Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 63

“Anh yêu em.”

Đối với việc Diệp Ấn Dương từ chức, có đánh chết Chương Như vẫn không dám nghĩ tới.

Anh là quản lý cấp cao mà, tiền đồ sáng lạn như vậy thì việc gì phải đi?

Bởi vì không nghĩ ra cho nên Chương Như hẹn lại Tằng Khả Lâm hôm khác lại đi ăn, còn mình thì gửi tin nhắn cho Diệp Ấn Dương nói đang ngồi ở nhà chờ anh.

Hơn 9 giờ tối, Diệp Ấn Dương mở cửa bước vào liền thấy cô đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa nhìn anh chằm chằm.

“Em về sớm vậy.” Diệp Ấn Dương bước đến chỗ cô rồi giơ tay xoa đầu: “Đã đi gặp Tằng Khả Lâm chưa?”

Chương Như ngước mắt lên nhìn anh không nói lời nào.

“Không thoải mái sao em?” Diệp Ấn Dương sờ trán cô, lần này trực tiếp bị cô đét tay.

Vậy tức là giận lắm đây, Diệp Ấn Dương vắt áo khoác lên tay vịn sofa, tay lướt xuống phía dưới cánh tay cô, vỗ vỗ eo: “Sao vậy?” Thấy Chương Như vẫn không muốn nói, ngón cái anh hơi dùng lực, nhẹ nhàng ấn vào hõm eo cô.

Chương Như buộc phải lên tiếng, song lại tức giận kéo cà vạt của anh lại: “Anh nghỉ việc làm gì?”

Diệp Ấn Dương nhìn cô: “Em biết rồi à?”

“Em nào có biết, em tự đoán được!” Chương Như ngứa răng, kéo mạnh cà vạt hai cái: “Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì, anh muốn đi làm một số việc khác.”

“Việc khác nào cơ?” Chương Như cảm thấy rối loạn hết lên: “Người phải rời đi nên là em chứ!”

Cà vạt bị cô kéo càng chặt hơn, Diệp Ấn Dương ngửa cổ ra sau một chút, trái cổ lăn nhẹ, ngón tay đặt lên mu bàn tay cô: “Chặt quá, em nới lỏng chút đi.”

Chương Như kéo nút thắt cà vạt của anh xuống, nghi ngờ anh coi thường mình: “Có phải anh sợ em ra ngoài không tìm được việc không?”

“Không phải.” Diệp Ấn Dương bật cười nhìn cô, giọng điệu dịu dàng v**t v* cô: “Em xuất sắc như vậy, chắc chắn không khó tìm việc.”

Chương Như không tin: “Vậy tại sao anh phải rời công ty?”

“Em đừng suy nghĩ nhiều, anh đang dự định đổi sang một đường đua khác, làm thiết bị y tế cho thú cưng.” Diệp Ấn Dương bổ sung: “Tự mình làm.”

Chương Như đột nhiên sững người: “Anh… tự mình làm á?”

Diệp Ấn Dương gật đầu kéo cô lại, mũi chạm mũi: “Anh muốn có nhiều cơ hội hơn nên dự định ra ngoài khởi nghiệp.”

Chuyện này có hơi đột ngột, Chương Như mất một lúc mới phản ứng lại, giơ tay sờ yết hầu của anh: “Anh lừa em đúng không?” Khởi nghiệp làm thiết bị cho thú cưng gì chứ, anh đang phát triển rất tốt ở E-Health, một thời gian nữa lại có thể thăng tiến, người bình thường làm gì có ai rời đi vào thời điểm này?

“Hay là anh bị sốt rồi?” Chương Như bắt chước động tác của anh giơ tay thử nhiệt độ trán mình, bị Diệp Ấn Dương nắm lấy đặt lên thái dương: “Xoa bóp chỗ này giúp anh, uống nhiều quá, hơi chóng mặt.”

“Anh uống với ai vậy?”

“Nếu như không có gì bất ngờ thì có lẽ là đối tượng hợp tác sau này, làm nghiên cứu phát triển.”

Xem ra thực sự có chuyện như vậy, Chương Như tháo kính của anh xuống, nhíu mày bấm huyệt thái dương cho anh, lơ đãng hỏi: “Anh thực sự không tiếc sao?” Ở E-Health chức vụ cao lương cao, anh làm việc ở đây bao lâu, gây dựng nên bao nhiêu thành tích như vậy mà nói bỏ là bỏ: “Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Suy nghĩ kỹ rồi.”

Chương Như thấy đau lòng, nếu cô làm đến chức tổng giám đốc rồi chắc chắn cô sẽ rất tiếc, vì thế sau khi xoa bóp cho anh một lúc, cô ôm lấy đầu Diệp Ấn Dương, nói: “Anh không cần khách sáo với em đâu, em thực sự có thể rời đi được mà, không phải đùa đâu, em ra ngoài cũng có thể tìm được một công việc tốt hơn!”

“Anh biết.” Diệp Ấn Dương mở mắt nhìn cô, khóe miệng vương nét cười dịu dàng, anh ngồi dậy, nâng mặt cô hôn một cái rồi mân mê đường cổ cô: “Anh biết em có thể tìm được công việc tốt hơn, là anh tự muốn thử nghiệm cái khác thôi.” Người làm công sở nhiều, anh muốn chọn con đường ít người đi hơn: “Đương nhiên, anh cũng nên bàn với em trước.”

Chương Như cúi đầu nhìn thấy mình phản chiếu qua mắt kính của anh, nhất thời có chút mất tự nhiên: “Anh muốn làm gì thì làm, liên quan gì đến em…”

Đương nhiên có liên quan rồi, khởi nghiệp đồng nghĩa với việc bắt đầu từ con số không, cũng đồng nghĩa với sự ý thức và tính tự luật cao hơn, cùng với sự đầu tư tinh lực nhiều hơn: “Sau này có thể anh sẽ bận hơn, thời gian ở bên em cũng ít hơn.” Diệp Ấn Dương nói.

Chương Như quay mặt lại: “Em không cần anh lúc nào cũng ở bên, em có đầy trò tiêu khiển.”

Diệp Ấn Dương biết cô có nhiều trò tiêu khiển rồi, anh cười nói: “Cho nên đây không phải vấn đề ai đi ai ở mà là bản thân anh muốn rời đi.” Giữa họ cũng không tồn tại vấn đề ai nên rời đi.

Chương Như gãi gãi đầu: “Thật không ạ?”

“Thật.” Diệp Ấn Dương gãi nhẹ cằm cô: “Nếu không tin, anh nói kế hoạch khởi nghiệp của anh cho em nghe nhé?”

“Có lâu không ạ?”

“Có lẽ phải mất một lúc.”

“Nhưng em còn chưa ăn cơm…” Chương Như chớp chớp mắt, bụng kêu ùng ục.

Trong tủ lạnh có sườn trần bì và sốt miso do bác gái cô làm, Chương Như theo Diệp Ấn Dương vào bếp, anh cho sườn trần bì vào chảo chiên lại một chút rồi làm món mì trộn sốt miso cho cô, rất nhanh đã xong.

Chương Như ngồi ở quầy bar bếp ăn, nhóc Cá lại kêu meo meo đòi ăn cùng, cô bỏ chút cơm vào bát của nó: “Chỉ nhiêu đây thôi nhé, ăn xong đi ngủ đi.” Quay người lại, nhóc Cá ngậm bát đi theo, nhất định phải ngồi bên cạnh để ăn cùng cô.

Chương Như nhớ lại dạo này mình ít ngủ ở đây, bèn tựa vào mép bàn nhìn nó: “”Làm gì, cưng nhớ chị à?”

Nhóc Cá chưa kịp phản ứng đã bị cô bồng lên mặt bàn: “Cưng vẫn còn có lương tâm đấy, sau này cho cưng về bên Việt Tú ở nhưng không được cào người đâu nghe chưa?”

Diệp Ấn Dương đang chuẩn bị đi tắm, cầm quần áo nhìn cô nói chuyện với mèo không ngừng: “Cẩn thận đừng để lông mèo bay vào bát.”

“Không sao, ăn ít lông mèo cho khỏe người.” Chương Như ăn một miếng cơm, bỗng “meo” một tiếng làm nũng với anh.

Nói cô mà cô đâu có nghe, Diệp Ấn Dương lắc đầu, vào nhà tắm tắm rửa.

Tắm xong nhìn điện thoại, bố anh nhắn tin hỏi món quà đợt trước dặn anh mang đến nhà họ Chương anh đã mang tới chưa, bọn họ có thích không, Diệp Ấn Dương trả lời: [Khá thích ạ, con đưa đến hết rồi.]

[Được, cần gì cứ nói với bố mẹ, bố và mẹ ở bên này chuẩn bị cho. Khi nào rảnh con dẫn A Như về chơi, bình thường nếu có cãi nhau cũng nhường con bé một chút, đừng nghiêm túc quá.]

Nhìn mấy chữ cuối, Diệp Ấn Dương bật cười, cúi đầu trả lời: [Vâng.]

Trong ấn tượng của nhiều người, đàn ông phương Bắc thô lỗ nóng nảy, ngang ngược võ đoán và có tính khống chế mạnh, nhưng bố anh lại tỉ mỉ không hề giống đàn ông phương Bắc chút nào, trong một loạt tính từ, có lẽ chỉ có bốn chữ “không giỏi biểu đạt” là phù hợp với hình tượng của ông.

Anh rửa mặt xong ra ngoài mà Chương Như vẫn chưa ăn xong.

“Không ngon à em?” Diệp Ấn Dương bước tới, thấy Chương Như đang nhắn tin Wechat, avatar Wechat là của bà Phó Khiết mẹ anh.

Diệp Ấn Dương liếc nhìn: “Đang nói chuyện gì thế?”

“Chuyện của phụ nữ chúng em.” Chương Như lật úp điện thoại xuống không cho anh xem, ánh mắt đậu trên mặt anh: “Anh dự định khi nào đi?” Rồi lại nghĩ đến một chuyện rất thực tế: “Nếu anh rời công ty thì chẳng phải khoảng thời gian này toàn làm không công thôi sao?”

Diệp Ấn Dương biết ý cô, vừa lau tóc vừa nói: “Yên tâm, anh sẽ nhận hết tiền thưởng rồi mới đi.”

Hôm nay hai người lên giường ngủ hơi muộn, đang đến kỳ không làm ăn được gì, Chương Như chỉ có thể nghịch kính của anh, một lúc sau, cô lấy chai nước hoa chà lên cổ tay cho Diệp Ấn Dương ngửi: “Mùi này thế nào?”

“Thơm lắm.”

“Đúng không, em cũng thấy thơm.” Hơn nữa lại là một mùi thơm rất cao cấp, Chương Như nói với anh: “Cô Phó mẹ anh tặng em đấy, cô còn hỏi em bây giờ Hồng Kông có chỗ nào chơi không, nói khi nào rảnh đến đây chơi…”

Diệp Ấn Dương ôm cô nằm xuống, nghe cô kể đã nói chuyện gì với mẹ anh rồi còn gửi tặng nhau quà gì.

Nói thật, anh có phần kinh ngạc nhưng cũng không kinh ngạc lắm.

Kinh ngạc là vì có nhiều việc không giống như việc mẹ anh sẽ làm, sẽ nói. Không kinh ngạc là vì khả năng lây nhiễm và linh động trong tất cả mối quan hệ của Chương Như.

Anh có thể nhìn ra mẹ mình rất thích Chương Như, cũng đang cố ý lấy lòng Chương Như, hoặc nói cách khác là lấy lòng đoạn tình cảm này của anh. Đương nhiên, Chương Như thần kinh thô chưa chắc đã có thể cảm nhận được.

“Bây giờ em có cảm thấy mẹ anh coi thường người khác không?” Diệp Ấn Dương trêu cô.

Chương Như hơi e thẹn: “Em có nói thế đâu…” Cô lật người ngồi lên người Diệp Ấn Dương: “Anh còn giận mẹ không ạ?”

Diệp Ấn Dương đặt tay lên lưng cô: “Không, không có gì đáng để giận cả.”

Chương Như suy nghĩ một chút: “Thực ra em cảm thấy có lẽ mẹ anh cũng thích ba anh, hai người vẫn có tình cảm.” Lúc ở Bắc Kinh cô được tận mắt chứng kiến, mẹ Diệp Ấn Dương và ba anh ở bên nhau rất hoà hợp, đi đâu cũng nhắc nhở đối phương nhớ cầm đồ, ra ngoài cũng đi cùng nhau, cô có thể nhìn ra sự ân ái của bọn họ.

Diệp Ấn Dương kê một tay sau gáy: “Có lẽ vậy.”

Có câu luận tâm không luận tích, luận tích vô hoàn nhân, vậy nên đối với việc ngoại tình, luận tâm hay luận tích đều không thể tha thứ cho mẹ anh. Anh không thể đối xử với bà một cách hoàn toàn khách quan không chút cảm xúc, cũng không thể thấu triệt để thấu hiểu một ai, nhưng khi đã quen với việc không nghĩ đến một số chuyện thì có thể coi như nó không xảy ra.

(*) “Luận tâm không luận tích luận tích vô hoàn nhân” là một câu nói trong Phật giáo, có thể hiểu là tập trung vào việc tu sửa tâm tánh (luận tâm) thay vì chỉ suy xét những hệ quả, thành quả (luận tích). Câu này nhấn mạnh rằng quan trọng hơn việc tạo ra thành quả hay không là việc nghiền nát mọi nguyên nhân sinh ra khổ đau, bao gồm cả tâm thức sai lầm, để đạt đến sự giải thoát hoàn toàn (vô hoàn nhân – không còn quả báo hay kết quả khổ đau).

Nhưng Chương Như rất để tâm đến chuyện này, cô đưa tay sờ yết hầu của Diệp Ấn Dương, nói: “Thực ra anh và ba anh khá giống nhau.” Tính cách giống nhau, sự dịu dàng cũng tương đồng: “Vậy anh có thể… cũng bao dung giống như ông ấy không?”

Mông cô nặng, rất hay ngồi lên người người khác mà không chịu xuống, hơi thở của Diệp Ấn Dương thoang thoảng chút hơi rượu: “Anh không thể giống ông ấy điểm nào tốt hơn à?”

Anh đột nhiên co gối lên không báo trước, Chương Như bổ chúi về phía trước, vội vàng chống hai tay xuống: “Đồ xấu xa, làm em hết hồn!”

“Vậy em nói xem, anh cần bao dung giống ba anh như thế nào?”

Chương Như không nói nên lời, bị anh thúc nửa ngày, câu hỏi duy nhất có thể thốt ra là: “Em có xinh không?”

Diệp Ấn Dương còn có thể nói gì nữa, anh vỗ mông cô: “Em xinh lắm.”

Chương Như vui vẻ, tay bắt lấy tay anh khẽ lắc: “Vậy anh cũng đẹp trai lắm.”

***

Quay lại công ty, Chương Như vẫn làm việc bình thường còn Diệp Ấn Dương vì chuyện nghỉ việc mà bị tìm đến nhiều lần.

Ở chức vụ như anh, muốn rời đi không phải chuyện nhỏ, vì vậy Chủ tịch Hội đồng quản trị cũng đã ăn cơm riêng với anh mấy bữa, song Diệp Ấn Dương nhìn ôn hòa chứ thực ra không dễ thuyết phục cho lắm, có những lời anh không nói thì thôi, một khi đã nói ra tức là quyết định rồi, hứa hẹn thuyết phục thế nào cũng vô ích.

Bất đắc dĩ, cuối cùng công ty chỉ có thể phê duyệt đơn xin nghỉ việc của anh.

Sau đó trong lúc đi ăn với Tằng Khả Lâm Chương Như có nhắc đến chuyện này, Tằng Khả Lâm nói: “Chủ tịch Trần vẫn chưa hiểu sếp Diệp lắm.” Nếu không lúc đó đã không đình chỉ chức vụ anh.

Bây giờ đã có tiền sử bị đình chỉ chức vụ, cả quá trình khiến người ta cảm nhận được sự bị động, nếu nói người ta bực tức cũng là dễ hiểu bởi đúng là chuyện này công ty có lỗi.

Chương Như cũng nghĩ vậy, đến giờ cô vẫn bận tâm về chuyện này: “Chưa được chứng minh đã tin, thật quá đáng!”

Tằng Khả Lâm cười: “Ngày xưa cậu đến phòng Thu mua vì sếp Diệp phải không?”

Chương Như cười hề hề: “Cậu nhìn ra rồi à?”

“Nhìn ra lâu rồi, có điều không nghĩ hai người thực sự thành một đôi.”

“Tại sao không nghĩ tới? Bây giờ ai cũng bảo nói bọn tớ rất hợp.” Chương Như giả bộ nghiêm túc uống trà chanh.

Tằng Khả Lâm không khỏi bật cười, đối với một người lý tính như Diệp Ấn Dương, căn bản anh sẽ khó có thể yêu đương với cấp dưới nữ, mặc dù phong độ nhưng vẫn giữ khoảng cách một cách chừng mực, sẽ không khiến người khác giới sinh ra ảo giác không nên có, dù có vướng vào chuyện tình cảm thì cách làm phù hợp hơn với anh cũng nên là lặng lẽ tránh xa hoặc dùng thủ đoạn của mình khiến người ta biết khó mà lui.

Vì vậy khi hẹn hò với Chương Như, đến khi chuyện tình cảm lộ ra anh lại rất tự nhiên đề nghị nghỉ việc, không khó khiến người ta liên tưởng đến một số ý nghĩ liên quan, ví dụ như chuyện anh nghỉ việc giống như đã được lên kế hoạch từ lâu.

“Chắc chắn sếp Diệp rất thích cậu.” Tằng Khả Lâm nói.

Bà dì của Chương Như đã qua, cô ngậm đá viên trong miệng đảo qua đảo lại: “Đương nhiên anh ấy thích tớ rồi.” Thích từ trong ra ngoài, thích từng tấc của cô.

Vẫn là Chương Như quen thuộc ấy, Tằng Khả Lâm thở dài nửa đùa nửa thật: “Đúng vậy, nếu không thích thì sao có thể lấy sự nghiệp của mình, lấy tương lai xán lạn ở E-Health để yêu cậu được?”

Chương Như chớp chớp mắt: “Ý… ý cậu là gì vậy?”

Tằng Khả Lâm nói: “Ý là ngay từ ban đầu, chắc hẳn sếp Diệp đã tính toán đường lui rồi.” Có dự định rồi mới bắt đầu hành động, Diệp Ấn Dương là một người tâm tư tỉ mỉ, sẽ không bao giờ vì một phút mê muội nhất thời mà quyết định một chuyện không nắm chắc, xác suất lớn là anh đã nghĩ đến sau này nên mới thực sự tiến lên bước đó.

Chương Như sững lại, đá viên ngậm trong miệng từ từ tan thành nước.

Cô nghĩ đến Diệp Ấn Dương, anh nói không cảm thấy việc nghỉ việc là hy sinh, cũng nói rằng không cần thiết phải bàn luận ai nên đi ai nên ở, Chương Như biết anh có một số lời không nói vì không muốn tăng thêm gánh nặng tâm lý cho cô, nhưng cô chưa từng nghĩ đến khả năng này.

Dù sao lúc mới bắt đầu cô chỉ muốn chơi bời với anh, không có ý định nghiêm túc.

Kết thúc bữa cơm đó, chóp mũi Chương Như dần trở nên cay sè.

Quay về công ty nhìn thấy Diệp Ấn Dương, nhìn anh đứng đó nói chuyện với người khác, nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn anh tuấn đó, trong lòng Chương Như đột nhiên đau đến thắt lại.

Dù đó chỉ là một nửa khả năng, cô cũng thấy người này thật ngốc, yêu đương thôi mà, có cần thiết làm đến vậy không?

“Cô Chương.” Người bên kia nhìn thấy cô, quay đầu chào.

Chương Như chào “Tổng giám đốc Ông” rồi cũng bước tới: “Lâu rồi không gặp.”

“Lâu rồi không gặp, ha ha.” Tổng giám đốc Ông cười khan nhìn Diệp Ấn Dương, trong lòng mừng thầm, may mà đến cả Wechat còn không có cơ hội xin, không thì có một số chuyện không giải thích rõ được rồi.

“Mới đi đâu về thế?” Tổng giám đốc Ông tươi cười hỏi.

“Tôi đi ăn với đồng nghiệp.” Chương Như đáp.

“Vậy hôm nào hẹn cả sếp Diệp với cô Chương đi ăn cùng nhé, gần đây có một nhà hàng Thuận Đức bạn tôi mới mở, chính hiệu lắm.”

Chương Như nói được: “Nhất định sẽ đến ủng hộ.” Nói xong liếc nhìn Diệp Ấn Dương, Diệp Ấn Dương phát hiện cô có chút không đúng: “Sao vậy em?”

Chương Như lắc đầu, vờ như không có chuyện gì bỏ đi.

Cô xuống Hành chính nhận quà lưu niệm, Quách Tuệ đưa cho cô một cái hộp nhỏ, nói là con trai chị – Hạo Tử làm.

“Cái gì vậy chị, làm lúc nào thế?”

“Học trong tiết thủ công đấy, cũng lâu rồi.”

“Ồ… để em xem.” Chương Như mở hộp, lấy ra một đôi tượng nhỏ bằng đất, hình như là đất sét, khuôn mặt vẽ lung ta lung tung, miễn cưỡng nhận ra là một nam một nữ.

Chương Như nhìn mãi: “Cái này… thằng bé nói là tặng em à?”

Quách Tuệ nhìn lần nào buồn cười lần đấy: “Ừ, nó nói tặng em.” Thật ra lúc đó nói là tặng cho Chương Như và một chú trong văn phòng, lúc đó chị chỉ nghĩ trẻ con nói bậy, giờ nhìn đôi mắt kính của tượng đất kia, không khó đoán ra đó là Diệp Ấn Dương.

Chương Như đơ ra: “Thằng nhóc này…” Vẽ cô thành cái gì thế, miệng cô có to thế không hả? Mũi làm gì có râu? Vô lý!

Cầm thứ kỳ quặc này về chỗ ngồi, Chương Như mở OA lên check công việc, nhìn thấy Văn Hòa nói đã rút đơn xin nghỉ việc, vẫn sẽ ở lại E-Health.

[Em tính toán tiền hoa hồng của em rồi, với lại năm sau vẫn còn đơn có thể ký, em phải lấy được số tiền này mới được!] Từng câu chữ của Văn Hòa toát lên sự phấn khích.

Chương Như mừng thay cô ấy: [Phải thế chứ, làm gì có gì quan trọng hơn tiền bạc?] Chu Minh Sơ còn chả phải bạn trai, để ý anh ta làm gì?

Song nghĩ lại, tương lai Diệp Ấn Dương rời đi chẳng phải lời cho Chu Minh Sơ rồi sao?

Tối về đến nhà, Chương Như kéo Diệp Ấn Dương hỏi: “Anh đi rồi, Chu Minh Sơ nhặt được hời của anh rồi!”

“Không có chuyện đó đâu.” Diệp Ấn Dương đóng cửa lại, giơ tay khẽ sờ khuôn mặt đau lòng của cô: “Vị trí em nghĩ chưa chắc đã là của anh, cho nên cuối cùng nếu đến tay anh ta thì đó là dựa vào bản lĩnh của anh ta.”

“Lòng anh rộng thật.” Chương Như bám theo anh từ phòng khách theo vào phòng ngủ rồi lại theo vào nhà tắm, bật vòi hoa sen lên, dưới làn hơi nước hai người đều ướt sũng.

Đã gần đến cuối năm, tháng hai Quảng Châu đã cần tắm nước nóng rồi, hơi nước bám dày trên cửa ngăn, Chương Như nắm giá treo khăn, cúi đầu nhìn thấy b** ng*c trong tầm mắt rung lên theo từng nhịp rồi bị Diệp Ấn Dương nắm lấy, biến đổi hình dạng trong lòng bàn tay anh.

Mở cửa về phòng ngủ, sau khi chân trái chân phải đã được Diệp Ấn Dương dùng khăn tắm lau khô, lần này Chương Như hiếm khi lại không đi ngủ luôn mà chỉ huy anh mở cửa sổ thông gió.

Thoát khỏi hơi nước ẩm ướt, Chương Như như cá sắp thiếu nước, cô nghỉ ngơi một lúc rồi đưa quà ban ngày nhận được cho Diệp Ấn Dương xem: “Anh xem cái này đi.”

“Gì thế?”

“Hạo Tử làm đấy.” Chương Như chọc chọc hai tượng đất: “Lúc đó anh nhìn trộm em, bị nó phát hiện.”

Nhìn trộm cô ư, Diệp Ấn Dương cầm hai tượng đất nhỏ lên, nghe Chương Như thêm mắm thêm muối bên tai, nói anh thâm tình thế nào, rồi còn nhìn cô lâu bao nhiêu.

Văn phòng nhiều người như thế, Diệp Ấn Dương không nhớ mình có thực sự nhìn cô lâu như vậy không, nhưng điều anh nghi ngờ là: “Trẻ con làm gì đã biết thâm tình là gì?”

“Sao không thể?”

“Vậy thì có thể.” Diệp Ấn Dương cười, cũng không tranh với cô.

Hai người nằm một lúc, lâu không nghe thấy động tĩnh của Chương Như, Diệp Ấn Dương mở mắt, quay đầu liền thấy Chương Như đang dùng chăn che mặt.

Anh cũng không mở ra giúp cô, ngón tay trượt vào chăn gõ nhẹ: “Nghĩ gì thế em?”

Chương Như che mặt suy nghĩ một số chuyện, nghĩ đến việc cô từ phòng Hành chính đến phòng Thu mua, cũng nghĩ đến chuyện quen biết anh từ đó đến giờ.

Ban đầu cô thực sự chỉ muốn ngủ với anh thôi, nhớ lại thấy hơi mất mặt.

Chương Như lật người nằm lên người Diệp Ấn Dương, dùng dây áo ngủ đánh anh một cái: “Thực ra bây giờ em… rất thích anh.”

Diệp Ấn Dương giơ tay cuốn lấy dây áo ngủ của cô: “Em nói gì cơ?”

“Em nói em thích anh.”

Diệp Ấn Dương ôm cô ngồi dậy, giơ tay sờ mũi cô, nhưng lại không nói lời nào.

Chương Như thắc mắc: “Anh làm gì thế?”

“Xem mũi em dài ra chưa.” Diệp Ấn Dương véo nhẹ đầu mũi cô, Chương Như ngoan ngoãn lao về phía trước theo động tác của anh, mũi không dài nhưng miệng dài, cánh môi chu ra chạm vào môi Diệp Ấn Dương, hôn anh say đắm.

“Mũi em đã dài chưa?”

“Hình như chưa.”

“Vậy những lời em nói có phải lời nói thật không?”

“Anh nghe thấy rồi.” Diệp Ấn Dương bật cười, khẽ hôn đầu ngón tay cô: “Anh yêu em.”

Tình yêu là sự tích luỹ từng chút từng chút, không phải chuyện lặp đi lặp lại.

Trước kỳ nghỉ Tết có đại hội các nhà cung cấp và Year End Party, Diệp Ấn Dương bận rộn, Chương Như cũng bận.

Cô làm xong bản tổng kết và kế hoạch lại còn phải làm đánh giá, ngoài ra còn phải tham gia các buổi đào tạo, đã thế cứ có hội nghị offline của HR là Tào Ngật Sơn lại dẫn cô đi cùng, gặp gỡ đồng nghiệp gặp gỡ headhunter gì đó.

Còn phải bớt chút thời gian đi tìm Mạnh Trân Trân, nói là đồng ý tham gia hoạt động công ích gì kia.

Mạnh Trân Trân hỏi cô tại sao thay đổi tính tình nhanh vậy: “Lần này không nói tôi dùng quyền lực áp bức cô, dùng đạo đức trói buộc cô nữa à?”

“Cứ đánh, cứ trói đi.” Chương Như vén tóc, tư thế tùy ý như kẻ thích bị ngược.

Không lâu sau là cuộc họp thường niên của công ty, Chương Như ngồi dưới khán đài làm khán giả, xem tiết mục biểu diễn của đồng nghiệp, cũng nhìn mấy vị quản lý cấp cao lên rút thưởng.

Rõ ràng bốc thăm trúng thưởng không chỉ có một hạng Nhất, bên cạnh Lâm Thông rút trúng tiền mặt, Sử Cầm cũng rút trúng tai nghe bluetooth, Chương Như ngoài lì xì nhóm thì không có gì khác.

Nhưng may là giải thưởng có phần cô.

Đầu tiên phòng Thu mua được giải đội ngũ xuất sắc nhất năm, sau đó Chương Như đạt giải cá nhân xuất sắc cùng với giải Bá Nhạc.

Giải Bá Nhạc là giải thưởng cho người có biểu hiện xuất sắc trong việc tuyển dụng, còn giải cá nhân xuất sắc cũng là bởi số liệu nhân lực các hạng mục Thu mua đều không tệ, Chương Như có cả tiếng lẫn miếng, cũng có thành tích thực chất.

Giải cá nhân xuất sắc do Diệp Ấn Dương trao, anh trao giải lần lượt từ phải qua trái, khi trao đến Chương Như, anh cũng bắt tay cô: “Chúc mừng em, tiếp tục phấn đấu nhé.”

Chương Như nhìn cúp thưởng bằng ánh mắt thèm khát.

Diệp Ấn Dương lấy cúp thưởng từ tay lễ tân đưa cho cô: “Cẩn thận, nặng lắm.”

“Dạ dạ.” Chương Như nhận lấy cúp thưởng rồi mỉm cười đắc ý với anh: “Cảm ơn tổng giám đốc Diệp!”

Đời này chưa từng nhận nhiều giải như thế, Chương Như xuống khán đài chụp ảnh liên tục đăng lên vòng bạn bè và nhóm gia đình.

Văn Hòa tới chúc mừng cô, Chương Như kéo cô ấy đi tìm đồ ăn, hai người chạy khắp hội trường. Khi chạy qua khu triển lãm, Chu Minh Sơ quay đầu liếc họ rồi chạm ly với Diệp Ấn Dương: “Xác định tự kinh doanh à?”

Diệp Ấn Dương gật đầu: “Nếu thuận lợi thì sau Tết có thể bắt đầu chuẩn bị.”

“Dự định làm ở đâu?”

“Tạm thời định ở Phiên Ngu, phải xem lại kho và dây chuyền sản xuất đã.”

Chu Minh Sơ chạm ly với anh: “Nếu có gì tôi có thể giúp được, anh có thể nói với tôi bất cứ lúc nào.”

“Được.” Diệp Ấn Dương lắc lắc thân ly rồi uống cạn ly với Chu Minh Sơ.

Chương Như tối hôm đó uống say, về nhà ngồi lên đùi Diệp Ấn Dương: “Có cần em tuyển người giúp anh không?”

Diệp Ấn Dương nói tạm thời chưa cần: “Nếu có nhu cầu anh sẽ tìm em.”

Chương Như ngồi trên đùi anh, dùng sức lắc lắc tay anh: “Anh phải tìm em, em tuyển người rất giỏi.” Cô đã tham gia mấy buổi offline của HR, cảm thấy mình cũng có ít nhiều quan hệ rồi.

“Biết em giỏi rồi.” Đầu ngón tay của Diệp Ấn Dương xuyên qua từng ngón tay cô, dùng lực siết chặt.

Chương Như chui vào áo anh, đầu chui ra khỏi cổ áo anh, hai người dính lấy nhau trong một cái áo trông cứ như người dị hình.

Thế là hỏng mất cái áo, Diệp Ấn Dương vỗ đỉnh đầu cô: “Chơi vui không?”

Chương Như mỉm cười e thẹn: “Đêm qua em mơ thấy anh làm ông chủ còn em làm thư ký cho anh, rồi hai chúng ta trong văn phòng anh…” Cô còn không nói hết đã húc húc Diệp Ấn Dương một cái: “Anh nói xem chúng ta có thể làm gì trong văn phòng?”

Diệp Ấn Dương kẹp lấy miệng cô: “Em còn giấc mơ nào đứng đắn hơn không?”

“Anh không thích sao?” Chương Như thổi tai anh.

Diệp Ấn Dương nhấc cô lên, khép ngón tay lại bắt đầu trêu chọc cô. Chương Như bị anh làm cho nóng lên, dần dần eo cũng không thể ngồi thẳng được, một lúc sau Diệp Ấn Dương rút ngón tay áp lên cổ cô, nơi đầu ngón tay đã không còn khô như trước.

***

Mấy ngày sau có buổi hoạt động công ích, hai người lần lượt đến hội trường.

Địa điểm là một viện nhi đồng, hiện trường có rất nhiều người, có cả đội phục vụ doanh nghiệp lẫn người bên quỹ tài chính, E-Health quyên tặng một số máy móc, đều là loại có thể dùng cho các em nhỏ.

Việc công ích là trách nhiệm xã hội, cũng là công tác xây dựng hình ảnh cho doanh nghiệp. Mạnh Trân Trân làm tổng điều phối, Chương Như hát bài “Cho dù thế giới không có truyện cổ tích.”

Vì đội phục vụ doanh nghiệp là ở bệnh viện của ông bà Diệp Ấn Dương nên hai cụ cũng đến hiện trường, nghe Chương Như hát: “Nguyện cho thế giới này giống như truyện cổ tích, ôm lấy tưởng tượng thực hiện nó…”

Lần đầu nghe cô hát, cả hai ông bà đều kinh ngạc: “Hát hay quá, A Như hồi bé có học hát không?”

Diệp Ấn Dương lắc đầu: “Cô ấy hát hay từ bé.” Âm vực của Chương Như rất rộng, có thể hát các ca khúc mạnh mẽ cũng có thể dịu dàng hát mấy bài ấm áp, nhớ lại lúc mới quen ở KTV, lúc đó cô vừa hát vừa quẩy khác hẳn bây giờ.

Một bài hát rất ý nghĩa, Chương Như không bao giờ sợ lên sân khấu, có em nhỏ làm đại biểu lên sân khấu tặng hoa cho cô, cô kéo em bé cùng hát mấy câu sau rồi từ từ kết thúc vài hát: “Cho dù bạn, tôi và cậu ấy có nhiều sự khác biệt thì vẫn có thể cùng ngồi với nhau…”

Đến nốt cuối cùng, tiếng vỗ tay vang lên vang dội.

Chương Như dắt em nhỏ xuống khán đài, không lâu sau đổi thành Diệp Ấn Dương đi lên, anh đại diện cho doanh nghiệp nhận phỏng vấn, đứng trên sân khấu, trông anh sạch sẽ gọn gàng lại nho nhã ưa nhìn vô cùng.

Mạnh Trân Trân không nhịn được hỏi Chương Như: “Cô vận cứt chó à?” Tìm được anh bạn trai tốt lại sắp được làm bà chủ, trời không có mắt, người trẻ tuổi có tài đều là của người khác mất rồi.

Chương Như mắng: “Cô lên đến chức trợ lý Chủ tịch rồi còn cần đàn ông nữa à?”

“Vậy cũng không thể để cô được lợi.”

“Ồ, vậy đành chịu thôi.” Chương Như thở dài: “Ai bảo sức hút tôi lớn, sao, ghen tị à?” Nói xong ném hoa vào người cô nàng rồi chạy vào hậu trường.

Phỏng vấn, chụp ảnh, sau đó là thời gian tương tác.

Nhân viên y tế trong đội phục vụ đều là người quen, Diệp Ấn Dương đứng ở trung tâm nói chuyện với ông bà và các bậc trưởng bối khác, trưởng bối hỏi anh hiện đã thích nghi với Quảng Châu chưa, cũng hỏi sau này có dự định định cư ở Quảng Châu không.

Đang nói chuyện, anh chợt nhìn thấy cách đó không xa, mấy bạn nhỏ đang chơi đùa cùng linh vật của E-Health.

Hôm nay có vài người cosplay linh vật công ty nhưng có một người đặc biệt hoạt bát, từ từ chạy về phía anh, còn cứ thích đâm vào anh. Lần đầu có thể xem là vô ý, lần thứ hai thứ ba chắc chắn là cố ý.

Diệp Ấn Dương lặng lẽ chuyển chỗ, đợi chú linh vật ngang ngược đó đâm tới, anh trực tiếp nắm lấy cổ áo sau.

Chú linh vật chạy không nổi, ôm đầu quay lại nhìn anh rồi lại ngoáy mông muốn chạy, Diệp Ấn Dương trực tiếp gọi: “Chương Như, chơi vui không em?”

Ban đầu người nọ không có phản ứng gì, đến khi Diệp Ấn Dương trực tiếp cởi đầu ra, Chương Như bất ngờ: “Sao anh biết là em!”

Khuôn mặt cô đầm đìa mồ hôi, cô lúc nào cũng tinh quái như vậy, ông bà ở bên cạnh kinh ngạc: “Sao cháu mặc cái này? Nóng lắm.”

Diệp Ấn Dương cũng nhíu mày: “Không có đồng nghiệp nam hay sao mà để em lên?” Vậy mà không chê mệt.

“Không sao, cháu tự muốn mặc đấy ạ, không nóng.” Chương Như cười đáp lời ông bà, nói xong cướp lại đầu từ tay Diệp Ấn Dương sau đó húc anh một cái thật mạnh rồi lại chạy đi chơi với trẻ con.

Diệp Ấn Dương dính bụi vì bị cô húc vào người, anh vỗ vai vỗ quần, ở bên cạnh, ông bà anh đang nói với người khác về Chương Như, cũng khen Chương Như khen lấy khen để.

Gió tháng Hai thổi qua, ấm hơn Bắc Kinh nhiều. Nghe ông bà khoe khoang Chương Như lại nhìn Chương Như đang chạy nhảy vui vẻ bên kia, Diệp Ấn Dương bật cười.

Một người lúc nào cũng sáng sủa và tươi tắn như vậy.

Ánh mắt anh đuổi theo Chương Như, bên cạnh có một vị trưởng bối hỏi: “A Dương quen bạn gái bên này, sau này có định ở lại Quảng Châu không đi nữa không?”

Diệp Ấn Dương gật đầu: “Cháu định ở Quảng Châu lâu dài.” Anh nhìn Chương Như, nhớ lại nhiều năm trước mình đã muốn quay về thành phố này, nhưng không ngờ không chỉ quay về mà còn gặp được người mình yêu, người mà mỗi sáng thức dậy nhìn thấy cô ấy anh chỉ muốn mỉm cười.

HOÀN CHÍNH VĂN

Editor có lời muốn nói:

Thế là sau hơn 2 tháng vật lộn cuối cùng cũng lết tương hết phần chính văn, còn rất nhiều ngoại truyện về cuộc sống thường nhật của đôi bạn trẻ và cái kết với đám trong mơ nữa có gì Mạn sẽ update sau nhé ~~

P/s: Làm tới chương này mới ngộ ra tổng giám đốc Ông vẫn độc thân, trước giờ cứ nghĩ ổng là một ông chú trung niên tuổi cỡ sếp Tào nhân sự cơ chứ =))) Phải sửa lại xưng hô thôi chớc mất TvT

Bình Luận (0)
Comment