“Hình như có người đang theo dõi em.”
Chương Như cảm thấy mình và Kim Linh đúng là có duyên, có một thời gian hai người rất hay đụng mặt nhau nhưng lần nào cô ta cũng giả vờ như không thấy cô.
“Chị Như.” Cấp dưới của Chương Như có lần không nhịn được hỏi: “Sao cô ta hay làm lơ chị vậy?”
Cấp dưới Chương Như tên là Tinh Tinh, người Mậu Danh. Chương Như suy nghĩ giây lát rồi đáp: “Chị hổng biết.” Nói rồi chính cô cũng bật cười vì giọng của mình.
Giọng Mậu Danh nói tiếng Quảng nghe cứ ảo ma kiểu gì ấy, khẩu âm của Chương Như cũng bị ảnh hưởng theo, có lần về nhà nói chuyện với Diệp Ấn Dương kiểu: “Sếp Diệp, tại sao anh lại được làm lớp trưởng dzậy?”
Khi đó Diệp Ấn Dương đang chuẩn bị đi họp lớp, anh vừa khoá kỹ cửa vừa đáp: “Anh được bầu thôi.”
“Nhưng anh nhỏ tuổi nhất mò?” Chương Như hỏi tiếp.
Diệp Ấn Dương ấn thang máy: “Vì anh học nhảy lớp.”
Đỗ Tuấn bên cạnh nghe thấy thế liền đáp thay: “Vì cậu ta già dặn nhất lớp đấy!” Khí chất lẫn con người Diệp Ấn Dương đều khá là nghiêm túc, có cảm giác lão cán bộ, thoạt nhìn rất đáng tin cậy.
Không lâu sau, bọn họ cùng nhau đi vào phòng bao, cả bàn ăn đều đứng dậy chào đón.
Giai Giai hầu như đều quen biết hết nhưng Chương Như thì tương đối lạ mặt, thế là cô trở thành đối tượng bị hỏi: “Vị này là?”
Diệp Ấn Dương nắm lấy tay cô: “Bạn gái tôi, Chương Như.”
“Xin chào mọi người.” Chương Như mỉm cười chào hỏi với mọi người rồi cùng Diệp Ấn Dương ngồi vào chỗ.
Bọn họ là bạn cùng lớp đại học cho nên mỗi người một quê, có điều giờ đều phát triển ở khu vực quanh Đại Vịnh. Chương Như ngồi nói chuyện phiếm với bọn họ, ai cũng hoạt ngôn, kiến thức rộng rãi, nói chuyện lại có duyên nên bầu không khí rất vui vẻ.
Bên cạnh Chương Như là Giai Giai, ở đây cô nàng được khá nhiều người gọi là chị dâu, thế mà còn không biết đủ cứ tóm lấy Chương Như: “Mày cũng gọi thử xem? Luyện trước luyện trước.”
“Bị khùng hả?” Chương Như liếc cái bụng tròn vo của Giai Giai một cái, ngồi đó trông có khác gì quả bóng không cơ chứ: “Đừng bảo mày sinh đôi đấy nhé?”
Giai Giai mắng cô: “Mắt mày gắn tia laser hay gì vậy? Lòi đâu ra thêm đứa nữa?”
“Thế sao bụng mày to thế? Hồi xưa A Đình mang thai cũng không có to như mày.”
“Sao tao biết? Hay là mày tự hỏi nó xem?” Giai Giai cầm tay Chương Như ấn lên bụng mình, Chương Như nãy còn to còi giờ sợ tới nỗi dựng hết cả lông: “Buông tay ra! Tao không hỏi nữa được chưa!” Cô sợ đụng phải bà bầu nhất trên đời, thế là liều mạng giãy ra.
Hai người đang đùa giỡn còn trên bàn ăn vẫn đang rôm rả câu chuyện khác biệt giữa Nam và Bắc. Có người nói người phương Bắc tình nghĩa hơn, tính tình thẳng thắn; còn người phương Nam thì mê tín, có đầu óc làm ăn nhưng sống có phần lạnh lùng, ai lo việc người đấy.
“Hả?” Hai cô nàng cùng lúc quay ra, nói bọn họ mê tín thì được chứ bảo không có tình người là không được! Người xưa có câu nhất mạng nhì vận ba phong thủy, mấy thứ nên tin thì vẫn phải tin. Có điều ai nói người phương Nam sống lạnh lùng không có tình người?
Chương Như chỉ vào Giai Giai: “Nhà cô ấy thường xuyên mời khách trọ uống trà, có người bị bệnh nên thất nghiệp, không tìm được việc, ba cô ấy còn miễn phí tiền thuê nhà nữa kìa!”
“Còn đây nữa!” Giai Giai quay sang Chương Như: “Trước kia trong tiệm nhà cô ấy có nhân viên bị đội trật tự bắt, nhờ ông bác cô ấy lo giúp; có người bị bệnh, cô ấy còn đứng ra quyên tiền rồi còn tìm bệnh viện cho nữa; đồng nghiệp nữ trong công ty bị bạo hành, cô ấy xông vào đánh luôn thằng cặn bã đó!”
Hai cô nàng kẻ tung người hứng khiến Đỗ Tuấn bật cười đầu tiên: “Được rồi được rồi, biết nữ hiệp Quảng Châu bọn em ngầu nhất rồi, thôi đừng khoe khoang nữa, ăn nhiều chút ăn nhiều chút.”
Người đông nên náo nhiệt, hai chị em này lại thuộc dạng càng đông càng hăng, Diệp Ấn Dương ra ngoài nghe điện thoại một lúc, quay lại thì thấy Chương Như đang đứng giữa bàn giơ ly rượu lên: “Nào, cạn ly!” Nghe rõ sung.
Cô hay nói bản thân ngoài xinh đẹp ra thì chẳng được tích sự gì, nhưng thật ra kỹ năng xã giao của cô rất đỉnh, tính tình thẳng thắn lại phóng khoáng, nói chuyện có duyên lại biết pha trò, lúc nào cũng có sức lan toả.
Cái gọi là “thần kinh to” thật ra cũng là một loại năng lực phục hồi cảm xúc, quên nhanh nghĩ thoáng chính là một loại thiên phú.
Trở lại chỗ ngồi, Diệp Ấn Dương cầm ly rượu trong tay cô uống cạn. Bạn bè bên cạnh liền trêu: “Gì vậy lớp trưởng, không cho bạn gái uống ly nào hả?”
“Cô ấy phải lái xe.” Bị trêu vài câu cũng không sao, Diệp Ấn Dương đặt ly rượu xuống, Chương Như bèn sán lại gần hỏi: “Ai gọi đấy anh?”
“Trong nhà gọi.”
“À à, bên Bắc Kinh ạ?”
“Bên này.” Diệp Ấn Dương đưa cho cô khăn ấm: “Bà nội anh gọi bảo khi nào rảnh dẫn em về nhà ăn cơm.”
Chương Như nhận lấy khăn ấm, lại nghe thấy Diệp Ấn Dương nói thêm: “Bánh vừng nướng em từng ăn ở Bắc Kinh ấy, bà anh biết làm đó.”
Chương Như vừa lau miệng vừa liếc anh một cái, khoé miệng hơi cong.
Sau khi tiệc tan, cô cùng Giai Giai nghiên cứu vé concert, tháng sau bọn họ tính đi Hồng Kông xem ca sĩ gạo cội biểu diễn. Vé khó kiếm nên chỉ có thể nhờ bọn cò vé.
Chợt nhớ ra Văn Hòa cũng thích ca sĩ này, Chương Như nhắn cho cô ấy hỏi xem có muốn đi chung không. Tin vừa gửi xong thì ông bô nhà cô gọi điện tới, nói phải đi thu lô trần bì gấp, chắc không kịp ở lại mừng sinh nhật cô.
Chương Như đã quen với việc ông bô suốt ngày chạy đôn chạy đáo lâu lâu lại mất tích: “Không sao, ba cứ đi đi.”
Ba Chương rất áy náy: “Con gái ngoan à, bảo bạn trai con đón sinh nhật cùng nhé.”
Diệp Ấn Dương phải đi công tác rồi, Chương Như vừa gảy gảy móng tay vừa đáp: “Ba không cần lo đâu, cứ bận việc của ba đi.” Nói xong liền cúp máy, vừa quay đầu lại đã thấy Diệp Ấn Dương đã cầm sẵn áo khoác và túi cho mình, đang vừa đi vừa nói chuyện với bạn.
Chương Như nhìn anh, lúc ngồi vào trong xe, cô chợt nhớ đến hương vị của bánh vừng nướng, cắn một miếng, trong mềm xốp ngoài lại giòn.
Cô l**m l**m môi, liếc sang bên cạnh thấy cổ Diệp Ấn Dương hơi hồng, cô hỏi: “Anh say ạ?”
Diệp Ấn Dương lắc đầu: “Anh không.”
Lúc này đã muộn, Chương Như thò tay vào trong túi lục ra hộp bao cao su, đột nhiên bên cò vé nhắn tin hỏi cô muốn đặt bao nhiêu vé, bọn họ không còn nhiều lắm, giục cô mau chóng quyết định.
Văn Hoà vẫn chưa trả lời, Chương Như lập tức gọi điện cho cô nàng, nhưng khi điện thoại kết nối, nghe giọng Văn Hoà có vẻ hơi lạ.
“Sao thế? Em đang ở đâu vậy?”
“Em bị mèo cào, vừa mới đi tiêm phòng về…” Giọng Văn Hoà run run: “Hình như… hình như có người đang theo dõi em.”
Chương Như giật mình thót tim, lập tức quay đầu xe.
May mà khoảng cách không xa, Chương Như cũng biết rõ địa chỉ nhà Văn Hoà ở đâu, đến nơi liền chạy thẳng tới. Con hẻm trong khu nhà cũ tối om, chật hẹp và vắng vẻ, từ xa đã nghe thấy tiếng đánh nhau. Lúc chạy tới, cô thấy hai bóng người đang giằng co, bóng dáng lùn hơn đổ ngã thùng rác bên đường rồi một trong hai người nhanh chân bỏ chạy.
“Khốn nạn!” Chương Như rọi đèn pin chạy tới, thấy Chu Minh Sơ đang đỡ Văn Hòa dậy, chắc anh ta vừa lao vào đánh tên kia.
“Không sao chứ?” Chương Như đi tới vỗ vỗ lưng Văn Hoà: “Có bị thương đâu không?”
“Em không…” Văn Hoà vẫn chưa hết sợ, Chương Như dỗ dành cô ấy một lúc, sau khi hỏi thăm rõ tình huống mới dìu cô ấy đến đồn trị an gần đó để báo án.
Bọn b**n th** ghê tởm ở đâu cũng có, chuyên rình mò những người phụ nữ buổi tối ra đường một mình. Cảnh sát trực ban ghi lại thời gian, địa điểm rồi mở camera khu vực ra xem, nhưng trời tối quá chỉ thấy loáng thoáng bóng người chứ không rõ là ai.
Họ nói mai sẽ trích thêm camera quanh đó, dặn bọn cô ra đường phải cẩn thận, xin lại số liên lạc rồi hứa có manh mối sẽ báo sau.
“Được ạ, làm phiền mọi người rồi.” Cảm ơn xong, Chương Như đưa Văn Hoà về nhà, hai người đàn ông ở dưới lầu chờ.
Nhà Văn Hòa tuy ở trong khu dân cư cũ nhưng bên trong bài trí rất tinh tế, ngăn nắp, đâu đâu cũng thấy hơi thở của một người có lối sống chu đáo.
Chương Như đi dạo một vòng, thấy trên bàn còn xếp đống tài liệu dày cộp, toàn sách về dụng cụ phẫu thuật và các ca lâm sàng, bèn hỏi: “Ở nhà em còn đọc mấy cái này à?”
“Thỉnh thoảng thôi ạ.” Văn Hòa nói.
Chương Như lật qua vài trang, trên đó chi chít ghi chú, cô cảm thấy cô nàng này thật sự rất chăm chỉ lại cần cù, kiên nhẫn và chịu khó hơn cô nhiều.
Văn Hòa lúc này đã bình tĩnh lại: “Chị Như, em ổn rồi, chị cứ về nghỉ đi.”
“Chị không vội.” Chương Như có thể ở lại với cô ấy thêm một lúc, thế là ngồi xổm xuống xem con mèo trắng Văn Hoà mới nhận nuôi. Suy nghĩ một lát, cô lại hỏi: “Hay là đêm nay chị ở lại đây với em?”
Văn Hoà nói không cần: “Chị về nghỉ ngơi sớm đi, ở đây nóng lắm, với lại đèn dưới khu nhà bọn em cũng bị hỏng rồi.” Ở lại sẽ rất khó chịu, Văn Hoà nhẹ giọng nhắc nhở.
Chương Như đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, thấy hai người đàn ông vẫn đang đứng nói chuyện bên dưới, bèn quay đầu nói với Văn Hoà: “Thật ra chị và sếp Diệp…”
“Chị cám ơn tổng giám đốc Diệp giúp em nhé.” Văn Hoà ngắt lời cô, sau đó mỉm cười: “Dù sao cũng nhờ hai người tới, kẻ xấu nghe thấy động tĩnh nên mới bỏ chạy.”
Chương Như dựa vào tường, thật ra cô không cần phải giấu Văn Hoà, nói thẳng với cô ấy là mình với Diệp Ấn Dương đang hẹn hò với nhau cũng được, nhưng hiển nhiên Văn Hoà rất tôn trọng sự riêng tư của cô: “Em thật sự không sao mà, chị không cần lo đâu.”
“Được rồi.” Chương Như búng tay một cái: “Thế sau này em ra ngoài nhớ cẩn thận hơn nhé, cố gắng đừng về muộn, hoặc là lúc nào cũng nhớ mang theo bình xịt cay hay chuông cảnh báo gì đó.”
Văn Hoà gật đầu: “Em sẽ chú ý.”
Lúc này Chương Như mới yên tâm rời khỏi, khi đi xuống tầng một, Diệp Ấn Dương hỏi cô: “Có ổn không em?”
“Ổn rồi ạ, không còn hoảng như vừa nãy nữa.” Chương Như vừa nói vừa quan sát Chu Minh Sơ, tò mò không biết anh ta chạy tới đây làm gì nhưng lại không tiện hỏi, chỉ có thể nhìn Diệp Ấn Dương.
Diệp Ấn Dương lại rất tự nhiên chào tạm biệt Chu Minh Sơ rồi cùng cô rời đi. Chương Như nhỏ giọng hỏi: “Liệu Chu Minh Sơ có nắm thóp được nhược điểm của chúng ta không nhỉ?”
“Không rõ lắm, nhưng cũng không sao cả.”
Thế là được rồi.
Khi ra đến đầu ngõ, Chương Như ngoảnh đầu lại thấy Chu Minh Sơ đứng đó hút thuốc trông y như gã gác cổng, không hề có ý định rời đi.
Trong đầu cô bỗng nảy ra một suy nghĩ, tình huống tối nay không biết ai mới nắm được nhược điểm của ai.
Ngẫm nghĩ một lúc, Chương Như vẫn rút điện thoại ra nhắn tin cho Văn Hoà, báo Chu Minh Sơ vẫn còn ở bên dưới.
Nhưng thật ra trong lòng Văn Hoà đã biết rồi.
Có lẽ do trực giác, cô ấy biết Chu Minh Sơ sẽ không đi, thế là đứng bên cửa sổ nhìn bóng dáng anh, cảm giác được anh đang ngẩng đầu nhìn mình, cô lập tức kéo rèm lại.
Một lúc sau, cửa bị gõ vang, Văn Hoà đi ra mở cửa: “Tổng giám đốc Chu.” Tim cô đập loạn, đang định cảm ơn vì chuyện ngày hôm nay, nhưng Chu Minh Sơ vừa mở miệng đã lạnh lùng quở trách: “Cô bị sao thế? Nửa đêm nửa hôm một mình ra ngoài tiêm phòng, có não không hả?”
Văn Hoà nhất thời không biết làm sao: “Tôi không nghĩ tới…”
“Trong vòng 24 giờ tiêm phòng là được, cô sốt ruột cái gì?” Ai chẳng biết ra ngoài lúc nửa đêm nguy hiểm cỡ nào, huống chi cô còn ở nơi như thế này. Chu Minh Sơ đưa mắt nhìn con mèo dưới chân cô: “Loại mèo hoang này bên ngoài nhiều vô kể, đã là mèo hoang thì khó thuần, cô rảnh rỗi quan tâm đến chúng có nghĩ đến việc quan tâm chính bản thân mình liệu có bị chúng cào hay không?”
Văn Hoà đứng đó nghe, cảm thấy anh giống như ác quỷ vậy, vừa mới ra tay cứu cô giờ lại lạnh lùng mắng cô không ngóc đầu lên được.
Chu Minh Sơ lúc nào cũng như vậy, lời nói như giấu dao, sắc bén chọc thẳng vào cổ họng người ta. Văn Hoà cảm thấy khó thở, vết thương bị mèo cào trên cánh tay càng đau nhức hơn, cô đột nhiên ngẩng đầu: “Đừng nói nữa!”
Văn Hoà lạnh lùng nhìn anh: “Anh tưởng tôi không biết sao, đâu cần anh lên giọng dạy bảo?” Vết thương bị mèo cào đã quá 24 giờ, cũng tại hôm nay phải tăng ca nên mới về muộn, tiện đường ghé vào bệnh viện tiêm phòng đến giờ về nhà mới xảy ra nông nỗi này.
Chu Minh Sơ đứng đó, mặt không rõ biểu cảm.
Văn Hoà đi tới nhìn thẳng vào mắt anh: “Hôm nay anh tới đây làm gì?”
Chu Minh Sơ không nói lời nào, từ trên cao nhìn xuống cô.
Văn Hoà bỗng mở lớn cửa ra, đứng sang một bên hỏi anh: “Có muốn vào nhà không?”
Chu Minh Sơ không nhúc nhích, cứ thế cả hai không ai nói gì một lúc, mãi đến khi Văn Hoà bật cười: “Chu Minh Sơ, anh giả vờ gì vậy? Anh xem thường tôi mà lại muốn ngủ với tôi, có phải khó chịu lắm không, cảm thấy mình ngu ngốc lắm phải không?”
Chu Minh Sơ nhìn cô, chậm rãi nheo mắt lại.
“Khó nghe lắm sao?” Văn Hoà hỏi: “Thế tôi đổi cách nói khác nhé, có phải cái cảm giác thích một người mà mình khinh thường khó chịu lắm đúng không, cảm thấy mình ngu lắm phải không?”
Ngày trước cô không hiểu, từng bị anh doạ đến phát sợ, trong lòng lo lắng bất an. Nhưng giờ khắc này cô đã hiểu rõ, bên dưới lớp da mặt cau có chua ngoa này cũng chỉ là một đống huyết nhục mà thôi.
Chu Minh Sơ nhìn cô một hồi rồi nhấc chân định bước vào trong, Văn Hoà lại ngăn anh lại: “Chu Minh Sơ, anh thật ghê tởm.”
Lần này, cô đã học được ánh nhìn lạnh lẽo và soi xét giống như anh.
***
Cuộc giằng co chỉ xảy ra trong căn phòng thuê nhỏ hẹp ấy. Sáng hôm sau, Chương Như tỉnh dậy trên giường, đầu óc vẫn còn mơ màng.
Diệp Ấn Dương đã tắm rửa thay đồ xong, anh đi vào gọi cô: “Dậy đi em, lát nữa kẹt xe đấy.”
“Vầng…” Chương Như cầm điện thoại nhắn tin cho Văn Hòa, gửi xong ngáp một cái rồi lại nằm xuống, cho đến khi Diệp Ấn Dương đến kéo dậy, cô mới nhắm mắt leo lên lưng anh: “Buồn ngủ quá đi…” Cô dụi đầu vào cổ anh, cắn nhẹ vành tai: “Hôm nay anh đi công tác à?”
“Ngày mai.”
“Khi nào anh về?”
“Chưa chắc.” Diệp Ấn Dương cõng cô vào phòng tắm, Chương Như lại không chịu yên, váy ngủ trơn tuột đến ngang hông, anh đỡ lấy, vỗ vỗ hai cái: “Ôm chặt, anh gọi bữa sáng rồi.”
Ăn sáng xong, cả hai cùng đi làm. Chương Như dẫn mấy đồng nghiệp mới vào công ty, hết lo chỗ này lại sắp xếp chỗ kia, buổi chiều lại qua phòng Hành chính dự tiệc sinh nhật tập thể.
Quà sinh nhật năm nay là một chiếc vali mini, bên trong có loa bluetooth và gối cổ gấp gọn vừa thực tế vừa dễ thương. Sinh nhật có đồ ăn, đồ uống, còn được chơi trò chơi nữa.
Chương Như thắng trò chơi, được thêm một chiếc túi da bò màu cam, chất liệu mềm mịn sờ rất đã tay. Quản lý hành chính Quách Tuệ cười hỏi: “Nghe nói dạo này em bắt đầu dẫn người mới rồi hả?”
Chương Như gật đầu: “Dạ, có dẫn một người.”
Quách Tuệ mỉm cười: “Bắt đầu từ từ, sau này sẽ dẫn nhiều hơn.” Là đồng nghiệp từ những ngày đầu, chị ấy thấy rõ sự thay đổi của Chương Như. Quyết định chuyển sang làm BP có thể là phút bốc đồng nhưng cô thực sự đã có được thành tích đáng kể, con đường sự nghiệp cũng dần mở rộng.
Nói cho cùng, sự ưu tú không có khuôn mẫu cố định, người ngày nào cũng cười toe toét chưa chắc đã kém cỏi hơn ai. Như Chương Như vậy, nhìn có vẻ xuề xòa nhưng làm việc vẫn luôn đáng tin.
Tiệc sinh nhật kết thúc, Chương Như đung đưa chiếc túi da bò trên tay rồi hỏi Quách Tuệ: “Hạo Tử về quê rồi à chị?”
Quách Tuệ đáp: “Lại đón về rồi, ở quê không quen ngày nào cũng khóc.”
“Không phải nó tự đòi về quê học à?”
“Trẻ con mà, hay đứng núi này trông núi nọ lắm. Hè về quê chơi sướng quá nên mới nói muốn ở lại học, ở lâu chán lại đòi về. Ở quê không có đồ ăn vặt, muốn ăn KFC phải đợi đến cuối tuần cơ.”
Chương Như vừa nghe vừa gật gù, con cái ở cạnh cha mẹ quen được nuông chiều rồi, đi xa một thời gian không chịu nổi là đúng.
Nói chuyện xong, Quách Tuệ đi lo việc khác còn Chương Như quay về phòng Thu mua, không quên mang ít đồ ăn cho Tinh Tinh, tiện tay đưa cho cô bé chiếc túi.
Tinh Tinh uống một ngụm trà sữa, bảo vừa rồi Phùng Nguyên Hỷ lại đến hỏi về việc nghỉ phép năm: “Anh ta nói muốn xin nghỉ liền mấy ngày.”
Kỳ nghỉ Quốc khánh mới qua chưa được tháng, Chương Như ngồi xuống nhìn máy tính: “Cứ để anh ta gửi đơn xem chị Mạc Lệ có duyệt không.”
Quả nhiên, hôm sau đơn xin nghỉ của Phùng Nguyên Hỷ bị bác bỏ, cũng tại tổ B đang có dự án gấp mà lý do nghỉ của anh ta không chính đáng, dạng người như Phùng Nguyên Hỷ phải để Mạc Sư thái ra tay trị mới được.
Vài hôm sau, trông Phùng Nguyên Hỷ cứ như oan hồn đầy oán khí lượn quanh. Chương Như mặc kệ, chỉ âm thầm đếm ngày đến sinh nhật mình.
Năm nay đúng dịp công ty tổ chức team building, bọn họ đi chơi đánh cầu trên băng; năm ngoái chơi việt dã năm nay chuyển sang karting. Chương Như đội mũ bảo hộ, giành được hạng cao nhất, trên đường đua cô chẳng khác gì cá gặp nước.
Làm ở phòng Thu mua lâu như vậy, Chương Như tự tin rằng mình rất được lòng người. Tối hôm đó, cô đã chuẩn bị tâm lý được tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ nhưng không ngờ bọn họ mang ra một chiếc bánh hình ngỗng quay. Trên kệ còn treo tấm poster ghi “Chúc mừng sinh nhật Hầu Tử Quảng Châu”, in cả tấm ảnh dìm hàng cô trong văn phòng nữa.
Chương Như vốn thù dai, cô đội vòng kim cô lên đầu, nghiêm túc cúi chào: “Cảm ơn các fan hâm mộ của tôi, tôi nhất định sẽ trả thù các người đàng hoàng.”
Sau bài hát mừng sinh nhật, cô với Lâm Thông đang hóa trang như tài phiệt dầu mỏ cùng song ca bài “Phong sinh thủy khởi”. Lâm Thông vừa phun nước vừa rap dở tệ, Chương Như đang hát đến câu “Đôi mắt long lanh, vận đào hoa thuận buồm xuôi gió” thì Diệp Ấn Dương xuất hiện.
Anh không nói gì, đứng giữa đám đông nghe cô hát xong mới tiến lại, nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn sếp Diệp.” Chương Như hơi hất cằm đáp lại anh, nghĩ bụng chắc anh về sớm hơn dự kiến.
Nhưng lúc này đã khác muộn, Diệp Ấn Dương chỉ kịp ăn chút đồ nướng cùng team rồi giải tán.
Anh đứng đợi dưới khu nhà cô một lúc, lát sau thấy Chương Như về, trên tay còn cầm tấm poster cao gần một mét, sặc sỡ như cờ lễ hội, đeo thêm kính râm là có thể ra chùa coi bói được luôn.
Diệp Ấn Dương bước đến đón lấy giúp cô, Chương Như khoác tay anh: “Anh đi công tác xong rồi à?”
“Vừa mới về thôi.” Diệp Ấn Dương dắt cô lên tầng, mở túi ra vẫn thấy cô mang theo cả vòng kim cô về. Nghĩ lại cảnh cô cười đùa trong bữa tiệc, anh không nhịn được cười, được làm “linh vật của team” như cô cũng là một loại năng lực.
Bước vào thang máy, Chương Như phát hiện anh đang cười trộm: “Anh đang cười em đúng không?”
“Không có.” Diệp Ấn Dương ra vẻ nghiêm túc, cố nín cười. Thang máy dừng, anh bảo cô mở cửa, lấy lý do đang cầm đồ không tiện.
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt là bóng bay, hoa và đèn phát sáng, phong cách lòe loẹt đúng kiểu cô thích.
Chương Như bước vào, thấy nhóc Cá nhà mình đang giẫm lên chiếc mũ sinh nhật, bên cạnh là chú gấu bông phát sáng khổng lồ cùng hai chiếc túi mới tinh.
Ôi không ngờ lão cán bộ cũng biết tạo bất ngờ cho mình! Chương Như quay đầu nhìn anh, Diệp Ấn Dương đang chỉnh lại tấm poster đặt vào góc nhà, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười: “Em với tụi Lâm Thông không thân lắm đúng không?” Anh cố ý chọc.
Chương Như giờ chẳng thèm quan tâm đến người khác, chỉ ôm hai chiếc túi to như container vuốt tới vuốt lui, mở ra thấy bên trong còn có cả một xấp vé số nữa!
Cô há hốc mồm: “Ở đâu ra vậy anh?”
“Quà tặng kèm khi mua túi.” Diệp Ấn Dương ngồi xuống bên cạnh, đội mũ sinh nhật lên cho Chương Như: “Sinh nhật vui vẻ nhé.” Anh lại chúc mừng thêm lần nữa.
Chương Như vẫn còn ngạc nhiên, nhìn xấp vé số cào đủ màu sắc, cô lật đi lật lại như đếm tiền: “Thật ra anh có thể trực tiếp đưa tiền cho em cũng được mà…”
Diệp Ấn Dương đưa cô một đồng xu: “Không phải em hay nói muốn thử tay đỏ sao? Biết đâu hôm nay sinh nhật vận may tốt lại trúng giải lớn.”
Quả thực cào vé số là một loại trải nghiệm khác, tiền chỉ là tiền còn vé số thì đầy ắp hy vọng. Chương Như cúi đầu, tưởng tượng trên mỗi tấm đều in số “5 triệu”. Vừa định cào, cô bỗng giật mình nhớ ra tay này còn phải để tối nay dùng: “Thôi để mai cào vậy!”
Vừa hốt vừa hoảng đúng là phong cách của Chương Như, cô ném đồng xu đi rồi chạy ù vào nhà tắm. Diệp Ấn Dương chỉ đành cất bánh kem vào tủ lạnh rồi đi cất gọn đống vé cào cô để rải khắp sofa.
Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra. Chương Như bước ra, trên người khoác áo choàng tắm dài mà bình thường cô hiếm khi mặc, lụa trắng trơn mướt, lờ mờ thấy cả bộ đồ bên trong.
Diệp Ấn Dương nhìn cô đi tới chen vào bên cạnh mình, giơ cổ tay ra trước mũi anh: “Thơm không anh?”
Anh khẽ hít một hơi: “Thơm, nước hoa mới à?”
“Dạ, mới mua hai hôm trước.” Chương Như vừa đáp vừa khẽ hít mùi hương trên người anh. Người không bị cảm mà giọng vẫn khàn khàn ẩm ướt. Chỉ nói chuyện thôi mà Diệp Ấn Dương đã có cảm giác như khi lăn xuống mặt nước bị cá hôn một cái. Anh hơi nghiêng đầu, thấy cổ áo cô rơi xuống thấp.
Tác giả có lời muốn nói:
Cả nhà chớ nôn nóng, chương này bị tố cáo nên mới bị khóa thôi, đến giờ đăng vẫn còn đang bị báo cáo tiếp nè TvT
Editor: Chắc có cảnh nào vượt rào nên mới bị khoá =))) Bà tác giả nhiều chương lái xe cũng lụa phết mà hỡi ôi toàn bị báo cáo mới chết