(*) Tên chương do editor đặt
“Anh ấy nói anh ấy theo đuổi tôi trước á?”
Diệp Ấn Dương nhìn cô không nói gì.
Chương Như hơi ngả người ra sau, hỏi anh: “Em mặc cái này có đẹp không?”
“Đẹp.”
“Có phải anh muốn nhìn bộ này từ lâu rồi không?”
Nhớ tới bức ảnh nóng bỏng cô gửi dạo trước, Diệp Ấn Dương khẽ cười: “Đúng vậy.”
Chương Như gối đầu lên sofa nhìn anh chăm chú rồi chầm chậm bị anh kéo vào lòng. Bàn tay anh rất lớn, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Đêm thu Quảng Châu vậy mà nóng quá đỗi.
Phải mất một lúc lâu sau hai người mới ngả người xuống nằm cạnh nhau. Gió điều hoà thổi khiến Chương Như hắt xì một cái: “Anh đi công tác xong xuôi hết chưa ạ?” Đầu cô gối lên ngực anh, hai mắt nhắm lại như đang nói mớ.
“Xong rồi.” Diệp Ấn Dương tìm khăn giấy cho cô, Chương Như nhận lấy lau mũi rồi ồm ồm nói với anh: “Bên quản lý Đinh với mọi người có ổn không anh?” Cô nhớ anh đi công tác bên Thành Đô.
“Tạm thời không có vấn đề gì, thích ứng khá nhanh.”
Chương Như húc húc bả vai anh, đột nhiên hỏi: “Anh thấy Đinh Khải Thuỵ thế nào?”
“Là một người có mục tiêu, có tiềm lực.”
Anh chưa bao giờ keo kiệt trong việc khen ngợi và thừa nhận năng lực của cấp dưới, Chương Như đảo mắt: “Những cái khác thì sao ạ? Ví dụ như có đẹp trai hay không chẳng hạn?”
Diệp Ấn Dương đưa tay cốc trán cô một cái rồi thuận thế lau mồ hôi giúp cô: “Em muốn hỏi gì?”
Chương Như cười hề hề, ôm lấy một bên cánh tay của anh rồi trực tiếp lau mồ hôi lên đó: “Em chỉ hỏi chơi thôi, anh đang nghĩ linh tinh gì vậy?”
Nghĩ gì ư? Nghĩ về việc Đinh Khải Thuỵ thường xuyên mua cà phê cho cô, đối xử dịu dàng với cô hay lúc định rời đi nhất quyết muốn mời cô đi ăn cho bằng được?
Lúc này Diệp Ấn Dương đã bình tĩnh hoàn toàn, trong bóng tối, anh mân mê lỗ tai của Chương Như, mồ hôi trên người đều đã khô cả rồi, anh đổi chủ đề: “Em có muốn đi đâu chơi không?”
“Đi đâu ạ?”
“Em thích đi nơi nào?”
Chương Như dụi đầu vào ngực anh: “Hay mình đi Palau đi!” Bọn họ có thể đến đó nghịch nước: “Lúc đó mình bay từ Ma Cao, bốn tiếng là tới.”
“Được.” Diệp Ấn Dương siết chặt cô vào lòng, Chương Như đưa tay sờ mặt anh. Hôm nay anh không đeo kính, Chương Như lần mò đến mí mắt anh. Hơi thở anh phả ra nóng rát lòng bàn tay, mũi anh bị cô kẹp giữa hai ngón tay: “Anh đỉnh quá đi.”
Mũi tắc không thở được, Diệp Ấn Dương đành phải mở mắt ra nhìn cô. Chương Như cười tít mắt: “Em nói vụ sinh nhật á.” Cô chớp mắt, toát lên cái vẻ láu lỉnh dễ thương, vừa nghịch ngợm vừa sống động.
Cuối tuần đó, Chương Như theo Diệp Ấn Dương sang Hải Châu.
Nhà ông bà nội anh vô cùng sạch sẽ, cái kiểu sạch sẽ khiến người ta không nỡ đặt chân xuống, đặc biệt là trong bếp, dao thớt xếp ngay ngắn một hướng, thẳng tắp và ngăn nắp. Chương Như kinh ngạc: “Ông bà cẩn thận thật.” Y như quy tắc 5S bên nhà hàng bọn cô.
“Bà quen rồi, bệnh nghề nghiệp ấy mà.” Diệp Ấn Dương dẫn cô đi tham quan một vòng. Bà nội Chu Ái đi chợ về, Chương Như ló đầu vào muốn phụ một tay nhưng bà vội khoát tay: “Không cần không cần, cô bé ra kia uống trà nghỉ ngơi đi, nhanh lắm, cứ để bà.”
Chương Như đưa mắt nhìn Diệp Ấn Dương, anh đưa cô tới bàn trà: “Bà nội anh hơi sạch sẽ, bếp núc bà thích tự tay làm.”
Chương Như gật đầu: “À ra vậy.” Nấu ăn thì cô không chắc chứ uống trà thì rành lắm, ba cô là dân buôn trà chính hiệu mà.
Nhắc đến trà, ông cụ Diệp hỏi: “Ba cháu bán trà mà còn thu mua cả trần bì nữa à?”
Chương Như nhe răng cười: “Vâng ạ, ba cháu hùn vốn làm ăn cùng mấy chú khác nữa, hơn nữa Quảng Đông bên mình có nhiều người thích bỏ trần bì vào trà, trong nhà cũng hay trữ một ít, có thể pha nước hay nấu canh đều được ông ạ.”
Hơn nữa ba cô không chỉ thu mua trần bì mà còn biết livestream bán hàng nữa cơ, cực kỳ bắt trend.
Đúng lúc bọn họ đang phát trực tiếp, Chương Như mở app ra cho ông cụ xem. Ông bô nhà cô ngồi giới thiệu sản phẩm, cầm hộp trần bì giơ sát vào ống kính, kỹ thuật che tay chuyên nghiệp vô cùng.
Chương Như quăng cho ba mình filter mắt kính với filter hói đầu, nhìn ông quẹt quẹt trên đầu mà cười bể bụng, tiếng cười vọng vào bếp, bà Chu Ái đang pha sốt mè nhìn ra: “Cô bé này hoạt bát ghê.”
Trong mắt Diệp Ấn Dương cũng thấp thoáng ý cười: “Cô ấy là vậy đó, tự biết tìm thú vui.”
“Tính cách này rất tốt, ngọt ngào vui vẻ, nhà cửa cũng náo nhiệt.”
Diệp Ấn Dương cố ý trêu bà: “Bà không thấy ồn sao ạ?”
Chu Ái trừng mắt lườm cháu trai: “Nói bậy! Bà thích kiểu đó mà.” Nhìn ra bên ngoài, thấy Chương Như cười như ngậm đường, bà nghĩ thầm, ôi cô bé này ngoan ngoãn hoạt bát duyên dáng làm sao.
Lúc mới nghe chuyện Chương Như bắt kẻ b**n th** ở bệnh viện, bà vừa sợ vừa nghĩ tính cô bé này hơi liều. Nhưng sau khi gặp mặt trực tiếp ở nhà hàng và trong đám cưới Đỗ Tuấn, bà lại thấy thật ra cô gái này rất tốt bụng và nhiệt tình. Giờ tự nhiên thành bạn gái cháu trai mình, bà càng nhìn lại càng ưng.
Rồi bà liếc sang Diệp Ấn Dương bên cạnh: “Như vậy mới biết cách tạo không khí, về mặt này giỏi hơn cháu nhiều.”
Về phương diện tạo bầu không khí vui vẻ thì đúng là không ai bằng Chương Như.
Diệp Ấn Dương biết bà đang chê nhà cửa yên ắng, nhưng dẫu sao anh cũng là cháu trai, không phải cháu gái, ăn cơm nói chuyện bầu bạn với hai cụ thì được chứ nịnh nọt làm nũng với người lớn thì anh bó tay.
Anh xắn tay áo lên tìm việc làm: “Cháu làm bánh giúp bà nhé?”
“Qua bên cạnh đi, cháu thì biết gì.” Bà cụ đập dẹp miếng bột, kéo thành dải dài, phết sốt mè lên rồi cuộn lại.
Bánh nướng mỏng bị kéo giãn thành mười tám lớp mỏng dính, bên trên được phết vừng trắng, cho vào máy nướng mini một lúc là thơm nức.
Đến bữa cơm, Chương Như cắn thử một miếng, bà cụ hỏi: “Vị có được không cháu?”
“Ngon lắm ạ.”
“Ngon thì lần sau đến nữa nhé, lần sau bà làm bánh nướng đường cho cháu ăn.”
Bánh nướng đường là bánh gì nhỉ? Chương Như ngẩn ra, quên mất tiêu đó là món gì. Diệp Ấn Dương nhắc cô: “Bánh nướng ngọt ngọt vị đường nâu lần trước em ăn ở Ngưu Nhai ấy.”
Thế là chuyện hai người từng ở Bắc Kinh lộ luôn. Hai ông bà hỏi ngay: “Hai đứa đi Bắc Kinh lúc nào đấy?”
Chương Như nhìn Diệp Ấn Dương, anh đang múc canh mướp hương cho cô: “Bọn cháu đi hồi Tết, còn qua ăn cơm với bác tư nữa.” Nói đúng ra là qua uống rượu, lần trước gặp bác tư ở Bắc Kinh, bác tư còn hỏi khi nào Diệp Ấn Dương dẫn Chương Như ra đây chơi tiếp.
Ăn đến giữa chừng, Chương Như nhận được cuộc gọi từ bên môi giới, nói có người muốn xem nhà, thế là ăn xong họ phải đi ngay không ở lại được lâu.
Trong thang máy, Chương Như hỏi Diệp Ấn Dương: “Anh nói vụ đi Bắc Kinh ăn Tết làm gì vậy?”
Diệp Ấn Dương rũ mắt nhìn cô: “Bọn họ sớm muộn gì cũng biết mà.”
Này không phải vấn đề sớm hay muộn, Chương Như nói: “Anh làm em mất mặt quá trời.” Thang máy mở ra, Chương Như không vui đi vào trước. Một luồng gió từ máy lạnh thổi qua khiến váy cô tung lên, cô vội kéo váy xuống rồi chạy lại bên anh để né gió.
Diệp Ấn Dương khẽ chạm vào váy cô: “Lần sau đừng mặc dài vậy.” Đi làm còn chưa thấy cô mặc kiểu này, nhìn thôi đã muốn vấp.
Chương Như lí nhí: “Em cũng đâu muốn…” Nhưng dù sao cô cũng đâu thể mặc phong cách ‘lạnh lùng quyến rũ’ đến ra mắt ông bà? Hở eo hở lưng lộ chân thì kì quá, cho nên mới chọn chiếc váy đoan trang nhất trong tủ đồ. Ai ngờ bước ra khỏi phòng lạnh là vã mồ hôi, chỗ dính ướt dán sát vào người.
Hình như hôm nay Diệp Ấn Dương bị thiếu đòn, thế mà còn dám châm chọc cô: “Nhìn em bây giờ giống quả bóng.” Nói xong bị Chương Như chồm qua bóp cổ, vừa bóp vừa lắc: “Anh dám chê em hả!”
Bãi đỗ xe rộng rãi không người khiến động tĩnh của bọn họ trở nên nổi bật hơn.
Hà Oánh tình cờ đi ngang qua, từ xa thấy bóng dáng quen quen nhưng không quá chắc chắn, lại gần mới nhận ra đúng là bọn họ: “Lâu rồi không gặp.”
Chương Như thu hồi vẻ mặt hung dữ vừa nãy, bỏ tay khỏi cổ Diệp Ấn Dương rồi đáp: “Trùng hợp ghê.” Không ngờ sẽ gặp lại đối tượng xem mắt của anh.
Hà Oánh cười: “Đúng là trùng hợp thật.” Cô ấy cũng đến đây thăm người nhà.
Chương Như vừa nhìn thấy cô ấy liền nhớ đến gã người yêu cũ kh*ng b* kia: “Gã ta còn quấy rầy cô nữa không?”
“Không, anh ta chuyển đi chỗ khác rồi.” Hà Oánh đứng trò chuyện với bọn họ một lúc. Lúc này thấy hai người ở bên nhau, cô ấy cảm thấy hơi bất ngờ, mà thật ra cũng không bất ngờ cho lắm.
Người trưởng thành nói chuyện không cần khách sáo, huống chi chuyện xem mắt ngày xưa giữa cô ấy và Diệp Ấn Dương vẫn chưa đi đến đâu cả, trò chuyện đôi câu rồi ai về nhà nấy.
Chương Như nhìn theo bóng lưng cô ấy, vừa lên xe liền hỏi Diệp Ấn Dương: “Sau cô ấy, anh còn xem mắt ai nữa?”
Diệp Ấn Dương đáp công việc bận rộn: “Không gặp ai nữa.”
“Gặp thì gặp thôi, em có để ý đâu.” Chương Như tỏ ra rộng rãi, còn nói với anh: “Em cũng từng đi xem mắt một người rồi nhé.” Vừa nói vừa liếc trộm anh: “Một người thích chơi chuỗi hạt Phật châu, cơ mà trông bóng bẩy lắm.”
Diệp Ấn Dương hiểu cô ám chỉ điều gì và cũng hiểu luôn vì sao lần đầu gặp nhau cô nhìn anh bằng ánh mắt đó: “Em có định kiến rồi.” Người chơi chuỗi hạt chưa chắc đã giả bộ, có khi thật sự yêu thích.
Chương Như lắc đầu: “Không, cái người kia bóng bẩy thật.” Cô kể về tên điên Los Angeles hay bám váy mẹ mà mình từng gặp: “Gã chê em cao chưa tới 1m65, còn bảo sinh con sẽ cao thêm được, bị gì vậy không biết?” Chương Như vừa kể vừa giơ tay mô tả: “Em cao đúng 1m65 mà!”
Diệp Ấn Dương đang mở cửa xe, anh nghiêng đầu nhìn cô: “1m65, cũng gần gần đấy.”
“Cái gì mà gần?!” Chương Như nhào tới cắn mặt anh một cái. Hai người dính lên thân xe, tiếng vọng vang trong bãi đỗ.
Hà Oánh còn chưa kịp vào thang máy, quay đầu lại thấy cảnh Diệp Ấn Dương bị người con gái ép lên thân xe. Nhớ đến lần xem mắt hồi xưa, cô ấy vẫn luôn cho rằng anh là người nho nhã trầm ổn, ai ngờ cũng biết đùa giỡn với bạn gái như vậy.
Hà Oánh thu lại ánh nhìn rồi bật cười. Nghĩ tới dáng vẻ hai người đứng cạnh nhau ban nãy, lúc đó còn cảm thấy bọn họ trông chẳng hợp nhau tí gì, song bây giờ nhìn lại… thật ra lại rất vừa vặn.
***
Tuần mới vừa sang thì thời tiết ở Quảng Châu cũng đột ngột dịu xuống, cái lạnh nhẹ vừa đủ để đi làm phải khoác thêm một lớp áo.
Vừa bước vào công ty, Chương Như đã thấy bộ dạng tàn tạ của Lâm Thông. Mí mắt phải của cậu ta sưng vù lên, đỏ quạch như bị dầu nóng tạt trúng. Cô nhíu mày hỏi: “Mắt cậu vừa bị chiên hả?”
“Em bôi kem mắt, bị dị ứng…” Lâm Thông nói nhỏ, dáng vẻ trông còn xấu hổ hơn mí mắt của mình.
Chương Như tìm trong ngăn kéo một lúc rồi lôi ra một tuýp thuốc: “Bôi cái này xem đỡ không.”
“Ơ cái này là bình thường chị hay lấy để thông lỗ tai mà?” Lâm Thông ngờ vực.
“Thông cái đầu cậu ấy, thuốc tra mắt đó đồ ngốc!” Chương Như ném qua, Lâm Thông lại chạy sang mượn gương, còn liếc thấy túi xách mới của cô: “Dạo này được đại gia bao à?”
Chương Như đáp tỉnh như không: “Bán nhà rồi, cầm tiền tiêu.” Nói xong đóng túi lại rồi đi thẳng vào phòng họp.
Cuộc họp hôm nay dài một cách khó chịu. Suốt gần hai tiếng, cô nghe bụng mình réo từng hồi, vừa đi ra đã thấy Mạnh Trân Trân đang đứng đợi, sắc mặt căng thẳng.
Cô nàng nhìn Chương Như kiểu muốn nói lại thôi, cuối cùng vòng qua tìm Diệp Ấn Dương trước, không biết bọn họ nói chuyện gì, chỉ thấy anh giải quyết nốt công việc rồi lập tức đi theo Mạnh Trân Trân.
Chắc là do đói bụng nên trong lòng Chương Như cũng thấy khó chịu một cách khó hiểu, chạy về bàn lấy đồ ăn vặt cấp cứu trước. Lâm Thông đứng một bên vừa xin đồ vừa ấp úng, mí mắt sưng phù bóng loáng trông buồn cười vô cùng. “Cái mí mắt em cứ giật giật…” Cậu ta xoa ngực: “Chỗ này còn thấy nhói nữa…”
Chương Như bắt mạch cho cậu ta: “Có bầu rồi, ốm nghén đấy.” Nhưng vừa nói xong, cô cũng thấy hình như mí mắt mình cũng giật giật.
Trưa hôm đó, Diệp Ấn Dương không quay lại văn phòng.
Sau giờ nghỉ trưa, Chương Như ngồi vào bàn làm việc, cố gắng lấy lại tinh thần. Đang định mở máy thì tổng giám đốc Tào – giám đốc phòng Nhân sự gọi cô qua, còn hỏi thẳng có phải cô đang quen tổng giám đốc Diệp đúng không.
Chương Như chết lặng, Tào Ngật Sơn thở dài: “Tổng giám đốc Diệp đã xác nhận rồi, hiện hai người đang trong mối quan hệ yêu đương.”
Mối quan hệ của bọn họ chính thức bị lật tẩy, người tố cáo là Phùng Viễn Hỷ.
Anh ta gửi lên ban lãnh đạo một tấm hình, trong đó Diệp Ấn Dương đang ôm cô. Công ty tra lại camera bãi đỗ xe, quả thật hai người có đi cùng nhau, sau đó còn cùng lên xe rời đi.
Vì Phùng Viễn Hỷ tố cáo thẳng với Chủ tịch nên Diệp Ấn Dương bị gọi lên đối chất. Anh thừa nhận đang quen Chương Như và chủ động nhấn mạnh anh là người theo đuổi trước, trách nhiệm ở phía anh.
Chương Như cứ thế đứng hình: “Anh ấy nói… anh ấy theo đuổi tôi trước á?”
Tào Ngật Sơn gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Đây là lần đầu tiên Chương Như đối diện với chuyện như thế này: “Có phải một trong hai người bọn tôi phải nghỉ việc không?” Cô hít sâu một hơi, đầu óc rối bời nhưng vẫn giữ được bình tĩnh: “Nếu vậy thì tôi nghỉ.”
Tào Ngật Sơn lắc đầu: “Giờ không phải vấn đề ai nghỉ việc.”
“Vậy là vấn đề gì?”
“Lạm dụng chức quyền.”
“Ai lạm dụng chức quyền cơ?” Chương Như suýt nữa thì nhảy dựng: “Bọn tôi yêu đương đàng hoàng, không hề ảnh hưởng đến công việc!”
Tào Ngật Sơn im lặng hồi lâu: “Nhưng người khác chưa chắc đã nghĩ thế.”
Phùng Viễn Hỷ không chỉ tố bọn họ yêu đương trái quy định công ty mà còn dệt ra ba cáo buộc: Một là đối với việc thăng chức của Chương Như, Diệp Ấn Dương cho cô điểm đánh giá quá cao. Hai là Đinh Khải Thụy từng theo đuổi cô, bị Diệp Ấn Dương chèn ép rồi cố tình đày sang Thành Đô làm việc. Ba là Da Đen – Lương Quảng Liệt bên kho hàng cũng bị dính dáng.
“Da Đen? Lương Quảng Liệt?” Chương Như tức nổ mắt: “Liên quan gì tới cậu ta??”
“Tài liệu nội bộ ghi cậu ta là do cô đề xuất, mà quy trình thăng chức lại phải thông qua tổng giám đốc Diệp nên nhìn vào thì quả thật có liên quan. Mấy chuyện này chỉ nói miệng cũng không giải thích được, công ty phải điều tra.”
Thật sự vô lý đến nỗi muốn chửi thề, người mau mồm mau miệng như Chương Như cũng không biết nói gì lúc này: “Bị điên à! Vớ vẩn!” Cô chỉ biết lặp đi lặp lại câu: “Ở nhà bọn tôi còn không dám bàn đến chuyện công việc nữa là!”
Thấy Chương Như tức quá, Tào Ngật Sơn giơ tay giữ cô lại: “Đừng kích động, đây chỉ là giai đoạn nghi vấn.” Người tố cáo có quyền nghi vấn là một chuyện, song kết luận lại là chuyện khác, kết quả thế nào phải đợi điều tra.
Chỉ là trước mắt điều phiền toái nhất chính là những chuyện anh ta nhắm vào Diệp Ấn Dương không chỉ có một hai chuyện này.
***
Hôm đó Chương Như bị bên Nhân sự giữ lại đến gần hết giờ. Quay về phòng ban, cả văn phòng đều quay sang nhìn cô. Cô trừng mắt nhìn Phùng Viễn Hỷ, ánh mắt như muốn lột da anh ta.
Đúng là đồ khốn! Bảo sao hôm trước anh ta muốn xin nghỉ phép, hóa ra muốn chạy lẹ sau khi đâm lén người ta một nhát.
“Chị Như…” Tinh Tinh run run gọi: “Chị ổn chứ ạ?”
“Ừ.” Chương Như ngồi xuống, cố hết sức để không phát nổ lúc này.
Có vài người ngồi đối diện nhìn cô nhưng không dám nói gì.
Cứ thế cho đến khi tan làm, Chương Như tự về nhà trước theo lời nhắn của Diệp Ấn Dương.
Nhóc Cá đội chiếc nón sinh nhật của cô trên đầu, đang ngẩng lên ngó nghiêng trông cứ như Kim Giác Đại Vương trong Tây Du Ký chỉ cần dùng hồ lô là có thể thu phục.
Thế nhưng hôm nay Chương Như chẳng có sức mà cười nó, cho mèo ăn xong, cô thả người xuống sofa rồi lướt điện thoại cho quên sầu.
Thời gian hôm nay trôi chậm như tra tấn, đến gần chín giờ mới nghe tiếng mở cửa. Chương Như bật dậy, ngay khi anh bước vào, cô lập tức chạy đến: “Anh về rồi!”
“Ừ, anh về rồi đây.” Diệp Ấn Dương đỡ lấy cô, lúc ở cửa anh không nhìn thấy túi đồ ăn: “Em chưa ăn à?”
Giờ này ai còn nghĩ tới ăn. Xa anh cả ngày, tự nhiên Chương Như thấy khoé mắt cay xè: “Anh không sao chứ?” Cô quan sát anh một lượt từ đầu đến chân.
Nghe giọng điệu cô cứ như thể anh vừa từ nhà lao ra vậy, Diệp Ấn Dương bật cười: “Không sao. Em khóc à?”
“Đâu có… Mắt em đau thôi…” Chương Như ôm lấy anh, nhớ tới chuyện ban ngày lại nghiến răng vì tức: “Bọn họ bị điên hay gì ấy! Đặc biệt là Phùng Viễn Hỷ!” Đúng là đồ điên rảnh rang xấu tính, sống yên không thích mà cứ thích tạo nghiệp. Chương Như nghi ngờ đầu anh ta chỉ biết mọc tóc: “Sớm muộn gì em cũng chém chết anh ta!”
“Bạo lực không hay lắm.” Diệp Ấn Dương kéo cô ngồi xuống, mở app đặt đồ ăn rồi hỏi cô có muốn ăn cháo nồi đất không.
Anh bình tĩnh đến lạ, Chương Như hỏi: “Hôm nay anh đã làm gì?”
“Không làm gì, chỉ ở công ty thôi.” Diệp Ấn Dương đặt xong món, còn hỏi mèo đã ăn chưa.
“Ăn rồi ăn rồi.” Chương Như gấp đến muốn chết: “Rốt cuộc bây giờ tình hình thế nào rồi anh?”
Diệp Ấn Dương nắm tay cô: “Không có việc gì đâu. Chương Như, tin anh.”
Anh lại an ủi cô, ôm cô vào lòng, giọng anh trầm và ổn đến nỗi khiến cả người Chương Như trở nên mềm mại, từng hơi thở quấn vào nhau bện thành chút bình yên hiếm hoi.
Cô tựa vào ngực anh, tai áp lên nhịp tim: “Tổng giám đốc Tào nói Vương Đông Ni cũng muốn chèn ép anh.”
Diệp Ấn Dương gật đầu: “Anh ta nghẹn lâu rồi. Giờ mới lên tiếng cũng xem như có kiên nhẫn.”
Chương Như hỏi: “Gã ta với Phùng Viễn Hỷ chung phe à?”
“Ừ. Mục tiêu giống nhau.” Diệp Ấn Dương khẽ nhéo tay cô, lực độ không nặng không nhẹ, như đã lường trước.
Mục tiêu chung là gì ư? Không phải quá rõ rồi sao, chính là hạ bệ Diệp Ấn Dương.
Sáng hôm sau đi làm, sự việc tiếp tục lan rộng.
Đầu tiên là dự án năm ngoái bị nhà cung ứng tố cáo có hành vi thông đồng. Tiếp theo là bộ phận Kinh doanh báo lại: một lô thiết bị bị trả về hàng loạt vì lỗi kính, mọi hướng đều chỉ vào phòng Thu mua. Vương Đông Ni hoài nghi Diệp Ấn Dương hợp tác với một số nhà cung cứng để kiếm lời riêng vào túi mình.
Gã ta còn nhân cơ hội bóng gió chuyện Diệp Ấn Dương từng thu gom chip giá cao: “Thu gom giá cao lại còn cố tình mua từ đại lý ngoài. Chi phí này không hề nhỏ, ai biết có mờ ám gì hay không?”
Đúng lúc nhạy cảm, chẳng ai đứng ra hùa theo gã ta nhưng cũng chẳng ai dám bênh.
Yêu đương với cấp dưới, bị nghi ngờ lạm quyền, bị nhà cung ứng tố cáo, bị bộ phận Kinh doanh khiếu nạn… Nhiều chuyện như vậy tụ thành một quả bom, dội tới hội đồng quản trị.
Và quyết định cuối cùng của hội đồng quản trị đó là: Tạm đình chỉ chức vụ của Diệp Ấn Dương.