Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 57

“Không biết con trai của bác sĩ sẽ như thế nào nhỉ?”

Anh vừa dứt lời, tay Chương Như đã bị anh nắm lấy, cô vốn đang nóng vì vừa chạy một mạch đến đây, giờ lòng bàn tay lại càng đổ mồ hôi, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “Cháu… cháu chào ông bà ạ.”

Đối diện là một người đang cảm kích, một người có vẻ kinh ngạc.

Bạn gái của cháu trai đột nhiên xuất hiện lại còn là người quen khiến cho bà nội Chu Ái cũng không biết nên nói gì cho phải: “Chào cháu chào cháu.” Bà tưởng Chương Như đến được một lúc rồi nên thêm câu: “Làm phiền cháu rồi.”

Chương Như đáp không phiền: “Cháu cũng vừa tới thôi ạ.”

Cô thành thật quá đỗi khiến cho bà nội không biết nên tiếp chuyện như thế nào, cũng may hai người còn lại tương đối bình tĩnh, bắt đầu hỏi thăm tình huống cụ thể.

Có điều hiện tại đang ở bệnh viện, hơn nữa khu cấp cứu có nhiều giường bệnh đặt cạnh nhau cho nên không tiện nói chuyện riêng tư. Đợi đến khi chuyển đến phòng bệnh bình thường, Diệp Ấn Dương mới kêu ông bà đi về trước: “Cháu không sao, ở đây một mình cũng được.”

Vốn đều là bác sĩ có thâm niên, sau khi xác nhận cháu trai không có việc gì, hai ông bà dần bình tĩnh lại. Ông cụ Diệp cười tủm tỉm nhìn Chương Như, nói: “Cô bé à, làm phiền cháu ở lại chăm sóc nó giùm ông nhé.”

Chương Như xấu hổ vô cùng, thiếu điều kiếm cái lỗ nẻ để chui vào: “Dạ vâng, được ạ.”

Sau khi dặn dò vài câu, hai ông bà cũng yên tâm ra về, vừa đi vừa trò chuyện: “Chẳng phải hai đứa nó là đồng nghiệp à?” Chu Ái hỏi.

“Đồng nghiệp thì sao? Ở bệnh viện thiếu gì bác sĩ kết hôn cùng ngành.” Ông cụ Diệp ở bên cạnh bênh: “Bà có ý kiến à? Hôm thằng Đỗ Tuấn kết hôn, người ta còn cho bà cái vòng hoa đấy.”

“Ai bảo tôi không thích?” Chu Ái tức nhăn mặt, đối với việc cháu trai có bạn gái bà là người vui mừng nhất được không: “Ông bớt châm ngòi ly gián đi!”

Hai người cãi nhau mà không dám lớn tiếng, Chương Như đứng tiễn ở đằng sau chỉ thấy hai cụ chúi đầu vào nhau, đi rất chậm, tay chân cũng như dính lấy nhau, bèn nói với Diệp Ấn Dương: “Ông bà anh tình cảm thật đấy.”

Diệp Ấn Dương nhìn là biết bọn họ lại đang cãi nhau rồi, anh nói: “Em qua nghe thử xem bọn họ đang nói gì.”

“Nghe gì cơ?”

“Nghe xem có phải bọn họ tình cảm thật không.”

Chương Như vẫn chưa load được: “Dạ? Làm như vậy cũng được sao?” Nói xong liền thấy Diệp Ấn Dương bật cười.

Lúc này cô mới nhận ra mình vừa bị anh trêu: “Anh cười cái gì!” Thấy mình bối rối trước mặt người lớn mà bạn trai vẫn cười cho được, Chương Như tức: “Không cho anh cười!”

Ánh mắt Diệp Ấn Dương di chuyển xuống dưới: “Cho anh xem vết thương ở chân xem thế nào.”

“Có hơi nghiêm trọng, sợ dọa đến anh.” Chương Như cởi tất chân ra cho anh xem.

Quả thật Diệp Ấn Dương đã bị dọa, bởi vì vết thương sắp lành đến nơi rồi.

Anh tháo kính xuống xoa xoa mắt một lát rồi mới ngước nhìn cô: “Không nóng à em?”

“Nóng chứ.”

“Thế mà còn mặc như vậy?”

Quảng Châu nóng hầm hập vậy mà Chương Như vẫn khoác cái áo da thêm chút lông trông chẳng khác gì gấu Bắc Cực đi lạc vào rừng nhiệt đới. Chương Như vẫn luôn muốn cởi ra nhưng khi kéo cổ áo nhìn vào trong, cô ghé sát lại gần Diệp Ấn Dương: “Anh xem, em mặc thế này thì cởi thế nào?”

Kính của Diệp Ấn Dương vừa mới được lau sạch, chẳng dính chút bụi nào. Anh chỉ liếc qua một cái đã thấy thấp thoáng bên trong là hai dây áo mảnh dẻ, cái kiểu chỉ cần khẽ kéo nhẹ cũng có thể đứt.

Đi bar thì không sao nhưng ở bệnh viện Chương Như hơi ngại: “Em mà cởi ra liệu có kì quá không?”

Diệp Ấn Dương liếc xung quanh, thấy bên cạnh còn các bệnh nhân khác, ngoài hành lang có y tá đi qua đi lại, bèn ho khẽ một tiếng rồi thốt ra hai chữ: “Cẩn thận.”

Anh nói nghe không rõ, Chương Như tỏ vẻ không hiểu: “Là cởi được hay không?”

Diệp Ấn Dương im lặng, Chương Như nhìn vào đôi mắt sau gọng kính của anh, chậm rãi kéo một bên cổ áo xuống. Vừa lộ đến đầu vai, cô đột nhiên hất cằm ra vẻ kênh kiệu: “Anh tưởng được xem chắc? Mơ đi.”

***

Mặc dù vết thương không nặng nhưng dù sao bị tai nạn giao thông cũng có thể coi là va chạm mạnh nên Diệp Ấn Dương vẫn phải nằm viện theo dõi hai ngày.

Anh nằm ở khu ngay dưới phòng bệnh của ông trẻ Chương Như, mà hôm hai người xuất viện cũng trùng một ngày. Chương Như tính sẵn rồi, sau khi lo liệu thủ tục cho ông trẻ xong sẽ sang với anh, nhưng vì bên ông trẻ kiểm tra muộn quá nên cô dứt khoát thay đổi kế hoạch sang chỗ Diệp Ấn Dương trước.

Thủ tục của anh đơn giản hơn, chỉ cần chờ bác sĩ dặn dò lấy thuốc rồi về, nhưng khi hai người xuống tầng trệt thì lại đụng phải ba Chương Như.

“Con gái yêu!” Ba Chương mang theo một hộp bong bóng cá khô thượng hạng trông chẳng khác nào Na Tra cầm bảo tháp.

Chương Như ngạc nhiên: “Sao ba lại tới đây?”

“Tới đón ông trẻ con, sợ một mình con lo không xuể.” Ông nói chuyện với con gái nhưng ánh mắt lại cứ dán chặt vào Diệp Ấn Ấn Dương.

Chương Như đành phải huých nhẹ anh một cái: “Ba em biết rồi.”

Đã đến nước này thì thôi khỏi giấu, cô đành để họ nói chuyện với nhau. Hai người đàn ông đứng đó trao đổi vài câu. Hay tin Diệp Ấn Dương bị tai nạn, ba Chương hỏi: “Không sao chứ? Sức khỏe có ổn không?”

“Cháu không sao ạ.”

“Vậy thì trưa nay đi ăn cùng gia đình chú luôn nhé?”

Thế là thuận nước đẩy thuyền, Diệp Ấn Dương được đưa về nhà hàng Chương Ký của bọn họ.

Nơi này anh từng tới nhiều lần nhưng lần này thân phận khác hẳn, không còn là khách bình thường nữa. Trên đường đi, Chương Như liên tục dặn anh cẩn thận với ông anh họ Chương Tuyết Dương rất hay vạch lá tìm sâu: “Ảnh phiền lắm, lại còn độc mồm độc miệng nữa.” Không hiểu kiểu gì có thể cưới được vợ.

“Bọn anh từng gặp nhau rồi.” Diệp Ấn Dương nói: “Trước kia anh và anh họ em từng gặp một lần, cũng coi như quen biết.”

“Gặp hồi nào vậy ạ?”

“Hồi nhà em mở chi nhánh mới, do Đỗ Tuấn giới thiệu, cùng ăn một bữa, uống vài ly rồi.”

Chương Như lập tức cảnh giác: “Anh có thấy ảnh phiền không?”

Cứ hễ nhắc tới ông anh họ, Chương Như sẽ lập tức xù lông xù cánh, Diệp Ấn Dương bật cười: “Anh nhìn không ra.”

“Chờ lát nữa là anh sẽ thấy thôi.” Chương Như quả quyết.

Hai người đi vào phòng riêng lớn nhất trong nhà hàng. Sau khi giới thiệu bạn trai với anh họ xong, Chương Như liền bỏ lại một câu “Hai người nói chuyện nhé” rồi chạy ra ngoài lén quan sát.

“Em nhìn gì vậy?” Tô Đình bước đến hỏi.

“Nhìn chồng chị đó.” Chương Như đáp tỉnh queo.

Ba cô chẳng bao giờ can thiệp vào chuyện chọn bạn trai của con gái, cô quen ai cũng được, nhưng Chương Tuyết Dương thì vô cùng nhiều chuyện: “Hồi em quen Hoàng Gia Đào ảnh cà khịa suốt thôi, không biết bây giờ có giở trò tiếp không.”

Quả thật Chương Tuyết Dương có cái tật hay quản người khác, Tô Đình cũng không biết nói gì mà chỉ biết lắc đầu. Chị nhìn sang Diệp Ấn Dương, trông có vẻ là một người đường hoàng: “Nghe nói mới bị tai nạn à?”

Chương Như gật đầu: “Nhưng giờ không sao rồi, chỉ bị thương nhẹ, nghỉ ngơi là khỏi.”

Nhớ lại hôm Trung thu Chương Như có vẻ lạ, Tô Đình nhỏ giọng hỏi: “Hai đứa cãi nhau à?”

“Vầng, đợt trước vừa cãi nhau xong.”

“Cãi nhau vì chuyện gì?”

Chương Như gãi gãi đầu: “Vì chuyện người yêu cũ của ảnh.”

“Cô ~ ơi ~!” Bỗng bé Dao Dao từ đâu chạy tới, chui tọt qua g*** h** ch*n Chương Như, nhìn cô bằng đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh. Chương Như ngoắc ngón út với bé rồi dắt vào trong ăn cơm.

Bữa trưa hôm ấy khá đông đủ, cả ông trẻ lẫn con trai ông đều có mặt, trên bàn ăn náo nhiệt vô cùng. Giọng Quảng lẫn giọng phổ thông đan xen, sôi nổi như một buổi tiệc nhỏ. Bé Dao Dao càng lớn càng hoạt bát, vừa ăn vừa tự vỗ tay khen mình.

Chương Như tranh thủ hỏi Diệp Ấn Dương: “Anh với anh họ em nói chuyện gì thế?”

“Giá nhà.”

“Ồ.” Chương Như còn tưởng họ bàn chuyện quốc gia đại sự cơ, ai ngờ thực tế đến vậy.

Cô ăn xong trước, xuống tầng lấy hóa đơn bánh trung thu cho phòng Hành chính, ai dè đứng tám chuyện hơi lâu. Khi quay lại thì bữa cơm gần kết thúc, ông trẻ đã lớn tuổi, ai cũng muốn cho ông về nghỉ sớm.

Chương Như bế Dao Dao ra cửa, đi có mỗi một đoạn ngắn mà tay đã run bần bật không bế nổi nữa. Sau khi đặt Dao Dao xuống, cô chọc nhẹ ngón tay vào bụng bé: “Cháu uống nhiều nước quá đúng không? Sao bụng lại phình to thế này?”

Dao Dao bật cười vì nhột, còn lè lưỡi ra – thói quen học theo chú chó trong nhà. Chương Như giả bộ nghiêm đánh khẽ vào miệng bé: “Không được lè lưỡi!”

Dao Dao há miệng dùng răng cắn phập vào tay cô đau điếng, Chương Như la lên: “Nhóc này nghịch vừa thôi nha! Nhả ra mau!”

Hai cô cháu giằng co, sợ Dao Dao nuốt mất viên đá gắn trên móng tay, Chương Như quýnh quáng muốn nắm cằm bé để gỡ ra làm con bé khóc toáng lên.

Cả bàn đang nói chuyện với nhau phải dừng ăn, Chương Tuyết Dương chạy tới xem tình hình, Chương Như lập tức mách: “Nó học chó lè lưỡi, còn cắn em nữa!”

Chắc do bạn trai em gái đang ở trước mặt nên anh vẫn cho cô chút thể diện, Chương Tuyết Dương chỉ bế con lên dỗ chứ không nói nặng lời.

Chương Như gãi mũi, quay sang lầu bầu than với Diệp Ấn Dương: “Cả nhà em đều bướng như cua ấy, không nói lý được.” Rồi chìa tay cho anh xem vết cắn: “Anh nhìn nè, cắn sâu ghê chưa.”

“Trẻ con mà, chưa biết dùng lực.” Diệp Ấn Dương xoa nhẹ đầu ngón tay cô, thấy cánh tay cô hơi run, anh nói: “Nếu em có thời gian thì có thể chơi cầu lông cho khỏe.” Lực tay chẳng có bao nhiêu.

Ba Chương đột nhiên bước tới: “Tiểu Diệp này.”

“Chú Minh.”

“Cháu mang gói trà này về cho ông nội giúp chú nhé, cảm ơn ông lần trước đã giúp đỡ.”

“Chú khách sáo quá.” Diệp Ấn Dương cười đáp: “Đợt trước Chương Như mang qua cho cháu nhiều lắm, ông nội cháu uống suốt.”

Ba Chương nói trà này khác: “Cái này là trà nham chú mới nhập về. Thuận thiện nhờ ông nếm thử xem hương vị thế nào.”

“Dạ vâng.” Nghe vậy, Diệp Ấn Dương không khách khí nữa, nhận lấy gói trà rồi cùng Chương Như rời đi.

Hai người sánh vai nhau ra về, nhìn từ sau trông vô cùng tự nhiên. Ba Chương đứng ở cửa nhìn theo chẳng nói gì, chỉ cười bảo mấy người bên cạnh: “Con gái lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi thì cho nó tự bay thôi.”

Chương Như nghe được loáng thoáng, ngoảnh lại thấy ông bô vẫn đứng đó, trên mặt đeo cặp kính tam giác lấp lánh, còn làm cái động tác “ok” với cô rồi quay lưng đi thẳng, bước đi còn thoăn thoắt hơn cả cô.

Chương Như quay đầu lại, thấy trên vạt áo Diệp Ấn Dương có kẹp chiếc cặp tóc nhỏ của Dao Dao bèn hỏi: “Anh vừa bế Dao Dao à?”

Diệp Ấn Dương gật đầu: “Con bé nhận nhầm người, anh có bế một lúc.”

“Dao Dao á?” Chương Như tò mò: “Nó nhận nhầm anh với ai cơ?”

“Nhầm với ba nó.”

“Hả?” Chương Như lẩm bẩm: “Sao giống được, mặt ba nó đen thui như hộ pháp mà.”

“Em sợ anh họ lắm à?” Diệp Ấn Dương đột nhiên hỏi.

Chương Như như phản xạ có điều kiện: “Ai thèm sợ anh ấy?!”

Diệp Ấn Dương khẽ cười, nghe Chương Như lắp bắp thanh minh chỉ là do mặt ông anh họ cô lúc nào cũng nghiêm thôi.

Nhà họ Chương mỗi người một cá tính, cơ mà nói về khoản phóng khoáng thì rõ ràng Chương Như giống ba hơn.

Xe chạy từ Lệ Loan về khu Thiên Hà, trên đường về Chương Như mua một cốc cà phê dừa lạnh rõ đắt, được cái hương vị không tệ. Về đến nhà, cô ngồi gặm cơm dừa còn Diệp Ấn Dương đi tìm thuốc diệt bọ cho mèo rồi nhanh tay túm lấy nhóc Cá.

Nhóc Cá vô cùng kháng cự, bị Diệp Ấn Dương nhỏ thuốc xong lập tức tung cước đạp anh một cái, Chương Như suýt thì ném cho nó cái vỏ dừa: “Cưng giãy nữa là chị đánh đấy!” Cô bước tới hỏi anh: “Đá trúng chỗ đau của anh à?”

“Không trúng.”

Chương Như không tin: “Để em xem nào.” Vết thương trên chân Diệp Ấn Dương vẫn còn bầm tím, cô vừa định kéo quần anh lên xem thì bị anh đè tay xuống. Hai người giằng qua giằng lại mấy lượt, bỗng điện thoại Diệp Ấn Dương đổ chuông, người nhà gọi điện báo người họ hàng của anh vừa mới phẫu thuật xong.

Chương Như nghe thấy anh đáp vài câu, sau khi cúp điện thoại, cô mới hỏi: “Họ hàng của anh sao rồi ạ?”

“Đã có thể rút ống thở, tạm ổn rồi.”

Còn phải dùng máy thở cơ á, Chương Như ngạc nhiên: “Nghiêm trọng vậy sao?” Cô không rõ lắm: “Chẳng phải điều kiện chữa bệnh ở nước ngoài tốt hơn sao? Sao vẫn muốn về nước phẫu thuật thế ạ?”

“Cũng tuỳ nơi.” Hơn nữa khi tha hương nơi xứ người, càng có tuổi họ càng muốn ở gần người thân, nhất là khi phải phẫu thuật như thế này. Huống hồ bọn họ tương đối quen thuộc với bệnh viện và các y bác sĩ ở Bắc Kinh nên quyết định bay về.

Nói trắng ra là sợ lỡ có mệnh hệ gì bên nước ngoài thì không có ai lo tang sự cả.

“À, ra là như vậy…” Trong miệng vẫn đang nhai miếng cơm dừa, Chương Như vừa nói vừa nghiêng đầu hỏi: “Thế sao anh không đợi người ta phẫu thuật xong rồi hẵng quay lại? Anh về Quảng Châu gấp thế.”

Diệp Ấn Dương đang lúi húi lấy vòng cổ chống l**m ra chụp cho nhóc Cá vì sợ nó l**m thuốc diệt bọ. Xong xuôi anh mới ngẩng lên nhìn cô: “Chắc cũng giống lý do em ra Bắc Kinh thôi.”

Cãi nhau xong tất nhiên phải nói cho rõ ràng, nhưng vừa nhắc đến chuyện đó, Chương Như lập tức cứng giọng: “Em chỉ bay ra chơi với anh thôi mà.”

Diệp Ấn Dương nhìn cô mấy giây rồi hỏi: “Em với Hoàng Gia Đào chia tay vì lý do gì?”

Chương Như mím môi đáp: “Bởi vì không còn tình cảm nữa.”

“Đột nhiên không còn tình cảm nữa hay có nguyên nhân gì cụ thể hơn? Ví dụ như liên quan tới ba mẹ cậu ta chẳng hạn?”

Bị hỏi trúng, Chương Như càng không được tự nhiên, nghĩ đến trận cãi nhau ở bãi đỗ xe hôm đó, cô không rõ anh nghe được đến đâu nên chỉ ậm ừ: “Rốt cuộc anh đang muốn hỏi gì vậy?”

Diệp Ấn Dương lắc đầu đáp chỉ là tiện thì muốn hỏi thôi: “Anh không chắc em đã biết hay chưa, lý do anh và Lục Thời Nhã chia tay cũng có liên quan đến ba mẹ anh.”

Chương Như biết, hơn nữa theo lời Đỗ Tuấn kể, hình như mẹ anh không ưa bạn gái cũ của anh, thậm chí còn tỏ thái độ nữa, nhưng mấy chuyện này cô không tiện hỏi, chỉ giả ngu: “Ồ…”

Diệp Ấn Dương rất bình tĩnh: “Đỗ Tuấn có kể cho em chuyện mẹ anh ngoại tình chưa?”

Anh trực tiếp nói thẳng, thẳng thắn đến mức khiến Chương Như bị nghẹn một hơi: “Bác gái ngoại tình thật á?”

“Cụ thể có hay không thì anh không chắc, nhưng ngoại tình tư tưởng thì có.”

Chương Như trợn mắt ngạc nhiên: “Ý anh là… mẹ anh thích người khác á?”

Diệp Ấn Dương im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu. Chuyện đó xảy ra hồi anh còn học cấp ba và chính anh là người vô tình phát hiện ra, có tin nhắn, có ôm ấp.

Lúc đó anh đang ôn thi đại học, áp lực học tập cộng thêm cú sốc mẹ ngoại tình khiến anh bốc đồng một thời gian dài, học hành không vào, quan hệ với mẹ cũng căng thẳng như dây đàn. Cho đến khi thấy gã đàn ông kia đến bệnh viện tìm mẹ, anh không kìm được trực tiếp động thủ.

Chương Như hơi bất ngờ, nhưng điều khiến cô bất ngờ là: “Anh cũng biết ra tay đánh người ạ?”

Diệp Ấn Dương cười nhẹ: “Hồi đó vẫn còn trẻ mà, bốc đồng một tí cũng bình thường.” Lúc ấy anh thật sự không hiểu nổi, đáng lẽ ra đối với hôn nhân và gia đình, lòng chung thủy phải là điều cơ bản nhất con người cần tuân thủ. Anh thấy buồn nôn vì sự phản bội đó. Mãi sau này anh mới biết, thật ra khi ấy mẹ anh đã chia tay người kia rồi nhưng đối phương không cam lòng nên mới tìm đến.

Mà nguyên nhân họ chia tay… chính là vì mẹ anh nhận ra con trai mình có gì đó khác thường.

Diệp Ấn Dương kể chuyện rất có trật tự, biểu cảm không khoa trương, giọng điệu điềm đạm như đang kể chuyện của người khác. Mà Chương Như vốn hay hóng hớt, nghe mà không thèm chớp mắt, tò mò hỏi: “Anh khác thường như thế nào?”

“Không nói chuyện với bà ấy, không nhìn bà ấy, cơm bà ấy nấu thì đem đổ, đồ bà ấy mua trực tiếp vứt luôn.”

“Trời, ngầu dữ vậy sao?”

Ngầu sao? Một đứa nhóc mười mấy tuổi, đạo đức quan của nó vẫn còn rõ ràng hai màu đen trắng, đụng chuyện nhà như thế ai mà chẳng sốc. Nhưng điều khiến anh càng khó chấp nhận hơn là thực ra ba anh biết hết.

Lượng thông tin quá nhiều khiến não Chương Như load không kịp. Cô uống một ngụm nước dừa, suýt thì sặc ra mũi: “Ba anh cũng biết chuyện mẹ anh ngoại tình á?”

“Ừ, ông ấy còn khuyên nhủ anh nữa.” Khi nhắc lại chuyện đó, Diệp Ấn Dương cũng muốn bật cười tự giễu.

“Thế có khuyên được không?”

“Không. Sau này tự anh nghĩ thông thôi.”

Chuyện này cũng có thể tự nghĩ thông được sao? Chương Như há hốc mồm, không biết nên nhìn anh bằng ánh mắt kiểu gì nữa: “Đừng bảo ba anh cũng ngoại tình luôn đấy nhé?” Cho nên ai thích ai mặc kệ.

Diệp Ấn Dương cảm giác trán cũng hơi giật giật: “Em chuyện gì cũng dám tưởng tượng.”

Đương nhiên Chương Như dám tưởng tượng rồi, hơn nữa còn an ủi anh: “Không phải thì tốt. Nhưng tại sao bác gái lại làm thế, mà bác trai còn tha thứ được ạ?”

Diệp Ấn Dương khựng lại một giây: “Có lẽ ông ấy cảm thấy cuộc hôn nhân này vốn là do cướp về nên mới có.”

Chương Như bật hỏi: “Cướp là sao?” Hỏi xong mới thấy mình nhiều chuyện quá, chẳng khác nào chọc vào vết thương của người ta, bèn cào nhẹ lên thảm: “Nếu anh không muốn kể thì thôi, em không ép đâu.”

Thảm cọ vào tay hơi rát, Diệp Ấn Dương kéo cô lên ghế sofa, giọng anh trầm thấp: “Bởi vì không phải cuộc hôn nhân nào cũng xuất phát từ tình yêu.”

Theo lời kể của anh, cô mới hiểu rõ chuyện giữa ba mẹ anh.

Nguyên nhân gây ra là do những chính sách thời trước, cái thời người ta phải “chọn” hôn nhân theo lý lịch, theo suất, theo lợi ích, mẹ anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gả cho ba anh. Còn ba Diệp Ấn Dương, ông lấy được người mình yêu làm vợ cho nên dù biết vợ có người cũ vẫn giả vờ như chẳng hay biết.

“Nghe khó hiểu ghê…” Chương Như nhăn mặt, cô không thể hiểu nổi kiểu hôn nhân ấy, đồng thời càng tò mò: “Thế bạn gái cũ của anh, Tiểu Nhã gì ấy, sao lại biết chuyện mẹ anh ngoại tình vậy ạ?” Không phải hai người chia tay rồi sao?

“Vì người kia lại xuất hiện, mẹ anh với ông ta có liên lạc lại.” Khi nhắc tới chuyện này, cảm xúc của Diệp Ấn Dương đã quá đỗi bình thản. 

Chuyện ngoại tình là thật, dù có thể biện minh cho hành động đó của mẹ anh là do chế độ hôn nhân cũ nhưng ký ức ấy vẫn rất rõ ràng, đó là một cái ôm ngắn ngủi, một cái đẩy ra nhẹ nhàng. Cho nên hồi còn đi học, anh giằng co giữa lý trí và cảm xúc, còn mẹ anh thì đối với anh lúc nào cũng áy náy và lúng túng, chỉ cần anh liếc mắt một cái, bà đã căng thẳng như dây đàn, cố gắng bắt chuyện mà chẳng dám nhìn thẳng con trai.

Không đứa con nào chịu nổi cách đối xử ấy quá lâu, cho nên anh buông xuôi, sau này nghĩ thông suốt rồi, anh không muốn làm quan toà phán xét tình cảm của cha mẹ nữa.

“Ồ…” Chương Như gật gù, nét mặt đầy ẩn ý. Thấy biểu cảm cô quái lạ, Diệp Ấn Dương nhéo cằm cô: “Lại nghĩ linh tinh gì đấy?”

“Không có gì, chỉ là thấy anh với ba anh giống nhau ghê, đều là những người giác ngộ cao.”

Câu so sánh nghe kiểu gì cũng thấy kỳ, Diệp Ấn Dương nhìn cô, cất giọng chậm rãi: “Chắc không phải cùng một loại giác ngộ đâu.”

Đột nhiên “Meo~” một tiếng, nhóc Cá đeo vòng cổ đi ngang qua. Mỗi lần bị bắt đeo cái này là nó quên luôn cách đi, cái đầu chụp trong vòng nhựa vàng trông như cái loa phóng thanh di động.

Chương Như bật cười, rút điện thoại ra chụp một tấm đăng lên story, đăng xong lại liếc nhìn Diệp Ấn Dương, thầm nghĩ chắc anh tới Quảng Châu vì muốn tránh mớ chuyện đó, mắt không thấy thì tâm không phiền.

Cô chần chừ một chút rồi hỏi: “Cho em hỏi cái này.”

“Ừ, em hỏi đi.”

“Rốt cuộc thái độ của mẹ anh với Lục Thời Nhã là như thế nào?”

Câu trả lời của Diệp Ấn Dương là: “Thái độ bình thường.” Anh nhớ lại một chút rồi nói: “Lúc đó anh và Lục Thời Nhã yêu nhau, sau đó có tính đến chuyện cưới hỏi…”

“Đừng nói chuyện này!” Chương Như bỗng nhiên ngắt lời anh: “Em không muốn nghe đâu.” Không muốn nghe chuyện anh và Lục Thời Nhã quen nhau như thế nào, yêu nhau ra sao, nghe xong lại không tránh khỏi tưởng tượng hai người từng thân thiết ra sao, xứng đôi như thế nào. Lúc này Chương Như mới nhận ra thật ra bản thân cũng rất hẹp hòi, cô hít một hơi thật sâu, gấp gáp hỏi: “Anh nói thật đi, mẹ anh có khinh thường người ta không?”

Diệp Ấn Dương không chắc cô đang thật lòng hay đang ghen, chỉ cúi đầu nhìn cô: “Nếu anh không nói thì sao?”

Chương Như trong mắt anh lúc này có vẻ như đang rất muốn truyền đạt gì đó và có hơi tức giận: “Nếu anh muốn kể chuyện người yêu cũ cũng được thôi, thật ra Hoàng Gia Đào trước đây đối xử với em cũng đâu tệ, giặt quần áo cho em này…”

“Được rồi.” Diệp Ấn Dương đưa tay bịt miệng cô. “Anh biết rồi.”

Đôi khi Chương Như rất bướng, cô liếc anh một cái, giọng điệu cố tình khiêu khích: “Anh ta còn mua túi cho em, dẫn em đi chơi, tụi em ở khách sạn Ma Cao còn… ưm…” Chưa kịp nói xong, Diệp Ấn Dương đã nghiêng người, dứt khoát chặn miệng cô lại bằng một nụ hôn.

Đến khi được buông ra, Chương Như vẫn ôm lấy cổ anh, th* d*c vì thiếu oxy, thái dương giật giật: “Bọn em ở Ma Cao… ưm…” Diệp Ấn Dương lại một lần nữa, nhất quyết cướp lời cô bằng đôi môi mình. Ghế sofa hẹp, hai người ôm nhau sát sao, Chương Như bị anh giữ chặt đến nỗi phải vỗ lưng anh bộp bộp anh mới chịu dừng.

Chương Như nhanh chóng nhận ra mình không nên đấu thể lực với dân chơi cầu lông, bèn vội vàng đưa tay che miệng, ngả người ra sau: “Bọn em ở khách sạn bên Ma Cao thua tiền bài mà!” Cô cảm giác phổi như co lại, suýt nữa nghẹt thở: “Anh tưởng là chuyện gì hả?”

Lúc này Diệp Ấn Dương mới kéo cô về, dịu dàng xoa lưng giúp cô bình tĩnh, lòng bàn tay dần dần trượt lên gáy. Chương Như nổi hết da gà, vội nhắc nhở anh: “Anh còn chưa nói mẹ anh có khinh thường người ta không mà?”

Diệp Ấn Dương suy nghĩ một lát: “Anh không cảm thấy vậy.” Mẹ anh vốn không phải kiểu người nhiệt tình hay biết thể hiện cảm xúc, hơn nữa bà rất nghiêm túc trong công việc, đối xử với học trò nào cũng như nhau, có lẽ vì thế nên mới tạo nên khoảng cách giữa thầy và trò. Dĩ nhiên cũng không loại trừ có những hiểu lầm khác mà anh chưa kịp hỏi rõ.

Chương Như dựng tai lên hóng: “Thật à?”

Diệp Ấn Dương gật đầu: “Anh chỉ nói theo góc nhìn của mình thôi. Còn mẹ anh thực sự là người thế nào, sau này em gặp rồi tự cảm nhận.”

Nếu nói vậy thì mẹ Diệp Ấn Dương chẳng làm gì sai, hóa ra vụ Lục Thời Nhã tố cáo cũng chỉ như lời Đỗ Tuấn nói, cô ta bị cảm xúc chi phối nên nghĩ quẩn mà thôi.

Nhưng tại sao lại cực đoan đến vậy? Chương Như nghĩ mãi vẫn không hiểu, nhưng lại cảm thấy chính mình đôi khi cũng hay làm những chuyện người khác chẳng hiểu nổi. Cô nhìn thẳng vào mắt Diệp Ấn Dương: “Vậy anh chia tay với Lục Thời Nhã chỉ vì cô ta đi tố cáo ba mẹ anh sao?”

Anh im lặng giây lát rồi đáp: “Anh và cô ấy, quả thực đã từng nói đến chuyện kết hôn.” Yêu lâu thì bàn đến chuyện cưới xin cũng là bình thường. Nhưng trong lòng Lục Thời Nhã vẫn ôm mãi cơn giận đó, nhất quyết đợi khi nào được bệnh viện bổ nhiệm làm bác sĩ chính thức mới chịu tính tiếp chuyện tương lai.

Thời gian rất dài mà cơ hội lại ít, không phải cứ thi đỗ là được nhận. Đến khi kết quả có tên người khác, cô ta lập tức cho rằng mẹ anh thiên vị học trò khác, cố tình không chọn mình. Từ đó cô ta cắt đứt mọi liên lạc, khóa mình trong ký túc, cuối cùng không khống chế nổi cảm xúc, gửi đơn tố cáo cha mẹ anh.

Lông mày Chương Như giật giật: “Lúc đó… tâm trạng anh thế nào?”

“Không hiểu nổi.” Diệp Ấn Dương đáp. Trong môi trường làm việc, cạnh tranh là điều không thể tránh khỏi, càng lên cao áp lực càng lớn, bị phê bình hay điều chỉnh là chuyện quá đỗi bình thường. Học cách chịu đựng áp lực và thất bại là kỹ năng bắt buộc, chẳng có ai đi thẳng mà không bao giờ vấp cả.

Bạn gái tố cáo cả ba mẹ mình mà anh nói nhẹ tênh như không. Chương Như ngồi trong lòng anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kia, ánh mắt cứ dán chặt lấy anh, chợt chẳng biết nói gì cho phải.

Hai người nhìn nhau một lúc, Chương Như mở miệng trước: “Em tạm thời… không còn gì để hỏi nữa.” Vẻ mặt cô hơi hoảng, định đứng dậy khỏi người anh thì Diệp Ấn Dương giữ lại: “Chưa nói hết mà?”

“Còn chuyện gì nữa?”

“Chuyện bắt gian ấy.”

Chương Như đảo mắt liên tục: “Em muốn đi vệ sinh.”

Diệp Ấn Dương đè cô lại: “Xong rồi hẵng đi.” 

Cô bẻ tay anh ra: “Em mắc lắm rồi…”

“Anh chỉ hỏi một câu thôi.” Ánh mắt Diệp Ấn Dương khoá thẳng vào cô: “Em thực sự nghĩ như vậy à? Nghĩ anh sẽ qua đêm với bạn gái cũ, đời sống sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, không có chút đạo đức nào trong chuyện tình cảm sao?”

Anh nhấn mạnh rõ hai chữ “bắt gian” khiến Chương Như như quay lại đêm say rượu hôm đó, mặt lại nóng bừng: “Em không có…”

“Không có gì?”

Thực tại diễn ra hoàn toàn khác với những gì Chương Như tưởng tượng, ví dụ như lúc này anh nghiêm túc nói: “Chương Như, người yêu cũ đối với anh chỉ là quá khứ. Những gì em nói anh sẽ không bao giờ làm dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, kể cả khi anh còn độc thân.”

“Cái gì gọi là kể cả khi còn độc thân hả?” Chương Như trừng mắt.

“Anh ví dụ thôi.” Ngón tay Diệp Ấn Dương vuốt nhẹ sau lưng cô: “Giữa hai người ít nhất phải có niềm tin cơ bản chứ? Đừng vội nghĩ theo hướng cực đoan như vậy.”

Chương Như chưa từng trải qua kiểu yêu đương như thế. Lúc trước khi hẹn hò với Hoàng Gia Đào, toàn là anh ta nghi ngờ cô rồi lần nào cũng bị cô đánh cho một trận, cùng lắm là giận dỗi vài ngày, cuối cùng chính anh ta lại quay về, vẫn cái thái độ ngoan ngoãn nhưng bị mắng mãi không chừa.

Nghĩ đến đấy, cơn giận của Chương Như lại trỗi dậy: “Anh nói đi là đi, thế mà không sai à?”

Diệp Ấn Dương hơi nới lỏng lực tay: “Cho nên cả hai chúng ta đều có lỗi, đúng không?”

Chương Như hừ mũi: “Anh thừa nhận anh cố tình không nói tiếng nào mà đi hả?”

Con mèo chạy tới quấy rối, Diệp Ấn Dương vừa tránh cái đầu ngốc nghếch của nó vừa đáp: “Anh phải bay chuyến sớm, chắc lúc đó em vẫn chưa dậy.” Nói xong bị Chương Như đấm mạnh vào vai, anh bật cười: “Ừ, anh sai.”

Anh nhận lỗi nhanh gọn dứt khoát khiến Chương Như ngớ người: “Anh… anh biết sai là được rồi!”

“Nhưng hiện giờ chúng ta đều bình tĩnh rồi, có thể nói chuyện thẳng thắn được rồi chứ?” Anh thừa nhận đúng là khi đó hơi tức giận nên mới bay về Bắc Kinh, chuyện đó là thật mà giận cũng là thật. Diệp Ấn Dương v**t v* gương mặt cô, ngón tay cái chạm vào khóe môi: “Con chuột chết đâu rồi?”

Anh rung rung chân khiến Chương Như bị rung đến méo mặt: “Buông ra… em muốn đi vệ sinh!”

Lần này Diệp Ấn Dương không giữ nữa. Chương Như nhảy khỏi đùi anh, mặt mũi đỏ rần chạy vào nhà tắm, rụt cổ đi nhón chân như bà cụ non.

Diệp Ấn Dương đứng dậy gõ đầu mèo, sau đó đi vòng quanh nhà vài lượt, cuối cùng ngồi xổm bên ngoài ban công cạnh máy lạnh nhìn xem. Lúc đứng lên đi lấy đồ, Chương Như bước ra hỏi: “Anh tìm gì thế?”

“Găng tay.” Anh lôi hộp dụng cụ mới mua ra, còn lấy thêm cả đèn pin. Cô hỏi anh định làm gì, anh nói đi bắt chuột chết rồi trêu cô: “Không phải em ngửi thấy mùi chuột à, có biết nó ở đâu không?”

“Ở trên người anh đó!” Chuột chết ở đâu ra chứ, Chương Như bị anh hỏi bắt đầu bực. Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra trong nhà thật sự có chuột chết thật, ngay dưới giá máy lạnh ở ban công.

Con chuột còn to phết, Chương Như nhất thời ngượng ngùng: “Ơ, có thật hả…” Rồi nhìn sang nhóc Cá, quả nhiên là cái đồ vô dụng, cô cung phụng nó như tổ tông mà nó lại chẳng thèm bắt chuột.

Diệp Ấn Dương dùng túi bọc lại, bên ngoài túi rác trắng còn cẩn thận viết hai chữ “chuột chết”, sau đó hai người cùng đem xuống tầng vứt.

Đã sang tháng 10, Quảng Châu cũng bắt đầu có chút hơi thu. Sinh ra và lớn lên ở đây, Chương Như chỉ cần ngửi phát là biết.

Chiều muộn, mây và ráng chiều hòa vào nhau, cô ngẩng đầu khen: “Đẹp quá! Hôm nào mình qua Liệt Đức chơi đi, bên bờ sông chắc còn đẹp hơn.” Lúc nãy ngồi trong nhà vệ sinh, cô lướt thấy ảnh Văn Hòa đăng, cô nàng cũng nhận nuôi một con mèo hoang, còn nhắn tin hỏi cô mua thuốc tẩy giun hãng nào nữa.

Chương Như không nhớ rõ, bèn hỏi lại Diệp Ấn Dương rồi mới trả lời. Anh nhân tiện dặn dò: “Mèo hoang tốt nhất nên mang đi khám tổng quát, tiêm phòng đầy đủ.”

“Dạ.” Chương Như gửi tin nhắn thoại cho Văn Hoà rồi vung vẩy hai tay liền bị anh bắt lấy.

Anh vẫn đeo chiếc kính nửa gọng, Chương Như gỡ xuống xem, khung kính nhẹ, tròng kính mỏng. Cô đeo lên thử, giả bộ như đeo kính lão, uốn éo đi hình chữ S cho đến khi được anh đỡ: “Đi nữa là rớt xuống rãnh bây giờ.”

Chương Như tựa vào lòng anh, hai tay vòng qua eo, đuôi cá trong tưởng tượng không yên phận cứ lắc qua lắc lại: “Hôn em đi.”

Diệp Ấn Dương khẽ hôn lên cằm cô: “Giờ còn nghĩ anh với người khác không?”

“Anh dám!” Chương Như gào lên tám tông: “Anh mà dám em đi tố cáo anh liền!”

Lục Thời Nhã tố cáo ba mẹ anh còn Chương Như chỉ biết tố cáo anh thôi: “Nếu anh dám dính dáng đến cô nào khác, em sẽ tố anh dan díu với nhân viên nữ trong công ty!”

Cách dùng từ của cô quả thật rất mạnh bạo, Diệp Ấn Dương nhướng mày: “Dan díu với nhân viên nữ là sao?”

Cô sửa lại lời, nghiêm túc đáp: “Em tố anh yêu đương nơi công sở, vi phạm quy định công ty!”

“Quyết tuyệt vậy sao?” Diệp Ấn Dương bật cười: “Anh sắp lên chức rồi, em không cần công việc nữa à?”

“Công việc của em thì có đáng gì, anh mới là phó tổng VP tương lai sáng lạn cơ mà. Em có mất việc cũng chẳng sao.” Chương Như cảm thấy bản thân không lỗ: “Cùng lắm kéo anh chết chung, cho anh tiêu luôn tiền đồ!”

Cũng tàn nhẫn đấy, này chắc là đồng quy vô tận đây mà, Diệp Ấn Dương bóp nhẹ má phính của cô: “Cha mẹ Hoàng Gia Đào từng nói gì về em à?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Chương Như chớp chớp mắt, lần này cô chẳng né tránh nữa: “Nhà bọn họ ai cũng có bệnh!” Thật ra nguyên nhân chính vẫn là do Hoàng Gia Đào, cái tên ngốc ấy suốt ngày nghi ngờ cô ngoại tình, không chỉ nghi ngờ mối quan hệ của cô với Tô Tinh Khải mà với mấy người đàn ông trong bar nữa. Cuối cùng Chương Như thấy phiền, đánh cho một trận rồi chia tay luôn.

“Họ chê em không có chí tiến thủ, suốt ngày chỉ biết chơi bời… Chắc là do con trai của giáo viên chất lượng không ổn lắm, đầu óc có vấn đề, năng lực thì kém cỏi.” Chương Như cố tình liếc Diệp Ấn Dương: “Không biết con trai của bác sĩ như thế nào nhỉ?”

Diệp Ấn Dương cũng nhìn thẳng vào mắt cô. Chuyện gia đình bị người khác mang ra soi mói vốn chẳng dễ chịu gì, anh có thể hiểu phản ứng lúc đó của cô, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Con trai bác sĩ chắc vẫn ổn, ít nhất đầu óc không có vấn đề, cũng không bị thiểu năng.” Rồi nghiêm túc bổ sung: “Ông cụ của anh là chuyên gia khoa Thần kinh Nhi, chuyên chữa mấy ca chậm phát triển trí tuệ.”

Chương Như bật cười: “Anh là cái đồ mạnh miệng.” Cười xong lại bị anh nắm tay dắt đi.

Hoàng hôn buông xuống, ánh đèn đường đổ loang lổ trên mặt đất, hai người nắm tay nhau đi phơi trăng. Về đến nhà, Chương Như mới phát hiện mình đến kỳ, cô còn quấn lấy anh đến tận bước cuối cùng mới nói ra, cố tình trêu: “Dù sao anh cũng đang què một chân, em có đến kỳ cũng như nhau thôi.” Nói xong bị Diệp Ấn Dương bịt tai lại, nghe thấy cả tiếng thở phóng đại của bản thân rồi bị anh hôn mạnh, gần như hút cạn hơi thở của cô.

***

Hai ngày cuối kỳ nghỉ trôi qua cái vèo. Khi đi làm lại, Chương Như thấy ai cũng béo ra, đặc biệt là Lâm Thông.

“Trời ơi sắp thành lão Trư rồi, còn ăn nữa là thành lợn bây giờ!”

Lâm Thông lại cho rằng béo tốt hơn gầy, còn nói: “Nước Quảng Châu dạo này dở lắm, em chỉ dám uống nước ngọt thôi.”

Lý do lý trấu, Chương Như bĩu môi: “Ờ, Phật Sơn các cậu thì đỉnh rồi, sân bay hoành tráng ghê, đi một vòng dính bụi khắp người.”

Lâm Thông lau miệng, có điều cũng thấy hình như mình hơi béo thật, bèn rủ Chương Như: “Tối đi vận động không chị?”

Bà dì của Chương Như vẫn chưa hết, làm gì có sức đi đâu: “Đi một mình đi.”

Cô đứng lên định qua phòng Nhân sự, bỗng thấy Sử Cầm đang càu nhàu chủ quán vì cửa hàng giao đồ uống quên bỏ ống hút.

Chương Như tiện tay lấy một chiếc ống hút trong ngăn kéo ra cho cô ta: “Cái tính nhỏ nhặt này của cô, chuyện bé như hạt mè mà cũng nổi khùng.” Nói rồi lả lướt rời đi.

Sau kỳ nghỉ dài, ai nấy đều uể oải, chỉ mình Chương Như cảm thấy dưới lòng bàn chân nhẹ tênh như giẫm trên mây. Phùng Thiền thấy vậy lẩm bẩm: “Bình thường A Như đến tháng một cái là yếu như sên, nay lạ nhỉ?”

“Có gì lạ đâu, cô ta lúc nào cũng tăng động mà.” Sử Cầm vừa nói vừa cắm ống hút vào ly, đúng lúc thấy Chương Như và Diệp Ấn Dương vô tình chạm mặt nhau, người ngoài nhìn chẳng khác gì đồng nghiệp bình thường.

Diệp Ấn Dương đi về phía phòng Tổng vụ, hôm nay có cuộc họp định kỳ, không mất quá nhiều thời gian.

Khi họp xong, Vương Đông Ni hỏi: “Nghe nói kỳ nghỉ vừa rồi sếp Diệp gặp tai nạn à? Không sao chứ?”

“Chủ yếu là kinh sợ thôi chứ không nguy hiểm gì.”

Vương Đông Ni ngoài cười nhưng trong không cười: “Vẫn là sếp Diệp mạng lớn, bản lĩnh hóa dữ thành lành thật khiến người ta ngưỡng mộ.”

Diệp Ấn Dương duỗi tay chỉnh lại khuy áo: “May mắn thôi, bình thường tôi đi xe khá tuân thủ quy tắc, ví dụ như luôn thắt chặt dây an toàn, chỗ ngồi cao thấp không quan trọng, phù hợp với mình là được. Dù sao thì cố ngồi cao để nhìn xa cũng chưa chắc đã tốt, quay ngang liếc dọc nhiều khi còn dễ gặp chuyện hơn.”

Mạnh Trân Trân nghe thấy, trưa ăn cơm kể lại với Chương Như: “Lúc đó mặt sếp Vương sượng trân cực, nghẹn cứng không nói được câu nào luôn.”

Chương Như nhếch môi: “Gã vốn vậy mà.” Vương Đông Ni miệng thì tiện lại còn không khéo, suốt ngày trêu vào người ta rồi tự chuốc lấy nhục.

Mạnh Trân Trân cũng đồng tình: “Nhưng mà sếp Diệp mắng người đúng đỉnh, tôi còn tưởng anh ấy sẽ không thèm để ý cơ.”

Chương Như muốn nói thật ra miệng anh cũng bén lắm, nhưng chỉ nói lấp lửng: “Chắc hôm đó sếp Vương làm gì đó không thuận mắt ảnh.”

Thực ra Vương Đông Ni xưa nay vốn chẳng thuận mắt ai. Mắt thì híp, đuôi mắt cụp xuống, tai lại mỏng, trông cứ như chuột thành tinh vậy. Ấy thế mà nghe đồn đào hoa không ít, chẳng hiểu ai mê được cái tướng chuột nhắt ấy.

Ăn xong, Chương Như xuống cửa hàng tiện lợi mua vé số, vừa bước vào thì gặp Kim Linh đang mua thuốc lá cho nam ở quầy. Kim Linh liếc thấy cô thì giấu bao thuốc vào túi, chẳng thèm chào hỏi mà cứ thế lướt qua.

Editor có lời muốn nói:

Không biết cả nhà có ai thắc mắc không nhưng có đôi chỗ em chuyển ngữ là “bố”, đôi chỗ là “ba” vì em muốn nhấn mạnh vùng miền xíu thôi chứ không phải bị nhầm đâu ạ :v Khi sếp Diệp nói chuyện với gia đình thì vẫn xưng hô là bố mẹ nhưng khi nói chuyện với người Quảng Đông thì sẽ chuyển thành ba mẹ nheee

Bình Luận (0)
Comment