Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 47

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hôn em một cái đi.”

“Phải.” Diệp Ấn Dương không phủ nhận điều đó. 

Người thích Chương Như rất nhiều, người nhanh chóng đáp lại cũng không ít nhưng chỉ có Diệp Ấn Dương mới khiến tim cô khẽ rung lên một nhịp như thế này, đến nỗi mặt cũng đỏ lên. 

Anh đứng đó, sau cơn mưa tóc vẫn còn hơi ẩm, mặt cũng vương chút hơi nước, khăn lau vắt trên cổ như vừa mới tắm xong, cả người toát lên vẻ kiềm chế vậy mà lại thẳng thắn nói thích cô. 

Khăn giấy trong tay bị Chương Như bóp nhăn nhúm, cô bước tới trước mặt Diệp Ấn Dương, hai mũi giày chạm nhau, Chương Như ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy anh hôn em một cái đi.” 

Chờ mãi mà Diệp Ấn Dương chẳng có chút phản ứng nào, còn thua cả nhóc Cá. Chương Như cúi đầu nhìn nhóc Cá đang giẫm lên chân mình rồi ngẩng lên hỏi DIệp Ấn Dương: “Thế ý anh là sao?” 

Diệp Ấn Dương bình tĩnh đáp: “Suy nghĩ của anh chưa từng thay đổi, quan trọng là ở em.” 

Không thay đổi? Chương Như cảm thấy to hết cả đầu: “Kết hôn hay không quan trọng đến thế sao?” 

“Đó là ranh giới giữa nghiêm túc và không nghiêm túc.” 

Chương Như nhìn thẳng anh không chớp mắt, một lúc sau, cô ném khăn giấy vào thùng rác: “Được thôi, vậy nghẹn chết anh đi.” Đúng là đồ cổ hủ, còn làm VP nữa chứ, cái đồ chẳng hiểu thế nào là linh hoạt. 

Chương Như nghĩ trí thông minh cả đời này của Diệp Ấn Dương chắc dùng hết cho công việc rồi. Hôm sau cô cùng Giai Giai đưa nhóc Cá đi bệnh viện kiểm tra. Giai Giai đang ngắm bộ nail mới làm, nghe xong nghĩ chẳng buồn nghĩ liền châm chọc bọn họ một người chẳng nghiêm túc chút nào, một người lại quá mức nghiêm túc.

Ngắm nail xong, Giai Giai nhìn thấy một người mặc áo blouse trắng đi ra, bèn hất tay Chương Như: “Lão Uông!” Người đến là Uông Đạt Phú. 

“Chị dâu.” Uông Đạt Phú cũng bước tới chào hỏi. 

Nghe cách xưng hô này, Chương Như liếc Giai Giai một cái. Uông Đạt Phú lớn hơn bọn họ gần chục tuổi, làm vợ người ta rồi nên cách xưng hô cũng tự động thăng cấp theo Đỗ Tuấn luôn. 

Chương Như không dám xưng hô như Giai Giai, bèn thành thật chào: “Ông chủ Uông, mèo nhà tôi không sao chứ?” 

“Không sao, chỉ bị ngoại thương thôi.” Uông Đạt Phú tự mình kiểm tra: “Không cần lo, sát trùng rồi bôi thuốc là được, về nhà nhớ chăm sóc cẩn thận nhé.” 

Đơn giản vậy sao? Chương Như nhớ đến lời Giai Giai nói, do dự hỏi: “Nó có… bị mấy con mèo đực khác bắt nạt không?” 

Từ ngữ cũng khá uyển chuyển nhưng Uông Đạt Phú nghe cái hiểu ngay, suýt thì bật cười thành tiếng: “Nhìn vết thương xem ra có đánh nhau, chắc va chạm với bọn mèo hoang, ngoài ra những cái khác đều bình thường, có lẽ chỉ bị hoảng thôi.” 

“Thế thì tốt quá.” Chương Như thở phào, dắt nhóc Cá định đi thanh toán, Uông Đạt Phú khoát tay: “Chuyện nhỏ thôi, không cần khách sáo.” Nói xong xem đồng hồ rồi lên tầng làm phẫu thuật. 

Sau khi kết thúc ca phẫu thuật, anh ta gọi điện cho Diệp Ấn Dương hỏi thăm giá cả của một dòng máy DR. Diệp Ấn Dương xem bảng linh kiện rồi đáp: “Không ổn lắm đâu, công suất ống phát thấp, sau này bảo dưỡng thay thế khá phiền, khó mà tính được chi phí ngầm.” 

Là người làm trong ngành thiết bị y tế bao năm nay, Diệp Ấn Dương tương đối am hiểu về máy móc. Uông Đạt Phú không cần nghĩ thêm: “Vậy cậu xem giúp tôi thêm hai mẫu khác rồi chọn một mẫu vậy. Bên Bắc Kinh cũng chuẩn bị đổi luôn.” 

Nói chuyện công việc xong, Uông Đạt Phú nhắc đến Chương Như, Diệp Ấn Dương hỏi: “Mèo của cô ấy không sao chứ?” 

“Cậu muốn hỏi mèo hay hỏi người?” 

Ở đầu dây bên kia, Diệp Ấn Dương im lặng vài giây. 

Uông Đạt Phú chỉ cười chứ không nói thêm. Là bạn bè lâu năm, anh ta hiểu rõ Diệp Ấn Dương là người như thế nào, lý trí, khiêm tốn, truyền thống, có nguyên tắc và coi trọng gia đình. Người ta có câu “chủ nghĩa lâu dài trong thời đại tốc độ” chắc là để ám chỉ kiểu người như Diệp Ấn Dương.

Đến ngày đi làm lại, tuần mới tâm trạng mới. 

Trong công việc, Chương Như không hề qua loa chút nào, lúc đối mặt với Diệp Ấn Dương cũng không né tránh, cần gọi tổng giám đốc Diệp thì gọi, nhưng ngoài công việc cô chỉ coi anh như không khí, cùng lắm là mỉm cười xã giao. 

Sắp đến lễ kỷ niệm công ty, buổi trưa Mạnh Trân Trân hẹn cô đi ăn trưa, ăn xong mới lộ ý đồ thật sự, cô nàng muốn cô diễn lại tiết mục hôm Year End Party. 

Khoé mắt Chương Như giật giật: “Cô nghiêm túc đấy à?” Tiệc cuối năm chỉ toàn người trong công ty nhưng lễ kỷ niệm thì có rất nhiều khách mời, cô thấy hơi lúng túng: “Không ổn lắm thì phải? Bọn tôi chỉ biểu diễn mua vui cho nội bộ thôi, biểu diễn trong lễ kỷ niệm thì liệu… có thích hợp không?” 

“Sao lại không thích hợp?” Mạnh Trân Trân khẳng định chắc nịch: “Chủ tịch có ấn tượng với cô lắm đấy, khen cô hát hay, biểu cảm thu hút lại còn biết khuấy động không khí nữa.” 

Thu hút gì chứ… Chương Như chỉ thấy gian nan: “Sao cô không tìm mấy người bên Kinh doanh ấy, bọn họ mới cần xuất đầu lộ diện mà.” 

“Bọn họ cũng có tiết mục nhưng chưa biết hiệu quả ra sao, còn tiết mục của các cô thì đã kiểm chứng rồi.” Mạnh Trân Trân đưa xiên cá viên cuối cùng cho cô: “Có thưởng tham dự đấy, còn cao hơn hồi Year End Party nữa. Chẳng phải cô vừa bị mất túi à? Coi như trợ cấp đi.” 

Bị cô nàng chạm đúng chỗ đau, Chương Như bực bội đáp: “Cô có biết một chiếc túi của tôi giá bao nhiêu không? Hay là tôi đưa cho cô tiền thưởng cô đi mua lại túi giúp tôi nhé?”

Thấy mặt cô méo xệch, Mạnh Trân Trân cười ngặt nghẽo: “Đáng đời, ở cái khu bé tí bé tẹo mà còn bị trộm hoành hành cỡ đó, đổi chỗ ở đi đồ ngốc!” 

Chương Như lúc này chỉ muốn đạp cô nàng xuống lầu, đúng lúc điện thoại rung, cô nhấc máy: “Alo?” 

Đầu dây kia im lặng, nhìn dãy số lạ, Chương Như lẩm bẩm: “Ai đấy, giả thần giả quỷ hả?” 

“Nghe nói nhà em bị trộm, người không sao chứ?” Cuối cùng cũng có âm thanh, là cái tên điên xui xẻo Hoàng Gia Đào.  Chương Như cúp máy chặn số luôn, sau đó thở mạnh một hơi rồi kéo Mạnh Trân Trân rời đi. 

Trên đường về công ty, cô tiện tay lấy hàng chuyển phát ở quầy lễ tân, Chương Như gặp hội Diệp Ấn Dương, đi cùng còn có Giang Hân và Chu Minh Sơ. 

“Miss Chương.” Giang Hân cười niềm nở chào Chương Như: “Ăn trưa chưa, có muốn đi cùng không?”

Người ta là sếp nữ, Chương Như không dám thất lễ: “Cảm ơn sếp Giang, tôi ăn rồi, mọi người cứ đi đi.” 

Giang Hân liếc hộp chuyển phát nhanh trên tay cô: “Mua gì to thế?” 

Chương Như lắc lắc hộp, nhẹ bẫng, cô cũng không nhớ mình từng đặt món này: “Không biết nữa, tôi quên mất rồi, về mở ra xem sau vậy.” 

“Thế bọn tôi đi trước nhé, hôm nào rảnh cùng ăn sau.” Nói xong, Giang Hân cố tình liếc Diệp Ấn Dương một cái. 

Mạnh Trân Trân nhìn thấy rõ, tưởng hai người kia đang mập mờ với nhau bèn ghé vào tai Chương Như thì thầm: “Cô nói xem có phải sếp Giang với sếp Diệp nhà cô có gì đó với nhau không?” 

“Tôi không biết.” Nhưng chắc là có ý gì đó với Chu Minh Sơ thật vì ít nhất trong mắt Chương Như, Giang Hân luôn vô tình hữu ý nghiêng người về phía Chu Minh Sơ.

Mạnh Trân Trân là chuyên gia hóng chuyện, nhưng riêng Chu Minh Sơ thì hóng không nổi, cô nàng vẫn đang suy nghĩ về chuyện của Diệp Ấn Dương, hình như anh đã vào công ty được một năm rồi, mà trong một năm này anh không hề có tai tiếng gì cũng không yêu đương với ai: “Lạ ghê.” Song ngẫm lại, sự nghiệp đang trong thời kỳ thăng tiến, không yêu đương cũng bình thường, đàn ông thường đặt sự nghiệp lên trước tình cảm mà. 

Hai người cùng đi thang máy về nghỉ trưa, Mạnh Trân Trân còn không quên nhắc Chương Như: “Tiết mục nhớ bàn lại nhé, chờ tin của cô đấy.” 

“Để tôi hỏi mấy người kia xem đã, chuyện này đâu phải mình tôi quyết.” Về văn phòng, Chương Như mở gói hàng chuyển phát nhanh, bóc từng lớp ra, cuối cùng lộ ra logo Chanel. 

“Đẹp thế.” Phùng Thiền ngó sang xem, cầm thử túi lên ước lượng: “Chỉ là hơi nhỏ.” 

“Cái này mang đi dạo phố là vừa.” Chương Như trước kia từng có một cái nhưng bị trộm mất, cô mở WeChat nhắn hỏi bạn bè người quen mà cũng chẳng ai nhận, Phùng Thiền hỏi: “Có khi nào quản lý Đinh mua cho cô không?” 

Không thể nào? Chương Như liếc Đinh Khải Thuỵ, Phùng Thiền vẫn thấy khả nghi: “Hay là cô hỏi thẳng đi?” 

“Chắc không phải đâu.” Nhưng lời cô ấy nói khiến Chương Như sực nhớ đến một người khác cũng tên Khải.

Đúng lúc tối hôm đó bọn họ có hẹn đi chơi, Tô Tinh Khải đến đón cô còn mang theo một bó hoa rõ to khiến Chương Như giật hết cả mình: “Cậu làm gì thế?” 

“Tặng cậu chứ gì nữa.” Mặt Tô Tinh Khải gần như bị che lấp bởi bó hoa, lúc đưa hoa cho cô trông cứ như sắp quỳ gối cầu hôn vậy. Đồng nghiệp phòng Thu mua cùng tan ca nhìn thấy đều hùa theo, Lâm Thông còn huýt sáo: “Con gái lớn rồi, lấy chồng được rồi nha.” 

“Lấy cái đầu cậu ấy!” Chương Như quay đầu trừng cậu ta một cái, vô tình nhìn thấy Diệp Ấn Dương cũng vừa mới bước ra. 

Chương Như còn chưa kịp nói gì, Tô Tinh Khải đã nhét bó hoa vào tay cô rồi mở cửa ghế phụ: “Đi thôi, mọi người tới hết rồi đấy.” Chờ Chương Như ngồi vào xe, cậu ta vòng sang ghế lái rồi hiên ngang phóng đi. 

Chương Như nhìn Diệp Ấn Dương qua gương chiếu hậu, sau đó hỏi Tô Tinh Khải: “Cái túi đó cậu mua à?” 

“Túi nào cơ?” Tô Tinh Khải giả ngu. 

“Không phải cậu mua?” Chương Như hạ kính xe xuống, làm bộ định ném ra ngoài, Tô Tinh Khải vội ngăn lại: “Đừng vứt, không đẹp à?” 

“Tự nhiên cậu tặng tớ túi làm gì?” Chương Như khó hiểu. 

“Cậu bị trộm mất túi mà, tớ thấy cái này nhỏ xinh trông khá đáng yêu, cũng không đắt lắm.” Tô Tinh Khải nhớ Chương Như từng đeo mẫu này, vừa vặn tìm được hàng sẵn bèn mua tặng cô luôn. 

Nhưng Chương Như không nhận: “Mang đi trả đi.” Lần này thiệt hại quá lớn, cô quyết định sau này không mua túi nữa, nhìn thôi cũng đau mắt. 

Biết tính cô nói một là một hai là hai, Tô Tinh Khải ngoan ngoãn lái đến chỗ tụ tập, đi chơi mà trong lòng không khỏi buồn bực không vui. 

Giai Giai biết cậu chàng si mê Chương Như, bèn hỏi: “Tỏ tình xong bị ăn bơ à?” 

Tô Tinh Khải đưa mắt nhìn Chương Như trong sàn nhảy, cậu ta thích cô, từ lần đầu tiên gặp gỡ ở đại học đã thích rồi, chỉ tiếc là lúc đó cô đang quen Hoàng Gia Đào, giờ lại chẳng rõ tình hình thế nào. 

Nghĩ một hồi, cậu ta hỏi Giai Giai: “Có phải cô ấy đang quen sếp của mình không? Cái người đeo kính ấy?” 

Giai Giai đáp không biết: “Tự đi mà hỏi.”

Tô Tinh Khải đi hỏi thật, đợi Chương Như quay về bàn liền nói thẳng: “Cái anh chàng Bắc Kinh kia không hợp với cậu đâu, còn tệ hơn cả Hoàng Gia Đào.” 

“Cậu nói gì?” Chương Như đang uống nước, lập tức trợn mắt lườm cậu ta một cái: “Ý gì đấy?” 

“Không có ý gì cả, cậu ta uống hơi nhiều thôi.” Giai Giai xem như đã hiểu vì sao Tô Tinh Khải mãi không cưa đổ được Chương Như, người trông rõ ngốc, đầu óc cũng khờ khạo, nói câu nào là chạm dây thần kinh nổi điên của Chương Như câu đó: “Cậu từ bỏ đi, đời này cậu không theo đuổi được cô ấy đâu.” 

“Tại sao?” Tô Tinh Khải không chấp nhận.

Giai Giai đưa cho cậu ta miếng dưa lưới: “Vì cậu khờ.” Còn khờ hơn cả Chương Như. 

Tối đó đang định đi về thì Chương Như thấy OA nhảy thông báo, là thư phản hồi công việc của Diệp Ấn Dương, anh cc [Bản sao] cho cô. 

Giai Giai ghé đầu vào xem: “Giờ này vẫn còn làm việc á? Chuyên nghiệp ghê, bảo sao trẻ thế đã làm VP.” 

Chuyện này thì Chương Như cũng đồng ý: “Công nhận chuyên nghiệp.” Nhưng theo phong cách của mình, Chương Như gắn tag “chưa đọc” rồi lại tò mò lướt xem trang cá nhân của anh. Đang lướt thì bị Giai Giai hỏi: “Vẫn chưa nghĩ thông à?” 

Chương Như suy tư một chút: “Có lẽ do khác suy nghĩ.” 

“Khác cái rắm.” Giai Giai bật cười: “Tao hỏi mày nhé, nếu mày ngủ với một người đàn ông xong mày tưởng mình đã là bạn gái của người ta, nhưng sau đó tên đó nói ‘chúng ta chỉ là bạn giường thôi’ thì mày sẽ nghĩ sao?” 

Nghĩ sao à… Câu hỏi sắc bén quá, Chương Như nghẹn họng, lần đầu tiên thấy mình như thấp đi nửa cái đầu. 

Hôm sau trên đường đi làm xảy ra tai nạn giao thông nên bị tắc đường suýt thì trễ giờ, Chương Như chạy nước rút trăm mét lao đến công ty, ôm laptop định chạy vào phòng họp thì đụng phải Diệp Ấn Dương cũng đang đi đến. 

Anh cứ nhìn mặt cô không chớp mắt, nhưng Chương Như vẫn đang gấp, bèn xoay người vượt qua anh chạy thẳng vào phòng họp. Sau khi đã yên vị, Sử Cầm nhìn cô với vẻ mặt kỳ quặc: “Hôm nay cô cosplay Tam Tinh Đôi à?” 

(*) Di chỉ Tam Tinh đôi (tiếng Trung: 三星堆遗址, nghĩa đen: Gò ba sao) là một di chỉ khảo cổ học nằm trong địa phận thành phố Quảng Hán, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

“Hả?” Chương Như ngơ ngác chẳng hiểu gì, Sử Cầm nói chuyện chẳng bao giờ dễ nghe: “Kẻ trộm lấy trộm luôn gương nhà cô rồi hả? Không có tiền mua gương thì lấy chậu nước mà soi cũng được.” 

Chương Như lập tức mở camera trước điện thoại ra, lúc này mới phát hiện quên chưa tán đều phấn phủ Givenchy, trên trán còn in nguyên logo vuông vắn. 

Đúng là kiếp nạn của việc đi làm một mình, áo mặc ngược chẳng ai nhắc, phải đợi đến công ty mới bị phát hiện. 

Chương Như thấy xấu hổ chết đi được nhưng Diệp Ấn Dương đã bước vào, đành đội nguyên cái logo đó ngồi họp hết một buổi. 

Họp xong lại bị Diệp Ấn Dương gọi vào văn phòng, bên Thành Đô vừa lập chi nhánh Thu mua, cần cử người qua. 

“Phải ở lại lâu dài.” Diệp Ấn Dương ngồi trên ghế, nói với Chương Như: “Em xem thử có ai tự nguyện không, tốt nhất là người không vướng bận gia đình, có thể yên tâm ở lâu dài bên đó.”

Chương Như thử thăm dò: “Tổng giám đốc Diệp muốn cử ai đi?”

“Có thể nói chuyện với Đinh Khải Thuỵ xem sao.” Quả nhiên trong lòng Diệp Ấn Dương đã có sẵn danh sách phù hợp.

Chương Như lẩm bẩm: “Sao anh biết người ta không vướng bận chuyện gia đình… Nhà cậu ấy ở ngay Quảng Châu mà.”

“Nhưng trước kia cậu ấy học đại học ở Tứ Xuyên.” Diệp Ấn Dương rất rõ tình hình của cấp dưới: “Nếu cậu ấy đồng ý, có thể cho cậu ấy chọn thêm hai người nữa cùng đi. Vị trí này sau này sẽ được bồi dưỡng theo hướng tổng phụ trách.”

“Ồ… được ạ.” Chương Như cúi đầu ghi chép, lại nghe anh nhắc đến việc thống kê hiệu suất cấp quản lý mà lần trước anh từng nói.

Trong công việc, giữa bọn họ không bao giờ chiến tranh lạnh thật sự, dù có cãi nhau hay tan vỡ sau một cuộc nói chuyện nào đó thì Diệp Ấn Dương vẫn cứ bàn chuyện công việc bằng chất giọng bình thản, ôn hòa như thường.

Nhưng ôn hòa khác với dịu dàng, khi làm việc anh chỉ nói về công việc, tuyệt đối không có bất kỳ hành động nào khiến người ta liên tưởng linh tinh.

Bàn chuyện công việc xong, Chương Như ngẩng đầu nhìn anh, cảm giác ánh mắt ấy không được trong sáng cho lắm nhưng người nọ thì vẫn đứng yên như không có chuyện gì xảy ra.

Nhớ lại lời Giai Giai nói tối qua, lòng Chương Như có chút rối bời: “Nếu không còn gì nữa thì em xin phép ra ngoài trước.” Nói xong cô rời khỏi văn phòng để xử lý lại logo trên trán rồi vùi đầu vào công việc.

Cô phải thống kê hiệu suất của toàn bộ cấp quản lý trong vòng một năm trở lại đây kèm theo bảng theo dõi từng tháng của mỗi cá nhân. Vì ban ngày bận bịu nên Chương Như chỉ có thể tăng ca vào buổi tối để đẩy nhanh tốc độ.

Đoán chắc sẽ về muộn, cô xuống căn tin ăn tạm chút cơm rồi quay lại làm việc, vừa ngáp vừa mở máy tính, Phùng Thiền thấy vậy liền hỏi: “Tối qua lại đi bar hả?” Hỏi xong chẳng nghe thấy ai đáp, ngẩng đầu lên đã thấy Chương Như đang ngồi ngẩn người.

Chương Như chỉ cần động đậy là lanh lợi ngay nhưng cứ ngồi ngẩn ra là trông y như bị thiểu năng, như thể vừa mới lắp lại não nên chưa thích nghi được với xã hội.

Quả nhiên, ngẩn người xong là bắt đầu đơ đơ: “Cô nhìn tôi làm gì?”

Phùng Thiền đáp: “Tôi đang hấp thu IQ của cô.”

“Còn có kiểu đó luôn hả?” Lâm Thông ngạc nhiên: “Thế chị nhớ chừa lại cho chị ấy chút, IQ của chị ấy vốn chẳng có bao nhiêu rồi, em khuyên chị nên có lòng nhân từ.”

“Đồ mập kia mắng ai đó?” Chương Như đứng bật dậy, chộp lấy tập hồ sơ đập về phía cậu ta. Lâm Thông né trái né phải như luyện quyền cước, cả phòng ríu rít cười đùa cho đến khi Hùng Tư Tư bước tới: “A Như, dưới lầu có người tìm chị.”

“Ai thế?”

“Một người đàn ông.” Hùng Tư Tư hơi chần chừ, cô ấy không quen biết người đó nhưng hình như Diệp Ấn Dương biết, bởi lúc nãy anh đứng nhìn người đó khá lâu.

“Ồ được rồi, để tôi xuống xem.” Chương Như đi thang máy xuống tầng một, từ xa đã thấy một bóng lưng quen thuộc, là Hoàng Gia Đào.

Không cần suy nghĩ, Chương Như lập tức quay lưng bỏ đi, vừa xoay người đã chạm mặt Diệp Ấn Dương. Anh liếc ra ngoài một cái: “Cậu ta tìm em có việc gì à?”

Chương Như đáp không biết rồi im lặng bước vào thang máy.

Diệp Ấn Dương thấy cô cúi đầu với vẻ bực bội, nghĩ ngợi một lát nhưng vẫn không hỏi thêm.

Tuy nhiên khi bọn họ quay lại phòng, người kia vẫn còn đứng dưới lầu, quả là bám dai như đỉa.

Chương Như ở bên ngoài văn phòng đang ngồi trước màn hình với khuôn mặt lạnh tanh, tay gõ bàn phím cộc cộc, vẻ mặt nghiêm túc không chút biểu cảm. Cô chẳng hiểu Hoàng Gia Đào bị gì, rõ ràng lúc yêu nhau êm đẹp bao nhiêu, chia tay xong lại như bị thần kinh.

Chương Như càng nghĩ càng thấy phiền, lực gõ phím cũng mạnh hơn bình thường.

Nhưng làm việc chuyên chú cũng có chỗ tốt, tối đó cô hoàn thành công việc cực nhanh. Khoảng mười giờ, Chương Như gửi mail kèm bản thống kê cho Diệp Ấn Dương, sau đó vươn vai tắt máy tính rồi thu dọn đồ ra về.

Xe cô đỗ trong bãi đậu xe dưới tầng hầm. Lúc tan ca tâm trạng vẫn khá tốt cho đến khi trông thấy Hoàng Gia Đào, cô nghi ngờ anh ta là vong hồn tháng bảy: “Anh bị điên à? Sao cứ bám theo tôi mãi thế?”

“Anh nghe nói nhà em bị trộm, em không sao chứ?”

“Tôi mà bị sao thì bây giờ anh còn thấy được tôi chắc?” Chương Như cảm thấy anh ta hỏi một câu rõ ngớ ngẩn, cộng thêm bây giờ vừa mệt vừa cáu nên cô chẳng cho anh ta chút mặt mũi nào: “Tránh ra, tôi muốn về nhà.”

“Không thể nói chuyện chút à?”

“Nói cái gì?” Cô còn chẳng buồn nhìn nữa là: “Tôi không bắt chuyện nổi với mấy kẻ trí thức.” Nhà họ Hoàng toàn giáo sư luật sư, ngay cả con chó trong nhà chắc cũng biết làm thơ, chả bù cho nhà họ Chương toàn dân buôn hải sản nặng mùi tiền.

“Anh đã xem qua camera rồi.” Hoàng Gia Đào bỗng nhiên nói.

“Camera gì?” Chương Như cầm chìa khóa định mở cửa xe bỏ chạy lấy người.

“Video ghi lại lúc mở thư mời đám cưới, anh thấy em mở đi mở lại nhiều lần.” Hoàng Gia Đào nhìn cô, có chút ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Chương Như bỗng hiểu được tại sao tự nhiên anh ta lại nổi cơn thần kinh, lạnh giọng hỏi: “Rồi sao?”

Hoàng Gia Đào cũng nhìn Chương Như, trong mắt vẫn có tia hy vọng, anh ta tin hai người vẫn còn cơ hội.

Đời này anh ta yêu Chương Như nhất, chỉ là giữa cô và ba mẹ anh ta không biết chọn ai, đương nhiên ba mẹ anh ta cũng có chỗ sai, bọn họ cảm thấy Chương Như không đứng đắn lại thích chơi bời: “Thực ra… nhà anh chưa bao giờ nói mẹ em làm nghề tiếp rượu, là người khác đồn thổi, bọn họ chỉ hỏi anh vậy thôi.”

Mặt Chương Như lập tức sầm lại: “Anh thử lặp lại xem?”

Hồi còn yêu nhau, bọn họ đã từng rất tốt đẹp nhưng khi chia tay cô cực kỳ dứt khoát và quyết đoán. Giờ đây thấy cô nhìn mình như nhìn kẻ thù, Hoàng Gia Đào đã đứng chờ mấy tiếng, chân tê rần mà cô vẫn chẳng có chút động lòng, anh ta nói: “Em chẳng bao giờ chấp nhận được việc người khác nói mình không tốt cả, mẹ anh nói em không có chí tiến thủ chỉ vì hy vọng em ổn định hơn thôi mà.”

“Đm cái loại nhà giàu nhà anh nữa!” Chương Như tức điên, đột nhiên quăng chìa khóa xe vào người anh ta. Diệp Ấn Dương vừa kịp chạy đến thì cô đã xông lên tát Hoàng Gia Đào một cái thật mạnh: “Anh bị tâm thần hả? Anh tưởng tôi mở thiệp cưới vì còn nhớ anh chắc? Tôi mở ra để cười cho đã đó!”

Sau cú tát mạnh, Chương Như giật dây túi xách nện tiếp vào người anh ta, còn định kiếm vật nặng hơn để đập thì bị Diệp Ấn Dương ngăn lại: “Chương Như!”

“Làm gì! Anh đừng cản em!” Chương Như vùng ra, muốn đánh Hoàng Gia Đào tiếp: “Tôi là người không có chí tiến thủ đấy, không giống nhà anh đến cả con chó cũng biết đọc thơ! Anh nhìn lại tấm hình cưới của mình xem trông có khác gì ma không? Hay là bị ung thư giai đoạn cuối nên mới cưới vội cưới vàng như thế để xung hỉ? Vậy thì mau đi bái đường đi, chẳng may chậm trễ lại xuống âm ti bây giờ!”

Trong chuyện tình cảm, Chương Như vốn không phải người thù dai, nếu chia tay vẫn còn mâu thuẫn thì giải quyết xong là xong. Lúc chia tay anh ta bị cô chửi cho không ngóc đầu lên được rồi, không ngờ hôm nay vẫn còn dám mò tới: “Bạn gái anh xui tám đời mới chịu cưới anh, đồ điên!”

“Cho nên anh không kết hôn nữa.” Mặt Hoàng Gia Đào bị cô đánh sưng húp. Hồi cấp hai anh ta trêu cô là gái ngoại tỉnh cũng từng bị cô tát một cái y vậy, sau còn bị cô đổ nước xuống đất bảo là anh ta tè dầm, xấu hổ suýt nữa thì chuyển trường. Sau này yêu nhau anh ta không ít lần bị cô đánh, thế mà chia tay rồi vẫn không quên được cô. 

Hoàng Gia Đào càng nghĩ càng không cam lòng, định bước tới: “Anh không tin em thật sự…” Chưa dứt câu đã bị Diệp Ấn Dương ngăn lại: “Lui ra.” Anh đứng trước che chắn cho Chương Như: “Còn muốn nói gì thì cứ nói với tôi.”

“Tôi nói chuyện với cô ấy, liên quan gì đến anh?” Hoàng Gia Đào vẫn cứ lao về phía Chương Như, liền bị Diệp Ấn Dương đẩy mạnh sang một bên.

Anh ta loạng choạng suýt ngã, cú đẩy đó không hề nhẹ, sức lực của Diệp Ấn Dương rất lớn, tuyệt đối không giống kiểu sếp bảo vệ nhân viên nữ mà có vẻ tức giận thật sự. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Diệp Ấn Dương, Hoàng Gia Đào chợt hiểu ra điều gì, nheo mắt nói: “Tôi nói rồi mà, hai người chắc chắn có gì đó.”

Anh ta đưa mắt nhìn cánh tay Diệp Ấn Dương đang ôm lấy vai Chương Như: “Anh còn tưởng em không yêu ai vì còn nhớ thương anh, hóa ra là vì lý do này?” Vừa dứt lời, bảo vệ bãi xe nghe thấy tiếng ồn nên chạy đến: “Này! Bên đó xảy ra chuyện gì thế?”

Ánh đèn pin quét qua người, Chương Như quay đầu mắng: “Muốn bị tóm lên đồn hả? Cút ngay!”

Cô càng nói càng tức, ánh nhìn lạnh lẽo xa lạ đâm thẳng vào người Hoàng Gia Đào khiến anh ta bỗng chốc xẹp hơi, trong lòng ngổn ngang trăm mối, chỉ lặng lẽ nhìn cô hai cái rồi cắn răng quay người bỏ đi.

Tiếng bước chân của bảo vệ mỗi lúc một gần. Chương Như vùng ra khỏi vòng tay Diệp Ấn Dương rồi nép ra sau một chiếc xe gần đó để trốn, nghe anh nói với bảo vệ là có một kẻ say rượu vừa tới gây sự, hiện tại không sao rồi.

Đợi bảo vệ đi khuất, Chương Như mới bước ra định mở cửa xe, hôm nay cô mệt rã rời, chỉ muốn mau chóng về nhà nghỉ ngơi.

Đứng trước xe, Chương Như lục tung túi xách tìm khoá xe. Chìa khóa rơi xuống đất, Diệp Ấn Dương nhặt lên cho cô, xui thế nào lại bị rơi vỡ nắp, cũng không mở được cửa xe nữa.

Chương Như còn đang vật lộn với chìa khóa xe, Diệp Ấn Dương nhìn cô một lúc rồi dứt khoát kéo cô lên xe mình, đích thân đưa cô về nhà.

Đường về yên ắng đến lạ. Trong xe, hai người đều giữ im lặng, tâm trạng của Chương Như tệ đến cực điểm, từ khi lên xe đã ngồi dựa vào dây an toàn, môi mím chặt.

Đường cũng không xa lắm. Khi xe đến đoạn đường Thể Thao Đông, Chương Như lấy khăn giấy ra lau túi, lúc ấy mới phát hiện chỗ cánh tay bị trầy.

Cô khẽ chạm vào vết thương, nghe thấy Diệp Ấn Dương hỏi: “Đau không?”

Chương Như không trả lời mà chỉ che vết thương lại không cho anh nhìn. Nhưng chẳng mấy chốc, Diệp Ấn Dương dừng xe bên đường rồi bước xuống.

Anh đi vào hiệu thuốc gần đó, Chương Như bĩu môi thu lại tầm mắt, đúng lúc thấy cách đó không xa có một chiếc xe đạp điện đang bốc cháy. Người lái xe vội nhảy xuống cầm áo khoác dập lửa.

Dĩ nhiên áo đâu dập nổi lửa, Chương Như không chút nghĩ ngợi, mở cốp xe Diệp Ấn Dương lấy bình chữa cháy chạy qua định giúp.

Lửa cháy càng lúc càng lớn, cô còn nghe thấy Diệp Ấn Dương hét to tên mình, ngay sau đó bị anh lao tới ôm chặt. Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, ánh lửa bùng sáng, khói trắng cuộn thẳng lên trời.

Đằng sau còn có một ông cụ nữa cũng đang định xông đến cứu, bị Diệp Ấn Dương giữ lại. Cả hai đều hoảng hốt: “Trời đất ơi, sao tự nhiên lại phát nổ vậy?”

Không chỉ nổ một lần mà nổ liên tiếp mấy tiếng khiến nhiều người quanh đó ùa tới. Đợi khi thế lửa nhỏ lại, một chủ tiệm gần đó mới mang bình cứu hoả cỡ lớn ra đứng xịt từ xa, ai nấy đều sợ xanh mặt.

May mà người lái xe điện kia được kéo ra kịp nên không có ai bị thương.

Bình chữa cháy trong tay Chương Như bị Diệp Ấn Dương lấy đi. Cô vẫn chưa hoàn hồn sau vụ nổ vừa nãy, lặng lẽ theo anh quay lại xe. Diệp Ấn Dương tiếp tục lái xe, cả đoạn đường không nói gì.

Nhưng sự im lặng của lúc này không còn là im lặng nữa mà là u ám.

Đến dưới chung cư, Chương Như liếc Diệp Ấn Dương mấy lần, ngờ ngợ hỏi: “Anh đang giận à?”

Diệp Ấn Dương không chỉ giận bình thường, anh nghiến giọng: “Em có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không?” Xe điện một khi đã bắt lửa, từ lúc bốc khói cho đến khi phát nổ chỉ mất vài giây, rõ ràng cô nhìn thấy lửa càng lúc càng cháy mạnh mà vẫn lao vào khiến anh giận đến nỗi mặt lạnh như tiền: “Nói bao nhiêu lần mà vẫn vậy. Anh tưởng ít nhất em cũng phải biết giữ an toàn cho bản thân chứ?”

Bị mắng một trận, Chương Như cũng bốc hỏa: “Anh hung dữ cái gì thế? Hả? Em thích lo chuyện bao đồng thì sao? Coi như em ngu được chưa? Mấy người các anh thì giỏi rồi, thông minh rồi, cả nhà anh đều là thiên tài hết!”

Diệp Ấn Dương nhìn cô, mặt không chút cảm xúc: “Chương Như, em cãi cái gì? Anh có nói em thích lo chuyện bao đồng đâu?”

“Em không quan tâm! Anh bớt xen vào chuyện của em đi!” Nói xong cô liền cởi dây an toàn, nắm tay kéo cửa: “Mở cửa ra!”

Diệp Ấn Dương không nhúc nhích.

“Anh điếc à? Bị gì đấy? Mở cửa mau!” Chương Như càng kéo cửa mạnh hơn, thấy Diệp Ấn Dương vẫn bất động, cô tức giận lấy túi đánh loạn lên người anh rồi cúi người tìm nút mở khóa. Song chưa kịp chạm tới, mặt đã bị giữ chặt, Chương Như bị Diệp Ấn Dương kéo mạnh sang, một nụ hôn bất chợt phủ xuống môi cô.

Editor có lời muốn nói:

Tới chương này thì cũng ngờ ngợ lý do tại sao bà Như không thích kết hôn, không thích mấy thành phần trí thức trâm anh thế phiệt thư hương thế gia đồ rồi đó =))) Không sao, tới chương sau làm lành nghen =))))

Bình Luận (0)
Comment