“Tôi hỏi cậu, cậu thích cô ta đúng không?”
Cùng làm chung một công ty, kiểu gì cũng đụng mặt.
Sáng hôm sau, Chương Như bỗng phát huy vượt mức bình thường, thật sự đỗ được xe song song vào chỗ đậu, có xíu đó thôi cũng đủ khiến cô muốn khoe khoang một phen, nên vừa vào trong thang máy, cô liền giơ điện thoại định chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè. Ai ngờ vừa đánh mắt sang đã thấy Diệp Ấn Dương.
Anh đi đến ngay lúc cửa thang máy mở ra, hai người một trước một sau bước vào. Lên đến tầng một lại có mấy đồng nghiệp khác đi vào.
“Chào buổi sáng tổng giám đốc Diệp.” Kim Linh là người chào đầu tiên, Diệp Ấn Dương khẽ gật đầu, không nói gì.
Hôm nay Kim Linh mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, lúc bước vào thang máy như mang theo một làn gió mát, cô bé hỏi: “Tổng giám đốc Diệp đỡ cảm chưa ạ?”
Câu hỏi đó nhắc nhở Vệ Tiểu Ba: “Hôm qua sếp Diệp đi bệnh viện, chắc là đỡ hơn rồi ạ?”
“Đỡ rồi, cảm ơn mọi người.” Giọng anh vẫn hơi khàn, chắc cổ họng còn đau. Sau đó Diệp Ấn Dương không nói thêm nữa, thang máy đến tầng năm anh liền bước ra. Lúc này Chương Như mới chợt nhận ra cả buổi chiều hôm qua anh không ở công ty, hóa ra là đi khám bệnh thật.
Buổi sáng không có nhiều việc, Chương Như tranh thủ ghé qua phòng Nhân sự, lúc quay về thì thấy Phùng Thiền đang cúi đầu nghiên cứu gì đó ở trên bàn, cô hỏi: “Cái gì đấy?”
“Móng tay cái à.” Chương Như liếc mắt qua đã nhìn thấy, trên bàn làm việc của Phùng Thiền xuất hiện một mẩu móng tay cái bị cắt ra lại còn hơi ố vàng, chắc là của người nghiện hút thuốc nặng: “Ai mà mất nết thế không biết, cắt xong bị văng đến chỗ cô à?”
Phùng Thiền nghĩ một lát, vẻ mặt bỗng nhiên biến sắc: “Phùng Nguyên Hỉ!” Vừa nãy còn thấy anh ta ngồi đây cắt móng tay, hơn nữa anh ta cũng nghiện thuốc lá nặng: “Đúng là có bệnh, ghê chết đi được.”
Cô ấy cẩn thận dùng khăn giấy gói lại, chuẩn bị ném vào thùng rác. Chương Như vừa uống nước vừa thuận miệng nói: “Có gì đâu, cô có thể đem móng tay đó đi làm xét nghiệm DNA thử xem, biết đâu xét nghiệm ra Phùng Nguyên Hỉ là cháu nội cô đấy… Vừa vặn trùng họ còn gì.”
Thỉnh thoảng những phát ngôn của cô thật sự khiến người ta buồn cười, Phùng Thiền bị chọc cười: “Cô đừng có nói gở, còn lâu tôi mới muốn có đứa cháu kiểu này.” Nói xong ném luôn vào thùng rác, trên mặt chỉ còn lại vẻ ghê tởm: “Nãy cô đến phòng Nhân sự làm gì thế?”
“Đi nghe sai vặt, nhận nhiệm vụ.” Chương Như ngồi xuống chỗ của mình rồi cầm ly nước lên uống, ánh mắt lại lơ đãng nhìn về phía phòng Diệp Ấn Dương.
Bởi lần thuyết trình ở Thành Đô lần trước được phản hồi rất tốt nên Tào Ngật Sơn muốn cô liên hệ với Diệp Ấn Dương để sắp xếp lịch trình, lần hội tuyển mùa xuân sắp tới dự kiến sẽ lại để anh lên sân khấu, hơn nữa còn đặc biệt dặn là tháng Năm. Chương Như không ngốc, đại khái hiểu ra có lẽ chức vụ mới của Diệp Ấn Dương sẽ được bổ nhiệm trước tháng Năm. Nếu lần này anh đi thuyết trình cho hội tuyển chắc sẽ đi với tư cách VP bộ phận thu mua, sức ảnh hưởng sẽ càng lớn hơn.
Công tư phân minh, đã lĩnh lương thì phải làm việc, Chương Như uống nốt nửa cốc nước rồi đi gõ cửa phòng anh: “Tổng giám đốc Diệp.”
Diệp Ấn Dương ngẩng đầu lên nhìn cô, Chương Như vừa bước vào đã trình bày công việc: “Các trường học phía bên kia đều sắp xếp vào tháng Năm, anh xem hôm nào tiện hơn?”
Diệp Ấn Dương hơi nhíu mày: “Có thể tôi sẽ không rảnh.” Anh nghĩ một lúc rồi hỏi: “Hình như sắp tới còn có buổi tập huấn dã ngoại nhỉ?”
“Đúng vậy, nhưng vào tháng Tư.”
“Để tôi xem lại rồi trả lời, bây giờ chưa xác định được.” Diệp Ấn Dương lướt qua lịch trình trên máy tính, lịch trình dày đặc cả tháng, hơn nữa còn phải dự đám cưới của Đỗ Tuấn. Sau khi nhìn màn hình một lúc, anh hỏi cô về việc tìm trợ lý.
“Tôi đã lọc qua một số hồ sơ trực tuyến, cũng sàng lọc trong nội bộ rồi…” Chương Như kể ra vài cái tên, đều là những người làm việc cẩn thận, cuối cùng không quên xác nhận lại một lần nữa với anh: “Anh cần trợ lý thiên về nội vụ hay đối ngoại?” Cô muốn thu hẹp phạm vi sàng lọc, nếu cần người theo anh ra ngoài dự tiệc thì phải biết uống rượu, ngoại hình cũng quan trọng: “Anh có yêu cầu gì về hình tượng không?” Chương Như trực tiếp hỏi.
Diệp Ấn Dương dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu ho khẽ hai tiếng: “Nếu tuyển bên ngoài, ưu tiên người am hiểu lễ nghi thương vụ; còn nếu tuyển nội bộ thì chỉ cần phù hợp là có thể đào tạo.”
Tức là muốn tuyển người có thể vào việc ngay, khác nhau là nếu tuyển ngoài thì có thể lập tức san sẻ công việc xã giao với anh còn nếu tuyển nội bộ thì có thể nhanh chóng giao việc trong phòng ban.
Chương Như hiểu ý anh: “Được, vậy tôi sẽ hẹn vài người đến nói chuyện trước xem ngoài công ty có ai phù hợp không.” Ngập ngừng một chút, cô đề nghị: “Thực ra tôi thấy trong phòng Thu mua cũng có vài người rất muốn làm trợ lý cho anh, hay là chúng ta nhân cơ hội này tổ chức một buổi tuyển chọn nho nhỏ?”
“Được, em sắp xếp đi. Giới hạn trong bộ phận thôi.” Diệp Ấn Dương chỉ trả lời một câu như vậy rồi không thêm gì nữa.
Cổ họng Chương Như hơi ngứa, cô mấp máy môi, song cuối cùng chỉ gật đầu, quay người định đi ra thì nghe thấy anh gọi lại.
“Sao vậy, tổng giám đốc Diệp?” Lúc thốt ra câu hỏi này Chương Như thấy có hơi khó khăn, thật ra ngay từ lúc bước vào, cô đã rất muốn hỏi có phải hôm qua anh bị sốt không nhưng bầu không khí giữa hai người giờ lại trở nên xa lạ vô cùng, dường như khoảng cách cũng ngày một xa, cho nên cô không thốt ra nổi.
Diệp Ấn Dương nhìn cô: “Buổi tập huấn dã ngoại chắc sẽ hơi vất vả. Trước đó em có thể sắp xếp một buổi team building nhẹ nhàng hơn.”
“Vâng.” Cô ghi chép lại rồi hỏi thêm: “Còn gì khác không ạ?”
Điện thoại chợt đổ chuông, Diệp Ấn Dương cầm lên: “Hết rồi, em làm việc tiếp đi.”
Chương Như xoay người đi ra, bước về chỗ ngồi mà lòng như bị kim châm. Nhìn Diệp Ấn Dương đang nói điện thoại trong văn phòng, cô chợt nghĩ nếu không ổn thì nghỉ việc thôi, cứ gượng gạo thế này cô thấy khó chịu lắm, mỗi lần đứng trước mặt anh tay chân chẳng biết để đâu.
Hít sâu một hơi, Chương Như ép mình tập trung vào công việc. Ngày hôm sau, cô gửi thông báo về đợt tuyển chọn nội bộ cho cả phòng, quả nhiên có mấy người đăng ký liền.
Đến giờ nghỉ trưa, sau khi ăn xong, Chương Như xuống tầng mua vé số, Kim Linh đi tới chào: “Chị Chương Như.” Cô bé đưa cho Chương Như một chai sữa chua.
Chương Như cũng không khách sáo, nhận lấy rồi nghe cô ấy hỏi: “Em nghe nói sếp Diệp đang cần một trợ lý đúng không ạ?”
“Ừ, sao vậy?”
“Em có thể đăng ký không ạ?” Giọng Kim Linh hơi ngập ngừng, nhưng nói xong liền nở một nụ cười tươi tắn. Cô ấy nghe nói Hùng Tư Tư cũng đã nộp đơn đăng ký, ngay cả nhân viên chưa đủ một năm như bọn họ cũng có thể tham gia nên muốn thử một lần.
Chương Như nhìn cô bé một lát: “Tất nhiên là được, để chị gửi link đăng ký cho em.”
“Vâng ạ, em cảm ơn chị Chương Như.” Kim Linh mỉm cười chào tạm biệt cô: “Thế em lên trước đây ạ.”
Chương Như cắm ống hút rồi uống một ngụm sữa chua, cô hơi băn khoăn không biết Diệp Ấn Dương có cân nhắc đến thực tập sinh không, dù sao Kim Linh cũng là một trong những người nổi bật nhất đợt thực tập sinh này, điểm phỏng vấn khi ấy cũng cao, lại có năng lực, không phải không có khả năng.
Cô còn đang suy nghĩ thì nhận được tin nhắn từ Tô Đình, chị nói hộp bong bóng cá khô thượng hạng của Da Đen được ký gửi ở cửa hàng mới đã bán được rồi.
[Tiền chuyển thẳng cho cậu ta nhé?] Tô Đình hỏi.
[Chị đổi sang tiền mặt giúp em đi, tan làm em qua lấy.] Chương Như đoán chắc Da Đen sẽ không nhận nên định cầm qua đưa trực tiếp.
Buổi chiều, Chương Như chọn một vài phương án team building rồi đem đến phòng Diệp Ấn Dương. Đúng lúc có mấy quản lý khác ở đó, cô tiện thể trưng cầu ý kiến của mọi người. Diệp Ấn Dương nói sao cũng được: “Mọi người quyết đi.” Nói xong anh đứng dậy rót nước, vẫn còn ho khan.
Vệ Tiểu Ba đề xuất đi Huệ Châu: “Chỗ mà lần trước đi ấy, hải sản ngon lắm.”
Đinh Khải Thuỵ cũng gật đầu: “Phong cảnh cũng đẹp.”
Ai đi rồi cũng khen, Mạc Lệ cũng không có ý kiến khác: “Vậy đi Huệ Châu nhé? Phòng mình toàn người trẻ, chắc mấy bạn thực tập sinh cũng thích.”
“Được, vậy chốt Huệ Châu.” Chương Như cảm giác không trụ được, đặc biệt là mỗi lần Diệp Ấn Dương ho cô lại thấy không được tự nhiên nên vừa xác nhận xong đã vội vàng chạy ra ngoài.
Thấy cô bỏ chạy như bị ma đuổi, Mạc Lệ cười khẽ: “Bình thường A Như mồm mép lanh lợi mà sao hai hôm nay cứ như người mất hồn vậy?”
“Chắc là mệt đấy.” Đinh Khải Thuỵ đáp: “Cô ấy cứ cúi đầu nghịch điện thoại suốt, chắc là bị đau cổ, chèn vào dây thần kinh rồi.”
“Vậy à, tôi còn tưởng cô ấy có tâm sự gì.” Mạc Lệ mỉm cười rồi quay sang nói với Diệp Ấn Dương chuyện kiểm tra dự án lần trước, lại nhắc tới đám nhân viên mới giờ chẳng mấy ai hiểu rõ linh kiện hay vật liệu loại 9 là gì: “Khả năng do thiếu thực hành.”
Diệp Ấn Dương trầm ngâm: “Tôi nhớ công ty của tổng giám đốc Ông có tổ chức các buổi đào tạo sản phẩm theo tháng, liên hệ bên đó xem khi nào tiện đưa người bên mình qua nghe thử.”
“Được.” Mạc Lệ gật đầu, cũng có cùng suy nghĩ như vậy.
Dù bên A là bên nắm quyền chủ động trong giao dịch nhưng điều đó không có nghĩa là họ chuyên nghiệp hơn bên B. Thực tế từ quy trình, kỹ thuật cho đến chuỗi cung ứng, bên B mới là người nắm rõ toàn cục, cho nên lúc cần học hỏi từ nhà cung cấp thì vẫn nên chủ động hơn.
Sau khi trao đổi thêm vài việc khác, Mạc Lệ đứng dậy: “Vậy chúng tôi xin phép về trước nhé tổng giám đốc Diệp.” Chị vừa định đi, trong lúc cúi người nhặt tấm danh thiếp bị rơi dưới đất thì thoáng thấy điện thoại của Diệp Ấn Dương bật sáng, một tin nhắn mới từ Chương Như rồi nhanh chóng bị thu hồi.
Mạc Lệ không kịp nhìn rõ nhưng Diệp Ấn Dương thì thấy rất rõ, tin nhắn cô viết là: [Hay là tôi nghỉ việc nhé?]
Ngay khi dòng tin vừa được thu hồi, Diệp Ấn Dương vô thức liếc mắt ra ngoài, Mạc Lệ cũng nhìn theo, chỉ thấy Chương Như đang chống cằm ngẩn ngơ như trên mây.
Không phải cố ý, nhưng Mạc Lệ bỗng nảy sinh một dự cảm lạ lùng. Khi chị trở lại chỗ làm, Chương Như đang nghịch ống hút, cô xoay trong tay như xoay bút, động tác linh hoạt y như mấy đứa học sinh ngồi trong lớp mà tâm hồn treo ngược cành cây. Nhưng khi có điện thoại cô lại nghiêm túc ngay, giọng điệu điềm đạm, thái độ chuẩn chỉnh.
Có lẽ nhận ra bị nhìn, Chương Như quay đầu lại mỉm cười tinh nghịch với Mạc Lệ. Mạc Lệ cũng bật cười theo, chẳng hiểu sao lại thấy cô bé này vừa kỳ lạ vừa dễ thương.
Không lâu sau, gọi điện xong, Chương Như sang bên đào tạo xử lý chút việc rồi quay về thu dọn đồ đạc. Tình cờ gặp Sử Cầm đang hấp tấp chạy ra suýt nữa thì đụng vào cô.
“Cô làm gì mà gấp thế hả?” Chương Như vội vàng né sang một bên, thấy cô ta gấp gáp như ma đuổi, cô chỉ biết bĩu môi rồi quay lại thu dọn đồ.
Tan làm, Chương Như ghé qua bên chi nhánh mới lấy tiền. Bao năm rồi mới lại cầm nhiều tiền mặt như thế, túi xách hôm nay tí thì nhét không xuể, cô bọc túi tiền trong áo khoác rồi rẽ vào con hẻm nhỏ dẫn về nhà cũ.
Đường tắc khủng khiếp, đến nơi thì trời đã tối. Vừa bước vào ngõ nhỏ, cô liền trông thấy Da Đen đang giằng co với Sử Cầm. Thấy cậu hình như vừa đẩy Sử Cầm, Chương Như vội chạy tới can: “Này! Cậu làm gì đấy?”
Cô chạy đến kéo Sử Cầm ra sau mới biết thật ra là Sử Cầm đang cố níu lấy cậu không buông.
Da Đen liếc Chương Như một cái rồi lạnh nhạt gỡ tay Sử Cầm ra: “Tôi nói rồi, chúng ta không hợp. Với lại chị làm bà tôi sợ rồi.”
“Xin lỗi…” Sử Cầm không ngờ bà cậu lại bệnh nặng như vậy nhưng vẫn không cam tâm: “Chỉ cần cậu chịu nghe điện thoại nói chuyện cho rõ ràng, tôi cũng đâu phải chạy tới tận đây.”
“Chị còn muốn tôi nói gì nữa?” Da Đen đứng đó với khuôn mặt lạnh lùng như sắt thép, trái ngược với vẻ mặt buồn bã của Sử Cầm. Cô ta bất chợt quay đầu nhìn Chương Như, như nhớ ra điều gì, nghiến răng hỏi: “Tôi hỏi cậu, cậu thích cô ta đúng không?”
“Cô bị dở người hả?” Chương Như giãy nảy: “Chuyện của hai người đừng lôi người khác vào được không?”
Da Đen nhíu mày: “Tôi nói rồi, chẳng liên quan gì đến chị ấy cả.”
Sử Cầm không tin: “Không liên quan? Vì cô ta cậu mới đánh Lại Trí Kiệt, cậu dám nói là không có cảm tình gì ư?”
Chương Như nghe mà nổi hết cả da gà, trợn trừng mắt nhìn cậu ta: “Lại Trí Kiệt do cậu đánh hả?”
Da Đen không trả lời mà chỉ nói với Sử Cầm: “Tôi phải về nấu cơm cho bà, chị về đi, đừng đến đây nữa.”
Trái ngược với vẻ mặt bình thản của cậu, mặt Sử Cầm trắng bệch, một người vốn luôn kiêu ngạo giờ lại phải hạ mình đến thế, tự tôn gần như bị xé nát, cô ta cắn răng bật cười: “Ha, cậu tưởng tôi muốn đến nơi này chắc? Đến cái khu như ổ chuột này tôi còn sợ bị chó cắn đấy!”
Vãi nhái, vậy mà cũng dám nói! Chương Như trơ mắt nhìn Sử Cầm bỏ đi, tức mình nhét cọc tiền vào tay Da Đen rồi đuổi theo: “Cô thì biết cái quái gì! Dựa vào chút đồng lương ít ỏi của cô cũng chẳng mua nổi đất ở đây đâu nhé!” Ổ chuột cái quần què ấy, chả hiểu sao: “Chó ở đây còn không thèm cắn cô đâu! Gầy nhom như cô không đủ dắt răng!”
“Cô mắng đủ chưa?” Sử Cầm dừng lại trừng mắt đáp trả, chưa kịp nói thêm thì điện thoại bỗng rung lên, lúc nghe máy giọng đầy bực bội: “Gì nữa? Chẳng phải hàng tới rồi sao?”
Đầu dây bên kia nói gì đó khiến sắc mặt Sử Cầm tái mét: “Sao cơ? Tài xế đi rồi? Không phải tối nay hàng phải lên dây chuyền à?” Nghe đến câu cuối giọng nói đã trở nên run rẩy: “Mấy người bị điên à? Không ai muốn làm nữa hả?!”
“Có chuyện gì?” Thấy tay Sử Cầm run bần bật, Chương Như lên tiếng hỏi. Hỏi ra mới biết có một tài xế giao hàng từ bên cung ứng sang nhưng quên mang hoá đơn nên bị kho từ chối nhận, giờ chở hàng bỏ đi luôn rồi.
Chương Như nhíu mày: “Không gửi hoá đơn qua điện thoại được à? Gửi rồi in tại chỗ cũng được mà.”
Ai nói không được chứ: “Cái phòng IQC chết tiệt kia không chịu nghe lý mà còn cãi nhau um sùm với người ta!”
IQC thì Chương Như biết, là bộ phận kiểm hàng đầu tiên từ bên cung cấp gửi tới: “Giờ phải làm sao, hàng gấp lắm à?”
“Gấp, tối nay phải lên dây chuyền, giờ thiếu nguyên liệu rồi!” Sử Cầm vừa lo vừa bực, điện thoại thì sắp cạn pin. Lúc này Da Đen tiến lại hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Ừ.” Chương Như kể lại đầu đuôi câu chuyện, kể xong đang tính bàn biện pháp, cậu ta lập tức nói: “Tôi qua kho hỏi thử.”
“Đúng rồi, cậu đi nhanh đi.” Chương Như giục cậu rồi quay sang Sử Cầm: “Cô gọi lại cho tài xế kia hỏi thăm tình hình đi, nếu chưa đi xa liệu có đuổi theo được không?”
“Tôi phải về công ty.” Sử Cầm nói: “Tôi phải về tìm hoá đơn, hợp đồng, hệ thống xác nhận mấy cái này, à còn phải xin lại biên bản giao hàng nữa…”
Thấy cô gấp đến độ hoảng loạn, Chương Như thầm mắng một câu trong lòng: “Bình tĩnh cái coi! Hỏi trên nhóm xem ai còn ở công ty thì nhờ họ in giúp. Chúng ta bây giờ đuổi theo tài xế đã, chẳng may chạy xa rồi thì xong đời đấy.” Nói rồi lôi chìa khóa xe ra sau đó kéo Sử Cầm lên xe, hai người lao ra đường.
Trên xe, Sử Cầm vừa sạc pin vừa gọi điện liên tục, hết gọi cho tài xế lại đến văn phòng. Giữa dòng xe hỗn loạn, hai người cố gắng đuổi theo chiếc xe hàng “phản nghịch” kia.
May mà cuối cùng tài xế cũng nghe máy, đồng ý dừng lại bên đường chờ bọn họ, tài xế nói: “Thật ra chuyện cũng chẳng có gì to tát, chỉ là bên cô nói chuyện khó nghe quá, bảo tôi ‘cút’ luôn!”
“Trời đất, nói năng kiểu gì vậy!” Chương Như phụ họa một câu: “Quá đáng quá! Có biết tôn trọng người ta không thế?” Nói rồi đạp nhẹ vào chân Sử Cầm ra hiệu. Sử Cầm nuốt cơn giận, nở một nụ cười gượng rồi cố gắng dàn xếp tử tế với người tài xế. Cuối cùng tài xế cũng chịu đồng ý quay xe về E-Health.
Sợ anh giai tài xế đổi ý, Chương Như lái xe theo sát như hộ tống.
Một buổi tối coi như tạm yên ổn. Sau khi xong việc, Sử Cầm gọi cho Da Đen báo tin, Chương Như hỏi: “Ai ở văn phòng giúp cô vậy?”
“Hùng Tư Tư.” Lúc này Sử Cầm mới sực nhớ ra, lập tức gọi điện qua: “Ừ, xong rồi… cô về nhà đi nhé.” Cúp máy nhìn đồng hồ, đã khuya lắm rồi.
“Cô ở đâu?” Chương Như bảo cô ta gửi định vị: “Nhanh lên buồn ngủ chết mất, tôi còn chưa tắm nữa.”
Sử Cầm bấm điện thoại, ấp úng đáp: “Không cần đâu, tôi tự bắt xe về cũng được.”
Chương Như lườm cô ta một cái rồi quay người rời đi.
Đứng đó suy nghĩ một lúc, cuối cùng Sử Cầm vẫn rụt rè đuổi theo: “Cô… cô có muốn đi ăn chút gì không?”
“Không cần, tôi đang giảm cân.” Chương Như liếc đôi tất đen trên chân Sử Cầm, không ngờ người này cũng là một girl luỵ tình: “Có tiền mua tất chân thì đem đi chữa não đi, tôi thấy mất mặt giùm cô luôn đó.”
Những lời cô nói đêm nay khiến mặt Sử Cầm đỏ bừng: “Chuyện riêng của tôi cô quản được chắc? Không ưa thì đi mách công ty đi xem họ xử lý tôi sao!”
Chương Như uống một ngụm nước: “Tôi không rảnh như cô, trong bụng toàn cát.”
Hai người đấu võ mồm với nhau suốt dọc đường, mãi đến khi về đến nơi, Sử Cầm xuống xe mới chịu nói một câu thật lòng: “Tối nay… cảm ơn cô nhé.”
Chương Như chỉ phẩy phẩy tay rồi đánh tay lái bình thản rời đi.
Sáng hôm sau, công ty mở cuộc họp khẩn về vụ việc đêm qua, bàn cả tiếng đồng hồ vẫn chưa đưa ra kết luận. Cuối cùng mọi người đều thống nhất là lỗi của bên kiểm hàng. Chương Như ngồi nghe rồi ghi chép lại, trong đầu toàn một mớ lộn xộn. Cuộc họp dài lê thê đến nỗi Diệp Ấn Dương phải đích thân vào xem tình hình.
Có anh ở đây, buổi họp như được “gỡ lag”, hiệu suất cao hơn nhiều, ví dụ như khi bên kiểm hàng nói hàng hoá do bên cung ứng cung cấp không đạt tiêu chuẩn, thực chất là phương thức và thiết bị kiểm tra đo lường đều có vấn đề.
“Thống kê lại toàn bộ dữ liệu đạt chuẩn sau tái kiểm trong ba tháng gần đây cùng với thời gian và số lần thiếu nguyên liệu do kiểm tra không đúng quy định. Ngoài ra, sự cố tối qua lập thành báo cáo sự kiện, khi họp trao đổi thì nêu từng mục một. Nói chuyện bằng số liệu, đừng mang cảm xúc vào, mục đích không phải để cãi nhau mà là để yêu cầu bộ phận kiểm định chất lượng và nhà cung cấp thống nhất tiêu chuẩn kiểm tra, tốt nhất là lấy giá trị trung bình làm chuẩn.”
“Rõ ạ.”
Nghe Diệp Ấn Dương nói, Chương Như cũng hiểu rõ hơn đôi chút, cô vừa ghi chép vừa nhớ đến tin nhắn mình gửi hôm qua.
Sau khi họp xong, Chương Như liếc nhìn Diệp Ấn Dương, vẻ mặt anh vẫn bình thản, dáng vẻ chẳng khác thường ngày.
Chương Như thở phào nhẹ nhõm, lại chẳng hiểu vì sao bản thân lại cảm thấy nhẹ nhõm như vậy.
Một tuần bận rộn cứ thế trôi qua. Cuối tuần, bộ phận thu mua tổ chức team building, cả phòng ngồi xe buýt du lịch đến Huệ Châu.
Kim Linh mang theo cả túi đồ ăn, thỉnh thoảng có thể nghe thấy cô bé hỏi nhỏ Diệp Ấn Dương: “Tổng giám đốc Diệp, anh ăn trái cây không ạ? Có cần bịt mắt nghỉ ngơi một tí không ạ?”
Phùng Thiền đưa mắt nhìn Lâm Thông: “Trò giỏi của cậu chu đáo ghê.”
“Chu đáo cũng tốt mà, biết tạo quan hệ tốt đẹp với cấp trên.” Lâm Thông đang bận nhắn tin nên chỉ ậm ừ vài câu. Phùng Thiền lại nhìn sang Chương Như, cô đeo kính râm nom như mất ngủ 800 năm rồi.
Chẳng bao lâu sau đã đến Huệ Châu, nơi bọn họ dừng chân là khu nghỉ dưỡng ven biển có BBQ hải sản và hồ bơi riêng lần trước.
Lúc này bọn họ đang mở party bể bơi, Chương Như thay đồ xong bước ra liền thấy Kim Linh mặc bikini đi ngang qua.
“Ôi cô nàng ngực khủng kìa.” Phùng Thiền xuýt xoa hâm mộ, thấy Kim Linh đi về hướng Diệp Ấn Dương, ánh mắt cô ấy trở nên phức tạp: “Kim Linh… khụ khụ, cũng được ha.”
Chương Như buồn ngủ ngáp dài một cái rồi vuốt mặt tỉnh táo: “Xuống bơi tí đi.”
“Đi.” Phùng Thiền đi cùng cô tới bể bơi. Thấy Chương Như cởi áo choàng, cô nàng mới trố mắt phát hiện ra hôm nay cô ăn mặc chất lừ: “Má, hôm nay cô cháy dữ vậy?” Coi tấm lưng này, nhìn b* m*ng vểnh kia xem.
“Người đẹp~” Lâm Thông đứng bên bờ bên kia huýt sáo, ngay cả Đinh Khải Thuỵ cũng đỏ hết cả tai lẫn cổ.
Tiếng huýt sáo vang lên khắp bể, bên khu nghỉ ngơi đối diện, Diệp Ấn Dương đang nói chuyện với đồng nghiệp nghe thấy vậy cũng quay lại nhìn, chỉ thấy Chương Như đang đứng bên bờ tập giãn cơ một lát rồi lặn xuống nước một quãng xa.
Thân hình cô mềm mại, động tác dứt khoát, nước trượt theo đường cong cơ thể sáng lấp lánh của cô. Dưới ánh mặt trời, Chương Như như con cá nhỏ linh hoạt, ướt át lấp lánh dưới ánh nắng, không chỉ khiến mỗi mình Đinh Khải Thuỵ đỏ mặt.