Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 52

“Đồ lừa đảo.”

Rõ ràng nghe thấy tiếng cười nhưng chẳng thấy ai nói gì. Chương Như lại nhìn vào mắt mèo thấy Diệp Ấn Dương đang đứng ngay ngoài cửa, cô hỏi: “Câu này khó trả lời lắm hả anh?”

Không phải khó trả lời, Diệp Ấn Dương cố nén cười: “Cup D?”

Vậy mà cũng dám nói, Chương Như đột nhiên kéo cửa ra: “Đồ lừa đảo! Toàn nói xạo thôi!”

Diệp Ấn Dương che miệng cô rồi cửa đóng lại: “Suỵt.” Ánh mắt anh thấp thoáng ý cười, anh đưa cho cô ly trà chanh: “Của em này, uống đi.”

Ít đường nhiều đá, đúng theo yêu cầu Chương Như đã ghi chú. Đá lạnh có thể giúp hạ hỏa, cô cắm ống hút khuấy hai vòng rồi vừa uống vừa lườm Diệp Ấn Dương một cái.

Hai người một cao một thấp đứng đối diện nhau ngay cạnh cửa, Chương Như giận dỗi phồng má nhìn thẳng vào anh: “Anh nhìn em làm gì?”

“Không có gì.” Thấy cô uống liền mấy ngụm, hơn nửa cốc trà chanh toàn là đá, Diệp Ấn Dương khẽ dặn: “Em đừng uống nhiều quá, bây giờ muộn rồi, lát đau bụng lại khó chịu.”

Chương Như chẳng quan tâm có đau bụng hay không, ly trà chanh mát lạnh có vị chua dịu nhưng uống xong lại chẳng thấy vui, không biết là do anh nói sai cỡ áo hay vì bản phân không phải cup D, thế là Chương Như cảnh giác hỏi: “Anh thích cup D hả?”

Diệp Ấn Dương: “Anh có bao giờ nói vậy đâu.”

“Nhưng anh…” Vừa mở miệng đã bảo là D rồi, Chương Như buồn bực uống thêm một ngụm nữa: “Còn cái người kia nữa… em trai anh uống say thế kia, một mình tài xế có xử lý được không?”

“Anh gọi người nhà rồi.”

“Nhà bọn họ ở Thâm Quyến à?”

“Ừ, ba mẹ cậu ta ở Thâm Quyến.”

“Là dân Thâm Quyến gốc sao?”

“Không phải, chỉ là hồi xưa đến đây công tác nên giờ sống ở đây.”

Chương Như cầm cốc trà chanh khẽ “à” một tiếng, không hỏi thêm nữa. Diệp Ấn Dương giơ tay khẽ vuốt mũi cô, trên đầu ngón tay vương chút lấp lánh: “Vừa rồi em đang làm gì đấy?”

“Em định đi tắm.” Lớp highlight trên sống mũi bị anh sờ vào gần như lem đi. Diệp Ấn Dương thay dép trong khách sạn, lúc đi ngang qua phòng tắm thấy nước trong bồn đã đầy một nửa, anh thò tay thử nhiệt độ: “Uống xong hẵng tắm, bây giờ dạ dày đang lạnh.”

Chương Như không rảnh quan tâm đến bồn tắm, cứ bám theo sau anh hỏi: “Cái cậu đẹp trai kia uống say vậy làm gì thế ạ?” Cô nhớ mang máng hình như đã từng gặp cậu ta hai lần gì đó, thoạt nhìn cũng ngoan ngoãn, không phải kiểu người hay là cà trong bar.

“Chắc đi chơi với bạn mà lỡ uống quá chén.”

“Thế bạn bè cậu ấy cứ mặc kệ vậy ạ?”

Diệp Ấn Dương suy nghĩ một chút: “Cũng có thể vừa đi tiếp khách hàng.”

Vừa nghe đến từ “tiếp khách hàng”, Chương Như chợt nhớ ra hôm cậu ta đến E-Health mặc áo sơ mi, quần tây trông rõ là trưởng thành mà cứ đứng đơ ra vì hồi hộp, không thoát nổi dáng vẻ sinh viên.

“Lần trước cậu ấy đến công ty tìm anh làm gì thế?”

“Nói là đang làm sale ở một công ty chuyên cung cấp màn hình hiển thị, tới xem thử xem có cơ hội hợp tác với bên mình không.” Diệp Ấn Dương tháo đồng hồ đặt sang một bên, trên mặt bàn phát ra tiếng “cạch” nho nhỏ.

Chương Như đứng tựa vào cửa phòng tắm không nói gì. Ly trà chanh sắp uống hết, ống hút chạm vào đống đá trong ly phát ra tiếng lạo xạo. Diệp Ấn Dương ngồi bên bồn tắm, tay vốc ít nước búng lên người cô.

Chương Như như bị giẫm phải đuôi, bước vào định đẩy anh một cái, còn anh thì vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Cô đặt ly xuống, dùng hai tay múc nước định hất lại, ai ngờ giẫm phải khăn tắm, trượt chân ngã nhào về phía trước. Diệp Ấn Dương kịp thời ôm lấy cô, thế là cả hai cùng ngã xuống bồn tắm.

Chương Như kêu “Á!” lên một tiếng, hoảng loạn chống tay lên đầu gối Diệp Ấn Dương, mặt mếu xệch: “Mai em không có đồ để mặc mất!” Làm sao bây giờ, từ trong ra ngoài đều ướt nhẹp, áo hai dây dính sát vào cơ thể như keo dán, cô kéo nhẹ vạt áo, miếng dán ngực bên trái rớt ra, nổi lềnh bềnh trên mặt nước như đoá hoa màu da người.

Diệp Ấn Dương tháo kính ra, theo thói quen nhắm mắt xoa nhẹ hai bên tròng mắt cho đỡ mỏi, một lần nữa mở mắt ra liền thấy Chương Như đang nhìn mình đầy ấm ức: “Tất cả tại anh hết, ai bảo anh búng nước vào người em!”

“Anh chỉ rửa tay thôi mà, nước bắn xuống sàn chứ đâu có dính vào người em.” Diệp Ấn Dương nghiêm túc nói lý: “Nhưng mà chẳng phải em cũng định búng nước vào anh đấy sao?”

Chương Như đâu phải người thích cãi lý, cô thích cãi cùn cơ: “Dù sao đi nữa vẫn là tại anh!” Cô nắm lấy hai vai anh lắc lên lắc xuống rồi đè anh ra. Diệp Ấn Dương không hề phản kháng, nhưng khi bị ép xuống nước, tay anh cũng luồn xuống đùi cô rồi nắm lấy eo.

Chương Như vốn đang mặc áo hở eo, phần eo bị bàn tay ẩm ướt của anh lướt qua khiến cô ngứa ran, vô thức trượt người lên anh. Khoảnh khắc ấy dường như hai người đều đang nín thở, trầm mình xuống dưới nước một lúc lâu. Lát sau Diệp Ấn Dương ôm cô ngồi dậy: “Em nín thở giỏi đấy.”

“Tất nhiên rồi, em từng làm huấn luyện viên bơi lội đó.” Chương Như ngồi trên đùi anh thở gấp, đôi mắt long lanh giờ dính nước lại càng trong veo như pha lê, lớp makeup theo phong cách mỹ nhân ngư lúc này trông càng hợp đến lạ. Diệp Ấn Dương vén mái tóc ướt dính trên má cô ra sau tai, sau đó lấy khăn tắm dày phủ lên thành bồn, để cô từ tư thế ngồi đổi thành quỳ gối rồi cúi xuống ngậm lấy khuyên tai lấp lánh trên d** tai cô.

Bồn tắm trong khách sạn rất chắc chắn, có thể chịu được trọng lượng của cả hai người. Hơi thở quấn quýt bên tai, người Chương Như ướt dầm dề, cô đưa tay sờ ra sau giúp anh c** q**n áo, kéo khoá. Lúc này đầu óc cô đặc quánh nhưng thính giác lại vô cùng nhạy bén, chợt nghe thấy tiếng chuông, cô nói: “Anh nghe điện thoại đi kìa.” Chương Như đẩy Diệp Ấn Dương ra.

Điện thoại đặt trên bồn rửa tay, Diệp Ấn Dương hơi khựng lại rồi bế cô đứng dậy xoay người cầm lấy máy. Tài xế taxi gọi điện tới nói rằng đã đưa người về đến nơi, người nhà ra đón rồi.

“Được rồi, cảm ơn anh nhé.” Diệp Ấn Dương cúp máy, quay lại thấy Chương Như nhìn mình chằm chằm không chớp mắt. anh khẽ sờ cánh tay cô: “Lạnh không em?”

“Hơi hơi ạ.” Điều hòa để nhiệt độ hơi thấp.

Diệp Ấn Dương định đi chỉnh nhiệt độ nhưng Chương Như lại quấn lấy anh như bạch tuộc: “Dắt em theo đi.” Phòng tắm rõ lạnh, dán vào người anh còn ấm hơn.

Diệp Ấn Dương tìm khăn khô bọc cô lại rồi bế cô ra ngoài chỉnh nhiệt độ điều hoà, Chương Như lại đổi ý kêu không lạnh nữa: “Em cảm thấy nhiệt độ bây giờ vừa phải.” Nói rồi dán má lên mặt anh, các đường nét trên khuôn mặt Diệp Ấn Dương rất rõ ràng, sống mũi cao thẳng, đôi môi ấm áp. Cô hôn anh đắm đuối, anh cũng dịu dàng đáp lại, nhẹ nhàng mà sâu lắng.

Bồn tắm ướt dễ trơn trượt không tiện hành động cho lắm, thật ra bồn rửa tay còn thích hợp làm chuyện đó hơn, đủ cao đủ hẹp, có thể ngồi cũng có thể tựa.

Cách một lớp vải dệt, Diệp Ấn Dương như muốn nuốt cô vào bụng, hôm nay Chương Như mặc váy jean, khi bị anh lột ra, rơi xuống đất phát ra âm thanh khe khẽ. Một ngón tay Diệp Ấn Dương tiến vào, anh rất biết cách trêu chọc cô, ngón trỏ men theo rãnh sâu lên tới hõm eo, miệng cũng không quên m*n tr*n hạt châu cùng cánh hoa ướt át. Chương Như đâu có kiên nhẫn được như anh, cô gấp đến độ nắm lấy tóc anh: “Anh cố ý đúng không?”

Diệp Ấn Dương cười khẽ, cười xong nhìn cô đắm đuối, khi tiến vào thung lũng, anh vẫn chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt đó. Chương Như cảm giác bản thân đang chiếm thế thượng phong, tuy nhiên bồn rửa tay quá cao, thật sự có hơi khó khăn với cô, thế là cô giơ chân câu lấy eo anh, hai người ngầm hiểu mà chẳng nói ra.

***

Bọn họ trải qua ngày Chủ nhật ở Thâm Quyến. Đường bờ biển ở nơi đây rất đẹp, đúng hôm gặp ngày nắng trong, mây trắng bay tà tà như sát trên mặt biển, cả bầu trời phản chiếu xuống mặt nước, đôi tình nhân nắm tay nhau đi dọc theo bờ biển cũng có thể hết nguyên một ngày.

Chương Như mặc bộ đồ mới mua cùng Diệp Ấn Dương đi dạo Xà Khẩu. Chiều đến, hoàng hôn như đổ vàng lên ngọn núi và bến tàu, Chương Như chụp vài tấm ảnh gửi cho Giai Giai, tiện thể hỏi rốt cuộc cô nàng có em bé thật không.

Giai Giai lập tức gọi điện tới, kêu hôm nay đã test que thử thai: “Chết rồi phải làm sao giờ mày ơi? Tao có bầu thật rồi!”

Chương Như hỏi: “Sao, mày không muốn giữ à?”

“Tao không biết nữa, tao vẫn chưa chuẩn bị gì hết…” Hình như Giai Giai đang rối rắm, nghe giọng có vẻ yếu ớt nhưng vẫn không quên nhắc nhở Chương Như: “Bọn mày nhớ làm biện pháp an toàn cẩn thận vào đấy nhé, đến kỳ an toàn chưa chắc đã an toàn đâu, nhất định phải mang bao nghe chưa, nếu không lại thảm như tao đấy!”

Chương Như liếc sang Diệp Ấn Dương bên cạnh: “Yên tâm đi, tao biết rồi mà.” Trong chuyện này anh còn cẩn thận hơn ccả ô, hơn nữa cũng rất biết kiềm chế.

Nghe điện thoại của Giai Giai xong, Chương Như lại nhận được điện thoại từ ông bô bán trà nhà mình, ba cô nói vừa gửi cho cô một lô trà mới, dặn cô nhớ đem phần đóng riêng sang nhà tổ rồi tiện thể khoe luôn lịch trình mới: Năm nay ông sẽ về quê ăn Tết Trung thu.

“Sao tự nhiên ba lại về ăn Tết Trung thu thế?”

“Thì tiện thể về ăn sinh nhật con gái rượu của ba luôn.”

“Ba già nên lẩm cẩm rồi hả?” Chương Như nói: “Con sinh nhật tháng 10 cơ mà, Trung thu đâu mà Trung thu?”

“Ba biết mà, cho nên ba sẽ ở Quảng Châu cho đến tháng 10.” Ở đầu dây bên kia, ba Diệp trò chuyện với cô thêm đôi câu rồi hình như lại có việc bận: “Thế nhé, có gì ba gọi sau.”

Chương Như đã quen với việc ba mình quanh năm suốt tháng không ở Quảng Châu, nay ông bô đột nhiên muốn ở lại lâu như vậy, tám chín phần có ý định dắt mẹ kế về ra mắt đây mà. Thấy Chương Như buồn bực nhìn di động một lúc lâu, Diệp Ấn Dương hỏi: “Nói chuyện xong chưa em?”

“Xong rồi ạ, vừa nãy ba em gọi.” Tay Chương Như đang được Diệp Ấn Dương nắm lấy, từ nãy đến giờ anh vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh, lúc này anh đột nhiên đeo thứ gì đó lên đầu cô, Chương Như giơ di động lên soi mới phát hiện không biết anh mua cho cô cái sừng hươu từ bao giờ.

Chương Như bật filter chụp tự sướng hai tấm rồi quay sang hỏi Diệp Ấn Dương: “Em xinh không?”

“Xinh.”

“Không phải cup D vẫn xinh sao?”

Xem ra cô vẫn chưa quên được vụ đó, Diệp Ấn Dương quan sát cô kỹ hơn rồi đột nhiên nói: “Tự nhiên anh thấy em đáng yêu ghê.”

Mặc dù không biết tại sao anh lại khen mình nhưng Chương Như vốn là một người rất thích được khen, cô bèn vui vẻ đáp: “Cám ơn anh nha, anh cũng khủng lắm.” Nói rồi lại sợ anh không hiểu ý mình, cô còn nhiệt tình giải thích: “Ý em là của anh cũng lớn lắm á.”

Diệp Ấn Dương không nói gì, một lần nữa phải giơ tay lên che miệng cô lại.

***

Hôm diễn ra lễ kỷ niệm thành lập công ty, Chương Như vẫn hát bài “Phản ứng dây chuyền”, giai điệu và tương tác vẫn y như hôm Year End Party nhưng khi gửi nụ hôn gió xuống khán đài, cô cố tình liếc mắt về phía Diệp Ấn Dương, yêu kiều mà đáng yêu vô cùng.

Diệp Ấn Dương thật sự rất muốn lấy điện thoại ra quay lại cảnh đó, cái dáng vẻ nửa lơ đãng nửa quyến rũ đó cùng cái cách cô coi sân khấu như chốn vui chơi của riêng mình thật sự khiến người ta nhớ mãi.

Sau phần biểu diễn văn nghệ và chương trình giao lưu chính là tiệc rượu, Chương Như cùng Văn Hòa vừa biểu diễn xong, lúc này đang dạo quanh hội trường.

Hiện tại E-Health phát triển vô cùng nhanh chóng, danh tiếng và vị thế vang xa khắp ngành. Bữa tiệc lần này quy tụ rất nhiều khách hàng và các nhà cung ứng, ngoài ra còn có hội viên hiệp hội,… người người chia thành từng tốp, bầu không khí náo nhiệt vô cùng.

Hôm nay Diệp Ấn Dương cũng mặc tây trang đeo giày da, tay cầm ly rượu đang nói chuyện xã giao với người khác, dáng người anh cao, vai rộng, khí chất trầm ổn, vô cùng nổi bật, thật khó có thể khiến người ta không để ý.

Nhìn đồng hồ thấy cũng khá muộn rồi, Chương Như định bụng ra về, lúc đi ngang qua sảnh, nhà cung ứng họ Ông chợt gọi tên cô: “Cô Chương!”

“Chào tổng giám đốc Ông.” Chương Như mỉm cười đi tới: “Hôm nay tổng giám đốc Ông cũng có mặt sao?”

Tổng giám đốc Ông mỉm cười nhìn cô: “Đúng vậy, được xem cô biểu diễn một lần, quả nhiên vô cùng xuất sắc.”

“Tổng giám đốc Ông quá khen rồi ạ.” Chương Như không bao giờ ngại xã giao, cô tiện tay cầm lấy một ly rượu: “Cảm ơn tổng giám đốc Ông, tôi mạn phép kính ngài một ly.” Nói xong liền uống cạn ly rượu, dứt khoát đến nỗi tổng giám đốc Ông cũng phải tặc lưỡi: “Cô Chương thật là sảng khoái!” Rồi lại khen cô: “Thoạt nhìn tửu lượng không tồi ha.”

Uống xong, Chương Như đưa mắt về phía Diệp Ấn Dương, trên bàn tiệc cô vẫn luôn biết chừng mực: “Thật ra tôi không uống được mấy đâu, có khi lát nữa là gục liền ấy mà.”

“Cô khiêm tốn quá.” Tổng giám đốc Ông cười ha hả.

Chương Như nán lại xã giao thêm một lúc, một đợt khách mới lại kéo đến, cô chuẩn bị rời đi mà ngay bên cạnh lại chính là Diệp Ấn Dương. Khi đặt ly rượu xuống, hai người lưng chạm lưng, Chương Như khẽ duỗi ngón tay móc nhẹ lấy áo anh, thầm nghĩ tối nay nhất định phải kéo cà vạt của anh xuống mới được.

Tác giả có lời muốn nói:

Lại viết đến Thâm Quyến – nơi khiến tôi bị trừ điểm bằng lái nhiều nhất trần đời.

Bình Luận (0)
Comment