“Anh không chịu giả làm bạn trai em.”
Sau buổi lễ kỷ niệm thành lập công ty, quả thật Diệp Ấn Dương có nhiều thời gian rảnh hơn, ít nhất có thể cùng cô trải qua những ngày cuối tuần đúng nghĩa.
Hai người tự lái xe tới Thanh Viễn, Giang Môn, rồi lại sang Hồng Kông, Ma Cao, tạm thời vẫn chưa đi xa được nhưng mỗi chuyến đi cũng đầy ắp kỷ niệm. Mãi đến một ngày nọ bị Phương Bảo Châu trêu chọc, Chương Như mới nhận ra dạo này mình ít đi bar hơn hẳn.
Phương Bảo Châu khịa cô: “Hứa Giai Giai mang thai nên không đi bar được, còn em thì mang gì?”
“Em mang tài năng, thứ mà bọn chị không thưởng thức được ấy.” Khi nói những lời này, Chương Như vừa mới đến nhà hàng của gia đình mình, hôm nay là sinh nhật của bác gái cô – Dương Quỳnh. Đang lên lầu thì chạm mặt Tô Đình, Chương Như vỗ vỗ chiếc túi xách hiệu Chanel mới mua: “Đẹp không chị?”
“Đẹp.” Tô Đình biết cô vốn đam mê mấy chiếc túi hình thù kỳ lạ như thế này, Dao Dao cũng thích, cô bé nhào đến chỉ vào túi của Chương Như: “Cô út! Túi túi!”
Đứa nhỏ mới được một tuổi bốn tháng, đang bắt đầu bước vào giai đoạn nói bập bẹ cái gì cũng thích bắt chước, hết gọi “cô út” lại kêu “túi túi”. Chương Như cởi túi ra cho cháu mượn rồi chạy đến ôm bác gái: “Chúc mừng sinh nhật bác ạ~” Nói xong tặng quà cho bà.
Món quà là chuỗi lắc tay bằng ngọc phỉ thúy, bác gái vừa đeo vào cổ tay vừa cười tủm tỉm: “Đẹp quá.”
Chương Như không rành mấy món này lắm, thật ra là Diệp Ấn Dương chọn giúp, cô cũng cảm thấy đẹp, thế là dụi dụi đầu vào người bác gái: “Hehe cháu cũng thích lắm.”
Một lúc sau cả nhà ngồi xuống ăn cơm. Bé Dao Dao vẫn đeo chiếc túi Chanel của Chương Như lạch bạch đi quanh bàn, bước thì nhanh nhưng hai tay cứ giơ ra như đô vật sumo, được vài bước là ngã, quai túi chạm xuống đất kêu lẻng xẻng. Tô Đình sợ con làm hỏng túi, định tháo ra nhưng Dao Dao không chịu, giữ chặt chiếc túi không buông: “Muốn túi cơ! Muốn muốn!!” Bé không chịu, hai má phồng lên, miệng mếu xệch như sắp mọc sừng bò đến nơi.
“Không sao đâu, cứ cho nó đeo đi.” Chương Như vô cùng hào phóng, song thấy cháu gái nắm tóc mái mới phát hiện trên trán bé có vết trầy: “Ơ, trán Dao Dao bị sao thế?”
“Mấy hôm trước ra quảng trường chơi, con bé cứ đòi vớt nước cho Lion uống, ngờ đâu tự bổ nhào xuống đài phun nước.” Con gái quá nghịch ngợm, Tô Đình thật sự rất đau đầu: “Chị bó tay với con bé luôn.”
Chương Như cũng gật đầu: “Con bé này cầm tinh con trâu rồi.” Bỗng nhớ ra bác gái từng kể hồi nhỏ mình cũng nghịch y chang, Chương Như liền quay sang hỏi: “Bác ơi, hồi nhỏ cháu có nghịch vậy không?”
Bác gái cô lắc đầu: “Không, cháu ngoan lắm.”
“Thật hả?!” Chương Như trố mắt. Thật ra hồi nhỏ cô chỉ hơi hiếu động chứ không bao giờ khiến người lớn phải lo, cùng lắm là thích xé sách của anh trai Chương Tuyết Dương, hay khóa cửa phòng Chương Tuyết Dương lại thôi.
Nói rồi bác gái duỗi tay sờ mặt Chương Như, nhớ lại hồi nhỏ cô hay đeo hai chiếc kẹp tóc màu vàng, lúc nhìn người khác đôi mắt cô sáng ngời, nửa đêm hay ôm chăn ôm cốc nước đi loanh quanh phòng khách khiến ban đầu cả nhà còn tưởng cô bị mộng du, nhưng gọi thì vẫn trả lời.
Hồi mới đầu không hiểu tại sao, sau này ngẫm lại mới hiểu, có lẽ cô đang đi tìm mẹ.
Nghĩ tới đó, Dương Quỳnh khẽ thở dài: “Chỉ là có hơi đáng sợ thôi.” Nửa đêm muốn đi vệ sinh mà không dám nói, cứ đứng đầu giường nhìn bà trân trân khiến bà giật thót tim: “Lúc đó bác cũng hết hồn.”
Chương Như phá lên cười, không ngờ hồi nhỏ mình từng “kinh dị” đến vậy. Cô ôm lấy bác gái rồi dụi dụi khiến bé Dao Dao nhìn thấy liền bò đến, thò tay chọc vào mũi cô: “Bà bà!!”
“Này nhá! Cô cho cháu túi rồi mà, bây giờ cô ôm bà một tí cũng không được hả?” Cô giả bộ tức, chộp lấy tay bé cắn nhẹ một cái. Dao Dao la oai oái, lập tức giơ tay đánh lại, hai cô cháu nô đùa ầm ĩ trong phòng riêng mãi cho đến khi Chương Tuyết Dương bước vào mới chịu thôi.
“Ông chủ Dương quản con gái anh đi kìa, cứ thích độc chiếm bà nội!” Tính chiếm hữu cao quá rồi đó, Chương Như véo má Dao Dao rồi đi rửa tay, tiện thể gọi điện cho Diệp Ấn Dương.
Lúc này Diệp Ấn Dương cũng đang ăn cơm cùng gia đình, anh hỏi cô đã tặng quà cho bác chưa, Chương Như đáp tặng rồi: “Bác em khen lắm.” Rồi hỏi tiếp: “Chiều anh định đi đâu?”
“Anh hẹn bạn đi đánh cầu lông.”
“Ồ…” Lại đi đánh cầu lông, Chương Như vừa nói chuyện điện thoại vừa nghịch lá cây kim tiền trước cửa: “Thế đánh cầu xong thì sao?”
Diệp Ấn Dương tính toán thời gian: “Chắc khoảng năm giờ xong, tối anh đến đón em đi ăn tối nhé?”
“Em muốn ăn món mì Ý nấm truffle lần trước.” Chương Như lập tức đề xuất.
“Được, để anh đặt bàn.”
Cúp máy xong, Diệp Ấn Dương quay lại phòng khách. Ông nội đang pha trà sau bữa ăn, gọi anh qua uống cùng: “Bạn gái gọi à?”
“Vâng, cô ấy vừa gọi.”
“Ừm.” Ông cụ không hỏi thêm nữa, chỉ nhấp một ngụm trà rồi khen: “Trà ngon đấy.”
Trà này là quà Chương Như biếu ông bà, nhiều loại đến nỗi đủ cho ông uống cả năm không hết. Hai ông cháu ngồi trò chuyện được một lát thì bà nội Chu Ái bước ra, bà không am hiểu các loại trà cho lắm nhưng lại rất quan tâm đến bạn gái của cháu trai: “Trung thu hai đứa có kế hoạch gì chưa?”
Ban đầu bọn họ tính đi Bắc Kinh, tuy nhiên vì ba của Chương Như bất ngờ về quê nên Diệp Ấn Dương chưa chắc liệu cô có đi Bắc Kinh cùng mình hay không, anh suy nghĩ một lát rồi đáp: “Phải xem tình hình thế nào đã ạ.”
Chu Ái nhẩm tính, từ lúc biết cháu trai có bạn gái đến giờ cũng nửa năm rồi mà vẫn chưa thấy mặt cô gái ấy, giờ lại thấy cháu trai có vẻ không chắc chắn lắm, bà lo lắng hỏi dò: “Hai đứa giận nhau à?”
Diệp Ấn Dương bật cười: “Không đâu bà, bọn cháu vẫn tốt lắm.”
“Thật hả?” Chu Ái bán tín bán nghi.
Diệp Ấn Dương gật đầu: “Thật ạ, chỉ cần bà đừng sốt ruột, bọn cháu sẽ ổn định lâu dài.” Nói xong, anh nhìn đồng hồ rồi hỏi ông nội: “Thứ Hai ông có nhiều bệnh nhân hẹn không?”
Ông cụ Diệp trả lời hình như là có: “Buổi chiều mới bắt đầu khám, còn có vài bệnh nhân cũ đến tái khám nữa.”
Nếu vậy chắc hẳn sẽ kéo dài đến tận tối, Diệp Ấn Dương biết tính tình ông cụ nên cũng không khuyên ông nhiều, chỉ nói: “Có gì tối cháu đến đón ông.” Nói xong đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi ra sân đánh cầu.
Trên đường đi lại nhận được tin nhắn của Chương Như, cô nói không muốn ăn mì Ý nữa mà muốn ăn đồ Triều Sán, còn hỏi anh: “Anh đang chơi cầu lông ở đâu thế?”
Diệp Ấn Dương nói cho cô địa chỉ sân ở khu Việt Tú: “Em định qua à?”
“Em đi cùng Văn Hòa được không?” Chương Như vừa nhận tin nhắn của Văn Hoà, cảm thấy cuối tuần đi vận động một tí cũng được, đúng lúc hôm nay cô đã ăn hơi nhiều: “Nhưng bọn em đánh không giỏi lắm đâu.”
Diệp Ấn Dương chỉ hỏi bao giờ bọn cô tới: “Để anh hẹn huấn luyện viên tới dạy các em.”
“Ok ạ, để em đi đón Văn Hoà đã, chắc là trước 3 giờ bọn em sẽ tới nơi.” Nói xong cúp máy, Chương Như quay lại thấy Tô Đình đang nhìn mình, hai người chạm mắt nhau, Chương Như chớp chớp mắt nhìn chị dâu.
“Bạn trai à?” Tô Đình hỏi.
Chương Như lấm la lấm lét: “Nếu em kể cho chị, chị đừng có nói với Chương Tuyết Dương đấy nhé?”
Tô Đình phì cười: “Thế thì đừng kể cho chị nữa.”
Chương Như nghẹn họng, cảm thấy cô chị dâu này đã học được thói hư từ anh trai mình, không khỏi âm thầm trách móc: “Hồi xưa chị hẹn hò với Chương Kính Râm cũng giấu em mà.”
Tô Đình không trêu cô nữa: “Yên tâm, chị không nói đâu.”
Hai người tìm một góc yên tĩnh nghe Chương Như kể chuyện yêu đương, hoá ra cái manh mối hồi Tết kia là thật, Tô Đình nói: “Lúc đó chị đã thấy em là lạ rồi mà.”
“Lạ lắm sao?” Chương Như hồi tưởng lại, đúng là hồi Tết cô với Diệp Ấn Dương mới chỉ nhắn tin, gọi điện vu vơ thôi chứ chưa có tiến triển gì.
Có lẽ chút biến hoá này người ngoài cuộc nhận ra sớm hơn mình, huống chi bình thường Chương Như cũng chẳng mấy khi chú ý đến những chuyện này, Tô Đình mỉm cười: “Bạn trai cũng là người Bắc Kinh giống chồng Giai Giai à?”
Chương Như gật đầu: “Bọn họ là bạn bè.”
“Đối phương có ổn không?”
“Rất ổn.”
Tô Đình không rõ “rất ổn” này có nghĩa là gì, song chỉ cười nói: “Chắc anh ấy tốt tính lắm.”
Tính cách tốt thì tốt thật nhưng Chương Như nghe cứ thấy sai sai làm sao: “Có ý gì vậy, chẳng lẽ em không tốt tính sao?”
“Không phải.” Tô Đình suy nghĩ một lúc xem nên hình dung như thế nào, có lẽ bản thân Chương Như không nhận ra, lúc cô nghe điện thoại của đối phương, cơ thể luôn cử động theo vô thức, hơn nữa ngữ điệu lẫn phong thái toát ra cũng không giống như bình thường mà mang một vẻ đáng yêu như làm nũng của những cô gái mới yêu.
Ngẫm nghĩ một hồi, Tô Đình nghiêm túc nhận xét một câu: “Chỉ là chị cảm thấy chắc chắn anh ấy đối xử với em rất tốt, tình cảm của hai người cũng rất ổn định.”
Lúc hai người chị dâu em chồng đang trò chuyện, Chương Tuyết Dương bế con gái bước ra: “Hai người bày tiệc riêng bên ngoài này hả?”
“Đúng vậy, chờ anh ra trả tiền đó.” Chương Như vỗ vỗ mông đi qua, mắt đảo quanh tìm túi: “Túi em đâu?”
“Trong phòng.” Chương Tuyết Dương nhìn Chương Như, trong tay cô cầm một chiếc lá kim tiền vừa nãy bị chà đến sáng bóng.
“Úi xin lỗi nha, hái nhầm lá kim tiền nhà anh rồi.” Chương Như duỗi tay véo má Dao Dao một cái rồi chạy tót vào trong chào người lớn, sau đó đeo túi lên vai rồi phi như gió ra khỏi nhà hàng.
Trên đường đến đón Văn Hòa, Chương Như lấy cớ là Đỗ Tuấn hẹn: “Chị có một người bạn, người đó cũng chính là chồng của bạn thân chị, anh ta có quen sếp Diệp.”
Văn Hòa hỏi: “Sếp Diệp đánh cầu chuyên nghiệp mà, bọn mình… có chơi nổi không?”
“Không sao, chúng ta không đến đánh với anh ấy nhưng có thể đến học hỏi kinh nghiệm của bọn họ.” Tình hình giao thông thuận lợi, Chương Như nhanh chóng lái xe tới sân cầu lông.
Nhưng vừa bước vào, Chương Như mới phát hiện không chỉ có Đỗ Tuấn mà còn có cả Chu Minh Sơ, hơn nữa anh ta còn đang đánh cực hăng, cú đập cầu mạnh đến nỗi Chương Như nhìn mà sợ toát mồ hôi. Cô lén lút hỏi Đỗ Tuấn: “Sao tổng giám đốc Chu cũng ở đây vậy?”
“Cùng nhóm mà, đúng lúc anh ta cũng đang ở sân nên hẹn thi đấu luôn.” Đỗ Tuấn tưởng cô sợ đánh cùng Chu Minh Sơ, dù sao cách chơi cầu của Chu Minh Sơ cũng hơi bạo lực thật: “Yên tâm, cô không đụng phải anh ta đâu.” Nhưng lại đột nhiên cười xấu xa: “Trừ khi đánh đôi.”
Đỗ Tuấn không chỉ mồm quạ đen mà còn thích chơi xấu, trong lúc rủ rê một người bạn khác chơi cầu, anh ta đột nhiên đề nghị: “Hôm nay hiếm khi có tuyển thủ nữ, hay là chơi đánh đôi nam nữ tí nhỉ?”
Đánh đôi nam nữ, anh ta kết hôn rồi nên không tham gia, chỉ còn bốn người E-Health. Chương Như thuộc tuýp đánh đơn còn chưa ăn ai nữa là đánh đôi, nghe thấy phải chia đội liền chần chừ nhìn Chu Minh Sơ một cái. Văn Hoà biết cô không thân với Chu Minh Sơ nên chủ động đứng lên: “Em với tổng giám đốc Chu là một đội đi.”
Thế thì tất nhiên Chương Như sẽ ghép đội với Diệp Ấn Dương.
Hai nam hai nữ cùng chia ra hai bên, Chương Như nghe Diệp Ấn Dương phổ biến quy tắc, thấy cô cái hiểu cái không, Diệp Ấn Dương lấy một chiếc vợt từ trong túi của mình ra cho cô: “Trước tiên luyện đánh cầu đã, không cần dùng quá nhiều lực cổ tay, lúc em phát cầu cánh tay hướng vào bên trong, lúc đỡ cầu thì hướng ra bên ngoài là được.”
“Vâng.” Chương Như nhận lấy vợt anh đưa, cảm giác chiếc này không giống với chiếc vợt mình vừa dùng. Cô thử huơ huơ hai cái, bỗng bắt gặp ánh mắt kỳ quái của Đỗ Tuấn: “Sếp Tuấn sao thế? Bị đau mắt à?”
Mắt của Đỗ Tuấn có bị làm sao đâu, chẳng qua ngày xưa anh ta năn nỉ gãy lưỡi mà Diệp Ấn Dương vẫn không cho mình mượn vợt, bây giờ lại trực tiếp đưa cho Chương Như dùng. Tay mơ thì làm gì biết chơi, Đỗ Tuấn ghen tuông buông một câu: “Cô đánh cẩn thận nhé, đừng làm hỏng cục cưng của cậu ta.”
Ý anh ta là sao? Chẳng lẽ cái này đắt lắm? Chương Như đang định hỏi thì Diệp Ấn Dương bỗng gọi cô: “Em thử đánh hai quả cho anh xem nào.”
Chương Như bắt đầu thử luyện phát cầu theo lời anh chỉ, gì mà khi đỡ cầu mặt vợt phải nghiêng vân vân… Chương Như chợt nhớ hồi xưa lúc còn theo đuổi Diệp Ấn Dương, nhờ anh dạy mình đánh cầu mà anh rõ là hờ hững, thế là lặng lẽ tính sổ nợ cũ với anh: “Ai bảo ngày xưa anh không dạy em.” Còn bảo cô tự đi mà tìm huấn luyện viên nữa chứ.
“Dạy em em cũng không nhớ được.” Diệp Ấn Dương lấy chai nước còn lại một nửa để làm mẫu cho cô dễ hình dung, lúc cánh tay hơi dùng lực, nước bắn từ trong chai ra ngoài: “Em hiểu chưa?”
Như vậy dễ hiểu hơn nhiều, Chương Như đứng luyện tập khoảng mười mấy phút theo lời anh dạy, lúc dần dần tìm được chút cảm giác thì trận đấu cũng bắt đầu.
Lưới giăng ở giữa, hai đội nam nữ chia làm hai bên, tự nhiên có cảm giác đội Thu mua PK đội Kinh doanh. Tưởng tượng như thế, Chương Như bỗng dưng hăng hái hơn hẳn: “Sếp Diệp ơi, làm thịt đội Kinh doanh đi!”
Cô luôn dễ bị trí tưởng tượng dẫn dắt cho dù quy tắc còn chưa nắm được mấy. Diệp Ấn Dương chỉ chỗ đứng cho cô, trước khi bắt đầu không quên dặn dò vài câu: “Nếu em ở phía trước thì nhớ cúi thấp đầu, cố gắng chéo hướng với anh. Khi nào anh đưa tay ra thì em đón cầu nhé.”
Chương Như đáp được, vừa dứt lời, đội bên kia đã phát cầu sang.
Có Diệp Ấn Dương bên cạnh, Chương Như chỉ cần nhìn động tác tay của anh mà đón vài quả đơn giản. Nhưng Chu Minh Sơ bên kia lại chơi rất khó lường, tay nhanh chân lẹ, thường xuyên thay đổi tốc độ đột ngột, hơn nữa hễ khi nào Chương Như không cẩn thận đánh cầu ra rìa sân anh ta đều đập mạnh trở lại, kiểu chơi rất ngông hoàn toàn khác Diệp Ấn Dương.
Trận đấu tính theo thể thức ba ván thắng hai, mỗi bên giành được một ván, đến lúc nghỉ giữa giờ, Diệp Ấn Dương bảo Chương Như đừng ngồi vội: “Em ra mép sân đi vài vòng đi, nhịp tim em đang lên cao, chờ hít thở đều lại rồi hãy ngồi không tim chịu không nổi đâu.”
“Vâng” Nghe cũng có lý nên Chương Như nghe lời anh đặt vợt xuống, bắt gặp Đỗ Tuấn lại gần hỏi: “Cô gái kia tên gì vậy?”
“Văn Hoà, anh hỏi làm gì?”
“Không có gì, thấy cô ấy cao thôi.” Đỗ Tuấn cười cười, bị Chương Như lườm cảnh cáo một cái thì hắng giọng nói tiếp: “Không có ý gì khác, chỉ là tôi muốn hỏi xem có phải sếp Chu nhà các cô thích người ta không?”
“Sao anh lại nghĩ vậy?” Chương Như hơi giật mình.
Đỗ Tuấn thấp giọng nói nhỏ: “Cô không nhận ra sao? Chỉ cần cô gái cao cao kia chưa cúi xuống, Chu Minh Sơ sẽ không bao giờ đập cầu mạnh.”
Chương Như bỗng nhiên hiểu ra: “Bởi vì nếu đập mạnh có thể sẽ đánh trúng cô ấy hả?”
Đỗ Tuấn mừng rỡ vì cuối cùng cô nàng này cũng thông minh được một lần: “Đúng vậy.”
Nhưng Chương Như xoay xoay mũi giày nghĩ ngợi: “Có khi chỉ là phép lịch sự thôi thì sao? Chẳng phải cánh đàn ông các anh chơi cầu lông cũng nên tỏ vẻ phong độ ga lăng chút à?”
Đỗ Tuấn nhìn cô: “Các cô là đồng nghiệp, anh ta có ga lăng hay không chẳng lẽ cô không biết?”
Cũng phải, Chu Minh Sơ đến cả chó còn chẳng buồn liếc, ga lăng cái nỗi gì.
Chương Như xoay người đi tìm Diệp Ấn Dương, lưỡng lự có nên nói cho anh biết “điểm yếu” của Chu Minh Sơ hay không, nhưng nghĩ lại mình đánh cầu ra ngoài toàn bị Chu Minh Sơ đập về, nếu nói ra chẳng khác gì thừa nhận mình kém cỏi, cảm giác muốn chiến thắng bỗng bị lấn át hết.
Chương Như bước tới kéo tay Diệp Ấn Dương, mặt tỉnh bơ nói nhỏ cho anh biết “bug” của đối thủ. Thế nhưng Diệp Ấn Dương chỉ mở nắp chai nước đưa cho cô: “Em uống ít thôi nhé, uống nhiều dễ đầy bụng.”
“Ò…” Chương Như cũng chỉ uống hai ngụm, thấy Diệp Ấn Dương chẳng có phản ứng gì, cô đoán có lẽ anh không muốn nhắm vào đối thủ nữ.
Cho nên ý gì đây, luật là luật mà đạo đức lại là đạo đức à?
Trận quyết định nhanh chóng bắt đầu, vẫn là Diệp Ấn Dương đỡ phần lớn cầu cho Chương Như.
Anh phát huy cực kỳ ổn định, kể cả lúc ngã người đỡ cầu cũng có thể bật dậy kịp để đón lượt tiếp theo, kiểm soát cơ thể cực tốt. Chu Minh Sơ thì vẫn phong cách cũ – nhanh và mạnh, góc đánh hiểm nhưng đổi lại tỉ lệ lỗi cũng cực cao.
Diệp Ấn Dương chọn cách phá nhịp của anh ta bằng chiến thuật “chậm mà chắc”, anh đẩy cầu thấp, giữ nhịp lặp, dần dần ép nhịp của đối thủ. Đúng lúc Văn Hoà không hiểu sao lại xuống phong độ, trong lúc di chuyển bị trùng vị trí với Chu Minh Sơ khiến anh ta khựng lại một giây, Diệp Ấn Dương liền chớp thời cơ, nhảy lên đập một cú chí mạng rồi giành luôn ván quyết định.
“Thắng rồi!” Chương Như vung vợt vào không khí, mừng rỡ mà vẫn giữ chừng mực, chỉ đập tay với Diệp Ấn Dương rồi len lén gãi nhẹ lòng bàn tay anh.
Đánh cầu xong theo lệ thì sẽ đi ăn cùng nhau nhưng Đỗ Tuấn phải về với vợ, kéo theo cái tay bị trẹo đi xoa bóp, còn Chương Như phát hiện Văn Hoà trông không khỏe lắm nên định chở cô ấy về trước, hỏi ra mới biết là tới kỳ.
Chương Như tìm thuốc cho cô nàng: “Nhà em có thuốc giảm đau ibuprofen hay gì không? Chị uống cái này thấy đỡ lắm.”
“Không sao đâu ạ, qua cơn đau rồi, lúc nãy em chỉ không dám cử động thôi.” Văn Hoà thay băng vệ sinh xong, Chương Như xác nhận cô ấy ổn rồi mới yên tâm lái xe về.
Về đến nhà, Diệp Ấn Dương đã tắm rửa xong, đang thay thức ăn mới cho mèo. Chương Như vừa vào nhà đã nhảy lên lưng anh: “Anh giỏi quá đi!”
Giọng cô có hơi to nên bị nhóc Cá nheo mắt lườm một cái sắc lẹm. Chương Như chẳng thèm để ý đến nó, cô quấn tay quanh cổ Diệp Ấn Dương rồi hôn lên tóc mai và vành tai anh: “Đánh cầu lông vui thật anh ạ!”
“Đó là bởi vì em thắng.” Diệp Ấn Dương đỡ mông cô sau đó bế cô lên, ngửi thấy trên người cô còn mùi mồ hôi, anh nói: “Em đi tắm đi, đồ ăn sắp tới rồi.”
Cuối cùng bọn họ không được ăn đồ Triều Sán như ý định, đành gọi ý mì Ý mang về.
Chương Như chẳng kén chọn, cầm ngay miếng bánh cuộn kem lên ăn trước, bánh nhân hạt dẻ cười thơm lừng. Thấy Diệp Ấn Dương đang nhắn tin cho ai đó, cô ngồi sát lại hỏi: “Công việc à anh?”
“Có một sự kiện.” Diệp Ấn Dương ngả người ra ghế, tách hai chân ra cho cô ngồi vào giữa.
Chương Như ghé đầu lại nhìn: “Cái sự kiện ở Thành phố Tri thức ạ?”
“Ừ.” Diệp Ấn Dương trả lời tin nhắn, đột nhiên nhớ ra một chuyện, khẽ vỗ mông cô: “Trong nồi có hai quả trứng đấy, em đi vớt ra đi, để lâu chín quá ăn không ngon nữa.”
“Dạ.” Chương Như đứng dậy đi vào bếp, cô rất ít khi dùng phòng bếp trừ khi mời bạn bè tới ăn lẩu. Bình thường cô chỉ vào để bắt mèo vì nhóc Cá thích nằm trong bồn rửa tay.
Bếp đã tắt lửa, Chương Như vớt trứng ra, ngâm nước lạnh rồi cắt đôi, lòng đỏ vừa chín tới, vàng ươm hoàn hảo.
Lúc mang ra bàn, Diệp Ấn Dương đang nghe điện thoại, nghe giọng thì chắc là người nhà gọi. Chương Như rón rén đặt đĩa xuống, đẩy phần trứng lòng đào về phía anh, bản thân cầm nĩa cuốn mì lặng lẽ ăn, cố gắng không phát ra tiếng.
Diệp Ấn Dương đang nói chuyện bỗng liếc nhìn cô một cái, sau đó đáp một câu ngắn gọn với đối phương: “Đúng vậy.”
Chương Như lập tức linh cảm có gì đó, đợi anh cúp máy mới hỏi: “Ba mẹ anh hả?”
“Ừ, ba anh.” Diệp Ấn Dương cũng bắt đầu ăn: “Bảo anh Trung thu về nhà, trong nhà có người họ hàng sắp về nước, muốn họp mặt một buổi.”
Chương Như đã ăn gần xong, chống cằm hỏi: “Ba anh có hỏi về em không?” Chứ không tại sao vừa nãy lại nhìn cô như thế?
“Có hỏi.” Diệp Ấn Dương thẳng thắn thừa nhận, thành thật đến nỗi Chương Như chỉ biết gãi mũi.
Anh đã kể với ba mẹ về cô, còn cô thì mới chỉ nói với chị dâu Tô Đình, người lớn trong nhà vẫn chưa biết đến sự tồn tại của anh, nghĩ vậy tự dưng cô lại thấy hơi có lỗi.
Ăn xong, Chương Như ngồi ngẩn ra một lúc, Diệp Ấn Dương thì dọn dẹp bát đũa, buộc rác mang ra ngoài cửa rồi đi vào rửa tay. Chương Như cũng theo anh vào, vòng tay ôm lấy anh từ sau lưng: “Trung thu này ba em về, em muốn ở nhà với ông ấy.”
“Anh biết.” Diệp Ấn Dương mở vòi nước ra, Chương Như nhìn anh rửa tay, vẫn đầy đủ các bước như lần đầu bọn họ gặp. Cô cũng đưa tay vào dòng nước, nước chảy từ tay vào trong tim, ánh sáng phản chiếu những vệt dầu loang lấp lánh.
Diệp Ấn Dương bóp xà phòng thêm hai lần rồi chậm rãi cọ nhẹ vào tay cô, xoa xoa cho đến khi nổi bọt trắng rồi chà sát từ mu bàn tay, cổ tay đến các kẽ ngón tay, cẩn thận rửa sạch tay cho cô.
Chương Như tựa vào lồng ngực anh, khe khẽ nói: “Tay anh dài ghê…” Nhưng khen xong lại nhỏ giọng thành thật: “Chắc là em… không đi Bắc Kinh được rồi.”
“Không sao, sau này vẫn còn nhiều dịp khác mà.” Diệp Ấn Dương tắt nước, lấy khăn giấy chậm rãi lau khô cho Chương Như, lau xong còn cầm tay cô lên hôn một cái.
“Nhột.” Chương Như nghiêng đầu, mắt long lanh nhìn anh: “Em không đi thật sự cũng được sao anh?”
Diệp Ấn Dương nói: “Cách em hỏi khiến anh cảm thấy em rất muốn đi.”
Chương Như dẩu môi: “Ai thèm đi chứ, ngoài Bắc lạnh muốn chết.”
“Giờ đang là cuối thu, thời điểm đẹp nhất đấy.” Diệp Ấn Dương lau khô xà phòng trong bồn rửa rồi kéo cô ra khỏi bếp, định quay lại xử lý ít công việc.
Trong nhà Chương Như có một phòng nhỏ, trước kia cô định làm phòng chơi game, giờ trở thành phòng làm việc tạm thời cho Diệp Ấn Dương.
Anh vừa đi vào, Chương Như cũng lén theo sau: “Hỏi anh chuyện này.”
“Em hỏi đi.”
“Chu Minh Sơ… rốt cuộc anh ta là người như thế nào vậy?”
“Em nhìn sao thì anh cũng thấy vậy.” Diệp Ấn Dương mở máy tính lên: “Em hỏi làm gì?”
“Gần đây bọn em đang học cách ‘phác họa chân dung lãnh đạo’, đang phân loại bọn anh đó.” Chương Như giả bộ như thật, thật ra cô đã từng phân tích sơ qua vài lãnh đạo, ví dụ như Chu Minh Sơ là kiểu lão hổ, tác phong mạnh mẽ quyết đoán, tràn đầy cảm giác chi phối cấp dưới; Vương Đông Ni miễn cưỡng có thể coi là kiểu chim công, dù sao gã ta hay phô trương lại thích thể hiện; còn Diệp Ấn Dương thì…
Chương Như chống tay lên bàn, đầu ngón tay ngả ngớn chọc chọc ngực anh: “Anh là tắc kè hoa.” Kiểu tổng hợp, thích nghi với mọi môi trường.
Đáng lẽ là một lời khen đứng đắn nhưng qua lời cô chẳng hiểu sao lại nghe như đang nói anh gian xảo lắm vậy. Diệp Ấn Dương chỉ cười không so đo với cô: “Anh phải bận chút việc, hay là em đi ngủ trước nhé?” Sự kiện ở Thành phố Tri thức là hội nghị học thuật do E-Health chủ trì, bác sĩ các nơi đều về dự, anh chịu trách nhiệm chính nên phải xác nhận rất nhiều hạng mục.
“Dạ, em đi rửa mặt rồi ngủ.” Chương Như đứng dậy vòng ra ngoài, đánh răng, đắp mặt nạ xong xuôi rồi không hiểu sao lại quay lại.
Diệp Ấn Dương vẫn đang làm việc, Chương Như ngồi xuống sofa sau lưng anh, đeo tai nghe lên chơi game, không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy anh gọi: “Chương Như.”
“Dạ?”
“Vẫn chưa đi ngủ à em?”
“Em không buồn ngủ, ngồi với anh một lát vậy.” Chương Như đang lướt Tiểu Hồng Thư, lướt một lúc thì thấy tài khoản của một người cùng ngành, tiện tay bấm vào xem. Cô đọc hết bài này đến bài khác, người này toàn chia sẻ về việc quản lý hiệu suất, càng đọc càng thấy người ta đúng là vừa giỏi vừa biết tổng kết.
Diệp Ấn Dương quay đầu lại nhìn cô, giọng cô khàn khàn, mí mắt sụp xuống trông như sắp gục đến nơi.
Quả nhiên, đến khi anh xử lý xong chút việc cuối cùng, tắt máy tính quay lại thì thấy Chương Như đã cuộn tròn ngủ trên sofa rồi.
Diệp Ấn Dương đi tới, nhẹ tay gỡ miếng mặt nạ ra cho cô, tắt đèn rồi bế cô về phòng ngủ. Bàn tay không kìm được khẽ chạm lên mặt, lên tai, thậm chí là hàng mi cô, lúc ấy anh mới nhận ra hóa ra mình cũng có lúc ngứa tay như vậy. May mà Chương Như đã ngủ say, chỉ cau mày nhẹ một cái rồi theo thói quen lại rúc vào lòng anh.
Diệp Ấn Dương ôm lấy cô, nhìn gương mặt dính đầy tinh chất mặt nạ, anh vừa cười vừa lấy khăn giấy lau sạch giúp cô.
Chương Như là tuýp người hơi mơ màng không có ý tiến thủ, bảo tiến lên một mét thì không bao giờ tiến lên hai mét, nhưng chỉ cần ai đó đẩy nhẹ một cái là cô có thể tự mình chậm rãi tiến về phía trước.
Khi anh lau xong, Chương Như cũng vừa tỉnh, còn hỏi khẽ: “Anh xong việc rồi ạ?”
“Ừ, xong rồi.”
“Dạ…” Chương Như hé mắt nhìn anh: “Giờ là mấy giờ rồi anh?”
“Hơn hai giờ.” Diệp Ấn Dương giúp cô lau mặt xong, đứng dậy định đi vứt giấy thì bị cô kéo lại: “Anh vừa sờ em rõ lâu đấy.”
“Có đâu.” Anh bật cười, cùng lắm vài phút thôi mà.
Nhưng Chương Như cảm thấy rất lâu: “Khắp người em đều bị anh sờ rồi.” Cô còn mơ màng kể thêm: “Em vừa mơ thấy anh không chịu giả làm bạn trai em nữa.” Rồi cô híp mắt nhìn anh: “Lúc mình gặp nhau lần đầu, anh nhìn em làm gì thế?”
“Anh có nhìn em sao?” Diệp Ấn Dương hồi tưởng: “Có khi nào anh đang nhìn màn hình không?”
“Anh nhìn em thật mà.” Chương Như chắc nịch khẳng định rồi mỉm cười đầy tự tin: “Có phải lúc đó anh đã thích em rồi không?” Nhưng nghĩ lại thấy không đúng, cô lại xụ mặt: “Sau đó anh còn mắng em ngốc nữa.”
“Có hả?”
“Có mà!” Chương Như vốn đang buồn ngủ bỗng nhiên tỉnh hẳn, hai chân bắt đầu đá anh loạn xạ. Diệp Ấn Dương đè cô lại, thấp giọng cảnh cáo: “Khuya rồi, mai còn đi làm.”
Hai người mặt đối mặt, đầu mũi gần như chạm vào nhau. Cô nhìn thấy yết hầu anh khẽ động, bèn xoay cổ tay hỏi nhỏ: “Anh định làm gì đấy?” Giọng cô mềm như tơ, như gãi ngứa tận lòng bàn chân.
Diệp Ấn Dương nhìn cô một cái đầy sâu lắng, bàn tay khẽ siết lại. Chương Như hiểu ngay, nhắc anh: “Anh bật điều hòa đi.”
“Hôm nay không bật.” Diệp Ấn Dương mở ngăn kéo, rút ra một hộp bao cao su vừa khui niêm phong. Chương Như ngạc nhiên, không ngờ anh lại chuẩn bị nhanh như vậy, cô định đưa tay giúp nhưng nhanh chóng bị anh nắm lại.
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt nóng bức, bốn bề đều là màu đen không lọt khí: “Anh không nóng à?” Chương Như khẽ hỏi, giọng khàn khàn.
“Em đừng cử động thì sẽ không nóng.”
“Anh xạo quá…” Cô cong người lại, vỗ nhẹ lên mông anh một cái. Tiếng thở dồn dập cùng hơi thở dính quện vào nhau, Diệp Ấn Dương hơi nghiêng đầu, ngón tay lượn vòng khiến Chương Như bật ra những tiếng rên mảnh như gió rít.
“Anh mà không chịu nữa là em tự nuốt mình đó!” Chương Như trừng mắt nhìn anh, vừa giận vừa bất lực, như chú cá sấu đồ chơi có răng mà chẳng cắn nổi ai.
Diệp Ấn Dương chẳng dễ bị khiêu khích đến vậy, dù cho cố gắng nhẫn nhịn, anh vẫn giữ được dáng vẻ đàng hoàng điềm tĩnh mà bên trong lại mang theo sự sắc bén của kẻ từng trải. Đợi đến khi cô gần như rơi vào vòng tay anh, anh mới chậm rãi tiến tới, đúng nhịp ra vào theo tiếng thở gấp của cô.
Ban ngày anh là quý ông, nhưng lúc này anh lại chẳng hề dịu dàng chút nào. Vẫn là những động tác ấy, những tư thế ấy nhưng lần nào cũng khiến cô mất kiểm soát.
Mồ hôi trên trán anh không ngừng rơi, có vài giọt lăn xuống người cô, nóng bỏng đến choáng váng.
Chương Như từng nói anh như tắc kè hoa, thật sự không sai chút nào. Anh là sự hòa trộn của mọi dáng vẻ: điềm đạm, tự chủ, nhưng khi cần ra tay thì dứt khoát và mạnh mẽ đến bất ngờ.
***
Sáng hôm sau, Chương Như gần như ngáp suốt buổi họp. Trong phòng họp, mọi người đang bàn về đơn đặt hàng chip mới, Diệp Ấn Dương ra chỉ tiêu gấp ba lần trước.
Chip vốn đã đắt, Vệ Tiểu Ba nghe mà kinh ngạc: “Sếp Diệp, số lượng này… có hơi nhiều quá không?”
Mạc Lệ cũng hơi do dự: “Hay là cân nhắc thêm chút nữa?”
Diệp Ấn Dương mở kế hoạch sản xuất cuối năm ra xem qua rồi đáp gọn: “Gấp ba vẫn chưa đủ, liên hệ thêm đại lý, gom thêm.”
Câu nói chắc như đinh đóng cột khiến cả phòng im bặt không dám nói gì nữa.
Sau cuộc họp, Chương Như kéo Mạc Lệ ra hỏi nhỏ: “Chị Mạc Lệ, ôm nhiều chip như vậy có hơi rủi ro không?”
Mạc Lệ gật đầu: “Chip vốn đắt, giờ lại còn tăng giá. Nếu mua theo số lượng lớn như vậy, chắc chắn sẽ chiếm dụng rất nhiều vốn tiền mặt.” Không phải hơi rủi ro mà là rất rủi ro, nhưng thân là cấp dưới, chị vẫn lựa chọn tin tưởng cấp trên: “Không sao đâu, chắc tổng giám đốc Diệp có dự đoán riêng.”
“Ừm ừm, em cũng nghĩ vậy.” Chương Như theo chị quay lại bàn làm việc. Lúc đi ngang qua gặp Phùng Nguyên Hỉ, hai người thấy anh ta đang đi về phía phòng Diệp Ấn Dương, Mạc Lệ gọi lại hỏi: “Cậu tìm sếp Diệp có việc gì thế?”
“À, tôi có đối tác vừa hạ giá lô linh kiện, chính là loại linh kiện đợt này phòng mình cần mua ấy, bên họ đồng ý giảm giá nhưng phải thanh toán trước 100%, tôi muốn bàn với sếp Diệp một chút.”
Mạc Lệ nhíu mày: “Việc này cậu có thể nói với tôi, trực tiếp tìm sếp Diệp là vượt cấp.”
Phùng Nguyên Hỉ nhìn chị một cái: “Quản lý Mạc có quyền quyết định chuyện này sap?”
“Tôi có quyền hay không là một chuyện nhưng cậu vượt cấp là cậu sai trước. Tôi không muốn thấy chuyện này lần hai, hy vọng cậu có thể hiểu.” Thái độ của Mạc Lệ rất cứng rắn, trước mặt cả phòng thẳng thắn phê bình anh ta.
Phùng Nguyên Hỉ là người tổ B, vốn dĩ chịu sự quản lý của quản lý tổ B là Mạc Lệ, Chương Như không biết anh ta làm vậy để làm gì nhưng trong lòng âm thầm bội phục Mạc Sư thái, thế là an tâm quay về bàn làm việc của mình.
Trưa xuống nhà ăn, trên đường gặp đồng nghiệp, ba người thì có đến hai gọi cô là “ca sĩ Chương Như”, còn rủ cô đi karaoke nữa. Mạnh Trân Trân cũng bưng khay lại ngồi cạnh: “Vài tháng nữa có khả năng sẽ có một chương trình từ thiện, cô lại giúp tôi một tay nha.”
“Từ thiện gì? Tôi đi làm gì?”
“Hát vài bài thôi ấy mà.”
Chương Như buồn bực: “Lại biểu diễn văn nghệ à? Hiện tại tôi làm ca sĩ cho E-Health rồi sao?” Trên hợp đồng lao động có viết sai mục nào không vậy?
Thấy cô sắp nổi cáu, Mạnh Trân Trân vội dỗ dành: “Hoạt động từ thiện thôi mà, làm việc tốt đó, chúng ta sẽ quyên góp một số thiết bị y tế chữa bệnh còn bên họ sẽ đưa một số bệnh nhân tới kiểm tra.” Mạnh Trân Trân nói sự kiện này nhờ Diệp Ấn Dương liên hệ: “Từ thiện đó, tích đức có biết không?”
Chương Như cho rằng bản thân đang rất có đức rồi, hơn nữa cô vẫn tương đối cảnh giác: “Rõ ràng cô đang bắt tôi tăng ca, chớ khinh tôi ngốc, tôi hiểu hết đấy.”
Mạnh Trân Trân sốt ruột thuyết phục cô: “Hoạt động từ thiện là đại diện cho bộ mặt của công ty, Chủ tịch vốn đã có ấn tượng với cô rồi, lần này cô tham gia biết đâu lại càng khiến Chủ tịch chú ý hơn, sớm được thăng chức thì sao?”
Chương Như thong thả cúi đầu ăn cơm không nói gì, mặc kệ Mạnh Trân Trân nói gì cũng không nghe, đến khi ăn xong mới khẽ hừ một tiếng: “Cô rảnh thì kiếm đồng xu đi cạo gió đi, đừng pua tôi nữa.” Rồi bưng khay cơm đứng dậy nghênh ngang bỏ đi.
Tan làm, Chương Như nhận được điện thoại từ ông bô nhà mình: “Con gái ngoan, ba về đến nhà rồi, về nhà ăn cơm thôi.”
Chương Như tưởng mình nghe lầm: “Hả? Ba đang ở đâu cơ?”
“Ở nhà ngoại đó, ba nấu sẵn canh rồi, mau về đi.”
Về Quảng Châu mà chẳng báo trước gì cả, Chương Như nhìn về hướng văn phòng Diệp Ấn Dương, nhắn cho anh hỏi anh có tăng ca không. Diệp Ấn Dương trả lời hôm nay không tăng ca: [Hôm nay anh phải tới bệnh viện đón ông.]
[Vậy em về nhà nhé.] Chương Như báo anh xong lái xe về nhà tổ.
Vừa xuống xe đã trông thấy ông trẻ, nhìn ông có vẻ chậm chạp hơn bình thường, lỗ mũi còn nhét giấy, hỏi cô: “Về ăn cơm đấy à?”
“Dạ, ba cháu vừa mới về.”
“Ờ, tưởng nó quên mình là người Quảng Châu rồi chứ.” Ông trẻ càm ràm, nói ba Chương Như suốt ngày bay nhảy khắp nơi, Chương Như cảm thấy hình như cổ họng ông cụ hơi có đờm, thấy ông hắng giọng một cái, cô hỏi: “Mũi ông sao thế?”
“Bị chảy máu mũi thôi, không sao.” Ông trẻ xua xua tay: “Thôi về nhà ăn cơm với ba đi, ăn xong kêu nó tới nhà ông uống trà. Suốt ngày ở bên ngoài, chẳng lẽ Quảng Châu không có tiền cho nó kiếm chắc? Ai cũng rời bỏ nơi này mà đi!”
“Dạ vâng ạ…” Thấy dáng vẻ kích động của ông trẻ, Chương Như đột nhiên nhớ ra hình như con trai của ông cụ cũng không ở Quảng Châu, đoán là ông đang nhớ con trai nên mới mượn chuyện này để nói.
Nhưng Chương Như không muốn chọc vào chuyện buồn của ông cụ, nghĩ lát nữa kiểu gì ông bô nhà mình cũng bị giáo huấn một trận, thân là con gái cô chỉ biết cười, chào ông trẻ xong rồi chạy về nhà.
Vừa quay đi được một đoạn, sau lưng bỗng nghe thấy tiếng ai đó kêu thất thanh. Chương Như quay đầu nhìn lại, thấy ông trẻ bị ngã xuống đất.
Chương Như hồn vía bay mất, vội vàng chạy đến xem xét tình huống rồi vừa gọi cho ba vừa gọi xe cấp cứu.
Mọi người gấp gáp đưa ông trẻ đến bệnh viện, bác sĩ nói khả năng cao là bị xuất huyết não, hỏi bọn họ về bệnh sử của ông cụ và bình thường hay dùng thuốc gì.
Chương Như chỉ biết ông cụ bị cao huyết áp còn uống thuốc gì thì mù tịt. Bác sĩ hỏi: “Không phải người nhà à?”
“Họ hàng.” Ba Chương Như đáp.
“Thế con ruột đâu? Con trai hay con gái đều được.”
“Chúng nó đi làm xa, giờ trong nhà chỉ có mình ông ấy thôi.”
Bác sĩ cau mày nhưng vẫn khẩn trương cho ông vào chụp CT, nói ông cụ ra máu nhiều, có khả năng phải phẫu thuật mở hộp sọ.
Mở sọ, nghe mà rợn tóc gáy, bánh xe vội vàng lăn trên mặt đất, Chương Như chạy theo phía sau đẩy giường bệnh, ba cô dặn cô đi đăng ký trước: “Tiện thể gọi cho bác gái con nhé, bà ấy còn đang tưởng con bị sao.”
“Dạ vâng.” Chương Như chạy đi tìm quầy thu phí, vừa tới hành lang thì gặp hai ông cháu trông quen quen, hoá ra là Diệp Ấn Dương đang đỡ ông nội.
Hai bên đều sửng sốt, Diệp Ấn Dương nhanh chóng phản ứng lại, anh hỏi: “Sao thế em?”
“Ông trẻ em bị xuất huyết não.” Chương Như gấp đến độ thở hổn hển, vẫn không quên chào ông nội anh: “Cháu chào ông ạ.” Cô đang gấp quá nên suýt thì bị sặc nước miếng.
“Chào cháu.” Ông cụ Diệp vẫn nhớ rõ cô, nghe cô nói trong nhà có người bị xuất huyết não, ông nói: “Cô bé đừng hoảng, người nhà hiện còn tỉnh không? Đã chụp CT chưa? Ra máu nhiều không?”
“Vừa đẩy đi chụp rồi ạ.” Chương Như đáp: “Hiện tại vẫn chưa biết tình huống thế nào…”
“Đừng lo.” Diệp Ấn Dương khẽ vỗ vai cô rồi quay sang ông nội: “Hay ông qua xem giúp được không?”