Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 45

“Vừa nãy cô đi sát sàn sạt sếp Diệp làm gì vậy?”

Buổi báo cáo kết thúc, Tào Ngật Sơn hỏi Chương Như: “Buổi đi tuyên truyền với Tổng giám đốc Diệp đã xác định xong chưa?”

Vẫn chưa xác định, Diệp Ấn Dương dạo này bận túi bụi, Chương Như cũng biết ý, nhân đó hỏi Diệp Ấn Dương: “Tổng giám đốc Diệp có thể đi được không?”

“Cần bao lâu?”

“Chắc một ngày là đủ.” Chương Như báo lại mấy ngày để anh chọn.

Diệp Ấn Dương chỉ vào ngày mình rảnh nhất: “Ngày này chắc được.”

“Vâng.” Chương Như lập tức gật đầu lia lịa rồi cùng anh quay về phòng Thu mua.

Bảng điểm được chấm tại chỗ nhưng kết quả vẫn chưa công bố, Chương Như cũng ngại hỏi, chỉ lẳng lặng đi theo sau anh, trong lúc đợi thang máy thì nhận được tin nhắn thoại của Tô Đình, trong đó xen lẫn chút giọng con nít của nhóc Tóc Xoăn líu ríu không rõ đang nói gì.

Chương Như cũng trả lời bằng voice chat: “Nói gì đó, cô nghe không hiểu.” Rồi dạy thêm: “Dao Dao, phải kêu là cô út cơ mà.”

Nghe thấy âm thanh, Diệp Ấn Dương ngoảnh lại nhìn, Chương Như mỉm cười giải thích: “Cháu gái tôi, đang tuổi tập nói.”

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tháng sau là tròn một tuổi.” Chương Như tìm trong điện thoại đoạn video của cháu gái định cho anh xem nhưng chợt nhớ ra quan hệ của hai người nay đã khác nên khựng lại, rụt tay về rồi cùng anh im lặng đợi thang máy.

Thang máy vừa mở, bên trong là Văn Hòa và Chu Minh Sơ, mỗi người chiếm một bên, bầu không khí cũng chẳng khác mấy với bên ngoài.

“Tổng giám đốc Diệp.”

“Tổng giám đốc Chu.”

Chào hỏi nhau xong, Chương Như tự nhiên tiến lại gần Văn Hòa: “Em đi công tác à?” Chương Như hỏi.

Văn Hòa gật đầu: “Em mới từ bên Việt Tú về.”

“Ồ, thế còn buổi huấn luyện dã ngoại em có đi không?”

“Có chứ.”

“Vậy thì hay quá, mình đi chung đi!” Chương Như phấn khích đáp, đúng lúc đó lại nhận được tin nhắn thoại mới, cô bật lên liền nghe thấy tiếng “cô út” bập bẹ, Chương Như đưa sát điện thoại vào tai Văn Hòa: “Cháu gái chị đang gọi chị nè.” Nói xong lại tiện tay mở luôn đoạn video vừa nãy chưa kịp chia sẻ cho ai xem: “Đáng yêu không?”

Trẻ con tầm tuổi này làm gì cũng đáng yêu, Văn Hòa vừa xem vừa cười: “Bé đáng yêu quá.”

Hai cô nàng vừa cười vừa líu ríu nói chuyện với nhau, trong khi hai người đàn ông phía trước chỉ hời hợt trao đổi vài câu, qua bức tường phản chiếu của cửa thang máy, có thể thấy bọn họ đang ghé đầu vào nhau, cười tít mắt nhìn màn hình điện thoại.

Một tuần sau, Chương Như nhận được thông báo: Cô đã vượt qua buổi báo cáo công tác, chính thức được thăng chức.

Hôm đó phòng Thu mua mở tiệc liên hoan, cũng coi như bữa tiệc chúc mừng Diệp Ấn Dương thăng chức. Giữa những tiếng “Chúc mừng tổng giám đốc Diệp” vang dội, Chương Như mới chợt phản ứng lại, anh thăng chức, cô thăng cấp, chuyện này có thể xem là một người làm quan cả họ được nhờ không nhỉ?

Cô cứ suy nghĩ mãi cho đến buổi tập huấn dã ngoại năm nay.

Địa điểm được chọn là Hoàng Sơn, phòng Thu mua và phòng Kinh doanh cùng bay tới An Huy, bọn họ leo theo đường núi phía sau, mang theo balo leo núi nặng trĩu. Chương Như đi cùng Văn Hòa nhưng chẳng bao lâu sau đã lạc nhau. Khi leo lên đến đỉnh Liên Hoa thì trời đổ mưa, Lâm Thông nằm vật ra đất thở hồng hộc như chó chết.

Cả đoàn gần như tê liệt, chỉ còn vài người trụ được. Có người than thở sao không chọn ngày đẹp trời mà đi, thậm chí Chương Như còn than không nổi, chỉ còn sức nhìn Diệp Ấn Dương đi phát áo mưa, mệt mỏi liếc anh một cái.

Diệp Ấn Dương thật sự là một người không biết thương hoa tiếc ngọc, còn nói với cô: “Đứng dậy đi, nằm lát nữa lại càng mệt.”

Chương Như có ngu mới thèm để ý đến anh, quay đầu đi lầm bầm: “Tôi sắp chết rồi đây.” Cô mệt đến choáng váng nhưng quả thật càng nằm lâu tình trạng càng tệ, cho nên khi một lần nữa lồm cồm bò dậy, hai chân cô đã run lẩy bẩy không thể leo nổi nữa, thấy Diệp Ấn Dương ở phía trước liền len lén bám lấy dây đeo balo của anh để mượn lực.

Cứ thế đi được một đoạn, Diệp Ấn Dương hình như không phát hiện ra, mà nghĩ kỹ lại thì thể lực của anh tốt thật, kéo thêm một người cũng chẳng sao, Chương Như càng bám càng thấy yên tâm, mặt dày như không có chuyện gì.

Trời mưa gió lớn, nhất là ở chỗ đống đá bên cạnh cầu Bộ Tiên, gió tạt thẳng vào mặt, hai bên toàn vách núi, hướng dẫn viên phải liên tục nhắc mọi người đừng lại gần chụp ảnh.

Lúc này Chương Như mới hiểu vì sao Vệ Tiểu Ba nhất quyết không chịu đi cùng phòng Kinh doanh, vì team đó còn liều mạng hơn cả cô, ít ra cô còn biết sợ chết còn bọn họ vì mấy tấm ảnh “check-in” mà chẳng chịu nghe lời hướng dẫn viên. Đến khi có người bị gió thổi bay điện thoại xuống vực, hướng dẫn viên nghiêm giọng cảnh cáo, Chu Minh Sơ liền mắng thẳng: “Không có tai chẳng lẽ cũng không có não luôn à?”

Giữa làn sương mù mênh mông, người kia còn thò đầu ra định mò điện thoại, bị Chu Minh Sơ quát một câu “Muốn chết hả?” liền rụt về.

Nhìn cảnh đó, Chương Như chỉ nghĩ: quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, kẻ cứng đầu chỉ có thể bị kẻ cứng đầu hơn trị.

Cô nhìn Diệp Ấn Dương rồi nhìn sang phòng Thu mua, cảm thấy phòng mình được anh dẫn dắt nên điềm tĩnh hơn hẳn, đi đâu cũng theo nhóm, sợ bị gió thổi bay mất. So với đám người phòng Kinh doanh thô lỗ liều mạng kia thì đúng là khác hẳn. Chương Như bật cười, Diệp Ấn Dương quay đầu lại nhìn, cô lập tức giả bộ lấy tay đập đập balo anh: “Tổng giám đốc Diệp, balo anh dính bẩn rồi này.” Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau là trò chơi bắn súng sơn ngoài trời, chơi theo đội.

Khác với những trò trong thành phố, mấy đồng nghiệp vừa đùa nhau vừa bàn cách “giả chết” cho vui. Diệp Ấn Dương nói: “Bị bắn trúng thì giơ tay rời sân, đừng biến nó thành trò xác sống.” Rồi nhàn nhạt thêm câu: “Ai giả làm zombie, bị bắt gặp thì cho uống nước tỏi.” 

Cái kiểu nghiêm túc của anh lại khiến người ta buồn cười, Lâm Thông hô lên: “Nghe rõ chưa, không được gian lận giả chết đâu đấy, bị đánh bầm mặt rồi còn cãi là chưa trúng là không được đâu!” Phải chơi một cách quân tử, hoàn toàn dựa vào tự giác.

Phòng Kinh doanh bên kia toàn mấy người gan lì, ẩn nấp khắp nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể tập kích, trong khi phòng Thu mua lại cẩn trọng hơn nhiều. Nhưng trò này vốn cần một chút máu chiến nên chẳng bao lâu sau đội Kinh doanh đã chiếm thế thượng phong.

Chương Như mang súng vào trận, khí thế oai phong, mới đầu còn hăng hái nhưng sau vài lần suýt trúng đạn thì bắt đầu hoảng, chỉ dám trốn sau tường.

Quay đầu thấy Lâm Thông đang vừa nấp vừa ngắm bắn, cô dùng mũi giày đá nhẹ: “Sao không bắn đi?”

“Suỵt.” Lâm Thông kéo cô xuống: “Tổng giám đốc Chu kìa.”

Chương Như cũng ghé mắt nhìn qua khe, thấy Chu Minh Sơ đang dẫn dắt nhóm “nữ tướng” bên kia, cô không kìm được nói: “Bắn anh ta đi chứ!”

“Đừng vội.” Lâm Thông nhỏ giọng đáp: “Đợi bọn họ đi qua đã.”

Chưa đầy hai phút sau, bên kia có động tĩnh, hoá ra là Văn Hòa chạy băng qua khoảng trống trước.

Mục tiêu vừa xuất hiện, đạn lập tức bay tứ phía, Lâm Thông đứng dậy định ngắm bắn, suýt nữa thì bị Chu Minh Sơ bắn trúng.

Đạn đập vào thùng sắt kêu chan chát, Lâm Thông kéo Chương Như chạy: “Chạy mau! Kia là mồi nhử!” Rồi chửi đổng: “Mẹ nó, chơi bẩn thật!”

Kế hoạch phục kích thất bại, quân mình thì suýt bị diệt sạch, Chương Như vừa th* d*c vừa chạy về phía ống thép. Gặp lại Diệp Ấn Dương, cô vội thuật lại tình hình rồi buồn bã nói: “Xong rồi, tôi cảm thấy team mình sắp thua.” Chẳng biết đội mình còn lại mấy người nữa.

Diệp Ấn Dương trèo lên chỗ cao quan sát một lát rồi quay xuống: “Muốn chơi k*ch th*ch không?”

Chương Như hoài nghi hỏi lại: “k*ch th*ch gì cơ?”

Anh kéo cô đến sau đống thùng hóa chất, trong tầm nhìn của bọn họ, Văn Hòa và Chu Minh Sơ đang đứng gần nhau, không biết đang nói chuyện hay đang cãi nhau.

Diệp Ấn Dương hỏi: “Cho mượn bạn em chút nhé, có tiếc không?”

Câu đó nghe lạ thật, nhưng bị anh khích, Chương Như lập tức đáp: “Đánh là đánh, đánh nhau không có bạn bè gì hết!”

Theo kế hoạch của anh, cô “vô tình” bắt gặp Văn Hòa giữa đường, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Chương Như nhanh miệng nói: “Đi mau đi, đừng để người ta nhìn thấy lại nói chị thông đồng với địch.” Rồi giả vờ chỉ sai hướng: “Em đi bên kia, chị đi bên này.”

Quả nhiên Văn Hòa tin, quay người chạy về phía tòa nhà, vừa lên lầu đã bị Diệp Ấn Dương chặn ở góc.

Chương Như thì sớm đã lẩn ra phía sau cửa sổ, chẳng bao lâu liền thấy bóng Chu Minh Sơ, anh ta cảnh giác cao độ, tư thế vừa thủ vừa công khiến cô không dám manh động.

Đợi đến khi anh ta vừa quay người che chắn cho Văn Hòa, Lâm Thông đột nhiên xông ra giả vờ bắn, Chu Minh Sơ lập tức đổi hướng, và đúng lúc đó, Chương Như ngắm bắn, trúng liền mấy phát!

Văn Hòa sững người, há hốc miệng.

Nhìn bóng lưng Chu Minh Sơ rời sân, Chương Như khoác vai cô ấy: “Anh ta vừa mắng em phải không, chị trả thù giúp em rồi nha!”

Văn Hòa ngẩn ra: “Nhưng mà… em với Tổng giám đốc Chu cùng một đội mà.”

Kệ chứ, Chương Như cười khì: “Thì anh ta đỡ đạn thay em còn gì.” Đáng đời.

Chương Như biết lúc này nên khiêm tốn nhưng vẫn khoái chí lắm, quay sang nhìn Diệp Ấn Dương, định hỏi tại sao anh lại đoán được chắc chắn Chu Minh Sơ sẽ cứu Văn Hòa, nhưng anh đã bắt đầu sắp xếp cho vòng tiếp theo.

Chu Minh Sơ bị loại, đội Kinh doanh mất thủ lĩnh, cả đội bắt đầu rối loạn, đúng là cơ hội phản công tốt nhất.

Chương Như không chạy loạn nữa mà theo sát Diệp Ấn Dương, nhìn anh dẫn người lùng sục từng khu, dọn sạch tàn quân.

Bước vào giai đoạn cuối, mọi người càng cẩn trọng hơn vì ai sống sót đến lúc này đều không dễ đối phó. Khi C4 được kích hoạt, tiếng đếm ngược vang khắp sân, khiến ai nấy đều căng thẳng cực độ.

Cuối cùng cũng tìm được hộp điều khiển, Diệp Ấn Dương ra hiệu: “Qua đó, giữ chặt hai tay mười giây.”

Khoảnh khắc quyết định, Chương Như thấy áp lực dâng tràn: “Bên đó có người canh giữ.”

“Đừng sợ, tôi trông chừng cho.” Giọng anh vững vàng ngay sát bên tai, Chương Như hít sâu một hơi rồi lao ra, đúng như dự đoán, cô bị bắn liên tục.

Giữa làn đạn, rốt cuộc Chương Như cũng cầm được hộp, cô ngồi xuống nhấn giữ nút dừng, mười giây sau màn hình ngừng lại: “Thắng rồi!” Chương Như giơ hộp lên reo mừng, ngay lúc đó, mu bàn tay cô bị một viên đạn bắn trúng.

Đạn làm bằng cao su, bắn trúng người khác thì hả hê chứ bị bắn trúng mới biết đau, cô hít mạnh một hơi, cảm giác như bị búa đập vào xương, tê buốt đến tận tim.

Diệp Ấn Dương lập tức quay lại xem, cô phất tay: “Không sao.”

Chương Như nhe răng nhăn mặt rồi khẽ phẩy phẩy tay cho đỡ tê, thấy Kim Linh bên kia hạ súng xuống, quay người đi với vẻ bình thản.

Mặc dù vậy đội Thu mua vẫn giành chiến thắng.

Bầu không khí hừng hực tinh thần thi đấu kéo dài đến tận chiều, phần tiếp sức có cả hạng mục thi trên cao nhưng Chương Như không tham gia.

Phùng Thiền cố tình kéo cô đi: “Cùng tôi đi leo cái bục treo kia đi, thử thách bản thân chút nào.”

Chương Như làm bộ nghiêm túc, hai tay giấu ra sau lưng: “Không được đâu, mọi người lên đi, tôi cổ vũ dưới này là được rồi, không thể chiếm mất spotlight của mọi người được.”

“Không lên hả? Bọn em còn mong được xem chị tỏa sáng đấy.” Lâm Thông liếc cô đầy ẩn ý, giọng nghe chẳng tử tế chút nào.

Chương Như xấu hổ đến nỗi chớp mắt liên tục, cuối cùng đành phải thú nhận: “Tôi sợ độ cao.” Giọng cô nhỏ xíu.

Lâm Thông ngoáy tai: “Sợ cái gì cơ?”

“Sợ độ cao! Cậu bị điếc à?”

Hiếm khi thấy cô sợ hãi thế này, mấy đồng nghiệp xung quanh lập tức hùa theo trêu: “Chương Như làm được mà, thử đi!” Có người còn nhiệt tình bày mưu: “Cô có thể tìm ai đó giỏi đi cùng, thắng là chứng minh được bản lĩnh rồi.”

“Nếu thua thì sao?”

“Thì cũng chứng minh được bản lĩnh chứ sao!” Cái miệng độc địa của Lâm Thông khiến Chương Như tức đến nỗi chỉ muốn lấy dép đập cậu ta thành cái bánh trứng: “Cậu im đi!”

“Có hả?”

Diệp Ấn Dương đang mặc đồ bảo hộ, thấy sắc mặt cô hơi tái bèn nói: “Đã sợ độ cao thì đừng lên, thi thố là chuyện nhỏ, an toàn mới quan trọng.”

“Có! Cô suýt nữa tựa đầu lên vai người ta luôn rồi kìa, chẳng lẽ bị ốm hay gì?” Phùng Thiền đưa tay sờ trán cô, bị Chương Như gạt ra: “Sốt cái đầu cô ấy! Tôi nghe điện thoại, anh ấy sợ tôi bị xe tông thôi mà. Hơn nữa cô cận nặng vậy, chắc là nhìn nhầm rồi, tôi có dựa đâu.”

Chương Như do dự: “Hay là tôi đi thi nhảy cầu cũng được, tôi bơi giỏi lắm.”

Diệp Ấn Dương lắc đầu: “Đây không phải cuộc thi bơi, chỉ cần trượt một vòng là phải làm lại từ đầu. Nước lạnh, con gái không thích hợp đâu.”

“Ồ…” Chương Như nhìn anh đang cài dây an toàn, lại ngẩng đầu lên nhìn lên bục treo, cổ họng bỗng khô khốc. Nghĩ một lúc, cô len lén đến gần, hạ giọng nói: “Anh… cẩn thận nha.”

Diệp Ấn Dương bình thản nhìn cô một cái.

Mấy hạng mục trên cao đều thuộc thử thách cực hạn, khi chính thức bắt đầu, Chương Như quên luôn cả việc cổ vũ, chỉ lo dõi theo từng lần họ bắt đầu rồi lại thất bại.

Sau vô số lần thất bại của cả hai đội, bên Kinh doanh bất ngờ vượt lên trong phần thi cuối, lội ngược dòng giành chiến thắng, kết quả chung cuộc là hòa.

Buổi tối, mọi người tổ chức tiệc BBQ ở bãi cắm trại sau khách sạn. Ai nấy đang vui vẻ thì đột nhiên có người bị thương, hình như tắm xong thì bị té trong phòng tắm.

Cậu đồng nghiệp kia trượt chân ngã, lóng ngóng kéo chặt vạt áo choàng tắm, mặt mũi đỏ bừng, mắt cứ liếc Chương Như mãi.

Còn Chương Như thì chỉ chăm chú nhìn vết thương, không có biểu cảm gì khác.

Diệp Ấn Dương bước lên chắn trước mặt cô: “Em ra ngoài chờ đi.” Anh gần như đoán trước được cô sẽ tới hóng hớt, còn nhắc thêm: “Đi mua gói khăn ướt.”

“À à, vâng.” Chương Như ngoan ngoãn xuống tầng, mua xong mới sực nhớ ra, ủa, mua khăn ướt làm gì vậy?

Cô quay lại, thấy anh vừa ra khỏi phòng thì vội vàng thanh minh: “Tôi chẳng thấy gì hết!” Rồi nhỏ giọng lẩm bẩm, “Có mặc quần rồi mà, có gì đâu phải ngại.”

Một cô nàng trẻ trung, suy nghĩ có hơi kỳ quặc lại vừa ngốc vừa ngay thẳng, Diệp Ấn Dương thừa biết cô đang nghĩ gì trong đầu, anh hất cằm: “Đi thôi, không cần vào nữa.”

Hai người cùng xuống tầng, trong thang máy có đôi tình nhân đang đùa giỡn nhau, cô gái khều khều bạn trai, anh chàng giả vờ giơ tay dọa đánh rồi chỉ khẽ gõ đầu cô ấy một cái sau đó ôm vào lòng, vuốt vuốt tóc.

Chương Như liếc sang Diệp Ấn Dương, anh cũng quay lại nhìn cô.

Hôm nay anh đeo kính áp tròng, ánh mắt sâu hơn thường ngày, khi nói chuyện có cảm giác như đang tập trung nhìn thẳng vào cô: “Sao thế?”

Chương Như lắc đầu, cô chỉ nhớ lại lần trước ở Phật Sơn, khi đó cô vừa tắm xong, anh đã sấy tóc giúp cô. Cô mệt đến nỗi gật gà gật gù, anh chỉ khẽ vỗ đầu cô qua lớp khăn tắm, động tác dịu dàng đến nỗi khiến lòng người ta mềm nhũn.

Sau này chắc chẳng còn được thấy cảnh đó nữa rồi.

Đang miên man suy nghĩ, Diệp Ấn Dương bất ngờ đưa cho cô một thứ.

“Cái gì đây?”

“Dầu xoa bóp, lấy ở phòng y tế. Em tự xoa đi.” Anh chỉ vào mu bàn tay cô.

Sao mà quan tâm người ta quá vậy… Chương Như nhận lấy, chai nhỏ mà vẫn còn vương hơi ấm từ tay anh. Cô khẽ thở ra, kiếm chuyện để nói: “Anh từng đến Hoàng Sơn bao giờ chưa?”

“Rồi, có đến mấy lần.”

“Trước kia anh hay đi đây đó lắm à?”

“Công tác là chủ yếu.” Anh đáp ngắn gọn.

“Thế ngoài Bắc Kinh, anh thích nhất ở đâu?”

“Trong những thành phố tôi từng sống, thật ra cũng không khác nhau là mấy.”

Cô nhìn bóng mình phản chiếu trong vách thang máy, khẽ nói: “Tôi vẫn thích Quảng Đông nhất.” Có lẽ là do đã quen.

Người Quảng Đông thường khó rời xa mảnh đất này. Trên phương diện tình cảm, Chương Như vẫn luôn nghĩ mình chỉ rung động với đàn ông Quảng Đông. Cô khác với Giai Giai, Giai Giai thích thử những thứ mới lạ, cô ấy từng mê đàn ông Bắc Kinh đến nỗi lý do kết hôn với Đỗ Tuấn cũng từ đó mà ra.

Thang máy dừng lại, Chương Như bước ra trước rồi quay lại nhìn anh, ánh mắt anh bình thản mà sâu hút, rất giống cái đêm hôm đó.

Ngày hôm sau vẫn là buổi huấn luyện. Mọi người mang giày lội nước xuống ruộng bùn, vừa chạy vừa bò, vui thì có vui nhưng mới nửa chừng đã có người bị thương.

Trong đó có cả Văn Hòa, cô ấy bị ngã thẳng xuống bùn, Chương Như vội chạy tới kéo dậy, thì ra bị trật mắt cá chân.

Liên tiếp có người chấn thương, cấp trên quyết định dừng buổi huấn luyện, cho toàn bộ đội ngũ về Quảng Châu sớm.

Về đến nơi, Chương Như mệt rã rời, chân tay ê ẩm, cảm giác như bắp chân to thêm vài phân: “Chết rồi, tôi còn phải làm phù dâu nữa mà…”

Đinh Khải Thuỵ hỏi: “Có phải cô không khởi động kỹ không?” Anh chàng cũng mệt bở hơi tai, huấn luyện lần này quá nặng, đàn ông còn đuối huống chi con gái.

Cậu ta đưa cho cô túi cao dán: “Tôi dán cái này thấy đỡ lắm, cô thử đi.” Nói xong nhìn sang Diệp Ấn Dương, người vẫn còn khá tỉnh táo, bèn nửa khen nửa than: “Sếp Diệp không mệt sao ạ?”

Diệp Ấn Dương đưa mắt nhìn đám người trông như “thương binh” xung quanh, bình thản đáp: “Về đến nơi thì đi tìm chỗ xoa bóp đi.”

“Ừ ha, tôi có thể qua chỗ chú Bỉnh.” Chương Như reo lên.

“Tính cả em nữa.” Lâm Thông chen vào.

“Ở đâu đó? Tay nghề có được không?” Phùng Thiền hỏi.

“Ở Hải Châu.” Chương Như lấy điện thoại ra, không quên liếc nhìn Diệp Ấn Dương.

Về tới Quảng Châu, cả hội kéo nhau đến chỗ chú Bỉnh. May là chú có đệ tử nên mấy người chia ra bấm huyệt. Ai nấy bị “khai quật” ra đủ loại vấn đề: nào thì vai gáy có u, cơ lưng mỏi, cổ lệch…

“Ngồi nhiều là bị vậy đó.” Chú Bỉnh vừa xoa bóp vừa nói: “Còn cái kiểu ngồi vắt chân nữa, bỏ đi nha. Làm người chẳng có gì quý hơn sức khỏe đâu.”

Chương Như dẫn Diệp Ấn Dương tới: “Chú Bỉnh, đây là sếp của cháu, tổng giám đốc Diệp ạ.”

“Chào cậu.” Ông chú cười hiền, đầu trọc bóng, tay phe phẩy cây quạt đặt trên cái hộp bánh trứng gỉ sét: “Ngồi đi.”

Chương Như lanh trí xếp mình cuối cùng. Cô chạy qua chỗ Lâm Thông đang bị bấm huyệt đau méo cả mặt: “Ăn ít thôi, người ta tìm mãi không thấy xương đâu hết.”

Lâm Thông cười khổ: “Chị thì toàn xương rồi.” Nói xong bị người ta kéo thắt lưng một phát suýt thì bật ngửa như cá chết.

Đến lượt mình, Chương Như cũng chẳng khá hơn, nhưng vì không muốn Diệp Ấn Dương nghe thấy tiếng kêu đau của mình nên cô ráng cắn răng chịu.

Đau thì đau thật nhưng ai cũng thấy người nhẹ hẳn sau buổi đó. Diệp Ấn Dương thanh toán xong rồi dẫn cả nhóm ra ngoài.

Chương Như không quên giới thiệu: “Chú Bỉnh giỏi lắm đấy, hồi xưa còn mở câu lạc bộ trong khách sạn, mẹ tôi từng là ca sĩ ở đó.”

“Gì cơ, mẹ cô từng làm ca sĩ hả?” Phùng Thiền tròn mắt ngạc nhiên.

“Ừa, thấy lạ lắm hả? Bà ấy còn biết làm ảo thuật nữa cơ.”

“Ghê nha. Nhưng sao giờ chú Bỉnh lại…” Phùng Thiền quay đầu nhìn tiệm xoa bóp cũ kỹ, bảng hiệu nhỏ, ở giữa treo gương bát quái trông đơn sơ và cũ mèm, chẳng ăn nhập gì với câu chuyện hào quang quá khứ mà Chương Như kể.

Chương Như cười: “Số phận mà, khó nói lắm. Chú ấy cũng chẳng bận tâm đâu, chú từng làm anh hùng, làm đàn em, làm đại ca người ta cả rồi, giờ sống yên ổn là được, không cần tranh giành gì nữa.” Rồi cô quay sang Diệp Ấn Dương: “Anh thấy đúng không?”

Diệp Ấn Dương gật đầu: “Nhìn thấu đời, sống thảnh thơi, đó chính là một loại cảnh giới. Cuộc đời rất dài, ai rồi cũng có lúc lên lúc xuống, người từng trải qua thăng trầm mà vẫn giữ được lòng bình thản mới thật sự là người thông tuệ.”

“Tôi luôn thấy chú Bỉnh là cao nhân.” Chương Như nghiêm túc tiếp lời, vừa dứt câu, Diệp Ấn Dương khẽ đẩy cô: “Có xe.”

“Ồ.” Chương Như đứng nép sau anh, chờ chiếc xe giao hàng chạy qua, đúng lúc điện thoại đổ chuông, ba cô gọi hỏi có phải tối nay Giai Giai tổ chức tiệc độc thân trước đám cưới không.

“Ba cổ lỗ sĩ quá.” Chương Như nói: “Bây giờ còn ai làm mấy trò đó nữa, từ mấy năm trước rồi.”

“Thế có cần ba về không?”

“Tùy ba, về cũng được mà không về cũng được, miễn tiền tới là được.” Chương Như hỏi tiếp: “Cái vòng long phụng kia ba để đâu rồi? Phải đem qua sớm cho người ta chứ.”

Cô vừa nghe điện thoại vừa đi sát bên cạnh Diệp Ấn Dương, bản thân cũng không nhận ra mình đang vô thức dựa vào gần anh, tay khẽ chạm tay, tóc bị gió thổi quệt vào vai anh. Mãi cho đến khi Phùng Thiền ngoái lại nhìn với ánh mắt mờ ám, Chương Như mới giật mình vội tách ra, cầm điện thoại chạy lên trước: “Thôi nha, con đang ở bên ngoài, nói sau nhé.”

Cúp máy xong, Chương Như quay lại hỏi Phùng Thiền: “Nhìn gì nhìn dữ vậy?”

“Tôi còn chưa hỏi cô đó, vừa nãy cô đi sát sàn sạt sếp Diệp làm gì vậy?”

Phùng Thiền tuy cận nhưng không mù, rõ ràng vừa thấy đầu cô sắp chạm vai Diệp Ấn Dương mà Diệp Ấn Dương cũng chẳng tránh ra. Hai người đứng cạnh nhau trông chẳng khác gì một đôi.

Phùng Thiền nghi hoặc: “Chẳng lẽ cô với sếp Diệp…” Rồi lại thấy vô lý, nếu Chương Như dám trêu đùa Diệp Ấn Dương như Kim Linh thì sao bây giờ vẫn còn sống yên ổn ở phòng Thu mua? Chỉ mặt dày thôi thì chưa đủ đâu, vô lý thật.

“Dù sao thì cô cũng nên tỉnh táo chút. Đàn ông không nên động vào thì đừng động kẻo bị đuổi việc đấy.” Cô ấy vừa nói vừa liếc Đinh Khải Thuỵ: “Cô thì thiếu gì đàn ông đâu.”

Chương Như ngoài miệng thì cứng chứ trong lòng hơi run: “Biết rồi biết rồi, tôi đâu có ngu.” Ngủ còn ngủ rồi, chạm vào anh tí thì làm sao?

Ra tới ngã tư, Chương Như quay sang hỏi Diệp Ấn Dương: “Tổng giám đốc Diệp về đâu ạ?”

“Về Hải Châu.”

“Ồ.” Cô đoán anh về thăm ông bà nội: “Vậy bọn tôi đi trước nhé?”

“Đi đi.” Anh đứng lại chờ họ bắt taxi rời đi rồi mới gọi xe hướng về nhà ông bà.

Hôm đó bà nội Chu Ái cũng thử làm món sủi cảo vỏ mỏng nấu nước đường, vừa làm vừa tám chuyện với cháu trai. Bà hỏi chuyện đám cưới của Đỗ Tuấn rồi lại hỏi bao giờ Diệp Ấn Dương dọn về sống ở khu Việt Tú.

Trong nhà vẫn còn bụi công trình, đang chờ lắng xuống để dọn dẹp lại, Diệp Ấn Dương đáp: “Chắc nửa năm sau ạ.”

“Được rồi, đến lúc đó chọn ngày tốt mà dọn về.” Chu Ái múc cho anh thêm một bát chè: “Bà nghe bố cháu nói, cháu có bạn gái rồi à?”

Làm sao bố anh nhận ra được nhỉ, Diệp Ấn Dương hỏi: “Bố cháu nói với bà thế à?”

“Nó bảo là đoán thôi nên bà mới hỏi lại xem có thật không.” Bà còn đoán đối phương là một cô gái người Quảng Đông. Chu Ái nhìn chằm chằm đứa cháu trai, coi bộ cực kỳ quan tâm đến chuyện này.

Thật lòng mà nói, người già nào chẳng mong cháu mình yên bề gia thất, mà còn ở gần để được gặp thường xuyên thì càng tốt.

“Tối hôm trước, người ở trong phòng là cô bé đó phải không?” Chu Ái lại thử thăm dò thêm một câu. Thật ra bà vẫn luôn nghi ngờ, nếu không có lý do thì tại sao hôm ấy anh lại khóa trái cửa phòng, đến cả dọn đồ cũng không mở cửa cho ai vào. Nghĩ kỹ lại thì cũng dễ hiểu thôi, chắc cô bé sợ người lạ nên mới được anh bảo vệ kỹ như thế.

Diệp Ấn Dương không ngờ bà mình lại nhạy bén đến vậy, anh cũng không phủ nhận: “Vâng, cháu dẫn cô ấy qua xem nhà.”

“Thấy chưa, bà đã nói mà.” Chu Ái vui ra mặt: “Con bé quê ở đâu thế, bao nhiêu tuổi rồi?”

“Thôi thôi, bà hỏi gì mà hỏi lắm thế.” Ông cụ Diệp tháo gọng kính đặt xuống bàn, nói xen vào: “Mới được bao lâu đâu, bà đừng can thiệp nhiều quá kẻo phản tác dụng.”

“Can thiệp cái gì mà can thiệp, tôi hỏi thêm hai câu thì có sao, chẳng lẽ hỏi có mỗi câu cũng làm hỏng chuyện được à?” Chu Ái vừa nghe thấy ông nhà mình nói là khó chịu ngay, bực mình đến độ tóc dựng hết cả lên, bà cụ trừng mắt một cái rồi xoay người vào bếp kiểm tra món thịt chiên giòn của mình.

Hai ông cháu ngồi lại ngoài phòng khách. Ông cụ Diệp vốn ít nói, chỉ hỏi một câu: “Hai đứa tự quen biết nhau à?”

Diệp Ấn Dương gật đầu: “Quen biết nhau trong công ty.”

Ông cụ cũng không quan tâm lắm hai người biết nhau qua đâu: “Thế thì tốt. Đã hợp nhau thì nghiêm túc mà làm quen, đừng để lỡ.”

Lúc này Diệp Ấn Dương chỉ biết lắc đầu cười bất đắc dĩ, bởi cô gái kia lại chẳng hề có ý định nghiêm túc với anh.

***

Huấn luyện dã ngoại thật sự rất mệt, may mà sau khi kết thúc còn được nghỉ cuối tuần để hồi sức.

Chương Như cảm thấy dạo này mình đã có tiến bộ, cô tranh thủ cuối tuần dắt cháu gái ra ngoài chơi ném vòng, vớt cá, gắp thú bông,… tiêu hết sạch năng lượng rồi mới ngả người xuống giường, cảm giác cơ thể được giải phóng, sảng khoái lạ thường.

Tuần sau nữa là đến đám cưới của Giai Giai. Làm phù dâu, Chương Như phải phụ rót trà, chỉnh váy, cầm túi, nhận phong bì,… mắt phải quét khắp bốn phương tám hướng, còn bận rộn hơn cả cô dâu.

May mà ở Quảng Đông lẫn Bắc Kinh đều không có tập tục trêu phù dâu, nếu không với đám đàn ông cao to lực lưỡng kia, e rằng mấy cô phù dâu chẳng chịu nổi.

Từ sáng sớm đi đón dâu, tất bật mãi đến lúc hôn lễ bắt đầu, Đỗ Tuấn bắt đầu cất giọng hát bài “2084”: “Khoảnh khắc này như nói với anh rằng con người không nên đơn độc một mình…”

Hôn lễ là đoạn kết của một mối tình, cũng là điểm khởi đầu của hạnh phúc. Trong giai điệu lãng mạn ấy, nhìn Giai Giai mặc váy cưới đứng trên sân khấu, Chương Như không khỏi thấy sống mũi cay cay.

Đó là cô bạn lớn lên cùng mình, hai người từng biết hết mọi chuyện xấu của nhau, cùng góp mặt trong từng cột mốc trong đời nhau, khi sa sút thì cùng nhau náo loạn quán bar, khi vui vẻ thì cùng nằm chung giường cười chửi thiên hạ. Thật sự thân thiết chẳng khác gì chị em ruột, Chương Như nghĩ như vậy.

Âm nhạc vẫn tiếp tục, Đỗ Tuấn vừa hát vừa tiến lại gần Giai Giai: “Nguyện cho anh được trải qua cuộc sống ngọt ngào với em, cho đến tận năm kỷ niệm thứ 100…”

Nếu như đánh giá khách quan thì anh ta hát không quá chuẩn, đặc biệt là mấy chỗ phát âm tiếng Quảng vẫn còn hơi lẫn lộn, nhưng được cái giọng hay, hơn nữa trong khung cảnh này hát gì cũng cảm động, huống hồ là một bài như vậy.

Chương Như dần dần chẳng còn nhìn rõ sân khấu nữa. Lúc ấy chợt có ai đó đưa cho cô một gói khăn giấy, cô quay đầu lại thấy người đó là Diệp Ấn Dương. Chương Như nhìn gói khăn giấy, lúng túng nhận lấy, trên tay lại đang phải xách hai cái túi, anh thấy cô bất tiện bèn rút ra một tờ đưa tận tay cô.

“Cảm ơn anh.” Chương Như nhận lấy, nhẹ nhàng lau khóe mắt rồi hỏi anh: “Lớp trang điểm của tôi có bị lem không?” Giờ này cô cũng không rảnh để đi tìm gương.

Diệp Ấn Dương lắc đầu: “Không nhìn ra đâu.”

Không nhìn ra là bởi vì không bị lem hay là nhìn không rõ? Có điều chỗ này hơi tối thật, Chương Như liền dịch sang chỗ sáng hơn: “Bây giờ thì sao?”

Cô đứng dưới ánh đèn, mấy cô nàng trong nhóm phù dâu cũng quay lại nhìn: “Sao thế A Như?”

“A? Không sao.” Chương Như vội vàng lui về chỗ, đúng lúc bài hát sắp kết thúc, cô cất khăn giấy vào túi rồi nói với Diệp Ấn Dương: “Anh đi đi, bài hát sắp đến đoạn kết rồi.” Làm phù rể còn phải giúp anh em đỡ rượu gì gì đó nữa.

Nhưng ngay sau bài hát là màn trao nhau nụ hôn nồng thắm của cô dâu chú rể.

Đỗ Tuấn và Giai Giai vốn đều hướng ngoại, hai người trao nhau một nụ hôn ướt át ngay trên sân khấu, Đỗ Tuấn còn ôm bổng Giai Giai khỏi mặt đất, cả khán phòng vang dậy tiếng vỗ tay và huýt sáo. Chương Như cầm khăn giấy Diệp Ấn Dương đưa vô thức nhìn về phía đó, trong ánh sáng mờ ảo, cô lại bắt gặp ánh mắt Diệp Ấn Dương cũng đang nhìn mình.

Một tia sáng vô tình lướt qua, hai người chạm mắt trong thoáng chốc. Tim Chương Như đập thình thịch, nhanh đến nỗi cô phải chớp mắt rồi là người đầu tiên quay mặt đi.

Trên sân khấu, cô dâu chú rể vừa tách ra, son môi của Giai Giai đã bị Đỗ Tuấn ăn sạch. Chương Như và Diệp Ấn Dương cùng lúc đưa đồ cho bọn họ, cô đưa son, anh đưa khăn khiến mọi người bên dưới cười ầm lên. Dù sao người Trung Quốc vốn hướng nội hay ngại ngùng là nhiều, chẳng có mấy ai không thèm quan tâm đến ánh mắt của người đời như bọn họ, một đám cưới vừa đẹp vừa đầy ấn tượng khó quên.

Nghi thức kết thúc là đến màn mời rượu. Nhà trai cũng chịu chơi, chẳng biết học ở đâu ra mấy câu tiếng Quảng: “Uống ly rượu của chú rể, mua xe lại mua nhà!”

Ban đầu Chương Như còn to mồm hô theo, về sau thì thôi, vì bên phù rể hầu như ai cũng có ấn tượng sâu sắc với cô vì sáng nay chính cô là người giữ cửa dữ nhất dọa người ta sợ xanh mặt. Giờ mấy người đó cứ muốn chuốc rượu lại, Chương Như liền trốn sau Giai Giai, chỉ uống vài ly tượng trưng, không ai làm gì được cô.

Đến bàn bạn học của chú rể thì càng rôm rả hơn, bọn họ toàn dân học giỏi, vừa uống vừa nói chuyện. Có đôi vợ chồng được hỏi giờ đang ở đâu, họ đáp mình đang ở Tây An rồi quay sang trêu Diệp Ấn Dương: “Tiểu Nhã cũng ở Tây An đó, có dịp qua chơi nhé?”

“Tiểu Nhã”, chắc là tên bạn gái cũ của anh, cái tên nghe đã thấy thanh nhã. Chương Như liếc anh một cái rồi tiếp tục cầm bình lên rót rượu, đi theo Giai Giai sang bàn kế bên.

Mời rượu khắp cả hội trường cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh, Chương Như nhờ Tô Đình giữ túi hộ rồi xách váy chạy vào nhà vệ sinh. Ra đến cửa, cô gặp một bà lão tóc bạc uốn xoăn, chính là bà nội của Diệp Ấn Dương.

Thấy trên sàn có nước, Chương Như vội đi qua đỡ bà: “Bà đi chậm thôi ạ.”

“Cảm ơn cháu nhé.” Chu Ái nhận ra cô, vừa đi ra ngoài vừa chạm vào vòng hoa trên tay cô, khen: “Vòng tay của cháu đẹp thế.”

Quả thật rất đẹp, do Giai Giai tự thiết kế, phối ngọc trai trắn với ruy băng xanh lá và một bông hoa tươi. Chương Như liền tháo xuống đưa cho bà: “Để cháu đeo cho bà nha.”

“Thôi thôi, bà chỉ nói vậy thôi.” Chu Ái liên tục xua tay nhưng cô vẫn khéo léo đeo vào cổ tay bà: “Không sao đâu ạ, cháu vẫn còn cái khác trong túi.” Nghĩ lại hôm nọ mình từng chặn cửa không cho hai cụ vào nhà, Chương Như thấy hơi ngại, cô cười chột dạ rồi đỡ bà trở lại sảnh tiệc sau đó nhanh chóng chuồn mất.

Chu Ái cúi xuống ngắm chiếc vòng hoa trên tay, tự thấy mình cũng trẻ trung ra hẳn. Bà ngắm nghía mãi tới tận khi quay về chỗ ngồi cạnh cháu trai. Thấy chiếc vòng, Diệp Ấn Dương hỏi: “Bà lấy ở đâu thế?”

“Cô bé phù dâu kia tặng bà đấy.” Chu Ái chỉ tay: “Kia kìa, cô bé là bạn của vợ Đỗ Tuấn à?”

Diệp Ấn Dương nhìn theo hướng bà chỉ, thấy đúng là Chương Như: “Là bạn thuở nhỏ, cùng nhau lớn lên.”

“Bảo sao tính cách cũng hao hao.” Nói rồi Chu Ái thở dài, liếc nhìn cô dâu chú rể đang ríu rít bên nhau: “Cháu xem, người ta cưới cả rồi, cháu không thấy sốt ruột à?”

Khi hôn lễ bắt đầu đến giai đoạn kết thúc, Diệp Ấn Dương lại vô tình bắt gặp Chương Như đang nói chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi, chắc là anh họ cô, hình như anh bị thương nên cánh tay phải vẫn còn bó bột. 

Hai người cãi nhau có vẻ căng thẳng, Chương Như trông như học sinh bị giáo viên mắng, mặt cau mày có, miệng còn lẩm bẩm phản đối. Chờ đối phương không để ý, cô liền đá nhẹ một cú rồi ôm túi chạy mất, vừa hung dữ lại vừa nhát gan, hệt như một kẻ côn đồ non nớt.

Ngày hôm sau đi làm bình thường, hai người lại gặp nhau trong phòng họp. Chương Như không dám nhìn thẳng vào Diệp Ấn Dương.

Cô cảm thấy hơi mất tự nhiên vì khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau ở hôn lễ hôm qua, còn hơn cả khi hai người gây gổ nhau. Nhưng cứ hễ nhớ lại khoảnh khắc anh hung dữ với mình cái hôm trở về từ Phật Sơn, tim cô vẫn nhói nhẹ, không hiểu sao rõ ràng hai người đã chia tay thế mà anh vẫn luôn để ý, luôn nhìn về phía cô khiến cô đêm nào cũng trằn trọc không ngủ nổi.

“A Như.” Hùng Tư Tư bước tới hỏi: “Chị đã đặt vé máy bay và khách sạn cho tổng giám đốc Diệp chưa ạ?”

“Đặt rồi, lát nữa chị gửi cho.” Chương Như quay đầu nhìn cô ấy, mái tóc ngắn kiểu tomboy của Hùng Tư Tư giờ đã dài qua vai, phong cách ăn mặc cũng trở nên chững chạc hơn, rất ra dáng trợ lý của VP: “Lần này đi tuyển sinh em có đi không?”

“Tổng giám đốc Diệp nói không cần em đi theo.”

Chương Như gật đầu: “Đi có một hai ngày thôi, anh ấy lại không phải đi xã giao, không theo cũng được.” Nói rồi cô đưa cho Hùng Tư Tư một ly trà tự pha: “Uống đi, hôm nay chị bao.” Dạo gần đây cô có chút dư dả, Chương Tuyết Dương vừa gửi cho cô một bao lì xì mừng thăng chức, ba cô cũng chuyển thêm một khoản: “Tan làm đi ăn buffet không?”

Hùng Tư Tư hơi do dự: “Tối nay Tổng giám đốc Diệp có tiệc, chắc em phải tăng ca.”

“Em đi cùng anh ấy à?”

Hùng Tư Tư đáp không phải: “Em ở lại công ty làm nốt tài liệu giúp anh ấy.” Từ khi Diệp Ấn Dương được thăng chức, cơ cấu công ty cũng mở rộng, công việc nhiều hơn hẳn, những dịp phải có mặt cũng tăng lên. Có lúc Hùng Tư Tư xếp lịch cho anh mà hoa cả mắt: “Tổng giám đốc Diệp dạo này bận lắm, tiệc xã giao cũng nhiều.”

“Ừ, em cũng vất vả rồi.” Chương Như xoay ghế thì nhìn thấy Diệp Ấn Dương đi ngang qua, lại chợt nhớ ra địa điểm của chuyến công tác lần này là Tây An.

Cũng là thành phố thủ phủ, lại còn là nơi du lịch nổi tiếng, Chương Như từng tới đó vài lần, mấy chỗ nổi tiếng gần như đều đi hết rồi.

***

Hôm xuất phát, Chương Như và Diệp Ấn Dương cùng bay đến Tây An. Có lẽ do vừa qua mùa du lịch cao điểm nên khi làm thủ tục nhận phòng, khách sạn còn miễn phí nâng cấp lên phòng view hồ có tầm nhìn cực đẹp.

Cô lễ tân nói năng rất khéo, giải thích là vì thấy trên vali của hai người có dán sticker Tháp Chuông trông rất đáng yêu và thân thiết. Chương Như và đồng nghiệp ở cùng phòng bật cười: “Thật sao? Cảm ơn cô nhé.”

Phòng của bọn họ ở cùng tầng với Diệp Ấn Dương. Lúc ra ngoài, cô nghe thấy anh đang nghe điện thoại, giọng điệu trầm thấp, hình như đang hẹn ai đi ăn.

Chương Như chợt nhớ đến cái tên Tiểu Nhã được nhắc trong đám cưới, bạn gái cũ của anh hình như cũng ở Tây An.

Ý nghĩ ấy vừa lướt qua, Chương Như sơ ý để vali đập vào khung cửa “rầm” một tiếng, Diệp Ấn Dương tay cầm điện thoại quay lại nhìn, Chương Như vội giải thích: “Không sao không sao, tôi lỡ tay thôi.” Rồi đẩy mạnh vali vào phòng, đóng cửa thay giày, bắt đầu bàn công việc với đồng nghiệp.

Lần này bên Nhân sự phụ trách tuyển dụng có vẻ hơi cẩu thả, trong PPT và banner thậm chí còn quên sửa chức danh của Diệp Ấn Dương. Chương Như bèn bảo HR đi đến trường khảo sát trước còn mình thì ở khách sạn chỉnh lại tài liệu và banner. Sửa xong, tối đó cô order mì trộn dầu ớt với cháo bát bảo, đói đến hoa mắt thì đồ ăn mới được giao đến.

Là robot giao hàng, không hiểu sao lại dừng ở cách cửa hơi xa. Vì vừa tắm xong, trên người mặc khá ít nên Chương Như không dám mở cửa quá to. Lúc khom người lấy túi đồ, chân bỗng lảo đảo về phía trước, cửa phòng đóng “rầm” một cái, Chương Như đơ luôn.

Chương Như tay xách hai hộp đồ ăn đứng đực ra mất vài giây mới định thần lại, vội túm lấy cổ áo che ngực rồi đi ra chỗ thang máy.

Đúng lúc đó thang máy mở ra, vài vị khách cùng tầng nhìn thấy cô trong chiếc váy hai dây, Diệp Ấn Dương vốn đang đứng ở trong cùng, thấy cô ôm lấy hai bên vai liền bước ra chắn trước mặt: “Sao thế?”

“Cửa phòng tôi tự đóng rồi, tôi quên mang thẻ.” Tức là phải xuống quầy lễ tân làm lại thẻ hoặc gọi người lên mở.

“Bạn cùng phòng đâu?”

“Cô ấy tới trường rồi, vẫn chưa về.” Chương Như đến nội y còn chưa mặc, một cánh tay giơ lên che ngực, chợt nghĩ ra một biện pháp không cần phải mặc như vậy xuống lầu: “Anh gọi cho lễ tân nhờ họ cho người lên mở giúp tôi được không?”

Diệp Ấn Dương cởi áo khoác ngoài đưa cho cô: “Khoác tạm cái này đi.”

Thực ra cô có thể qua phòng anh lấy áo choàng tắm nhưng hành lang dài thế này, bị người ta nhìn thấy thì xấu hổ chết mất. Chương Như nhận lấy, quấn áo lại quanh người rồi lặng lẽ theo anh vào phòng.

Diệp Ấn Dương gọi điện xuống quầy lễ tân, họ nói sẽ có người lên ngay. Chương Như thở phào nhẹ nhõm, xách túi đồ ăn hỏi anh: “Anh ăn chưa?”

“Ăn rồi.”

“Ồ, anh ăn ở ngoài à?” Không biết nói gì, Chương Như tìm đại chuyện để hỏi.

Nhận ra cô đang không được tự nhiên, Diệp Ấn Dương nói khẽ: “Tôi ra ngoài gọi điện một chút.” Nói xong lấy điện thoại đi ra hành lang.

Cửa phòng vẫn mở, Chương Như liếc ra bên ngoài, đoán anh đang đứng ở bên trái hay bên phải.

Thật ra giữa hai người đã từng thân mật đến thế, ở chung phòng cũng chẳng có gì lạ, nhưng khi giẫm chân lên sàn trong phòng anh, cô lại thấy hơi thất thần, đầu óc cứ trôi lơ lửng đi đâu, không kìm được nghĩ anh vừa đi đâu, rồi đi ăn với ai? 

Phòng khách sạn được bài trí theo phong cách đặc trưng của địa phương, giường ngủ được ngăn bằng một tấm bình phong. Không hiểu sao Chương NHư lại chậm rãi bước đến chỗ bình phong, vừa nhìn qua bên kia thì giọng Diệp Ấn Dương vang lên ngay sau lưng: “Lễ tân đã lên rồi.”

“À, tôi đây!” Chương Như giật mình quay đầu chạy ra hành lang, chợt nhớ ra chuyện áo khoác, cô nói: “Trả anh cái này.”

“Tôi đi cùng em.” Diệp Ấn Dương đi trước, cùng cô chờ nhân viên khách sạn xác nhận và mở cửa.

Cuối cùng cũng về được căn phòng bừa bộn của mình, Chương Như cảm ơn nhân viên lễ tân rồi đứng sau cửa trả lại áo cho anh: “Cảm ơn Tổng giám đốc Diệp.”

Diệp Ấn Dương đứng ở cửa, bỗng gọi tên cô: “Chương Như.”

“Dạ?”

“Vừa rồi em đang muốn tìm gì trong phòng tôi thế?” Anh đưa tay nhận lại áo, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Bài hát trong đám cưới là bài 2804 của Dear Jane, một ca khúc rất hợp để bật trong đám cưới, nghe xong chỉ muốn yêu và kết hôn ngay.

Bình Luận (0)
Comment