Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 41

“Hay là em trốn đi nhé?”

Đi tàu cao tốc không cần đổi chuyến, mười phút là đến Thuận Đức.

Diệp Ấn Dương viện cớ tách khỏi tổng giám đốc Ông rồi gọi điện cho Chương Như ở cửa ra. Ban đầu hai người ngồi cùng toa, vậy mà cô lại biến đi đâu mất. Mấy phút sau mới thấy Chương Như rón rén chạy ra trông cứ như đang làm chuyện mờ ám.

“Nguy hiểm thật.” Cô chạy tới bên Diệp Ấn Dương, thở phào một hơi: “Tổng giám đốc Ông đi rồi ạ?”

“Đi rồi.”

“Vậy thì mau đi thôi, em đói lắm rồi.” Chương Như vắt túi xách lên người Diệp Ấn Dương rồi kéo tay anh đi thẳng ra ngoài.

Diệp Ấn Dương biết cô không nói dối vì tiếng bụng reo đó anh nghe thấy rõ mồn một.

Hai người bắt taxi đến một nông trại ăn món gà hấp xông hơi. Trên đường, thấy biển số xe có ký hiệu “Việt X”, Chương Như liền ra vẻ chủ nhà, giảng giải cho anh chàng Bắc Kinh chính hiệu Diệp Ấn Dương nghe mấy câu chuyện thú vị quanh vùng Phật Sơn này.

(*) Nguyên văn là 粤 (Việt): Chỉ vùng Lưỡng Quảng (Quảng Đông và Quảng Tây)

Nói xong cô quay sang hỏi tài xế: “Chú là người Phật Sơn ạ?”

Tài xế đáp ngay không cần suy nghĩ, giọng vang như chuông đồng: “Tôi là người Thuận Đức chính gốc đấy!”

Chương Như cười ngả vào vai Diệp Ấn Dương, không quên nháy mắt trêu anh, chút niềm vui nhỏ xíu vậy thôi cũng đủ khiến cô tươi cười rạng rỡ.

“Không chỉ Thuận Đức, người Nam Hải cũng thế, vì trước đây họ không thuộc Phật Sơn.” Sau khi xuống xe, Chương Như kể: “Anh còn nhớ không, Lâm Thông cũng là người Phật Sơn đó. Bọn em có một người bạn chung là người Thuận Đức, mỗi lần cãi nhau, Lâm Thông lại châm chọc, ‘Có giỏi thì đi đổi chứng minh thư đi, xem đổi được thành phường Thuận Đức, thành phố Thuận Đức nữa không!’”

Chuông báo trên bàn vang lên, nhân viên phục vụ đi tới mở nắp xửng hấp: “Có thể ăn rồi ạ.” Chương Như vẫn còn đang cảm thán: “Người Thuận Đức nhiều đại gia lắm, mấy người khiêm tốn nhưng giàu ngầm ấy.” Nói rồi quay sang nhìn Diệp Ấn Dương, biểu diễn luôn một câu nói lái: “Có câu ‘Được thì được, không được thì về Thuận Đức’, anh hiểu nghĩa là gì không?”

“Là gì thế?” Diệp Ấn Dương chiều theo cô, hỏi lại.

“‘Được thì được, không được thì thuận theo’ đó!” Chương Như cảm thấy cuối cùng mình cũng giành lại được “sân khấu”, ở Bắc Kinh cô nghe không hiểu người ta nói “buông thả” nghĩa là gì, giờ về Quảng Đông lại đến lượt anh nghe không hiểu rồi.

Người Quảng vốn có niềm kiêu hãnh bẩm sinh với ngôn ngữ của mình, cảm giác nói được tiếng Quảng là có thể tung hoành thiên hạ.

Tìm lại được khí thế, Chương Như càng hào hứng hơn. Cô uống một hớp rượu, sau đó pha nước chấm cho anh: “Anh ăn cay không?”

“Không.”

Chương Như liếc anh một cái: “Thế anh kém em rồi.” Nói xong cho luôn trái ớt hiểm vào bát của mình, trộn thật kỹ rồi đẩy sang cho anh: “Anh mau ăn đi, giờ là lúc ngon nhất đấy.”

Gà được hấp bằng hơi nước, dưới xửng lót lá sen, bên trên lớp thịt phủ một ít hoa đông trùng hạ thảo. Thịt gà mềm mà dai chắc như loại gà chạy bộ, da gà được hấp đến độ căng phồng giòn rụm, béo mà không ngấy, thơm ngậy mùi mỡ gà.

Ăn hết gà, dưới cùng là nồi nước luộc, có thể cho lòng mề gà vào nấu tiếp, vị thanh ngọt dần dần đậm lên, càng nấu càng ngon ngọt. Chương Như ăn nóng đến vã mồ hôi, thấy Diệp Ấn Dương đang nhắn tin liền lấy tay quẹt mồ hôi trên trán lên áo anh: “Anh đang bận việc ạ?”

“Tin nhắn trong nhà gửi tới. Bà nội anh hỏi sửa nhà xong có muốn thuê người tới dọn vệ sinh không.”

“Nhà mới à anh?”

“Nhà cũ, căn hộ ở Việt Tú.”

“À…” Chương Như nhớ anh từng nói nhà của mình đang sửa: “Sửa sang xong rồi à anh?”

“Xong rồi, nhưng chắc còn phải dọn vài lần nữa mới sạch hẳn.” Trả lời tin nhắn xong, anh rút khăn giấy ra, Chương Như đã ngửa sẵn mặt lên chờ anh lau mồ hôi giúp: “Nóng chết mất.”

Quả thực hơi nóng, máy lạnh lại hỏng đúng lúc.

Ăn xong về khách sạn, ngoài cửa có một chú mèo mướp bé xíu đang nằm cuộn tròn một chỗ. Chương Như ngồi xổm xuống trêu: “Hồi nhỏ nhóc Cá nhà em cũng như này nè.” Quả thực giống y hệt, chỉ khác là con Cá nhà cô chẳng ngoan được như nó: “Nó kiêu lắm, suốt ngày bơ người ta không thì lại giơ vuốt cào.” Chương Như thường xuyên nghi ngờ nhóc Cá nhà mình mắc bệnh tự tôn của loài mèo, chắc nó nghĩ loài mèo mới là đỉnh của chuỗi thức ăn, con người như cô không đáng được nó để mắt tới.

Diệp Ấn Dương nhìn cô ngồi bệt dưới đất chơi với mèo, chợt nhớ trước đó cô từng nói mèo nhà mình đang bị bệnh: “Em đưa nó đi khám chưa?”

“Rồi ạ, bác sĩ bảo không sao, chỉ cần xông khí dung một lần rồi về rửa bằng nước muối sinh lý là được, giờ ổn nhiều rồi.”

Nhắc đến nước muối sinh lý, Chương Như lại nhớ chuyện lần trước bị dị ứng anh đưa thuốc cho mình, cô đứng dậy, cùng anh đi vào khách sạn: “Cái thuốc lần trước anh đưa hiệu nghiệm thật đấy, em bôi vài lần là hết ngứa hẳn.”

“Chắc bị sứa đốt rồi. Sau này xuống biển nhớ tránh xa khu sứa ra hoặc mặc đồ bảo hộ kín vào.” Thấy trên sàn có biển cảnh báo trơn, Diệp Ấn Dương khẽ kéo cô tránh sang một bên.

Vào thang máy, Chương Như lại hỏi: “Ngày xưa anh nuôi mèo khoảng bao lâu ạ?” Cô vòng tay ôm cổ Diệp Ấn Dương, cả người gần như dán vào anh.

Cô luôn như vậy, khi ở riêng chỉ muốn dính chặt lấy người ta còn lúc xa nhau lại có thể sống vui vẻ một mình. Không bám riết nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác đối với cô mình rất cần thiết.

Diệp Ấn Dương vòng tay ôm eo Chương Như: “Khoảng sáu, bảy năm gì đó, anh nhặt về nuôi khi nó còn bé xíu.” Anh cúi đầu chạm mũi vào mũi cô, đối diện với đôi mắt long lanh nước: “Nhưng con mèo đó ngoan hơn nhóc Cá nhà em nhiều, không hoang dã, không cào người, cũng chẳng suốt ngày đòi ra ngoài.”

“Thế anh thích kiểu hoang dã hơn hay ngoan ngoãn hơn? Em nói người cơ.” Ra khỏi thang máy, Chương Như vẫn còn dán chặt lấy anh, ngày xưa cô còn từng mắng Giai Giai uống rượu xong giả vờ quyến rũ mà ai ngờ bây giờ mình cũng đang giở trò y hệt, uống có mỗi ly rượu mà đã đứng không nổi.

Câu hỏi nghe như để trêu, thật ra chẳng cần câu trả lời.

Chương Như tự cho là mình đang quyến rũ lắm, nào ngờ miếng dán mí đã trượt khỏi đường kẻ mắt, Diệp Ấn Dương vội đưa tay gỡ giúp cô trước khi có người khác đi qua: “Về phòng rồi nói.”

“Không, em muốn nghe ngay cơ!” Chương Như quấn lấy vai anh, còn muốn nhảy lên lưng anh nhưng bị anh giữ chặt. Đến khi về tới phòng, hai người kéo qua kéo lại, Chương Như chống tay lên tủ quần áo, bị anh ép vào sau cửa, môi lưỡi bắt đầu quấn lấy nhau, một nụ hôn ướt át đến nỗi cô chỉ muốn tan ra thành một vũng nước xuân.

Hai người ở lại Thuận Đức một đêm. Sáng thứ bảy, họ ghé Công viên Thuận Phong Sơn dạo quanh, trưa thì đi Thiền Thành trung tâm của Phật Sơn, cũng là một khu phố cổ.

Chương Như kéo Diệp Ấn Dương đến nhà thở tổ Phật Sơn xem múa lân và nghe hát kịch Quảng. Trong nhà thờ có Linh Quy Trì, cô ném đồng xu cầu nguyện mà mãi không trúng lưng rùa. Nắng làm hoa cả mắt, Chương Như bèn kéo Diệp Ấn Dương: “Anh ném giúp em đi.”

Diệp Ấn Dương tay dài, ném phát trúng ngay. Chương Như lập tức chắp tay nhắm mắt, nghiêm túc đến nỗi khiến anh bật cười: “Em ước gì thế?”

Chương Như nép sang chỗ có bóng râm bên cạnh anh: “Ước được thăng chức, tăng lương, sớm phát tài!” Nói xong chợt nhớ ra: “Đi, em dẫn anh đi thăm Diệp Vấn, tổ tiên nhà anh đó!”

Cô vô cùng hoạt bát, đề tài không bao giờ cạn kiệt, Diệp Ấn Dương bị cô kéo đi hết chỗ này đến chỗ khác, nghe cô líu lo không ngừng, bất giác, cảm giác khác thường trong lòng anh cũng dần dần tan biến.

Giống như Quảng Châu, Phật Sơn cũng thuộc vùng đất Quảng Phủ, thành phố vừa có chiều sâu lịch sử vừa mang nét nhàn tản hiện đại. Ở đây có vườn Lĩnh Nam truyền thống, có điêu khắc sơn mài dát vàng, những chi tiết trong nhà thờ tổ Phật Sơn khiến người ta muốn dừng lại để ngắm kỹ. Bên cạnh là khu Lĩnh Nam Thiên Địa, khu phố thương mại rất đặc sắc, hai người vừa đi vừa ngắm, cả người ngập trong không khí thong thả dễ chịu.

So với Quảng Châu, nhịp sống ở Phật Sơn còn chậm rãi hơn, được xếp vào một trong những thành phố đáng sống quả là không sai.

Buổi tối họ dạo quanh hồ Thiên Đăng, Chủ nhật thì đi tìm quán cháo “không gạo” ăn thử, sau đó đi tàu điện ngầm về lại Quảng Châu.

Trên tàu nhận được tin nhắn WeChat của Giai Giai hỏi cô đang ở đâu, Chương Như trả lời: [Đang ở Quảng Châu nè.]

[Xạo vừa thôi má!] Hình như Giai Giai có vẻ không vui, còn gửi kèm một icon nổi điên đằng sau.

Chương Như lười cãi: [Giờ đang ở Quảng Châu thật mà, mới từ Phật Sơn về. Sao, tìm tao có việc hả?]

Mục trạng thái của đối phương cứ hiện “đang nhập”, mãi sau Giai Giai mới nhắn: [Không có gì, về rồi nói.]

Về thì nói vậy, Chương Như tắt điện thoại, ngáp một cái, đôi mắt long lanh nước hỏi Diệp Ấn Dương: “Anh đang xem gì đấy?”

“Ảnh chụp căn hộ.” Diệp Ấn Dương nghiêng màn hình một chút, thấy Chương Như còn muốn nhìn thêm, anh dứt khoát đưa hẳn cho cô xem: “Em lướt tiếp đi, phía sau vẫn còn.”

Chương Như cầm điện thoại anh lướt vài tấm: “Bộ sofa này đẹp quá, sàn nhà cũng xịn nữa. Anh tự tay chọn à?”

“Bên công ty nội thất cung cấp phương án.” Thấy cô có vẻ tò mò, Diệp Ấn Dương vừa nhìn bản đồ tuyến tàu vừa nói: “Em muốn qua xem không?”

“Được ạ?” Chương Như ngước lên nhìn anh.

Tất nhiên là được, hơn nữa còn tiện đường, nhà anh cách ga tàu điện ngầm không xa.

Khu chung cư nhiều bóng cây, khoảng xanh rộng rãi, các tòa nhà cách nhau khá xa. Chương Như biết nơi này là một khu phố cổ được bàn giao đầu những năm 2000: “Em nhớ là khu này đắt lắm.” Chắc giờ tăng giá dữ lắm: “Nhà anh có mắt đầu tư ghê.”

“Bà nội anh chọn đấy, mắt nhìn của bà đỉnh lắm.” Đâu phải đỉnh bình thường mà là siêu cấp đỉnh của chóp luôn ấy, hai mươi năm trước đã mua được chỗ này, Chương Như nghĩ vậy: “Giá mà em quen bà anh sớm hơn thì chắc bây giờ giàu to rồi.”

Mặc dù khu nhà này đã cũ nhưng dễ thấy ban quản lý chăm chút nơi này rất kỹ, cư dân phần lớn đều là các hộ gia đình. Trong thang máy, họ gặp hai đứa trẻ sinh đôi, ngoại trừ màu áo khác nhau ra thì hai khuôn mặt giống hệt nhau như đúc.

Chương Như nhìn bọn trẻ mà bọn trẻ cũng đang nhìn cô, chính xác hơn là nhìn chiếc móc treo chìa khóa hình Bắc Đế phiên bản chibi treo lủng lẳng trên quần jean ngắn của cô, món quà cô mua ở gần nhà thờ tổ Phật Sơn.

Chương Như trực tiếp tháo xuống đưa cho hai đứa: “Trong hai đứa ai lớn hơn?”

Cậu bé mặc áo thun trắng nhận lấy, quay sang gọi nhóc còn lại: “c* em, lại đây.”

“Em mới là c* em ấy!” Cậu nhóc mặc áo đen không chịu, “Mommy nói anh sinh ra trước em ba phút đó đồ ngốc!”

Hai đứa nhóc nhỏ xíu nói tiếng Quảng chầm chậm đặc sệt giọng con nít, nghe cứ như đang nghe McDull nói chuyện vậy. Chương Như không chen vào mà chỉ đứng cạnh Diệp Ấn Dương, cong mắt cười tủm tỉm nhìn hai đứa cãi nhau, vẻ mặt đầy hứng thú.

(*) McDull là một nhân vật hoạt hình con lợn màu hồng được nhân hóa bởi các họa sĩ hoạt hình Hồng Kông Alice Mak và Brian Tse.

Cậu nhóc áo đen trông có vẻ bướng bỉnh hơn, cãi qua cãi lại cuối cùng tức quá, khoanh tay quay mặt về phía cửa thang máy, đến khi thang máy mở ra vẫn phải để ba bọn chúng nói một tiếng “đến rồi” mới chịu đi.

Bọn họ cùng một tầng, hóa ra là hàng xóm.

“Nhà hai anh chị sửa xong chưa?” Người cha của cặp sinh đôi hỏi.

Diệp Ấn Dương gật đầu: “Giờ chỉ cần dọn vệ sinh thôi.”

“Có tiện cho chúng tôi qua thăm chút được không?” Người hàng xóm mỉm cười, “Chúng tôi cũng đang tính sửa lại, muốn học hỏi lấy kinh nghiệm.”

“Đương nhiên là được.” Dù sao lúc sửa nhà cũng ồn ào, để người ta xem qua một lúc cũng chẳng sao.

Diệp Ấn Dương mở cửa, bật đèn và điều hòa lên rồi dẫn họ đi tham quan một vòng khắp nhà.

Căn hộ được trang trí đơn giản nhưng sáng sủa, trông rất ấm cúng. Chương Như đang ngó nghiêng nghiên cứu tủ quần áo, cậu nhóc áo đen đột nhiên chạy lại hỏi: “Cô ở đây ạ?”

Chương Như chỉ vào Diệp Ấn Dương bên ngoài: “Không, chú kia ở đây còn chị thì không.”

“Ơ, đây không phải nhà cô ạ?”

“Không phải.”

“Thế cô theo người ta về nhà làm gì vậy ạ?”

Thằng bé này quản nhiều chuyện ghê. Chương Như khẽ hít mùi gỗ thơm trong tủ rồi quay lại, cười tủm tỉm trêu cậu nhóc: “Chị là bên thầu, qua đây nghiệm thu công trình thôi.”

Cậu nhóc áo đen “à” một cái, giả vờ nhìn quanh sàn nhà rồi hỏi nhỏ: “Cô còn cái kia nữa không ạ?”

“Cái gì cơ?”

“Cái treo treo lúc nãy ý.”

À, móc khoá Bắc Đế chibi hả? Chương Như vừa đi về phía rèm cửa vừa nói: “Em là anh mà, anh phải nhường cho em trai chứ.”

Một lúc lâu chẳng thấy động tĩnh, Chương Như tưởng thằng bé bỏ đi rồi, quay lại mới thấy nó đang đứng đó ngập nga ngập ngừng, mặt đầy do dự: “Cháu cũng có thể… làm em được.”

Chương Như cười đau cả bụng, chạy ra hỏi Diệp Ấn Dương, anh chỉ vào chiếc túi xách đặt trên ghế sofa: “Còn một cái nữa chắc ở ngăn bên trong đấy.”

Anh đang thảo luận với hàng xóm về việc có nên đóng khung cửa sổ hay không. Chương Như tự đi tới mở túi anh ra tìm, vừa lôi được cái móc treo ra thì chợt nhìn thấy một túi giấy đen nhãn hiệu Chanel mà cô rất yêu thích.

Chương Như ngẩn người vài giây, Diệp Ấn Dương thấy cô loay hoay mãi chưa xong bèn bước lại xem. Chương Như vội vàng đóng lại, kéo dây khóa rồi đưa móc treo hình Bắc Đế chibi cho cậu nhóc áo đen vẫn đang đứng chờ nãy giờ: “Nói cảm ơn chị đi.”

“Cảm ơn… chị ạ.” Giọng thằng bé nghe miễn cưỡng lắm nhưng Chương Như vẫn mỉm cười xòe tay ra đưa cho nó.

Một lát sau, nhà hàng xóm chuẩn bị đi về, người cha kêu hai đứa con chào tạm biệt bọn họ: “Chào chị, chào anh đi con.” Mặc dù cả hai đứa đều chào nhưng cậu bé mặc áo trắng ngoan ngoãn vẫy tay còn cậu bé áo đen vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng, cửa vừa mở là chạy biến mất tăm.

“Ha!” Chương Như bỗng bật cười đắc ý như bác tư nhà anh: “Lại thêm một ông vua con nữa rồi.” Rồi quay lại kéo tay Diệp Ấn Dương: “Anh thấy không, đứng với em người ta toàn gọi anh là anh, đâu có ai gọi là chú đâu~”

Cô là người luôn thích giành phần thắng như mấy đứa nhỏ vậy, Diệp Ấn Dương lấy một hộp quà trong túi ra đưa cho cô: “Em xem thử xem có thích không.”

“Anh mua quà cho em chi vậy?” Chương Như nhận lấy mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền Coco Crush có giá trị không hề rẻ: “Cái này đắt lắm á.” Cô cầm lên ngắm nghía, cảm giác như mình sắp trở thành bồ nhí của đại gia: “Đắt vậy, có hơi quá không ạ?”

“Cảm ơn em đã mua cho anh ly trà lạnh hôm trước.” Diệp Ấn Dương nói nửa đùa nửa thật.

Lúc này Chương Như mới nhớ ra, nghe giọng anh vẫn còn khàn khàn, mũi có vẻ hơi nghẹt, cô hỏi: “Anh ít khi bị bệnh lắm đúng không?”

Diệp Ấn Dương suy nghĩ một chút: “Chắc hai ba năm nay chưa bị cảm.”

“Ồ vậy thì đúng rồi. Người nào ít bị cảm, một khi dính là lâu lắm mới khỏi đó. Anh phải uống thêm nhiều trà của bọn em vào, chắc anh bị cảm do khí hậu nóng ẩm gây ra rồi.” Chương Như nhìn anh chàng miền Bắc cao ráo, trắng trẻo, sáng sủa này, dưới ánh đèn phòng khách, tự nhiên lại thấy anh có nét giống mấy người truyền giáo trong phim, thế là nảy ra ý xấu: “Nhưng mà nếu ra chút mồ hôi thì sẽ mau khỏi hơn đó.”

“Ra mồ hôi kiểu gì?” Diệp Ấn Dương hỏi.

“Vận động một tí chẳng hạn?” Chương Như nheo mắt đáp.

Có đôi khi cô khó nắm bắt như cá trạch vậy, mang cái vẻ ngốc ngốc mà thông minh của riêng mình. Diệp Ấn Dương nhìn cô ngồi phịch xuống sofa rồi hỏi: “Vậy em muốn vận động kiểu gì đây?”

Chương Như đá phăng đôi giày ra, dùng mũi chân khẽ kéo anh lại gần: “Anh không ngại thử… ở nhà mới chứ?”

“Không hẳn là nhà mới, anh từng ở đây rồi.” Diệp Ấn Dương liếc đồng hồ, vừa ngẩng đầu đã thấy cô rút nội y từ trong áo ra, trong chuyện này Chương Như chưa bao giờ biết kiềm chế, cô vừa nhìn vừa khẽ giọng hỏi anh: “Anh nói xem, mình có bị trúng độc formaldehyde không nhỉ?”

Diệp Ấn Dương đã quen với cái miệng lắm lời của cô, nghe nhiều rồi nên cũng chẳng thấy ảnh hưởng mấy đến bầu không khí lúc này. Nghĩ ngợi một chút, anh trả lời: “Có thể hưng phấn quá thì sẽ bị đấy.”

“Vì sao?”

“Vì lúc hưng phấn, phổi sẽ mở rộng, dễ hít phải chất độc hơn?”

Chương Như mê chết dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn này của anh, mũi chân cô khẽ chọc vào phía sau đầu gối anh rồi cô dang tay ra.

Diệp Ấn Dương bế cô lên nhưng vẫn không quên nhắc: “Trễ rồi đấy, mai còn phải đi làm.”

“Vẫn còn sớm mà.” Chương Như được anh bế một cách vững vàng, cô hôn lên môi anh từng cái từng cái một, lưng bị bàn tay anh v**t v* theo chiều dọc khiến cả người mềm nhũn ra, khẽ run rẩy dưới lòng bàn tay rắn chắc của anh.

Lúc hôn người ta, cô luôn mang theo vẻ không chịu thua, Diệp Ấn Dương thuận theo nhịp điệu của Chương Như, tìm được điều khiển tắt đèn rồi bế cô về sofa. Anh giữ lấy cổ chân cô, hơi gập gối về phía trước, kéo theo từng chút cảm xúc mềm mại nữ tính của cô lan tràn.

Trong bóng tối, hết thảy hơi ẩm chính là lý do khiến con người ta đổ mồ hôi, quỹ đạo di chuyển của ngón tay càng lúc càng nới rộng. Rõ ràng máy lạnh vẫn bật, vậy mà tóc Chương Như đã đẫm mồ hôi, mùi hương trên cổ cũng bắt đầu ngầy ngậy.

Cô chạm vào bắp tay Diệp Ấn Dương, lớp cơ săn chắc khiến Chương Như rùng mình, ngay sau đó, cô nghe thấy anh thở ra thật sâu. Diệp Ấn Dương kéo hai chân cô dịch đến mép sofa rồi lấy áo khoác của mình lót dưới mông cô: “Sofa có cứng quá không em?” Anh đỡ cô bằng lòng bàn tay mình, lòng bàn tay rộng lớn và ấm áp như lớp đệm thịt mềm.

“Không sao ạ.” Chương Như không hề thấy khó chịu mà chỉ thấy cả trái tim như đang run lên trong lòng bàn tay anh. Cô ngẩng cằm hôn anh, hơi thở và đầu lưỡi quấn lấy nhau, trong hương vị thẳng thắn và nồng nàn ấy, từng đầu ngón tay của Diệp Ấn Dương đan chặt lấy tay cô. Khi bàn tay phải của Chương Như chậm rãi bị đẩy l*n đ*nh đầu, bên ngoài bỗng vang lên tiếng động nhẹ, ngay sau đó là tiếng nhập mật mã và mở khóa cửa.

Chương Như toát mồ hôi lạnh vì sợ, đột nhiên đá mạnh: “Ai đấy ạ!?”

Diệp Ấn Dương thì bình tĩnh hơn cô nhiều, anh quay đầu nhìn về phía cửa: “Không sao, anh khóa trái rồi.” Vừa dứt lời thì điện thoại reo, giọng ông bà anh vang lên qua cánh cửa: “A Dương, cháu có đang ở nhà không? Căn hộ bên Việt Tú ấy.” Ông bà thì thầm hỏi nhỏ, chắc là tưởng trong nhà có trộm.

Diệp Ấn Dương chỉnh lại áo giúp Chương Như, sau đó hít sâu một hơi: “Cháu đang ở nhà.”

“À, vậy thì tốt rồi. Cháu mở cửa đi, ông bà đang nhờ người ta chở cái tủ qua, tiện thể ghé xem nhà cửa có sạch sẽ không.”

“Vâng, ông bà chờ cháu một chút.” Diệp Ấn Dương cúp máy rồi bật đèn lên, quay sang thấy Chương Như mặt tái mét, cô hỏi: “Làm sao bây giờ, hay là em trốn đi nhé?”

“Trốn làm gì? Bọn họ gặp em rồi mà, anh định lát nữa giới thiệu luôn.” Diệp Ấn Dương vừa nói vừa giúp cô chỉnh lại tóc tai, sau đó cúi xuống nhặt chiếc áo lót rơi dưới đất. Khi anh quay lại đưa cho Chương Như thì thấy cô nhìn mình với vẻ rất kỳ lạ: “Anh định giới thiệu bạn giường cho người nhà biết thật à? Không sợ bọn họ nói anh… chơi bời linh tinh sao?”

Editor có lời muốn nói:

Ngỡ là bạn giai, ngờ đâu chỉ là bạn giường =))))

Bình Luận (0)
Comment