“Không sợ bị người ta phát hiện à?”
Chương Như nhìn qua mắt mèo khá lâu nhưng Diệp Ấn Dương cũng chẳng thúc giục, chỉ lẳng lặng đứng đợi ngoài cửa. Áo sơ mi xanh lam làm nổi bật làn da trắng, cặp kính gọng bạc khiến anh trông nhã nhặn và sạch sẽ, vẻ đẹp trai thư sinh bốn mắt điển hình.
Cuối cùng Chương Như không nhìn mắt mèo nữa mà mở cửa cho anh: “Anh vào bằng cách nào thế?” Chung cư này có cổng an ninh mà.
“Đúng lúc có người xuống lấy đồ ăn.” Diệp Ấn Dương bước vào, Chương Như ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh: “Anh tắm rồi à?”
“Vừa tranh thủ về nhà một lúc.” Diệp Ấn Dương liếc thấy cô đang cầm cây vợt cầu lông: “Em đang tập cầu à?”
“Một mình thì đánh với ai?” Chương Như đặt vợt về chỗ cũ.
“Có thể thử đánh với tường, một mình vẫn được.” Diệp Ấn Dương vừa nói vừa liếc đống đồ ăn khô dành cho mèo chất đống trong phòng khách, ngẩng đầu nhìn nhóc Cá đang thu mình trên khung cửa đối diện, anh hỏi: “Vừa nãy em đang làm gì thế?”
“Cho nó uống thuốc đó, thằng nhóc chết tiệt này không chịu nuốt.” Chương Như trừng mắt nhìn Cá, quan hệ đôi bên sắp đến bờ tan vỡ: “Không uống thuốc thì khỏi ăn luôn nhé!”
“Em thử nhét vào súp thưởng chưa?” Diệp Ấn Dương hỏi.
“Thử rồi.” Chương Như từng nghiền thuốc trộn với đồ hộp, kết quả nhóc Cá không thèm động đến món đó luôn.
“Thuốc đâu em?”
“Anh cho nó uống giúp em ạ?”
“Để anh thử xem.”
Chương Như đưa thuốc cho anh, Diệp Ấn Dương không nói gì, chỉ ngồi xuống sofa nghiên cứu kỹ vỏ hộp thuốc.
Chương Như hoài nghi anh đã quên mục đích hôm nay đến: “Hôm nay anh với sếp Thạch đi đâu thế?”
“Thâm Quyến.” Diệp Ấn Dương lại hỏi cô: “Nghe nói bọn em sắp biểu diễn lại tiết mục lần trước vào hôm kỷ niệm hả?”
“Sao anh biết?”
“Thấy trong danh sách timeline chương trình.”
“Ồ.” Chương Như đoán chắc bọn họ có nhóm nội bộ các lãnh đạo riêng, mấy sự kiện lớn như thế này họ luôn nắm được thông tin trước.
Có lẽ vì thấy hai người đang nói chuyện nên cuối cùng nhóc Cá cũng chịu nhảy xuống lén đi uống nước, quay đầu lại phát hiện món đồ chơi yêu thích của mình bị Diệp Ấn Dương đặt cạnh túi laptop.
Nó liếc nhìn Chương Như đang mải nói chuyện với Diệp Ấn Dương rồi thừa cơ bò lên sofa, vừa định tha về ổ thì bị anh một tay tóm gọn.
Một tiếng mèo kêu ngắn ngủn vang lên, Diệp Ấn Dương giữ đầu nó khẽ ngửa ra sau, sau đó nhét viên thuốc vào mép miệng rồi vuốt dọc cổ họng. Bất ngờ bị đánh úp, mèo ta phải nuốt trọn viên thuốc.
Chương Như đứng đực ra một chỗ, tưởng anh có chiêu gì cao siêu lắm, không ngờ lại đơn giản thô bạo như vậy: “Anh ngược đãi mèo của em hả?” Tấn công mạnh mẽ thật!
Mèo cảnh giác cao, chỉ có thể chớp thời cơ lúc nó chưa kịp chuẩn bị: “Khi nào cần vẫn nên dùng chút thủ đoạn.” Diệp Ấn Dương buông nhóc Cá ra rồi đứng dậy đi rửa tay, “Chúng ta nói chuyện tối qua đi.”
“Chuyện gì ạ?” Rốt cuộc cũng vào chủ đề chính, nghe anh hỏi vậy Chương Như lập tức nghĩ đến Hoàng Gia Đào, lí nhí nói: “Em với anh ta chia tay lâu rồi, em không hề chủ động liên lạc với anh ta.”
“Anh không hỏi chuyện đó.” Diệp Ấn Dương ngồi xuống cạnh cô không xa, giọng nghiêm túc: “Em chỉ không muốn kết hôn chứ không bài xích việc yêu đương hẹn hò đúng không?”
Chương Như không biết nên trả lời anh thế nào bèn cúi đầu nghịch điện thoại. Diệp Ấn Dương đưa tay chặn màn hình: “Chương Như, tập trung.”
“Em đang trả lời tin nhắn.” Chương Như rút điện thoại về: “Chuyện công việc ạ, anh chờ em tí.” Văn Hòa đang hỏi về chuyện bánh ú, cô muốn trả lời sớm chút.
Trả lời một tin nhắn cũng chỉ mất vài phút, trả lời xong ngẩng đầu lên, Chương Như thấy Diệp Ấn Dương vẫn ngồi đó điềm đạm chờ cô, khuôn mặt ôn hòa khác hẳn tối qua.
Chương Như nhìn anh, thầm nghĩ quả thật ba mươi mấy tuổi cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi. Nhưng Đỗ Tuấn lớn hơn anh vài tuổi chỉ vừa mới cưới thôi mà, Chương Như nghĩ mãi không thông: “Gia đình anh giục ghê lắm ạ?” Cô chợt nhớ ra anh từng nói đi xem mắt, còn có một cô bạn gái cũ suýt thì kết hôn nữa: “Nhà em thì chưa giục em bao giờ, bản thân em cũng… chưa nghĩ đến chuyện đó.”
“Quả thực có giục, bọn họ tương đối quan tâm đến chuyện riêng của anh.” Diệp Ấn Dương thẳng thắn, “Nhưng anh cũng không thể tùy tiện kéo một ai đó để kết hôn, như thế thiếu trách nhiệm với cả hai.”
“Tùy tiện kéo một người á?” Chương Như trừng mắt nhìn anh, cô là người anh có thể tuỳ tiện kéo sao?
Cô thật sự dễ nổi đóa, Diệp Ấn Dương bật cười, Chương Như giận dỗi: “Anh cười cái gì?”
“Không có gì.” Diệp Ấn Dương duỗi tay kéo cô lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô: “Anh vẫn hy vọng chúng ta xác định mối quan hệ này.”
“Quan hệ gì cơ?”
“Đương nhiên là mối quan hệ yêu đương.” Diệp Ấn Dương vẫn là Diệp Ấn Dương, anh có thể tiếp thu trên nguyên tắc sửa chữa nhưng sẽ không bất chấp lui về sau hoàn toàn: “Nếu như em thấy áp lực, có thể hiểu đây là… mối quan hệ yêu đương không lấy kết hôn làm mục đích.”
“Hả?” Giọng Chương Như nâng lên một tông, lời này nghe cứ là lạ làm sao ấy nhỉ?
Có lẽ Diệp Ấn Dương cũng nhận ra lời mình nói không ổn, lập tức sửa lại: “Ý anh là không nhất thiết hẹn hò là phải kết hôn. Anh sẽ không ép em gặp người nhà anh, em cũng không cần giới thiệu anh với gia đình hay bạn bè nếu thấy không cần thiết, có nghĩa là em vẫn tự do.”
Tự do, Chương Như nhanh chóng bắt được hai chữ đó, nhưng lại cảm thấy có gì đó sai sai: “Anh không sợ em không nghiêm túc ạ?” Yêu nhau mà không nghiêm túc thì có khác gì lừa tình? Chương Như muốn hỏi nhưng lại không tiện hỏi sâu.
Diệp Ấn Dương bình tĩnh giải thích cho cô: “Cả hai chúng ta mỗi người nhường một bước, chẳng phải sẽ dễ hơn sao?”
Mỗi người lui một bước, nghe cũng có lý. Nhưng đôi mắt đen của Chương Như vẫn láo liên như mèo, cô nhớ ra mấy người làm thu mua giỏi mấy chiêu kỳ kèo mặc cả với nhà cung ứng này lắm, có khi nào anh đang giăng bẫy tâm lý với mình không? Nghĩ lại thấy cũng không giống, cô hỏi: “Nếu em không đồng ý, anh sẽ đi luôn sao?”
Diệp Ấn Dương không đáp, song bàn tay đang đặt trên đầu gối cô hơi siết lại, Chương Như có thể cảm nhận được.
Hai người im lặng nhìn nhau khá lâu, cho đến khi Chương Như thấy anh khẽ hít một hơi định mở miệng thì nhóc Cá bất thình lình leo lên chân anh, nhanh chân cào một phát.
“Cá!” Chương Như đứng bật dậy, mèo ta thù đã báo xong ranh mãnh chạy biến, để lại vài vệt máu nhỏ trên tay anh, cô cúi đầu xem vết thương của Diệp Ấn Dương: “Anh không sao chứ?”
“Không sao.” Diệp Ấn Dương liếc nhìn cánh tay, trên có vài vết xước nhẹ, hơi hơi rớm máu.
Chương Như kéo anh vào nhà tắm rửa qua bằng xà phòng rồi lấy thuốc sát trùng: “Có cần đi tiêm phòng không ạ?”
“Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi.”
Chương Như thường xuyên bị mèo cào nhưng nếu người khác bị thì cô vẫn thấy áy náy, cẩn thận hỏi lại: “Thật sự không cần ạ?”
“Không sao.” Diệp Ấn Dương vô cùng bình tĩnh: “Mèo nhà nuôi không cần lo lắng.”
Nghĩ cũng hợp lý, Chương Như nói: “Em vẫn luôn tiêm phòng định kỳ cho nó.” Nói đoạn cúi đầu sát trùng giúp anh, chiếc tăm bông lướt qua lướt lại trên da thịt, sau đó cô bôi thuốc và dán urgo cho anh. Xong xuôi mới nhận ra không khí có gì đó khang khác, Chương Như ngẩng đầu lên thấy Diệp Ấn Dương đang nhìn mình, ánh mắt anh xuyên qua tròng kính, nghiêm túc và sâu lắng.
Bốn mắt nhìn nhau, cô cảm thấy như bị ép tới sát tường, nhớ lại chủ đề ban nãy, Chương Như khẽ nói: “Anh không sợ bị người ta phát hiện ạ?” Yêu đương trong công ty rất nguy hiểm, nhất là với chức vị của anh.
“Phát hiện thì tính sau.” Diệp Ấn Dương buông tay áo xuống, cánh tay vươn ra, anh ôm lấy cô khi cô vừa quay người ném tăm bông vào thùng rác.
Chương Như bị anh chạm đến chỗ nhột, cô bật cười, vừa né vừa níu tay anh, cười xong, Chương Như quay đầu đẩy anh ra: “Em muốn đi tắm.”
Tay Diệp Ấn Dương vẫn ôm lấy cô thật chặt, anh hỏi: “Đợi lát nữa lại tắm?”
Gấp vậy sao? Chương Như đột nhiên không biết nên bày vẻ mặt gì, người con gái xưa nay luôn chủ động giờ lại hơi thẹn thùng. Cũng có thể do lâu lắm rồi không hẹn hò với ai nên cô đột nhiên không biết nên yêu đương với người ta như thế nào…
Chương – thẹn thùng – Như cảm thấy bản thân lúc này thật khác thường, cô khẽ đẩy anh ra: “Cơ mà em vừa ôm mèo đó, có thể trên người còn dính lông.” Chẳng may ăn vào miệng thì không tốt.
Diệp Ấn Dương nhìn cô hai giây, trong ánh mắt chậm rãi hiện lên ý cười điềm đạm, anh lặng lẽ buông cô ra, bỗng chuông điện thoại ngoài phòng khách vang lên, Chương Như lườm anh một cái rồi chạy ra ngoài nghe máy.
Người gọi là ông trẻ của Chương Như, ông cụ không quen dùng WeChat, có gì cũng phải gọi trực tiếp. Lần này ông gọi để hỏi về bộ đồ đua thuyền rồng đặt may trước: “Phải cho người thử trước xem có vừa không, kẻo không hợp lại phải đổi.”
“Chắc mai là đến ạ.” Chương Như vừa xem đơn vận chuyển vừa dặn: “Cháu còn mua thêm áo phao nữa, năm nay bắt mọi người phải mặc hết đấy nhé. Năm ngoái đội bạn cháu bị lật thuyền, có người không biết bơi suýt thì chết đuối.”
Diệp Ấn Dương đi ra phòng khách, nghe thấy cô dặn dò đối phương mấy lần, nói trong đội có mấy chú mấy bác tuổi hơi lớn rồi: “Dù có biết bơi thì chẳng may bị chuột rút mà không có áo phao cũng nguy hiểm lắm… Còn phải đội mũ nữa, kẻo bị say nắng đấy ông.”
Một cô nàng thoạt nhìn thì cẩu thả nhưng thật ra rất tinh tế, tỉ mỉ và biết cách quan tâm người khác. Diệp Ấn Dương ra ban công nghe điện thoại của Uông Đạt Phú, trao đổi chuyện thuê thiết bị rồi gửi thêm liên hệ của mấy nhà cung ứng.
Gọi xong Diệp Ấn Dương quay lại phòng khách. Chương Như đang nằm sấp trên sofa xem video ngắn, lưng cong lên, miệng khe khẽ hát: “Nước sông Châu là nước mắt tôi~”
Diệp Ấn Dương đứng phía sau nhìn, nhớ lại những đêm ở Bắc Kinh, sau khi tắm xong bước ra thấy cô nằm đó, chăn chỉ phủ đến thắt lưng, trên hở dưới kín, trông vừa tự nhiên vừa gợi cảm. Thấy anh nhìn, cô lại xoay người nằm sấp, nửa mặt nghiêng nhìn anh qua gối, ánh mắt ngây ngô mà quyến rũ.
Tiếng video khá to, Diệp Ấn Dương không quấy rầy, chỉ cúi xuống kiểm tra lông mèo. Chẳng bao lâu sau, Chương Như vừa ngáp dài vừa quay lại, thấy vậy hơi lo: “Anh đừng chọc nó kẻo lại bị cào.”
Diệp Ấn Dương nhìn nhóc Cá: “Có phải lần trước chạy ra ngoài nên bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn không?”
“Không biết nữa.” Chương Như cũng phiền não lắm: “Hôm đó em còn tưởng nó bị làm nhục nữa cơ, mang ra chỗ bác sĩ thú y, bạn anh bảo không phải.”
Diệp Ấn Dương thôi nhìn mèo chuyển sang nhìn Chương Như, không biết trong đầu cô cấu tạo như thế nào mà suy nghĩ lúc nào cũng lạ thường, anh nói: “Nói nó bị ma ám còn hợp lý hơn.”
Chương Như cảm giác anh đang nói mỉa mình, nhưng thôi, không quan trọng. Cô ngồi dậy nhìn Diệp Ấn Dương, đưa điện thoại khẽ chạm vào ngực anh: “Em hỏi anh nhé, khoảng thời gian đó, anh có hối hận không?”
“Nếu em muốn nghe anh dỗ, thì anh nói thật, ngày nào anh cũng hối hận.”
Câu trả lời kiểu gì đây? Chương Như khẽ ngả người ra sau, chiếc điện thoại cứng ngắc chĩa vào anh, ánh mắt cô bừng bừng tức giận chẳng khác nào nàng Tử Hà tiên tử, đang định mắng thì Diệp Ấn Dương lại nói tiếp: “So với hối hận, có lẽ anh vẫn không cam lòng hơn.”
“Không cam lòng chuyện gì?”
“Không cam lòng để lỡ em như thế.” Diệp Ấn Dương nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đến nỗi còn khiến người ta rung động hơn cả giọng nói ấy.
Chương Như chợt phát hiện mình thật sự dễ bị khuất phục trước một Diệp Ấn Dương như thế này, tim cô bỗng chùng lại, như thể Tử Hà tiên tử nghe xong lời Đường Tăng nói liền nhắm mắt lại để thanh kiếm rơi xuống.
Chỉ là Chương Như chẳng có kiếm, chỉ có cái điện thoại trong tay, điện thoại trượt xuống, rơi phịch vào đùi Diệp Ấn Dương. Anh nhặt lên đặt sang một bên rồi lại cúi người ôm cô vào lòng: “Còn em thì sao? Em muốn mọi chuyện kết thúc thế này thật à? Em cam lòng không?”
Cam lòng ư? Sao mà cam lòng được chứ, đường xa núi rộng, khó khăn lắm mới chạm được đến anh, còn chưa kịp thỏa mãn thì đã phải dừng lại.
Chương Như khẽ rúc vào người Diệp Ấn Dương, dán sát đến nỗi như muốn hòa tan vào cơ thể anh, khiến Diệp Ấn Dương chợt nhớ lại những khoảnh khắc thân mật trước kia, ví dụ như mỗi khi anh dừng lại, cô sẽ rải kín nụ hôn khắp khuôn mặt và cần cổ của anh; hay mỗi lần xong việc, cô sẽ luôn cúi xuống hôn anh một cái rồi ngã người lên gối, nằm thành một đống chẳng ra hình thù gì.
“Anh nói năng kiểu gì mà khéo thế hả?” Ngón tay Chương Như khẽ cào lên sau gáy anh, đôi mắt tinh nghịch liếc qua, tiện tay nhổ luôn giúp anh một sợi tóc bạc: “Anh xem nè, tóc anh cứng ghê.”
Diệp Ấn Dương chẳng phải là cậu trai non tơ, thừa hiểu cô đang né tránh chủ đề này: “Dạo này bận quá nên thiếu ngủ.” Nói rồi anh lại kéo cô vào lòng.
Chương Như vốn chẳng giỏi làm nũng quá hai giây, giờ lại như đứa trẻ cứ chu môi đòi hôn, hôn xong lại quấn lấy cổ anh, vừa đong đưa vừa hỏi: “Anh không muốn hỏi chuyện tối qua à?”
Diệp Ấn Dương thấy không cần thiết lắm: “Trừ khi em muốn nói.”
Chương Như không chắc anh nói thật hay đùa, chỉ thấy anh nghiêm giọng nhấn mạnh: “Nhưng lời anh nói tối qua em phải nhớ đấy. Sau này gặp mấy vụ cháy lớn như vậy, em phải nhìn rõ tình hình rồi mới tới gần, đừng có lao vào mà không suy nghĩ gì cả.”
Vừa nhắc đến chuyện đó, Chương Như lập tức xụ mặt, ánh mắt có chút oán trách: “Tối qua anh hung dữ lắm luôn ấy.”
“Anh không định hung dữ với em, nhưng đúng là em hơi liều thật.”
“Em đâu biết nó sẽ nổ…” Chương Như hờn dỗi rên hừ hừ, hai tay kéo anh cúi thấp xuống, đầu lưỡi khẽ lướt qua. Diệp Ấn Dương căng cả bàn tay ra, ngón tay men theo lớp vải mỏng cảm nhận từng nhịp co rút theo bản năng của cô.
Mùi thuốc sát trùng trên người anh và miếng băng dán cá nhân phảng phất lướt qua da thịt, không biết vì sao lại khiến cô càng thêm run rẩy.
Hai người lảo đảo từ phòng khách về phòng ngủ, Chương Như quay mặt vào tường, lưng áp vào anh. Diệp Ấn Dương ghé sát, nhắc khẽ: “Đừng cắn chặt thế.” Nhưng tay anh lại siết lấy xương quai xanh của cô, giam chặt cô trong vòng tay.
Thế mà anh vẫn còn nhớ đá cửa lại, sợ mèo chui vào.
Lâu lắm rồi Chương Như mới lại yêu đương. Lúc này bị người ta đuổi đến tận nhà để xác định quan hệ, ban đầu cô còn thấy ngại ngùng và bối rối chẳng hiểu sao nhưng dần dần cũng quen. Huống chi Diệp Ấn Dương lại đỉnh như thế, không phải kiểu người giỏi khoe khoang, mà là khi làm chuyện đó anh chẳng bao giờ lề mề, cũng không cần chiêu trò gì mà vẫn khiến người ta nhớ mãi. Điều kỳ lạ là dù ban ngày anh bận tới mức chẳng có cả thời gian nghỉ trưa, nhưng tối đến, mỗi lần ôm lấy cô anh lại chẳng có xíu mệt mỏi nào.
Không cần bất kỳ thủ thuật nào vẫn đủ khiến người ta say.
Hôm sau đi làm, mỗi lần nhớ đến đó khóe miệng Chương Như lại cong lên. Lâm Thông đi qua thấy cô cầm một chiếc lá xoay xoay trong tay, trên người cậu ta vẫn còn phảng phất mùi rượu, thế là nổi hứng trêu: “Ô, hôm nay sàn công ty chúng ta sạch quá ta, thấy được cả mỹ nhân luôn này?”
“Đúng vậy, cậu không phát hiện ra sao?” Chương Như gọi hồn cậu ta về thực tại, sau đó ngồi vào bàn làm việc, đưa chiếc lá lên ngửi rồi mở máy tính làm bản bốc thăm đường đua cho lễ hội đua thuyền rồng. Năm nay đến lượt khu của bọn cô tổ chức, cô phải lo hậu cần, ông trẻ còn dặn nhớ gọi thêm người trong công ty đến cổ vũ.
Chương Như thuận miệng hỏi Lâm Thông: “Cậu có muốn đi xem không?”
Lâm Thông hỏi có tiền công cho diễn viên quần chúng không, còn châm chọc cô: “Chẳng lẽ hội đua thuyền rồng bên Phật Sơn bọn em không đẹp bằng bên Quảng Châu bọn chị?”
Cái đồ Phật Sơn chết tiệt, chuyện gì cũng thích so đo, Chương Như chống nạnh cãi lại: “Đúng đó, hội đua thuyền rồng bên Phật Sơn bọn cậu đẹp nhất, thuyền nhà bọn cậu đâu có chèo trên nước mà toàn bay ở trên trời ấy!” Nói xong cô chạy ra chỗ máy in.
Máy in hết giấy, Sử Cầm đang thay giấy giúp. Thay xong, cô ta tiện tay lấy luôn mấy tờ của Chương Như, trên đó có bảng bốc thăm và danh sách đội viên, xem xong lại chẳng nói gì, chỉ đặt xuống bàn rồi bỏ đi.
Trước đây cô ta chẳng bao giờ thèm quan tâm đến chuyện thế sự, giờ lại nửa quan tâm nửa hờ hững.
Chương Như nghi ngờ cô ta đã bái Chu Minh Sơ làm thầy, lĩnh hội được tinh túy của vẻ mặt chán đời: “Ngốc thật chứ, yêu đương thôi mà, có cần thất thường vậy không?”
Chương Như vừa lẩm bẩm vừa cầm bảng biểu trở về bàn làm việc, sau đó nhắn tin hỏi Văn Hòa có đi xem đua thuyền không. Văn Hòa đồng ý, còn bảo đã mua bánh ngọt cho cô rồi.
Chương Như xem đồng hồ: [Sắp tan làm rồi, lát chúng ta cùng về nhé.]
Văn Hòa: [Dạ, bánh em đang để trong hộp giữ lạnh.]
Trước đây tin nhắn nào của Văn Hoà cũng kèm theo cả sticker, cơ mà dạo gần đây ít đi hẳn. Đến giờ tan ca, Chương Như nhìn thấy Văn Hoà mặc một chiếc váy đen dài trên đầu gối, đơn giản lại thanh nhã, chỉ là trùng màu với bộ vest của Chu Minh Sơ đi đằng sau. Từ xa nhìn lại, hai người chẳng những trùng màu mà cả nhịp chân cũng gần như y hệt.
“Chị Như.” Văn Hòa đưa túi bánh ngọt cho cô, hai người cùng đi ra thang máy. Lúc này Văn Hòa mới nhận ra Chu Minh Sơ ở phía sau, bèn chào một tiếng: “Tổng giám đốc Chu.”
Khác với trước kia, lần này phản ứng của Văn Hòa bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí còn mang chút lạnh nhạt cố ý. Còn Chu Minh Sơ thì vẻ mặt vẫn như bình thường, chỉ là lúc xuống sảnh, thấy Văn Hoà được một chàng trai trẻ đến đón, anh ta đứng im nhìn theo một hồi lâu.
Chương Như tuy thỉnh thoảng có hơi mơ hồ nhưng cũng chẳng ngốc đến nỗi không nhận ra, trực giác mách cô rằng hai người này chắc chắn có gì đó. Chỉ là cô nghĩ mãi không hiểu, kiểu người như Chu Minh Sơ sao lại dính dáng đến Văn Hòa được chứ… Huống chi bên cạnh anh ta còn có tổng giám đốc Giang – Giang Hân cơ mà.
Chương Như vừa nghĩ vừa lục tìm chìa khóa, chợt nghe ai đó gọi ở sau lưng: “A Như.”
Là Hùng Tư Tư, cô nàng đi theo sau Diệp Ấn Dương: “Chị vẫn chưa về à?”
“Đang tìm chìa khóa.” Chương Như lục tìm trong túi, cuối cùng cũng moi ra được chùm chìa sáng loá, ngẩng đầu chạm mắt với Diệp Ấn Dương, cô hỏi: “Sếp Diệp định ra ngoài sao?”
“Phải qua Phiên Ngu một chuyến.”
“Ồ, vậy mọi người đi làm việc đi nhé.” Chương Như chia nửa hộp bánh Văn Hòa tặng cho Hùng Tư Tư rồi chạy ra xe. Lúc ngồi vào trong xe, cô vẫn thấy Diệp Ấn Dương và Chu Minh Sơ đứng đó nói chuyện với nhau.
Dạo này anh bận đến nỗi không có cuối tuần, gần như bị công việc chiếm hết mọi thời gian. Nhưng Chương Như cũng chẳng rảnh rỗi hơn là bao, cô bận đi chơi với bạn bè, hơn nữa ngày mai là cuối tuần, tối nay cô định xoã hết mình.
Tiếng nhạc xập xình cùng với dàn trai xinh gái đẹp và ánh đèn màu rực rỡ k*ch th*ch adrenaline tăng trưởng, giấy vụn bay đầy trời, ánh sáng quét qua đám người rồi chiếu xuống sàn. Chương Như cùng hội bạn nhảy nhót tới tận khuya, gần tàn cuộc mới thấy tin nhắn của Diệp Ấn Dương nói sẽ đến đón mình.
Chắc anh ở gần đây, Chương Như đứng ở cửa tiễn từng người bạn về cho đến khi Diệp Ấn Dương lái xe tới.
Vừa ngồi vào trong xe, cô hỏi: “Anh không uống à?”
“Hôm nay không.”
“Ồ, hôm nay giữ gìn sức khỏe ạ?” Chương Như ghé đầu qua hôn anh một cái, không có mùi rượu thật: “Không uống thật ạ? Em tưởng anh đi với Chu Minh Sơ mà.”
“Ừ, cho nên anh ta uống còn anh thì không.” Diệp Ấn Dương gỡ mảnh giấy dính trên tóc cô xuống, sau đó nhắc: “Thắt dây an toàn đi em.”
Khu này toàn quán bar, xe đông nên có hơi tắc đường. Thời điểm tan tiệc, hai bên đường nhốn nháo ồn ào, thậm chí còn có người ôm thùng rác nôn thốc nôn tháo. Chương Như thì chưa bao giờ nhếch nhác như họ, nhưng nhìn Diệp Ấn Dương chậm rãi lái xe giữa dòng người tấp nập, cô thầm nghĩ anh thật là một người kiên nhẫn và tốt tính. Có người say khướt băng qua mà anh cũng đợi, đến khi xác định họ an toàn anh mới lái xe tiếp, trên mặt không chút khó chịu cũng chẳng hề chau mày.
Hơn nữa người đàn ông này đã nói không quản cô thì sẽ không quản, để cô có đủ tự do. Không như Hoàng Gia Đào, trước đây dù đi chơi cùng cô anh ta vẫn càm ràm mãi, nào là chơi khuya quá, chỗ này nguy hiểm quá, rồi thì ghen bóng ghen gió sợ cô đi cùng tên nào khác.
Xe chạy rất chậm, suy nghĩ của Chương Như cũng dần trôi xa. Bất chợt cô hỏi: “Giờ mình đi đâu thế ạ?”
“Em muốn đi đâu?”
Chương Như nghĩ một chút: “Về ký túc xá của anh nhé?”
“Được.” Diệp Ấn Dương rẽ vào con đường ngắn nhất để về khu nhà mình.
Trên đường Chương Như lại hỏi: “Anh sắp chuyển qua bên Việt Tú à?”
“Ừ, sau lễ kỷ niệm công ty.”
“Ồ, thế cũng sắp rồi ha.” Chương Như có hơi buồn ngủ, vừa nói vừa ngáp. Khi xe dừng dưới khu nhà, cô dụi mắt vô tình nhìn ra ngoài một cái, không ngờ muộn thế này mà vẫn chạm mặt cái tên phiền phức Vương Đông Ni.
Editor có lời muốn nói:
Trong quá trình edit, mình phát hiện bản convert và bản raw trên TG hiện tại khác nhau một chút (có lẽ tác giả có chỉnh sửa vài chỗ) tuy nhiên mình chọn edit theo bản raw nên nếu mọi người đọc convert thấy hơi khác thì cũng đừng thắc mắc nhó