“Là người anh đang hẹn hò và trân trọng.”
Chương Như có thể không giỏi nhiều thứ nhưng bơi lội là sở trường kiếm cơm của cô.
Ngoi lên lặn xuống trong hồ bơi mấy vòng, Chương Như tiện chân đá bay chiếc phao hình con thiên nga của Lâm Thông rồi leo lên bờ đeo kính râm lên, cùng mấy thực tập sinh đứng bên dàn loa vừa uống rượu vừa lắc lư theo điệu nhạc.
Không khí tiệc tùng bao giờ cũng dễ được khuấy động bởi những người trẻ biết chơi. Bọn họ gần như chiếm trọn cả khu hồ bơi ngoài trời. Chương Như đi qua bên kia lấy đồ ăn, chợt nghe thấy “bụp” một tiếng như pháo nổ, cô giật mình quay ngoắt lại, thì ra một chiếc ly thủy tinh vừa nổ tung.
“Không sao chứ?” Có người chạy tới xem, Kim Linh tay vẫn cầm ấm trà ngơ ngác trả lời: “Không… không sao ạ…” Cô bé không ngờ chiếc ly lại mỏng manh đến vậy, cũng quên mất không được rót nước quá nóng vào ly thủy tinh. May mà không cầm trong tay chứ không chắc chắn đã bị mảnh vỡ cắt trúng rồi.
“Xem ra ly có to đến mấy cũng vô dụng, phải có đầu óc mới được.” Sử Cầm đứng bên cạnh chêm vàomột câu, giọng mỉa mai rõ rệt. Bị nói trúng tim đen, Kim Linh cúi gằm mặt giả vờ như không nghe thấy.
Chương Như đứng bên cạnh nhìn không chớp mắt như hơi thất thần, Diệp Ấn Dương thấy vậy bèn hỏi: “Bị dọa rồi à?”
“Không có…” Lúc này Chương Như vỗ vỗ ngực, thật ra cô rất sợ những tiếng động bất ngờ như thế này. Trong ký ức của cô, đám tang của mẹ cũng bắt đầu bằng một tiếng pháo nổ ngay bên tai. Khi ấy cô giật mình suýt thì nghẹn miếng mì khô, may mà bác gái vội vàng rót cho cô cốc nước, mì mềm ra cô mới nuốt trôi.
Mọi người xung quanh bắt đầu dọn dẹp các mảnh vỡ trên bàn và lau vết nước trà đổ dưới sàn, Chương Như định thần lại, chạy vào nhà vệ sinh rửa tay rồi thay một bộ đồ khô.
Ra ngoài, cô lại bắt gặp Diệp Ấn Dương, hôm nay anh mặc một bộ quần áo thường ngày, quần đen áo xám trông khá là thoải mái. Có lẽ đã khỏi bệnh nên sắc mặt anh cũng tốt hơn, lại trở về là tổng giám đốc Diệp phong độ chỉn chu.
Chương Như đứng đó nhìn anh, rất nhanh sau đó anh cũng quay đầu nhìn qua.
Chỉ một ánh mắt, Chương Như bỗng thấy trong mình trào lên chút tự tin, như có lý do để ngẩng cao đầu.
Cô chợt thấy suy nghĩ trước kia của mình thật ngốc. Ha, tại sao cô phải nghỉ việc chứ? Công việc đang tốt, chẳng qua chỉ là một mối tình chóng vánh với sếp thôi mà, người lớn cả rồi cần gì phải làm to chuyện. Chương Như lại nhớ tới lời anh từng nói, “tinh thần trách nhiệm” ư? Ai mà chẳng có tinh thần trách nhiệm chứ? Cô cũng rất trách nhiệm đấy thôi!
Chương Như bước tới ngồi cạnh Mạc Sư thái: “Chị Mạc Lệ, có gì ăn không ạ? Cho em chút đi.”
Mạc Lệ trực tiếp đưa cho cô cả đĩa đồ nướng: “Em chọn đi, mấy cái này bọn Tiểu Cao vừa nướng xong đấy.”
Đồ nướng mới ra lò thơm nức mũi, Chương Như vừa ăn vừa uống, lâu lâu lại phụ hoạ vài câu pha trò.
Mấy cô cậu thực tập sinh ai nấy đều mang “bộ lọc cấp trên” đối với Diệp Ấn Dương, vừa kính trọng vừa ngưỡng mộ sếp, song thấy sếp nói chuyện hòa nhã và cũng có khiếu hài hước nên ai cũng thích vây quanh anh chỉ để được nói vài câu.
“Sao sếp Diệp lại từ chuyển từ Bắc Kinh về Quảng Châu ạ?”
“Vì người nhà tôi cũng ở đây.” Diệp Ấn Dương đáp: “Ông bà tôi sống ở Quảng Châu mấy chục năm rồi, hồi nhỏ tôi cũng từng học ở đây mấy năm.”
Anh quả thật là một người dễ gần, chẳng hề ra vẻ, ai hỏi gì cũng trả lời.
Nghe thấy Diệp Ấn Dương từng học tập ở Quảng Châu, có người hỏi tiếp: “Vậy sếp Diệp có biết nói tiếng Quảng Đông không ạ?”
“Tôi không biết.” Diệp Ấn Dương thành thật đáp, giọng điệu pha chút bất đắc dĩ. “Tôi không có khiếu ngôn ngữ lắm.”
“Nhưng tiếng Anh của sếp giỏi lắm mà.”
“Khác nhau chứ, Tiếng Anh đã có hệ thống học tập chuẩn hóa rồi, còn tiếng Quảng Đông thì khó hơn nhiều, đặc biệt là phần phát âm.” Diệp Ấn Dương ngẫm nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Hồi nhỏ tôi đã từng học thử thì phải, hình như còn bị chê cười.”
“Chê cười gì ạ?”
“Dân tỉnh lẻ à?” Chương Như vừa ăn hạt bắp vừa chen vào, bị Mạc Lệ cười đánh một cái: “Vậy mà em cũng dám nói?”
“Ơ, em không có mắng tổng giám đốc Diệp đâu nha.” Chương Như cuống quýt giải thích. Diệp Ấn Dương liếc cô một cái: “Hình như chính là từ đó.”
“Dân tỉnh lẻ nghĩa là gì ạ?” Có thực tập sinh tò mò hỏi.
“À, đấy là cách người Quảng Đông gọi dân ngoại tỉnh kiểu khinh khỉnh ấy, còn có mấy từ kiểu gái tỉnh lẻ, trai tỉnh lẻ,… nữa.” Chương Như phổ cập kiến thức cho bọn họ, còn giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng: “Nhưng mà tôi chưa bao giờ gọi ai như vậy nhé, tôi cũng từng bị nói là gái tỉnh lẻ rồi đấy.”
“Em không phải người Quảng Châu à?” Mạc Lệ ngạc nhiên.
“Mẹ em là người ngoại tỉnh.” Chương Như cầm hộp chân gà sốt chanh lên vừa đáp vừa ăn: “Hồi xưa mẹ em bị người ta nói là gái tỉnh lẻ suốt nhưng hai mẹ con em không để yên đâu, ai nói thì đánh người đó.” Cô ngồi xổm gặm chân gà, miệng nhai không ngừng, thỉnh thoảng lại nhả xương ra, ăn mà trông rõ là khí thế.
Do đến nơi muộn nên khi ăn xong thì trời cũng khá khuya rồi. Không lâu sau lại có tiết mục văn nghệ biểu diễn, mọi người từng nhóm từng nhóm kéo nhau ra ngoài xem.
Mạc Lệ là người rời đi cuối cùng, thấy còn vài “lính mới” đang tranh tôm với Chương Như, chị viện cớ kéo đi: “Đi đi, mấy cậu thanh niên này tụ tập làm gì ở đây, qua kia chơi kìa.”
Chương Như vùi đầu ăn tôm, lúc ngẩng lên mới phát hiện xung quanh chỉ còn mỗi mình và Diệp Ấn Dương.
Từ hoàng hôn đến khi trời tối, ánh sáng mờ mờ phủ xuống, cô lau miệng, chủ động mở lời: “Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ không nghỉ việc đâu. Nếu anh không muốn tiếp tục làm việc cùng tôi, tôi có thể chuyển qua bên đào tạo.” Chương Như nói một cách dứt khoát, không vòng vo. Thậm chí thấy anh im lặng mãi, cô còn hỏi thẳng: “Hay là anh muốn chúng ta vẫn cứ giữ mối quan hệ như trước?”
Diệp Ấn Dương trầm mặc, đúng như những gì anh từng nghĩ, anh hiểu rõ cô chỉ đang ở trong giai đoạn “không phải anh thì không thể” tạm thời mà thôi, nói trắng ra đó chỉ là mong muốn chinh phục nhất thời, một mối quan hệ cô vốn không định đặt tình cảm vào.
“Vậy là… chúng ta coi như kết thúc rồi sao?” Chương Như hỏi tiếp, không cho anh thời gian né tránh.
Diệp Ấn Dương nhìn cô hồi lâu rồi nói: “Chuyện này không phải lỗi của em, Chương Như. Nếu như sai thì lỗi là ở anh.” Anh trách mình không đủ lý trí, trách mình không xác nhận rõ ràng trước khi cùng cô vượt ranh giới: “Cho tới tận lúc này anh vẫn không cho rằng chuyện giữa chúng ta là một mối quan hệ không đúng mực. Anh chưa từng coi em là bạn giường. Từ đầu đến cuối anh vẫn luôn xem em là bạn gái, là người anh đang hẹn hò và trân trọng.”
Anh thật nghĩa khí, chủ động nhận hết trách nhiệm, hoặc có thể gọi đó là “sự tử tế”. Nhưng với Chương Như, khi so sánh với anh, điều đó chỉ khiến cô cảm thấy mình thật thảm hại còn anh vẫn giữ được hình tượng cao thượng, vẫn là một người sếp biết cách cư xử, một người đàn ông đáng tin cậy và là một bạn tình thất bại mà cô chưa bao giờ lay động được.
Cảm giác nghèn nghẹn ấy cứ đè nén trong ngực, Chương Như đứng dậy, thấy Kim Linh đang đi về phía này, cô phủi phủi quần áo rồi nói: “Thôi được rồi, tổng giám đốc Diệp cứ ngồi chơi nhé, tôi về trước đây.” Heo rừng không ăn nổi cám mịn, chắc câu này dùng để miêu tả cô bây giờ là phù hợp nhất.
Chương Như lắc đầu, rõ ràng người ta là thiện nam còn cô lại chẳng phải tín nữ. Đã không muốn tiếp tục thì cứ giữ phép lịch sự như trước đây vậy.
“Chị Chương Như.” Kim Linh cất tiếng chào cô, hình như nghe thấy Chương Như vừa thở dài, cô bé không hiểu lý do là gì mà chỉ thấy trong cái thở dài ấy vương chút tiếc nuối.
Hai người lướt qua nhau. Kim Linh cũng không rảnh quan tâm đến Chương Như mà chậm rãi sải bước về phía Diệp Ấn Dương: “Sếp Diệp, ở đây…” Còn kịp nói hết câu đã thấy Diệp Ấn Dương đứng dậy rời đi, lướt thẳng qua bên cạnh như không hề nhìn thấy mình. Sắc mặt anh trầm xuống, chẳng còn vẻ ôn hòa như thường ngày, tựa như một vị lãnh đạo kiêu ngạo, lạnh nhạt, xa cách, coi người khác như không khí.
Kim Linh đứng ngẩn ra không biết nên làm gì, một lúc lâu sau mới hoàn hồn đi về hướng ngược lại. Lúc đi tới chỗ rẽ vô tình đụng phải Sử Cầm, Sử Cầm nhìn cô đánh giá từ trên xuống dưới: “Mặc đẹp như vậy để đi đâu đấy? Sếp Diệp đâu có ở bên này.” Nói đoạn giơ tay chỉ sang bên trái: “Sếp Diệp ở bên kia kìa, đừng đi nhầm đấy.”
Kim Linh đơ ra tại chỗ, cả trong lẫn ngoài mặt đều thấy nóng bừng vì xấu hổ.
***
Tuần mới sau chuyến đi chơi ở Huệ Châu, Chương Như bận chuyện thi tuyển nội bộ. Lần đầu tiên cô phụ trách toàn bộ một cuộc thi tuyển, chạy đôn chạy đáo suốt ba ngày, mồ hôi ướt cả túi quần. May mà chỉ là sự kiện nhỏ cho nên mọi thứ cũng coi như tạm ổn.
Đến ngày thi tuyển, Chương Như thấy Hùng Tư Tư mặc một bộ đồ nom cực kỳ trí thức, giật mình suýt thì không nhận ra: “Em đổi phong cách à?”
“Cái này chị Sử Cầm cho em mượn đấy.” Hùng Tư Tư có hơi ngại ngùng. “Trông có buồn cười không chị?”
“Không, nhìn chuyên nghiệp lắm.” Phùng Thiền khen, nhưng lại tò mò hỏi: “Em thân với Sử Cầm từ bao giờ thế? Hay là cô ta đột nhiên thay đổi nhân cách rồi?”
Hùng Tư Tư không biết trả lời thế nào, Phùng Thiền cũng chẳng ép, chỉ vỗ vai động viên: “Cố lên nhé, cố gắng tóm được sếp Diệp, sau này em chính là người của anh ấy rồi.” Câu đùa này khiến Hùng Tư Tư luống cuống hết cả tay chân, cô nàng vốn chỉ vừa kính vừa sợ Diệp Ấn Dương: “Em hồi hộp chết mất…”
“Đừng sợ, tổng giám đốc Diệp đâu có ăn thịt em.” Chương Như trấn an cô ấy mấy câu rồi quay sang báo với Diệp Ấn Dương: “Tổng giám đốc Diệp, còn mười phút nữa là bắt đầu rồi.”
Diệp Ấn Dương đang nghe điện thoại của Đỗ Tuấn, anh quay đầu đáp lại cô: “Tôi biết rồi, lát nữa sẽ qua.”
“Chương Như à?” Ở đầu dây bên kia, Đỗ Tuấn hỏi: “Hai người thật sự chia tay rồi hả?”
Lúc này Diệp Ấn Dương không có tâm trạng tám chuyện tình cảm: “Tôi có thể đỡ rượu giúp cậu nhưng bị đánh thì tôi mặc kệ đấy nhé.”
“Gì vậy, đánh cái gì mà đánh! Tôi sắp cưới vợ bố mẹ tôi đang mừng muốn chết kia kìa, cậu đừng vì mình xui xẻo mà trù ẻo người khác chứ.” Đỗ Tuấn khuyên nhủ: “Tôi bảo này, thật ra chuyện đó có to tát gì đâu, lúc nào cậu cũng sống lý trí quá, chuyện gì cũng phải rạch ròi. Thật ra mối quan hệ đối tác kiểu đó ở bên nhau lâu sớm muộn gì mà chẳng nảy sinh tình cảm, dần dần thành bạn đời không biết chừng, cái đó cũng bình thường mà?”
Diệp Ấn Dương không đáp, những đạo lý như thế này anh nghe nhiều rồi nhưng anh không dám đồng tình bừa, cũng chẳng muốn sống theo “cách bình thường” trong miệng người khác: “Không có việc gì nữa thì tôi cúp đây, còn việc phải làm.”
“Rồi rồi rồi cứ làm việc của cậu đi.” Nhìn hai người này Đỗ Tuấn chỉ thấy đau hết cả răng: “Quả nhiên là nước cam rưới lên bánh cuốn.” Như vậy ăn sao nổi nữa.
“Nước cam bánh cuốn gì cơ?” Giai Giai đi vào, không hiểu anh ta đang nói linh tinh cái gì.
Đỗ Tuấn ném điện thoại sang một bên rồi ôm lấy vợ, mỉm cười giải thích: “Em cảm thấy mối quan hệ của họ là kiểu gì?”
“Kiểu gì nữa, thì là tổng giám đốc Diệp nhà anh không biết trân trọng chứ sao.” Gì thì gì vẫn phải bênh bạn cái đã, Giai Giai nói: “Anh ta liệu có tìm được ai ngon hơn Chương Như không? Em không tin.” Nhưng nói xong cũng thấy hơi chột dạ, bèn rút điện thoại nhắn tin cho Chương Như: [Hai người giờ sao rồi? Chia tay xong đi làm chung có ngại không? Không cãi nhau không xấu hổ hả?]
Tin nhắn vừa gửi đến, Chương Như liếc mắt một cái, đúng lúc Diệp Ấn Dương bước vào phòng họp, mọi người lập tức đứng dậy chào: “Tổng giám đốc Diệp.”
Diệp Ấn Dương ngồi xuống hàng ghế cuối cùng, gật đầu nói: “Bắt đầu đi.” Anh ra hiệu cho Chương Như.
“Vâng.” Chương Như gật đầu, bước lên phía trước bắt đầu cuộc họp. Theo thứ tự bốc thăm, người trình bày đầu tiên là Kim Linh.
Kim Linh mặc một bộ váy vest màu xanh pastel vừa tôn dáng vừa sáng sân khấu. Nói thật lòng thì cô bé trình bày khá lưu loát, làm slide PPT cũng đẹp, giọng điệu dịu dàng ngọt ngào trông rất có thiện cảm. Nhưng Chương Như để ý thấy hôm nay sắc mặt Diệp Ấn Dương cực kỳ nghiêm nghị, cả buổi gần như không có biểu cảm gì, thậm chí còn thoáng chút mất kiên nhẫn.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi thái độ của anh cộng thêm việc lâu lâu anh lại nhìn điện thoại, Kim Linh bỗng chốc rối loạn, nói năng lộn xộn rồi kết thúc bài thuyết trình trong sự lúng túng.
Chương Như không ngờ Diệp Ấn Dương lại có một mặt “khó ở” như thế. Ban đầu cô tưởng anh chỉ đang bận việc nhưng khi đến những người tiếp theo lên thuyết trình, anh vẫn giữ nguyên thái độ đó, cô mới chợt nhận ra.
Theo lời Tào Ngật Sơn từng dạy, chắc đây có thể xem là “áp lực phỏng vấn”nhỉ?
Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, Chương Như cùng một vài quản lý khác vào phòng làm việc của Diệp Ấn Dương để thống kê kết quả ngay tại chỗ.
Mạc Lệ hỏi: “A Như không đi kéo phiếu à?”
“Dạ? Kéo phiếu cho ai cơ?” Chương Như ngơ ngác.
“Không phải em với Hùng Tư Tư thân nhau lắm sao? Không nói giúp cô ấy một hai câu à?” Mạc Lệ cười trêu.
“Đâu có, mọi người đều bình đẳng như nhau mà chị…” Chương Như hơi đưa mắt về phía Diệp Ấn Dương. Quyền lực trong công ty vốn chẳng bao giờ có thứ gọi là công bằng thật sự, chỉ cần vị lãnh đạo này muốn, anh hoàn toàn có thể phủ quyết một người mà không ai dám nói anh độc đoán. Dù sao cũng là chọn trợ lý cho anh, bọn họ chỉ góp vui thôi.
Nhưng nói đi nói lại, trong lòng cô vẫn nghiêng về Hùng Tư Tư hơn, cô ấy đã làm ở đây gần một năm, tính cách lại cẩn trọng chịu khó, là một nhân viên đáng để bồi dưỡng.
Vệ Tiểu Ba bỗng lên tiếng: “Thật ra Kim Linh… cũng không tệ mà?” Thành tích học tập cũng như biểu hiện trong buổi phỏng vấn đều nổi bật, cộng thêm ngoại hình sáng sửa, nếu đi tiếp khách cũng dễ gây thiện cảm.
Anh ta ngập ngừng một lúc rồi cẩn thận đề nghị: “Hay sếp Diệp cân nhắc Kim Linh xem ạ? Cô ấy có ngoại hình, ấn tượng cũng tốt.”
“Quản lý Vệ à.” Mạc Lệ bên cạnh khẽ mỉm cười: “Làm trợ lý chỉ đẹp thôi chưa đủ, còn phải có tâm và biết làm việc nữa.”
Vệ Tiểu Ba sửng sốt vì bị nói trúng, gượng gạo đáp: “Cũng đúng.”
Sau đó không ai nói thêm gì nữa, bảng điểm và phiếu bầu nhanh chóng được tổng hợp. Chương Như nhìn cái tên đứng đầu: “Là Hùng Tư Tư.” Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Ấn Dương.
Diệp Ấn Dương cũng không có ý kiến gì: “Vậy chọn cô ấy đi.”
“… Được ạ.” Cầm tờ kết quả, Chương Như bỗng thấy lòng còn nhẹ bẫng hơn cả Hùng Tư Tư. Cô không rõ đó là cảm xúc gì, chỉ cảm giác như đây vốn dĩ là kết quả nên có, mặc dù hôm nay Diệp Ấn Dương cau có thế nào, dù anh có xem điện thoại bao lâu thì Hùng Tư Tư vẫn giữ vững phong thái bình tĩnh đến cùng.
“Cảm ơn tổng giám đốc Diệp.” Nhớ lại dáng vẻ rụt rè ngày đầu mới vào công ty của Hùng Tư Tư, Chương Như thật lòng thấy mừng cho cô ấy: “Tư Tư nhất định sẽ làm tốt.”
Cô mỉm cười chân thành, nụ cười ấy khiến Diệp Ấn Dương thoáng ngẩn người. Anh bất giác nhớ lại khoảng thời gian hai người còn bên nhau, cô cũng hay cười như thế rồi nhào vào lòng anh… Diệp Ấn Dương đứng dậy, bước ra phía sau: “Em tìm người thay thế vị trí của Hùng Tư Tư đi. Cậu thực tập sinh tên Tiểu Cao cũng được đấy, thử hỏi xem cậu ấy có hứng thú không.”
“Vâng.” Chương Như cầm hồ sơ cùng mọi người rời khỏi phòng, sau đó chọn thời điểm thích hợp để công bố kết quả.
Hùng Tư Tư ngạc nhiên, không ngờ mình lại được chọn: “Em tưởng em chỉ tham gia góp vui thôi chứ.” Cô nàng vừa dứt lời thì “rầm” một tiếng, chiếc ghế bên cạnh bật ra, Kim Linh đứng phắt dậy quay mặt đi rời khỏi chỗ ngồi.
“Phản ứng gì dữ vậy?” Sử Cầm nhướng mày nhìn theo, châm chọc: “Có chút bản lĩnh mà cũng muốn tranh à.” Chẳng ai quan tâm cô học trường nào, vào công ty rồi ai cũng xuất phát cùng một vạch như nhau cả thôi. Ngoại hình có xinh đẹp thì sao? Thân là nhân viên mới ở chốn công sở, kị nhất là tính cao ngạo.
Sử Cầm vừa giũa móng tay vừa nói mát, có vẻ quên mất hồi mới vào nghề, bản thân mình cũng từng ngạo mạn y như thế.
***
Tầm tháng Ba tháng Tư được xem là “mùa vàng” của tuyển dụng. E-Health cũng đang vào đợt biến động nhân sự cao điểm, nội bộ phòng Thu mua liên tiếp có sự thay đổi: Hùng Tư Tư được thăng từ trợ lý phòng lên làm trợ lý giám đốc; các thực tập sinh cũng được luân chuyển lại. Một vài người trong nhóm thực tâp sinh, bao gồm cả Kim Linh, đều xin ở lại phòng Thu mua nhưng trong danh sách được giữ lại lại chẳng có tên cô bé.
Thật ra thì Kim Linh cũng đâu làm gì sai. Phùng Thiền phân tích: “Sếp Diệp ‘giữ mình trong sạch’ thật đấy, nguyên tắc tới mức cứng nhắc luôn ấy. Chắc là Kim Linh có ý với anh ấy thật, mà anh ấy làm thế này thì… còn chưa kịp thả thính mà đã có nguy cơ mất việc rồi, quá nguy hiểm.”
“Làm sao, vỡ mộng hả?” Lâm Thông thấy hôm nay cô nàng có váy mới, khuyên tai mới, mùi nước hoa nồng đến nỗi tỏa ra tận hành lang: “Chị đừng mơ mộng nữa, vô ích thôi. Sếp Diệp không để mắt tới chị đâu.”
“Đầu óc cậu đen tối nên nhìn ai cũng thấy đen tối! Tôi có bạn trai rồi được chưa?” Bạn trai của Phùng Thiền là cảnh sát cơ động, cao to vạm vỡ, sức khỏe thì khỏi bàn.
Hai người tám chuyện câu được câu không trong giờ nghỉ trưa. Đúng lúc đó Chương Như đeo khẩu trang kín mít đi ngang qua, một mình một kiểu trông chẳng giống ai.
Phùng Thiền hỏi: “Môi bị sưng vẫn chưa khỏi à?”
“Chưa, nhưng bắt đầu đóng vảy rồi, chắc là sắp khỏi.” Chương Như ngồi xuống, cẩn thận hé khẩu trang ra sau đó dùng ống hút uống nước. Vì môi vẫn chưa lành, cô không dám chạm vào ống hút, chỉ có thể dùng răng cắn rồi dùng lưỡi hút, cái cảnh nhe răng uống nước trông vừa vụng về vừa khó coi.
Uống nước xong, cô ngả người nằm nghỉ ngay tại chỗ, được một lát thì bị Tào Ngật Sơn gọi lên văn phòng.
Đi ra thang máy, Chương Như chạm mặt Diệp Ấn Dương vừa đi công tác ở Thành Đô về.
Dây chuyền sản xuất và kho hàng bên Thành Đô đang chuẩn bị chạy thử nên anh đi công tác hơn một tuần mới về. Lúc về lại thấy cô phải đeo khẩu trang, anh hỏi: “Mặt em bị sao vậy?”
“Mặt thì không sao, nhưng môi thì bị sưng.” Bây giờ Chương Như không dám ăn cay, không uống được lạnh, không đụng hải sản, thậm chí thoa son cũng bị dị ứng, đúng kiểu “da mỏng thịt mềm” chính hiệu.
Cô vào thang máy lên tầng của phòng Nhân sự, Tào Ngật Sơn thông báo, nói cô chuẩn bị báo cáo thành tích đi.
“Báo cáo thành tích? Tôi á?”
Tào Ngật Sơn gật đầu: “Đúng rồi, báo cáo thăng chức ấy, chuẩn bị cho kỹ vào nhé.”
Chương Như giật mình kinh ngạc: “Tôi sắp được thăng chức rồi ạ?”
“Cũng có thể nói vậy.” Tào Ngật Sơn rót trà cho cô, cấp trung của BP cũng tương đương trưởng nhóm rồi, giọng nửa đùa nửa thật: “Cùng chức danh nhưng lương cao hơn. Nếu cố gắng thêm chút nữa thì có thể thăng lên làm quản lý BP, thậm chí còn cao hơn nữa.”
Làm nhân sự toàn cáo già, mà Tào Ngật Sơn lại là con cáo đầu đàn. Cái bánh mà ông vẽ ra to thật đấy nhưng đầu óc Chương Như vẫn tỉnh táo, tuy nhiên ông còn nói việc thăng chức lần này có căn cứ cả, đó là nhờ đợt khảo sát ẩn danh của phòng Thu mua.
“Tức là khảo sát ý kiến của mọi người trong phòng sao?”
“Đợt trước có làm một cuộc khảo sát ẩn danh.” Tào Ngật Sơn hỏi cô: “Có muốn biết mọi người đánh giá mình thế nào không?”
Chương Như ngẫm nghĩ, bỗng nhiên hơi do dự: “Chắc… cũng bình thường thôi sếp nhỉ, tạm được, vừa vừa?” Từ hồi đi học cô đã quen với kiểu đánh giá “kha khá”, “tạm được”, “cũng ổn” như thế rồi.
Tào Ngật Sơn cho rằng người da mặt dày như Chương Như chắc hẳn sẽ đánh giá mình cao nhất: “Tôi còn tưởng cô sẽ nói mình xuất sắc lắm cơ.”
“Ha ha…” Chương Như cười gượng, có chút xấu hổ: “Làm người phải khiêm tốn chứ ạ, với lại chắc cũng có người không thích tôi.”
“Ví dụ như? Nói thử xem nào.”
“Ví dụ như Phùng Nguyên Hỉ đó, chắc chắn anh ta sẽ cho tôi điểm thấp.”
Tào Ngật Sơn bật cười: “BP không cần làm hài lòng tất cả mọi người, chỉ cần hoàn thành tốt công việc và được đa số công nhận là đủ.” Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là nhận được sự khẳng định của giám đốc phòng ban: “Thật ra đánh giá lần này rất tốt, điểm cô cao nhất nhóm, tương đương với hạng A cao nhất luôn đấy.” Ông nói với Chương Như.
Điều đó có nghĩa là trong công việc cô được mọi người công nhận, được ghi nhận, nghĩa là những nỗ lực suốt thời gian qua thật sự có kết quả, bản thân cũng đã có sự trưởng thành.
Hạng A sao? Chương Như sửng sốt: “Thế sếp Diệp cũng đánh giá tôi ạ?”
“Điểm của cậu ta sẽ chấm sau, sau buổi báo cáo thăng chức.”
“À… vâng ạ.”
Rời khỏi phòng Nhân sự, Chương Như quay lại phòng Thu mua, nhìn cả dãy người đang cắm cúi làm việc, mặc dù ai nấy đều bận việc của mình nhưng cô lại cảm giác hình như ai cũng đang cười với mình, hơn nữa chỉ có cô mới nhìn thấy nụ cười ấy.
Cô đi ngang qua mọi người, đến cả Phùng Nguyên Hỉ mới hôm trước còn làm cô khó chịu giờ nhìn cũng thấy thuận mắt hẳn.
Thì ra được người khác công nhận là cảm giác sung sướng đến vậy. Chương Như kéo khẩu trang lên cao hơn một chút, cô ngẩng nhìn về phía văn phòng Diệp Ấn Dương, anh đang bận nói chuyện với ai đó… Chương Như ngây ra một lúc mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô muốn chia sẻ tin thăng chức với Chương Tuyết Dương!
“A Như.” Mạc Lệ đi ra gọi cô: “Sếp Diệp tìm em kìa.”
“Vâng, em tới liền.” Chương Như bỏ điện thoại xuống, sau đó đi qua: “Tổng giám đốc Diệp.”
“Hiệu suất quản lý của năm ngoái, bao gồm cả kho hàng, tôi cần bảng thống kê chi tiết theo từng tháng…” Diệp Ấn Dương vừa mở máy tính vừa nói, anh đột nhiên phát hiện cô đang ngọ nguậy không yên, mặc dù đeo khẩu trang vẫn thấy rõ vẻ háo hức không giấu được trong ánh mắt. Hơn nữa cô nhìn anh chằm chằm như thể có chuyện gì muốn nói nhưng đang cố nhịn vậy.
Diệp Ấn Dương dừng lại một lúc: “Có chuyện gì sao?”
Chương Như mấp máy môi, suýt thì báo với anh chuyện mình sắp được thăng chức, nhưng sực nhớ ra mình còn phải làm báo cáo công việc, hơn nữa báo cáo xong anh sẽ là người chấm điểm, thế là cô nuốt lời xuống, ánh mắt lướt qua góc tủ nơi đặt chiếc hộp chuyển phát nhanh chẳng bao giờ đụng vào sau lưng anh.
Cô bình tĩnh lại, tiện đà nhớ đến trước đó anh từng nói vẫn luôn xem mình là bạn gái, cho nên bây giờ hai người chia tay rồi, vậy thì trong mắt anh, có khi cô cũng chỉ như món đồ chuyển phát nhanh của người yêu cũ bị gạt sang một góc và phủ bụi kia thôi.
Tưởng tượng như vậy, Chương Như tỉnh táo hẳn: “Không có gì, tôi đang nghe tổng giám đốc nói đây, anh cần thống kê hiệu suất quản lý đúng không?” Cô kéo chủ đề trở lại với công việc: “Anh cứ nói đi, tôi sẽ ghi lại.”
Diệp Ấn Dương nhìn cô một lúc, rồi hỏi: “Tuần sau em sẽ làm báo cáo thăng chức đúng không?”
“Sao anh biết?” Chương Như ngạc nhiên.
Diệp Ấn Dương tránh ánh mắt cô: “Em cứ chuẩn bị báo cáo cho tốt đi.”
“Thế còn dữ liệu hiệu suất thì sao?”
Diệp Ấn Dương nói không vội: “Đợt này tôi cũng bận, để sau cũng được.”
“À, vậy ạ…” Chương Như khẽ đáp một câu rồi rời khỏi văn phòng, lúc này nụ cười đã thu liễm lại một chút.
Đức Bắc Đế thiêng thật đấy, lời cầu nguyện “thăng chức tăng lương” của cô sắp thành hiện thực rồi.
Đến tuần kế tiếp, bắt đầu sang tháng Tư.
Công ty công bố hai quyết định nhân sự mới. Thứ nhất là Chu Minh Sơ vượt qua Vương Đông Ni, chính thức nắm toàn quyền điều hành bộ phận kinh doanh; thứ hai là Diệp Ấn Dương được thăng từ giám đốc lên VP phụ trách phòng Thu mua, mà cấp tiếp theo của VP… chính là tổng giám đốc của toàn công ty.
Lúc này Chương Như cũng đang bận rộn chuẩn bị bài báo cáo của mình. Cô rất nghiêm túc với việc này, thế mà cả tuần không hề bước chân ra ngoài chơi. Mà thường thì những nỗ lực thật sự sẽ luôn được đền đáp xứng đáng.
Buổi báo cáo công tác cũng được làm theo dạng thuyết trình bằng slide PPT, mà khoản ăn nói thì Chương Như chưa từng ngán ai, cô còn đặc biệt dành ra nguyên một buổi để luyện tập.
Chiều hôm đó đến lượt Chương Như lên thuyết trình, đúng khung giờ buồn ngủ nhất vậy mà cô vừa mở miệng đã khiến cả khán phòng bừng tỉnh. Chương Như nói năng lưu loát tự tin, thuyết trình mà không cần nhìn giấy. Chỉ là khi nói mấy chữ “thành công”, “thành đạt”,… cô phát âm rất nặng như cố tình thành ra nghe hơi gượng.
Mà mỗi lần nói đến những chữ đó, cô lại nhìn về phía Diệp Ấn Dương như thể anh chính là “máy kiểm tra phát âm” của cô vậy. Bị cô nhìn mãi, Diệp Ấn Dương không khỏi nhớ tới tối hôm đó, cái đêm anh từng chọc cô vì nói tiếng phổ thông không chuẩn.
Anh chậm rãi dời mắt, ngón tay vô thức xoa mặt bàn, cảm giác như trên tay thiếu mất chuỗi hạt.
Editor có lời muốn nói:
Công việc của Chương Như là BP (như đã giải thích, công việc này có thể xem là người của phòng Nhân sự hỗ trợ và làm việc cho các phòng ban trong công ty), nhiệm vụ của Chương Như chủ yếu là các công tác liên quan đến Nhân sự như tuyển nhân sự mới, đánh giá nhân sự cũ, tổ chức các buổi teambuilding gắn kết các thành viên trong phòng ban, hỗ trợ giám đốc bộ phận (Ở VN có thể xem là trưởng phòng) trong một số công việc, kết nối giữa phòng ban và phòng Nhân sự của công ty,… nên trong truyện nhắc nhiều tới các yếu tố này vì đó là công việc của Chương Như.
Bản thân mình chưa từng làm về mảng nhân sự bao giờ nhưng trong quá trình edit và tìm hiểu mình cũng hiểu được phần nào công việc cũng như sự quan trọng của yếu tố này trong một doanh nghiệp.
Chương Như từ một người đi làm cho vui, tiền bạc không quá quan trọng, tới hiện tại đã cảm nhận được niềm vui của công việc, niềm vui khi được mọi người công nhận, khi mình đã đóng góp cho cộng đồng, có thể cô ấy không hoàn hảo nhưng ít nhiều mình có thể cảm nhận được cô ấy đang thay đổi theo chiều hướng tích cực (maybe nhờ công sếp Diệp chăng ^^)