Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 42

“Vị đắng lan ra tận cổ họng.”

Thế nào là “chơi bời linh tinh”? Diệp Ấn Dương còn tưởng mình nghe lầm, anh nhìn Chương Như: “Bạn giường?”

Chương Như gật đầu nhìn anh với vẻ kinh ngạc: “Sao vậy?”

Cô hỏi lại một cách quá đỗi tự nhiên khiến Diệp Ấn Dương lâm vào trầm mặc: “Chương Như, anh cho rằng mối quan hệ của chúng ta là mối quan hệ nam nữ bình thường.” Anh thử xác nhận.

Mối quan hệ nam nữ bình thường ư? Chương Như mờ mịt: “Ý anh là, hẹn hò ạ?” 

“Đương nhiên.”

Trong đầu Chương Như như có một sợi dây thần kinh nhảy dựng lên một nhịp, cô khiếp sợ đến nỗi trợn tròn hai mắt: “Em đâu nói muốn hẹn hò với anh đâu?” Bạn trai hay là bạn giường, đương nhiên cô nhận thức được mà.

Diệp Ấn Dương thoáng khựng lại, lát sau anh nói: “Trước tiên em chỉnh lại quần áo đi đã.” Nói rồi đưa nội y cho cô, sau đó dùng điều khiển từ xa đóng rèm lại, bản thân thì quay lưng đi nhìn đồng hồ, chỉ để lại cho cô một bóng lưng trầm mặc.

Chương Như nhìn bóng lưng anh, bản thân không nói gì mà chỉ chậm rãi mặc áo vào: “Vâng.”

Diệp Ấn Dương không trả lời, Chương Như khẽ c*n m** d***: “Em có thể trốn trong phòng cũng được.”

“Không cần.” Lúc này Diệp Ấn Dương mới có chút phản ứng lại, anh quay đầu nhìn thẳng vào mắt Chương Như: “Em tìm một chỗ ngồi chơi, anh ra ngoài một lát.” Nói xong cầm điện thoại mở cửa ra ngoài, cứ thế biến mất.

Đầu óc Chương Như trống rỗng, sau đó bắt đầu suy nghĩ lung tung, không biết anh đang làm gì ở ngoài kia… Bản thân thì vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích, qua một lúc lâu, lâu đến nỗi hai chân mỏi nhừ đành phải ngồi xuống sofa. Cuối cùng sau một thời gian dài chờ đợi, tiếng mở cửa cũng vang lên, Diệp Ấn Dương đã trở về.

Chương Như ngồi trên sofa nhìn anh, chợt thấy ánh đèn trong phòng sáng đến chói mắt.

Hồi nãy có sáng đến mức này không nhỉ?

Diệp Ấn Dương bước tới giữa luồng sáng chói mắt ấy, cô nhìn ra sau lưng anh: “Ông bà anh về rồi à?”

“Ừ, về rồi.” Diệp Ấn Dương lấy cớ là trong nhà vẫn còn bừa bộn, vật liệu xây dựng chưa dọn hết, mấy bóng đèn cũng bị cháy, sợ không an toàn nên đã tiễn ông bà xuống lầu để họ về Hải Châu trước.

Chương Như gật đầu, sau đó gãi gãi đầu: “Thế còn cái tủ thì sao, có cần em giúp anh chuyển vào không?”

“Không cần, để ở ngoài cũng chẳng ai động vào.” Diệp Ấn Dương đi tới, dừng lại cách cô mấy bước rồi ngồi xuống chiếc sofa phụ: “Chúng ta nói chuyện chút đi.”

Biểu cảm của anh nghiêm túc như đang mở họp, Chương Như cũng theo phản xạ ngồi thẳng lưng: “Được thôi… Nói chuyện gì ạ?”

“Về mối quan hệ của chúng ta.” Diệp Ấn Dương nhìn thẳng vào cô: “Anh nghĩ nhận thức về mối quan hệ giữa hai ta đang có vấn đề. Em thấy sao?”

Bị anh nhìn chằm chằm, Chương Như bắt đầu thấy bồn chồn: “… Em không biết nữa.”

Diệp Ấn Dương không khó để nhận ra cô đang lảng tránh. Có lẽ do vẫn chưa hết cảm mạo nên cổ họng anh khô rát, anh khẽ hắng giọng, tìm cách diễn đạt chuẩn xác hơn: “Anh vẫn nghĩ chúng ta đang hẹn hò, một mối quan hệ nghiêm túc lấy kết hôn làm mục đích.”

Hả? Chương Như giật bắn: “Hình như hơi nghiêm trọng quá rồi đó?” Vừa nghe đến hai chữ “kết hôn”, Chương Như suýt bật khỏi sofa, đến đầu ngón chân cũng căng cứng.

Diệp Ấn Dương: “Anh cho rằng đó gọi là nghiêm túc, cũng là thái độ cơ bản nhất trong một mối quan hệ.” Lấy kết hôn làm tiền đề, nghiêm túc cân nhắc tương lai của hai người, như thế gọi là nghiêm trọng sao?

Chương Như cứng họng, bắt đầu ấp úng: “Nhưng mà anh với em, hai đứa mình kết hôn á? Anh nói đùa đấy à? Anh cảm thấy… chúng mình hợp sao?”

“Tại sao lại không hợp?” Giọng Diệp Ấn Dương hơi trầm xuống.

“Dù sao em cũng chưa từng nghĩ tới…” Chương Như thật sự bị dọa, nói năng vấp váp: “Em… em chưa bao giờ có ý đó cả…” Quá đột ngột.

Cô cứ lẩm bẩm như thế, như thể vừa nghe được tin gì quá sức tưởng tượng.

Một lúc lâu sau, ánh mắt Diệp Ấn Dương nhìn cô dần trở nên phức tạp: “Vậy lúc em chạy đến Bắc Kinh tìm anh, là vì gì?”

Đi xa như thế, chẳng phải vì muốn ngủ với anh sao. Chương Như vốn tưởng mình đã thể hiện rõ ràng lắm rồi, thế mà giờ bị hỏi thẳng vậy lại thấy chột dạ.

Trước kia cô chưa bao giờ nghĩ mình là người phản ứng chậm, nhưng lúc này đây đầu óc cứ như bị nhồi bông, mười ngón tay vô thức cào lấy mép sofa, mí mắt phải giật giật liên hồi: “Em…”

Diệp Ấn Dương chờ câu trả lời ấy rất lâu. Nhớ lại khoảng thời gian hai người bên nhau, anh bỗng thấy mọi thứ thật khó hiểu: “Em sẽ đi hẹn hò với một người chỉ ngủ chung thôi sao?”

Câu này Chương Như trả lời được: “Anh đâu có bạn gái, ra ngoài chơi một chút thì có sao?”

Ánh mắt cô lúc này lại quá nghiêm túc, khiến Diệp Ấn Dương không biết nên bối rối hay là bất lực: “Anh chỉ ra ngoài với bạn gái thôi, em hiểu ý anh chứ?”

Một khoảng lặng đè nặng giữa hai người. Chương Như chẳng phản ứng gì, còn Diệp Ấn Dương dần dần hiểu ra, anh cứ tưởng mọi thứ tự nhiên mà thành nhưng hóa ra giữa họ chưa từng có một lời xác nhận.

Giờ cẩn thận nghĩ lại, không phải anh chưa từng lo nghĩ đến khả năng này, chỉ là chút hy vọng mong manh ban đầu đã bị chính anh phóng đại rồi tự coi nó như một điều hiển nhiên. Mối quan hệ mà anh ngỡ là đã thành ấy, hoá ra lại được anh định nghĩa chỉ bằng sự tự tin mù quáng của bản thân.

Diệp Ấn Dương thấy đầu mình ong lên, giống như cơn gió rét đầu xuân thổi qua Bắc Kinh hôm nào: “Chương Như, anh nói rồi, anh không có sở thích tìm bạn giường.”

“Vậy ý anh là sao?”

“Em nghĩ ý anh là sao?” Diệp Ấn Dương nhìn thẳng vào cô.

Có ý gì ư? Chương Như thấy gương mặt anh căng lại, ánh sáng chói loá khiến tầm mắt cô mờ đi, anh như ngồi giữa vùng sáng bị cháy, mờ dần rồi biến thành một khối sáng khó nhìn rõ.

Trời đất, ai lại bật đèn sáng thế này, chói đau cả mắt.

Nhận ra cô khó chịu, Diệp Ấn Dương dịch sang bên cạnh che sáng cho cô. Nếu giữa họ đang vênh nhau ở nhận thức, nếu chưa từng xác định rõ ràng, vậy thì giờ anh cần phải kéo lại. Diệp Ấn Dương hít sâu một hơi: “Chúng ta…”

“Em không định hẹn hò với anh.” Chương Như cắt ngang lời anh, cúi đầu ngắm móng tay đính đá lấp lánh chói mắt của mình. Đặc biệt là kiểu hẹn hò yêu đương lấy kết hôn là mục đích, dù có nổ tung đầu cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới.

“Là chưa từng nghĩ, hay là không muốn nghĩ?”

“Có khác gì nhau đâu?”

“Tại sao?” Hỏi xong, Diệp Ấn Dương dừng lại vài giây: “Chương Như, anh muốn nghe câu trả lời thẳng thắn.”

“Vì… em chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.” Chương Như tìm ra được một lý do.

Luồng gió điều hòa thổi bay tờ giấy màu đỏ dưới đất, chính là lá xăm họ xin ở Phật Sơn.

Diệp Ấn Dương cúi xuống nhặt lên, đặt lên bàn rồi dùng vật nặng đè lên: “Em chắc chứ, Chương Như?” Anh quay đầu nhìn cô, gương mặt như đang soi xét một lá xăm khó hiểu: “Em chắc mình thật sự nghĩ vậy sao?”

Tại sao lại không chắc? Chương Như lí nhí đáp: “Em vẫn luôn nghĩ thế mà.”

Trong phòng khách im phăng phắc, ngón tay Diệp Ấn Dương khẽ động: “Anh hiểu rồi, tức là ngay từ đầu em đã không định nghiêm túc, đúng không?” Anh vẫn luôn nhìn cô, gằn từng chữ nặng nề: “Chương Như, em coi mối quan hệ này là gì, là một trò đùa hay là một trò chơi?”

Khi một người lý trí nói chuyện với bạn mà giọng điệu đã trở nên nặng nề hơn nội dung thì điều đó chứng tỏ cảm xúc trong lòng họ đã xao động. Chương Như hoảng hốt vì bị anh hỏi, căng thẳng đến mức đứng phắt dậy: “Sao anh lại hung dữ với em?”

“Anh không hung dữ với em, chỉ đang muốn xác nhận vài chuyện thôi.”

Trông anh vẫn tỉnh táo và lý trí nhưng bàn tay vừa rồi vẫn còn v**t v* lưng cô, đỡ hông cô, giờ lại đặt hờ lên tay ghế. Chương Như đột nhiên cảm thấy chán ngấy dáng vẻ thông minh điềm tĩnh đó, như có một cây kim đang xoáy thẳng vào tim cô.

“Rõ ràng ban đầu anh cũng đâu ưa gì em, giờ tự dưng nói mấy chuyện này làm gì?” Chương Như đứng phắt dậy cầm lấy túi xách, lúc chạm phải hộp dây chuyền thì khựng lại một chút nhưng vẫn cứng cổ không lấy: “Em đi đây!”

Xách túi mở cửa, Chương Như bước ra ngoài, thấy không chỉ mỗi tủ mà còn cả cây đàn piano đặt ngoài hành lang. Cô đi vòng qua ra chỗ chờ thang máy. Diệp Ấn Dương cũng theo ra, Chương Như nghiêng đầu nhìn anh: “Anh đi theo em làm gì?”

“Nói chuyện rõ ràng rồi hẵng đi.” Diệp Ấn Dương đứng chắn trước bảng điều khiển.

“Anh còn muốn nói gì nữa?” Chương Như nhíu mày: “Chẳng phải em đã nói rõ rồi sao? Chúng ta chỉ là quan hệ tình một đêm thôi. Nếu anh cảm thấy một đêm chưa đủ, nhà anh nguy hiểm quá, mình đi thuê phòng rồi tiếp tục.”

Nói xong câu đó, Diệp Ấn Dương nhìn cô thật lâu, sau đó anh buông tay, tự mình nhấn nút thang máy rồi đứng cạnh cô.

“Giờ anh lại muốn làm gì nữa?”

“Đưa em về.”

“Không cần, em tự về được.” Anh có lái xe đâu, đưa gì mà đưa?

Thang máy “ding” một tiếng, cửa mở ra. Chương Như bước vào: “Tổng giám đốc Diệp, em không muốn anh đưa về.”

Giọng cô cứng rắn, Diệp Ấn Dương vẫn bình thản: “Anh cũng phải về.” Nói xong anh bước vào theo, ấn nút tầng trệt.

Thang máy lao xuống từ tầng cao, cảm giác mất trọng lực nhẹ khiến Chương Như hơi choáng. Đến tầng một, cửa vừa mở cô liền hùng hổ bước ra, nhưng chỉ được vài bước đã khựng lại vì… không biết lối ra.

“Bên này.” Diệp Ấn Dương chỉ hướng cho cô. Nói xong anh đi trước dẫn đường rồi im lặng suốt quãng đường.

Trong lòng Chương Như nghẹn lại, cứ thế đi theo thì chẳng khác gì sợ anh. Thế là cô bướng bỉnh bước nhanh hơn, đứng cạnh anh cùng chờ xe. Khi taxi đến, cô ngồi vào ghế phụ, lạnh nhạt nói địa chỉ nhà mình.

Tài xế từng thấy đủ cặp đôi yêu nhau, liếc một cái là biết hai người đang cãi nhau nên không hỏi thêm lời nào mà chỉ im lặng lái xe.

Ban đầu Chương Như vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía trước, một lúc sau lại không kìm được liếc gương chiếu hậu. Diệp Ấn Dương ngồi phía sau, vẻ mặt không rõ là nặng nề, mệt mỏi hay chỉ đơn thuần nghiêm nghị, anh chẳng nói một câu.

Rõ ràng làm như vậy cả hai đều vui vẻ, vậy mà trông như cô mới là người chịu thiệt, như thể cô mới là kẻ đáng ghét.

Chương Như không đoán nổi biểu cảm của anh, trong lòng cũng rối rắm khó tả. Đến nơi, cô hít sâu một cái rồi mở cửa xuống xe, mặt lạnh như băng, quay đầu đi thẳng một mạch.

Về đến nhà, Chương Như đá văng giày rồi ngã phịch xuống sofa. Lúc này mới phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ của Giai Giai từ hai tiếng trước.

Chương Như bấm gọi lại: “Có chuyện gì?”

“Ủa, điện thoại mày không bị hỏng nữa hả?” Giọng Giai Giai nghe rõ châm chọc: “Tao còn tưởng mày làm rớt điện thoại vào hũ mật, dính quá không mở máy nổi cơ chứ.”

“Có gì nói nhanh đi, không thì tao cúp đây.” Chương Như cảm thấy mệt mỏi, quẳng túi xách sang một bên rồi nằm dang tay dang chân trên sofa.

Qua ống nghe, Giai Giai cười nhạt, kéo dài giọng: “Sao thế, gấp gáp đi ngủ với bồ à? Sợ 3Y của mày chạy mất hả?”

Đồ điên, cô mà sợ ai chạy mất chứ? Chương Như giật mình: “Tao có sợ gì đâu?”

“Chậc chậc chậc, phản ứng dữ vậy. Đừng nói dối tao là mày đang ở một mình nhé, tao không tin đâu. Diệp Ấn Dương đưa mày đi Phật Sơn hẹn hò, người ta còn công khai nói với Đỗ Tuấn rồi kia kìa, chỉ có mỗi mày giấu thôi. Mày có còn là chị em của tao không đấy?”

Chương Như ngẩn ra: “Ảnh… nói với Đỗ Tuấn rồi á?”

“Nói rồi! Sao, còn định giả bộ nữa hả?” Giai Giai tức phát điên: “Yêu đương thì có sao? Hay mày sợ tao báo cáo lên công ty nói hai người dan díu với nhau?”

“Không có yêu đương, cũng không có… dan díu…” Chương Như bỗng dưng không còn lời nào để nói, cô từng nghĩ mối quan hệ này có ngày sẽ tan vỡ nhưng không ngờ lại nhanh thế này.

Tính ra mới bao lâu đâu?

Căn phòng lạnh ngắt, Chương Như co chân, kéo chăn mỏng phủ lên người, nghe Giai Giai vẫn lải nhải không dứt ở đầu dây bên kia: “Đừng lắm lời nữa, tao mệt rồi, mai nói.” Nói xong cúp máy, kéo chăn che mặt, bản thân nhìn chằm chằm trần nhà, ngẩn ngơ một lúc rồi thiếp đi lúc nào không biết.

Sofa sao thoải mái bằng giường được. Sáng hôm sau, Chương Như tỉnh dậy với cái cổ đau nhức, có vẻ bị sái cổ rồi.

Cổ không thoải mái, lái xe cũng thấy khó chịu, vai cứ nặng trĩu như đeo trì. Tới công ty gặp đồng nghiệp, Chương Như uể oải chào: “Chào buổi sáng Tư Tư.”

“Buổi sáng tốt lành.” Hùng Tư Tư thấy cô tinh thần không tốt lắm, bèn hỏi: “Tối qua chị ngủ muộn hả?”

Chương Như: “Không, chắc bị sái cổ, vai đau kinh.”

“Để em xoa bóp cho nhé?”

“Em cũng biết cái này à?”

“Hồi trước trường bọn em có khoa Đông y, em từng đến nghe giảng về xoa bóp, chắc còn nhớ chút chút.” Hùng Tư Tư lau tay bằng khăn ướt rồi đứng lên, đặt tay lên gáy cô.

Ban đầu thật ra khá dễ chịu, Chương Như ngồi yên tận hưởng cho đến khi thấy Diệp Ấn Dương đi ngang qua, sắc mặt nghiêm nghị không nói không rằng.

Nghĩ đến chuyện tối qua cả hai không liên lạc với nhau nữa, lòng cô hơi bối rối, rồi bỗng “á!” lên một tiếng, cảm giác như có luồng điện mạnh chạy dọc qua sống lưng.

“Ôi em xin lỗi em xin lỗi, có phải em bóp mạnh quá không?” Hùng Tư Tư hoảng hốt, Chương Như suýt nữa bật dậy vì bị cô nàng nhấn rõ mạnh: “Không sao, chắc tại vai chị cứng quá thôi.” Cô xoa xoa cổ, nuốt khan một cái.

Thấy mới sáng sớm hai người một lớn một nhỏ loay hoay như trong hiện trường vụ án, quản lý Mạc Lệ nhắc: “Cổ có nhiều huyệt nối với dây thần kinh, đừng bóp bậy, lỡ chèn trúng là không đùa được đâu.”

“Dạ vâng em không làm nữa đâu.” Hùng Tư Tư vẫn còn sợ hãi, sau khi xác nhận Chương Như không có việc gì mới đi chuẩn bị cho buổi họp sáng.

Nhưng nói gì thì nói, xoa bóp vẫn có tác dụng, ít nhất cổ Chương Như không còn nhức như trước nữa, quay trái quay phải cũng đỡ hơn.

Cô cầm khăn giấy đi rửa tay, ngồi trong nhà vệ sinh hơi lâu. Khi đi ra, cả văn phòng đã trống trơn, sắp đến giờ họp tuần rồi.

Chương Như vội vàng thu dọn đồ đạc rồi chạy sang phòng họp. Ghế chỉ còn vài chỗ trống ở hàng đầu, thế là cô đành ngồi đại một chỗ. Không bao lâu sau, cô chợt nghe tiếng ho, Diệp Ấn Dương và Vệ Tiểu Ba bước vào.

Tiếng ho là của Diệp Ấn Dương. Chỉ qua một đêm, bệnh cảm cúm của anh nặng hơn thấy rõ, vì anh nói chuyện khó khăn nên buổi hôm nay do Vệ Tiểu Ba chủ trì.

Như một lẽ tự nhiên, Diệp Ấn Dương ngồi xuống chỗ trống duy nhất bên cạnh Chương Như.

Chương Như nghe rõ tiếng mình nuốt nước bọt, cả người căng cứng. Khi anh ngồi xuống, tay cô trên bàn di chuột loạn cả lên, mọi động tác đều cứng đơ như robot.

Vệ Tiểu Ba bắt đầu buổi họp, nội dung lần lượt được đưa ra. Đến phần mình phát biểu, Chương Như vẫn nhìn chằm vào màn hình không dám quay đầu, cho đến khi Vệ Tiểu Ba gọi: “Chương Như.”

“Vâng?” Lúc này Chương Như mới giật mình ngẩng lên.

“Vừa nãy đang nói về buổi tập huấn dã ngoại, chúng ta ghép với phòng nào nhỉ?” Lúc nãy anh ta nghe không rõ.

“Phòng Kinh doanh.” Chương Như nhìn lại máy tính để xác nhận: “Đúng vậy, phòng Kinh doanh.”

Vệ Tiểu Ba hơi chau mày, liếc sang Diệp Ấn Dương thấy anh mặt lạnh hơn thường ngày, tưởng anh không thích nên hỏi lại: “Tổng giám đốc Diệp…?”

“Cứ theo sắp xếp của công ty.” Giọng Diệp Ấn Dương bình thản, nghe như không có dị nghị gì.

“Vâng.” Vệ Tiểu Ba gật đầu, thực ra việc ghép nhóm tập huấn là rút thăm, có thể đổi nếu hai bên đồng ý, nhưng lãnh đạo đã nói thế thì ai dám đổi, anh ta chỉ đành tiếp tục sang mục kế tiếp.

Buổi họp tuần kết thúc, mọi người lần lượt thu dọn đồ đạc, cùng nhau tốp năm tốp ba ra ngoài.

Chương Như đang nói chuyện với Mạc Lệ, vừa gập laptop chuẩn bị đi, cô và Diệp Ấn Dương gần như đứng dậy cùng lúc, khi đẩy ghế suýt nữa thì chạm tay nhau.

Diệp Ấn Dương vẫn đứng yên, có lẽ chỉ đơn giản là giữ phép lịch sự, nhường đồng nghiệp nữ đi trước. Chương Như mím môi, lúc này chẳng buồn quan tâm ai cấp trên ai cấp dưới nữa, cô kéo ghế qua một bên rồi bước thẳng ra ngoài.

Trên hàng lang vẫn còn vài đồng nghiệp khác, Chương Như nghe thấy anh đang nói chuyện với Vệ Tiểu Ba ở phía sau liền bước chậm lại, cảm giác bước chân mình cứng đơ như zombie vậy.

Thật ra mấy quy định của công ty không phải vô lý, dính dáng đến đồng nghiệp mà nhất là cấp trên, nếu không khéo thì người không ra người ngợm không ra ngợm.

Dù vậy công việc vẫn phải làm, Chương Như gồng mình bận rộn cả buổi sáng, đến trưa khi đi ăn cùng đồng nghiệp, Hùng Tư Tư kể cuối tuần vừa rồi có đi chơi phố bia ở Triều Châu nhưng chê đồ ăn hơi đắt.

“Phải đi Phật Sơn chứ.” Lâm Thông lập tức chen vào, tranh thủ quảng cáo quê mình: “Phật Sơn vừa có đồ ăn ngon vừa có nhiều chỗ chơi. Lễ Bắc Đế có hội chùa, có biểu diễn, cả rước kiệu nữa. Mấy đứa nhỏ còn hóa trang làm Bồ Tát và đồng tử, có khi còn xem được cả múa Anh Ca nữa đấy.”

“Múa Anh Ca không phải của Triều Sán à?” Hùng Tư Tư hỏi.

“Ô, cô còn biết múa Anh Ca của Triều Sán nữa á?”

“Tôi lướt TikTok nhìn thấy đầy, mê lắm. Hình như còn có đội Anh Ca nữ nữa thì phải.”

“Cô muốn học không?” Lâm Thông trêu.

Hùng Tư Tư lắc đầu: “Không, tôi chỉ muốn xem thôi chứ học sao nổi, tay chân tôi vụng về lắm.”

“Cô nhảy đẹp mà, vụng đâu mà vụng. Ai thật sự không có nhịp điệu thì chỉ có thể hát hò thôi.” Vừa dứt lời liền bị Chương Như đánh cho một cái.

Chương Như không nói gì không có nghĩa là mình bị điếc, tay cầm quả chuối liên tục đánh cậu ta: “Cậu nói ai?”

“Không nói chị mà, chị đừng nóng~” Lâm Thông cười hề hề, xoa dịu cô mấy câu rồi hỏi tiếp: “Cuối tuần vừa rồi chị đi đâu thế?”

“Không đi đâu hết.”

“Xạo, người như chị mà chịu ở rịt trong nhà á?” Cậu chàng bán tín bán nghi, Chương Như ham chơi lại hay đăng trạng thái, thế mà tuần vừa rồi yên ắng lạ thường: “Đừng bảo là nằm không ở nhà nhé?”

Chương Như gật đầu: “Ờ, ở nhà đan len.”

Lâm Thông nhìn cô, nửa tin nửa ngờ.

Một Chương Như vốn luôn tươi tắn rạng rỡ mà hôm nay trông cô uể oải lạ kỳ. Đều là con gái với nhau, Hùng Tư Tư tưởng cô đến kỳ, cổ lại còn đau nên kéo đề tài đi chỗ khác, không cho Lâm Thông làm phiền cô nữa, tiếp tục nói chuyện về hội chùa ở Phật Sơn.

Người có tính cách yếu đuối như quả hồng mềm mặc người n*n b*p cuối cùng cũng trưởng thành, nói năng hoạt bát hơn hẳn.

Ăn trưa xong quay lại văn phòng, thấy Diệp Ấn Dương đang đứng ngoài hành lang nghe điện thoại, mấy người đi ngang đều lễ phép chào: “Chào sếp Diệp ạ.”

Diệp Ấn Dương gật đầu đáp lại rồi đi lướt qua bọn họ.

Tiếng ho của anh dần xa, Hùng Tư Tư nói: “Hình như sếp Diệp bị cảm nặng, chắc do dạo này bận quá.”

“Bận thì bận, nhưng mà đáng giá.” Lâm Thông ghé sát vào Chương Như, hạ giọng nói: “Nghe nói quyết định bổ nhiệm sắp xuống rồi đó.”

“Tôi không rõ lắm.” Giọng cô phẳng lặng như đang tụng kinh.

“Ủa, chị là HR mà, không nghe tin nội bộ à?”

Chương Như không thèm để ý đến cậu ta mà quay về chỗ mình, vô tình liếc về phía thang máy. Đúng lúc đó Diệp Ấn Dương cũng bước vào thang máy, hình như còn quay đầu liếc lại cô một cái, mà cũng có thể do anh vừa hắt xì nên hơi nghiêng mặt về hướng này không biết chừng.

Cả buổi chiều Chương Như không thấy anh nữa, nhưng không hiểu sao cổ họng lại khô rát ngứa ngáy như bị lây cảm vậy.

Tan làm, Chương Như đi ăn tối với Giai Giai, tiện đường mua một ly sương sáo đắng.

Giai Giai bắt chéo chân, chống cằm nhìn cô như tra khảo: “Nói coi, có chuyện gì?” Rồi lại tự sửa lời: “Không đúng, phải hỏi là thế nào, có sướng không chứ?”

Chương Như thành thật: “Cũng được. Lúc chưa rõ thì còn mơ hồ, giờ biết hết rồi thì… đúng là từ trên xuống dưới đều tốt không có chỗ chê.” Nhớ lại sợi dây chuyền anh tặng, cô bổ sung: “Còn có tiền nữa.”

“Tham tiền háo sắc, hai chữ mày chiếm đủ rồi ha?” Giai Giai cảm thấy cô vừa liều vừa bạo dannj, hình dung bằng hai chữ “máu lửa” quả thật không còn gì chuẩn hơn: “Nói đi là đi, còn bay lên tận Bắc Kinh cơ mà… Vậy rốt cuộc là sao, cảm giác không tồi chứ?”

“Ổn, rất ổn.”

“Ổn cỡ nào?”

“Cỡ làm xong phải kiểm tra bao, đổ nước vào xem có rách không ấy.”

Giai Giai nghẹn họng vì câu nói đó, im lặng vài giây rồi chậm rãi nói tiếp: “Cũng có thể do kỹ thuật của ảnh kém… hoặc do mày khô quá.”

Chương Như không buồn đáp mà mở hộp sương sáo ra ăn. Thấy cô quên cho mật ong, động tác lại cứng đờ như bị nhập, Giai Giai bắt đầu thấy có gì đó sai sai: “Ê sao thế? Có chuyện gì à?”

“Không, chỉ là… đã từng hẹn, từng ngủ rồi, giờ coi như chấm hết.” Chắc vậy.

Có mỗi câu mà gấp ba lần chuyển ý: “Hả? Ý mày là gì?” Giai Giai ngớ người, giữ chặt tay cô hỏi cho ra nhẽ. Nghe cô kể xong, Giai Giai càng lú hơn: “Thế là sao, người ta chịu theo mày nhưng mày lại rút lui? Mày bị gì đấy, ghost người ta à?” Cô nàng mới học được từ “ghost” này, thấy dùng cho Chương Như thì hợp lý lắm: “Mày đúng là cái đồ ăn xong chùi mép, ngủ xong kéo quần chạy.”

Chương Như lườm cô nàng: “Ghost cái đầu mày ấy, tao ngủ với người ta đường hoàng chính chính, hiểu chưa?”

Còn nói năng khí phách như thể vừa lập chiến công vậy, Giai Giai húp ngụm chè đỏ, nhún vai đáp: “Thì tao chỉ nhắc nhở mày một câu thôi. Sếp Diệp của mày cũng đâu có tệ, Đỗ Tuấn bảo hồi đại học được nhiều cô theo đuổi, ra trường đi xem mắt cũng khối người chọn.”

“Chẳng lẽ tao không phải?” Chương Như kinh ngạc.

Giai Giai nghẹn vài giây: “Ờ… nói vậy cũng đúng.” Nói thật thì xét khoản được người theo đuổi, Chương Như chưa bao giờ thiếu.

Điện thoại trên bàn rung lên, Chương Như lật xem nhanh quá làm Giai Giai cũng phải liếc theo: “Ai đấy, Diệp Ấn Dương à?” Rồi nhìn kỹ lại: “Ơ không, chẳng phải là trưởng phòng Đinh của mày sao?”

“Là cậu ta đấy.”

“Cậu ta vẫn còn theo đuổi mày hả?”

Chương Như lắc đầu: “Cậu ta có theo đuổi tao đâu.” Đinh Khải Thuỵ là một người thành thật, chưa bao giờ nhắn tin tán tỉnh cô hay gì cả, cùng lắm là mua cà phê thôi: “Chuyện công việc, mày không biết đọc chữ à?”

Nói xong lại thở dài, ngón tay trượt xuống khung chat với Diệp Ấn Dương, khung chat vẫn trống trơn, không có tin nhắn mới. Nhớ đến tối hôm qua, Chương Như múc một thìa sương sáo, vị đắng lan ra tận cổ họng.

 

Bình Luận (0)
Comment