“Chờ một chút, anh đừng cử động.”
“Tôi có tìm gì đâu?” Chương Như chối bay chối biến.
“Tôi nghĩ mình không nhìn nhầm đâu.” Hôm nay Diệp Ấn Dương chẳng hề nể mặt: “Em vừa dựa vào tấm bình phong kia để tìm gì thế?”
“Không tìm gì cả.” Bị anh nhìn chằm chằm, hơi thở của Chương Như bỗng rối loạn: “Tôi chỉ muốn tìm chỗ nào đó ngồi một lát thôi…”
“Vậy sao? Tôi còn tưởng em đang muốn tìm ai đó, hoặc tìm thứ gì đó nhỉ?” Diệp Ấn Dương thong thả đợi cô biện hộ rồi mới nói: “Vừa rồi tôi ra ngoài ăn với bạn, em từng gặp rồi, trong đám cưới của Đỗ Tuấn ấy.” Anh đứng đó, giọng bình thản mà dứt khoát: “Nếu em đang muốn biết liệu tôi có gặp người phụ nữ nào khác không thì tôi có thể nói cho em biết, không có.”
Chương Như thấy mặt mình nóng rần lên vì bị anh nói trúng tim đen: “Tôi có hỏi gì đâu…”
Diệp Ấn Dương nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh nhưng sâu lắng như mặt hồ tĩnh lặng, dường như đang phân biệt xem cô thật sự không hiểu hay chỉ giả vờ. Càng nhìn, anh càng cảm thấy cô là một người mơ mơ hồ hồ nhưng cái miệng thì lại cực kỳ giỏi chọc người ta nổi nóng.
“Anh nói nhiều vậy vì muốn vào trong à?” Chương Như định mở cửa, nhưng nghĩ đến chuyện mình chỉ mặc mỗi chiếc q**n l*t dùng một lần liền khựng lại, không dám nhúc nhích.
May là Diệp Ấn Dương cũng chẳng có ý định bước vào thật, chỉ đưa áo cho cô rồi dặn: “Đóng cửa lại đi.” Nói xong anh sải bước rời đi.
Chương Như chống tay lên tay nắm cửa ngẩn người một lúc. Đến khi anh đi rồi, cô mới nhận ra hình như bản thân thật sự để tâm đến chuyện bạn gái cũ của anh, tự hỏi liệu anh có đi ăn với cô ta không, hay có nhân dịp này để nối lại tình xưa không.
Cánh cửa chậm rãi khép lại, ánh mắt vừa rồi của Diệp Ấn Dương dường như vẫn còn đọng lại, xuyên thấu đến nỗi khiến cổ tay cô run nhẹ.
***
Hôm sau có buổi thuyết trình tuyển sinh ở trường đại học. Mặc dù khác thành phố nhưng bầu không khí vẫn y như lần trước. Diệp Ấn Dương phát huy ổn định, vẫn giữ phong thái thong dong hiền hoà, chỉ khác là lần này anh bận rộn hơn, buổi nói chuyện kết thúc là phải bay ngay đến nơi kế tiếp.
Chương Như ở lại thêm một ngày nữa để xử lý công việc rồi cũng về Quảng Châu. Cuối tuần cô theo người lớn trong nhà ra nhà hàng uống trà.
Tóc của nhóc Tóc Xoăn nay đã dài hơn, trên đầu buộc hai búi tròn như Na Tra phiên bản nhí, vừa rút ti giả ra là ngồi chễm chệ trên ghế ăn gặm chân, bị mẹ ngăn lại thì gào khóc phản đối. Chương Như nhìn mãi vẫn không nhịn được cười: “Con bé này không biết giống ai thế nhỉ?”
“Giống cháu chứ ai.” Bác gái cô ngồi cạnh bật cười. Hồi nhỏ Chương Như cũng thế, thậm chí còn dữ dằn hơn, suốt ngày phá phách: “Cái đầu sư tử trong từ đường mà cháu cũng đòi cắn hai phát nữa kìa.”
Chương Như ăn ngụm cháo, chẳng nhớ nổi mình đã từng nghịch ngợm đến vậy. Đúng lúc đó Chương Tuyết Dương từ bên ngoài bước vào, đột nhiên hỏi: “Hoàng Gia Đào có tìm em không?”
“Không có, nhưng lần họp lớp trước đó có gặp, bị em đánh cho một trận.” Chương Như vừa nhai lạc vừa hỏi lại: “Sao tự nhiên anh hỏi cậu ta làm gì?”
“Vừa gặp ngoài đường, giờ đi rồi.” Lần này Chương Tuyết Dương không hề mắng tại sao cô lại đánh nhau mà chỉ hỏi cô đã thuê két an toàn ở ngân hàng chưa.
“Thuê rồi.” Chương Như nói: “Giờ trong nhà không còn xu nào hết.” Chỉ còn mỗi cái túi cô đang đeo đây thôi.
Ăn xong, Chương Như bảo mọi người về trước còn mình đi tìm quản lý nhà hàng là Đới Ngọc Lan để đặt bánh ú cho lễ Đoan Ngọ của công ty.
Vừa thấy cô, Đới Ngọc Lan liền cười nói: “Còn nhớ đến nơi này cơ à? Chị tưởng giờ chỉ biết mỗi chi nhánh mới thôi chứ.”
“Tại bên kia gần nhà mà.” Chương Như cười hì hì, vừa nói vừa nhìn ra quầy, đúng lúc Diệp Ấn Dương bước vào.
Thật là hiếm thấy, Chương Như vậy mà lại vô thức trốn ra sau lưng Đới Ngọc Lan. Bị cô húc một cái, Đới Ngọc Lan suýt thì làm rơi bộ đàm: “Ô con bé này, trốn chủ nợ à?”
Ờ đúng ha, cô trốn làm gì nhỉ? Cô đâu nợ anh đồng nào, đến cả sợi dây chuyền còn chưa nhận cơ mà! Chương Như hắng giọng, lớn tiếng chào: “Tổng giám đốc Diệp đến uống trà à, sao muộn thế?”
“Vừa mới về.” Diệp Ấn Dương đáp, giọng anh hơi khàn, sắc mặt có vẻ mệt mỏi.
Ngoài trời mưa lất phất, tóc anh ướt đẫm, giọt nước nhỏ từ mái tóc rớt xuống vai. Chương Như không nhịn được hỏi: “Anh không mang ô à?”
Hôm nay Diệp Ấn Dương lái xe tới: “Xe không vào được, mà bãi xe thì hết chỗ rồi.” Anh nhận khăn giấy cô đưa để lau tóc: “Em muốn qua kia ngồi một lát không?”
Chương Như ngẩn ra, liếc về chiếc bàn trong góc nơi ông bà anh đang ngồi: “Em… qua đó á?”
Cô ngập ngừng thấy rõ, Diệp Ấn Dương cũng chẳng ép, dường như chỉ thuận miệng nói vậy thôi: “Vậy tôi qua đó nhé.”
“Vâng.” Chương Như nhìn theo anh rời đi, Đới Ngọc Lan ghé lại hỏi nhỏ: “Đồng nghiệp à?”
“Sếp em.”
“Ồ, chỉ là sếp thôi á?” Đới Ngọc Lan cười gian, ánh mắt tinh tường: “Em tính gạt chị đấy hả?”
Chương Như nhìn sang bên kia rồi lẩm bẩm: “Nhà người ta toàn thành phần tri thức cả đấy, bác sĩ, giáo sư các thứ… em làm sao với nổi.”
“Có cần tự ti vậy không?” Đới Ngọc Lan lắc đầu: “Em cũng có kém gì đâu.”
Đương nhiên Chương Như không cho rằng mình kém cỏi mà chỉ cảm thấy hai người vốn chẳng cùng một thế giới. Cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, bèn kéo tay Đới Ngọc Lan, mũi chạm vào vai chị: “Chị Lan, nếu em mua thêm mấy chục hộp bánh ú thì có được giảm giá không ạ?” Văn Hoà cũng muốn biếu quà cho khách hàng nên Chương Như muốn xin chiết khấu cho cô nàng.
Bên này cô đang kỳ kèo mặc cả, bên kia Diệp Ấn Dương mới nếm được ngụm cháo đầu tiên trong ngày, cháo rất mềm và ấm, trôi xuống dạ dày vô cùng dễ chịu.
Gần đây anh hơi mệt nên cần ăn thanh đạm một chút để tốt cho dạ dày. Ông nội ngồi cạnh đang nói về chuyện thiết bị y tế, sau đó hỏi han về bệnh viện thú y bạn anh đang mở: “Nghe nói bây giờ thiết bị y tế cho thú cưng cũng tiên tiến lắm phải không?”
Diệp Ấn Dương gật đầu đáp: “Không kém gì thiết bị dành cho người đâu ạ. Một bệnh viện thú y được trang bị đầy đủ thiết bị cũng phải tốn hàng trăm triệu tệ.” Từ kính hiển vi hơn hai chục vạn, máy gây mê bốn chục vạn… chưa kể đến các thiết bị lớn khác, cho nên thật ra thị trường thú y cũng có rất nhiều không gian để phát triển.
Người một nhà vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí trong các nhà hàng Quảng Đông chính hiệu mang một phong cách chậm rãi rất đặc trưng, cuối tuần từ người già đến trẻ nhỏ, cả nhà đều thong thả thưởng thức trà sáng theo đúng nghĩa.
Chỉ là ánh mắt Diệp Ấn Dương vẫn vô thức hướng về phía Chương Như. Lúc đầu không thấy còn tưởng cô về rồi; đến lần thứ hai nhân viên rót thêm trà, anh liếc qua thấy Chương Như nghe điện thoại rồi vội vã chạy ra ngoài.
Dù cách xa đến thế anh vẫn nhìn ra có chuyện gì đó rồi.
Diệp Ấn Dương mượn cớ ra nhà vệ sinh để gọi điện, quả nhiên khi Chương Như bắt máy giọng run run, Diệp Ấn Dương hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Nhà em có trộm.” Chương Như đáp.
Diệp Ấn Dương nghe rõ tiếng động cơ khởi động của bên cô: “Trước tiên em đừng đi đâu cả, chờ tôi ngoài đó.” Cúp máy xong, Diệp Ấn Dương nói dối ông bà là có việc gấp rồi đi thanh toán, sau đó bước nhanh ra bãi đậu xe.
Chương Như đậu xe bên lề đường đợi anh, nhìn thấy anh sải bước đi tới trong cơn mưa rồi gõ cửa xe cô: “Em lái được không?”
Chương Như cố gắng trấn tĩnh: “Không sao, em lái được.”
Xác nhận cô không quá hoảng loạn, anh gật đầu rồi vòng qua ghế phụ ngồi cùng để cô an tâm hơn.
Trong khu nhà bị trộm liên hoàn, không chỉ mỗi căn hộ của Chương Như. May mà cô đã cất hết đồ đắt tiền, chỉ mất vài cái túi, nhưng nhóc Cá của cô lại không thấy đâu cả.
Không có chuyện mèo cũng bị trộm mất được, Chương Như xem lại camera, hóa ra nó đã chạy ra ngoài nhân lúc cửa mở.
“Cái thằng nhóc này, không trông nhà thì thôi lại còn trốn?” Chương Như vừa sợ vừa tức, không về nhà còn đỡ, vừa về tới nhà đầu óc liền rối beng như căn nhà bị lục tung.
“Có thể nó bị dọa nên mới bỏ chạy.” Diệp Ấn Dương cùng cô lục soát khắp nơi từ vòi phun nước trên tầng thượng đến tầng hầm, cuối cùng nghe thấy một tiếng mèo kêu yếu ớt dưới dàn máy lạnh.
Diệp Ấn Dương cúi người đi vào, quả thật vớt ra được một con mèo nhưng không phải nhóc Cá mà là mèo của hàng xóm.
“Trời ơi, cảm ơn hai người!” Chủ nhà mừng quýnh, chạy tới đón mèo: “Lạc mất nó mấy ngày rồi, chúng tôi thuê cả đội tìm mèo chuyên nghiệp mà không thấy.”
Quả thật có thể nhận ra chú mèo kia đã bị lạc nhiều ngày rồi vì trông nó ốm nhom như chết đói mấy ngày liền vậy.
Dàn máy lạnh dính đầy bụi, mèo bẩn từ đầu tới chân, ngay cả Diệp Ấn Dương cũng bị dính đầy lưng. Chương Như vội chạy lại phủi bụi giúp anh, lúc bàn tay chạm vào cơ bắp rắn chắc, cô thoáng sững người.
Hàng xóm góp ý: “Hai người thử thuê đội tìm mèo xem? Dù không chắc nhưng thêm người tìm thì tốt hơn, chỉ sợ dọa nó trốn kỹ hơn thôi.”
Diệp Ấn Dương phủi phủi bụi dính trên tay áo: “Có thể chờ đến buổi tối, mèo thường ra ngoài kiếm ăn, dễ tìm hơn.”
Đến tối thợ khóa mới tới thay ổ, sau đó cảnh sát cũng đến hỏi han và chụp ảnh hiện trường. Chương Như phối hợp với cảnh sát cung cấp ảnh chụp trong nhà và thông tin đồ bị mất. Đồ mất rồi có thể mua lại, nhưng mèo thì không… Nhóc Cá là mèo nhà nên không thường xuyên ra ngoài, chắc chẳng nhớ đường về, nếu không tìm lại được, không biết liệu nó ở bên ngoài có bị chết đói không nữa.
“Làm sao bây giờ? Hay là thử dùng chiêu làm phép kéo kéo gì đó?” Cùng đường, thậm chí Chương Như còn nghĩ đến cả biện pháp huyền học.
Trời mưa nên tối sớm, Diệp Ấn Dương bảo cô mang một vài món đồ chơi nhóc Cá thích chơi ra ngoài tìm kiếm một lần nữa, hàng xóm cũng đến hỗ trợ. Họ lùng sục từng ngóc ngách: trên hành lang, hộp điện, tầng hầm, thậm chí cả khu rác, bắt gặp vài con mèo hoang nhưng không phải nhóc Cá.
“Có khi nó chạy xa rồi…” Tìm lâu như vậy mà không thấy, Chương Như vừa mệt vừa mất mát, cô nhìn Diệp Ấn Dương, nhớ ra sáng nay anh mới vừa đi công tác về, bèn nói: “Thôi, anh về nghỉ…”
“Bên kia.” Hình như nghe thấy tiếng động lạ, Diệp Ấn Dương đột nhiên lên tiếng rồi dẫn cô đến khu mái che xe đạp cũ kỹ. Dưới tấm bạt rách, giữa những chiếc xe đạp và xe điện, họ soi đèn, thấy một cái đuôi mèo lướt qua như bóng ma.
Trong một khe tường hẹp, cỏ dại mọc um tùm, Chương Như vén cỏ, chiếu đèn vào. Diệp Ấn Dương nghiêng người chui vào, nghe thấy một tiếng “meo” nho nhỏ, anh thò tay vào kéo ra một chú mèo quen thuộc.
“Cá!” Chương Như nhận ra: “Mày bị ngốc hả?! Chạy cái gì mà chạy!” Cô vừa mắng vừa xót, bởi vì trông nhóc Cá nhà cô hơi đờ đẫn, khoé miệng rơm rớm máu, chắc ra ngoài bị bắt nạt rồi.
“Giờ đã biết bên ngoài tàn ác thế nào chưa, đã biết sợ chưa?” Chương Như ôm nó về nhà, ra khỏi thang máy, cô cảm ơn hàng xóm, hàng xóm cười đáp: “Không cần cảm ơn, nhờ hai người mà tôi cũng tìm lại được mèo.” Rồi đưa mắt sang Diệp Ấn Dương, nhỏ giọng khen: “Bạn trai cô tốt thật đấy.” Cẩn thận lại kiên nhẫn, trời mưa to thế này mà vẫn lội mưa tìm từ sáng tới giờ không kêu ca câu nào.
Nãy chỉ mải dỗ mèo, lúc này Chương Như mới nhớ tới Diệp Ấn Dương. Anh đang nghe điện thoại của gia đình, nói đã xong việc rồi chuẩn bị về nhà.
“Vậy là tốt rồi.” Trong điện thoại, bà nội quan tâm anh: “Đừng làm việc khuya nữa, nghỉ ngơi chút đi, phải biết tự chăm sóc bản thân chứ, bà nghe giọng là biết cháu thiếu ngủ rồi đúng không? Quan trọng nhất vẫn là nghỉ ngơi cho tốt, không nên làm việc quá sức thế đâu.”
“Xong đợt này là rảnh rồi ạ.” Diệp Ấn Dương trấn an bà vài câu rồi cúp máy. Quay lại thấy Chương Như đang đứng đằng sau, đưa cho anh một chiếc khăn khô: “Anh lau đi, áo ướt hết rồi.” Cô nhẹ giọng nói.
Diệp Ấn Dương nhận lấy lau tóc và cổ. Kính cũng bị ướt, anh bèn tháo ra, hỏi: “Mèo của em sao rồi?”
Chắc là ổn, Chương Như chần chừ không biết nên nói thế nào: “Giai Giai nói… có thể nó bị mèo khác cưỡng h**p rồi, mai em muốn đưa nó đi kiểm tra…”
Dùng từ kiểu gì thế này? Diệp Ấn Dương hơi khựng lại, giơ kính lên, nước trên tóc chảy dọc theo sống mũi xuống môi. Anh thấy ngưa ngứa, Chương Như bèn rút tờ khăn giấy ra đưa tới: “Chờ một chút, anh đừng cử động.”
Khăn giấy di chuyển từ trán xuống chóp mũi anh, Diệp Ấn Dương đeo kính lên, dưới ánh đèn hành lang, mặt Chương Như có hơi ửng hồng. Cô cắn môi, chần chừ pha chút xấu hổ: “Có phải anh… vẫn còn thích em không?”
Editor có lời muốn nói:
Hình như chương trước dài quá nên chương này ngắn hơn xíu thì phải =))))
Bà Như với sếp Diệp vốn không hợp mindset trong chuyện tình cảm, muốn tiến triển thì mỗi người nhường nhau một tí, thay đổi vì đối phương một tí thì may ra, cũng hên là hai người chỉ chưa hợp mindset thôi chứ không phải không chịu được tính cách của nhau