“Vậy anh đến tìm em.”
Đoạn đường này bình thường vẫn có xe chạy nhưng không hiểu sao hôm nay vắng tanh, chắc do lúc này đã khuya.
Tính năng cách âm của Volvo thật sự không có gì để chê, chỉ là Chương Như vốn cứng đầu, tự nhiên bị hôn bất ngờ như vậy khiến đầu cô như nổ tung, cô bật ra vài âm thanh giãy giụa: “….. Anh làm gì vậy?” Bị khùng hay gì, vừa nãy còn lạnh lùng như thế bây giờ lại hôn cô.
Nhiệt độ trong xe dần tăng cao, âm thanh ướt át khiến người ta nghe mà không khỏi đỏ mặt, Chương Như cào lên lưng anh: “Anh điên à…” Rồi nắm tóc anh: “Buông ra…” Cuối cùng giật phăng mắt kính của anh, gọng kính bị bẻ gãy, rốt cuộc Diệp Ấn Dương mới chịu lui ra.
Hai mắt Chương Như như muốn bốc hoả: “Anh có ý gì?!” Không nói không rằng tự nhiên hôn người ta!
Phần gọng kính bị gãy rơi xuống dưới chân, Diệp Ấn Dương dứt khoát tháo hẳn kính luôn, đương lúc Chương Như chuẩn bị nổi khùng, anh lại giơ tay giữ lấy gáy cô rồi hôn cô lần nữa. Chương Như đẩy anh ra: “Anh tránh ra Diệp…” Diệp Ấn Dương cạy mở môi Chương Như rồi c**n l** đ** l*** cô, hai người đại chiến kịch liệt cho đến khi Chương Như chịu thua, dựa vào lòng anh th* d*c: “Em bỏ cuộc… không khí…”
“Chẳng phải kỹ thuật hôn của em rất điêu luyện hay sao?” Diệp Ấn Dương chỉ cho cô nghỉ ngơi hai giây rồi lại tiếp tục ngậm lấy môi dưới của cô. Ban đầu Chương Như còn giãy giụa, sau đó bị hôn đến nỗi chẳng còn đủ sức mà kêu, chỉ có thể phát ra âm thanh đứt quãng: “Chỗ này là ngoài đường mà…”
Mãi đến khi trời đất tối sầm, rốt cuộc nụ hôn này mới kết thúc.
Diệp Ấn Dương dừng xe dưới khu nhà của cô, lúc đi thang máy lên lầu vô tình đụng phải nhà hàng xóm trước từng bị lạc mất mèo, nhìn thấy hai người, người hàng xóm hỏi: “Về muộn thế?”
“Tăng ca nên muộn.” Chương Như đáp.
“Ồ, tăng ca vất vả vậy sao?” Hàng xóm trò chuyện vài câu với Chương Như, dần dần phát hiện cô hơi mất tự nhiên, lúc này mới phát hiện hai người đang nắm tay nhưng thực chất là Diệp Ấn Dương dùng sức giữ chặt lấy tay Chương Như, hơn nữa sắc mặt Diệp Ấn Dương không còn ôn hoà như lần trước, cả đoạn đường không lên tiếng câu nào.
Thang máy lên đến nơi, đoán là hai người này đang giận dỗi nhau nên cửa vừa mở người hàng xóm liền chạy đi mất, sợ va phải cảnh tượng cãi nhau xấu hổ của đôi tình nhân.
Chương Như đưa mắt nhìn Diệp Ấn Dương, kính của anh bị gãy nên không thể đeo tiếp được nữa, may là trên xe vẫn còn một cặp kính dự phòng. Chiếc kính này có kiểu dáng một nửa là khung một nửa không, đeo vào trông vô cùng nghiêm túc. Hơn nữa suốt dọc đường anh không nói năng gì khiến cô cảm thấy hơi lạnh lùng.
Chẳng hiểu kiểu gì, Chương Như đá đá giày anh một cái: “Nè, anh nuốt phải thuốc nổ đấy à?”
Diệp Ấn Dương rũ mắt nhìn cô, tầm mắt xuyên qua mắt kính như muốn nhìn xuyên qua cả người cô vậy, Chương Như bị nhìn mà lòng bồn chồn, né tránh ánh mắt anh cúi đầu nhập mật mã.
Sau vài tiếng “Tích”, cửa mở ra, Chương Như lập tức bị anh ấn vào sau cửa tiếp tục hôn.
Âm thanh đồng hồ của Diệp Ấn Dương đập vào cánh cửa có hơi nặng, mu bàn tay của Chương Như cũng bị ấn lên cửa, cô bị anh hôn đến mụ mị. Hơn nữa anh còn vừa hôn vừa dùng đôi bàn tay được cắt tỉa gọn gàng v**t v* cô từng cái từng cái một, lực độ vừa phải không nặng không nhẹ.
“Anh làm gì vậy?” Chương Như cảm giác từng khớp ngón tay anh như muốn tiến sâu vào da thịt mình. Lát sau anh ngẩng đầu lên: “Chương Như, hẹn hò yêu đương khó vậy sao em?”
“Điều khó khăn là chuyện yêu đương ư?” Rõ ràng là tại anh gấp gáp như tên cuồng kết hôn vậy!
Chương Như muốn đáp như thế nhưng anh lại bắt đầu v**t v* khuôn mặt cô, ngón tay cái hơi dùng sức ấn lên khoé môi, sau đó ngón tay thon dài bắt lấy vòng cổ của cô, Chương Như nhắc nhở: “Vòng cổ của em đắt lắm đấy, chỉ còn mỗi cái này thôi, anh đừng…” Không chờ cô nói hết câu, Diệp Ấn Dương dùng đầu gối chống đỡ cho cô rồi lập tức đi vào, Chương Như vừa sợ vừa ngạc nhiên vì không ngờ anh lại mạnh bạo như vậy, hai người giao hoà như một thể, sâu đến nỗi không thốt nên lời.
Đèn vẫn chưa bật, bầu không khí mỗi lúc một ẩm ướt, Chương Như bị Diệp Ấn Dương đùa giỡn một hồi lâu, anh thật sự không phải người, ngoài hơi thở có vẻ hơi nặng nề ra trông anh chẳng khác gì bình thường cả.
Chương Như treo trên người Diệp Ấn Dương nên chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh: “Em sắp ngã!” Anh cũng sắp trượt ra ngoài rồi.
Lòng bàn tay Diệp Ấn Dương trượt xuống bế thốc cô lên, thỉnh thoảng lại hôn cô, một nụ hôn vô cùng mạnh mẽ, anh còn nói: “Em khóc không xinh đâu.”
Chương Như hừ mũi, mở miệng định cãi mới phát hiện mình đang khóc: “Thế anh đừng động nữa.”
Diệp Ấn Dương không nói gì.
Làm ở sau cửa một hồi rồi trở lại phòng, Chương Như ôm gối đầu co một chân trước ngực, ánh mắt hãy còn phập phồng theo từng hơi thở gấp của Diệp Ấn Dương. Cô nghĩ không ngờ anh cũng có lúc bộc phát đến thế, vừa tức giận lại vừa dữ dội. Nghĩ một hồi, cô hỏi: “Có phải anh vẫn luôn theo dõi em không?”
Diệp Ấn Dương giữ lấy mạch đập hơi nhảy lên dưới cổ tay cô rồi vùi đầu thở gấp nơi đỉnh đồi xinh đẹp. Chương Như từ sợ hãi dần trở nên ướt đẫm, khoé môi vô thức cong lên, không biết người này tự dưng tức giận điều gì nhưng lúc này cô chỉ có thể đón nhận.
Rong ruổi cho đến khi l*n đ*nh, anh siết chặt hai bên eo Chương Như đến nỗi tay cũng nổi gân, cô vươn tay câu lấy cổ anh: “…” Hoàn toàn không còn sức thốt nên lời.
Sau một hồi mất ý thức, Chương Như ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà một lúc rồi bò dậy vào toilet.
Đứng trong WC, đột nhiên cô thấy hơi thẹn thùng, rõ ràng đang ở trong chính căn nhà của mình mà lại phải lót giấy xuống bồn cầu vì không muốn Diệp Ấn Dương bên ngoài nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Nếu là 10 năm hay 20 năm trước chắc chắn Chương Như không bao giờ làm như vậy, cô cảm giác mình thật sự sợ Diệp Ấn Dương rồi, đột nhiên bị anh tấn công mạnh mẽ như vậy.
Đi vệ sinh xong, Chương Như mở vòi hoa sen lên tắm, nhiệt độ chỉnh xuống mức lạnh khiến tinh thần cũng chậm rãi quay về. Thay quần áo xong trở về phòng, Chương Như ngồi xuống giường quan sát Diệp Ấn Dương, đúng lúc anh mở mắt ra.
Trong bóng tối, Chương Như đối diện với anh, cuối cùng cô vươn tay bật đèn: “Anh bình tĩnh lại chưa?”
“Anh vẫn luôn bình tĩnh.” Diệp Ấn Dương đáp.
Chương Như lại không cảm thấy như vậy: “Lúc nãy anh…” Mãnh liệt thế cơ mà.
Diệp Ấn Dương duỗi tay chạm vào cô, giúp cô vén tóc ra sau tai sau đó xoa xoa má cô: “Doạ em sợ rồi à?”
Chương Như không chịu thừa nhận: “Làm gì có chuyện đó?”
Diệp Ấn Dương cứ thế nhìn cô một lúc lâu rồi cũng đứng dậy vào toilet.
Chương Như nằm trên giường, sờ đến điện thoại mới nhớ ra chuyện của Hoàng Gia Đào, thế là mở WeChat ra nhắn tin cho Giai Giai.
Muộn thế này chắc Giai Giai đã ngủ rồi, Chương Như nhắm mắt lại, kéo chăn lên mặt, cảm nhận dư vị của cuộc đua vừa nãy Diệp Ấn Dương để lại.
Không ngờ anh cũng có mặt này.
Chương Như bất tri bất giác cười rộ lên, lúc khoé môi cong lên cao nhất thì chăn cũng bị người ta kéo xuống, cô trợn mắt nhìn Diệp Ấn Dương rồi lập tức lăn một vòng, đưa lưng về phía anh.
Một bên giường hơi lún xuống, Diệp Ấn Dương nằm xuống bên cạnh, cánh tay anh vòng qua eo Chương Như rồi kéo cô lại gần.
Chương Như rất muốn đôi co với anh vài câu nhưng cánh tay anh rất có lực, mùi cơ thể cũng dễ chịu khiến cô không khỏi dán người lại gần, cuối cùng nhỏ giọng giận dỗi: “Anh làm em mệt chết mất.”
“Cho nên bây giờ mình ngủ trước, mai lại nói chuyện nhé?” Giọng Diệp Ấn Dương vang lên ngay sát bên tai, trầm thấp từ tốn như đang thôi miên vậy.
Anh vươn tay tắt đèn, Chương Như xoay người, chân chạm vào anh rồi lại thu về. Rõ ràng giường rất rộng nhưng có thêm anh lại bỗng trở nên chật chội như thể sắp lăn xuống bất cứ lúc nào vậy.
Nằm thế nào cũng thấy khó chịu, Chương Như dứt khoát xoay người đối diện với anh, mặt vùi vào ngực anh: “Anh không về nhà à? Đâu có mang quần áo thay.”
“Vậy không thay nữa.”
“Đến đồ lót cũng không có mà thay.”
“Có ai biết đâu.”
“Em biết đấy!”
Diệp Ấn Dương nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt. Hai bàn tay khẽ xoa nhẹ chỗ hổ khẩu, anh nhắc: “Biết và tuyên truyền ra ngoài là hai chuyện khác nhau.”
Chương Như không nhịn được bật cười ha hả khiến nhóc Cá trong nhà phải chạy tới cào cửa cô mới chịu dừng lại. Buồn ngủ là thật, Chương Như thò tay vào trong áo anh, cố tình ấn mạnh một cái đầy ngang ngược rồi mới lim dim nhắm mắt.
Sáng hôm sau thức dậy hơi muộn, ngồi xe Diệp Ấn Dương đi làm, Chương Như còn gặm cả bánh bao xá xíu trong xe anh. Ăn xong cô vỗ vai anh, đòi xuống xe ở chỗ cách công ty vài trăm mét rồi lén lút đi bộ tới, đến dưới lầu vừa vặn gặp Hùng Tư Tư: “Chào buổi sáng A Như.”
“Chào buổi sáng Tư Tư.” Thấy đối tượng này an toàn, Chương Như lập tức cười tươi rói sau đó cùng cô ấy đi mua cà phê.
Trong quán cà phê, cô lại bắt gặp Diệp Ấn Dương, anh vẫn mặc bộ đồ hôm qua, đứng đó hỏi bọn họ: “Hai người uống gì?”
“Americano đá.” Hôm nay Chương Như cần tiêu sưng, cô chớp chớp mắt hỏi thêm: “Em muốn order thêm bánh vòng cranberry được không ạ?”
Diệp Ấn Dương giơ mã thanh toán cho quầy, Chương Như chọn xong rồi tiện thể gọi giúp Hùng Tư Tư một phần sandwich: “Cảm ơn tổng giám đốc Diệp.”
Trả tiền xong, ba người cùng lên thang máy. Trong thang máy lại chạm mặt tổng giám đốc Thạch của bộ phận R&D, Chương Như chào: “Chào buổi sáng sếp Thạch.”
“Chào buổi sáng.” Sếp Thạch liếc ly Americano đá trong tay cô: “Dạo này lại chuyển qua cà phê à?”
“Vâng, nay hơi thiếu năng lượng.” Chương Như ngáp một cái, vừa cười vừa dụi mũi. Cô đã uống sinh tố đu đủ suốt một thời gian rồi, hiệu quả thì… Chương Như liếc nhìn cánh tay và chân của Diệp Ấn Dương để so sánh, chắc là tạm chấp nhận được.
Thang máy chạy lên trên, tổng giám đốc Thạch và Diệp Ấn Dương bắt đầu bàn chuyện đấu thầu hôm nay, hai người còn định đi xem hồ sơ thực tế. Diệp Ấn Dương quay lại hỏi Hùng Tư Tư về lịch trình, Hùng Tư Tư nói hôm nay anh cần phải tham dự một cuộc họp học thuật với bên hiệp hội.
Bận thật đấy, nghe thôi mà Chương Như cũng thấy mệt, thế là ngáp thêm cái nữa. Ra khỏi thang máy thì nhận được tin nhắn của Diệp Ấn Dương: [Tối nay anh sẽ về, nhưng chắc sẽ hơi muộn.]
Cô ngẫm nghĩ rồi trả lời: [Em không tăng ca đâu.]
Anh nhắn lại: [Vậy anh đến tìm em.]
Chương Như quay lại bàn làm việc, vừa vặn thấy anh bước vào văn phòng. Cô cắm ống hút vào ly Americano, cắn một miếng bánh rồi ném phần còn lại cho Lâm Thông đang đi xin đồ ăn, cuối cùng mở máy tính nhận mail, từ từ bắt đầu guồng công việc.
Tầm giữa trưa, Giai Giai cuối cùng cũng tỉnh, nhắn tin WeChat chửi Hoàng Gia Đào cùng với cô. Chương Như nhắn: [Tao đánh anh ta rồi.]
[Đánh què chưa? Nếu què thì tao tài trợ viện phí, tiện thể chữa não luôn, đồ điên!] Giai Giai nổi giận đùng đùng: [b*nh h**n hay gì mà hèn hạ vậy? Trước đây sao không nhìn ra nhỉ?]
[Ai biết được, chắc giờ mới phát bệnh.] Chương Như cảm thấy loại người này chẳng xứng có vợ. Cô kể cho Giai Giai nghe chuyện tối qua anh ta nói không kết hôn nữa.
Giai Giai hiểu ý cô ngay, vừa tan làm đã trực tiếp gọi điện cho cô: “Vô ích thôi, tao hỏi qua rồi. Công việc hiện tại của cô bạn gái kia được người nhà anh ta sắp xếp cho, không dễ chia tay đâu. Trước bảo hoãn đám cưới sau lại lấy lý do đổi sang khách sạn xịn hơn, mời thêm mấy bàn là đồng ý ngay. Đúng là nồi nào úp vung nấy!” Nếu không bàn tới nhân phẩm, xét riêng điều kiện gia đình thì quả thật Hoàng Gia Đào cũng không tồi, trong nhà có người làm giáo viên, có người mở văn phòng luật, loại người này có mấy ai thật sự nỡ từ bỏ?
“Cả nhà anh ta đúng là đồ dị chủng.” Giai Giai vẫn chưa hết giận: “Thôi kệ, một đôi trời sinh thì cứ để họ tự hành nhau đi, đỡ phiền đến mình kẻo lại bảo mình bụng dạ khó lường. Biết đâu bạn gái anh ta còn ác hơn, trị chết anh ta thì sao, nghĩ thôi cũng hả giận.”
Nghe cũng hợp lý. Chương Như cảm thấy sau khi cưới Giai Giai quả nhiên thông minh hơn hẳn. Cô định kể chuyện tối qua của Diệp Ấn Dương nhưng ở công ty không tiện, hơn nữa Mạnh Trân Trân lại rủ đi ăn nên chỉ nói qua loa vài câu rồi cúp máy.
Hôm nay hai người ăn ở canteen, đang xếp hàng lấy đồ thì thấy có bánh ú dù chưa tới Tết Đoan Ngọ, thế là bọn họ bèn lấy một cái chia đôi. Đến khi tìm chỗ ngồi, họ thấy Phùng Viễn Hỉ và Vương Đông Ni, một tên gian một tên ác đang ngồi với nhau.
Mạnh Trân Trân không lấy làm lạ: “Hai người đó vốn thân nhau.”
Đều là loại người chỉ biết leo cao giẫm thấp, Chương Như hỏi: “Phùng Viễn Hỉ với chủ tịch là họ hàng thật à?”
“Có dính dáng chút, đại loại lễ tết ăn chung bữa cơm thôi.” Mạnh Trân Trân kéo cô ngồi xuống chỗ râm mát, sau đó hỏi: “Giúp tôi cái tiết mục kia nhé, tôi phải lên timeline rồi.”
Tích cực vậy sao, Chương Như hỏi: “Tính lên làm trợ lý hội đồng quản trị à?”
Mạnh Trân Trân vẫn luôn thẳng thắn với cô, cô nàng nhướng mày cười: “Đợi tôi lấy được chứng chỉ CPA đã.”
Quả thật đây là chuyện lớn, Chương Như gật đầu: “Để tôi hỏi phòng Tài vụ đã, xác định rồi báo cô sau.”
Ăn xong, hai người xuống cửa hàng tiện lợi mua đồ. Chương Như đang cào vé số thì bị Mạnh Trân Trân huých một cái, cô nghiêng đầu: “Gì vậy?”
Mạnh Trân Trân bảo cô nhìn ra sau, hoá ra là Kim Linh đã lâu không gặp. Cô ta cầm hai hộp sữa chua với ít đồ ăn vặt tới quầy thanh toán: “Chào chị Chương Như.”
“À, em ăn chưa?” Chương Như nhớ ra một sự kiện hôm tập huấn dã ngoại: “Chân bị thương giờ đã ổn chưa?”
“Khỏi lâu rồi ạ.” Kim Linh cười tươi nói chuyện thêm vài câu rồi rời đi.
Mạnh Trân Trân nhìn theo, hỏi: “Đó là cái người từng thực tập ở phòng Thu mua đúng không?”
“Ừ, tên là Kim Linh.”
“Giờ chuyển sang Kinh doanh rồi hả?” Mạnh Trân Trân nhìn mu bàn tay Chương Như, định bảo lúc nãy Kim Linh cứ nhìn chằm chằm miếng băng cá nhân trên tay cô với ánh mắt hơi lạ, nhưng thấy Chương Như đang cúi đầu so phần thưởng trên vé số, cô nàng cũng tò mò làm theo, cuối cùng chẳng trúng đồng nào.
“Tôi nghĩ là cô nên bỏ đi, nhà nước không cần thu thuế thông minh của cô đâu.” Mạnh Trân Trân tận tình khuyên bảo, sau đó không quên nhắc nhở: “Còn cái tiết mục đó nữa nha. Dịp kỷ niệm này nhiều người tới lắm, không thiếu mấy thanh niên tài tuấn đâu. Biết đâu cô lại câu được chàng rể vàng, cần gì mấy tờ vé số đó nữa.”
Chương Như lườm cô nàng một cái nhưng buổi chiều vẫn qua phòng Tài vụ vừa tán gẫu vừa mang đồ ăn vặt sang. Sau khi hẹn được người ta cùng biểu diễn tiết mục, cô nhắn tin báo Mạnh Trân Trân. Vừa gửi xong thì thấy Giai Giai nhắn hỏi: [Mày với 3Y tối hôm qua thế nào rồi?]
Thế nào à? Không đùa đâu, thật sự sướng đến tê người.
Còn tối nay thì sao?
Chương Như cũng không chắc lắm. Tan làm, cô lấy chìa khóa dự phòng lái xe về nhà. Vừa mở cửa phòng khách, nhóc Cá đã trùm túi giấy lên đầu, chui vào đó nằm im thin thít, chỉ thò mỗi cái đuôi ra ngoài.
Coi bộ cú sốc hôm trước vẫn chưa qua, trông nó chẳng khác gì bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn. Chương Như đi tắm rồi ra dỗ nó ăn cơm.
Đúng lúc đến kỳ tẩy giun, cô giấu thuốc vào miếng đồ khô, ai ngờ mèo ta vừa nếm cái đã phát hiện, phun hết ra, miệng đầy bọt, tay chân vùng vẫy dữ dội, ai không biết lại tưởng cô đang đầu độc nó.
Mèo vốn là sinh vật dạng lỏng, Chương Như túm không nổi, hai bên thiếu điều lao vào đánh nhau từ phòng khách chạy thẳng vào nhà tắm. Nhóc Cá nhảy một phát lên trên cánh cửa, sống chết không chịu xuống.
“Tẩy giun cho cưng mà! Không tẩy ngứa chết bây giờ!” Chương Như đứng dưới huơ huơ cây vợt cầu lông định doạ cho nó chạy xuống: “Xuống mau!”
Đang lúc giằng co, chuông cửa đột nhiên vang lên. Chương Như vẫn cầm vợt đi ra, nhìn qua mắt mèo thì thấy người đến là Diệp Ấn Dương, anh đã thay đồ mới.
Editor có lời muốn nói:
CHÁYYYYYYYYYYY