“Chị Như có bạn trai rồi sao?”
Người ta nếu như cực kỳ nổi tiếng vì một tính từ nào đó thì có thể được hình dung bằng chính tính từ ấy, ví dụ như “đẹp trai” để chỉ Ngô Ngạn Tổ, “ngầu” để chỉ Tạ Đình Phong, vậy thì từ “đê tiện” chắc chắn dành cho Vương Đông Ni.
Chương Như cảm thấy đến cả nhìn thôi cũng thấy bẩn mắt, cô khẽ đẩy Diệp Ấn Dương; “Anh qua chào hỏi gã đi.” Nói đoạn chuẩn bị hạ ghế phụ xuống thấp, Diệp Ấn Dương lại trực tiếp chạy xe thẳng qua luôn, lúc đi ngang qua, Chương Như thoáng trông thấy bên cạnh Vương Đông Ni hình như có một cô gái, chỉ là bị gã ta che chắn gần hết chỉ thấy một góc váy.
“Anh không định qua chào hỏi Vương Đông Ni sao?” Chương Như hỏi.
“Anh ta sẽ tự tìm tới.” Diệp Ấn Dương đỗ xe rồi chia sẻ mật khẩu căn hộ cho Chương Như, cả chìa khoá nhà cũng đưa cho cô: “Em lên trước đi, anh sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Dạ vâng.” Anh đỗ xe ở vị trí khá khuất, không có đèn, Chương Như lặng lẽ mở cửa rồi đi dọc theo chân tường vào đơn nguyên chung cư sau đó vào thang máy.
Trước kia khi còn làm ở Hành chính, Chương Như chính là người phụ trách sắp xếp ký túc xá cho những quản lý cấp cao, ký túc xá của Diệp Ấn Dương do chính tay cô sắp xếp cho nên lúc này quen cửa quen nẻo tìm được đến nơi.
Có lẽ do không có ý định ở lại lâu nên bài trí của nơi này không có nhiều sự thay đổi, đồ đạc cũng không nhiều, chỉ có quần áo, đồ dùng sinh hoạt cơ bản, ngoài ban công có vài chậu cây xanh và túi đựng vợt cầu lông,…
Chương Như ngồi xổm ngoài ban công nhìn mấy chậu cây xanh, đúng lúc nhận được tin nhắn của Phương Bảo Châu – bà chủ tiệm váy cưới, nói là đã lái xe của cô về nhà rồi.
Chương Như trả lời bằng một sticker, Phương Bảo Châu hỏi: [Rốt cuộc ai vừa đón em thế?]
[Ngô Ngạn Tổ.]
[Ồ, Ngô Ngạn Tổ đi Volvo hử?] Phương Bảo Châu gửi tới một bức ảnh, chụp không rõ nét lắm nhưng vẫn có thể nhận ra cô đang ngồi trên xe Diệp Ấn Dương.
Chương Như thắc mắc: [Chị đổi nghề làm paparazzi đấy à?]
“Cái đồ ngốc, có người bám theo cũng không biết.” Phương Bảo Châu gửi voice chat cho cô để tiện bề châm chọc: “Ai mà giấu kín thế, không thể ra mắt được à?”
Chương Như l**m môi: “Đúng vậy, không thể ra mắt.” Đặc biệt là ra mắt với mấy người bọn họ.
Trả lời tin nhắn xong, Chương Như tham quan phòng một lượt. Lúc tham quan tới phòng ngủ, Chương Như chợt nhớ đến cảnh tượng xấu hổ hồi ở Tây An, bỗng nghe thấy tiếng cửa mật mã vang lên, Diệp Ấn Dương đã trở lại.
Chương Như kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”
“Chỉ chào hỏi một hai câu thôi.” Diệp Ấn Dương mở tủ lạnh ra lấy nước cho cô, Chương Như lẽo đẽo theo anh, hỏi: “Nãy anh có nhìn thấy người kia không?”
“Ai?”
“Phụ nữ á.” Chương Như nói: “Vương Đông Ni nãy ở cùng một cô gái.”
Diệp Ấn Dương đóng tủ lạnh, vặn nắp chai nước rồi đưa cho cô: “Anh không để ý lắm.”
Chẳng lẽ mình nhìn nhầm? Chương Như cẩn thận nhớ lại, dần dần nghi ngờ bản thân nhìn nhầm: “Thế gã ta có nhìn thấy em không?”
“Anh không rõ lắm.”
Chắc là không thấy nhỉ, Chương Như cảm thấy hơi khát, uống hết nửa chai nước rồi đi tới chỗ để vợt cầu lông của Diệp Ấn Dương: “Đỗ Tuấn nói anh chơi cầu lông từ nhỏ có đúng không ạ?”
“Hồi đi học anh từng tham gia đội tuyển, sau bài vở nặng quá nên không đi nữa, chỉ đánh chơi chơi với bạn bè thôi.” Diệp Ấn Dương vào phòng ngủ một lúc, khi đi ra anh đưa cho Chương Như một chiếc hộp: “Em đeo thử xem?”
Đó là chiếc vòng cổ ngày trước anh từng tặng, Chương Như đột nhiên thấy hơi ngượng ngùng, “Em tưởng là anh mang đi trả rồi chứ.” Rồi nhanh chóng mở hộp ra: “Anh đeo cho em đi.”
Diệp Ấn Dương tháo chốt khoá rồi đeo lên cho cô, Chương Như kéo anh đến trước gương, qua một tấm gương, cô nhìn anh bằng ánh mắt long lanh, còn chớp chớp mắt hai cái: “Đẹp lắm lắm, em muốn đeo đi ngủ.”
Điểm tốt của cô là gì cũng dám nói, Diệp Ấn Dương cũng nhìn vào trong gương, trêu cô: “Em đeo đi tắm trước đi.”
Dính nước hả? Chương Như đột nhiên thấy hơi tiêng tiếc, cô v**t v* chiếc vòng cổ, chợt nhớ đến vụ trộm lần trước: “Ôi, cái vòng cổ kim cương đắt tiền của em bị trộm mất rồi, cầu cho hắn ta kiếp sau ăn mì tôm không có gói gia vị!” Mắng xong, trước mặt bỗng xuất hiện một chiếc hộp màu cam, Chương Như mở ra xem, bên trong là một chiếc túi LV Babylon.
“Ở đâu ra vậy anh?” Chương Như ngơ ngác sờ chiếc túi.
“Lần trước anh mua ở Thâm Quyến.” Diệp Ấn Dương nhớ rõ cô từng đeo một chiếc túi như vậy.
Chương Như thật sự đã từng có một chiếc túi như thế này, cầm chiếc túi mới tinh trên tay, cô xoay người ôm chầm lấy Diệp Ấn Dương: “Anh hào phóng quá đi!” Nhưng mà cô thích lắm lắm, thích đến nỗi kéo anh xuống hôn mấy cái liền mới thôi: “Chúng mình đi tắm đi?” Cô cong môi quyến rũ.
Diệp Ấn Dương giả vờ: “Anh muốn nghỉ ngơi.”
Haiz, dạo này anh vất vả quá mệt mỏi cũng là bình thường, Chương Như tỏ vẻ thấu hiểu: “Thế anh đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm đi ạ.” Nói thì nói thế nhưng Chương Như lại thấy hơi bất thường, tại hình như cô trông thấy anh vừa mới nhịn cười thì phải.
Diệp Ấn Dương nắm lấy bàn tay không chịu buông của cô: “Anh phải tắm như thế nào đây?”
“Ừm… anh đi tắm đi.” Lúc này Chương Như mới thả anh ra, Diệp Ấn Dương bước vào phòng tắm trong ánh mắt ráo riết của cô, sau đó mở vòi hoa sen bắt đầu tắm rửa sạch sẽ.
Tắm xong bước ra thấy Chương Như ôm cánh tay dựa vào tường, trên vai cô là một chiếc áo sơ mi của anh, ánh mắt nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt như tìm kiếm gì đó, cô hỏi: “Anh tắm xong rồi à?”
Diệp Ấn Dương vắt khăn lông trên cổ, anh lấy khăn lau cổ và tóc: “Khăn tắm và bàn chải anh để ở trên giá ngăn thứ hai, sàn nhà hơi trơn, em nhớ đi dép nhé.”
“Em đâu có say đâu.” Chương Như không đến nỗi không đứng nổi, trong lúc anh dặn dò, cô cởi cúc áo rồi thướt tha bước qua anh đi vào phòng tắm.
Cửa đóng lại, Diệp Ấn Dương đưa lưng về phía cửa chậm rãi nở nụ cười, nhớ tới những lời hình dung của bác tư về Chương Như – miệng lưỡi nhanh nhảu – nếu như cô nàng này lớn lên ở Bắc Kinh chắc sẽ là một tay sành sỏi quan hệ rộng lắm đây.
Anh ra ngoài ban công tưới nước cho cây, sau đó vừa lau khô tóc vừa chậm rãi quay lại phòng ngủ. Chương Như tắm hơi lâu, lâu đến nỗi Diệp Ấn Dương thật sự muốn vào trong xem xem cô có bị ngã không. Mãi sau ban ngoài rốt cuộc mới thấy động tĩnh, một lát sau Chương Như bước vào phòng ngủ, trên người mặc áo sơ mi của anh, trên đùi vẫn còn vương vài giọt nước chưa khô, cô cứ như vậy ngồi xuống giường rồi leo lên người Diệp Ấn Dương, tự nhiên hôn anh.
Môi cô rất lạnh, lạnh đến giật mình, hơn nữa trong lúc hôn, cô còn đẩy sang miệng anh một cục đá, mềm mại đan xen với lành lạnh, độ ấm của đôi môi nhanh chóng khiến cục đá kia tan ra, Chương Như hỏi: “Anh còn muốn nghỉ ngơi nữa không?” Cô nhẹ nhàng thở ra bên tai Diệp Ấn Dương, hơi thở lành lạnh chầm chậm đi xuống nữa, cái danh người đẹp Quảng Châu quyến rũ cũng chẳng phải hư danh.
Không nghỉ ngơi nữa cũng được nhưng không cần phải như vậy. Diệp Ấn Dương vươn tay tắt đèn, trêu cô: “Bé cưng thích chiếc áo này sao?”
“Thích ạ, cái này em từng thấy ở trên mạng nhưng hết hàng mất rồi.” Chương Như mềm nhũn vì những lời anh nói, nhưng môi vừa chạm tới da thịt đã bị anh kéo lên. Diệp Ấn Dương lần tay đến hàng cúc áo sơ mi trên người cô: “Anh tắm xong cũng không mặc cái này đâu.” Vì không tiện hoạt động.
“Em muốn mặc cơ.” Cách một lớp vải, bả vai Chương Như khẽ cọ vào anh, tay còn mạnh dạn bắt lấy phía dưới, miệng hôn lên yết hầu đang lên xuống của anh: “Em mặc cái này xấu lắm ạ?”
Chiếc áo sơ mi kia mặc trên người Chương Như trông quá rộng, trong lúc cọ sát đã bị kéo lên trên eo cô, ngón tay của Diệp Ấn Dương len lỏi đi vào, dạo chơi trên cơ thể, cũng dính một ít nước chưa khô: “Mặc như thế này không khó chịu sao em?”
“Không sao ạ, cơ mà áo sơ mi này của anh không thấm nước, lần sau đổi một cái khác nha.” Chương Như hơi thở gấp, đỉnh đồi bị ngón trỏ của anh bắt lấy, mân mê rồi xoa nhẹ: “Hình như là… hơi ướt quá rồi.” Ngón tay anh dính nước ngược lại khiến cho cô càng ướt át hơn, Chương Như giận dỗi: “Anh không chịu phối hợp với em.”
“Lần sau phối hợp nhé.” Diệp Ấn Dương nâng cô lên một chút, bàn tay vòng qua sau lưng rồi dùng sức lật cô xuống.
Chương Như bị giữ chặt trong vòng tay anh, được anh đặt xuống đệm cao su, sau đó nhìn anh tháo kính xuống rồi nặng nề áp tới. Trong lúc đó, Chương Như nhìn anh không chớp mắt, cô không chắc chắn liệu anh có thích chơi k*ch th*ch hơn không, bèn cầm lấy tay anh đặt lên cổ mình, chớp chớp mắt: “Bóp em đi.”
Ngón tay Diệp Ấn Dương hơi động, cuối cùng anh bật cười ngã vào người cô.
Chương Như thật sự thần kỳ, cô mạnh mẽ không dễ chọc, tính cách thẳng thắn không vòng vo, lúc pha trò bản thân cũng không biết mình đang chọc người ta cười, khi nghiêm túc lại trông có vẻ hơi ngốc, một người đơn thuần lại lạc quan vui vẻ.
***
Không lâu sau là tới tết Đoan Ngọ, Chương Như quay về nhà tổ để xem đua thuyền rồng.
Cô dẫn theo Văn Hòa đi cùng, vừa tới bờ sông thì lại trông thấy Sử Cầm. Cô nàng đội chiếc mũ rộng vành khổng lồ, khẩu trang che kín mặt, trời thì nóng như đổ lửa mà không sợ bí.
Người gìđâumà gan nhỏ, đi ngắm trai thôi cũng phải lén lút. Chương Như gọi điện qua: “Qua đây xem đi? Lát nữa Lương Quảng Liệt sẽ xuất phát từ chỗ này đấy.”
Hai bên bờ sông chen chúc người xem, vị trí Sử Cầm đứng quả thật không đẹp cho lắm, cô ta ngập ngừng một chút rồi đi về phía Chương Như.
Đúng lúc các đội đua chuẩn bị xuất phát, Chương Như đưa sổ điểm danh cho ông trẻ. Lúc nhận lấy sổ, ông cụ đứng không vững suýt thì trẹo chân, Chương Như vội đỡ: “Không sao chứ ạ?”
“Không sao, dẫm phải viên đá thôi.” Ông trẻ đứng vững lại, hắng giọng một cái rồi cất tiếng điểm danh, tuy đã có tuổi nhưng khí thế vẫn rất mạnh mẽ, đứng đó trông vừa nghiêm vừa oai. Khi điểm danh đến cái tên cuối cùng, ông túm lấy Da Đen đứng cuối hàng: “A Liệt, hôm nay phải cố gắng nghe chưa! Giải nhất thì không dám mơ, nhưng top 3 nhất định phải được đấy!”
“Cháu sẽ cố hết sức.” Da Đen đi lấy áo phao, Chương Như thấy cơ bắp cậu ta như sắp căng ra khỏi đồng phục, bèn hỏi: “Cậu mặc nhầm áo à?”
“Chắc lấy nhầm.” Da Đen khoác áo phao lên nhưng cũng không thèm buộc chặt, liếc nhìn Sử Cầm một cái rồi cùng đồng đội lên thuyền.
Chắc là đồng phục hơi chật nên nóng, trước khi cuộc đua bắt đầu, cậu ta bất ngờ c** tr*n, cơ bắp cứ thể lộ ra khiến đám con gái hai bên bờ sông la hét ầm trời. Chương Như nhìn sang Sử Cầm, nghi ngờ cô nàng thích kiểu người cơ bắp cuồn cuộn như Da Đen: “Gu của cô là mấy người đô con hả?”
“Liên quan gì đến cô?” Sử Cầm cuộn vành mũ lên, nhìn chàng trai kia đang cầm mái chèo giữa nắng, những thớ cơ nổi lên rắn chắc, mạnh mẽ và tràn đầy sức bật.
Đen và cường tráng như vậy, một người vừa hoang dã vừa mạnh mẽ như thế rõ ràng chẳng có chút liên quan nào đến cô nàng. Nhớ lại hồi mới quen còn chưa thân lắm, cô xuống kho thì đụng phải cậu, cậu ít nói đến mức như thể là người câm, kiểu người nhìn là biết không dễ sai khiến, nhưng trong công việc lại rất chủ động, chắc chắn và đáng tin.
Lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau, cô nửa đùa nửa thật hỏi có phải cậu thích Chương Như không, cậu chỉ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu và mãnh liệt đến nỗi tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vội vàng quay người chạy mất.
Sau đó là cô chủ động trước, bám lấy cậu như thả câu, lúc gần lúc xa. Cô đoán cậu thích mình nhưng cũng chẳng để trong lòng, cho đến khi dần dần bị cậu hấp dẫn, dần nhận ra sức hút của cậu, ví dụ như hoang dã nhưng không lưu manh, mạnh mẽ theo một cách riêng, cùng với… năng lực áp đảo đến đáng sợ.
Trận đua thuyền nhanh chóng bắt đầu. Tiếng còi lệnh vừa vang lên, hai bờ sông lập tức náo động. Sử Cầm vốn là người rụt rè, đến một câu “cố lên” cũng chẳng chịu hô, nhìn Chương Như dắt người chạy như điên theo thuyền rồng, tóc tung bay phía sau, cô nàng chỉ biết lẩm bẩm trong lòng: Đúng là đồ thần kinh, lớn rồi mà còn ham vui như trẻ con, không biết xấu hổ.
Chương Như nào biết Sử Cầm đang thầm mắng mình mà cũng chẳng rảnh để ý, cô dắt Văn Hòa vừa chạy vừa cổ vũ như điên. Khi còn cách đích một đoạn, tiếng còi vang lên, trọng tài cầm loa công bố đội vô địch, chính là đội có dán logo Chương Ký nhà cô.
“Giải nhất rồi!” Chương Như vui đến nỗi cảm thấy vừa nãy mình chạy bay lớp trang điểm cũng đáng. Cô chạy tới xem huy chương, lên nhận heo quay cùng các chú các bác trong đội rồi hớn hở mang chiến lợi phẩm về từ đường. Cả nhà già trẻ lớn bé cùng tụ tập ăn bữa cơm mừng thắng lợi, một cái Tết Đoan Ngọ trọn vẹn niềm vui.
Đáng tiếc là Văn Hòa có việc gấp nên ăn xong phải đi luôn, Chương Như chỉ có thể về nhà ngủ trưa một mình. Trên đường về, cô gửi ảnh heo quay và huy chương cho Diệp Ấn Dương, anh gửi lại tấm hình chụp một bàn cỗ đầy thức ăn.
[Nhà anh nấu ạ?] Chương Như hỏi.
[Bà nội anh làm.]
[Chẳng phải anh cũng biết nấu sao?]
[Anh chỉ phụ thôi, tay nghề không bằng bà.] Bà nội Diệp Ấn Dương mắc chứng rối loạn ám ảnh sạch sẽ, nhà cửa phải ngăn nắp, đồ làm bếp phải chỉnh tề, người khác không được đụng vào nồi niêu của bà, cùng lắm chỉ được giúp nhặt rau, rửa bát thôi.
Về đến nhà, Chương Như dựa vào tường nhìn từng đĩa đồ ăn bên nhà anh, có vài món luộc chấm thanh nhẹ của Quảng Đông, cũng có mấy món xào chiên theo kiểu Bắc Kinh đậm vị. Cô bỗng nhớ đến hồi ở Bắc Kinh mình từng cùng anh thưởng thức vài món đặc sản trong ngõ nhỏ, thịt viên xào chua ngọt, gan heo xào tỏi ngâm… chua ngọt vừa miệng, gan mềm mà không tanh, nghĩ thôi nước miếng đã tràn: [Em thèm đồ Bắc Kinh rồi.]
Diệp Ấn Dương trả lời: [Trung thu qua đó nhé, đi dài ngày một chút.]
[Được ạ!] Chương Như vừa nhắn xong thì nghe thấy Tô Đình gọi: “A Như.”
“Dạ?” Chương Như ngẩng đầu thấy Chương Tuyết Dương, vội vàng cất điện thoại rồi chạy lại xem cô cháu gái đang bị sốt.
Nhóc Tóc Xoăn đang ngủ gục trên vai ba, mi mắt còn ươn ướt: “Sao lại khóc?” Chương Như hỏi.
“Bị kim tiêm dọa sợ.” Chương Tuyết Dương nhìn chiếc túi Babylon trên vai cô: “Tìm lại được rồi à?”
Ánh mắt kiểu gì thế? “Cái này mới mua, hàng mới toanh đấy.” Chương Như hất túi ra sau rồi quay sang nói chuyện với Tô Đình. Tô Đình đang cầm quyển catalogue nhà đất, đúng lúc đang định đưa cho cô xem: “Em có muốn đổi chỗ ở không?”
“Sao tự dưng nói cái này?” Chương Như nhận lấy rồi mở ra xem, đó là một khu chung cư mới xây dựng xong, còn có cả bãi đậu xe trên cao.
“Anh trai em bảo khu nhà em ở an ninh kém, không an toàn, đang giúp em tìm chỗ khác.”
Chương Như thuận miệng đáp: “Thật ra chỗ đó an toàn mà.” Giờ cô đang sống cùng Diệp Ấn Dương, an toàn khỏi bàn luôn.
Bọn họ đi vào trong nhà, hai người chị dâu em chồng vừa nói chuyện nhà vừa bàn công việc. Nhắc đến công việc, Tô Đình tương đối khiêm tốn: “Bên nhà mình không chuyên nghiệp bằng công ty bọn em đâu, mấy việc lặt vặt khá nhiều.”
Công việc nào có phân cao thấp, Chương Như nhớ lại những lời Tào Ngật Sơn từng nói: “Giám đốc HR bên em nói, hệ thống nhân lực chỉ có hợp hay không hợp chứ không có cao hay thấp. Nếu như áp tiêu chuẩn của E-Health vào Chương Ký nhà mình có khi lại không phù hợp đâu, mà đã không hợp thì cho dù có hào nhoáng đến đâu cũng chỉ là đồ bỏ đi.”
Có một số câu phải nói ra mới thấy trơn tru đến vậy. Chương Như vốn là người thích thể hiện, thấy Chương Tuyết Dương đi ra liền giở giọng chuyên môn tỏ vẻ sành sỏi.
Chương Tuyết Dương mang khuôn mặt lạnh lùng của bậc vương giả, chỉ liếc cô một cái: “Em có nhiều ‘lợi thế không thể thay thế’ lắm sao? Hay là xuất thân chính quy nên chuyên nghiệp hơn mấy người tay ngang?”
Chương Như trợn mắt nhìn, cảm giác như đụng phải trần nhà, lại muốn mắng anh một trận, cô tức xì khói chạy đi chơi với trẻ con cho đỡ bực.
Tô Đình liếc anh một cái đầy trách móc, Chương Tuyết Dương chỉ nói: “Anh hiểu nó hơn em.” Chương Như là một quả bóng bay, dễ cháy, dễ nổ, dễ căng phồng. Cô chỉ động khi có người chọc, không chọc thì mãi cũng chẳng thay đổi.
***
Ngày đầu tiên đi làm sau nghỉ lễ, Chương Như đỗ xe ở tầng hầm B1. Ngay bên cạnh là Kim Linh, cô ta lái chiếc Golf đi làm, chỗ còn thừa đầy mà cứ thích đậu sát xe cô: “Chào buổi sáng chị Như.”
“Chào buổi sáng.” Chương Như đóng cửa, hỏi: “Mới mua xe à?”
“Xe công ty cấp, không phải của em đâu, thỉnh thoảng mới lái thôi ạ.” Kim Linh cất chìa khóa vào túi, lúc đi bên cạnh cô, cô ta hít hít mũi: “Hôm nay nước hoa chị Như dùng thơm quá.”
“Mùi dứa thì phải?” Chương Như thử ngửi vai mình. “Túi hút mùi formaldehyde chị treo trong xe đấy.”
“À ra vậy.” Kim Linh cười nhẹ, cùng cô vào thang máy. Thang dừng ở tầng 1, có vài người cùng bộ phận thu mua bước vào, bọn họ đang chào hỏi nhau thì Kim Linh bỗng hỏi: “Chị Như có bạn trai rồi sao?”