Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 60

“Đàn ông ai mà chẳng như nhau.”

Sau khi Diệp Ấn Dương tạm thời bị đình chỉ chức vụ, Chương Như vẫn tiếp tục đi làm, chỉ là mỗi khi nhìn văn phòng trống trơn của anh, trong lòng cô vô cùng hụt hẫng.

Cô từng nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ bị phát hiện nhưng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy, yêu đương thôi mà cứ ngỡ phạm tội tày trời.

Hôm nay đi làm lại đụng phải Vương Đông Ni, gã đút tay vào túi chào Chương Như: “Chào buổi sáng nhé.”

Chương Như không buồn để ý đến gã mà cầm chìa khoá xe đi trước. Lúc đi đến thang máy, Văn Hoà ở bên trong ló đầu ra: “Nhanh lên chị Như ơi.”

“Đây.” Chương Như chạy chậm tới, đằng sau Vương Đông Ni lò dò đi theo.

Trong thang máy chỉ có ba người, Chương Như và Văn Hoà đang bàn chuyện concert ở Hồng Kông, Vương Đông Ni đứng cạnh đột nhiên xen vào: “Ở đâu đấy? Hồng Quán hay Trung tâm triển lãm Kowloonbay?”

Chương Như làm bộ không nghe thấy mà Vương Đông Ni vẫn vui vẻ nói tiếp: “Dạo này sếp Diệp vẫn ổn chứ?”

Chương Như liếc sang, mặt không cảm xúc.

Dạo này tâm trạng Vương Đông Ni rất tốt, thật ra gã không định châm chọc Chương Như nhưng thấy cô cứ giả vờ như không có việc gì, gã không nhịn được lên giọng dạy đời: “Từ lúc vào công ty sếp Diệp chẳng có lúc nào nhàn hạ, vừa bận việc công ty vừa bận yêu đương, lại còn phải xã giao với bên cung ứng. Đợt này không cần đi làm, đúng lúc được dịp nghỉ ngơi.”

Đồ điên mà cứ tưởng mình hay ho lắm, Chương Như nhìn gã ta bằng vẻ mặt đằng đằng sát khí. Vương Đông Ni lại chẳng sợ, gã còn định đâm chọc Diệp Ấn Dương thêm vài câu thì bị Văn Hoà chen vào: “Tổng giám đốc Vương, cà vạt của anh bẩn rồi kìa.”

Vương Đông Ni cúi đầu nhìn, quả thật trên cà vạt có vệt màu sậm, gã cầm lên ngửi, hình như thoang thoảng mùi mỹ phẩm. Nghĩ đến việc sắp phải đi gặp khách hàng, lông mày gã ta nhăn lại, thang máy vừa mở gã lập tức ra ngoài.

Chương Như và Văn Hoà đi sau, cô trừng mắt lườm gã chuột nhắt kia: “Khốn nạn.”

Văn Hoà an ủi: “Chị đừng nóng giận kẻo lại đúng ý anh ta.”

Chương Như không giận, cô chỉ muốn đập chết gã ta: “Đồ điên, để xem gã ta vênh váo được bao lâu!” Nói xong quay sang Văn Hoà: “Hôm nay em bận không?”

Văn Hoà gật đầu: “Hôm nay em có một đơn hàng cần ký tên.”

“Đơn lớn à?”

“Có thể xem là vậy.” Văn Hoà mỉm cười đáp: “Ký thành công đơn này chúng ta đi ăn đi, bên đường Hoa Thành có quán Huệ Châu ngon lắm.”

Huệ Châu… Cá muối thối… Chương Như cũng hơi động lòng: “Không phải em định chuyển nhà sao?”

“Sang năm em mới chuyển.” Văn Hoà nói chuyện với cô vài câu rồi mới quay về phòng ban mình để chấm công.

Phòng Kinh doanh là phòng ban tương đối tự do, hằng ngày chỉ cần đến công ty chấm công là được, vì thế chấm thông xong nhiều người hay ra ngoài làm việc.

Văn Hòa đang điền biểu mẫu, điền xong cầm tài liệu vào phòng Chu Minh Sơ xin chữ ký. Đợi anh ký xong, cô hỏi: “Tổng giám đốc Chu, anh có biết chuyện tổng giám đốc Diệp tạm thời bị đình chỉ chức vụ không?”

“Cô cho rằng tôi có biết không?” Ánh mắt Chu Minh Sơ chuyển từ máy tính sang phía cô.

Loại ánh mắt này Văn Hoà thường xuyên nhìn thấy, dù sao cũng tại cô hỏi một câu quá vô nghĩa, nhưng cô còn muốn hỏi một câu còn vô nghĩa hơn: “Tôi cảm thấy tổng giám đốc Diệp là một người tốt, không bao giờ có chuyện lấy việc công làm việc tư. Lô hàng đó… liệu có phải do bản thân nó có vấn đề không ạ?”

Chu Minh Sơ hơi dựa người vào ghế sau: “Cô rảnh quá đúng không? Vẫn còn thời gian để phân biệt ai tốt ai xấu à?”

Văn Hoà đáp: “Tổng giám đốc Diệp là một người chính trực.”

“Cô đã tiếp xúc với anh ta nhiều chưa? Xác nhận anh ta là người chính trực bằng cách nào?” Chu Minh Sơ trước sau vẫn giữ nguyên một biểu cảm: “Làm việc của mình đi, đây không phải chuyện cô nên quan tâm.” Nói rồi ra hiệu cho cô có thể rời đi.

Văn Hoà vẫn đứng đó không đi: “Chuyện này… đáng lẽ ra tổng giám đốc Vương phải báo cáo với anh trước chứ nhỉ?”

“Cô có ý gì?” Mặt Chu Minh Sơ đột nhiên sa sầm, ánh mắt lạnh thấu xương.

Ảnh hưởng của vụ cãi nhau lần trước vẫn chưa qua nhưng Văn Hoà đã không còn sợ dáng vẻ kiêu căng này của anh nữa. Cô chỉ đang nghĩ trong tay anh nắm vô số đại lý và số liệu nhập hàng, sản phẩm nếu không thông qua anh thì không thể được thu về. Thế nhưng thân là người đứng đầu phòng Kinh doanh, Chu Minh Sơ vậy mà lại ngầm đồng ý hành vi này của Vương Đông Ni.

“Từ lâu anh đã biết tổng giám đốc Vương định làm gì rồi đúng không?” Văn Hoà hỏi.

Cô quá đỗi bình tĩnh, Chu Minh Sơ không khỏi nheo mắt: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Nhớ đến mối quan hệ giữa cô và Chương Như, anh lại lạnh lùng nhắc nhở: “Đây là công việc, không phải nơi cho các cô ăn uống tụ tập kết bạn. Bản thân cô nên thực tế chút đi, chuyện gì không nên lo thì bớt lo, tự biết giới hạn của mình đi.”

Lạnh lẽo sắc bén, không chút khách sáo, thái độ của anh đối với Văn Hoà chẳng khác nào cơn đau mãn tính nơi đầu tim, cô đã quá quen với điều đó. Văn Hoà định hỏi tiếp nhưng lại đột nhiên nghĩ ra một việc, nếu như không có Diệp Ấn Dương thì rất khả năng chiếc ghế Phó tổng VP sẽ thuộc về Chu Minh Sơ.

“Được rồi, hôm nay tôi đã thất lễ, hy vọng tổng giám đốc Chu không chấp nhặt.” Nói xong, Văn Hoà lập tức xoay lưng rời đi.

Chu Minh Sơ nhìn theo bóng dáng cô, đầu bút gõ xuống mặt bàn theo từng nhịp, hàng lông mày nhíu chặt.

Văn Hoà trở về bàn làm việc của mình dưới ánh nhìn sắc lạnh của Chu Minh Sơ, sau khi sửa soạn tài liệu chuẩn bị ra ngoài, Kim Linh đột nhiên đi tới: “Hôm nay chị Văn Hoà đi đâu thế ạ?”

“Đi Bác La một chuyến.”

(*) 博罗 (Bác La) là một huyện thuộc Huệ Châu, Quảng Đông, Trung Quốc.

“À, chắc hôm nay chắc có đơn hàng lớn cần ký phải không ạ? Chị giỏi thật đấy.” Kim Linh vươn tay, làm bộ muốn giúp cô vuốt lại nếp nhăn trên áo: “Chị Văn Hoà nhiều tài nguyên thật, chị có thể chỉ dạy em được không?”

“Tôi cũng chẳng có kinh nghiệm gì, cứ chạy nhiều, gặp nhiều, từ từ gây dựng lâu dài thôi.” Văn Hoà lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với cô ta.

Kim Linh đã nhận ra, trong lòng cười lạnh nhưng ngoài mặt vẫn thỏ thẻ: “Đại lý Bách Đặc giao cho chị phụ trách đúng không ạ?”

Đúng là vậy, Văn Hoà gật đầu: “Tôi vừa mới tiếp nhận thôi.”

“Tổng giám đốc Chu tốt thật, lúc nào cũng đối xử tốt với chị Văn Hoà, nhưng chắc là do chị Văn Hoà đã làm anh ấy hài lòng đúng không ạ?” Kim Linh cười tủm tỉm nhìn Văn Hoà rồi chậm rãi nói nốt vế sau: “Ý em là chuyện công việc.”

Văn Hoà kéo khoá túi xách rồi khoác túi lên vai, sau đó mới nhìn thằng vào mắt Kim Linh.

Quả là một người thông minh, bất kể là sản phẩm hay việc xã giao cô ta đều học rất nhanh. Sau khi tới phòng Kinh doanh, Văn Hoà và Kim Linh từng làm việc cùng nhau nhưng thành tích của cô ta nhanh chóng vượt qua cô, vì thế khi nói chuyện thi thoảng cũng trào phúng đôi câu. Văn Hoà cảm nhận được nên dần dần không còn gần gũi nữa.

Tính cách cô vốn không hay cãi nhau với người khác, Văn Hoà thu dọn đồ đạc xong lập tức rời đi, bỗng nghe thấy Kim Linh nhỏ giọng nói: “Giả vờ giả vịt gì chứ.”

Cô quay đầu nhìn Kim Linh, Kim Linh vẫn giả bộ không có việc gì mỉm cười với cô. Nhưng khi Văn Hoà vừa mới quay lưng đi ra ngoài, khoé miệng cô ta lập tức hạ xuống, lòng nghĩ không biết đã ngủ với Chu Minh Sơ bao nhiêu lần rồi mà còn giả vờ giả vịt.

***

Buổi chiều nắng gắt, bên ngoài trời sáng loá.

Chương Như tới phòng trà rửa cốc, đứng bên bồn rửa ngây người một lúc.

“Nhìn gì đấy?” Phùng Thiền bước đến hỏi.

Chương Như hất cằm chỉ ra ngoài: “Cô xem con hươu kia kìa, nắng làm nó bạc màu luôn rồi.”

Cô đang nói bức tượng con hươu bên dưới sân cỏ, Phùng Thiền nhìn cô đầy khó hiểu, tình hình thế này còn tâm trí ngắm hươu: “Cô không lo cho bản thân à?” Đến giờ Phùng Thiền mới dám hỏi: “Chuyện của cô với sếp Diệp là thật… thật à?”

“Giả, bọn tôi trong sáng.”

Phùng Thiền cười nhạo: “Trong sáng kiểu gì? Kiểu ngoài nắm tay hôn môi thì không làm chuyện gì khác à?”

Chương Như không thèm trả lời, mở tủ lạnh ra lấy nước dừa, lát sau cô đột nhiên hỏi: “Xí muội của cô đâu?”

“Ở trên trời.” Đồ ở ngay trước mặt mà không thấy, Phùng Thiền duỗi tay đưa cho cô: “Còn dám bảo không có gì với sếp Diệp hả? Hồn sắp bay mất rồi kia kìa.”

Chương Như đâu chỉ mất hồn bình thường, cô bỏ xí muội vào túi bánh gạo, cách làm này còn điên hơn cả bỏ trần bì vào bánh chè đậu xanh, Chương Như trách Phùng Thiền: “Cô không biết cho vào túi bảo quản à?” Vừa dứt lời, di động đột nhiên rung lên, mở ra thấy tin nhắn của Diệp Ấn Dương, anh nói đang ở bệnh viện thú y của Uông Đạt Phú xem giải phẫu.

Đây không phải lần đầu tiên, ngay lúc Chương Như nghi ngờ anh muốn học Uông Đạt Phú để đổi nghề sang làm bác sĩ thú y thì anh nói đang ngồi đợi, lát đi ăn với ba cô.

[Ba em về rồi à?]

[Về rồi.]

[Ồ, đi ăn xong hai người đi đâu?]

[Bọn anh đi thăm ông trẻ em.]

[Dạ, anh nhớ dặn ông ấy uống thuốc nha.] Chương Như dựa vào tủ lạnh trả lời tin nhắn, Phùng Thiền ló đầu vào hỏi: “Sếp Diệp à?”

“Hỏi làm gì? Cô có chuyện muốn nói với anh ấy à?”

“Không có không có.” Phùng Thiền lắc đầu nguầy nguậy, cô ấy chỉ muốn hỏi mỗi một câu: “Nghe nói sếp Diệp theo đuổi cô, thật không vậy?”

Chương Như cất điện thoại đi rồi trả lời: “Sao? Việc anh ấy theo đuổi tôi có vấn đề gì không? Dù sao người đẹp như tôi đây, anh ấy yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên cũng dễ hiểu mà.”

Phùng Thiền biết cô da mặt dày nhưng dù sao thì không đời nào một người thận trọng không chút cẩu thả như Diệp Ấn Dương lại chủ động theo đuổi cấp dưới của mình, phá vỡ luật lệ công ty cả, hơn nữa đối tượng lại là người có vẻ hơi ngố lại còn tưng tửng như Chương Như.

Phùng Thiền nhất thời không biết nên nói do Chương Như có sức hút hay do Diệp Ấn Dương trông thì cổ hủ nhưng thật ra trong tâm thâm lại thích người phóng khoáng như vậy nữa.

Hay là Chương Như vốn thuộc kiểu gu của mọi nhà?

Phùng Thiền nghĩ mãi không thông, nhưng sau đó cô nàng chợt nhớ ra hồi trước bọn họ cùng đi massage, bảo sao khi đó đã thấy hai người cứ thân thiết gần gũi kiểu gì ấy, quả nhiên có gian tình: “Cô dám lừa tôi!”

Chương Như đang pha đồ uống, cô đáp tỉnh bơ: “Lúc ấy chưa quen nhau thật mà.” Chỉ mới ngủ thôi.

Phùng Thiền không tin, cầm cốc sang uống ké nước dừa xí muội của cô: “Cơ mà Phùng Nguyên Hỷ lấy đâu ra ảnh chụp vậy? Chẳng lẽ anh ta theo dõi hai người?”

“Không biết nữa.” Ảnh chụp hôm cãi nhau với Hoàng Gia Đào trong bãi đậu xe. Chương Như cũng không rõ anh ta lấy bức ảnh này ở đâu, cô có vài phỏng đoán nhưng không quá chắc chắn, dù sao lúc ấy chỉ lo đánh người chứ không để tâm xung quanh có ai.

Pha chế đồ uống xong đi ra, đúng lúc đụng phải Phùng Nguyên Hỷ. Mấy hôm nay anh ta kiêu căng ngạo mạn vô cùng, Lâm Thông thấp giọng mắng: “Hoàng thân quốc thích có khác, muốn là cáo ngự trạng được ngay.”

Phòng Thu mua không có Diệp Ấn Dương ở đây, bầu không khí trở nên trầm lặng đi nhiều nhưng cũng may ban quản lý vẫn có năng lực. Chương Như dùng máy tính nói chuyện phiếm với Diệp Ấn Dương, dạo này anh không cần đến công ty nên đang lên kế hoạch đi Palau với cô.

Palau gần lại còn miễn visa, đi một chuyến rất tiện, có điều phải xin nghỉ phép hai ngày, nhưng nếu xin nghỉ phép chắc chắn mọi người sẽ biết cô đi du lịch với Diệp Ấn Dương. Có điều bây giờ công khai rồi, Chương Như cũng chẳng sợ bị người ta nói ra nói vào.

Cô đăng nhập vào OA, đang tính xin nghỉ vào hôm nào thì nhận được tin nhắn của Da Đen nói là từ chức được không.

Chương Như nheo mắt nhìn tin đó, nghĩ mãi không hiểu nổi tại sao cậu ta lại muốn nghỉ việc.

Tan làm, Chương Như tắt máy rồi đi thẳng. Vì đi nhanh quá, lần này đến lượt cô suýt đụng phải Sử Cầm.

“Cô bị làm sao vậy?” Sử Cầm chửi cô, nhìn bóng lưng Chương Như tức tối đi mất, bản thân cũng đen mặt quay về chỗ ngồi.

Sử Cầm ngồi ngây ra một lúc thì Phùng Nguyên Hỷ đi tới rủ đi ăn tối: “Chỗ lần trước chúng ta đi ấy, ở bên Liệt Đức, tôi đặt bàn rồi.”

Nhìn gương mặt đắc ý của anh ta, Sử Cầm nhớ lúc cô mới vào làm từng theo Phùng Nguyên Hỷ một thời gian, cô đã nhận không ít sự chăm sóc của anh ta và biết rõ anh ta có ý gì. Cô thừa nhận mình từng hưởng thụ cái cảm giác quan tâm ân cần đó nhưng chưa từng nghĩ sẽ thật sự xảy ra gì đó với anh ta… Huống hồ sau này cô còn có niềm vui khác.

Giờ nói nhiều cũng vô nghĩa, Sử Cầm cúi đầu thu dọn đồ chuẩn bị tan làm, Phùng Nguyên Hỷ đi theo sát phía sau, còn hỏi: “Nếu cô không thích, chúng ta đổi chỗ khác cũng được.”

Hai người cùng vào cùng ra thang máy, vậy mà Sử Cầm chẳng nói với anh ta một câu nào. Phùng Nguyên Hỷ sốt ruột: “Cô lại định đi tìm Lương Quảng Liệt à?”

“Liên quan gì đến anh?” Sử Cầm lạnh lùng liếc anh ta: “Không phải chuyện của anh, đừng đi theo tôi.”

Phùng Nguyên Hỷ nghĩ nát óc vẫn không hiểu, anh ta thích Sử Cầm đến vậy, mà bây giờ cứ phải nhắc đến cái thằng nghèo nàn không bằng cấp, suốt ngày làm lao động nặng nhọc kia thì cô mới chịu đoái hoài tới anh ta: “Rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy? Loại người đó chẳng có gì cả, ra ngoài xã hội chẳng làm nên trò trống gì hết!”

“Nhưng ít nhất cậu ấy không hại người khác.”

“Ý cô là sao, tôi hại ai?” Phùng Nguyên Hỷ như bị giẫm trúng đuôi: “Một VP với một BP, cô tin trong công việc bọn họ không có gì mờ ám chắc? Tôi làm vậy để bảo vệ quy định của công ty và môi trường công bằng nơi làm việc!”

Sử Cầm suýt thì bật cười, nếu anh ta dám nói thẳng là trả thù do tổng giám đốc Diệp không thăng chức cho mình thì cô đã không thấy buồn cười đến vậy: “Thà rằng anh nói luôn là ghi thù sếp Diệp không thăng chức cho mình đi còn hơn, nói mấy lời đường hoàng như vậy nghe buồn nôn lắm anh biết không?” Nói xong cô trợn mắt bỏ đi.

Buồn nôn? Phùng Nguyên Hỷ tức nghiến răng: “Cô khỏi cần tìm Lương Quảng Liệt nữa, cậu ta sắp bị đuổi rồi!”

Sử Cầm quay phắt lại: “Anh nói cái gì?”

“Tôi nói cậu ta sẽ bị đuổi việc hoặc bị kéo xuống làm một nhân viên kho bình thường được chưa?” Bị cô mắng hai câu, tự dưng Phùng Nguyên Hỷ thấy chẳng cần khách sáo nữa:

“Cô cứ việc đi an ủi cậu ta đi, dù có rời E-Health thì vẫn còn khối việc để làm. Ví dụ bên nhà hàng Chương Ký chắc không thiếu nhân viên phục vụ đâu nhỉ? Cậu ta vẫn có thể nhờ quan hệ để chui vào đó mà.”

Sau khi châm chọc đủ, Phùng Nguyên Hỷ nghênh ngang đi mất.

Anh ta nhìn ra rồi, mắt nhìn đàn ông của Sử Cầm chỉ đến thế thôi, không đáng để anh ta lãng phí thời gian.

Khóe môi Sử Cầm giật mạnh, trong lòng chửi đồ khốn.

***

Qua giờ cao điểm, Chương Như mới về đến gần nhà tổ.

Cô đi thẳng đến chỗ Da Đen, cái tên này tứ chi phát triển nhưng đầu óc lại đơn giản, tưởng rằng nghỉ việc thì sẽ không liên lụy đến Diệp Ấn Dương, nhưng làm vậy chỉ khiến người ta nghĩ rằng mình chột dạ mà thôi!

Đầu chỉ biết mọc tóc thôi à? Cô còn chưa nghỉ, cậu ta nghỉ cái khỉ gì?

Chương Như tức muốn bốc khói, đến cửa nhà Da Đen lại trông thấy Diệp Ấn Dương đang có mặt ở đó. Anh và Da Đen đang đứng ngoài nói chuyện, một người trắng trẻo gọn gàng, một người đen đúa thô ráp. Thấy Chương Như đến, cả hai cùng ngoảnh lại nhìn cô.

Chương Như định xông tới mắng một trận, Diệp Ấn Dương kéo cô lại: “Chú Minh đang ở nhà ông trẻ, em qua pha bình trà mới giúp họ đi.”

“Trà mới nào cơ?”

“Trà chú Minh mới mang về.” Thật ra chỉ là cái cớ, Diệp Ấn Dương nghiêng người vỗ nhẹ lưng cô: “Tiện xem ông trẻ đã uống thuốc chưa, đi đi em.”

Chương Như trừng mắt lườm Da Đen một cái, đeo túi lên rồi miễn cưỡng đi sang nhà ông trẻ.

Nhà ông cụ cách đó rất gần, quẹo hai lần là nhìn thấy ba cô và ông trẻ đang ngồi ngoài sân uống trà. Ba Chương Như vẫy: “Con gái ngoan, lại đây uống trà.”

Chương Như đến ngồi cạnh ba, sau khi uống hai tách trà, cô hỏi thăm ông trẻ đã uống thuốc chưa, còn dặn: “Huyết áp cao là chuyện lớn lắm ông ạ. Bác sĩ nói rồi còn gì, lần sau thật sự không biết còn may được như vậy không đâu.”

Cô lải nha lải nhải khiến ông trẻ mất hết mặt mũi: “Biết rồi biết rồi, con nít con nôi đừng có dong dài vậy.”

“Ông chớ mất kiên nhẫn.” Chương Như cả gan dặn thêm vài câu, sau đó nghe âm thanh phát ra từ điện thoại của ông bô bán trà nhà mình, hoá ra đang phát video cô biểu diễn ở công ty.

Chương Như liền ngó vào xem: “Ở đâu ra vậy ba?” Cô còn chưa đăng lên vòng bạn bè khoe cơ mà

“Tiểu Diệp gửi đó.” Ba Chương xem mấy lần rồi, nói giọng cô giống mẹ: “Chỉ là mặt giống ba hơn.”

Nhìn cái trán hình chữ U lại sắp hói thêm của ông, Chương Như ngẩn ra: “Ba nói thật hả?”

“Thật mà, hồi trẻ ba đẹp trai lắm, được mệnh danh là Quách Phú Thành Quảng Châu đó.”

“… Lần trước ba nói mình là Trương Quốc Vinh Đông Sơn mà.”

“Cũng tầm tầm đó, nói chung đi đâu cũng được người ta nhìn nhiều hơn chút.”

Chương Như đang hết hồn thì Diệp Ấn Dương quay lại, cô lập tức túm lấy anh hỏi: “Anh lấy video từ đâu đó, anh quay em hả?”

Là video ở tiệc tất niên năm ngoái, Diệp Ấn Dương hắng giọng: “Trước đó có quay một chút.” Trước lúc cô tung nụ hôn gió với cả hội trường.

Chương Như đảo mắt nhìn anh, một lúc sau mới hỏi: “Da Đen không nghỉ việc nữa chứ ạ?”

Diệp Ấn Dương gật đầu: “Không sao, cậu ấy nghĩ thông rồi.”

Chương Như vẫn giận: “Thế thì còn tạm chấp nhận.” Bọn họ đi hết, chẳng lẽ để mấy kẻ tiểu nhân ở lại công ty đắc ý sao?

Trời sẩm tối, bọn họ ngồi uống trà trò chuyện cùng nhau một lúc rồi ăn cơm ở nhà ông trẻ xong mới rời đi.

Con trai ông cụ đã trở về Thượng Hải, trong nhà chỉ còn lại mỗi mình ông. Người xưa có câu bán anh em xa mua láng giềng gần cũng chính là thế này.

Chương Như cũng nói với ba mình: “Có bác cả với bác gái ở nhà chăm sóc bà, ba mới được đi đây đi đó như vậy.”

Ba Chương cảm thấy có lý: “Cho nên con phải hiếu thuận với hai bác biết chưa? Đặc biệt là bác gái con, từ nhỏ bà ấy đã chăm sóc con từng li từng tí rồi.” Nói rồi quay sang nhìn cô và Diệp Ấn Dương, ông biết hiện tại công việc của hai đứa đang xảy ra vài vấn đề: “Đời ấy mà, có lúc cao có lúc thấp, qua rồi là ổn.”

Diệp Ấn Dương gật đầu đáp: “Chú cứ yên tâm ạ, cháu sẽ xử lý ổn thoả.”

“Được rồi, hai đứa về đi.” Ba Chương vẫy tay chào bọn họ rồi tiêu sái đi về trước.

Chương Như quay sang ôm Diệp Ấn Dương, không quên tính sổ video hôm tất niên: “Anh quay lén em!”

Diệp Ấn Dương nói do mọi người ai cũng quay: “Anh chỉ giơ điện thoại lên thôi.”

Chương Như lại không nghĩ vậy: “Em biết thừa anh thích em từ lâu rồi.” Lại nói: “Bây giờ cả công ty đều biết anh lì lợm la l**m theo đuổi em rồi.”

Diệp Ấn Dương: “Anh lì lợm la l**m?”

“Em mặc kệ!” Chương Như tuyên bố một cách bá đạo: “Dù sao sau này anh nhất định phải nói như vậy!”

Hai người về siêu thị gần nhà mua ít đồ, hôm nay là ngày hội đồng giá 10 tệ nên rất đông người. Khi bọn họ đi từ khu đồ dùng Nhật Bản sang khu bán đồ ăn vặt thì chạm mặt Mạnh Trân Trân.

Mạnh Trân Trân nhìn thấy hai người trước, cô nàng kéo bạn trai sang xác nhận, Diệp Ấn Dương lúc này trông chẳng khác nào người đàn ông của gia đình, một cánh tay bị Chương Như ôm, một tay khác nghe lời Chương Như nói bỏ đồ ăn vặt cô muốn vào xe, hoàn toàn khác với dáng vẻ khi đi làm.

“Sếp Diệp…” Mạnh Trân Trân suýt thì không dám nhận người, cô nàng liếc sang Chương Như: “Hai người đang đi mua sắm à?”

“Đúng vậy, giấy ăn trong nhà sắp hết rồi, cần phải mua thêm.” Chương Như đáp.

Mạnh Trân Trân nhìn Diệp Ấn Dương đang đẩy xe hàng, bên trong có giấy ăn, sữa, còn có cả bánh mochi, socola,… toàn những thứ cô ấy nghĩ anh sẽ chẳng đời nào mua: “Ồ, trùng hợp thật đấy…”

Đúng là trùng hợp, hai bên nhìn vào xe nhau rồi trao đổi xem cái nào ngon, cái nào dùng tốt, cái nào giảm giá thì nên mua. Chương Như thấy trong xe Mạnh Trân Trân có một hộp sashimi liền hỏi rõ vị trí ở đâu, còn nhiều không rồi kéo Diệp Ấn Dương lao thẳng tới đó.

Cô lúc nào cũng hấp ta hấp tấp, thấy Diệp Ấn Dương hơi chậm, cô chạy được mấy bước lại quay lại vỗ lưng anh: “Mau lên anh! Hết là khỏi ăn đó!”

Đằng sau, Mạnh Trân Trân nhìn theo bóng lưng hai người mà như thấy ma, hai người này cách tám cây cột điện mới dính được vào nhau vậy mà nay nhìn cứ như trời sinh một cặp!

Bạn trai cô ghé lại hỏi nhỏ: “Vị tổng giám đốc Diệp này là người đang bị đình chỉ chức vụ bên em à?”

Mạnh Trân Trân gật đầu: “Chính là anh ấy.”

“Tâm trạng tốt đấy chứ.” Bạn trai nhận xét.

Mạnh Trân Trân cũng cảm thấy thế. Diệp Ấn Dương chẳng giống người đang rối ren vì công việc, trái lại thì anh nhàn nhã đến nỗi có thời gian dẫn bạn gái đi siêu thị.

Lúc này cô ấy chợt nhớ ra chuyện cần nói, liền nhắn cho Chương Như: [Đồ bạn tồi, tẩm ngẩm tầm ngầm mà cắn chết voi, có đồ ngon lén đi ăn một mình!]

Chương Như lấy được sashimi rồi mới thấy tin nhắn: [Đàn ông ai mà chẳng như nhau, tàm tạm đi.]

Mạnh Trân Trân: [… Thôi cô bớt xạo đi. Tôi hỏi này, cô húp được sếp Diệp kiểu gì vậy?]

Nói ra thì dài như cuộn vải, Chương Như vẫn trung thành với lý luận riêng của mình: [Là anh ấy tán tôi, tôi chỉ việc xông thẳng tới thôi.] Rồi còn bày cho cô ấy một chiêu: [Cô thích thì cưa Vương Đông Ni đi, gã còn độc thân đấy.]

Nhắc đến Vương Đông Ni, Chương Như đột nhiên nhớ ra, quay sang kể cho Diệp Ấn Dương nghe: “Hôm nay em gặp Vương Đông Ni, tên ngốc đó vui mừng thấy ghét luôn.”

“Em gây lộn với anh ta à?”

“Làm gì có chuyện đó? Em còn chủ động chào hỏi, gọi gã là tổng giám đốc Vương nữa kìa!”

Diệp Ấn Dương nhịn cười rồi liếc cô một cái đầy ẩn ý, nhưng anh vẫn cho cô thể diện: “Vậy cũng tốt. Nhưng lần sau em không cần chủ động đâu, đừng tự làm khó mình.”

Chương Như đứng bên xe hàng: “Vậy giờ chúng ta…”

“Không gấp, cứ từ từ xử lý từng chuyện một.”

Diệp Ấn Dương bình tĩnh đến lạ làm Chương Như nhìn anh một hồi cũng thấy mình đỡ nôn nóng hơn.

Không lâu sau, Chương Như xin nghỉ phép năm, hai người đi Palau. Họ bay từ Macau, đến nơi vừa lúc hoàng hôn, ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển loang đủ màu sắc, gió Thái Bình Dương thổi tới mà người chỉ muốn say.

Họ ở lại Palau bốn đêm, ngắm biển vào những thời điểm khác nhau, ngoài ra còn đi spa ở Hồ Sữa, đi câu cá và lặn biển.

Trước kia Chương Như không thích lặn lắm vì thấy chụp hình không đẹp. Lần này cô chẳng thèm chụp nữa, chỉ cùng Diệp Ấn Dương lặn nông rồi lặn sâu, dưới làn nước trong veo và tầm nhìn đẹp không tưởng, bọn họ được ngắm đủ loại san hô, còn có những con sứa mềm nhũn, cầm vào là có thể trượt khỏi tay ngay lập tức.

Ngày cuối ở Palau, Chương Như nằm trên giường nói: “Hình như em vừa nằm mơ thấy ác mộng.”

Hai người vừa mới thân mật xong, Diệp Ấn Dương đang đứng cuối giường mặc đồ, thấy Chương Như đặt tay lên ngực, nói tiếp câu: “Em mơ thấy nó to lên, biến thành cup D.”

Cô ngủ hay đổi tư thế, lúc bị đè ép kiểu gì cũng mơ thấy ác mộng rồi giơ chân đá một cái, chắc là do thói quen nuôi mèo. Diệp Ấn Dương ngồi xuống cạnh cô, đặt tay lên tay cô xoa nhẹ: “Đó mà là ác mộng à?”

Chương Như canh cánh trong lòng chuyện này: “Quả nhiên anh thích ngực to.”

“Em ấy, lần nào xong cũng lăn ra ngủ.” Diệp Ấn Dương nói: “Lần sau nằm thẳng, tay đặt lên bụng thử xem.” Nói xong anh liếc mắt nhìn điện thoại đang rung, sau đó trả lời vài tin nhắn.

“Ai vậy anh?” Chương Như tò mò ghé vào xem.

“Chu Minh Sơ.”

“Ồ.” Chương Như thấy trên màn hình anh đang nói gì đó về nhà phân phối, nhà cung ứng… Cô ngáp dài một cái, còn lén lau nước dính trên khoé mắt lên vai anh.

Diệp Ấn Dương xoa tóc cô: “Đi tắm đi, em ngủ lâu lắm rồi.”

Chương Như gật đầu, đúng là nên đi tắm, không tắm thì sắp kết thành khối hết rồi.

Chuyến du lịch ngắn ngủi kết thúc, bọn họ cùng nhau bay về Quảng Châu.

Dù không đi làm, Diệp Ấn Dương cũng không hề nhàn rỗi. Anh đi thăm ông bà, gặp bạn học cũ, cùng ba Chương Như xem trà, tự có việc riêng của mình.

Còn ở E-Health, phòng Nhân sự bắt đầu điều tra ở bộ phận thu mua, hỏi mọi người về mức độ biết chuyện tình cảm của Chương Như và Diệp Ấn Dương, còn hỏi liệu có ảnh hưởng đến công việc hay không.

Điều tra đã làm đủ nhưng chẳng ai có ý kiến gì, cũng chẳng ai nói hai người có vấn đề, đối với những cáo buộc “lạm dụng chức quyền” hay những lời Phùng Nguyên Hỷ châm dầu vào lửa như “đấu đá quyền lực”, bọn họ không có ai phụ hoạ.

Lâm Thông đùa: “Mắt mọi người tinh tường, mà đôi lúc cũng hơi mù” Tinh mắt vì biết tính Diệp Ấn Dương thế nào, còn mù là vì chẳng ai phát hiện sếp với BP đang yêu đương.

Đúng lúc ấy Chương Như chắp tay sau lưng đi ngang qua, đá phăng cái chân béo của Lâm Thông đang chắn lối đi.

Nhìn dáng vẻ ngang tàng của cô, Lâm Thông  cảm giác như nhìn bông hoa nhài cắm bãi phân trâu: “Ánh sáng Quảng Châu đấy, đẳng cấp thật.”

“Đồ điên.” Chương Như không thèm ngoảnh mặt, ngồi vào chỗ tô lại son. Vừa đánh xong thì nhận được tin nhắn của Mạnh Trân Trân: [Sử Cầm trâu bò thật.]

Chương Như chẳng hiểu gì, Mạnh Trân Trân cũng không nói rõ. Đến hôm sau đi làm, cô mới biết có chuyện lớn.

Hoá ra là khi thanh tra dự án năm ngoái đã phát hiện Phùng Nguyên Hỷ nhận hối lộ. Chẳng cần tìm thêm bằng chứng, email tố cáo của Sử Cầm lập tức gửi tới. Cô ta sẵn sàng làm nhân chứng cho chuyện Phùng Nguyên Hỷ nhận hối lộ, thậm chí sẵn sàng đối chất với Phùng Nguyên Hỷ và nhà cung ứng.

Chương Như ngu luôn, đợi Sử Cầm bước ra từ văn phòng Tổng giám đốc, cô chặn lại: “Sao cô biết Phùng Nguyên Hỷ ăn chặn hoa hồng?”

Sử Cầm liếc cô: “Không chỉ biết chuyện anh ta ăn chặn, tôi còn biết cô gửi ảnh nóng cho sếp Diệp nữa cơ.”

Chương Như đứng hình: “Cô thấy rồi?” Hồi nào? Tấm nào cơ?

Sử Cầm từng thấy thật, thấy hôm trước họp phòng ban, hôm đó cô ta lén đi lấy dẻ lau bảng, quay đầu lại đúng lúc thấy hình ảnh trên điện thoại Diệp Ấn Dương. Lúc đó chỉ thấy quen quen, chưa nghĩ đến Chương Như, mãi sau thấy hai người có gì đó mờ ám, quan sát vài lần mới chắc chắn là cô.

“Đúng là không biết xấu hổ. Dáng người không đẹp mà còn gửi? Không có ‘khu vé’ mà không sợ mất mặt à?”

Cái miệng của Sử Cầm có thể khâu lại được rồi, Chương Như bị mắng sôi cả máu: “Kệ tôi! Tôi có gửi cho cô xem đâu! Diệp Ấn Dương thích là được!”

Sử Cầm không thèm quan tâm, quay đầu bỏ đi luôn.

Mạnh Trân Trân bước ra hỏi Chương Như: “Sao tự dưng cô ta giúp cô vậy? Tự nhiên chính nghĩa dữ?”

“Ai biết.” Chương Như còn bực vì câu “không có khu vé”, nhưng nghĩ lại Sử Cầm mồm thối thì thối thật nhưng vẫn còn chút lương tâm.

Sau tin tức này, sự việc xảy ra trong công ty bắt đầu rung chuyển.

Đầu tiên là email của Đinh Khải Thuỵ, anh ta nói bản thân và Chương Như chỉ là đồng nghiệp bình thường, Diệp Ấn Dương không hề chèn ép anh ta, trái lại còn cho anh ta nhiều cơ hội.

Trong email, Đinh Khải Thuỵ còn liệt kê đủ chuyện Diệp Ấn Dương từng giúp mình: ví dụ như thúc đẩy tiến độ công việc ở Thành Đô, giải đáp thắc mắc, trao đầy đủ quyền lợi, bay sang tận nơi để dạy anh ta cách xử lý vấn đề, quản lý đội nhóm… Anh ta nói mình chỉ biết ơn Diệp Ấn Dương.

Tiếp theo là một đơn tố cáo từ bộ phận Kinh doanh: Văn Hoà tố Vương Đông Ni lợi dụng chức vụ để ưu ái Kim Linh, hai lần chuyển đơn của đội sale sang hệ thống của Kim Linh, còn vì chuyện đó mà ép một đồng nghiệp từng đặt câu hỏi phải nghỉ việc.

Khi điều tra vụ thông thầu thì mọi thứ đều bình thường, nhưng kịch tính hơn là nhà cung ứng gửi đơn tố cáo độc ác trước đó bất ngờ đổi lời, nói mình bị người khác sai khiến. 

Mà người sai khiến đó chính là Vương Đông Ni.

Bình Luận (0)
Comment