“Đây là bạn gái cháu, Chương Như.”
Nhiệt độ điều hoà quá thấp, bầu không khí như đông cứng lại.
“Chương Như, từ này có thể nói bừa sao em?” Có thể nghe ra sự nghi hoặc thông qua lời nói của Diệp Ấn Dương: “Trong lòng em, anh là loại người này sao?”
Ly rượu cũng lạnh khiến bên ngoài ngưng tụ thành một lớp hơi nước, Chương Như cầm chân ly, hỏi: “Tối qua anh ngủ một mình ở khách sạn à?”
“Đương nhiên.” Diệp Ấn Dương cũng nghiêm giọng, giọng điệu trầm thấp có lực: “Anh cũng giống như em, chưa bao giờ chủ động liên lạc với bất kỳ đối tượng nào.”
“Nhưng cô ấy nói muốn quay lại với anh mà?” Mũi chân Chương Như chạm xuống đất, thái độ như nhất định phải rạch ròi với anh.
“Đó là cô ấy nói, anh chưa bao giờ có ý định đấy.” Diệp Ấn Dương bình tĩnh đối diện với Chương Như: “Hơn nữa anh sẽ không bao giờ làm những chuyện như em vừa nói.”
Khi anh thật sự nghiêm túc, giọng điệu lúc nào cũng nghiêm nghi, thân hình cao lớn đứng đó khiến dòng suy nghĩ của Chương Như chợt dao động. Hai người im lặng giằng co một lúc, cuối cùng Diệp Ấn Dương vẫn là người mở miệng trước: “Em uống nhiều rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Chương Như không cho rằng mình uống nhiều, có điều vẫn rụt cổ lại vì thấy hơi lạnh, cô đưa mắt nhìn theo Diệp Ấn Dương bước ra phòng khách, thấy anh nói gì đó với Giai Giai rồi mở cửa đi mất.
Chương Như nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt hồi lâu, chóp mũi chợt cay cay, cô rầu rĩ hỏi Giai Giai: “Anh ấy mới nói gì thế?”
“Bảo tao kêu mày đừng uống nữa, dặn mày muộn rồi đi ngủ sớm đi không mai lại đau đầu.” Giai Giai thấy kỳ quái: “Mày vừa nói gì vậy?” Vừa nãy cô nàng đi toilet nên không nghe được.
“Nó bảo muốn đi bắt gian.” Phương Bảo Châu ở gần nên nghe thấy rõ mồn một, là bạn bè lâu năm nhưng chị ấy vẫn thấy sợ cái tính ăn nói chẳng biết lựa lời của Chương Như: “Ngày xưa em đâu có mắng Hoàng Gia Đào bằng mấy từ động chạm như vậy?” Chương Như là ai chứ? Cô tình nguyện tin rằng trong mì tôm có tôm cũng không tin bạn trai sẽ ngoại tình. Người vốn luôn tự tin về bản thân nay cũng có ngày nghi thần nghi quỷ như vậy: “Cưng xong rồi, chọc bạn trai giận rồi, tự mình giải quyết cho tốt đi.”
Mấy lời này Giai Giai không đồng tình cho lắm: “Nói gì thì nói chứ nghi ngờ một chút cũng là chuyện thường tình thôi mà!” Có vài người chỉ cần đứng chung một chỗ thôi cũng đủ hoài nghi rồi huống chi là người yêu cũ. Nếu cô nàng mà bắt gặp Đỗ Tuấn đứng cùng với người yêu cũ thì trực tiếp xé luôn chứ ngồi đó mà bàn đến chuyện bạn gái cũ đòi quay lại. Nếu Đỗ Tuấn dám nói chuyện với bạn gái cũ, cô nàng không nhai đầu anh ta mới là lạ: “Dù sao đi nữa vẫn là lỗi của đàn ông!” Sai thì phải nhận, đừng bắt người khác nhận!
Phương Bảo Châu nhìn hai người họ bằng ánh mắt phức tạp, cảm thấy ngứa hết cả da đầu: “Có mấy cưng chắc Quảng Châu nhiều phúc lắm đây.” Là bạn thân nên bảo sao giống nhau.
“Thôi đừng cãi nhau ở đây nữa, vào trong đi, bà bầu dễ bị choáng cả nhà thông cảm nhé!” Giai Giai ưỡn bụng chỉ trò rồi quay đầu lặng lẽ cốc đầu Chương Như: “Con nhỏ ngu ngốc này, phải tao tao chạy tới gọi chồng cho con nhỏ kia tức chết rồi.”
“Mày tưởng tao không muốn thế à!” Nói thật là lúc đấy suýt nữa thì Chương Như bước lên sờ ngực Diệp Ấn Dương để khẳng định chủ quyền: “Cơ mà đó là sự kiện công ty tao tổ chức, có cả đồng nghiệp lẫn khách quý, chẳng may bị người ta nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?”
Ôi trời, cô nàng dám đánh người ngay tại công ty như Chương Như cũng có ngày biết để ý đến thể thống nữa cơ à? Giai Giai dí trán cô: “Thế thì mày cứ ở đây tức chết đi!” Nói rồi quay vào phòng khách, Chương Như yếu ớt gọi với theo: “Mày đừng đi mà… đã nói ngủ cùng tao rồi còn gì.”
“Tao đi gọi điện!”
“Gào to vậy làm gì, gọi cho ai thế?”
“Mày vừa cãi nhau to với bạn trai mà tao đã nói gì chưa?” Giai Giai tức giận gào lại: “Tao gọi điện cho lão Bắc Kinh nhà tao được chưa!”
Lão Bắc Kinh hả? Người đầu tiên Chương Như nghĩ đến là Diệp Ấn Dương, cô vô lực cuộn người trên chiếc xích đu, dần dần chìm trong suy tư.
Tối hôm đó bọn họ ngủ lại ở nhà Phương Bảo Châu. Sáng hôm sau Đỗ Tuấn đến đón Giai Giai, anh chàng tranh thủ hỏi Chương Như: “Cãi nhau à?”
“Ừm.”
“Cũng được, có tí gia vị.” Đỗ Tuấn không ngờ cô và Diệp Ấn Dương cũng có lúc cãi nhau, sau khi hỏi thăm chi tiết, anh ta lắc đầu: “Về Bắc Kinh rồi, chắc là giận lắm đấy.”
Chương Như sửng sốt, anh cứ thế về rồi sao?
“Chẳng thế thì sao? Chứ ở lại cãi nhau tiếp với cô chắc?” Đỗ Tuấn nói xong lập tức bị Giai Giai đập một cái: “Anh ngậm mỏ lại đi!”
Ai dám động vào phụ nữ có thai, Đỗ Tuấn lập tức ngậm miệng, quay sang ôm lấy vợ: “Em đừng giận mà, anh chỉ nói vậy thôi.”
Giai Giai nhìn Chương Như, hỏi: “Bạn gái cũ của cái anh Diệp gì đó nói gì thế?”
“Không nói gì cả, thật ra cô ấy trước kia cũng khá tốt, xinh đẹp yên tĩnh, có điều sau này càng ngày càng ngu ngốc.” Kiểu người như Lục Thời Nhã thật sự quá chú ý đến ánh nhìn của người khác thành ra bị tự ti mặc cảm, chỉ có điều những người tự ti đến tận cùng đều sẽ trở nên ích kỷ, chỉ để tâm đến cảm xúc của chính mình, bất kỳ ai ở cùng một người như vậy đều sẽ xảy ra vấn đề hết.
Giai Giai không hiểu: “Rốt cuộc cô ta đã làm gì cha mẹ người ta vậy?”
“Cảm thấy không được quan tâm đặc biệt cho nên để tâm vào mấy chuyện vụn vặt bé tí ấy mà.” Đỗ Tuấn thở dài: “Haiz, em cũng biết đấy, những nơi phức tạp như bệnh viện phân biệt tầng lớp lắm.” Dù sao thì bệnh viện cũng là đấu trường danh lợi, nhưng ở trên đấu trường này có người kiên định làm chính mình, cũng có người không được như vậy.
Bọn họ đi xuống lầu lấy xe, Đỗ Tuấn nói với Chương Như: “Hai người ở bên nhau lâu vậy rồi, chắc làm đồng nghiệp hơn một năm rồi nhỉ? Lão Diệp là loại người nào chẳng lẽ cô không biết, sao có thể dây dưa quay lại với người yêu cũ được chứ? Đổi lại là cô, chẳng lẽ cô có thể quay lại với người từng hại cha mẹ mình sao?”
Chương Như mở to mắt đối diện với anh ta, thật lòng trả lời: “… Không thể.”
“Thế cho nên?” Đỗ Tuấn hết lòng khuyên: “Nghĩ thoáng chút đi, lát gọi điện nhận lỗi, dỗ dành người ta vài câu… ui cha!” Hoá ra là bị Giai Giai véo: “Anh bị điên à? Nói linh ta linh tinh, họ Diệp cho anh bao nhiêu tiền?”
“Làm gì có đồng nào, anh chỉ nói sự thật thôi mà.” Đỗ Tuấn ôn tồn dỗ dành Giai Giai, hai người lại nắm tay nhau tình tứ.
Nhìn bọn họ mắt Chương Như sắp đau tới nơi, thế là chạy đi tìm xe mình rồi chuồn biến.
Lúc đi ngang qua bệnh viện tranh thủ vào thăm ông trẻ một tí, ông trẻ của Chương Như đã đỡ hơn nhiều nhưng mối quan hệ với con trai vẫn chưa lành lại.
Con trai của ông cụ tên là Văn Bá, là một người theo chủ nghĩa DINK (không kết hôn không sinh con) đang làm việc ở Thượng Hải, vì chuyện này mà hai cha con mâu thuẫn với nhau nhiều năm trời. Lúc Chương Như đến, hai người đang người nào làm việc người nấy.
“A Như ngồi chơi đi, chú đi mua thuốc rồi về.” Văn Bá nói.
“Thuốc gì vậy chú? Để cháu đi mua cho.” Dù sao ông chú cũng đã ngoài 50 đầu lấm tấm tóc bạc rồi, thấy chú có vẻ mệt mỏi vì phải một mình chăm sóc cha bị bệnh, Chương Như nhận lấy toa thuốc, chuẩn bị ra hiệu thuốc bên ngoài.
Vừa ra khỏi khu nội trú thì nghe thấy ông nội Diệp Ấn Dương đang mắng người. Một bác sĩ trung niên đứng trước mặt ông bị mắng đến nỗi chẳng dám ngẩng đầu lên.
Chương Như không biết chuyện gì xảy ra, đi ngang qua ngập ngừng chào một tiếng, lúc đó ông cụ mới thôi, quay sang nhận ra cô: “Cô bé tới thăm ông trẻ à?”
Chương Như gật đầu đáp: “Cháu đang ra ngoài mua thuốc cho ông ấy, hôm nay ông tới đây xem bệnh ạ?”
“Không, ông tới xem lại phim chụp thôi.” Ông cụ Diệp nói cho cô biết tình hình của ông trẻ: “Cứ nằm viện thêm hai, ba ngày nữa rồi chụp lại CT. Nếu máu trong đầu tan hết thì có thể xuất viện.”
Không ngờ ông vẫn để tâm đến chuyện này, Chương Như cảm động: “Cháu cảm ơn ông nhiều lắm. Ông muốn đi đâu đấy ạ? Để cháu đưa ông đi cho, cháu có xe.”
“Không sao, ông còn phải khám thêm mấy bệnh nhân nữa.” Ông cụ xua tay, vẫn không quên dặn: “Cháu bận thì cứ đi đi, lần khác ông lại nhờ sau, nhớ nhắc ông trẻ uống thuốc đúng giờ nhé.”
“Dạ vâng ạ!” Chương Như gật đầu lia lịa, cầm đơn thuốc chạy ra ngoài, ông trẻ cô ngày xưa tràn đầy sức sống, nay bước đi không còn nhanh như trước, nhìn mà đau lòng.
Ông cụ Diệp nhìn theo bóng lưng cô rồi gọi điện thoại cho cháu trai, đầu tiên hỏi tình hình phẫu thuật của người họ hàng rồi mới đổi giọng: “Đang cãi nhau với bạn gái à?” Ông cụ vừa mở miệng đã nói dối: “Ông vừa gặp cô bé ấy ở bệnh viện, tâm trạng có vẻ không tốt lắm.”
Diệp Ấn Dương không giấu ông: “Bọn cháu có chút mâu thuẫn nhỏ, không tính là cãi nhau.”
“Mâu thuẫn gì? Con gái người ta giận dỗi tí thì có sao, không biết đi dỗ dành à?” Ông cụ vốn đang bực, nghe thấy thế thì phát hoả luôn. Diệp Ấn Dương bị ông mắng một trận, bèn ngoan ngoãn đáp: “Cháu biết rồi ạ, cháu tự có chừng mực, bao giờ xong việc bên này cháu sẽ về nói chuyện với cô ấy.”
“Tốt, thế thì được.” Ông cụ Diệp cúp điện thoại, chậm rãi quay người bước đi, lúc đó Chương Như cũng hớt hải chạy về, tay cầm túi thuốc mới mua.
Cô lết đến cửa phòng bệnh, đưa thuốc cho ông trẻ còn không quên dặn: “Bác sĩ dặn đi dặn lại rồi, sau này ông nhớ uống thuốc đúng bữa đấy nhé.”
Ông trẻ cô là một người cứng đầu, đặc biệt là khi ở trước mặt con trai, nhất quyết phải giữ thể diện tới cùng, ông trầm giọng hỏi Chương Như: “Ba cháu đâu?”
“Chắc ổng đi gặp bạn rồi, hoặc cũng có thể vẫn đang ngủ chưa dậy.” Chương Như không hỏi nên không biết, mà cô cũng không có thói quen hỏi han như vậy, hai cha con bọn họ thân ai nấy lo, ông bô mặc kệ cô mà cô cũng hiếm khi để ý tới ông ấy, dù sao hai người tự do thoải mái quen rồi, không thích bị gò ép.
Có điều ngày hôm nay tương đối đặc biệt vì mai là Trung thu, sau khi rời khỏi bệnh viện, ông bô bán trà nhà cô đã gọi điện tới: “Bao giờ bạn trai con về?”
“Con không biết.” Chương Như nhìn di động, WeChat không có động tĩnh gì cả.
Cái người này nói đi là đi liền, Chương Như hừ lạnh ném điện thoại sang một bên rồi đi tìm chỗ làm nail, làm nail xong lại ghé bãi hồ chơi SUP cho khuây khỏa.
(*) Paddle board, hay còn gọi là ván chèo đứng (SUP – Stand Up Paddleboarding), là một hoạt động thể thao dưới nước trong đó người chơi đứng trên một tấm ván lớn và dùng mái chèo để di chuyển trên mặt nước.
Chương Như thuộc tuýp người không bao giờ chịu ở yên. Nếu cô muốn, mỗi ngày nghỉ đều có thể đổi một kiểu chơi khác nhau không bao giờ trùng lặp.
Chỉ là tối hôm đó về nhà, đối diện với căn nhà vắng tanh không bóng người, trong phòng khách không có bóng dáng người đàn ông quen thuộc, trên giường cũng không, muốn gọi nhóc Cá lên giường ngủ cùng nhưng nó nhất quyết không chịu.
Chương Như vừa buồn vừa cô đơn, nằm trên giường ôm lấy chính mình thế mà lại đi ngủ sớm hơn mọi ngày, hôm sau thức dậy mới phát hiện có một cuộc gọi nhỡ từ Diệp Ấn Dương.
Chương Như nhìn chằm chằm dòng thông báo, đúng lúc đó app Lịch nhảy ra nhắc nhở, hôm nay là ngày cho mèo uống thuốc tẩy giun.
Nhóc Cá đang ăn hạt cho mèo, thấy Chương Như đi ra lục tủ bếp thì bắt đầu dựng đuôi lên cảnh giác, có điều thấy cô tìm mãi không thấy, nó cũng dần dần không buồn để ý nữa.
Mấy lần trước toàn do Diệp Ấn Dương lo tẩy giun giúp, mặc dù ngày xưa Chương Như ở một mình nhà có hơi bừa bộn nhưng ít ra cô vẫn nhớ được mình đã để đồ ở đâu, giờ căn nhà được Diệp Ấn Dương sắp xếp lại, cô chẳng tìm được thứ gì, thuốc uống tẩy giun không thấy mà thuốc nhỏ ngoài da cũng đâu mất tiêu.
Tìm mãi không thấy, Chương Như nhụt chí ngồi phịch xuống sô pha, cuối cùng cũng phải lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi Diệp Ấn Dương xem thuốc tẩy giun ở chỗ nào.
Tin nhắn gửi đi mãi chưa thấy hồi âm, Chương Như liếc nhóc Cá một cái rồi đi đánh răng rửa mặt, sau đó lái xe về nhà tổ ăn cơm.
Trung thu là Tết đoàn viên. Bé Dao Dao đang cầm điện thoại để sát bên tai Lion cho nó nghe nhạc. Nghe Chương Như khen con bé thân thiện, Tô Đình cười: “Em nhìn điện thoại xem con bé đang bật cái gì.”
Chương Như đi qua xem, thấy trên màn hình là mấy đứa nhóc tì đang hợp xướng: “Nhóc này là ai vậy?”
“Cháu chứ ai, không nhận ra bản thân à?” Bác gái ghé vào chỉ cho cô xem cô bé đứng ngay giữa đội hình đang cặp hai chiếc kẹp tóc màu vàng trên đầu. Chương Như càng nhìn càng thấy quen mắt, bác gái hỏi: “Giờ đã nhận ra chưa?”
Hình như đó là sự kiện ngày của Mẹ, bài hát bọn họ đang hát là “Trên đời chỉ có một mà thôi”, khi ấy cô bé Chương Như đang đứng ngay giữa, tay cầm vạt váy đung đưa qua lại, ngây thơ mà hồn nhiên hết sức. Còn nhớ rõ khi ấy cả lớp đều gọi “Mẹ ơi”, chỉ riêng cô gọi “Bác ơi”, mặc dù cô bé cười rất tươi, gọi rất lớn, nhưng đối với Dương Kiều, đó lại là cảnh tượng khiến người lớn cảm thấy vô cùng xót xa.
Nhưng cũng may giờ Chương Như đã ngoan ngoãn lớn khôn, tính cách cũng chẳng bao giờ để mình thiệt thòi.
Cô đi vào phòng khách ngang nhiên chiếm đoạt chỗ ngồi của Chương Tuyết Dương: “Bên môi giới kêu em giảm giá, nói là không bán được anh ạ!”
“Không giảm, cứ hỏi thêm vài bên môi giới nữa xem.” Giá mà bọn họ đưa ra vốn dĩ không quá cao: “Hoặc là bảo họ giảm phí hoa hồng đi.” Thái độ của Chương Tuyết Dương vô cùng dứt khoát.
“Vầng.” Chương Như cầm miếng dưa lưới lên ăn, đột nhiên di động rung lên, có tin nhắn WeChat mới: [Thuốc tẩy giun anh để trong tủ bếp treo, cùng chỗ với hộp thuốc.]
Chương Như nhìn chằm chằm một lúc lâu, mãi đến khi Tô Đình gọi vào ăn cơm mới hoàn hồn: “Tới liền.”
Thấy cô có vẻ buồn rầu, cầm di động gõ gõ rồi lại xoá xoá, Tô Đình hỏi: “Uống canh không? Hôm nay có canh xương hầm ốc khô và canh nấm tùng nhung.”
“Em muốn uống canh nấm tùng nhung.” Đáp xong, Chương Như mới lấy điện thoại ra nhắn tin cho Diệp Ấn Dương: [Nhóc Cá không nghe lời em.]
Khi bát canh thơm nức được đưa tới trước mặt, Chương Như cũng nhận được tin nhắn phản hồi của Diệp Ấn Dương: [Em vạch lông nó ra rồi nhỏ dọc theo da, nhỏ xong phải sấy khô lông không là dễ bị nấm.]
Một câu trả lời không nóng không lạnh, Chương Như cắn môi suy tư một lúc lâu, Tô Đình thấy vậy thì nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
“Đợi em xíu.” Chương Như cầm điện thoại lên, nhắm mắt nhắn đại: [Nhưng em không giữ được nó!]
Giọng điệu nghe như muốn tuyên chiến, thấy nét mặt cô biến hoá vô cùng phong phú, Tô Đình lập tức đoán ra ngay: “Bạn trai à?”
Chương Như gật đầu, muốn xin ý kiến chị dâu: “Lúc chị cãi nhau với anh trai em, anh ấy đối xử với chị thế nào?”
Tô Đình hồi tưởng lại một số chuyện, mặt đột nhiên ửng hồng: “Bọn chị không cãi nhau bao giờ.”
Chương Như bình tĩnh hỏi lại: “Chị nghĩ em tin không?” Có một lần cô từng trông thấy bọn họ cãi nhau trong mưa rồi nhé!
Tô Đình suy nghĩ có hơi lâu, cuối cùng tổng kết: “Anh ấy sẽ nói đạo lý với chị, chỉ vậy thôi.”
“Nói đạo lý á?” Chương Như không hiểu lắm, nhưng lại cảm thấy người có tính cách hiền lành như Tô Đình chắc không đòi bắt gian bạn trai rồi đuổi người ta đi giống như mình đâu.
Chương Như vừa bực vừa sầu, ngay lúc tâm tình phức tạp, Chương Tuyết Dương ôm con gái đến hỏi: “Khi nào ông trẻ xuất viện?”
Chương Như nhớ lại lời ông cụ Diệp nói: “Chắc khoảng hai ba ngày nữa.” Nói xong hỏi anh: “Có đi đón không anh?” Vì e là một mình con trai ông cụ lo không xuể.
Chương Tuyết Dương: “Em đi à?”
“Em đi cũng được.” Chương Như vùi đầu húp canh, thỉnh thoảng lại không nhịn được nhìn di động. Mãi đến khi cơm nước xong xuôi, đôi dép crocs của cô cũng bị Dao Dao cắm hai nén hương, Diệp Ấn Dương mới nhắn lại một tin: [Không gấp, chờ anh về tẩy giun cho nó cũng được.]
Chương Như nhìn dòng tin nhắn ấy, trong lòng như có ai đó vừa khẽ chạm, giống như chú cá từng kiêu căng vùng vẫy bị người ta úp ngược lại, im lặng chờ rất lâu cuối cùng cũng có người khẽ lật đuôi nó lên.
Khóe môi cô chậm rãi cong lên, ngồi tựa vào sofa định chụp ảnh chân mình, ai ngờ Dao Dao cũng chìa chân qua, còn xoè cả ngón ra.
Chương Như liếc con bé: “Làm gì có chỗ cho cháu, dì định chụp dì cơ mà, cháu ké vô đây làm gì?”
“Hi…..” Dao Dao mặt dày mày dạn cười rõ tươi, để lộ mấy chiếc răng cửa bé xíu, đôi chân còn đong đưa trái phải.
Chương Như ôm cô nhóc lên đùi, hai bàn chân của hai dì cháu kề sát bên nhau. Xong xuôi Chương Như chụp ảnh gửi cho Diệp Ấn Dương: [Chân em bị thương rồi.]
Khi tin nhắn được gửi đến, Diệp Ấn Dương đang chờ đèn đỏ ở ngã tư.
Không một ai không thích Bắc Kinh vào tháng 9, từ cảnh sắc đến thời tiết đều đẹp như một bức hoạ của trời đất, đôi lúc nổi hứng ra ngoài hít thở không khí cũng rất thoải mái.
Anh mở di động ra đọc thông báo, hai đôi chân một lớn một bé kề sát nhau, đầu ngón chân khum khum. Diệp Ấn Dương thử phóng ra xem, quả thật trên đùi Chương Như có một vết bầm nhỏ, trước khi anh về Bắc Kinh thì không có.
Diệp Ấn Dương trả lời: [Sao lại bị thương?]
[Hôm qua em đi chơi SUP, lúc lên bờ bị đập vào cục đá.] Tin nhắn trước là tin nhắn văn bản nhưng tin nhắn ngay sau đó lại bằng giọng nói: “Đau quá đi, hôm qua còn chảy máu cơ.” Không hổ là Chương Như, hết giận là lại rạng rỡ ngay.
“Bíp —— Bíp ——” Ở bên làn bên phải, có hai chiếc xe đang gườm nhau, còi inh ỏi vang lên chẳng khác nào gà bay chó chạy, mặc kệ đây là đoạn đường cấm bóp còi.
Đèn vàng nhảy sang xanh, Diệp Ấn Dương gửi xong tin nhắn thì khởi động xe rời đi.
Về đến nhà chưa được bao lâu, Chương Như lại gửi một tin nhắn thoại tới, nói hình như trong nhà có con chuột chết, mùi nồng cả phòng: “Cũng có thể chưa chết hẳn, em dậy đi vệ sinh còn nghe thấy nó kêu nữa cơ!” Giọng hốt hoảng xen lẫn vài phần cường điệu.
Diệp Ấn Dương nhìn màn hình hồi lâu, sau đó gõ lại: [Chương Như, em còn gì khác muốn nói không?]
Một lát sau cô mới trả lời, vẫn cái giọng quanh co đó: [Anh muốn nghe em nói gì?]
[Em thử nghĩ xem?]
[Em nghĩ không ra.]
Cứ thế, anh tới một bước, cô lùi nửa nhịp, đôi bên đều rõ mà chẳng ai chịu dừng trước.
Có tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Ấn Dương ngẩng đầu, thấy mẹ anh – bà Phó Khiết bước vào, tay cầm lọ cồn i-ốt với mấy miếng băng cá nhân. Bà chỉ vào vết xước dưới cằm anh: “Làm sao thế, lại bị thương à?”
“Không cẩn thận đụng phải.” Diệp Ấn Dương nhận lấy, thấy mẹ còn ngập ngừng, anh hỏi: “Còn chuyện gì nữa ạ?”
“Có chuyện này muốn nói với con…” Phó Khiết có vẻ chần chừ: “Thật ra Tiểu Nhã từng gửi tin nhắn chúc Tết cho mẹ.” Nói xong lại trầm mặc vài giây, hít sâu một hơi rồi mới tiếp tục: “Mẹ nghĩ là, nếu như con vẫn chưa quên được nó thì…”
“Mẹ xoá đi, không cần giữ đâu.” Diệp Ấn Dương cắt ngang lời bà, giọng điệu dứt khoát. “Con có bạn gái rồi, tình cảm của bọn con rất ổn định.”
Phó Khiết hơi ngạc nhiên: “…Thật à?” Bà từng nghe chồng nhắc thoáng qua, nhưng lâu thế rồi mà chẳng thấy động tĩnh gì, lần này con trai lại một mình về nhà, bà cứ ngỡ nó vẫn chưa quên được người cũ, giờ nghe vậy bà mới chắc chắn là không phải.
“Được rồi, để lát mẹ xoá.” Phó Khiết không rõ tâm trạng mình lúc này như thế nào, tự nhiên thấy hơi mất tự nhiên: “Con… ăn gì chưa?”
“Ăn rồi ạ.”
“Ngày mai mẹ được nghỉ, muốn ăn gì để mẹ mua?”
“Không cần đâu, mai con bay về Quảng Châu rồi.”
Phó Khiết ngẩn ra: “Về sớm vậy à?”
“Có chút việc đột xuất ạ.” Diệp Ấn Dương đáp.
“Ồ… về với bạn gái à?” Bà thử thăm dò, thấy con trai gật đầu thì khẽ mỉm cười: “Chắc cô bé đó không tồi nhỉ?”
“Vâng, cô ấy rất tốt.”
“Được, thế thì… con đi đường cẩn thận nhé.” Bà nói xong định rời đi, chợt liếc thấy trong tay con trai là một cuốn truyện “Lão Phu Tử” bìa cũ đã sờn góc, trên bìa còn loáng thoáng thấy mấy chữ sai chính tả, đều là nét chữ của Chương Như.
Diệp Ấn Dương đóng cửa lại rồi lật giở vài trang truyện, cuối cùng đặt cuốn truyện lên bàn, mở điện thoại ra đặt vé máy bay, sau đó quay lại màn hình WeChat trống không, khóe miệng khẽ cong.
***
Ngày hôm sau, Bắc Kinh nắng, Quảng Châu thì mưa.
Giữa trưa, Chương Như đã trang điểm xong, đang đứng trước tủ loay hoay. Ban đầu cô chọn váy bò và tất len đến bắp chân, ngẫm thấy Bắc Kinh đang lạnh, cô lại đổi sang áo khoác da màu nâu nhạt.
Chương Như biết hôm đó mình nói sai, từ lúc buột miệng ra đã cảm thấy như vậy rồi, nhưng cô không muốn đổ cho say rượu dù hôm đó đúng là có chút men thật, vì Chương Như cô chưa bao giờ chịu nhận mình mất kiểm soát.
Sai thì phải nhận, chỉ là cô không biết nên nhận lỗi kiểu gì. Dù sao với tính cách của cô, hễ phải xin lỗi là ngứa răng liền, cô tương đối am hiểu việc công kích người khác hơn là xin lỗi.
Ngắm lại mình trong gương, Chương Như nghĩ chắc mặc thế này đi Bắc Kinh không đến nỗi chết rét đâu, thế là cô đeo túi lên, cầm chứng minh thư, dặn dò nhóc Cá ở nhà ngoan ngoãn rồi bắt taxi ra sân bay Bạch Vân.
Trời Quảng Châu hôm nay mưa mà vẫn oi bức, hơn nữa lại kẹt xe, tài xế vừa nhìn bản đồ vừa than phía trước xảy ra tai nạn: “Chắc phải tắc thêm lúc nữa.”
“Không sao, tôi không vội.” Chương Như ra khỏi nhà sớm, hành lý lại nhẹ nên qua cổng an ninh cũng nhanh.
Cô ngồi trong sảnh tô lại son, mở WeChat xem đi xem lại tin nhắn cuối cùng của Diệp Ấn Dương rồi mới thong thả đi lấy vé. Đang tính lên tầng ăn ít gà rán McDonald’s thì điện thoại rung, Giai Giai gọi điện tới hốt hoảng báo với cô Diệp Ấn Dương bị tai nạn ô tô.
“Tai nạn ở đâu, Bắc Kinh à?!”
“Ở Quảng Châu! Nghe nói tai nạn liên hoàn ở ngay cổng sân bay, giờ đang đưa vào bệnh viện!”
Trong đầu Chương Như nổ “oành” một tiếng, tim như bị ai bóp mạnh, chỉ thấy cả người choáng váng, hình ảnh bệnh nhân bị tai nạn giao thông cùng phòng với ông trẻ cô cùng máy thở và vết máu loang loáng ùa về.
Cô chẳng kịp hoàn vé, cứ thế kéo vali chạy như bay ra khỏi sân bay tới bệnh viện.
Chương Như cảm thấy mình đã quá quen với nơi này, chị dâu Tô Đình sinh con ở đây, ông trẻ cô nằm viện ở đây, giờ Diệp Ấn Dương bị tai nạn giao thông cũng được chuyển đến đây. Cô vừa chạy vừa thầm niệm: Đừng sao cả, đừng sao cả, làm ơn đừng sao cả.
Đến khu cấp cứu, vừa thấy Diệp Ấn Dương ngồi trên giường bệnh, Chương Như lập tức xông thẳng tới: “Anh không sao chứ?!”
Trán anh có vết thương nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo. Thấy cô kéo theo cả vali, tóc thì ướt mưa, mặt nhăn lại vì lo lắng, anh hơi nhíu mày hỏi: “Em tính đi đâu thế?”
“Anh quản em đi đâu làm gì!” Chương Như gấp muốn chết: “Anh mau nói xem có bị làm sao không? Đụng vào chỗ nào? Đầu hay lưng?” Cô sờ từ mặt xuống người, thấy anh vẫn cứ ngồi bất động không nhúc nhích thì hoảng: “Hay là chân ạ?”
“Không, không bị gãy chân, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
“Không phải người ta nói bị thương nghiêm trọng lắm sao?” Nhìn ống truyền dịch c*m v** tay anh, cả giọng lẫn tay Chương Như đều run. Nét mặt Diệp Ấn Dương trở nên dịu đi, anh kéo cô ngồi xuống mép giường rồi nói: “Tài xế đối phương mới là người bị thương nặng, không phải bên bọn anh.” Chiếc xe đó vượt ẩu định xuống cao tốc nên đã đâm thẳng vào xe anh.
“Bị điên hay gì vậy! Không thể chờ đến giao lộ kế tiếp à!” Chương Như tức nghiến răng, sau đó sốt ruột nhìn anh: “Anh thật sự không sao ạ? Có bị chấn động não không?”
“Không sao, anh chụp CT rồi, nhưng bác sĩ bảo nên ở lại theo dõi hai hôm.” Bàn tay anh vẫn đặt trên mu bàn tay cô, hơi ấm quen thuộc khiến trái tim Chương Như khẽ run rẩy. Cô định rút ra, ban đầu Diệp Ấn Dương không buông, cho đến khi mấy ngón tay cô gần trượt khỏi, anh mới dùng sức ấn nhẹ: “Đừng nhúc nhích.”
Đuôi cá của Chương Như lại được người ta xách lên, không chỉ vậy còn được xoa dịu nữa, tuy nhiên cô nhanh chóng nhớ đến lời Giai Giai nói: “Thế mà bọn họ nói anh bị đâm xe nghiêm trọng lắm.”
“Đúng là nghiêm trọng thật, cốp sau bị móp hết, bánh xe còn văng mất một cái.” Diệp Ấn Dương đáp rồi nhìn sang vali của cô: “Rốt cuộc em định đi đâu?”
“Đi tìm anh.”
“Sao lúc nãy em không nói?”
Chương Như tưởng anh không tin, vội chìa vé máy bay ra cho anh xem: “Này anh xem nè!”
Diệp Ấn Dương không nhìn vé mà nhìn ra phía sau cô.
Chương Như quay lại theo anh, thấy ông bà nội anh đang đi đến trước cửa phòng bệnh, dáng vẻ cũng hoảng hốt không kém gì cô. Phải đến khi nghe Diệp Ấn Dương khẳng định mình không sao, bà nội anh mới vỗ ngực thở phào: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Nghĩ lại mà sợ, sau đó lại liếc sang Chương Như mặc áo da dày cộp giữa tiết trời nóng hầm hập của Quảng Châu.
Chương Như ngượng chín mặt không biết nên đặt mắt đi đâu. Đúng lúc ấy, Diệp Ấn Dương nắm lấy tay cô, bình tĩnh giới thiệu với ông bà: “Đây là bạn gái cháu, Chương Như.”