Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 54

“Trên đó ghi ba chữ: Lục Thời Nhã.”

Bệnh viện này bọn họ rất quen thuộc, Chương Như vừa báo tên của ông trẻ vừa chạy tới quầy đăng ký để nộp viện phí, xong xuôi chạy tới phòng chụp CT liền nghe nói ông trẻ đã tỉnh lại, hơn nữa tình hình đã ổn định hơn nhiều.

“Lượng xuất huyết không nhiều, vị trí xuất huyết cũng không phải nơi nguy hiểm…” Diệp Ấn Dương tóm tắt lại giúp cô, ý là chỉ cần nằm viện quan sát thêm, qua giai đoạn nguy cấp là được.

“Không cần phẫu thuật sao ạ?” Chương Như hỏi.

Diệp Ấn Dương lắc đầu: “Chưa cần thiết phải phẫu thuật.” Hơn nữa ông cụ đã lớn tuổi, nếu mất nhiều máu khả năng phải cân nhắc đến những rủi ro khi phẫu thuật: “Tuy nhiên có vẻ như ông trẻ của em bị cao huyết áp, bình thường ông có uống thuốc hạ huyết áp đều đặn không?”

Chuyện này Chương Như không rõ lắm, lúc này cô vẫn chưa hết sợ hãi: “Hồi nãy em sợ chết đi được.” Vừa đáp vừa theo thói quen dựa vào người anh: “Em còn thắc mắc sao ông trẻ dạo này hay bị chảy máu cam, trước đó đi đứng nhiều khi hay bị chao đảo không vững.”

Diệp Ấn Dương xoa nhẹ cánh tay cô: “Không sao, người không có việc gì, cũng may được đưa đến bệnh viện sớm.”

“Là do ông bị ngã ở bên ngoài đúng lúc bọn em vô tình nhìn thấy, chứ nếu ông ấy bị ngã ở trong nhà thì e là không có ai cả.”

Quả thật là vậy, “Nếu không kịp thời phát hiện thì cũng khó nói.” Cho dù lượng xuất huyết ít nhưng nếu để lâu không phát hiện kịp thời khả năng vẫn nguy hiểm.

Hai người đứng sát nhau nói chuyện, đúng lúc cửa thoát hiểm bên cạnh đột nhiên mở ra, ba cô vừa gọi điện cho con trai của ông trẻ xong, bước ra gọi: “Con gái ngoan ơi.”

“A!” Chương Như lập tức đứng thẳng người lại: “Ba!”

Cô quýnh lên vì xấu hổ, ba Chương đi tới quan sát Diệp Ấn Dương một lúc, Chương Như thấy vậy bèn giới thiệu với ông: “Đây là… sếp của con ạ.” Lúc nói những lời này, Chương Như cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Ấn Dương: “Vị bác sĩ vừa nãy chính là ông nội của anh ấy.”

Ba Chương gật gù mấy cái rồi lập tức bật mood của dân làm ăn: “Chào giám đốc chào giám đốc! Cảm ơn các vị đã giúp đỡ chúng tôi!”

“Bác khách sáo rồi ạ.” Giọng Diệp Ấn Dương nghe có vẻ vẫn bình thường nhưng Chương Như thì không được như vậy, bàn tay giấu sau lưng bấm vào đùi, đứng ở giữa nhìn cảnh ba và bạn trai bắt tay nhau. Cửa phòng chụp CT phía bên kia cũng vừa mở ra, ông cụ Diệp được bác sĩ trực ban tiễn ra ngoài. Trong phòng đọc phim vừa có ca phức tạp cần hội chẩn nên ông phải ở lại lâu hơn chút.

Mọi người đứng ngoài hành lang nói chuyện, ông cụ Diệp lại dặn dò thêm một số lưu ý về tình hình của ông trẻ Chương Như: “Nếu người nhà tới thì nhờ hai cha con khuyên họ vài câu, thuốc hạ huyết áp phải kiên trì uống đều đặn, bệnh nhân đã có tuổi, chuyện này không đùa được đâu.”

“Vâng vâng, chúng tôi sẽ cẩn thận dặn dò người nhà.” Hai cha con gật đầu như giã tỏi, ba Chương còn nhanh tay lấy danh thiếp ra đưa cho ông cụ: “Cảm ơn bác sĩ, làm phiền bác sĩ rồi, nếu có thời gian mời bác ghé qua tiệm chúng tôi ăn cơm để chúng tôi có dịp tỏ lòng biết ơn.”

Danh thiếp của ba Chương dài ngoằng, ông cụ Diệp chỉ kịp thấy hai chữ “Chương Ký”: “Ồ, tôi hay qua nhà hàng bên Lệ Loan uống trà lắm.”

Ba Chương vui mừng đáp: “Vinh hạnh cho chúng tôi quá, bác sĩ xem hôm nào rảnh lại ghé chơi nữa nhé, tôi vừa nhập về mấy lô trà ở Giang Tô, nếu bác không chê thì ngồi lại với chúng tôi, tôi sẽ pha trà cho bác nếm thử.”

Ông cụ Diệp gật đầu mỉm cười rồi chỉ về phía sau: “Bệnh nhân ra rồi kìa.”

Tiếng bánh xe lăn vang lên, ông trẻ Chương Như được đẩy qua phòng hồi sức, hai bên cũng thuận thế chào tạm biệt nhau.

Trong nhóm chat hàng xóm láng giềng có người đang hỏi thăm tình hình của ông trẻ, ba Chương trả lời rất nhanh, còn gửi cả voice chat: “Thưa các anh chị cô dì chú bác, trong nhà nếu có người bị cao huyết áp nhất định phải dặn họ uống thuốc đều đặn kẻo phải vào viện đấy nhé.” Gửi xong quay sang hỏi Chương Như: “Con cũng nói gì đi.”

Chương Như đang mải nhìn theo bóng dáng Diệp Ấn Dương, mãi sau mới hoàn hồn: “Nói gì cơ?”

“Thì nhắn các chị các cô trong nhóm, bảo bọn họ nhắc người nhà cẩn thận, sức khoẻ là quan trọng nhất.”

Chương Như: “Ba nói rồi, con còn nói làm gì nữa?”

“Con là người lập nhóm mà, tag hết mọi người vào, dặn dò nhiều không thiệt gì đâu, quan trọng nhất là phải truyền đạt cho tất cả mọi người.”

“Sao ba nói to thế, ai cũng nghe thấy hết rồi kìa.” Hai người vừa nói chuyện vừa đi xa, cuộc nói chuyện bình thường mà cứ như đang cãi nhau.

Thật sự là cha nào con nấy, lối sống phóng khoáng lại có phần hơi l* m*ng.

Diệp Ấn Dương đang dìu ông nội chậm rãi đi đằng sau, đến khi lên xe, ông nội anh đột nhiên hỏi: “Chính là cô bé vừa nãy đúng không?”

Diệp Ấn Dương vừa vào số vừa đáp: “Ai ạ?”

“Cô bé họ Chương ấy, là bạn gái cháu đúng không?” Ông cụ nhìn anh: “Còn giả vờ giả vịt với ông à?” Lúc nãy gặp nhau trong bệnh viện, ông nghe giọng điệu và cách nói chuyện là biết mối quan hệ của hai người không bình thường, hết hỗ trợ xem phim chụp CT lại cẩn thận chỉ chỗ thu viện phí, còn dặn cô bé ấy sàn trơn đi lại cẩn thận. Với cái tính luôn giữ khoảng cách với người khác của cháu mình, nếu chỉ là một cấp dưới đơn thuần đâu ai nói chuyện kiểu đó?

Ông cụ giở lại tấm danh thiếp ra xem, trên đó ghi hàng loạt chức danh: Nhà hàng, chuỗi cung ứng hải sản, còn có cả thương mại điện tử, trùng hợp thế nào lại có cả mục kinh doanh trà. Một người có đôi mắt tinh tường như ông, bao năm nhìn bệnh nhân, đọc phim chụp, chẳng lẽ lại không nhìn ra người trong lòng của cháu trai?

Xe chạy đến cổng viện, Diệp Ấn Dương thừa nhận: “Chính là cô ấy.”

“Thế sao vừa nãy không giới thiệu?”

“Bọn cháu đã bàn trước với nhau, tạm thời chưa công khai ạ.” Diệp Ấn Dương nói: “Quan hệ đồng nghiệp hiện tại tương đối nhạy cảm, công ty bọn cháu có quy định riêng không giống như ở bệnh viện, nếu hẹn hò với đồng nghiệp cùng công ty thì vẫn nên kín tiếng chút, ông thông cảm.”

Còn lôi cả quy định công ty ra nữa, ông cụ mắng anh một câu “thằng nhóc thối” rồi nói: “Trong quy định có ghi không được nói với người nhà à?”

Diệp Ấn Dương bật cười, cho xe nhập làn rẽ phải rồi hạ cửa sổ xuống một chút. Cuối tháng Chín, hiếm lắm Quảng Châu mới có mấy ngày râm mát, lái xe không cần bật điều hòa.

***

Trong bệnh viện, Chương Như phải bận bịu thêm mấy tiếng đồng hồ nữa. Ông trẻ cô bình thường vốn khoẻ mạnh, giọng lúc nào cũng sang sảng, sau khi uống thuốc đã thiếp đi rồi, tuy nhiên hiện tại vẫn phải thở bình oxy. Mặc dù bây giờ vẫn hơi yếu nhưng đã khá hơn lúc mới nhập viện.

Chương Như ở bên trông chừng, đáng ra lúc này phải thấy nhẹ nhõm nhưng nghĩ đến Diệp Ấn Dương, lòng cô lại rối bời.

Vừa nãy cô đã chần chừ do dự rồi lùi bước, giờ nghĩ lại thấy áy náy khó chịu vô cùng. Đang định gọi điện cho anh thì ba cô đi tới, nói con trai của ông trẻ đã lên máy bay rồi, chắc sáng sớm mai sẽ tới nơi: “Con gái ngoan, ba ở lại đây trông cho, con về trước đi.”

“Vầng.”

Hai cha con ra ngoài hành lang nói chuyện, Chương Như hỏi ba: “Ba về sớm vậy làm gì?”

“Sớm hả? Tuần sau là Trung thu rồi còn gì?””

“Còn tận mấy ngày nữa cơ mà.” Chương Như tưởng ba mình sẽ về trước một ngày như mọi khi.

Ba Chương phẩy tay: “Bên kia xong việc sớm thì về sớm thôi.”

“Ồ.” Chương Như nắm chặt điện thoại, nhìn ông đầy dò xét: “Ba về có một mình à?”

“Không thì sao?”

“Thế còn dì Phân?”

Ba Chương chẳng hiểu con gái đang nói gì: “Dì Phân của con thế nào làm sao ba biết?”

Chương Như hỏi: “Chẳng phải hai người… đang ở bên nhau sao?”

Ba Chương giật nảy: “Ba với bà ấy ở bên nhau bao giờ?”

“Có đợt dì Phân đi Thiên Tân, ba chẳng lập tức đuổi theo dì ấy còn gì?” Chương Như hoài nghi nhìn ông: “Ba không thích dì Phân à?”

“Con bé ngốc này, bà ấy thiếu tiền hàng của ba, còn cầm theo cả con dấu đi nữa, ba đuổi theo tiền mà!” Hiểu lầm tất cả chỉ là hiểu lầm, ba Chương bị hỏi mà đơ người, thấy lúc này không còn sớm nữa, ông nói: “Con về nhà trước đi, à, căn hộ của con đã rao bán chưa?”

“Con rao rồi, có người hỏi nhưng chưa thấy ai tới xem, bên môi giới bảo chờ thêm hoặc hạ giá xuống chút.” Chương Như vừa soi điện thoại nghịch tóc mái vừa thất thần đáp: “Để mai con hỏi lão Dương thử.” Nói xong thở dài một cái rồi rời khỏi bệnh viện.

Muộn thế này mà vẫn chưa ăn tối, tuy nhiên Chương Như không thấy đói bụng. Lái xe về đến nhà, mèo nhà cô đang ngáy o o trong phòng khách còn Diệp Ấn Dương cũng đang ngủ trong phòng ngủ.

Chương Như đi tới mép giường, đúng lúc Diệp Ấn Dương mở mắt ra: “Em về rồi à.”

“Dạ, ba em ở lại trông ông trẻ còn em về trước.” Chương Như ngồi xuống mép giường nhìn anh, ánh mắt đầy quan tâm. Tư thế và biểu cảm này khiến Diệp Ấn Dương cảm thấy bản thân cũng là người bệnh: “Em ăn chưa?”

Chương Như đáp đã ăn ít cháo ở bệnh viện rồi, sau đó chống cằm nhìn anh: “Anh giận em ạ?” Cô nghiêng người về phía trước một chút như muốn nhìn anh rõ hơn: “Ba em về đột xuất, em cũng không ngờ… thật đó, em không cố ý đâu.”

Giải thích mà cũng có thể ấp úng như vậy, Diệp Ấn Dương nhìn vai cô: “Em muốn đeo túi đi ngủ à?”

“A, em vẫn chưa tắm nữa.” Chương Như cúi xuống ngửi thử, quả nhiên trên người toàn mùi bệnh viện, cô nhanh chóng cởi túi c** q**n áo đi tắm.

Cô không biết có nên nói thêm gì không, nhưng sau khi tắm xong, vừa leo lên giường đã chui ngay vào lòng Diệp Ấn Dương, anh vẫn ôm lấy cô.

Chương Như khều khều đầu gối anh: “Anh không giận thật chứ?”

“Không giận.”

Vậy là tốt rồi.

Chương Như vuốt nhẹ sống mũi anh, cảm giác trong lòng cũng hơi thả lỏng.

Nhưng cả tuần đó, bọn họ ai cũng bận rộn.

Ông trẻ thì nằm viện, ba Chương Như lại vừa về cho nên thỉnh thoảng cô sẽ tới bệnh viện trông ông, đôi khi lại phải tới nhà họ hàng ăn liên hoan. Diệp Ấn Dương thì ngoài đi làm là đi xã giao, thỉnh thoảng nhín ra được chút thời gian để chuyển nhà.

Đáng lẽ ra anh sẽ chuyển ra sau lễ kỷ niệm thành lập công ty nhưng do nhà hàng xóm đang sửa sàn nhà bụi quá nên phải hoãn lại, đến giờ mới dọn ra được.

Đồ đạc trong ký túc xá nhân viên của anh không nhiều nhưng dọn dẹp lặt vặt cũng tốn kha khá thời gian cho nên anh phải ở lại nhà mới hai đêm.

Hai đêm không có anh bên cạnh, Chương Như cảm thấy không quen chút nào.

Thứ Sáu, hàng xóm có đám cưới, Chương Như qua từ đường ăn cỗ, đang ngồi hóng hớt thì Da Đen đột nhiên đến mời rượu ba cô, kính rượu xong thì kêu phải quay về công ty có việc.

“Hôm nay phải trực à?” Chương Như hỏi.

“Có đơn hàng đột xuất phải xử lý.” Da Đen buông chén rồi chào ba Chương Như: “Chú Minh, cháu xin phép đi trước ạ.”

“Ừ ừ, hôm nào tới nhà chú uống trà nhé.” Ba Chương nhìn theo bóng lưng cậu, đột nhiên hỏi: “A Liệt giờ làm gì thế?”

“Vừa thăng lên làm tổ trưởng kho hàng rồi.”

“Hồi trước con chẳng bảo nó từng phạm lỗi còn gì?”

Trí nhớ tốt thế, Chương Như đáp: “Chuyện đó giải quyết xong từ lâu rồi, cậu ta làm việc cẩn thận, đợt thăng chức được đánh giá cao lắm đấy.”

“Thế còn con thì sao?” Ba Chương hỏi tiếp: “Nghe A Dương nói con cũng được thăng chức à?”

“Đúng vậy, có khi hai năm nữa con lên chức giám đốc rồi đó.” Chương Như bốc phét không biết ngượng, đột nhiên thấy cổ họng không thoải mái lắm, cô khẽ húng hắng ho.

“Lại nóng trong à?” Ba Chương vẫn luôn quan tâm con gái, ăn cỗ xong dẫn cô ra đầu ngõ mua chai trà giải nhiệt, thình lình hỏi: “Bạn trai con có thích uống trà không?”

Chương Như vừa mới uống một ngụm trà giải thiệt, suýt thì sặc, cô trừng mắt nhìn ông bô.

“Con tưởng ba mù à? Lúc cậu ta ôm con ba nhìn thấy hết rồi nhé.”

Chương Như ngạc nhiên: “Thế sao ba không nói sớm?”

“Bạn trai thật à?” Ba Chương vỗ vỗ lưng cô: “Trung thu bảo cậu ta tới nhà ăn một bữa cơm, nhớ mời cả ông nội nó tới nữa nhé, người ta giúp đỡ mình nhiều mình phải cảm ơn tử tế mới được.”

Chương Như có cảm giác bị vạch trần, cô lắc lắc chai trà giải nhiệt trong tay: “Trung thu anh ấy về Bắc Kinh rồi.”

“Thế chờ cậu ấy về.” Ba Chương đeo kính râm lên, trông vẻ mặt càng thêm khó đoán: “Con gái ba giỏi lắm, tán đổ cả sếp cơ mà.” Nói rồi nghênh ngang rời đi khiến Chương Như xấu hổ vô cùng, nếu biết bị lộ sớm thế này thì hôm đó cô còn nói dối làm gì.

Cơ mà lúc này cô thật sự thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Hôm sau Chương Như qua công ty Giai Giai chơi, vừa trông thấy chiếc túi xách mới tinh của cô, Giai Giai khịa cô túi đẹp thì đẹp mà khó giữ: “Mới phát tài à?”

“Mày không biết hả? Tao vừa trúng số 10 vạn đấy.” Chương Như hất cằm đáp, nói xong nhìn chằm chằm ngực cô nàng: “Mày lại độn à?”

“Độn quần què, hàng xịn đấy!” Giai Giai đắc ý ưỡn ngực.

Đối với việc mang thai, ban đầu Giai Giai thấy bản thân có hơi xui xẻo, nếu không thì tại sao trước khi kết hôn dù có chơi trần trong kỳ an toàn cũng không có việc gì mà vừa cưới xong là dính chiêu liền? Nhưng cô nàng nhanh chóng phát hiện ra những ưu điểm của việc mang thai, ví dụ như ngực trở lên lớn hơn, khi chụp ảnh quảng cáo cho sản phẩm trông càng no đủ, càng thật hơn, vì thế đợt này cô nàng đang tích cực tới phòng làm việc chụp quảng cáo, không có thời gian ra ngoài chơi.

Sự tích dậy thì lần thứ hai này thật sự tà môn quá mức, Chương Như cảm thấy không tin tưởng cho lắm, nhưng khi Giai Giai thay một bộ khác ra, cô phải trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên.

“Hâm mộ chưa?” Chụp xong, Giai Giai cũng tìm cho cô một bộ: “Mày chụp cái này đi?”

Chương Như cảnh giác: “Tao không chụp.”

“Tao không đăng lên shop đâu.” Phong thuỷ luân chuyển, lần này tới lượt Giai Giai khinh bỉ Chương Như: “Với cái cỡ ngực này của mày, tao còn sợ đăng lên hại tao bị tụt doanh số ấy chứ.”

Thế thì chụp để làm gì? Trong lòng hiểu mà không nói ra.

Đó là một chiếc váy sườn xám xẻ cao lụa đen pha ren mảnh, kiểu quyến rũ khiến người ta thức cả đêm cũng đáng.

Giai Giai cầm máy chụp cho cô, cô nàng dày dạn kinh nghiệm, chỉ đạo Chương Như tạo dáng chụp liền mười mấy tấm mới thấy hài lòng: “Được rồi, tự chọn tấm nào ưng nhất đi.”  Nói xong đặt cameras xuống, có bầu mệt ghê.

Thay đồ xong, Chương Như ngồi xem từng tấm ảnh, chọn mấy tấm gửi vào điện thoại mình, đang định gửi cho Diệp Ấn Dương xem thì chợt nảy ra một ý, cô cứ ngồi đó cười một mình.

“Bị gì vậy?” Giai Giai vừa đi lấy cơm hộp về, thấy cô ngồi vẽ vòng tròn trên đùi thì hỏi: “Bạn trai vắng nhà, chỗ tao đến mèo đực cũng không có, đừng có lên cơn ở đây nữa, ra ăn đi.”

Hai người ngồi bệt xuống đất ăn lẩu bò. Chương Như đang gắp miếng củ cải thì điện thoại Giai Giai đổ chuông, cô nàng nhìn liếc qua rồi tắt ngay.

“Bên bán hàng gọi hả?”

“Người nhà Đỗ Tuấn gọi.”

“Chưa làm hòa với ba chồng à?” Chương Như nhớ hôm đám cưới hai bên còn vui vẻ lắm, không nhìn ra trước đó mới cãi nhau một trận.

“Không liên quan tới bọn họ.” Giai Giai cầm xiên thịt bò lên ăn: “Xa thơm gần thối, quý tộc Bắc Kinh nhà bọn họ phải thấy khát mới biết quý, tao đâu phải tổng đài gọi là phải nghe máy.”

Nghe cũng có lý. Chương Như trầm ngâm suy tư, bị cô bạn đá một cái: “Mày với Diệp Ấn Dương tính lén lút tới bao giờ?”

“Gì mà lén lút?” Chương Như chê cô nàng dùng từ bất nhã, bèn giơ tay cướp xiên thịt bò chỉ để lại cho Giai Giai mấy xiên đậu hũ với củ cải: “Có bầu ăn thịt ít thôi, ăn nhiều củ cải vào cho dễ tiêu hoá!” Nói xong vùi đầu ăn, ăn xong cầm chìa khoá xe chạy biến.

Ngày hôm sau phải đi làm bù, thứ Bảy nên ai cũng mệt mỏi. Chương Như vô tình bắt gặp Lâm Thông ở quầy lễ tân, cậu chàng đeo chiếc túi bé xíu, mặc áo ôm sát như áo ngực. Liếc thấy ly cà phê americano trên tay Chương Như, Lâm Thông hỏi: “Quản lý Đinh đi rồi, không ai mua cà phê cho chị nữa à?”

“Điên à, tôi đây thiếu gì cà phê?” Chương Như vỗ vỗ cậu ta: “Tránh đường cho người ta đi.”

Hai người đi đến thang máy, Lâm Thông hỏi han: “Trung thu chị định đi đâu chơi?”

“Xem đã.”

“Thiếu gia họ Tô ở Huệ Châu không hẹn chị đi đâu à?” Hỏi xong thì trông thấy Phùng Nguyên Hỷ, Lâm Thông lên tiếng chào trước: “Anh Phùng đấy à.”

Phùng Nguyên Hỷ không nói gì, lướt qua không thèm đáp.

Lâm Thông tự thấy mình quê, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chương Như: [Chỉ là không được thăng chức thôi mà, danh lợi đều là phù du, cần gì nghiêm trọng vậy?]

Chương Như liếc nhìn Phùng Nguyên Hỷ: [Cậu không thấy sắc mặt anh ta xanh lét à?]

[Thấy rồi.]

[Chắc là bị bệnh tim rồi.]

Lâm Thông bừng tỉnh: [Cũng có thể do phổi có vấn đề nên mới khó ở như vậy.]

[Cho nên cậu chớ có động vào kẻo lại bị vu vạ.]

[Chị nói có lý!]

Hai người kẻ tung người hứng một hồi, cuối cùng chốt lại: Phùng Nguyên Hỷ sắp tiêu rồi.

Sắp đến kỳ nghỉ dài, buổi sáng Chương Như ngồi trước máy tính xử lý một đống việc, đến chiều Diệp Ấn Dương về, cô theo anh đi họp với ban quản lý, vừa đẩy cửa vào đã trông thấy quản lý tổ A vừa được thăng chức đang ngồi bên trong: “Anh Ưng!”

Âu Dương Ưng, tên nghe như hiệp khách, người cũng mang chút phong vị giang hồ, râu quai nón bao quanh cằm, áo sơ mi trắng cùng quần đen giản dị, tay đeo chiếc đồng hồ điện tử. Thấy Chương Như lên tiếng, anh chàng mỉm cười thân thiện kéo ghế ra giúp cô: “Ngồi đi.”

Hai người trò chuyện mấy câu, trong lúc đó mọi người cũng lần lượt đến đông đủ, Diệp Ấn Dương bắt đầu chủ trì buổi họp.

Anh hỏi khá kỹ về tiến độ giao hàng, từng tổ cũng lần lượt báo cáo. Âu Dương Ưng nhắc đến nhà cung ứng nguyên liệu mới có thái độ khá hợp tác, tuy nhiên tiến độ hơi chậm, e sẽ ảnh hưởng đến lịch giao hàng.

Diệp Ấn Dương xem bảng tiến độ, nói: “Cậu báo với bên kiểm định, cử thêm hai người túc trực ở xưởng.”

“Rõ.” Âu Dương Ưng nhanh chóng đáp.

Cho đến khi buổi họp gần kết thúc, Diệp Ấn Dương vẫn không nói nhiều lời dư thừa, luôn giữ phong cách chủ đề rõ ràng, hiệu suất cao. Trước kia Chương Như từng cảm thấy anh hơi làm cao, cũng nghe qua vài lời đánh giá không mấy tốt đẹp về anh như lạnh lùng, hay tỏ vẻ thanh cao, nhưng giờ cô lại cảm thấy anh công tư phân minh, biết nhìn người và biết dùng người, Âu Dương Ưng chính là ví dụ điển hình.

Nếu không nhờ Diệp Ấn Dương nâng đỡ, có khi anh ta vẫn mãi bị quản lý cũ đè đầu không ngóc dậy nổi. Từ khi được giao phụ trách mảng đối ngoại vào năm ngoái, anh ta như thanh gươm được phủi sạch bụi, vừa chăm chỉ vừa giữ vững phong độ, lần thăng chức này hoàn toàn xứng đáng.

Ở nơi công sở, gặp được một người sếp biết trân trọng mình thật sự là một điều may mắn.

Họp xong, Diệp Ấn Dương thu dọn đồ chuẩn bị rời đi, nhưng thấy Chương Như vẫn ngồi đó nhìn mình, anh khẽ gật đầu: “BP, qua đây một lát.”

Chương Như bước tới: “Tổng giám đốc Diệp tìm em có việc ạ?”

“Anh tưởng là em muốn tìm anh chứ?”

Chương Như khẽ nhếch khóe môi: “Em tìm anh làm gì?”

“Vậy thì anh tìm em.”

Thật ra Diệp Ấn Dương có chút việc muốn dặn cô nhưng không quá gấp. Nghe xong, Chương Như gật đầu ghi chú lại, xong xuôi mà Diệp Ấn Dương vẫn nhìn cô mãi. Hai người im lặng vài giây, Diệp Ấn Dương bật cười liếc đồng hồ: “Không định nói gì à? Anh sắp đi rồi.”

“Anh đi đâu thế?”

“Ngày mai có sự kiện, tối nay phải đón vài khách mời quan trọng.”

Ồ, việc đó quan trọng thật, Chương Như chậm rãi hỏi: “Trung thu anh… nhất định phải về Bắc Kinh sao?”

Diệp Ấn Dương đáp: “Thứ Hai anh phải có mặt ở Bắc Kinh.” Chủ yếu vì người họ hàng kia của anh về nước để làm phẫu thuật, anh cần đến thăm trước khi vào ca mổ. Anh suy nghĩ hai giây rồi nói thêm: “Nhưng anh có thể quay về sớm hơn.”

“Không cần đâu.” Chương Như nhíu mày, giả vờ thản nhiên: “Em bận lắm, có khi anh về em cũng không rảnh.”

Diệp Ấn Dương nhìn cô một lát rồi ngả người về phía trước, vươn tay giữ chặt tay cô: “Ví dụ như… việc gì?”

“Ví dụ như ngày mai em phải qua nhà bạn ăn lẩu.”

“Bạn nào?”

“Phương Bảo Châu, cái chị mở tiệm váy cưới ý. Lần trước anh từng gặp chị ấy ở bar Thâm Quyến rồi mà…” Bị anh giữ chặt tay, chân Chương Như cũng mềm nhũn ra, gót giày dưới bàn khẽ cọ vào ống quần anh: “Em bận lắm.”

“Biết em bận rồi.” Diệp Ấn Dương cười khẽ, giọng dịu lại: “Ông trẻ của em sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?”

“Vẫn đang theo dõi ạ, bác sĩ nói may là chưa bị phù não, nhưng vì huyết áp cao mà không chịu uống thuốc đều đặn nên chắc phải nằm viện theo dõi thêm ít ngày.” Cô thở dài: “Nhà có người nhập viện khổ lắm.” Ông trẻ cô còn nhẹ chứ cùng phòng có ông bác bị tai nạn chấn thương sọ não, phải mổ mở sọ rồi nằm ICU mấy hôm, nghe nói mấy ngày này chẳng khác gì địa ngục, sợ thay.

Cô lải nhải kể chuyện họ hàng, Diệp Ấn Dương vẫn luôn im lặng lắng nghe, ánh mắt dịu đi theo từng lời kể của cô, đến khi Chương Như thôi không kể nữa.

Chương Như liếc ra ngoài một cái rồi gãi nhẹ lòng bàn tay anh: “Tối nay… anh ngủ ở bên Việt Tú ạ?”

“Vẫn chưa chắc.” Diệp Ấn Dương cố tình trêu: “Cũng có thể ngủ luôn ở khách sạn.”

“Cốc, cốc ——” Bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, Chương Như vội bật dậy, đi ra mở cửa, người đến là Âu Dương Ưng: “Xin lỗi A Như, tôi có việc gấp cần tìm tổng giám đốc Diệp, có thể làm phiền cô chút rồi.”

“Không sao, đúng lúc tôi cũng vừa nói chuyện xong.” Chương Như tránh ra cho anh ta vào, vô cùng lễ phép, đi ra ngoài bỗng đụng phải Phùng Nguyên Hỷ, quả nhiên không so sánh không có đau thương, càng nhìn càng thấy ghét.

Về lại chỗ ngồi, vừa hay có ứng viên phỏng vấn xong, Chương Như đi tiễn người ta rồi quay lại, lúc về vô tình chạm mặt Diệp Ấn Dương, cô chỉ chào hỏi đơn giản nhưng quay lưng đi lập tức gửi anh tấm ảnh nội y mới chụp tối qua.

Gửi xong định chạy biến thì bị Diệp Ấn Dương gọi lại: “Chương Như.”

“Dạ?”

“Cái em vừa gửi, gửi lại lần nữa.”

“Cái gì cơ?” Thấy có đồng nghiệp đi qua, Chương Như hoảng hốt như gặp địch, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Diệp Ấn Dương lại thản nhiên nói: “Bản kế hoạch đào tạo ấy, file bị lỗi rồi.” Nói xong khóa di động, bình tĩnh rời đi mà mặt không hề đổi sắc.

“À… vâng…” Chương Như đứng hình tại chỗ, tim đập thình thịch. 

Ngoảnh lại thấy Sử Cầm đang nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, cô nhíu mày: “Nhìn gì đấy?”

Sử Cầm u ám như ma nữ, liếc cô một cái rồi bỏ đi.

Chương Như chẳng buồn quan tâm, mở điện thoại định thu hồi ảnh nhưng muộn mất rồi, đã hết thời gian có thể thu hồi.

Tối hôm đó, Diệp Ấn Dương thật sự uống hơi nhiều nên đành ngủ lại khách sạn.

Ngày làm việc cuối trước kỳ nghỉ lễ, Chương Như đã xử lý xong công việc trong buổi sáng, buổi chiều xem như nghỉ luôn. Mạnh Trân Trân biết cô rảnh, bèn nhờ cô đi cầm một tập tài liệu tới giúp, toàn tài liệu cấp A+ nên không yên tâm để nhân viên dưới chạy.

“Cô đi giúp tôi đi, tối nay có tiệc buffet của đầu bếp riêng, tôi giữ cho cô một chỗ.”

Chương Như là ai chứ: “Cô tưởng tôi thiếu đồ ăn chắc?” Nhưng nghĩ lại, mọi người đều sang hỗ trợ sự kiện đó, văn phòng Thư ký Tổng giám đốc quả thật không có ai rảnh mà cô cũng muốn đi xem Diệp Ấn Dương thế nào nên vẫn lái xe mang tài liệu qua.

Đó là một hội nghị ngoại tuyến, bàn ghế được xếp ngay ngắn. Khi Chương Như đến là lúc nghỉ giữa giờ, trong hội trường có mấy nhóm người đang trò chuyện.

Cô giao tài liệu cho Mạnh Trân Trân, hai người cùng đi vào trong. Lúc đi ngang qua một dãy bàn, đột nhiên có người gọi cô lại: “Xin lỗi, cho hỏi cô có thấy tổng giám Diệp đâu không?”

Người nọ là một người phụ nữ trẻ đeo kính, khí chất nhã nhặn, phong thái dịu dàng. Mạnh Trân Trân chỉ lên tầng hai: “Tổng giám Diệp ở trên, cô tìm anh ấy à?”

“Cảm ơn, tôi tự lên được.” Người phụ nữ kia đứng dậy, Chương Như liếc nhìn tấm bảng tên trên bàn trước mặt cô ta, trên đó ghi ba chữ: Lục Thời Nhã.

Editor có lời muốn nói:

Đếm ngược cỡ chục chương nữa là hoàn chính văn nè, cũng sắp tới đợt cao trào (gần) cuối rồi kkk

Bình Luận (0)
Comment