Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 55

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bắt gian.”

Lục Thời Nhã, Tiểu Nhã.

Chương Như đưa mắt nhìn theo cô bác sĩ họ Lục kia bước lên lầu hai, bóng lưng uyển chuyển nhẹ nhàng mà thanh thoát khiến trong đầu Chương Như nảy ra một vài trực giác.

Cô kiếm cớ tách khỏi Mạnh Trân Trân rồi cũng đi lên theo.

Trên lầu cũng chỉ rộng như vậy, Chương Như nhận ra không ít người quen đeo bảng tên khách mời, ví dụ như Giang Hân và Chu Minh Sơ, có điều trông sắc mặt hai người họ có vẻ hơi lạ nên cô không tới chào hỏi mà lặng lẽ đi lướt qua, vừa đi vừa nhìn xung quanh. Đi loanh quanh một hồi, quả nhiên ngửi thấy mùi gian tình.

Sau tấm rèm là một chiếc cửa sổ sát đất, ở đó có nam thanh nữ tú – Lục Thời Nhã và Diệp Ấn Dương đang đứng nói chuyện.

Tầm nhìn bên ngoài thoáng đãng trống trải, Lục Thời Nhã đưa mắt ngắm phong cảnh, cất tiếng trước: “Công tác xanh hoá ở đây không tồi.”

Bên cạnh còn một người khác cũng là bác sĩ bệnh viện tư, người đó gật đầu phụ hoạ: “Bây giờ Hoàng Phố quy hoạch tốt lắm, còn đẹp hơn hồi tôi tới mấy năm trước.”

Câu này đáp lại lời người đẹp nói, đáng lẽ dù có quen hay không thì vẫn nên khách sáo đôi câu, nhưng Lục Thời Nhã vốn chỉ chú ý mỗi mình Diệp Ấn Dương nên không nói gì, vị bác sĩ kia nhanh chóng nhận ra điều đó liền mượn cớ có việc rồi rút lui, trước khi đi còn để lại một nụ cười đầy ẩn ý.

Lục Thời Nhã biết rõ ý cười kia là gì nhưng cố gắng không để tâm. Cô ta không muốn lại tỏ ra quá nhạy cảm, không muốn để lộ tính cách yếu đuối và dễ bị ảnh hưởng ấy một lần nữa trước mặt Diệp Ấn Dương.

Hít sâu một hơi, Lục Thời Nhã giả vờ như chẳng mảy may bận lòng, chủ động chào hỏi: “Hình như chúng ta lâu lắm rồi không gặp.” Cô ta hơi mỉm cười: “Không ngờ lại gặp nhau ở đây.”

Diệp Ấn Dương gật đầu: “Tôi cũng không ngờ, nhưng nếu đã tới thì hi vọng buổi hội thảo hôm nay giúp ích được phần nào cho mọi người để không uổng công chuyến đi.”

Anh lấy thân phận ban tổ chức để trả lời một cách khách sáo, Lục Thời Nhã nhanh chóng nhận ra: “Không uổng công, em tới đây để tìm anh mà.” Câu này vừa bật ra khỏi miệng, cô ta mới nhận ra mình đang nói dối. Rõ ràng cô ta biết anh đang làm việc ở đây, nhìn thấy bệnh viện gửi thư mời nên mới cố tình xin đổi ca trực Quốc Khánh để được đi cùng.

Nhưng rõ ràng câu “đến tìm anh” ấy đã vượt quá giới hạn mà Diệp Ấn Dương sẵn lòng ứng phó.

Anh liếc đồng hồ nói còn có việc, Lục Thời Nhã biết ý anh là muốn rời đi, cô ta hơi ngạc nhiên, hiện tại chỉ chào hỏi thôi cũng không được sao?

“Em đến tìm anh để nói một câu cảm ơn, hôm A Luân uống say, chính anh là người đưa nó về nhà…”

“Tôi chỉ giúp cậu ta gọi xe.” Diệp Ấn Dương nói.

“Dù sao em vẫn muốn cảm ơn anh, nếu không có anh chắc nó phải nằm ngoài đường cả đêm rồi.” Lục Thời Nhã nghiêng người nhìn anh: “Và cả chuyện của bố mẹ anh nữa, em xin lỗi.”

“Trước đó cô từng xin lỗi rồi, giờ không cần nhắc lại nữa.” Diệp Ấn Dương nhìn đồng hồ lần thứ hai: “Xin lỗi, tôi phải đi rồi.”

Anh vẫn luôn bình tĩnh và lạnh lùng như ngày nào, cho dù trước kia khi còn ở bên nhau anh cũng không bao giờ cãi vã hay cáu gắt, như thể chẳng mấy mặn mà với mối quan hệ của bọn họ. Trước đây cô ta từng tự hỏi bản thân vô số lần, rằng người khác yêu đương cũng như thế này ư? Giờ đây cô lại tự hỏi, tình cảm giữa anh và người mới cũng vậy sao?

Những lời này Lục Thời Nhã muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, vì chỉ cần hỏi là tự thừa nhận bản thân vẫn chưa buông. Cô ta biết bản thân thật hèn hạ nhưng trong vòng bạn bè, trong những người quen của anh, chưa hề có tin tức gì về chuyện anh yêu đương cả, cho nên cô ta ôm chút hi vọng mong manh bay tới tận đây chỉ để nhìn thấy anh. Vậy mà mới nói được vài câu anh đã muốn tránh đi.

“Chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa được không?” Lục Thời Nhã vô cùng hồi hộp, cả mí mắt lẫn môi đều run run, đến cả tên anh cô ta cũng chẳng còn dũng khí để thốt ra nhưng vẫn kiên trì đứng chắn phía trước: “Em nghiêm túc đấy.”

Diệp Ấn Dương nhíu mày lùi về sau, đúng lúc đó di động trong tay khẽ rung, đồng thời nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau: “Tổng giám đốc Diệp.”

Quay đầu nhìn lại, Chương Như đang đi tới nhưng không đến quá gần mà dừng lại cách bọn họ nửa mét: “Sao tổng giám đốc Diệp không nghe điện thoại thế ạ? Tôi tìm anh nãy giờ.”

Cô mỉm cười chuyên nghiệp, Diệp Ấn Dương nhanh chóng xoay người đi theo cô: “Bây giờ đi ngay đây.” 

Anh cứ thế rời khỏi, Lục Thời Nhã muốn lên tiếng giữ anh lại nhưng tính cách không cho phép, tình huống này khiến cô ta xấu hổ chỉ muốn độn thổ.

Nhưng điều kỳ lạ là hướng anh đi cùng Chương Như lại không phải lối anh định đi ban nãy.

Lục Thời Nhã nhìn theo hai người, người con gái đi phía trước ăn mặc thời thượng nhưng có vẻ như chỉ là cấp dưới, thế mà lại sải bước nhanh hơn cả anh, hơn nữa dáng điệu hừng hực tức giận như thể sắp nổ tung.

Lục Thời Nhã chậm rãi phản ứng lại, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một cơn đau âm ỉ lâu nay bị chôn sâu dưới đáy tim bỗng dâng lên, chặn hết mọi hơi thở.

Thang máy “ding” một tiếng mở ra, vừa bước vào thang máy, Chương Như lập tức xụ mặt, hai mắt chỉ dán xuống đất nhìn chằm chằm mũi giày, tóm lại là không nhìn Diệp Ấn Dương. Xuống đến tầng một, thấy cô định chạy đi, Diệp Ấn Dương nhanh chóng giữ chặt cô rồi di chuyển tới một góc vắng người.

“Vừa nãy em nói ai tìm anh?”

Chương Như không thèm để ý đến anh.

Diệp Ấn Dương nhìn di động: “Chương Như.” Anh duỗi tay ôm lấy cô, Chương Như lúc này chẳng khác nào quả bóng bay sắp nổ: “Anh tránh ra! Đi mà họp của anh! Đừng có chạm vào em!”

Thời gian thật sự rất gấp, cuộc họp bên kia chuẩn bị bắt đầu, Diệp Ấn Dương nắm lấy tay cô thấp giọng dỗ dành: “Trước tiên em đừng đi, tối ở lại đây ăn cơm, em muốn hỏi gì anh đều nói cho em.”

“Em không ăn!” Chương Như tức no bụng rồi, thật quá đáng, còn định bắt đầu lại một lần nữa chứ! Nghĩ đến chuyện đó cô mới chịu nhìn Diệp Ấn Dương, vẻ mặt hung hăng đầy lửa giận: “Anh có ý gì? Vừa tổ chức sự kiện vừa đi gặp bạn gái cũ hả? Anh giỏi lấy việc công làm việc tư nhờ!”

Diệp Ấn Dương bị cô hất tay ra, anh lập tức đổi hướng khác để ôm lấy cô: “Danh sách khách mời hôm nay rất rộng, các bệnh viện và hiệp hội đều có suất….” Anh muốn nói hôm nay thật sự chỉ là trùng hợp, có điều hiển nhiên những lời Lục Thời Nhã nói ban nãy khiến anh không thể suy đoán như vậy nữa, chỉ có thể đáp đúng sự thật: “Anh chỉ có nhiệm vụ tiếp đón một vài vị khách quan trọng, anh không biết cô ấy sẽ đến, thật đấy.”

Lúc nóng giận, lỗ tai Chương Như như muốn đóng lại không nghe thấy gì hết, cô tức đến nỗi cả người như bị chích điện, tay chân đều run: “Anh đừng nói nữa, em đi đây!” Nói xong muốn rời đi nhưng Diệp Ấn Dương đứng chắn phía trước như một bức tường kiên cố. Cô muốn đẩy anh ra nhưng không muốn chạm vào anh, bèn dùng điện thoại chống lên ngực anh rồi gõ gõ hai cái: “Anh có tránh ra không?”

Lâu rồi không thấy vẻ tức giận ngập trời của cô, miệng mím chặt, tóc như sắp dựng hết cả lên. Diệp Ấn Dương im lặng vài giây rồi nói: “Em về trước cũng được, đợi xong việc anh sẽ đi tìm em.” Đúng lúc đó điện thoại anh lại reo, còn bên kia hội trường, Mạnh Trân Trân đang chạy về hướng này tìm người. Chớp thời cơ, Chương Như như con cá chạch trơn tuột lách qua dưới cầu thang rồi biến mất.

Chạy về phía ngược lại với hội trường, cô thấy Giang Hân vừa từ thang máy bước ra, mặt mũi lạnh tanh lại còn vừa đi vừa lấy bật lửa và điếu thuốc ra nhưng tay run run mãi không châm được, cuối cùng bực quá định ném bật lửa đi, ai ngờ bị người ta giật mất.

Quay đầu lại thấy Chương Như, Giang Hân giật mình, nghe thấy Chương Như hỏi: “Cô làm gì thế?”

“Không có gì, tôi muốn hút điếu thuốc thôi.”

“Cô bình tĩnh lại trước đã.” Chương Như giơ một tay lên chắn trước mặt Giang Hân: “Không nên nóng nảy như vậy, bình tĩnh lại rồi hút.”

Vẻ mặt cô vô cùng đoan chính, Giang Hân nhắm mắt, sau khi hít thở sâu vài lần, cô ấy mới lên tiếng: “Được rồi, trả bật lửa cho tôi.”

“Để tôi châm lửa cho cô.” Chương Như ra hiệu cho cô ấy ngậm điếu thuốc, Giang Hân mời: “Hút một điếu không?”

“Tôi không hút thuốc.” Người nhà không cho hút nên Chương Như không bao giờ dám động vào, cô châm lửa xong lập tức tránh sang một bên.

Giang Hân nheo mắt lại hít một hơi thật sâu. Lúc này cảm xúc đã ổn định, cô ấy ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh rồi nhìn bật lửa trong tay Chương Như: “Vẫn chưa trả lại cho tôi à?”

“Cô không ném đi nữa chứ?” Bật lửa mà bị ném xuống đất thì rất dễ phát nổ, Chương Như sợ những âm thanh phát nổ mạnh như vậy: “Hoặc là đợi tôi đi rồi hẵng ném.”

Câu nói nghiêm túc tới nỗi Giang Hân không nhịn được bật cười: “Yên tâm đi, hôm nay tôi còn phải hút nhiều, ném đi rồi lấy gì mà châm.”

Chương Như không tin cho lắm, dựa vào bàn quan sát cô ấy một lúc, Mạnh Trân Trân đột nhiên gọi điện tới: “Cô đang chết ở đâu rồi?!”

“Đi rồi.”

“Đi đâu? Không ăn cơm à?”

“Không ăn!” Nhắc đến đấy Chương Như lại thấy tức nổ phổi, hôm qua vừa mới cùng Lâm Thông khịa người ta phổi yếu giờ lại đến lượt mình.

Quá đáng thật sự! Tức chết cô!

Buổi hội nghị một lần nữa bắt đầu, sau tràng pháo tay, giọng điệu trầm ấm của Diệp Ấn Dương qua micro truyền đi khắp nơi, ở đầu dây bên này Chương Như càng nghe càng thấy tức. Cô cúp điện thoại rồi trả bật lửa cho Giang Hân: “Tốt nhất cô đừng có ném đi đấy, váy cô dài, chẳng may cháy thì không ai cứu được đâu!” Nói xong lấy chìa khoá xe ra rồi chạy mất.

Vẫn chưa tới thời điểm tan tầm, trên đường đi Chương Như nhắn tin cho Giai Giai rồi ghé vào cửa hàng mua một thùng rượu gạo Cửu Giang hai lần chưng, sau đó lái xe thẳng tới chỗ bọn họ ăn lẩu.

“Ôi chao! Hôm nay mày sao vậy?” Nhìn thùng rượu trắng, Giai Giai ngạc nhiên hỏi: “Mua cho ai đi cúng bái à? Sao nhiều thế?”

“Bái cái gì mà bái! Mua để uống!” Chương Như hùng hục bê thùng rượu vào trong, Tô Tinh Khải vội vàng chạy đến giúp đỡ. Đến khi cất rượu xong Chương Như mới phát hiện ra hôm nay cậu ta đeo kính, tự nhiên thấy hơi kỳ: “Cậu đeo kính làm gì?”

“Bị cận, nhìn không rõ.” Tô Tinh Khải đứng thẳng người liếc cô một cái, bày ra dáng vẻ vừa u buồn vừa thâm trầm đĩnh đạc.

Phòng khách nhà Phương Bảo Châu rất rộng rãi, cả bọn ngồi vây quanh nồi lẩu vừa ăn vừa uống. Lúc tranh thủ đi toilet Chương Như mới nhớ ra quên chưa tắt máy tính ở công ty, bèn gọi cho Phùng Thiền nhờ cô ấy tắt hộ.

Nhìn thời gian, một lát nữa mới đến giờ tan làm, Chương Như hỏi Giai Giai: “Có phải bạn gái cũ của Diệp Ấn Dương và mẹ anh ấy không hợp nhau không?”

Giai Giai gật đầu: “Hình như thế, nghe thấy bảo là hình như mẹ Diệp Ấn Dương hơi xem thường cô ta và… gia đình cô ta.” Cái này cô nàng nghe Đỗ Tuấn nói vậy nhưng rốt cuộc có phải sự thật hay không thì không biết.

“Bạn gái cũ của tên họ Diệp đó làm gì?” Tô Tinh Khải đột nhiên xen vào.

“Bác sĩ.” Ngày xưa từng đi theo học hỏi mẹ Diệp Ấn Dương hồi còn làm ở bệnh viện tuyến ba.

“Phần tử trí thức à! Người ưu tú như vậy mà còn chê, kinh thật.” Tô Tinh Khải nghiêm túc giơ tay đẩy gọng kính lên, không quên khuyên Chương Như: “Chia tay đi, loại gia đình này không hợp với cậu đâu.”

“Cút đi!” Giai Giai trợn trừng mắt, chỉ muốn dùng bánh que đập chết cậu ta: “Có chia tay cũng không tới lượt cậu! Đừng có bày trò ở đây.” Ánh mắt cô nàng lia sang cặp kính gọng vàng trên sống mũi cậu ta, người khác đeo trông ra dáng học giả tri thức còn cậu ta đeo vào chẳng khác nào tri thức pha kè: “Đi lấy cái ly ra đây nhanh lên!”

“Có thai mà cũng uống à?”

“Không uống, lấy cho tớ lon nước ngọt, lẹ đi!” Giai Giai vừa đấm vừa đá Tô Tinh Khải đuổi cậu ta đứng dậy, sau đó hỏi Chương Như: “Thế tóm lại câu chuyện như nào? Bạn gái cũ anh ta tới đây rồi à?”

Chương Như nói: “Không chỉ tới mà còn muốn quay lại nữa kìa.”

Giai Giai sửng sốt: “Dữ vậy sao?”

“Đúng vậy!” Chương Như nghĩ đến lại phát hoả, cô mở một chai rượu trắng ra uống một ngụm cay xè cổ họng, bà đây uống rượu chơi bài thèm quái gì yêu đương, sao phải tự chuốc bực vào người cơ chứ!

***

Phía hội trường bên kia, chương trình đã đi tới nửa sau.

Lục Thời Nhã ngồi dưới khán đài, mắt dõi theo người đàn ông trên sân khấu. Trong ký ức, Diệp Ấn Dương vẫn luôn cao gầy đĩnh đạc, khí chất nhã nhặn, chừng ấy năm trôi qua mà vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn điềm đạm, sáng sủa và xa cách như thế.

Cô ta đã từng rất yêu anh, cũng từng cố gắng để có thể xứng với gia đình anh, nhưng công việc ở bệnh viện bận tối mắt tối mũi, những ca trực đêm triền miên, lễ tết cũng không được nghỉ. Anh thì hay phải đi công tác, hai người gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Cô ta loay hoay giữa áp lực công việc, các đề tài nghiên cứu rồi những mối quan hệ trong ngành, cuối cùng chẳng giữ nổi lý trí, làm ra chuyện dại dột.

Giờ nghĩ lại vẫn thấy mình ngu ngốc không cứu nổi.

Mải trôi trong dòng ký ức, đến khi Lục Thời Nhã giật mình hoàn hồn thì người trên sân khấu đã đi mất. Cô ta đứng dậy đi tìm, thấy Diệp Ấn Dương đang rời khỏi hội trường liền theo bản năng bước nhanh tới: “Anh phải đi rồi à?”

Diệp Ấn Dương đang gọi tài xế lái thay, tiệc xã giao lúc trưa anh có uống chút rượu nên giờ vẫn chưa thể lái xe.

“Anh… định đi tìm cô gái đó à?” Có những lời cứ nghẹn ở cổ, nói ra lại khô khốc đến đau lòng. Lục Thời Nhã ngập ngừng: “Xin lỗi, là lỗi của em. Em không biết anh… đã có bạn gái. Nếu em khiến cô ấy hiểu lầm, em có thể đến xin lỗi cô ấy.”

“Không cần.” Diệp Ấn Dương từ chối dứt khoát gọn gàng. Anh sải bước đi về phía bãi đỗ xe, định tìm một nơi dễ thấy hơn để đợi, còn Lục Thời Nhã thì hoảng hốt đuổi theo: “Nhưng em thấy cô ấy có vẻ rất giận. Em thực sự có thể giải thích với cô ấy, em không có ý gì khác, chỉ…”

“Không phải tôi khách sáo với cô, mà thật sự không cần thiết.” Giọng Diệp Ấn Dương lãnh đạm như cái cách anh đáp lại món hàng chuyển phát nhanh cô ta từng gửi, thậm chí có thể nhận ra anh đang mất kiên nhẫn. Mí mắt Lục Thời Nhã nhảy loạn, cảm giác nhục nhã lan dần khắp cơ thể, lạnh đến tận da đầu.

Khoảng cách giữa hai người thật ra vẫn luôn tồn tại. Nhưng bây giờ anh đã trở nên xa lạ đến mức khiến cô ta đau lòng, Lục Thời Nhã vội vàng run giọng hỏi: “Cây vợt cầu lông em gửi cho anh đợt trước, anh đã nhận được chưa?”

Diệp Ấn Dương không buồn đáp, chỉ nói tài xế lái thay đã tới rồi trực tiếp lên xe rời đi.

Mặt Lục Thời Nhã trắng bệch, cô ta nhớ lại khoảng thời gian sau khi chia tay, anh vẫn đi làm như bình thường còn cô ta thì chuyển ra Bắc Kinh làm bác sĩ trường học. Thời gian dần trôi, cô ta luôn nghĩ anh sẽ đến tìm mình nhưng anh chẳng nói chẳng rằng chuyển tới Quảng Châu, thế nên cô ta cũng giận dỗi, cố chấp bay đến Tây An thử đi xem mắt, thử gặp người mới, thế nhưng mãi chẳng thoát khỏi mối tình cũ ấy. Cuối cùng không nhịn được nữa lại bay chuyến này đến để gặp anh.

Chỉ là nhìn vào thái độ của anh, cô ta biết giữa hai người đã hoàn toàn kết thúc rồi.

“Bác sĩ Lục.” Có người gọi, Lục Thời Nhã quay lại, thấy Giang Hân bước tới mỉm cười chào một câu: “Lâu quá không gặp.”

“Chào cô.” Lục Thời Nhã hờ hững đáp, vốn định quay đi tìm đồng nghiệp nhưng Giang Hân bỗng nhướng mày mời: “Ra ngoài hút điếu thuốc không?”

Cô ta ngập ngừng một chút, ngón tay vô thức xoay xoay rồi cũng theo Giang Hân ra khu vườn bên sườn khách sạn.

Hai người từng quen biết, có điều không phải thông qua Diệp Ấn Dương mà vì trước đây Giang Hân có chút bệnh vặt từng đến khám chỗ cô ta mấy lần. Ấn tượng của Giang Hân về Lục Thời Nhã là kiểu người có chút thanh cao nhưng tổng thể thì vẫn rất chuyên nghiệp, lý trí, làm việc có trách nhiệm. Ngay cả trong buổi hội thảo ban nãy, Lục Thời Nhã cũng đứng lên nêu một vài câu hỏi rất đáng bàn luận, được nhiều người chú ý. Chỉ là đến nửa sau hội nghị, trạng thái cô ta rõ ràng không ổn, nguyên nhân là gì đương nhiên Giang Hân biết rõ.

Cô tò mò hỏi: “Hôm nay bác sĩ Lục tới đây có thu hoạch gì không?” Thấy Lục Thời Nhã cau mày, Giang Hân mỉm cười giơ tay: “Không có ý gì đâu, tôi hỏi nghiêm túc mà.”

“Cũng ổn.” Lục Thời Nhã rít một điếu thuốc, đầu lọc cháy ngược, hơi nóng chạm vào đầu ngón tay, cơn tê rát ấy lại khiến người ta có chút tỉnh táo, nicotine quả thật hiệu nghiệm.

Giang Hân cũng hút cùng, đến khi Lục Thời Nhã chịu mở lời nhắc tới Diệp Ấn Dương, cô ấy mới cười hỏi: “Cô đến đây làm gì?” Giang Hân hỏi thẳng: “Đến gặp anh ấy hay bạn gái của anh ấy? Hay là… cô cảm thấy anh ấy vẫn còn tình cảm với mình?”

“… Tôi cũng không biết.” Hai mắt Lục Thời Nhã trống rỗng, giọng nói mơ hồ: “Có lẽ vậy.”

Giang Hân cười khẽ: “Không sao, người yêu cũ mười người thì tới chín người mắc phải ảo giác đó.” Rồi cô híp mắt nở một nụ cười khó lường: “Cô có biết ảo giác đó là do đâu không? Tâm lý học gọi đó là hiện tượng phóng chiếu, tự mình tưởng tượng ra rồi tự mình tin là thật. Nhưng mà tin hay không cũng không quan trọng vì vốn dĩ chẳng có ai đang tranh giành thứ đó với cô cả.”

Lục Thời Nhã nghiêng đầu nhìn cô, Giang Hân gảy tàn thuốc, hỏi: “Có phải cô đã phát hiện ra trong lòng anh ấy bản thân vốn chẳng có gì đặc biệt như mình vẫn tưởng không?”

Lục Thời Nhã có cảm giác nhục nhã vì bị người khác nhìn thấu, ngón tay cô ta bấu chặt điếu thuốc.

Giang Hân thở dài: “Thật ra thỉnh thoảng ảo tưởng một chút cũng chẳng sao, chỉ là chạy tới để xác nhận thì hơi ngu ngốc. Không thể trách người ta không nể tình được… Nhưng mà cô có biết hành động đó gọi là gì không?”

Lục Thời Nhã ngẩng lên nhìn cô, Giang Hân rít nốt hơi cuối cùng, làn khói trắng bay ra từ đôi môi đỏ rực. Giang Hân không nói tiếp nhưng từ ánh mắt ấy, Lục Thời Nhã đọc được bốn chữ: Tự rước lấy nhục.

Giang Hân dập tắt điếu thuốc, nhìn cô rồi nói lời xin lỗi: “Tôi nói hơi quá rồi sao? Xin lỗi nhé, hôm nay tâm trạng tôi cũng chẳng khá hơn cô là bao.” Nói xong, cô khẽ bật cười rồi quay người rời đi trước.

Giang Hân biết hôm nay mình có hơi gay gắt. Có lẽ vì chính cô cũng vừa bị đàn ông từ chối nên mới đem chút cảm xúc dồn nén trút lên người Lục Thời Nhã. Nhìn thấy một người còn dại dột hơn mình sẽ khiến cô thấy bản thân dại dột thêm lần nữa.

Trở lại sảnh, nhìn thấy Mạnh Trân Trân, Giang Hân hỏi: “Tổng giám đốc Diệp của các cô đi rồi à?”

Mạnh Trân Trân gật đầu: “Tổng giám đốc Diệp nói có việc gấp, giám đốc Giang có chuyện gì tìm anh ấy sao?”

“Không có gì.” Giang Hân chỉnh lại tà váy, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh Chương Như và Diệp Ấn Dương.

Nếu đứng trên góc nhìn hoàn toàn khách quan của người ngoài, cô phải thừa nhận mình rất thích kiểu kết hợp nước gặp lửa, trầm tĩnh gặp sôi nổi đó.

***

Giờ tan tầm, xe cộ chen chúc trong nội thành. Gần tám giờ Diệp Ấn Dương mới tới được Lệ Loan.

Chương Như vẫn không bắt máy, anh phải gọi cho Đỗ Tuấn xin số của Giai Giai mới moi được địa chỉ. Khi tìm đến nơi, bên trong ồn ào náo nhiệt, hình như có người đang hát karaoke.

Lúc cửa mở, đập vào mắt anh là Tô Tinh Khải đang gào bài “Câu chuyện tình yêu”: “Biết chăng trong tim đã trót vướng nghìn sợi tơ tình, hằng đêm đau lòng…” Hát được nửa câu mới phát hiện ra Diệp Ấn Dương đang đứng ở cửa, cậu chàng liền ném micro, bước tới hỏi: “Anh là ai?”

“Tôi tới tìm Chương Như.”

Tìm cái con khỉ, Tô Tinh Khải hừ lạnh: “Cô ấy nói chia tay rồi, sau này đừng đến tìm nữa.”

“Tránh ra đi, đồ dở hơi.” Giai Giai đẩy cậu ta sang một bên, quay sang chào Diệp Ấn Dương: “Anh tới rồi hả? Có muốn vào ngồi lát không?”

“Chương Như còn trong đó không?”

“Còn, nhưng cô ấy uống hơi nhiều…” Giai Giai ngoái vào trong mà chẳng thấy Chương Như đâu, bèn nói nhỏ: “Có điều… chắc giờ này cô ấy không muốn gặp anh đâu, mới nãy còn nổi điên nữa cơ. Hay là anh đợi cô ấy bớt giận hẵng đến?”

Diệp Ấn Dương ngẩng đầu, thấy Chương Như đang ngáp ngắn ngáp dài bước ra từ một căn phòng. Mặt cô ửng đỏ vì uống rượu, tóc buông xõa, nhìn thấy anh thì quay người chạy thẳng ra ban công.

Diệp Ấn Dương bước vào đi theo cô. Ngoài ban công có chiếc xích đu, Chương Như ngồi trên đó cầm chai rượu cổ dài vừa đong đưa vừa tu ừng ực.

Anh đứng im hai giây rồi bước tới hỏi: “Em uống gì vậy?”

Chương Như không để ý đến anh, chỉ quay ghế xích đu sang hướng khác. Một ngụm uống cạn, đầu lưỡi l**m qua khóe môi, lúc quay lại thì thấy anh vẫn đứng đó, cô bèn trừng mắt: “Anh còn đứng đấy làm gì?”

“Đợi em uống xong rồi về nhà nói chuyện rõ ràng, hoặc nói ở đây cũng được.”

“Nói cái gì?” Chương Như hối hận, đáng ra khi ấy cô không nên chen vào giữa họ mà phải nghe anh trả lời nốt mới phải!

Trong nhà đang bày tiệc ca hát đông người lẽ ra phải rất ồn nhưng bây giờ như cố tình hạ thấp âm lượng để phối hợp với bọn họ. Ai cũng vờ bận chuyện riêng nhưng đều lén dỏng tai lên nghe ngóng.

“Chương Như, anh với cô ấy không có gì cả. Những câu em nghe được hôm nay chỉ là mấy lời xã giao thôi.” Diệp Ấn Dương trầm giọng giải thích. Thấy Chương Như ợ rượu, anh lại dịu giọng: “Uống nhiều quá hại dạ dày đấy, mai dậy thế nào cũng đau đầu. Về nghỉ sớm đi em, đừng giận nữa.”

Chương Như né ra không cho anh kéo: “Em đâu có giận anh. Em giận chính mình.”

“Giận mình chuyện gì?”

Giận chuyện gì hả? Cơn say dâng lên tận óc, Chương Như bật ra một câu không suy nghĩ: “Giận tại sao tối qua không đi bắt gian luôn cho rồi!”

Tay Diệp Ấn Dương đang đặt trên vai cô, đôi mày khẽ nhíu lại: “Bắt gian là sao?”

Editor có lời muốn nói:

Động đến mấu chốt, sếp đã căng, mời bạn Như ra tín hiệu =)))

Đùa chứ A Như bình thường hay quạo nhưng tui thấy thực chất là hèn =))))) Giống mô tả của sếp Dương về nhỏ này là giống món đồ chơi con cá sấu nhiều răng này ý

Còn sếp đúng kiểu nóc nhà luôn, bình thường không chấp em thôi chứ nếu em hư là cũng ra trò đấy =))))

Tự nhiên thấy nhìu chị em ủng hộ quá cũng dui dui nên đăng lên chương sớm nè

 

Bình Luận (0)
Comment