“Quà cho bạn gái à?”
Hôm sau Chương Như cùng Giai Giai đi chọn váy cưới, vừa gặp mặt Giai Giai đã nhìn cô một lượt từ đầu đến chân: “Tối qua đi tắm trăng đấy à?”
Chương Như lười đáp: “Tắm trăng cái gì, mày tìm được anh nào cho tao tắm cùng hả?”
Giai Giai khoanh tay đi vòng ra sau lưng cô, nhân lúc không chú ý liền ấn mạnh vào eo Chương Như một cái, Chương Như suýt thì kêu ra tiếng: “Tay mày bị ghẻ à?!”
“Còn bảo không có gì?” Giai Giai hừ mũi, lạnh giọng nói: “Chị em ta quen nhau bao nhiêu năm, tưởng làm chuyện xấu giấu được tao chắc, cái đồ ăn vụng này!”
“Thần kinh, ai ăn vụng?” Chương Như nghi Giai Giai bị rút mất não: “Mày thử bị người ta ấn vào eo xem có đau không?”
Giai Giai bán tín bán nghi, một lát sau sau lại nói: “Nghe nói đám cưới của Hoàng Gia Đào hoãn lại rồi đấy.”
Chương Như cầm một chiếc váy ngắn lên ướm thử, chẳng buồn quan tâm: “Liên quan gì đến tao, tao block tên đó lâu rồi.”
Cũng đúng thôi, Chương Như xưa nay luôn dứt khoát, trừ khi đối phương tự chuốc lấy nhục, còn không hôm nay chửi xong mai là cô quên sạch. Giai Giai ngẫm nghĩ: “Chắc có đứa nào lắm mồm kể chuyện hôm họp lớp cho bạn gái anh ta nghe nên hai người cãi nhau… Mày nói xem bọn họ còn kết hôn được không?”
“Quan tâm làm gì, sao mày không lo cho thân mình đi.” Hôm nay Chương Như hơi mệt, đi dạo được một lúc là phải tìm ghế ngồi: “Đặt khách sạn chưa, chưa thì về đặt ở nhà hàng mới nhà tao ấy.”
“Không thèm, tao muốn đặt khách sạn năm sao cơ. Với lại họ hàng của Đỗ Tuấn từ Bắc Kinh bay tới đây phải có chỗ ở, chia hai nơi phiền lắm.” Giai Giai vừa nói vừa dạo quanh tiệm váy cưới, chọn mấy bộ đem đi thử.
Chương Như đang thiếu ngủ, ngồi bên ngoài chờ từ ngồi thẳng chuyển thành nửa nằm, tay thì nhắn tin với Diệp Ấn Dương, trong đầu lại chợt hiện lên dáng vẻ anh đêm qua.
Cô xoa xoa mũi, gửi tin nhắn hỏi anh đang làm gì. Diệp Ấn Dương trả lời bằng một tấm ảnh, hình như anh đang tham dự sự kiện ngành sản xuất gì gì đó, kiểu bán hàng ngoài trời.
Năm nay công việc của anh có sự thay đổi rõ rệt, anh thường xuyên phải đi xã giao mà lại là những cuộc xã giao ngoài phạm vi của bộ phận thu mua như hội thảo, diễn đàn, hiệp hội ngành nghề… Là một người bận rộn đúng nghĩa.
Chương Như hỏi: [Hôm nay anh có uống rượu không?]
Diệp Ấn Dương: [Có uống một chút.]
[Ừm.] Chương Như ôm điện thoại nghĩ ngợi một lúc, sau đó cắn môi rồi gõ thêm một dòng.
Khi tin nhắn gửi đi, Diệp Ấn Dương vừa rời khỏi bục sự kiện. Bước xuống vài bậc thang, anh nhìn thấy tin nhắn của cô: [Chân mềm không?]
Chỉ ba chữ cũng đủ toát lên vẻ kiêu căng, lắm trò của Chương Như.
Lúc nào cô cũng dám nói thẳng ra như thế. Diệp Ấn Dương nhìn màn hình, đầu ngón tay khẽ chà nhẹ, dường như vẫn còn cảm nhận được cảm giác trơn mịn của lớp tất chân.
Anh vừa định trả lời thì có người đến chào hỏi, người tới là khách mời cùng sự kiện, có người trong ngành, có cả khách hàng và các nhà cung ứng cũ. Đều là dân làm thiết bị y tế, cùng giới cùng vòng xã giao nên gặp nhau thường xuyên.
Bọn họ trò chuyện xã giao vài câu, bàn về xu hướng thị trường, công nghệ và cả chính sách mới.
Ở đây có người làm vật tư y tế, có người tách ra khởi nghiệp, chuyển sang lĩnh vực thú y. Diệp Ấn Dương hỏi: “Bên cậu là đại lý hay tự nghiên cứu sản xuất?”
Người được hỏi ngày xưa từng hợp tác với anh, đáp mình đang làm đại lý phân phối: “Tự nghiên cứu thì cần vốn, cần môi trường. Bọn tôi làm đại lý thôi, chưa có điều kiện.” Rồi hỏi: “Nghe nói ở Quảng Châu sếp Diệp phát triển tốt lắm phải không?”
“Cũng tạm.”
“Thế định ở lại đây luôn à?”
Diệp Ấn Dương khẽ cười: “Ở đâu chẳng là ở, Quảng Châu cũng tốt mà.”
Nói thì nói vậy chứ dân Bắc Kinh ít ai chịu ra ngoài lập nghiệp. Mấy người kia đánh hơi thấy anh có năng lực nên rôm rả tới bắt chuyện, mãi cho đến khi ban tổ chức mời lên chụp ảnh lưu niệm mới thôi.
Chụp xong, anh nhận được tin nhắn mới từ Chương Như: [Chân em thì mềm nhũn luôn, suýt không dậy nổi, còn mơ thấy tối qua hai đứa làm trong xe cả đêm~]
Diệp Ấn Dương như vẫn cảm nhận được đôi tay quấn quýt trong bóng tối cùng cái miệng không ngớt lời của cô. Ban đầu anh thấy hơi phiền thật nhưng nghe lâu lại cảm thấy người này từ trong ra ngoài đều toát lên nét hài hước khiến người ta chỉ muốn bật cười. Không phải kiểu nói đùa mà là cô thật lòng muốn nói chuyện với anh, thậm chí đôi lúc còn nghiêm túc đến đáng yêu.
Khóe môi Diệp Ấn Dương cong lên, anh trả lời: [Lần sau đi đánh cầu lông, rèn luyện thể lực chút.]
Đánh cầu lông còn có tác dụng này nữa hả?
Trong tiệm váy cưới, Chương Như hất cằm, không biết nên hiểu đây là trêu chọc hay là lời thật lòng. Cô cắn môi, định nhắn tiếp thì nghe thấy Giai Giai đang ở trong phòng thay đồ hét lên: “Ê con nhỏ khùng kia! Đưa tao cây son!”
“Son nào?”
“Tom Ford đen ấy!”
“Đợi tí, đây.” Chương Như uể oải ngồi dậy, đúng lúc thấy tin nhắn mới của Diệp Ấn Dương, anh nói bác tư đã nhận được trà và trần bì cô gửi, nhờ anh chuyển lời cảm ơn giúp.
[Nhận là được rồi ạ.] Chương Như nhắn lại: [Loại trần bì đó ngon lắm, là trần bì Tân Hội cực kỳ nổi tiếng của Quảng Đông bọn em đấy, pha trà hay hãm nước, nấu canh đều được.] Cô nhớ bác tư nói chuyện hơi khó khăn, tốc độ không quá nhanh, chắc là bị tì hư nên khí không thoát ra được, ăn thêm chút trần bì sẽ dễ chịu hơn.
Chương Như vốn không rành mấy chuyện này, chỉ là dân Quảng bọn cô từ nhỏ đã được nghe riết, tỷ như dùng vị thuốc nào để hạ hỏa, lưu thông khí huyết… nên ai cũng thuộc làu làu cả.
Gửi tin xong, cô tìm cây son đưa cho Giai Giai. Tấm rèm vừa kéo ra, thấy Giai Giai trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, Chương Như thoáng sững người. Trong ký ức của Chương Như, cô bạn thân hồi nhỏ từng chạy theo thuyền rồng bên sông cùng cô giờ đã sắp trở thành cô dâu rồi.
“Chết thật, tao vừa tưởng tượng đến dáng vẻ mày lúc mang thai.” Chương Như vừa nói vừa giơ tay làm động tác minh họa, bị Giai Giai lườm cho trận: “Đừng mơ, tao không sinh con đâu.”
Chương Như còn khướt mới tin, trước bảo không cưới mà giờ vẫn lấy chồng đấy thôi: “Rồi rồi rồi, đánh son thử đi, đừng để dính vào váy, dính là tao đánh đấy.”
Tiệm váy cưới là của Phương Bảo Châu, một người đẹp Đông Quản nổi tiếng, chị ấy hỏi Chương Như: “Bao giờ thì đến lượt em? Có cần chị giữ sẵn cho một bộ không?”
Chương Như lắc đầu, mặc dù cô từng thoáng có ý định kết hôn khi tham dự lễ cưới của anh trai nhưng đó chỉ là xúc động nhất thời, qua rồi là hết: “Một mình đang tốt đẹp, kết hôn làm gì chứ?” Chẳng phải được gọi là “chị đẹp” nghe dễ thương hơn sao? Cô chẳng muốn làm phu nhân người ta đâu, cùng lắm thì để người khác gọi là “dì xinh đẹp” cũng được, dù có lớn tuổi vẫn có thể ra bar làm vài ly, bao ngầu luôn!
Nói xong, tối hôm đó cô thật sự đi bar ở khu Tân Thành Châu Giang.
Chương Như sung sức như rồng bay hổ múa, nhảy xong người ngứa ran như bị điện giật, quay lại bàn nghỉ thì nghe có người gọi từ sau lưng: “Người đẹp, cái này của cô à?”
Quay đầu lại nhìn, người đến là một chàng trai, cậu ta đưa cho cô một chiếc khuyên tai sáng lấp lánh. Chương Như sờ lên tai: “Cảm ơn, đúng là của tôi.” Cô định cầm rồi đi luôn nhưng anh chàng gọi với theo: “Add WeChat được không?”
Chương Như ngẩng lên nhìn kỹ, cậu ta cao ráo, mặc áo sơ mi trắng, tay còn đeo bao tay vải trông hơi giống mấy chú cán bộ khu phố. Nhưng ở bar ánh sáng mờ mờ, chỉ cần cao ráo và có chút dáng người là tự động hóa trai đẹp ngay.
Cô nghiêng đầu, đột nhiên hỏi: “Cậu biết nói tiếng Anh không?”
Cậu ta nhìn khuôn mặt trang điểm theo kiểu mắt mèo và đôi môi đỏ bóng loáng của cô, ngạc nhiên hỏi: “Cô là… con lai à?”
“Cô ấy lai con khỉ đấy!” Giai Giai từ đâu chạy tới kéo Chương Như đi, còn chưa uống mà đã ngơ như vậy rồi, ai đời vô bar lại đi hỏi người ta có biết nói tiếng Anh không.
“Mày làm gì vậy, tao chưa hỏi xong mà.” Chương Như vùng vẫy nhưng vẫn bị kéo ra khỏi sàn nhảy, Giai Giai nói: “Đừng có mê giai nữa, tưởng tao không biết mày hỏi người ta biết tiếng Anh không làm gì à?”
“Nói chuyện thôi mà, hỏi tí có sao!”
“Hỏi xong có phải mày định hỏi luôn cậu ta người ở đâu, có hiểu biết về ngành thu mua không, có nói được tiếng Bắc Kinh không chứ gì?” Giai Giai hiểu rõ tính Chương Như hơn ai hết, dí đầu cô về chỗ ngồi: “Mày bị ma ám rồi à, tính đi tìm thế thân của Diệp Bắc Kinh trong quán bar hả?”
Tìm thế thân á? Cần gì phải thế! Giờ mà cô còn phải nhớ nhung người ta nữa sao? Cô đây ngủ người ta luôn rồi nhé!
Chương Như bị Giai Giai đẩy một cái, bực mình gào mồm lên: “Mày đừng có coi thường tao nha, tao đã…”
“Đã cái gì?” Giai Giai ngồi phịch xuống cạnh, sau đó mở một lon bia dí vào miệng Chương Như. Bia lạnh buốt khiến Chương Như run lên: “Không có gì.” Nói rồi lại bật cười, vai run run như bị điện giật.
Tối đó cả hai uống đến mụ mị, hôm sau đi làm người lờ đờ như gấu trúc mất ngủ, gắng lắm mới trụ được tới chiều.
Lâm Thông đi ra ngoài một chuyến, lúc quay về mồ hôi đầm đìa, Chương Như hỏi: “Cậu làm gì mà ướt nhẹp thế?”
“Đối diện có người b*n n**c mía, em đi mua vài cốc.” Lâm Thông chia mấy cốc cho cả nhóm.
“Xa lắm à?” Chương Như có hơi cảm động, Phùng Thiền nhẩm tính quãng đường: “Cỡ 800 mét cả đi cả về chứ nhiêu.” Chủ yếu do bên đó có cô bán hàng xinh đẹp, cậu ta nghe tin mới chịu lết xác đi.
“?” Chương Như giả vờ quan tâm: “Ôi trời thế cậu mau mau nằm nghỉ đi kẻ lát ho ra máu bây giờ!”
Phương Thiền phá lên cười, không quên châm chọc Lâm Thông: “Với cái thể lực này của cậu, công ty tổ chức dã ngoại chắc nửa ngày là tiêu tùng!”
Lâm Thông gọi cô bé thực tập sinh mình đang dẫn dắt: “Kim Linh, cốc này của cô.”
“Cảm ơn anh Thông ạ.” Cô bé lễ phép nhận lấy rồi tò mò hỏi: “Công ty mình còn tổ chức dã ngoại ạ?”
“Có chứ, xem năm nay phòng chúng ta ghép với phòng nào thôi.”
“Thế tổng giám đốc Diệp cũng đi ạ chị?”
“Sếp Diệp á?” Phương Thiền ngẩn ra rồi đáp: “Đi chứ, đương nhiên phải đi rồi, trừ phi lại đi công tác. Em hỏi chi vậy?”
“Không có gì đâu ạ, em chỉ tò mò thôi.” Kim Linh mỉm cười rồi ôm cốc nước về bàn làm việc.
Phương Thiền liếc theo, cảm thấy hơi lạ, đồng thời cũng nhìn thấy mấy sếp từ phòng họp bước ra, thế là ai nấy lại quay về lo việc của mình.
Chương Như ngồi thống kê số liệu một lúc, sau đó ra tiễn hai ứng viên đến phỏng vấn tiện thể tán gẫu với lễ tân.
Đúng lúc ấy, Diệp Ấn Dương cùng một vị khách đi vào, anh vừa vào đã nhìn đã thấy cô đang dựa vào quầy, không biết đang nói gì mà cười run cả vai.
“Kia có phải người đẹp phòng các anh không?” Nhà cung ứng bên cạnh anh nói. Lễ tân cũng nhanh chóng phát hiện ra Diệp Ấn Dương, lập tức đứng thẳng chào: “Tổng giám Diệp.”
Lúc này Chương Như mới quay đầu lại, phát hiện ra cuối cùng Diệp Ấn Dương cũng đi công tác về, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên đang mỉm cười với cô.
Người này Chương Như nhận ra, đó là vị tổng giám đốc của một bên cung ứng, họ Ông, lần trước họ từng trò chuyện vài câu ở đại hội các nhà cung ứng, cô nhớ hình như là người Phật Sơn.
“Sếp Diệp.” Chương Như đi qua chào hỏi, “Chào tổng giám đốc Ông.”
“Ha, tôi bảo mà, sao có thể nhận nhầm được. Tôi liếc mắt cái là nhận ra cô ngay.” Tổng giám đốc Ông mỉm cười với cô, có vẻ cực kỳ có ấn tượng với Chương Như: “Chúc mừng năm mới nhé.”
“Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới.” Chương Như cũng mỉm cười đáp lại: “Lần này tổng giám đốc Ông đến chỗ chúng tôi để chỉ đạo công tác ạ?”
“Không dám không dám, tôi chỉ đi công tác cùng tổng giám đốc Diệp, tiện ghé qua thăm tí thôi.”
Bọn họ vừa trò chuyện vừa đi về phía thang máy. Chương Như nhìn thấy chiếc cặp máy tính trong tay Diệp Ấn Dương, có đôi khi cảm thấy anh đúng là vất vả thật, bay đi bay về suốt như vậy, còn chưa tính mấy bữa rượu chè xã giao rồi công việc chất đống nữa. Nghĩ như vậy, làm sếp cũng chẳng dễ dàng gì, thể lực lẫn tinh thần đều phải bền bỉ mới được.
Thang máy đến, Chương Như nhường cấp trên và khách hàng vào trước, mình thì đứng sau cùng, cạnh bảng nút bấm. Trong thang máy, tổng giám đốc Ông vẫn tiếp tục bắt chuyện với cô.
Người đẹp ai mà chẳng thích ngắm, ngắm lâu tự nhiên lại muốn quan tâm. Tới khi ra khỏi thang, vào văn phòng của Diệp Ấn Dương rồi mà anh ta vẫn hỏi: “Cô gái kia quê ở đâu đấy?”
Diệp Ấn Dương đặt túi máy tính xuống sofa, một lúc sau mới trả lời: “Quảng Châu.”
“Có bạn trai chưa?”
Diệp Ấn Dương liếc sang: “Anh tới thăm người hay thăm hàng đấy?”
“Haha, không phải, chỉ hỏi vậy thôi.” Tổng giám đốc Ông cười ha hả, thấy sắc mặt Diệp Ấn Dương lạnh nhạt, biết anh không phải người thích tám chuyện, không thích hóng hớt chuyện trai gái nên chủ động đổi đề tài, lái sang chuyện công việc.
Khi nhắc đến thiết bị ngoại nhập mới ra mắt ở triển lãm hôm trước, Diệp Ấn Dương mở túi lấy ra tập catalogue sản phẩm, trong lúc đó tổng giám đốc Ông vô tình nhìn thấy một túi giấy đen. Anh ta nhớ ra bên cạnh hội trường vừa hay có một triển lãm hàng xa xỉ phẩm, ban nãy Diệp Ấn Dương vừa vào đó dạo một vòng, thế là mở miệng trêu: “Quà cho bạn gái đấy à?”
Diệp Ấn Dương không trả lời, chỉ lật trang catalogue rồi chỉ vào phần phụ kiện: “Anh xác nhận lại giá chỗ này giúp tôi.”
Làm nghề thu mua quả thật có không ít dụ hoặc, cái này thuộc về thói quen cảnh giác, mà quen biết nhau bao lâu, người này nổi tiếng không hút thuốc, không nhậu nhẹt, càng không đi karaoke xã giao, thật là một người kiểu cách và tuân thủ nguyên tắc. Tổng giám đốc Ông nửa đùa nửa giỡn: “Không cần phải cảnh giác tôi đến mức đó chứ tổng giám đốc Diệp, hỏi một câu thôi mà.”
“Tôi có cảnh giác gì đâu.” Vẻ mặt Diệp Ấn Dương vô cùng bình tĩnh: “Trừ khi anh thực sự có ý khác?”
Câu nói nhẹ tênh khiến đối phương chột dạ, tổng giám đốc Ông đành cười gượng: “Tôi làm gì có ý gì khác, chúng ta hợp tác làm ăn nghiêm túc, dù sao tôi cũng đâu thể tặng quà bạn gái cậu.”
Không cần tiếp tục chủ đề đó nữa, Diệp Ấn Dương đưa cuốn catalogue cho anh ta: “Độ chính xác này có thể sẽ cần điều chỉnh lại.”
“Được, để tôi xem.”
Đi công tác, ngồi máy bay rồi lại ngồi xe liên tục, về đến công ty lại họp đến bốn năm giờ chiều, cổ họng hơi đau rát, sau khi tiễn tổng giám đốc Ông, Diệp Ấn Dương đi ra phòng pha trà.
Vừa bước vào đã thấy mấy đồng nghiệp vây quanh Chương Như, cô đang cắt chanh, bên cạnh là một dãy chai nước ngọt cứ như đang pha cocktail.
“Tổng giám đốc Diệp.” Mọi người lần lượt chào anh, Chương Như cắt xong lát chanh, giơ shaker lên: “Sếp Diệp xong việc chưa ạ? Có muốn uống một ly không em pha cho?”
“Đúng vậy, mấy món này là đặc chế của Miss Chương đó sếp!”
“Đặc chế khó uống thì có!” Không biết ai nói chen vào, cả nhóm phá lên cười. Chương Như gắp một cục đá bỏ vào shaker, tiếng lắc shaker vang lên leng keng: “Hay quá ha, lát tôi bỏ thuốc cảm vào cho cậu nhé.”.
Phía bên kia, Diệp Ấn Dương mở tủ, thật sự lấy một gói thuốc cảm hòa tan ra, có người hỏi nhỏ: “Tổng giám đốc Diệp bị cảm ạ?”
“Có hơi.”
“Để em pha cho sếp nhé ạ?” Một bàn tay của con gái chìa ra, Diệp Ấn Dương ngước mắt nhìn, là cô thực tập sinh mới vào, hình như tên Kim Linh. Diệp Ấn Dương đóng tủ lại: “Cảm ơn, tôi tự làm được.” Nói rồi đi tìm cốc giấy, lúc đi ngang qua chỗ Chương Như, cô đưa cho anh một ly nước: “Sếp Diệp, bao giờ anh tan làm thì ghé qua Hoàng Trấn Long làm một cốc trà Bát Sa đi, hiệu quả hơn thuốc này nhiều lắm đó, người Quảng Châu bọn em uống cái đó từ bé đến lớn.”
“Cảm ơn.” Diệp Ấn Dương nhận ly nước cô đưa, trên cốc còn dán hình chú bò sữa. Anh nhìn một chút rồi nói: “Lát nữa em rảnh thì qua văn phòng anh nhé, có việc cần bàn.”
“Dạ được.” Chương Như nhìn anh đi ra ngoài, lắc thêm vài cái nữa mới chia nước cho mấy đồng nghiệp, cuối cùng đi rửa tay rồi mang hương chanh thoang thoảng tới văn phòng Diệp Ấn Dương: “Sếp Diệp, anh tìm em có chuyện gì ạ?”
Chuyện công việc. Diệp Ấn Dương cần tuyển thêm một trợ lý, muốn Chương Như phụ trách chọn người phù hợp giúp anh.
“Có cần mở thi tuyển nội bộ không ạ?” Chương Như hỏi.
“Không cần.” Đây là vị trí hỗ trợ cá nhân, tuyển nội bộ hoặc tuyển ngoài đều được, mở cuộc tuyển chọn rình rang có vẻ không hay cho lắm.
“Vâng, thế để em xem tình hình rồi lập danh sách đề cử nhé.” Chương Như cũng thấy dạo này anh nên cần một trợ lý: “Sếp Diệp bận thật đấy, lẽ ra nên tuyển trợ lý từ lâu rồi.”
Diệp Ấn Dương cũng thấy dạo này mình bận rộn thật, không nhín ra được chút thời gian nào để ở bên cô: “Cuối tuần này đi chơi đâu không em?”
“Đi đâu cơ?”
“Em có muốn đi đâu không, chỗ nào cũng được.”
Cuối tuần thời gian có hạn, Chương Như suy nghĩ một lát: “Hay mình đi Phật Sơn đi? Ở đó có đồ ăn ngon, mình có thể dạo quanh đền thở tổ nữa.” Cô còn định ghé thăm chi nhánh mới của nhà hàng nhà cô bên đó.
“Được.” Diệp Ấn Dương mở ngăn kéo định lấy đồ thì bên ngoài có người gõ cửa, là Vương Đông Ni: “Tổng giám đốc Diệp có rảnh không, có tiện nói chút chuyện không?” Gã ta liếc thấy Chương Như, khách sáo nói thêm câu: “Hay là tôi đợi lát nữa rồi vào?”
Vừa nghe giọng gã, đầu Chương Như đã ngứa ran: “Vậy em đi trước nha sếp, hai người cứ nói chuyện đi.” Nói xong, cô sải chân bước qua bên người Vương Đông Ni, dáng đi cứ ngỡ như sắp lâm trận.
Vương Đông Ni chẳng buồn để ý đến cô mà ngồi xuống bàn bạc với Diệp Ấn Dương về dòng sản phẩm tai nghe điện tử: “Tôi đã hỏi qua không ít khách hàng, họ đều nói ống kính bây giờ chưa đủ nét…”
Chương Như chỉ nghe được một chút, lúc ra ngoài thấy Phùng Thiền đang ngó vào, cô ấy hỏi: “Lão Vương tìm sếp Diệp làm gì thế?”
“Bàn chuyện tai nghe điện tử gì gì đó.” Chương Như cũng thấy hơi khó hiểu.
Phùng Thiền ngẫm nghĩ một lúc: “Có một công ty tên K1, chắc cô cũng biết nhỉ, bị sếp Diệp chấm dứt hợp tác rồi, năm nay không qua được vòng xét duyệt.”
Chương Như cân nhắc một hồi: “Lại là nhà cung ứng của Vương Đông Ni à?”
Phùng Thiền che miệng nói nhỏ: “Dân sales mà, tay chân lúc nào cũng thò ra rõ xa, mấy người bên R&D còn chưa lên tiếng mà anh ta đã vội rồi.” Điểm này thì thua xa tổng giám đốc Chu, tiền không nên kiếm họ Chu không bao giờ kiếm, chuyện không nên đụng thì tuyệt đối không đụng.
Nói vậy nghĩa là cái vụ “ống kính không đủ nét” kia, đại khái 80% là gã đang muốn Diệp Ấn Dương cho nhà cung ứng K1 quay lại hợp tác.
Chương Như liếc vào trong quan sát một hồi, thấy Vương Đông Ni ngồi rất lâu. Đến khi ra ngoài mặt gã đen kít lại, có vẻ bực bội rõ, đoán chừng bị từ chối, ăn quả đắng rồi.
Cô thấy hả dạ lắm, vừa nhìn điện thoại thì thấy Diệp Ấn Dương nhắn tin nói tối nay có thể phải tăng ca. Chương Như không bận tâm lắm, đặt giúp anh một ly trà thảo mộc Bát Sa rồi tự mình về trước.
Cách tiêu khiển của cô vốn nhiều, đâu đến nỗi phải có đàn ông mới thấy vui.
Đến thứ Sáu, Chương Như xuống dưới gửi chuyển phát nhanh, vô tình gặp lại đồng nghiệp cũ Khương Khương.
Cô còn tưởng mình nhìn nhầm, nhìn kỹ mấy lần mới chắc chắn: “Sao cô lại tới đây?”
“Tôi đến tính sổ.” Khương Khương nghiến răng nghiến lợi: “Cái tên Vương Đông Ni khốn nạn kia lại làm hỏng offer mới của tôi. Gã nói tôi với đồng nghiệp chơi xấu nhau, chia bè kết phái, còn bảo tôi không nghe lời cấp trên, thường xuyên cãi lại sếp!”
Một kẻ thật thâm hiểm: “Thế hôm nay cô đến kiếm chuyện với gã à?” Chương Như đoán chắc chắn Vương Đông Ni sẽ chối bay chối biến cho xem.
Khương Khương lắc lắc điện thoại trong tay: “Tôi có cách rồi, hơn nữa tôi đã hỏi qua, hôm nay có khách hàng đến.”
Chương Như hiểu ngay, hai người mắt đi mày lại trao đổi ám hiệu ngầm. Sau đó cô dẫn Khương Khương vào công ty, bản thân thì đứng bên ngoài giả vờ nghe điện thoại, tiện tay quẹt thẻ mở cửa, nghe tiếng cảm ứng “tích” một cái, Khương Khương liền chạy vào trong nhanh như chớp.
Đoán sắp có kịch hay để xem, Chương Như còn chạy sang cửa hàng tiện lợi mua ít đồ ăn vặt, chuẩn bị lấy cớ mang lên phòng sales vừa ăn vừa xem màn biểu diễn.
Cô xách giỏ mua hàng điên cuồng càn quét snack, lấy xong thì thấy Diệp Ấn Dương đang đứng ở quầy tính tiền. Anh cầm chai nước, nói với nhân viên: “Tính chung đi.”
Chương Như cũng giả vờ: “Cảm ơn sếp Diệp nhé!”
Diệp Ấn Dương vừa uống nước vừa liếc vào giỏ hàng của cô, thấy bên trong có hai chai bia, Chương Như vội nói: “Em mua cho Thông Đầu To đấy, không phải em đâu, em còn phải lái xe mà.”
Anh biết cô thân với Lâm Thông, cũng nhớ hồi Lâm Thông mới vào còn ít nói, bây giờ nhờ chơi với cô mà mồm miệng hoạt bát hơn hẳn. Bọn họ hay tụm lại tám chuyện, mấy thực tập sinh từng thực tập ở phòng Thu mua giờ thỉnh thoảng vẫn ghé qua tìm họ nói chuyện.
Chờ Chương Như thanh toán xong, hai người cùng nhau vào thang máy.
Trong thang chỉ có hai người, Chương Như thưởng thức bờ vai rộng và tấm lưng vững trãi của anh, cô gõ chữ trong mục ghi chú của điện thoại đưa cho anh xem: Hôm nay tan làm xong mình đi nhé?
Diệp Ấn Dương gật đầu: “Anh lái xe?”
“Không cần đâu ạ, mình đi tàu cao tốc là được, nhanh lắm.” Cũng có thể đi tàu điện ngầm nhưng tối thứ Sáu đông người lắm.
Diệp Ấn Dương gật đầu, dù sao đây cũng là địa bàn của cô, cô quen đường hơn.
Thang máy vừa mở hai người đã nghe thấy tiếng ồn ào. Chương Như nghe thấy tiếng gió, chưa kịp về phòng thu mua đã chạy sang phòng Kinh doanh hóng hớt.
Thật là một người tràn đầy sức sống, Diệp Ấn Dương đứng nhìn bóng dáng hoạt bát ấy dần biến mất, trong mắt thoáng hiện nét cười, sau đó anh quay người đi hướng ngược lại về văn phòng của mình.
Anh không quan tâm bên kia phát sinh chuyện gì nhưng Chương Như thì được xem trọn màn drama này. Khương Khương lại bị Vương Đông Ni phá hỏng một offer nữa nên nhờ bạn giả làm người bên công ty mới gọi cho gã để kiểm tra lý lịch rồi ghi âm lại toàn bộ lời gã nói xấu mình. Sau đó cô ấy xách máy ghi âm tới bộ phận sales, mở lớn lên cho cả văn phòng nghe.
Đúng lúc có khách ở đó, Vương Đông Ni bị chửi cho tím mặt mà vẫn phải cố giữ chút thể diện, gượng gạo nói có chuyện gì thì ra ngoài nói sau.
Tất nhiên Khương Khương không cho gã cơ hội đó, cô ấy phát lại liên tục bản ghi âm, hễ gã ta tới gần là hô lên: “Anh định đánh người à! Tôi muốn báo công an!”
Lấy độc trị độc, phải mặt dày mới trị được bọn tiểu nhân, lời này tuy thô nhưng thật. Cuối cùng Vương Đông Ni phải cúi đầu xin lỗi ngay tại chỗ, cam đoan sẽ không tái phạm nữa.
Khoảnh khắc đó, Chương Như thấy đồng hồ trên tay Khương Khương xứng đáng được nạm kim cương, hả hê quá!
Chuyện này nhanh chóng lan ra khắp công ty. Chiều tan làm, Chương Như và Diệp Ấn Dương lên tàu cao tốc, cô ớn hở kể lại: “Vương Đông Ni mất mặt quá trời, sao trên đời lại có loại người như vậy nhỉ?”
Diệp Ấn Dương chẳng lấy làm lạ: “Trong môi trường công sở, không có gì là không thể xảy ra.” Con người vốn phức tạp, chỗ nào có lợi ích chỗ đó sẽ có tranh đấu. Có người thật lòng làm việc cũng có kẻ chỉ biết mưu mô và áp bức.
“Hình như bên nhà hàng tụi em không có kiểu đó.” Chương Như ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Cấp trên bọn anh thỉnh thoảng cũng hay dằn mặt nhân viên kiểu vậy à?”
“Đương nhiên là không. Đó là hành vi cá nhân thôi.” Diệp Ấn Dương cầm túi xách cho cô, thấy có người chen lên tàu liền đưa tay chắn, ôm cô vào lòng.
Chương Như ồ một tiếng, cô cũng cảm thấy đây chỉ là hành vi cá nhân chứ không nên đánh đồng cả tập thể. Ít ra với tính cách nghiêm túc và rạch ròi công tư như Diệp Ấn Dương, chắc chắn anh sẽ không bao giờ làm mấy trò bẩn thỉu đó. Cô ngẩng đầu cười với Diệp Ấn Dương một cái, vừa cười xong bỗng thoáng thấy một bóng dáng quen quen, liền giật mình thốt lên: “Có người!” Nói đoạn cô chui thẳng ra khỏi vòng tay anh như kẻ trộm, còn nhanh tay giật luôn túi xách về, tốc độ nhanh như dân đua xe.
“Tổng giám đốc Diệp đấy à!” Quả thật có người gọi anh. Diệp Ấn Dương quay lại, hoá ra là tổng giám đốc Ông: “Trùng hợp thật.”
“Nhỉ, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm.” Anh ta cười niềm nở: “Anh đi Phật Sơn chơi à?”
Diệp Ấn Dương nhớ ra anh ta là người Phật Sơn, bình tĩnh đáp: “Đúng vậy, qua đó gặp bạn.”
“Thế thì trùng hợp quá, qua nhà tôi ăn một bữa cơm đi, mẹ tôi là đầu bếp chuyên nấu các món Thuận Đức chính cống, anh nhất định phải thử đấy.”
“Được, để tôi xem thời gian thế nào.” Diệp Ấn Dương vừa khách sáo trả lời vừa nhớ lại dáng vẻ Chương Như bỏ chạy thoăn thoắt, trong lòng dâng lên một cảm giác mơ hồ, hình như có gì đó không ổn.
Editor có lời muốn nói:
Từ giờ đến hết toàn các chương dài như sớ thôi =))) Các chị em chuẩn bị đội mũ bảo hiểm vào nhé