Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 61

Những kẻ đầu trâu mặt ngựa không hiếm nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều.

Vì vụ việc này, bộ phận thu mua ồn ào như chảo dầu sôi, Chương Như ngồi nghe mọi người bàn luận: “Nhà cung ứng kia đầu óc có bị làm sao không mà tự dưng phản bội thế?”

Bàn qua tán lại mãi mà không rõ nguyên nhân, cuối cùng Chương Như về nhà hỏi Diệp Ấn Dương mới biết nhà cung ứng kia bị người ta kiện.

“Kiện gì thế ạ?”

“Xâm phạm công nghệ.” Diệp Ấn Dương hỏi: “Em còn nhớ tổng giám đốc Ông không?”

Chương Như vẫn nhớ: “Cái người chuyên sản xuất màn hình phải không anh?”

Diệp Ấn Dương gật đầu: “Tổng giám đốc Ông với bên kia cùng ngành, đã sớm phát hiện ra việc bọn họ ăn cắp công nghệ, đang tìm đội luật sư chuyên nghiệp để khởi tố, chờ đến khi thời cơ chín muồi lập tức khởi tố.”

Chương Như cưỡi trên người anh suy nghĩ, sực nhớ ra có một đợt anh từng liên lạc với một người bạn là luật sư: “Anh giới thiệu cho bọn họ à?”

Diệp Ấn Dương đáp: “Đúng lúc quen biết nên tiện thể kết nối thôi.”

Còn “đúng lúc quen biết” nữa chứ, Chương Như tặc lưỡi một cái rồi bật cười, cánh mông uyển chuyển di chuyển hai nhịp: “Anh tinh ranh ghê.”

Thật vậy, Diệp Ấn Dương tâm tư kín kẽ không chỉ trong mỗi chuyện này.

Chẳng bao lâu sau lại nổ thêm một tin: con chip bị ngừng cung cấp toàn cầu, chính là loại chip anh bắt mọi người dự trữ từ trước. Để dằn mặt bên phân phối, hãng sản xuất nước ngoài quyết định ngưng cung cấp trong vòng hai tháng.

Chỉ hai tháng thôi mà thị trường loạn như ong vỡ tổ.

E-Health đang cần giao mấy lô hàng, nếu không nhờ đợt gom chip sớm ấy, dây chuyền sao có thể đảm bảo nổi, hợp đồng mà bị huỷ thì mất cả đống tiền phạt.

Cho nên hiện tại có thể chứng minh Diệp Ấn Dương là người có tầm nhìn xa trông rộng, quả nhiên làm ở bộ phận thu mua không chỉ đơn thuần tiêu tiền mua đồ mà còn cần phải biết nghe ngóng hướng gió trên thị trường, nhanh chóng cập nhật tin tức. Có lẽ khái niệm “tầm nhìn cao hơn thị trường” chính là như vậy.

Tình hình gấp gáp, nhu cầu cuối năm dồn như núi, phòng Thu mua không thể mãi thiếu người đứng đầu. Vì thế Chủ tịch phải đích thân ra mặt mời Diệp Ấn Dương trở lại.

Sau khi anh quay về, sĩ khí của cả phòng Thu mua như được bật công tắc. Họp xong, Lâm Thông chạy vèo tới tìm Chương Như: “Chị Như uống cà phê không nè?”

Chương Như bĩu môi: “Không uống.”

“Sao vậy? Chị không vui à?” Lâm Thông nịnh nọt như thái giám hầu cận: “Hay là lại đang nhức mỏi vai gáy rồi? Để ti chức xoa bóp cho ngài nhé?” Cậu chàng xoa xoa lòng bàn tay toan lại gần Chương Như, sau khi liếc thấy bóng dáng Diệp Ấn Dương đi ngang qua hành lang thì lập tức cun cút quay về chỗ của mình.

Chương Như cũng trở về bàn làm việc, cô ngước mắt nhìn Diệp Ấn Dương vừa đi vào văn phòng vừa nói chuyện với đồng nghiệp, trong lòng quả thật không vui cho lắm vì việc hội đồng quản trị đình chỉ chức vụ của anh lần trước.

Giờ có việc gấp nên mới mời người ta về, nếu là Chương Như chắc chắn cô sẽ không quay lại. Hiển nhiên cô vẫn chưa tu luyện được đến trình độ như Diệp Ấn Dương, anh lúc nào cũng phân biệt rõ đâu là việc cấp bách, luôn bình tĩnh và có trách nhiệm cao, khi gặp chuyện cũng chẳng mấy khi suy xét đến cảm xúc của bản thân. Dù sao thì nếu như bộ phận thu mua cũng như các chuỗi cung ứng không có người đứng ra chịu trách nhiệm, chắc chắn cả phòng ban sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

Mà cũng đúng thật, giờ nhìn khắp phòng ban, đồng nghiệp ai cũng hăng say gõ phím, ra ngoài sống lưng cũng thẳng hơn hẳn.

Chương Như thở dài, chợt nghĩ đến Văn Hoà, cô không khỏi lo lắng thay cô ấy.

Cô đi đến phòng Kinh doanh, các thành viên cốt cán đều không có mặt, may là BP Tinh Tinh đã nói cho cô biết bọn họ đang đi “đối chất”.

“Đối chất cái gì?” Chương Như hỏi nhỏ.

Tinh Tinh kéo cô sang một bên: “Sếp Vương ấy, anh ta không thừa nhận việc chuyển đơn cho Kim Linh, chỉ nói Kim Linh và đồng nghiệp khác cạnh tranh không lành mạnh, tranh đơn gì gì đó, nói là muốn đuổi việc cô ta… Sau đó Kim Linh bùng nổ luôn.”

Đã không thừa nhận ngầm chuyển đơn lại còn hắt nước bẩn cho Kim Linh, chắc đó chỉ là hành vi trốn tránh theo bản năng của Vương Đông Ni, dù sao nhân phẩm của gã cũng chỉ có thế. Nhưng gã cũng không ngờ Kim Linh không phải người dễ chọc.

Hoá ra Kim Linh đã âm thầm lưu toàn bộ bằng chứng liên hệ giữa gã ta với nhà cung ứng. Ban đầu chỉ để đề phòng, ai ngờ lại được dùng ngay lập tức, có thể lôi ra cho tổ thanh tra thấy, còn ném từng tờ một vào mặt Vương Đông Ni.

Giao dịch lén lút, quan hệ nam nữ không chính đáng, chứng cứ đầy đủ từ lịch sử trò chuyện đến bản ghi âm. Cuộc đối chất trở thành một nồi cám heo loạn xì ngầu.

Nhưng mà loạn thì loạn, hóng được chuyện này đã phải biết.

Sóng gió kéo dài tới cuối tuần, hôm đó Chương Như ngủ nướng, mở mắt ra nhìn lên trần nhà thấy hơi lạ. Ngồi dậy một lúc lâu cô mới nhớ ra mình đang ở nhà mới của Diệp Ấn Dương.

Bên ngoài không có động tĩnh gì, Chương Như đi đến thư phòng rồi ôm lấy Diệp Ấn Dương từ phía sau: “Anh dậy sớm vậy.”

“Em dậy rồi à?” Diệp Ấn Dương xoa đầu cô: “Đi đánh răng rửa mặt đi, bánh cuốn anh để trong tủ lạnh.”

Chương Như dụi đầu vào cổ anh: “Để lâu vậy chắc cứng như đá rồi, em muốn ăn nóng cơ.”

“Vậy chờ anh một lát, anh xử lý xong chút việc rồi xuống ăn với em.” Diệp Ấn Dương lướt email, thấy Chương Như vẫn còn dính bên cạnh, anh ngả người ra sau rồi bế cô lên đùi mình: “Sao vậy em?”

“Văn Hoà nói muốn nghỉ việc, rời E-Health.” Chương Như ngủ dậy thì đọc được tin nhắn của cô ấy: “Em cảm thấy em ấy không làm gì sai cả, không nên rời đi như vậy.”

Diệp Ấn Dương gật đầu: “Đúng là việc cô ấy làm không sai.” Chuyện này quả thật hơi ngoài ý muốn, không ai ngờ cô ấy sẽ tố cáo Vương Đông Ni lại còn ra mặt đối chất.

Sau vài giây suy tư, anh lại hỏi: “Sao cô ấy muốn rời đi?”

“Em ấy nói vốn có ý định nghỉ việc lâu rồi, chỉ làm hết năm nay thôi.” Nhưng Chương Như càng nghĩ càng thấy không đúng: “Chắc chắn Chu Minh Sơ đã bắt nạt em ấy!”

“Sao em biết?”

“Em biết thừa Văn Hoà và Chu Minh Sơ có gì đó là lạ từ lâu rồi, chẳng lẽ Chu Minh Sơ hẹn hò với Văn Hoà nhưng lại mập mờ với Giang Hân? Đồ tồi!” Chương Như có dấu hiệu cảm mạo, cô vừa sụt sịt mũi vừa liên tục húc đầu vào vai Diệp Ấn Dương: “Anh nói xem, có phải Chu Minh Sơ bắt cá hai tay không!”

Diệp Ấn Dương không phải đương sự nên không rõ tình huống như thế nào và cũng không thể đưa ra phán đoán bừa bãi: “Anh không rõ lắm.” Nhưng anh bị Chương Như húc đến hoa mắt, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Nếu bạn em thật sự muốn đi, anh có thể giới thiệu công việc mới cho cô ấy, cũng liên quan đến thiết bị y tế, có gì em hỏi thử xem?”

Chương Như gục đầu trên vai anh không nói gì, cứ như vậy một lúc, Diệp Ấn Dương nhìn đồng hồ rồi vỗ vỗ lưng cô: “Mau đi rửa mặt ăn sáng nào, lát nữa còn phải ký hợp đồng đấy.”

Cô đã hẹn bên môi giới đến ký hợp đồng bán nhà. Chương Như rầu rĩ ngồi trên đùi anh thêm lúc nữa rồi mới không tình nguyện đứng dậy.

Ký hợp đồng xong sang tên cho chủ mới, có điều nhà mới vẫn chưa thể vào ở được. Sợ bị Chương Tuyết Dương mắng, Chương Như không dám dọn thẳng đến ở với Diệp Ấn Dương mà thuê một căn hộ gần đó.

Thuê nhà xong thì cuộc chiến nội bộ trong công ty cũng đi đến hồi kết.

Phùng Nguyên Hỷ và Vương Đông Ni thông đồng để hãm hại đồng nghiệp nhưng hiển nhiên sức của bọn họ còn chưa đủ để xoay trời chuyển đất.

Phùng Viễn Hy nhận hối lộ không chỉ một lần mà còn từng cố ý tiết lộ thông tin trong đấu thầu. Còn Vương Đông Ni thì bị Kim Linh tố lạm quyền cho người nhà ăn đơn, lại còn cãi chày cãi cối suốt quá trình điều tra, mãi đến khi có bằng chứng mới.

Về phía nhà cung ứng, Diệp Ấn Dương có trong tay bằng chứng chứng minh gã đã nhận tiền hối lộ. Ở phía đại lý phân phối, Chu Minh Sơ cũng đưa ra chứng cứ rõ ràng cho thấy gã cấu kết với các đại lý để ép tồn kho, đòi giá thấp, gây thiệt hại trực tiếp cho lợi ích công ty. Còn việc Vương Đông Ni có thể làm mưa làm gió trong công ty suốt bao lâu nay, ngoài chuyện tự hắn cũng có chút thành tích, còn vì trong hội đồng quản trị luôn có người chống lưng. Nhưng lần này thì khác, gã trực tiếp bị hội đồng quản trị cấp cao nhất xử lý, không còn đường lùi.

Hôm cảnh sát đến dẫn người đi, cả E-Health xôn xao bàn tán, ai cũng đang đoán xem số tiền Vương Đông Ni và Phùng Nguyên Hỷ lên tới bao nhiêu và lần này phải bóc lịch mấy năm.

Đến buổi trưa đi ăn, Chương Như đang vào thang máy cùng Mạnh Trân Trân thì đụng phải Kim Linh.

Hôm nay cô ta ăn mặc chỉn chu, trang điểm cẩn thận đến để thu dọn đồ đạc. Lúc đầu thì đi thẳng nhưng khi phát hiện ánh mắt lạnh lùng của Chương Như ở phía sau, cô ta ngoái đầu hỏi: “Chị nhìn gì?”

“Không nhìn gì cả.”

“Chị đắc ý lắm đúng không?” Kim Linh cười lạnh, trong mắt là vẻ khinh miệt.

“Bình thường thôi.” Chương Như hỏi: “Bức ảnh kia là cô gửi cho Phùng Nguyên Hỷ đúng không?”

“Đúng thì sao?” Vẻ mặt ngạo mạn của Kim Linh lúc này khác hẳn với dáng vẻ khi vừa đến công ty. Đến tận bây giờ cô ta vẫn không thể quên được cái cảnh Diệp Ấn Dương ôm Chương Như trong bãi đậu xe hôm đó và luôn kiên quyết tin rằng việc mình trượt cạnh tranh chức vụ có liên quan đến Chương Như.

Số hơi đỏ tí thôi, có gì mà phải đắc ý?

Chương Như yên lặng nhìn cô ta rồi đột nhiên đi tới, Kim Linh cảnh giác lùi về sau một bước.

“Đừng sợ, người Quảng Châu chúng tôi văn minh lắm.” Chương Như cười tủm tỉm nhắc nhở: “Quầng thâm mắt của cô đậm quá, hôm nay quên không che khuyết điểm à? Màu kem nền hôm nay cũng không chọn kỹ thì phải, trắng bệnh thế này.” Nói xong mở to mắt nhìn thẳng vào cô ta: “Thật ra trước kia tôi thấy cô rất xinh, hôm nay nhìn kỹ thì lại thấy miệng cô hơi rộng, mắt thì hơi lé thì phải, không biết đời này có chữa khỏi được không đây?” Vừa dứt lời thang máy cũng mở ra, Chương Như tiêu sái bước ra ngoài.

Mạnh Trần Trân đi ra cùng với cô, không nhịn được đánh giá: “Kim Linh tố chất tâm lý không tồi, có điều đi nhầm đường rồi, mới công việc đầu tiên thôi mà đã gây ra chuyện này, sau này… khó nói lắm.” Hơn nữa cô ta còn đang thực tập, trong công ty có không ít bạn bè cùng đại học, chuyện này khó tránh khỏi bị lan rộng, sau này như thế nào thì chưa biết.

Bởi thế nên: “Một cô gái tốt sao có thể chọn con đường này được?”

Chương Như không hiểu và cũng không muốn hiểu, cô lắc đầu: “Không biết nữa.” 

Mạnh Trân Trân suy nghĩ một lúc rồi cũng cảm thấy không cần thiết phải để chuyện này trong lòng.

Cô ấy hơn Chương Như vài năm kinh nghiệm đi làm, chuyện xấu chuyện ác trong công ty cũng đã nghe được ít nhiều, nếu tất cả những kẻ thông minh đều đi con đường chính đạo thì tại sao trên đời còn tồn tại khái niệm “tội phạm thông minh”? Bạn không hiểu, có vài người vẫn chọn đi con đường đó, dù sao con người là động vật phức phạt, động cơ là thứ không bao giờ có thể lý giải được hoàn toàn.

Hai người đến căng tin chọn đồ ăn, lúc đi tìm chỗ ngồi thì nhìn thấy Văn Hoà, Chương Như bưng khay cơm đi thẳng qua: “Em ở công ty à!”

Văn Hoà cười đáp: “Em vừa về.” Sáng nay cô ấy đi ký một đơn hàng, về công ty chuẩn bị giao tài liệu vào đúng giờ cơm nên mới tới đây ăn cơm.

Chương Như có cảm giác lâu rồi không được gặp Văn Hoà, ngồi bên cạnh vừa ăn vừa hỏi: “Dạo này em phải đi ký đơn nhiều thế?”

Văn Hoà không dám nói nhiều, có điều: “Hình như nhiều hơn ngày xưa một chút.” Chu kỳ thành giao của ngành thiết bị y tế tương đối dài, khả năng sau bao nỗ lực cố gắng cuối cùng cô ấy cũng nếm được trái ngọt. Hơn nữa Chu Minh Sơ nói đúng, thái độ phục vụ khiêm nhường quá độ không chắc sẽ thắng được sự tín nhiệm, trong cuộc đua này, thứ ta đua vẫn là sự chuyên nghiệp.

Trong căng tin có nhiều đồng nghiệp nên có những chuyện không tiện nói, bọn họ ăn trưa xong thì ăn dưa hấu tráng miệng, xong xuôi Chương Như nói muốn đi mua trà sữa.

Mạnh Trân Trân lười ra ngoài phơi nắng: “Tôi order một cốc trà sữa tình nhân lạnh, ít đường, thêm một suất bánh mì nướng.” Ngẫm nghĩ vài giây rồi nói tiếp: “Thuận tiện mua giúp tôi một hộp bánh tart vị cà phê nữa nhé, để chiều ăn.”

“Cô xem tôi là chân chạy vặt đấy à?” Chương Như nhìn ra bên ngoài, lúc này trời nắng muốn bốc hoả.

Cô và Văn Hoà mượn ô ở quầy lễ tân rồi ra ngoài, lúc đi xuống cầu thang thì gặp Diệp Ấn Dương và Chu Minh Sơ đang từ bãi đậu xe đi tới.

Mối quan hệ của bọn họ đã công khai, Diệp Ấn Dương hỏi Chương Như: “Em đi đâu thế?”

“Em đi mua trà sữa, anh muốn uống gì không?”

“Đi đâu mua?”

“Bên đối diện đó.” Chương Như chỉ sang bên đường.

Thấy cô đội mũ rồi lại còn phải che ô, Diệp Ấn Dương không khỏi nói: “Em có thể đặt order cũng được mà, nắng thế này.”

“Không sao, bọn em vừa mới ăn xong, đi bộ cho tiêu cơm.” Chương Như nháy mắt với anh rồi quay sang hỏi Chu Minh Sơ: “Sếp Chu có uống gì không?”

“Bọn cô mua gì?” Chu Minh Sơ cuối cùng cũng mở miệng.

“Trà sữa Hồng Kông, quán đối diện kia kìa?” Chương Như lại giơ tay lên chỉ, lúc này Chu Minh Sơ đột nhiên nói: “Một cốc hồng trà chanh lạnh.”

“Ok.” Đứng dưới ánh mặt trời đúng là nóng thật, Chương Như đáp xong lập tức kéo Văn Hoà đi thẳng, trên đường đi không khỏi hối hận tại sao không khoác váy chống nắng cho chân.

Vừa đi tới cửa hàng đối diện, Văn Hoà nhận được tin nhắn chuyển khoản của Chu Minh Sơ, anh ta còn bảo cô nàng mua thêm vài cốc nữa làm trà chiều cho đồng nghiệp trong phòng.

Chương Như học theo, lập tức gọi điện cho Diệp Ấn Dương. Diệp Ấn Dương đồng ý, lập tức chuyển khoản cho cô, lúc này Chương Như mới cười ha hả: “Phòng Kinh doanh có, phòng Thu mua bọn chị cũng phải có.”

Cô lúc nào cũng yêu đời như vậy, Văn Hoà cũng cười theo: “Bọn chị suốt ngày uống trà chiều, ra ngoài liên hoan còn gì?” Bầu không khí trong phòng Thu mua thật sự rất tốt, Văn Hoà rất hay đi qua văn phòng của bọn họ, thường xuyên thấy bọn họ vui vẻ nói chuyện với nhau, hoà hợp hơn phòng Kinh doanh nhiều.

“Đúng vậy.” Chương Như chạy vào quán trà sữa order rồi tranh thủ đi mua bánh tart trứng vị cafe. Lúc chia cho Văn Hoà một chiếc ăn chung, Chương Như thuận miệng nói: “Vừa nãy Chu Minh Sơ nhìn em đấy, chị có nhận ra.”

Văn Hoà sửng sốt, trên mặt thấp thoáng đôi phần không được tự nhiên.

Chương Như phát hiện ra, cảm thấy bản thân đã tiến bộ rồi, không còn ngây ngô làm bóng đèn mà chẳng biết gì như ngày xưa nữa, cô hỏi: “Em và Chu Minh Sơ đang đò đưa nhau đúng không?”

Văn Hoà hết hồn vì cách dùng từ của Chương Như, đáp: “Không có… làm gì có chuyện đó.”

Chẳng lẽ đoán sai? Chương Như đảo mắt: “Hay là hai người đang mập mờ?”

Văn Hoà thất thần suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Cũng không hẳn.” Văn Hoà cảm thấy chuyện giữa mình và Chu Minh Sơ không có gì đáng để nói, điều mà cô ấy thật sự ngưỡng mộ là thứ tình cảm như của Chương Như và Diệp Ấn Dương.

Cô ấy từng chứng kiến cách bọn họ ở bên nhau, dù là lúc chơi thể thao hết mực quan tâm chiếu cố hay hình bóng hôm ấy hộ tống cô đi rồi lại về, hay cả thái độ và giọng điệu lúc họ nói chuyện với nhau vừa rồi, khoảnh khắc nào cũng khiến Văn Hoà cảm thấy ngưỡng mộ sâu sắc.

Khi trở về công ty sau khi mua bánh trái, đồ uống bọn họ đặt từ tiệm trà sữa cũng đã được giao đến.

Văn Hoà nói sếp Chu bao, quả nhiên ánh mắt của mọi người thấp thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc. Cũng phải thôi, trước đây Chu Minh Sơ làm gì quan tâm đến mấy chuyện này, ngay cả trong những buổi team-building anh cũng chỉ giữ thái độ lạnh nhạt tham gia cho có.

Văn Hoà cầm ly hồng trà chanh lạnh đến gõ cửa văn phòng anh: “Tổng giám đốc Chu.”

Chu Minh Sơ đang nghe điện thoại, khẽ gật đầu với cô.

Văn Hoà bước vào, nhẹ nhàng đặt ly trà sữa lên bàn, quay người định đi thì Chu Minh Sơ gõ gõ mặt bàn ra hiệu cô ở lại. Thế là cô đành đứng đó nghe anh nói chuyện điện thoại.

Anh nói chuyện bằng tiếng Quảng Đông, giọng điệu có phần thiếu kiên nhẫn, chắc là đang nói chuyện với ba hoặc mẹ anh.

Cuộc gọi kết thúc khá nhanh. Chu Minh Sơ nhìn ly trà sữa rồi lại nhìn Văn Hoà: “Xác định xin nghỉ rồi?”

“Vâng.”

“Lý do là gì?”

“Tôi nhớ mình đã viết trong đơn xin thôi việc rồi.” Văn Hoà nhắc khéo.

Chu Minh Sơ mở đơn xin thôi việc ra, nhìn thấy những dòng chữ khách sáo mà cô đã viết, ngón tay lướt lên, lại thấy cả email tố cáo trước đây của cô.

“Tôi nhớ đã từng nhắc cô đừng quản chuyện đó.” Chu Minh Sơ một lần nữa đưa mắt lên nhìn cô.

Văn Hoà chân thành đáp: “Là tôi tự cho rằng mình thông minh, nhưng tôi không hối hận.”

“Không hối hận, vậy tại sao phải xin nghỉ?” Chu Minh Sơ hỏi: “Nghỉ rồi thì đi đâu?”

Đi đâu ư? Trước giờ Văn Hoà chưa thực sự nghĩ tới, nhưng lúc nãy Chương Như có nói Diệp Ấn Dương có thể giới thiệu công việc mới cho cô, đó là hai công ty cùng ngành có thứ hạng khá cao: “Có lẽ tôi sẽ về quê ăn Tết trước, sau Tết sẽ xác định công việc mới.”

Chu Minh Sơ nhìn chằm chằm cô một lúc, nhớ lại thuở ban đầu, anh vốn chẳng muốn nhận cô vào.

Khi Dương Vũ vào tù, anh tưởng cô chắc chắn sẽ rời đi, nhưng không ngờ cô bất chợt nảy ra ý định, gửi cho anh một lá đơn xin việc dài dằng dặc qua hệ thống OA và nói muốn vào bộ phận của anh.

Lá đơn viết rất chân thành tha thiết, anh gần như có thể tưởng tượng ra cảnh cô cẩn thận kiểm tra từng câu chữ, từng dấu câu, nhưng anh cũng chỉ liếc qua rồi tắt đi. Một lần đã đọc mà không phản hồi cũng không thể làm cô từ bỏ, cô lại tìm BP Tinh Tinh thay mặt nói đỡ giúp.

Anh cho rằng Văn Hoà chỉ đang nông nổi nhất thời nên không định để tâm, cho đến khi cô chạy đến sân bida tìm anh, mang theo chút ngang ngạnh đáng thương, vẻ rộng lượng gượng gạo như con chim non vừa mới học cách đậu cành, lúc nào cũng trong trạng thái chông chênh sắp rơi, như sắp không thở nổi.

Giờ đây, hơi thở đó của cô đã đều trở lại, con người cô cũng đã thoát khỏi trạng thái chông chênh đó, nhưng trên người vẫn luôn có một sự bốc đồng khó hiểu, trong một số chuyện, dùng chữ “ngu ngốc” để đánh giá cũng chẳng có gì sai.

“Nếu xin nghỉ để tránh mặt tôi thì không cần thiết.” Chu Minh Sso lại nhìn cô một lúc, bỗng nói: “Tôi có thể khinh thường đối tượng quan hệ của chính mình, nhưng không đủ ngu để thích một kẻ mà tôi xem thường.”

Văn Hoà nhíu mày, Chu Minh Sơ đứng dậy, hơi cúi người nhìn cô: “Hay là… thật ra cô vẫn luôn để tâm chuyện chúng ta từng ngủ với nhau?”

“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên hơi vội vã, ánh mắt Chu Minh Sơ liếc ra ngoài: “Vào đi.”

“Tổng giám đốc Chu, Chủ tịch có một cuộc họp đột xuất mời anh tham dự nhưng gọi điện anh không bắt máy.”

Văn Hoà quay người nhìn thấy đồng nghiệp, lập tức vin cớ đó đi ra ngoài, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim quay về chỗ ngồi của mình. Đồng nghiệp bên cạnh hỏi: “Này Văn Hoà, sao đột nhiên tổng giám đốc Chu bao chúng ta trà sữa vậy?”

“Tôi cũng không rõ.” Văn Hà trấn định lại, cầm điện thoại lên xem tin nhắn WeChat rồi trả lời Chương Như: [Em tìm thấy giấy thông hành rồi, mấy giờ chúng ta xuất phát vậy chị?]

[Hai giờ chiều nhé, qua đó lượn một vòng, vừa đúng giờ luôn.]

Bọn họ định sang Hồng Kông xem concert. Lần này Chương Như có bạn lái xe đi, thuận tiện hơn rất nhiều.

Người lái xe là một chàng trai trẻ người Thâm Quyến, xe cậu ta lắp biển số hai chiều. Được chở mấy cô gái bọn cô sang Hồng Kông nghe concert, cậu chàng tự cảm thấy rất vinh hạnh, tất bật hầu hạ từ đầu đến chân, cũng có vẻ muốn tán Văn Hoà nhưng đã bị Chương Như dạy cho một bài học.

Hồng Quán là địa điểm tổ chức concert đáng phải đến một lần trong đời, hiệu ứng âm thanh lẫn tầm nhìn đều cực kỳ tốt, ngồi tận trên cao vẫn có thể nhìn thấy ca sĩ.

Bọn họ chìm đắm trong giai điệu đặc biệt của các bài hát tiếng Quảng, bên cạnh có người cứ lớn tiếng hát theo, Chương Như kêu Giai Giai giả vờ nôn ọe về phía anh ta, bụng bầu lộ ra, người kia đành phải im lặng để họ tận hưởng trọn vẹn buổi diễn.

Cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá lạnh. Lúc ra về, Chương Như trả lời tin nhắn của Diệp Ấn Dương. Xe của cậu chàng Thâm Quyến bị hỏng điều hòa nên chỉ có thể bật quạt lạnh, bên ngoài lại đang mưa, gió lùa vào khiến mấy cô gái phải ôm nhau để giữ ấm.

Vừa qua tới Thâm Quyến, có hai chiếc xe đến đón bọn họ đi. Đỗ Tuấn đón Giai Giai còn Chương Như và Diệp Ấn Dương đưa Văn Hoà về trước. Đợi Văn Hoà xác nhận đã về đến nhà, họ mới lái xe về Việt Tú.

Chương Như nghe nhạc chưa đã, trên xe cứ bật đi bật lại các bài hát trong concert, về đến nhà vẫn còn lẩm bẩm.

Nghe một buổi concert mà như say rượu, trong ấn tượng của cô, lần cuối cùng cảm thấy hào hứng như thế này có lẽ là lần cô say mèm trong hôm sinh nhật của Đỗ Tuấn.

Cửa thang máy mở ra, Diệp Ấn Dương đưa Chương Như vào trong: “Vui thế sao em?”

“Vui chứ!” Chương Như mặc áo khoác anh, còn trèo hẳn lên lưng anh: “Lần sau chúng mình cùng đi nhé.”

“Được.”

“Ting” một tiếng, Diệp Ấn Dương cõng cô ra khỏi thang máy rồi vào nhà: “Xuống đi.”

“Không xuống.” “Nữ quỷ vùng Vịnh” ngước đôi mắt long lanh, chân tay dài ngoằng bám chặt lấy người anh, năm ngón tay luồn vào trong áo: “Tay em có lạnh không?”

“Cũng không lạnh lắm.” Diệp Ấn Dương ngoảnh lại nhìn cô một cái, sau đó kéo cô từ trên lưng xuống trước người. Chương Như ôm chặt lấy anh, ngẩng mặt lên hôn.

Nụ hôn của Diệp Ấn Dương thường là dịu dàng trước rồi mới mãnh liệt sau, từ từ khiến Chương Như trở nên mềm nhũn, bàn tay dịu dàng v**t v* cô.

“Anh đã cho Cá ăn chưa?” Chương Như đột nhiên nhớ đến con mèo nhà mình, giọng điệu cũng như mèo vậy.

“Yên tâm, nó ăn no rồi.” Diệp Ấn Dương đổi hướng, ép Chương Như vào cánh cửa. Cô tuột xuống đất, kéo anh ngồi xuống thảm trước cửa.

May là hôm nay vừa thay cái mới, chắc cũng không bẩn lắm.

Diệp Ấn Dương lấy đầu gối đỡ Chương Như nhưng hôm nay cô quá kích động, chỉ vừa mới thâm nhập đã có thể nghe thấy tiếng nước chảy khe khẽ.

Đỉnh đầu của Chương Như dựa vào cửa, một tay gác lên cổ Diệp Ấn Dương, các ngón tay vẽ hình loạn xạ trên người anh, thứ ấy được rút ra, từ từ ma sát lòng bàn tay cô đến tê dại. Đầu ngón tay cô hơi khum lại, nhẹ nhàng chạm vào đường gân rồi lại bị Diệp Ấn Dương kéo lên đùi.

***

Thoắt cái đã đến tháng cuối cùng trong năm.

Công ty đã ổn định hơn nhiều, Phùng Nguyên Hỷ và Vương Đông Ni đã bị bắt, Diệp Ấn Dương trở lại ổn định phòng Thu mua. Có anh ở đó, bộ phận làm việc tuần tự, đảm bảo nguyên liệu đầu vào, khâu sản xuất và giao hàng.

Giai đoạn này giá chip tăng điên cuồng, có thể nói đã đến mức có tiền cũng chưa chắc mua được, thậm chí có đối thủ cạnh tranh không tìm được nguồn hàng phải mua ngược lại từ E-Health với giá cao hơn.

Vốn dĩ chỉ là một quyết định mang tính rủi ro hết sức bình thường nhưng lại bị Vương Đông Ni và Phùng Nguyên Hỷ đưa lên mặt bàn, không tìm ra manh mối gì, ngược lại càng cho thấy Diệp Ấn Dương có tầm nhìn xa và sự hiểu biết sâu rộng.

Chỉ là hình như vẫn còn một vụ việc vẫn chưa được xử lý rõ ràng, đó là lô hàng bị trả lại của bộ phận kinh doanh.

Trước đây họ luôn nói là vấn đề từ phía Thu mua, do không kiểm soát tốt chất lượng nguyên liệu, khi đó nói nghiêm trọng cỡ nào thì cuối cùng cũng qua. Kết quả xử lý hình như cũng chỉ là đổi nhà cung cấp khác.

Chương Như không thực sự hiểu lắm, chuyện này cô đã hỏi Diệp Ấn Dương, song cuối cùng vẫn cảm thấy nói chuyện với Mạnh Trân Trân là vui và thú vị nhất.

Mạnh Trân Trân nói: “Nhà cung cấp lô máy đó vốn đã có vấn đề từ lâu rồi.”

Chuyện này Chương Như biết: “Vậy nhà cung cấp đó thực sự là nhà máy tư nhân của một vị giám đốc nào đó sao?”

Mạnh Trân Trân gật đầu: “Trước giờ không tìm được lý do và cũng không ai dám động đến. Lần này là do Vương Đông Ni tự bê đá đập chân mình thôi.” Có một số chuyện mãi sau này cô ấy mới nắm được. Vương Đông Ni không rõ đường đi nước bước, tưởng có thể dựa vào chuyện này để hạ bệ Diệp Ấn Dương, kết quả cuối cùng lại đắc tội vị giám đốc kia, còn giúp công ty loại bỏ một nhà cung cấp “hoàng gia” nữa. Giờ đây cả chi phí lẫn chất lượng đều được cải thiện, người hưởng lợi là công ty, thành tích thì được tính cho Diệp Ấn Dương.

Chương Như muốn cười: “Vương Đông Ni thật có tinh thần hy sinh.” Hóa ra cũng chỉ là một kẻ ngốc, tưởng mình tỉnh táo lắm cơ, đáng đời bị bắt!

Mạnh Trân Trân cười khẽ. Chắc Phùng Nguyên Hỷ phải ngu ngốc lắm mới có thể phát biểu câu Diệp Ấn Dương lạm quyền trong nội bộ phòng Thu mua. Người ta đã ngồi vào vị trí này rồi, đương nhiên phải chơi những thứ cao cấp hơn. Vương Đông Ni cũng vậy, trình độ không đủ lại cứ thích nhảy nhót, động đến Diệp Ấn Dương, người ta không động thủ thì thôi, một khi đã động thủ là dí cho đến chết. Cái thứ gọi là khí chất lịch lãm nhưng quyết liệt của người tri thức đại khái chính là như vậy.

Cô nàng liếc mắt nhìn Chương Như bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Vậy giờ cô đã biết bạn trai mình tính toán giỏi cỡ nào rồi chứ?”

Chương Như chống cằm bắt đầu cười, cô biết Diệp Ấn Dương có một bộ óc thông minh và sắc sảo như một con sói già.

“Đừng có làm bộ làm tịch nữa.” Mạnh Trân Trân đá nhẹ cô: “Cô nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc cô đã “câu” được sếp Diệp bằng cách nào vậy?”

“Đã nói là anh ấy “câu” tôi rồi mà cô không tin.” Chương Như lười nói chuyện với cô nàng, bèn đứng dậy vỗ nhẹ vào mông cô ấy một cái rồi quay lại phòng Thu mua.

Tối đó có hoạt động tụ tập ăn uống. Đây là lần đầu tiên Diệp Ấn Dương tham gia sau sự cố bị đình chỉ, cũng là lần đầu tiên họ xuất hiện ở một địa điểm không phải nơi làm việc sau khi công khai mối quan hệ.

Thời điểm cần giữ ý đã qua, một cặp tình nhân thực sự không thể tránh khỏi bị trêu chọc, ngay cả việc ngồi cạnh nhau cũng bị mọi người nhìn không chớp mắt, không khí lúc nào cũng như sắp cổ vũ đến nơi.

Họ không dám trêu Diệp Ấn Dương nên bắt Chương Như thay, uống chút rượu cũng bị nói: “Sếp Diệp không cho uống đâu, say thì làm sao?”

Ăn chút gì cũng bị hỏi: “Đi hẹn hò với sếp Diệp đã từng ăn món này chưa?”

Chương Như thấy bọn họ phiền muốn chết, uống rượu xong bắt mấy người lại đánh cho một trận rồi bản thân trốn sau Mạc Sư Thái chơi điện thoại, nhân tiện nhắn tin với Tằng Khả Lâm.

Mẹ của Tằng Khả Lâm bị ốm nên cô ấy phải về quê chăm sóc, vừa trông con vừa chăm mẹ già vừa làm truyền thông cá nhân, quay video chia sẻ cuộc sống nông thôn. Người giỏi giang làm gì cũng giỏi, cô ấy đã được book vài quảng cáo. Giờ mẹ đã khỏe, cô ấy nói sau Tết sẽ quay lại Quảng Châu.

Đang nói chuyện say sưa, bên kia vang lên bài “Người yêu tri kỷ”, không biết ai gọi, mọi người lại cổ vũ Chương Như và Diệp Ấn Dương song ca bài này.

Bài hát này còn nhiều tuổi hơn cả ba cô. Chương Như khóa màn hình điện thoại, trực tiếp chạy tới chuyển sang bài “My Cookie Can”, giữa đám ánh mắt tò mò của mọi người, cô cầm mic hát: “Nói một tiếng lạnh lạnh, em sẽ đến ôm lấy anh…”

Hát thì hát, với da mặt dày của mình, Chương Như sợ gì bị trêu, nếu không sợ ảnh hưởng không tốt, cô có thể hôn Diệp Ấn Dương đắm đuối trước mặt mọi người luôn.

Quả nhiên vừa hát được một lúc, cả phòng bắt đầu phát cuồng lên. Lâm Thông dẫn đám thực tập sinh trẻ tuổi huýt sáo vỗ tay. Giữa bầu không khí hỗn loạn ấy, Chương Như nháy mắt với Diệp Ấn Dương đang đứng phía sau rồi cầm một lon bia lên ra hiệu với anh.

Diệp Ấn Dương cũng giơ ly rượu lên chạm ly từ xa với cô, trên khoé miệng luôn nở nụ cười.

Trước đây anh thấy Chương Như giống một con gà chọi, ngày nào cũng đội mào đỏ chạy lung tung, khiêu khích thách thức khắp nơi. Nhưng tiếp xúc lâu rồi mới biết, mặt khác của tính cách như vậy là khả năng lan tỏa cảm xúc mạnh mẽ.

Hôm tụ tập đó, Chương Như uống lẫn nhiều loại rượu. Khi hết tiệc, về đến nhà, cô không chịu tháo kính áp tròng.

“Buồn ngủ lắm, anh đừng động vào em.” Chương Như nhắm chặt mắt, hai tay quờ quạng xung quanh. Diệp Ấn Dương vất vả lắm mới dỗ được cô ngồi dậy, lấy khăn ướt lau tay cho cô, ngoảnh lại đã thấy cô tự mình gỡ ra vì khó chịu, hai miếng kính áp tròng màu nâu dính trên cánh tay, dựng đứng lên như hai chú ốc sên.

Diệp Ấn Dương lấy khăn ướt từ từ tẩy trang cho cô: “Tết Dương lịch em muốn đi đâu chơi?”

“Tùy anh.” Chương Như nằm trên đùi anh, nhắm mắt cảm thấy khá thoải mái.

“Vậy đi Bắc Kinh nhé?”

Đi Bắc Kinh sao? Chương Như buồn ngủ đến nỗi mắt mờ tai lãng, được thôi.

Thế là đến Tết Dương lịch, hai người lên máy bay đến Bắc Kinh.

Năm nay không có tuyết, có điều dường như mùa đông Bắc Kinh vẫn lạnh như thế. Chương Như co ro trong áo khoác, run rẩy nhớ lại những câu chuyện cười trên mạng, nói rằng nếu xảy ra tai nạn giao thông ở Bắc Kinh vào mùa này, có khi hai chủ xe đều quay vào xe lấy WeChat ra để chửi nhau trong xe. Nếu là Chương Như, có lẽ nếu lái xe bị tai nạn cô sẽ bỏ đi ngay.

Hành lý đang ở chỗ Diệp Ấn Dương, anh còn phải dành một tay để dắt cô: “Bên này này em.”

“A… lạnh chết em mất.” Chương Như dùng khăn choàng che mặt, run rẩy theo anh vào cửa khu nhà. May là trong thang máy có hơi ấm, cô từ từ lấy lại chút cảm giác, theo Diệp Ấn Dương ra khỏi thang máy rồi vào nhà.

Cửa vừa mở, bố mẹ Diệp Ấn Dương đứng ngay trong phòng khách nhìn về phía họ.

Bình Luận (0)
Comment