói thật hay nói giỡn: “Em thật sự muốn làm ở đây à?” Nói xong liền nghe thấy vài động tĩnh xung quanh, là tiếng động cơ xe cùng tiếng bánh xe ma sát với mặt đất.
Có xe đến, Diệp Ấn Dương che chắn cho Chương Như còn mình thì nhìn ra ngoài xem, đằng sau quả thật có một chiếc xe đang tới, xe lập tức chạy qua, không có ai nhìn sang hướng này: “Không sao rồi.” Anh xoa đầu cô, thấp giọng an ủi.
“Em không sợ.” Giọng Chương Như phảng phất ý cười: “Em muốn ở đây.” Cô hỏi anh: “Anh mua Volvo vì sợ chết ạ?”
Quả thật tính an toàn của dòng xe này tương đối cao, Diệp Ấn Dương không phủ nhận: “Có xem xét qua trường hợp này.”
“Em cũng sợ chết.” Chương Như nói: “Nhưng hôm nay sướng chết cũng được.” Cô ngả người ra sau, tay chống lên vô lăng: “Lần trước anh đẩy em, em bị đụng vào đây đau ơi là đau.”
Giọng cô mềm mại mang theo chút giận dỗi, tay trái Diệp Ấn Dương lần ra sau lưng cô: “Chỗ này sao?”
“Không nhớ rõ nữa, dù sao ở sau lưng ấy, xe của em cứng quá.” Chương Như nói.
Chuyện tình cảm bao giờ cũng phức tạp khó nói thành lời, Diệp Ấn Dương không biết nên giải thích tại sao lúc ấy lại đẩy cô ra, cũng chẳng thể nói rõ tại sao giờ lại có ngày ở bên cô.
Anh ôm lấy Chương Như, tay đặt lên nơi đã từng bị thương: “Có bị bầm tím không?”
“Em không biết nữa, nhưng em cảm thấy chỗ đó bầm rồi, đau suốt một ngày liền.” Chương Như ôm cổ anh: “Nhưng anh vẫn làm em bất ngờ đấy.” Vừa nũng nịu xong giờ lại lộ vẻ tinh quái như yêu tinh nhỏ sắp để lộ đuôi.
Diệp Ấn Dương có hơi bất đắc dĩ vì cô lại nhõng nhẽo vào lúc này.
Nhưng Chương Như còn có thể ồn ào hơn nữa, cô nâng khuôn mặt thông minh kia lên, hớn hở vì cuối cùng mình đã “vồ” được một kẻ tinh anh lại còn lột được lớp vỏ quý ông của anh ta nữa, nhất thời càng thêm phấn khích, cô kéo tay anh đặt lên vạt áo mình, ra hiệu cho anh có thể c** đ* nhưng Diệp Ấn Dương lại nói: “Không an toàn.” Dù sao đây cũng không phải chốn hoang vắng, bất cứ lúc nào cũng có thể có người hoặc xe đi qua.
Chương Như đảo mắt: “Hay là chúng ta đổi chỗ khác?”
“Em muốn đi đâu?”
“Em muốn tới công ty.” Nói xong bị Diệp Ấn Dương đét mông một cái, Chương Như bật cười ha hả: “Em giỡn thôi, ai biết công ty có camera hay không! Em không muốn bị bắt quả tang đâu.”
Có những từ vốn dĩ đã mang theo chút gợi hình gợi cảm mà giọng cô lại còn pha chút nũng nịu nữa, Diệp Ấn Dương giơ tay khẽ vỗ cô một cái: “Đàng hoàng chút đi.”
Giờ phút này làm sao có thể “đàng hoàng” nổi chứ? Đúng là lão cán bộ, nghe chút gợi ý này thôi cũng chịu không nổi. Chương Như nghiêng người nhìn ra sau cổ anh: “Anh biết chỗ này của anh có hai nốt ruồi không?”
“Biết.”
Ngón tay cô lần theo đó, viên đá nhỏ trên móng tay cọ khẽ vào tóc anh. Diệp Ấn Dương tắt đèn trần, cúi xuống hôn lên nốt ruồi trên má cô.
Chương Như nói nhỏ: “Cái này của em là dán đấy, anh cẩn thận kẻo nuốt phải trúng độc đấy… Nhưng mà, tất của em thì không cần cũng được.” Cô cố tình ám chỉ.
Không gian kín mít khiến anh sợ cô thiếu dưỡng khí, Diệp Ấn Dương vươn tay mở hé cửa sổ trời cho thoáng.
Editor có lời muốn nói:
Chuẩn bị kéo rèm làm gì thì tự hiểu nha =)))